Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 240: Kinh hỷ

/434


Chúng tôi lên xe, bác tài liền lái đi rất chậm, tôi thấy thật sự giống như lời Bánh Bao nói, lái như rùa bò, còn lâu mới tới nơi. Nhưng đại khái bác lái xe cũng trải qua huấn luyện nên ngoại trừ nghe theo mệnh lệnh cùng mỉm cười với khách, tuyệt đối không gào lên ca hát, tôi cũng đành chịu.

Nhưng ngồi một mình thực sự chán, đưa mắt nhìn Bánh Bao đang ngủ, có lẽ Bánh Bao cảm thấy có người đang nhìn mình, đột nhiên mở trừng mắt, dường như cũng thanh tỉnh hơn, cô ấy vuốt mắt: “Về phòng tân hôn hả?”

Tôi nhìn cô ấy, mỉm cười: “Ừ.”

“Oa, xe dài ghê.” Bánh Bao hoàn toàn hiểu được, cô ấy sung sướng hạ cửa sổ nhìn ra ngoài, kêu hô loạn xạ. Hơn nữa lúc này cũng phát hiện vấn đề: “Không đúng đường, đi đâu thế?”

“Phòng tân hôn.” Tôi mỉm cười nói với cô ấy.

Qua cả một ngày, Bánh Bao dường như đã có chút lực miễn dịch, cô ấy hỏi lại tỉ mỉ: “Không phải về hiệu cầm đồ sao?”

Tôi nói: “Không.”

Xe chậm rãi đi tới gần khu biệt thự Thanh Thủy gia viên, từ xa đã thấy hoành phi treo trên cửa tiểu khu: Chúc mừng Tiêu tiên sinh - Hạng tiểu thư tân hôn vui vẻ cùng dời đến hạnh phúc.

Chữ này không phải Vương Hi Chi viết, thực tế tôi cũng không ngờ tới thấy nó ở đây, xem giọng điệu là công ty quản lý Thanh Thủy gia viên vì nghiệp vụ mà đặt làm, có thể là do Trần Khả Kiều phân phó, tôi chợt thấy ấm lòng. Dù tôi liên lạc cùng cô ta đều do có quan hệ làm ăn, nhưng lúc nào cô ấy cũng để tâm tới chuyện của tôi.

Bánh Bao cũng thấy tấm biển, thò đầu ra nhìn: “Dời đến hạnh phúc? Chúng ta chuyển nhà hả, sao em không biết?”

Limosine chậm rãi lái qua bãi cỏ, mặt hồ nhân tạo xa xa sáng lấp lánh, Bánh Bao bỗng trầm mặc, sau đó cô ấy nắm chặt lấy bả vai tôi: “Nơi này có phòng của chúng ta. Nơi này có phòng của chúng ta hả?”

“Sắp tới, sắp tới rồi.” Tôi chán ngán, người phụ nữ nào cũng thấy có phòng lớn là sướng, thế là sao?”

Lái xe dừng xe trước cửa biệt thự, đi xuống mở cửa xe cho chúng tôi, rất nho nhã làm lễ: “Chúc thái thái cùng tiên sinh tân hôn hạnh phúc.”

“Cảm ơn.” Tôi như thân sĩ đáp lễ lại, đưa cánh tay cho Bánh Bao, Bánh Bao phu nhân cầm tay tôi xuống xe.

Lái xe đi rồi, tôi bắt đầu tìm chìa khóa...

Bánh Bao giờ đã hoàn toàn thanh tỉnh, mắt chớp sáng như cái đèn điện hỏng tắc te, hơn nữa lại không đặt câu hỏi, cũng không có chạy loạn chung quanh vài vòng. Cô ấy nguyện ý hưởng thụ giờ phút này với tôi.

...Vấn đề là, chìa khóa đâu?

Mẹ nó, uống nhiều, quên không mang chìa khóa.

Bánh Bao bại lộ bản tính, thầm ấn tôi: “Anh không chọc cười em đấy chứ?”

