Nhiễm Chi Vũ ở trong phòng Lạc Thần một lát rồi đi. Sau khi đưa hắn đi, Lạc Thần tản bước trong vườn với Mai Hương.
Nàng vẫn cảm thấy, không khí trong hậu viện mấy ngày nay có chút bất thường. Giống như hiện tại, ở trong cái hoa viên ngày thường oanh oanh yến yến này, bỗng yên tĩnh đến lạ lùng. Không chỉ ở trong hoa viên, mà toàn bộ hậu viện cũng bị bao phủ bởi một loại bình tĩnh đến kỳ lạ. Không biết tại sao, càng như vậy, lại càng khiến Lạc Thần cảm thấy, có điều gì đó sắp xảy ra.
Nàng cũng từng để Mai Hương đi nghe ngóng thử, lại chẳng có kết quả gì. Nhưng nghe Nhiễm Chi Vũ nói qua, vài ngày nữa là sinh nhật hai mươi tuổi của Nhiễm Chi Thần. Đây cũng coi như là đại sự, nhưng cũng không phải mười phần là đại sự. Từ lúc Nhiễm Chi Thần kế thừa vị trí gia chủ đã cử hành lễ gia quan (1). Cho nên sinh nhật lần này cũng giống như năm ngoái, không đặc biệt tổ chức long trọng.
(1): Nam tử đến 20 tuổi sẽ tổ chức lễ này, chứng tỏ người đó đã trưởng thành.
Huống chi, nếu như thật sự tổ chức long trọng thì cũng chẳng liên quan gì tới hậu viện này a. Trong một tháng ở đây, Lạc Thần cảm thấy rõ ràng, địa vị của những nữ nhân trong hậu viện này không bằng cả hạ nhân hơi có chút quyền thế của Nhiễm gia. Sau lưng các nàng tuy có các phe phái quyền thế, nhưng cũng chỉ là tặng phẩm được họ đưa tới mà thôi. Nói khó nghe một chút thì bọn họ chính là đồ chơi, mà còn là những món đồ chơi không được chủ nhân yêu thích. Vậy nên các nàng chắc chắn không có cơ hội tham gia vào những buổi lễ long trọng của Nhiễm gia.
Lạc Thần thở dài một tiếng, tóm lại là thế lực vẫn còn yếu a. Hiện tại, ngay cả một chút tiền thưởng cho hạ nhân cũng không có thì làm sao mà hỏi ra được tin tức hữu dụng nào. Nếu như không có Nhiễm Chi Vũ, sợ là ở trong hậu viện này, một chút tin tức nàng cũng không có, hệt như người điếc người mù mà thôi. Nhưng dù sao tuổi của Nhiễm Chi Vũ vẫn còn nhỏ, có rất nhiều chuyện của Nhiễm gia hắn cũng không biết.
Tình hình này đã nhắc nhở Lạc Thần phải nghĩ cách làm ra tiền cho bản thân. Bất kể là sau này nàng có tiếp tục ở lại Nhiễm gia, hay một ngày nào đó có khả năng lấy lại tự do, mà trên người không có đồng nào như bây giờ, thì đi đến đâu cũng thốn bộ nan hành (nửa bước cũng khó đi).
Cứ như thế, sau mấy ngày, Nhiễm Chi Thần rốt cuộc cũng trở về vào một buổi tối, trước sinh nhật của hắn một ngày. Mà cùng về với hắn có cả Nhiễm gia chủ mẫu, Trần thị.
Hôm sau, tám phương đều đến Nhiễm phủ chúc mừng, khách khứa và bạn bè nhiều như mây.
