Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia

Chương 431: Diễn tuồng (1)

/685


Trần Nguyên nói: "Chư vị, ý của ta là, mỗi lần các ngươi họp, đều đến chỗ của ta, luốn không phải biện pháp hay, không bằng chúng ta vào trong thành kiếm một cửa hàng, chuyên môn dùng để họp. Về phần bốn chữ này sao, cứ đặt ở cửa ra vào cửa hàng, tự nhiên thích hợp nhất, người có thể đi vào gian cửa hàng đó, đều là 'Đại Tống nghĩa thương', chư vị nghĩ như thế nào?"

Tay Mã Sướng lập tức buông lỏng ra, nói: "Không được! Bốn chữ này là hoàng thượng tự tay viết, tùy tiện đặt ở trên một gian cửa hàng, thật sự là rất mất uy nghiêm! Chúng ta xây tòa nhà làm phòng ở, chư vị nghĩ như thế nào?"

Hứa mặt rỗ cũng buông tay ra, nói: "Biện pháp tốt!"

Trần Nguyên cứ như vậy thành lập được thương hội rồi, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, cái thương hội này hiện tại chỉ có một danh tự, tên đầy đủ là thương hội Đại Tống nhân nghĩa, tên gọi tắt là Đại Tống nghĩa thương.

Về phần người nào chịu trách nhiệm, ai là thành viên, ai tới vận hành, đều không có ai muốn trao đổi, hiện tại chỉ là một địa phương dùng để họp.

Trần Nguyên tin tưởng, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, chắc chắn các thương nhân này sẽ đưa ra, để cho thương hội chính quy hóa, hiện tại, nếu như bọn hắn đều cho rằng không cần, coi như mình muốn chính quy hóa, người ta không coi thương hội là một sự việc, vậy thì cũng không có cách nào.

Chỉ cần mình có thể dẫn bọn hắn phát tài, khả năng là sẽ hấp dẫn càng ngày càng nhiều thương nhân tham gia, có thể làm cho tất cả thương nhân cảm giác được chỗ tốt khi hợp tác, vậy thì thương hội thành lập chỉ là một cái nghi thức để nước chảy thành sông.

Khuya hôm nay, Trần Nguyên không trở về phủ Phò mã, trong phủ Phò mã chỉ có Triệu Ý, không có hai người Tần Hương Liên và Lăng Hoa.

Trở thành Phò mã, chỉ có một điểm này thật sự không tốt, tuy đạo phòng tuyến của Triệu Ý đã mở ra, Trần Nguyên thậm chí đã chính thức dùng kiệu hoa Lăng Hoa mang tới gia môn, nhưng cái nhà kia là Tân Nguyệt sơn trang, mà không phải phủ Phò mã.

Không phải Triệu Ý không để cho các nàng vào cửa, là quy củ của triều đình không cho phép, Công Chúa là Công Chúa, bị tước đoạt chỉ là một danh xưng, Tần Hương Liên và Lăng Hoa nhất định không thể ở tại phủ Phò mã.

Dùng một câu để nói, chính là nên đi vào mà không thể đi vào, không muốn đi vào lại không nên đi vào!

Hai vị lão nhân phải ở tại đó, bọn hắn không muốn ở tại đó, bởi vì tại trong lòng bọn hắn, con dâu của mình là Tần Hương Liên, không phải Triệu Ý, điểm này, Triệu Ý vô pháp thay thế, sinh hoạt chung với Tần Hương Liên, hai vị lão nhân có thể cảm thấy tùy ý hơn rất nhiều, sở dĩ bọn hắn ở tại phủ Phò mã, cũng là bởi vì đây cũng là quy củ của Đại Tống.

Triệu Ý là chính thất Trần Nguyên, mặc dù chỉ là vì đẹp mắt trên mặt mũi, nàng cũng phải ở cùng cha mẹ Trần Thế Mỹ, nếu như hai vị lão nhân ra khỏi nơi đây mà nói, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Triệu Ý sẽ giống như đại Công Chúa, trở thành mục tiêu công kích của những tên ngôn quan kia.

Cũng may, cha mẹ Trần Thế Mỹ cũng không khó hầu hạ, Triệu Ý an bài nha hoàn cho bọn hắn, nha hoàn kia cũng nói, hầu hạ hai vị lão nhân này, là công tác thoải mái nhất.

Cuộc sống của hai vị lão nhân rất có quy luật, buổi sáng rời giường, lão bà mặc quần áo tử tế cho lão gia, giặt rửa mặt mũi, sau đó là gọi người đưa xe lăn Trần Nguyên mời thợ mộc chuyên môn chế tạo đến, sáng sớm, chỉ cần bọn nha hoàn đến giúp đỡ đưa người lên một tý là được rồi.

Sau đó, lão bà phụ giúp lão gia đi ra ngoài dạo chơi, lão bà tự mình đẩy, bọn nha hoàn theo ở phía sau, cùng tản bộ, nhiều ngày không có gì khác nhau, đợi bước chân của các nàng đi tới Tân Nguyệt sơn trang, đã đến thời gian ăn cơm buổi trưa.

Tại sơn trang nếm qua cơm trưa, cùng Tần Hương Liên nói chuyện một hồi, đợi đám trẻ tan học trở lại, thăm cháu trai cháu gái, lúc sau mới dùng xe ngựa đưa bọn hắn trở về.

Ngày hôm sau vẫn là như thế, Triệu Ý chỉ cần mỗi ngày, vào đúng lúc sớm muộn thoáng vấn an một tý, làm chút công tác mặt mũi là đủ rồi.