Lúc này tôi cũng tìm thấy chìa khóa. Mở cửa ra quăng Bánh Bao vào.

Bánh Bao kinh ngạc che kín miệng, đối diện chúng tôi là tấm ảnh chụp tân hôn. Bên cạnh đó là giấy chứng nhận quyền sử dụng đất – tôi biết cảnh này xuất hiện trong phim sẽ phá hư mỹ cảm, nhưng tôi muốn cho Bánh Bao an tâm, tôi nghĩ đây cũng vẫn có thể xem là một kiểu lãng mạn.

Quả nhiên, Bánh Bao lao tới giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, khi cô ấy nhìn thấy tên trên đó, hò hét loạn xạ lao vào lòng tôi, tôi ôm cô ấy quay hai vòng, sau đó buông ra: “Đi, anh mang em đi nhìn chung quanh, chắc chắn em sẽ thích rạp chiếu phim gia đình cùng ban công của chúng ta.”

“A?” Bánh Bao nhìn một vườn trẻ nhỏ trong góc, kêu lên kinh ngạc.

Đó là tôi cố ý dặn dò Lý Vân mua tới, tôi nhớ có lần tôi cùng Bánh Bao dạo phố, cô ấy rất thích thứ này, cho nên tôi mua về. Dù sao cũng không chiếm bao nhiêu diện tích.

Bánh Bao chậm rãi đi tới, cô ấy chết lặng rồi. Tôi nắm bả vai cô ấy: “Uy, lúc trước em chỉ nói chơi thôi, kỳ thật không thích hả? Người ta cũng không cho trả hàng lại đâu.”

Bánh Bao bỗng nhiên ôm chặt lấy tôi, tôi cảm giác ngực ươn ướt, cô ấy khóc.

Tặng một phụ nữ cả một căn nhà lớn, tất nhiên sẽ được cô ấy thích, có thể nhớ kỹ từng câu nói của cô ấy làm thành hành động, kể cả thích cũng chẳng nói ra được, Bánh Bao cứ thế dựa sát vào tôi, ngắm nhìn một đống đồ chơi, cầu trượt một lúc lâu.

Tôi nói: “Giờ em có thể chơi, chờ sau nay chúng ta có con, em mang nó cùng chơi...” Nói rồi tôi nói nhỏ vào tai Bánh Bao: “Nói tới con cái, chúng ta cũng nên cố gắng, anh dẫn em đi xem giường của chúng ta.”

Bánh Bao bẹo hông tôi.

Kết quả cô ấy vẫn dựa vào vai tôi đi thăm toàn bộ căn nhà, chỗ biệt thự này đã tiếp đãi Trương Thuận cùng Tần Cối, lại còn có Tô hầu gia, cho nên sau khi họ đi tôi chẳng những tìm người dọn dẹp lại một lần, còn thay đổi lại một bộ phận đồ gia dụng. Hiện tại căn nhà sáng lên, hơn nữa có nhân khí, lầu một có ba gian phòng ngủ cùng phòng kho, còn có phòng ăn tổ hợp lại. Lầu hai bốn phòng ngủ, có thể dùng như thư phòng, phòng tập thể thao hoặc phòng trưng bày, ban công nhỏ trên mái có thể làm một sân bóng rổ, đúng như Bạch Liên Hoa nói, chờ con tôi lớn tôi có thể cùng chúng chơi bóng rổ, nhưng hiện tại tôi còn chưa nghĩ ra dùng tới làm gì.

Bánh Bao thấy sung sướng, hạnh phúc dâng trào, biểu hiện cụ thể chỉ là chẳng ừ chẳng hử, cô ấy chỉ biểu hiện thế lúc đặc biệt vui sướng.

Cuối cùng chúng tôi về tới phòng ngủ, tôi có dụng tâm khác nói với cô ấy: “Phòng này cách âm rất tốt.”

Bánh Bao ngồi xếp bằng trên giường, ngọ ngoạy cái mông: “Giờ anh nói đi, hết thảy là thế nào -- rốt cục chúng ta còn thiếu nợ bao nhiêu?”