Khác với tiền viện vô cùng náo nhiệt, trong hậu viện quả thật cực kỳ yên tĩnh. Mai Hương có len lén ra ngoài, xa xa xem một chút. Sau khi trở về, liền mặt mày hớn hở nói cho Lạc Thần biết cảnh tượng nhộn nhịp kia. Đáng tiếc những thứ náo nhiệt đó không liên quan đến Lạc Thần, nên nàng cũng chỉ nhàm chán nghe một chút, rồi phái Mai Hương ra ngoài. Còn nàng lại lấy giấy bút, lẳng lặng luyện thư pháp, lòng có chút thấp thỏm nghĩ, không biết Nhiệm Chi Vũ đã nói chuyện của nàng cho Nhiễm Chi Thần chưa.
Trước bữa tối, Lạc Thần đợi một lúc lâu cũng không thấy Mai Hương mang cơm tới. Đang bực bội, lại thấy Mai Hương đột nhiên đẩy cửa, vội vã xông vào. Lạc Thần không khỏi nhíu mày, nha đầu này tuy tính tình hoạt bát nhưng cũng không phải là người lỗ mãng, chuyện gì xảy ra làm nàng gấp gáp như vậy?
Lại thấy Mai Hương đến bên người Lạc Thần, thở hổn hển nhưng khó nén vui sướng nói: “Cô nương, nô tỳ vừa nghe được một chuyện lớn! Sau khi sinh nhật chủ thượng kết thúc, sẽ chọn giáo tập tỳ nữ. Cô nương mau mau trang điểm thay quần áo. Nghe nói chậm nhất là hai ngày, mà cũng không chừng là ngay tối nay. Cô nương mỹ mạo xinh đẹp như vậy, còn là do chủ thượng mang vào phủ, nhất định sẽ được chọn!”
Lạc Thần nghe vậy, quả thực kinh ngạc không nói lên lời. Giáo tập tỳ nữ?
Giáo tập tỳ nữ không khác bao nhiêu so với nha đầu thông phòng. Khác nhau duy nhất là giáo tập tỳ nữ là nữ nhân đầu tiên của chủ tử, còn là người dạy chủ tử cách hành xử. Mà Nhiễm Chi Thần đã lớn từng này rồi còn muốn chọn giáo tập tỳ nữ?
Thời đại này, quý tộc thường khoảng mười hai mười ba tuổi đã nếm thử hương vị nữ nhân, thậm chí có khi còn sớm hơn. Tuy là trước đây Lạc Thần đã từng nghe nói Nhiễm Chi Thần không gần nữ sắc, cũng đã tận mắt nhìn thấy hắn đối với nữ nhân trong phủ vô cùng lạnh nhạt, nhưng hoàn toàn không hề nghĩ đến việc hắn ngay cả một nữ nhân cũng chưa từng có.
Sau khi kinh ngạc, Lạc Thần nhíu mày thật sâu, không thể không tâm hoảng ý loạn đứng bật dậy. Mai Hương đứng một bên thấy Lạc Thần biểu lộ như vậy, có chút nghi ngờ thấp giọng gọi: “Cô nương…”
Lạc Thần không nhìn nàng, chỉ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta… không muốn, không muốn làm cái gì giáo tập tỳ nữ!”
Mai Hương ngẩn người, có chút không tin nổi vội vàng nói: “Cô nương nói cái gì vậy, có thể làm tỳ nữ hướng dẫn của chủ thượng chính là ân điển to lớn, hậu viện này có nữ nhân nào không muốn.”
Dứt lời, làm như sợ Lạc Thần vẫn không thay đổi ý định, còn nhẹ nhàng khuyên nhủ nói: “Cô nương, giáo tập tỳ nữ khác với nha đầu thông phòng. Nếu trở thành nữ nhân đầu tiên của chủ thượng, sẽ được chủ thượng nhớ tới và yêu thương nhiều hơn. Sau này đến lúc chủ mẫu vào phủ, cũng sẽ không giống như thông phòng bình thường mà bị đuổi đi. Nếu gặp một chủ mẫu lương thiện còn có thể được tìm gả cho một người đàng hoàng nữa.”