Đại Công Chúa rất là hâm mộ, lão bà rất dễ ở chung, đối với một nữ nhân, thật là một loại hạnh phúc, đặc biệt là thời đại Tống triều, quyền lực trong nhà nằm hết ở tay mẹ chồng.

Triệu Ý nằm ở trên giường, lười biếng hỏi: "Tỷ, Lý Vĩ thật sự muốn đi Đảng Hạng chiến tranh sao?" Text được lấy tại truyenyy[.c]om

Đại Công Chúa gật đầu, nói: "Ừm, Phụ hoàng nói, không thể sai."

Triệu Ý cười ha ha một tiếng, nói: "Thực sự không nhìn ra, hắn còn dám đi lên chiến trường sao?"

Đại Công Chúa thở dài một tiếng, nói: "Ai, ta cũng không nghĩ tới, tại sao hắn phải đi chiến trường? Cho dù không làm Phò mã gia nữa, hắn cũng có tước vị, có thể an an ổn ổn ngồi trong nhà ăn bổng lộc, trông coi cửa thành, tuy không phải đại quan, thế nhưng rất tốt, lên chiến trường, đao kiếm không có mắt, vạn nhất có người làm bị thương ..."

Đại Công Chúa bỗng nhiên không nói gì nữa, Triệu Ý thoáng một tý đã ngồi dậy, thập phần tò mò nhìn đại Công Chúa, nói: "Tỷ, ngươi còn lo lắng vì hắn à? Hắn đánh cánh tay của ngươi thành cái dạng kia, chết mới đáng đời!"

Đại Công Chúa trừng mắt liếc nàng một cái, nói: "Ngươi thật là lòng dạ ác độc! Trần Thế Mỹ nhà ngươi ngay cả tiểu lão bà cũng cưới, tại sao ngươi không dứt khoát lại để cho Bao đại nhân chém đầu hắn đi? Vì sao phải đi cầu Phụ hoàng?"

Triệu Ý hừ một tiếng, không trả lời vấn đề của đại Công Chúa, mà là tiếp tục nói về Lý Vĩ: "Ta xem hắn nhất định là đã thương lượng tốt cùng Trần Thế Mỹ, lên trên chiến trường, Trần Thế Mỹ sẽ không để cho hắn ra tiền tuyến, ta dám đánh cuộc cùng ngươi, khẳng định là hắn không mất một sợi lông."

Đại Công Chúa đánh Triệu Ý một cái, nói: "Bớt tranh cãi đi, ngươi tự quản tốt chuyện của mình."

Vừa lúc đó, người gác cổng bên ngoài bỗng nhiên chạy tới gõ cửa, nói: "Hai vị Công Chúa, Phò mã gia đang ở ngoài cửa cầu kiến."

Triệu Ý cười ha ha một tiếng, nói: "Ồ? Trần Thế Mỹ này lại chơi gì vậy? Rõ ràng ở ngoài cửa còn cầu kiến?"

Người gác cổng lập tức nói: "Là tiểu nhân không nói rõ ràng, không phải Trần Phò mã gia, là Lý Vĩ Lý Phò mã gia ở ngoài cửa, hi vọng đại Công Chúa có thể gặp hắn một lần."

Con mắt Triệu Ý lập tức thả ra hào quang, nhìn chằm chằm vào đại Công Chúa, nói: "Tỷ, ta đi cùng ngươi, nhìn xem hắn định chơi hoa chiêu gì!"

Đại Công Chúa sửng sốt một hồi, sau đó mới mở cửa, tới hỏi người gác cổng kia: "Hắn có nói gì thêm không?"

Người gác cổng lắc đầu, nói: "Chưa nói, Lý Vĩ đại nhân chỉ nói là, nếu như đại Công Chúa không muốn gặp hắn, coi như hắn không đến là được."

Đại Công Chúa suy nghĩ một chút, chính mình đã có mấy tháng không gặp Lý Vĩ rồi, hắn cũng chưa từng đi tìm chính mình, bất kể như thế nào, song phương bây giờ vẫn còn một cái danh phận, hơn nữa, Lý Vĩ làm cái gì cũng đều nghe theo mình rồi, nếu như ngay cả mặt cũng không gặp một lần, giống như là có chút không thể nào nói nổi.

Đại Công Chúa quay đầu hướng Triệu Ý nói: "Không có việc gì đâu, để ta ra ngoài xem."

Triệu Ý vội vàng đi giầy, nói: "Tỷ, ngươi chờ ta, ta dẫn theo mấy gia đinh cùng đi với ngươi!"

Đại Công Chúa trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi ở trong nhà ngồi đi!"

Trước cửa phủ Phò mã, thời điểm đại Công Chúa chứng kiến Lý Vĩ, Lý Vĩ đã thay đổi một cách ăn mặc hoàn toàn khác, một thân quân phục thời điểm thủ vệ cửa thành kia không thấy, mà chuyển biến thành quân phục lính mới của quân đội.

Trên đầu đeo thiết giáp, phần eo treo một thanh đao, trong tay còn cầm cái câu liêm thương thật dài.

Đại Công Chúa liếc nhìn qua, chợt phát hiện Lý Vĩ mặc bộ quần áo này vào, rất không giống như lúc trước.

Lý Vĩ nghe được tiếng mở cửa, vội vàng quay đầu lại, trông thấy đại Công Chúa chậm rãi đi tới, liền tựa trường thương của mình ở bên tường.


/685

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status