Tôi phì cười: “Chẳng lẽ đến giờ em còn không nhận ra, người đàn ông của em là người có tiền.” Tôi ngồi bên cạnh cô ấy: “Đây là sự bất ngờ anh dành cho em, bất ngờ lớn nhất là: “Chồng của em hiện giở chẳng những không thiếu tiền, mà còn là phú ông ngàn vạn.”

Bánh Bao mắt trợn tròn hỏi: “Lấy đâu ra thế?”

Nói gì vậy, cái gì mà lấy đâu ra?

Tôi ôm cô ấy: “Phải nói lại từ đầu...” Có thể nói từ đầu sao? Tôi hiện tại cũng không định nói cho cô ấy chuyện tôi tiếp khách hộ, vậy bỏ qua mấy chuyện này, khoản tiền đầu tiên của tôi tới thế nào nhỉ? Thính phong bình? Quán rượu? Tôi nghĩ một chút nói cho cô ấy: Nói một cái thính phong bình chỉ có giá 200 vạn, vỡ sau thành rác vứt đi, vừa lúc tôi biết hàng nhặt về, tôi lại có một người bạn biết sửa đồ. Vì thế tôi nhờ anh ấy sửa giúp bán lấy tiền mua một cái quán bar, sau đó một người bạn khác của tôi lại biết một loại phương pháp nấu rượu, vì thế tôi lấy rượu của anh ta tới bán ở quán. Đúng là loại rượu Ngũ Tinh Đỗ Tùng nổi tiếng, cuối cùng tôi đưa Ngũ Tinh Đỗ Tùng lên dây chuyển sản xuất, kết quả là, một phú ông mới ra đời...

Tôi cứ thế kể, chợt phát hiện thực ra tôi chẳng mất chút công sức nào. Đương nhiên, tài chính khởi động chính thức là 500 vạn của Kim Thiếu Viêm. Nhưng mà Thính Phong Bình cùng Ngũ Tinh Đỗ Tùng cũng thật sự nhận nhiều hỗ trợ, cứu Kim Thiếu Viêm cũng không có khó khăn gì, chỉ có cái chai là Lý Sư Sư giúp tôi đánh giá. Lúc này mới khiến tôi thoát ly tầm mắt của ông chủ, làm vỡ rồi nhờ Kim Đại Kiên sửa lại.

Chuyện bán thì càng không cần phải nói, nhưng vì chuyện quyết đấu với Tứ đại thiên vương, tôi thật sự xuất lực. Tôi như một con ruồi không đầu lao lung tung mở ra một mảnh thiên địa, tôi có dễ chịu sao -- kỳ thật rất dễ chịu. Tôi chỉ nói thế thôi.

Cũng may tôi vẽ ra câu chuyện vô cùng kín kẽ lừa Bánh Bao, hơn nữa những chi tiết trong đó tôi kể rất hùng hồn, thừa sức lừa một phụ nữ có trí lực như Bánh Bao.

Bánh Bao nghe được kinh hãi, nhíu mày, cuối cùng cô ấy phát hiện một sơ hở trí mạng: “Không đúng, hiện giờ anh giàu như thế, lúc trước những bằng hữu giúp anh sao không lộ mặt?”

Phúc hậu a! Đây là phúc hậu, nữ nhân bình thường đều có cảnh giới tư tưởng thế sao? Nhưng mà Bánh Bao hoài nghi là đúng, nàng khờ, nhưng không ngốc, người hiện đại vì tiền vắt óc tính toán người khác, nào có ai cam tâm tình nguyện vì người khác may áo cưới? Nói 200 vạn một cái bình, ít nhất cũng phải chia cho người sửa một nửa. Còn rượu nữa, người ta ra bí phương ta ra thiết bị, ít nhất cũng phân cho họ mấy phần? Mấy nguyên tắc cơ bản trong giới kinh doanh nhưng các khách hộ của tôi chưa từng dùng. Các bạn nói xem Kim Đại Kiên cùng Đỗ Hưng đòi tiền làm gì cơ chứ?