Mai Hương thấy Lạc Thần vẫn bất vi sở động (không nhúc nhích, động đậy) nên hơi khựng lại, rồi lại kiên nhẫn tiếp tục nói: “Hoặc là… hoặc là cô nương có thể làm vui lòng chủ thượng, đặc biệt cho ngươi ở lại. Với thân phận của chủ thượng, bất luận là ai làm chủ mẫu cũng phải nghe theo lệnh của ngài. Đến lúc đó cô nương làm thiếp của chủ thượng, ngay cả phi tử trong cung cũng phải ao ước được như ngươi.”
Triều đại này, nam tử trước khi cưới vợ không được nạp thiếp. Bọn họ có thể có nhiều nữ nhân, nhưng không thể cho họ bất kỳ một danh phận nào, càng không thể để cho các nàng có con nối dõi. Những nữ nhân này, phần lớn sẽ bị đưa đi khi chính thê vào phủ để biểu thị ý coi trọng thê tử sau này. Cho dù có lưu lại một vài người thì khi sau khi chính thê vào phủ, đích thân trượng phu sẽ xử lý bọn họ sạch sẽ, nhổ tận gốc các thế lực sau lưng các nàng. Đợi lúc chính thê mang thai thì sẽ đưa nha hoàn hồi môn do chính mình mang tới lên làm thiếp để tạo uy nghiêm trong hậu viện, thành lập thế lực của mình. Đây là cách mà nữ nhi quý tộc, phú gia được học từ khi còn nhỏ.
Nhà nào mà trước khi cưới vợ đã nạp thiếp, hoặc không để ý đến sự phản đối của chính thê, nạp một nữ nhân làm thiếp trước khi chính thê vào phủ, chắc chắn là không hề nể nang thể diện chính thê. Đây là việc mà rất ít người làm. Dù sao thì phu thê nhất thể (vợ chồng cùng một thể), thê bị mất mặt thì phu cũng chẳng được vẻ vang gì. Hơn nữa cũng chỉ có chính thê mới là một nửa, sống cùng phòng, chết cùng huyệt với mình. Những nữ nhân khác cùng lắm chỉ là đồ chơi mà thôi. Bây giờ không cần để những chuyện nhỏ này làm mất lòng chính thê, nếu muốn có nữ nhân thì sau này vẫn còn nhiều.
Nói vậy ngược lại cũng có chút châm chọc, thế đạo này hoang đường như vậy, rất nhiều lễ nghi quy củ đều bị coi là cặn bã. Nhưng quy củ này lại vẫn được thi hành nghiêm khắc hơn bất cứ triều đại nào trước đó . Đoán chừng, đây cũng là sự bảo vệ và tôn trọng cuối cùng cho các nữ nhân làm chính thê ở triều đạ này.
Mai Hương nói rất nhiều, Lạc Thần lại không nghe vào dù chỉ một chữ. Mà có nói cả ngày trời thì Lạc Thần vẫn trăm triệu lần không muốn đi làm cái giáo tập tỳ nữ gì đó. Ban đầu ở đấu thú tràng, tuy rằng nàng đã dùng bản thân mình làm mồi nhử, nhưng đó là lựa chọn bất đắc dĩ trong khoảnh khắc sinh tử. Còn bây giờ mạng sống được bảo đảm, nếu không phải không còn đường nào khác, nàng tuyệt đối không muốn thất thân một cách không rõ ràng như vậy.
Giờ đây nàng chỉ có thể không ngừng cầu nguyện hai việc. Việc thứ nhất là Nhiễm Chi Vũ có thể ngăn cản trước khi nàng bị chọn. Việc thứ hai là Nhiễm Chi Thần có thể chướng mắt nàng, tự nhiên sẽ không chọn.
Nghĩ đến hai chuyện này, Lạc Thần mới hơi an tâm.
Sau khi ăn xong bữa tối mà không mấy cảm nhận được mùi vị, Lạc Thần định phái Mai Hương đến chỗ Nhiễm Chi Vũ tìm hiểu tin tức, đột nhiên có người báo tin bảo nàng đến chính viện, cụ thể là chuyện gì thì người nọ lại không nói. Nhưng Lạc Thần lại đoán có liên quan đến cái gì mà giáo tập tỳ nữ kia.
Rốt cuộc vẫn tránh không được a!
Trong lòng Lạc Thần quýnh lên, chị kịp để Mai Hương tìm cho một bộ quần áo hoa hồng xanh biếc, vội vội vàng vàng thay. Khi soi gương, Lạc Thần lại hơi bất đắc dĩ. Trước đây nhìn thấy Mai Hương mặc bộ váy này cảm thấy diễm tục vô cùng. Thế nào mà hôm nay nàng mặc vào, trong cái tục còn lộ ra một phần khí chất thanh nhã khác thường.
Người ngoài cửa giục một tiếng, Lạc Thần không thể làm gì khác đành đi ra cửa.
Thôi vậy, mặc cho số một lần nữa a!
Nhiễm phủ quả thật rất lớn, Lạc Thần một lần nữa tự mình cảm nhận điểm đó. Mãi đến lúc chân nàng mỏi nhừ mới từ hậu viện đi đến chính viện.
Dọc đường đi cũng gặp phải không ít nữ nhân cùng ở trong hậu viện, một vài người nàng đã từng gặp qua, cũng có nhiều người chưa gặp bao giờ.
Cuối cùng, nàng và hơn một trăm mỹ nhân cùng được sắp xếp vào một chỗ trong sân, đứng ngay ngắn theo thứ tự, đợi.
Lạc Thần quan sát một vài mỹ nhân bên cạnh, không có chỗ nào không được trang điểm tỉ mỉ. Xem ra các nàng đã sớm biết tin tức này rồi. Thảo nào mấy ngày nay bầu không khí trong hậu viện lại kỳ quặc như thế.
Nhìn một chút, nàng không nhịn được cảm khái. Kiếp trước, cho dù là một cuộc thi hoa hậu sợ là cũng không được nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc nhiều như vậy. Tất cả không chỉ đều đẫy đà tươi mát, mà còn có đủ các dạng khác nhau,hoàn phì yến gầy sấu (2). Có thành thục mị hoặc, có nhã nhặn lịch sự, có thanh thuần động lòng người,có vừa thấy đã thương, thậm chí có cả gợi cảm nóng bỏng. Về phần tuổi tác, hầu hết tất cả đều vào khoảng mười lăm đến hai mươi. Mà Lạc Thần hẳn là người nhỏ nhất ở đây.
(2): Hoàn là chỉ quý phi Dương Ngọc Hoàn của Đường Huyền Tông, yến là chỉ hoàng hậu của Hán Thành đế, phì là béo, sấu là gầy. Toàn câu muốn nói: các cô gái gầy béo khác nhau, nhưng mỗi người lại có một nét xinh đẹp riêng.
Lạc Thần có chút tự giễu, nàng được coi là loại nào? Ngây ngô non nớt sao? Nàng bật cười một tiếng, không biết tại sao, ngực lại có chút khổ sở, làm thế nào cũng không áp chế được.
Đúng lúc này, xung quanh trở nên yên tĩnh, đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa viện, nơi Nhiễm Chi Thần đang chậm rãi tiến đến.
Hắn có vẻ là vừa từ tiệc rượu ra, hình như uống hơi nhiều, bước chân có chút không ổn định, nhưng không có sai người đỡ, lúc hắn đi vào lộ ra một vẻ hoàn toàn tùy ý thoải mái vốn có.
Sau khi ngồi xuống chỗ ngồi trong viện, hắn vuốt vuốt trán, thở một hơi dài mang chút mùi rượu, một hồi lâu sau mới ngước mắt lên nhìn về phía những nữ nhân trong viện.