Tôi chỉ đành lừa dối: “Bọn họ hiện tại cũng giầu có, hôm nay còn tới nữa mà. Anh không có giới thiệu với em thôi.”

Bánh Bao bán tín bán nghi nhìn tôi, lúc này, chuyện trêu chọc cô dâu chú rể cũng tới rồi, mọi người cố ý cho hai người một thời gian, hiện tại đã truy sát tới cửa.

Chuông vang lên, Bánh Bao ngơ ngác nhìn tôi, tôi vỗ mông cô ấy: “Nhìn gì, đi mở cửa, giờ em là bà chủ nhà này rồi.”

Chúng tôi vừa đi xuống lầu đã nghe tiếng Phương Trấn Giang: “Nhanh mở cửa, làm gì thế?’

Đồng Viện nói nhỏ: “Có phải hai người đang thân mật?”

Bánh Bao đỏ mặt mở cửa, mọi người cười tủm tỉm nhìn chúng tôi, đám tới là một bộ phận hảo hán, Kim Thiếu Viêm cùng Lão Hổ, còn có bọn Nhị Béo.

Đồng Viện vừa tới đã thở dài: “Oa, nhà đẹp thật.” Sau đó kéo Phương Trấn Giang: “Khi nào chúng ta cũng mua một cái như thế, không cần biệt thự, chỉ cần có một tầng to thế này được rồi.”

Tôi cười nói: “Nhanh thôi, bên trường có xây nhà ở cho công nhân viên, không nhỏ hơn nhà này là bao, lúc đó mỗi người một căn.”

Đồng Viện cùng Tú Tú vui mừng: “Thật hả?”

“Đương nhiên là thật.”

Dù sao hiện tại chúng tôi có rất nhiều đất, xây vài toà nhà so với khoản bỏ ra xây Dục Tài chẳng đáng là bao, các hảo hán mặc dù không cần, nhưng Tứ đại thiên vương lưu lại cùng Phương Trấn Giang, Hoa Vinh đều là nhân vật cấp quốc bảo, cũng nên cho họ chút phúc lợi.

Tôi kéo Tú Tú qua bên nói: “Mao Toại đâu?”

Hoa Vinh ngắt lời: “Anh đừng nhắc đến, người nọ quá năng nói chuyện, đứng xem cái gì cũng không hiểu, nhưng nói làm người ta chết sững, không biết bị ai lôi đi uống rượu, tóm lại đi đâu mất tiêu.”

Ngô Dụng xua tay: “Đó không phải nói linh tinh, mỗi câu đều nói đúng căn bản, năm đó chỉ hai ba lời nói khiến Sở Vương phái binh cứu Triệu, đó là khoác lác sao?” Ngô Dụng kêu người mang hai cái thùng to vào: “Đây là tiền mừng hôm nay, danh sách cũng ở trong đó.”

Tôi nhìn thấy Tưởng Môn Thân cũng tới, vẫy tay gọi: “Huynh đệ, tới đây.”

“Chuyện gì?”

Tôi nói: “Tiền cơm dù thế nào cậu cũng phải nhận, tôi không ngờ có nhiều người tới thế, nhiều người thế ăn chú về niên đại 70 mất.”

Tưởng Môn Thân cười nói: “Cường ca đừng nhìn bên ngoài thế, ăn cơm có tốn tiền mấy đâu?”

Tôi nói: “Đừng cãi, tôi không biết là bao nhiêu, 2000 người ăn thả cửa, mỗi bàn đều cao cấp, bữa cơm này cũng phải mấy chục vạn.”

Ngô Tam Quế nói: “Người mình đừng nói đến chuyện tiền, anh kéo rượu qua uống còn một nửa, lưu lại cho Tiểu Tưởng bán là được rồi hả?”

Tôi hỏi Ngô Dụng: “Hôm nay chúng ta uống bao nhiêu rượu?”

Ngô Dụng: “Mang đi 10 khối, uống hết hơn 5 khối.”

Tôi: “...”