Hắn lúc này, dung nhan vẫn còn mang theo men say, khuôn mặt cũng hơi hơi đỏ, đôi mắt lười biếng khép hờ, quét mắt một vòng qua tất cả mọi người. Sau đó, tầm mắt rơi xuống chỗ Lạc Thần…
Nàng vẫn cảm thấy, không khí trong hậu viện mấy ngày nay có chút bất thường. Giống như hiện tại, ở trong cái hoa viên ngày thường oanh oanh yến yến này, bỗng yên tĩnh đến lạ lùng. Không chỉ ở trong hoa viên, mà toàn bộ hậu viện cũng bị bao phủ bởi một loại bình tĩnh đến kỳ lạ. Không biết tại sao, càng như vậy, lại càng khiến Lạc Thần cảm thấy, có điều gì đó sắp xảy ra.
Nàng cũng từng để Mai Hương đi nghe ngóng thử, lại chẳng có kết quả gì. Nhưng nghe Nhiễm Chi Vũ nói qua, vài ngày nữa là sinh nhật hai mươi tuổi của Nhiễm Chi Thần. Đây cũng coi như là đại sự, nhưng cũng không phải mười phần là đại sự. Từ lúc Nhiễm Chi Thần kế thừa vị trí gia chủ đã cử hành lễ gia quan (1). Cho nên sinh nhật lần này cũng giống như năm ngoái, không đặc biệt tổ chức long trọng.
(1): Nam tử đến 20 tuổi sẽ tổ chức lễ này, chứng tỏ người đó đã trưởng thành.
Huống chi, nếu như thật sự tổ chức long trọng thì cũng chẳng liên quan gì tới hậu viện này a. Trong một tháng ở đây, Lạc Thần cảm thấy rõ ràng, địa vị của những nữ nhân trong hậu viện này không bằng cả hạ nhân hơi có chút quyền thế của Nhiễm gia. Sau lưng các nàng tuy có các phe phái quyền thế, nhưng cũng chỉ là tặng phẩm được họ đưa tới mà thôi. Nói khó nghe một chút thì bọn họ chính là đồ chơi, mà còn là những món đồ chơi không được chủ nhân yêu thích. Vậy nên các nàng chắc chắn không có cơ hội tham gia vào những buổi lễ long trọng của Nhiễm gia.
Lạc Thần thở dài một tiếng, tóm lại là thế lực vẫn còn yếu a. Hiện tại, ngay cả một chút tiền thưởng cho hạ nhân cũng không có thì làm sao mà hỏi ra được tin tức hữu dụng nào. Nếu như không có Nhiễm Chi Vũ, sợ là ở trong hậu viện này, một chút tin tức nàng cũng không có, hệt như người điếc người mù mà thôi. Nhưng dù sao tuổi của Nhiễm Chi Vũ vẫn còn nhỏ, có rất nhiều chuyện của Nhiễm gia hắn cũng không biết.
Tình hình này đã nhắc nhở Lạc Thần phải nghĩ cách làm ra tiền cho bản thân. Bất kể là sau này nàng có tiếp tục ở lại Nhiễm gia, hay một ngày nào đó có khả năng lấy lại tự do, mà trên người không có đồng nào như bây giờ, thì đi đến đâu cũng thốn bộ nan hành (nửa bước cũng khó đi).
Cứ như thế, sau mấy ngày, Nhiễm Chi Thần rốt cuộc cũng trở về vào một buổi tối, trước sinh nhật của hắn một ngày. Mà cùng về với hắn có cả Nhiễm gia chủ mẫu, Trần thị.
Hôm sau, tám phương đều đến Nhiễm phủ chúc mừng, khách khứa và bạn bè nhiều như mây.
Khác với tiền viện vô cùng náo nhiệt, trong hậu viện quả thật cực kỳ yên tĩnh. Mai Hương có len lén ra ngoài, xa xa xem một chút. Sau khi trở về, liền mặt mày hớn hở nói cho Lạc Thần biết cảnh tượng nhộn nhịp kia. Đáng tiếc những thứ náo nhiệt đó không liên quan đến Lạc Thần, nên nàng cũng chỉ nhàm chán nghe một chút, rồi phái Mai Hương ra ngoài. Còn nàng lại lấy giấy bút, lẳng lặng luyện thư pháp, lòng có chút thấp thỏm nghĩ, không biết Nhiệm Chi Vũ đã nói chuyện của nàng cho Nhiễm Chi Thần chưa.
Trước bữa tối, Lạc Thần đợi một lúc lâu cũng không thấy Mai Hương mang cơm tới. Đang bực bội, lại thấy Mai Hương đột nhiên đẩy cửa, vội vã xông vào. Lạc Thần không khỏi nhíu mày, nha đầu này tuy tính tình hoạt bát nhưng cũng không phải là người lỗ mãng, chuyện gì xảy ra làm nàng gấp gáp như vậy?
Lại thấy Mai Hương đến bên người Lạc Thần, thở hổn hển nhưng khó nén vui sướng nói: “Cô nương, nô tỳ vừa nghe được một chuyện lớn! Sau khi sinh nhật chủ thượng kết thúc, sẽ chọn giáo tập tỳ nữ. Cô nương mau mau trang điểm thay quần áo. Nghe nói chậm nhất là hai ngày, mà cũng không chừng là ngay tối nay. Cô nương mỹ mạo xinh đẹp như vậy, còn là do chủ thượng mang vào phủ, nhất định sẽ được chọn!”
Lạc Thần nghe vậy, quả thực kinh ngạc không nói lên lời. Giáo tập tỳ nữ?
Giáo tập tỳ nữ không khác bao nhiêu so với nha đầu thông phòng. Khác nhau duy nhất là giáo tập tỳ nữ là nữ nhân đầu tiên của chủ tử, còn là người dạy chủ tử cách hành xử. Mà Nhiễm Chi Thần đã lớn từng này rồi còn muốn chọn giáo tập tỳ nữ?
Thời đại này, quý tộc thường khoảng mười hai mười ba tuổi đã nếm thử hương vị nữ nhân, thậm chí có khi còn sớm hơn. Tuy là trước đây Lạc Thần đã từng nghe nói Nhiễm Chi Thần không gần nữ sắc, cũng đã tận mắt nhìn thấy hắn đối với nữ nhân trong phủ vô cùng lạnh nhạt, nhưng hoàn toàn không hề nghĩ đến việc hắn ngay cả một nữ nhân cũng chưa từng có.
Sau khi kinh ngạc, Lạc Thần nhíu mày thật sâu, không thể không tâm hoảng ý loạn đứng bật dậy. Mai Hương đứng một bên thấy Lạc Thần biểu lộ như vậy, có chút nghi ngờ thấp giọng gọi: “Cô nương…”
Lạc Thần không nhìn nàng, chỉ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta… không muốn, không muốn làm cái gì giáo tập tỳ nữ!”
Mai Hương ngẩn người, có chút không tin nổi vội vàng nói: “Cô nương nói cái gì vậy, có thể làm tỳ nữ hướng dẫn của chủ thượng chính là ân điển to lớn, hậu viện này có nữ nhân nào không muốn.”
Dứt lời, làm như sợ Lạc Thần vẫn không thay đổi ý định, còn nhẹ nhàng khuyên nhủ nói: “Cô nương, giáo tập tỳ nữ khác với nha đầu thông phòng. Nếu trở thành nữ nhân đầu tiên của chủ thượng, sẽ được chủ thượng nhớ tới và yêu thương nhiều hơn. Sau này đến lúc chủ mẫu vào phủ, cũng sẽ không giống như thông phòng bình thường mà bị đuổi đi. Nếu gặp một chủ mẫu lương thiện còn có thể được tìm gả cho một người đàng hoàng nữa.”