Đề nghị của Đỗ Hưng không làm được, anh ấy kéo ra mấy chục bình tinh nhưỡng, rượu này mới đủ cho bọn Lương Sơn uống đỏ mặt thôi, cho nên cuối cùng trực tiếp theo dây chuyền sản xuất lấy ra 10 tấn Ngũ Tinh đỗ tùng, như thế cũng mấy chục vạn rồi.

Tưởng Môn Thân nói: “Vậy cứ thế nhé, rượu em lưu lại, tiền thì thôi.”

Tôi chỉ vào hai cái rương lớn nói: “Ý tôi là chú lấy vài cái đi.”

Mọi người cười: “Tiểu Cường giờ tài đại khí thô rồi.”

Tôi kéo Lão Hổ nói: “Sau này chú cùng Tưởng huynh đệ thân cận, hắn là ‘tán đả vương’ chân chính đó.”

Chính xác nên thân cận, một Lão Hổ thêm một Tưởng Môn Thần, đều bị Võ Tòng đánh.

Tưởng Môn Thân nói: “Anh đừng chọc em, em sớm đã muốn đem cúp cùng chứng thư mang tới tặng anh, nhưng bận quá nên quên.”

Bánh Bao vẫn vội vàng rót nước pha trà cho mọi người, Tú Tú ôm cô ấy nói: “Bánh Bao tỷ thật hạnh phúc, Tiểu Cường ca của em văn võ song toàn.”

Mọi người đều ngạc nhiên: “Văn võ song toàn? Tiểu Cường?”

Tôi thấy Hổ Tam Nương không có mặt, tay chống eo cười đắc ý. Lữ Bố cũng bị tôi đánh bại, chẳng lẽ tôi không song toàn?

Lúc này điện thoại vang lên, tôi thấy một số lạ, tiện tay nhận điện, phía bên là thanh âm tang thương già nua: “Tiểu Cường, tân hôn vui vẻ.”

Tôi sợ run người, vui mừng nói: “Nhị ca? Sao anh biết em kết hôn?”

Quan Vũ cười nói: “Hôm tiễn anh chú cũng nói qua, anh còn đáp ứng tới thăm chú, đáng tiếc Nhị ca giờ không thể quay về, đành thất tín với chú.”

Tôi hỏi nhỏ: “Anh tìm được Chu Thương rồi hả?”

Mọi người nghe tôi nói thế, biết là Quan nhị gia gọi điện tới, cả đám hưng phấn chúi đầu vào nghe, chỉ nghe thanh âm thô hào nói: “Tiểu Cường, ta là Chu Thương, sớm sinh quý tử nhé.”

Tôi trốn tránh vô số cánh tay giơ tới, giãy dụa nói: “Nhị ca, một đám đông đang tranh nhau báo cáo công tác với ngài...”

Quan Vũ cười nói: “Trước tiên khỏi phải nói, qua vài ngày anh liền về thăm mọi người.”

Nhị Béo bỗng nhiên lao ra từ đám đông: “Tôi nói với Nhị ca vài câu...” Nói xong giật lấy điện thoại: “Nhị ca, là ta... ta là nhị... Ách, Lữ Bố.”

Chúng tôi đều chán: Hai người bọn họ nói gì? Lại đánh nhau?

Chỉ thấy Nhị Béo ngồi ở cửa, nói khách sáo với Quan Vũ vài câu, sau đó nói nhỏ chuyện gì đó, chúng tôi nghe được đứt quãng, chỉ nghe được Tiểu Thuyền... Xích Thố.., đại khái hỏi năm đó sau khi hắn chết xảy ra chuyện gì, Quan Vũ cùng Lữ Bố mặc dù không có đại cừu, nhưng cũng có ngăn cách, bất quá lúc này hai người đều bảo trì tâm khí bình tĩnh, thời đại này, bọn họ muốn tìm đồng bọn tâm sự thật không dễ, cuối cùng, tên béo nói thương cảm, kém chút cùng Nhị Ca ôm nhau khóc.

/434

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status