Mai Hương thấy Lạc Thần vẫn bất vi sở động (không nhúc nhích, động đậy) nên hơi khựng lại, rồi lại kiên nhẫn tiếp tục nói: “Hoặc là… hoặc là cô nương có thể làm vui lòng chủ thượng, đặc biệt cho ngươi ở lại. Với thân phận của chủ thượng, bất luận là ai làm chủ mẫu cũng phải nghe theo lệnh của ngài. Đến lúc đó cô nương làm thiếp của chủ thượng, ngay cả phi tử trong cung cũng phải ao ước được như ngươi.”
Triều đại này, nam tử trước khi cưới vợ không được nạp thiếp. Bọn họ có thể có nhiều nữ nhân, nhưng không thể cho họ bất kỳ một danh phận nào, càng không thể để cho các nàng có con nối dõi. Những nữ nhân này, phần lớn sẽ bị đưa đi khi chính thê vào phủ để biểu thị ý coi trọng thê tử sau này. Cho dù có lưu lại một vài người thì khi sau khi chính thê vào phủ, đích thân trượng phu sẽ xử lý bọn họ sạch sẽ, nhổ tận gốc các thế lực sau lưng các nàng. Đợi lúc chính thê mang thai thì sẽ đưa nha hoàn hồi môn do chính mình mang tới lên làm thiếp để tạo uy nghiêm trong hậu viện, thành lập thế lực của mình. Đây là cách mà nữ nhi quý tộc, phú gia được học từ khi còn nhỏ.
Nhà nào mà trước khi cưới vợ đã nạp thiếp, hoặc không để ý đến sự phản đối của chính thê, nạp một nữ nhân làm thiếp trước khi chính thê vào phủ, chắc chắn là không hề nể nang thể diện chính thê. Đây là việc mà rất ít người làm. Dù sao thì phu thê nhất thể (vợ chồng cùng một thể), thê bị mất mặt thì phu cũng chẳng được vẻ vang gì. Hơn nữa cũng chỉ có chính thê mới là một nửa, sống cùng phòng, chết cùng huyệt với mình. Những nữ nhân khác cùng lắm chỉ là đồ chơi mà thôi. Bây giờ không cần để những chuyện nhỏ này làm mất lòng chính thê, nếu muốn có nữ nhân thì sau này vẫn còn nhiều.
Nói vậy ngược lại cũng có chút châm chọc, thế đạo này hoang đường như vậy, rất nhiều lễ nghi quy củ đều bị coi là cặn bã. Nhưng quy củ này lại vẫn được thi hành nghiêm khắc hơn bất cứ triều đại nào trước đó . Đoán chừng, đây cũng là sự bảo vệ và tôn trọng cuối cùng cho các nữ nhân làm chính thê ở triều đạ này.
Mai Hương nói rất nhiều, Lạc Thần lại không nghe vào dù chỉ một chữ. Mà có nói cả ngày trời thì Lạc Thần vẫn trăm triệu lần không muốn đi làm cái giáo tập tỳ nữ gì đó. Ban đầu ở đấu thú tràng, tuy rằng nàng đã dùng bản thân mình làm mồi nhử, nhưng đó là lựa chọn bất đắc dĩ trong khoảnh khắc sinh tử. Còn bây giờ mạng sống được bảo đảm, nếu không phải không còn đường nào khác, nàng tuyệt đối không muốn thất thân một cách không rõ ràng như vậy.
Giờ đây nàng chỉ có thể không ngừng cầu nguyện hai việc. Việc thứ nhất là Nhiễm Chi Vũ có thể ngăn cản trước khi nàng bị chọn. Việc thứ hai là Nhiễm Chi Thần có thể chướng mắt nàng, tự nhiên sẽ không chọn.
Nghĩ đến hai chuyện này, Lạc Thần mới hơi an tâm.
Sau khi ăn xong bữa tối mà không mấy cảm nhận được mùi vị, Lạc Thần định phái Mai Hương đến chỗ Nhiễm Chi Vũ tìm hiểu tin tức, đột nhiên có người báo tin bảo nàng đến chính viện, cụ thể là chuyện gì thì người nọ lại không nói. Nhưng Lạc Thần lại đoán có liên quan đến cái gì mà giáo tập tỳ nữ kia.
Rốt cuộc vẫn tránh không được a!
Trong lòng Lạc Thần quýnh lên, chị kịp để Mai Hương tìm cho một bộ quần áo hoa hồng xanh biếc, vội vội vàng vàng thay. Khi soi gương, Lạc Thần lại hơi bất đắc dĩ. Trước đây nhìn thấy Mai Hương mặc bộ váy này cảm thấy diễm tục vô cùng. Thế nào mà hôm nay nàng mặc vào, trong cái tục còn lộ ra một phần khí chất thanh nhã khác thường.
Người ngoài cửa giục một tiếng, Lạc Thần không thể làm gì khác đành đi ra cửa.
Thôi vậy, mặc cho số một lần nữa a!
Nhiễm phủ quả thật rất lớn, Lạc Thần một lần nữa tự mình cảm nhận điểm đó. Mãi đến lúc chân nàng mỏi nhừ mới từ hậu viện đi đến chính viện.
Dọc đường đi cũng gặp phải không ít nữ nhân cùng ở trong hậu viện, một vài người nàng đã từng gặp qua, cũng có nhiều người chưa gặp bao giờ.
Cuối cùng, nàng và hơn một trăm mỹ nhân cùng được sắp xếp vào một chỗ trong sân, đứng ngay ngắn theo thứ tự, đợi.
Lạc Thần quan sát một vài mỹ nhân bên cạnh, không có chỗ nào không được trang điểm tỉ mỉ. Xem ra các nàng đã sớm biết tin tức này rồi. Thảo nào mấy ngày nay bầu không khí trong hậu viện lại kỳ quặc như thế.
Nhìn một chút, nàng không nhịn được cảm khái. Kiếp trước, cho dù là một cuộc thi hoa hậu sợ là cũng không được nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc nhiều như vậy. Tất cả không chỉ đều đẫy đà tươi mát, mà còn có đủ các dạng khác nhau,hoàn phì yến gầy sấu (2). Có thành thục mị hoặc, có nhã nhặn lịch sự, có thanh thuần động lòng người,có vừa thấy đã thương, thậm chí có cả gợi cảm nóng bỏng. Về phần tuổi tác, hầu hết tất cả đều vào khoảng mười lăm đến hai mươi. Mà Lạc Thần hẳn là người nhỏ nhất ở đây.
(2): Hoàn là chỉ quý phi Dương Ngọc Hoàn của Đường Huyền Tông, yến là chỉ hoàng hậu của Hán Thành đế, phì là béo, sấu là gầy. Toàn câu muốn nói: các cô gái gầy béo khác nhau, nhưng mỗi người lại có một nét xinh đẹp riêng.
Lạc Thần có chút tự giễu, nàng được coi là loại nào? Ngây ngô non nớt sao? Nàng bật cười một tiếng, không biết tại sao, ngực lại có chút khổ sở, làm thế nào cũng không áp chế được.
Đúng lúc này, xung quanh trở nên yên tĩnh, đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa viện, nơi Nhiễm Chi Thần đang chậm rãi tiến đến.
Hắn có vẻ là vừa từ tiệc rượu ra, hình như uống hơi nhiều, bước chân có chút không ổn định, nhưng không có sai người đỡ, lúc hắn đi vào lộ ra một vẻ hoàn toàn tùy ý thoải mái vốn có.
Sau khi ngồi xuống chỗ ngồi trong viện, hắn vuốt vuốt trán, thở một hơi dài mang chút mùi rượu, một hồi lâu sau mới ngước mắt lên nhìn về phía những nữ nhân trong viện.
Hắn lúc này, dung nhan vẫn còn mang theo men say, khuôn mặt cũng hơi hơi đỏ, đôi mắt lười biếng khép hờ, quét mắt một vòng qua tất cả mọi người. Sau đó, tầm mắt rơi xuống chỗ Lạc Thần…
/40
|