Tuổi Trương quản gia và ông nội Đường Hiểu khá gần nhau, tuy rằng cũng kém mười mấy tuổi, nhưng không ảnh hưởng đến chuyện bọn họ có chung đề tài, cho nên ông lão đã nhanh chóng thích ứng với cuộc sống ở biệt thự.
Thời gian ông lão rời giường mỗi ngày còn sớm hơn so với Cốc Tu Cẩn, sau đó Trương quản gia liền dẫn ông đến công viên gần đó, trong công viên có một nhóm người già đang ca múa rèn luyện thân thể, bất quá khu C vốn là chỗ ở của những người có tiền, cho nên đa phần đều là những người già có thân phận có gia thế.
Nghe nói ông nội Đường Hiểu đến từ nông thôn, nhưng mọi người vẫn không bài xích ông.
Bọn họ đến từng tuổi này, đã không còn quan tâm đến những vật ngoài thân, hoặc giàu hay nghèo.
Hơn nữa, cách nói chuyện của ông nội Đường Hiểu hoàn toàn không có tục khí và tầm nhìn hạn hẹp của nông dân, ngược lại tầm nhìn rất rộng, cũng rất tiến bộ, chưa đến vài ngày liền cùng mọi người trong công viên ‘hợp’ thành một đoàn.
Hiện tại không cần Đường Hiểu phải nhắc nhở, ông lão cũng sẽ đúng giờ đi đến công viên, đây đã trở thành nơi duy nhất ông lão đi mỗi buổi sáng, bản thân ông cũng rất thích.
Ngay sau khi trở về, Đường Hiểu và Cốc Tu Cẩn trở về công ty làm việc.
Trong khoảng thời gian này chất chồng không ít công việc, mặc dù có Hạ Vân hỗ trợ, nhưng một số văn kiện quan trọng vẫn cần Cốc Tu Cẩn tự mình kí tên mới được, một chồng văn kiện thật dày, Đường Hiểu nhìn thấy liền líu lưỡi, thật nhiều.
Bất quá ai kêu bọn họ bỏ bê công việc nhiều ngày như vậy, cần phải bù lại, cho nên ngoài tăng ca ra cũng chỉ có thể tăng ca.
Phu phu đồng tâm hiệp lực, bỏ thêm ba ngày để tăng ca, cuối cùng cũng giải quyết được tất cả những công việc còn tồn đọng.
Lúc này Đường Hiểu mới phát hiện Elma không bình thường, khi đi làm thì liên tục thất thần, có đôi khi ngay cả người khác gọi cô, cô cũng không phản ứng, có một lần Đường Hiểu phát hiện cô đang rót nước, kết quả suy nghĩ chuyện gì đó đến thất thần, nước chảy đầy sàn nhà mà cô vẫn không phát hiện, cậu cũng đã nhiều lần nhìn thấy dáng vẻ không yên lòng của Elma.
Đường Hiểu đến hỏi các thư ký đồng nghiệp, kết quả bọn họ cũng không biết tại sao, nhưng hình như bắt đầu từ sau ngày cậu và Cốc Tu Cẩn lấy danh nghĩa đi công tác rời khỏi đây, Elma liền càng ngày càng trở nên kỳ quái.
Nhớ đến quan hệ giữa Elma và Hạ Vân, xem ra trong lúc bọn họ không ở đây, Elma và Hạ Vân đã xảy ra chuyện gì đó.
Là người duy nhất hiểu rõ nội tình, Đường Hiểu rất muốn hỏi Elma một chút, nhưng khi nghĩ đến có thể sẽ xâm phạm đến sự riêng tư của Elma cậu liền do dự, cuối cùng cậu vẫn chạy đi tìm Cốc Tu Cẩn bàn bạc.
Cốc Tu Cẩn cho cậu một đáp án rất rõ ràng, bảo Đường Hiểu đến hỏi Elma.
Elma là người phụ trách chính chỗ thư ký, mỗi ngày văn kiện quan trọng qua tay cô có rất nhiều phần, nếu Elma tiếp tục mang loại tâm tình không rõ này đi làm, khó bảo đảm công việc sẽ không mắc sai lầm, anh không hy vọng nhân viên của anh mang theo tình cảm riêng tư đến làm việc.
Giờ nghỉ trưa, Đường Hiểu chủ động mời Elma đến nhà ăn.
Elma phát hiện đây là Đường Hiểu lần đầu tiên chủ động hẹn cô, không khỏi lộ ra một nụ cười xấu xa, “Em trai Đường à, không phải em chuẩn bị vứt bỏ Cốc tổng nhà mình, chạy vào vòng tay của chị Elma đây chứ?”
Đường Hiểu cười nói, “Đúng vậy, chị Elma có dám thu nhận em hay không?”
Elma lập tức kéo dãn khoảng cách với cậu, vẻ mặt khoa trương nói, “Em trai Đường, sao em có thể vô tình như vậy, tiểu thụ vứt bỏ tiểu công thâm tình tuyệt đối là tra thụ.”
Đường Hiểu giật giật khóe miệng, càng nói càng quá đáng.
Elma xì một tiếng, không nhịn được cười nói, “Được rồi, đùa cậu thôi, không phải muốn đến nhà ăn sao, chúng ta đi nhanh lên, chậm sẽ không có đồ ăn ngon đâu.”
Hai người đi đến nhà ăn, bên trong quả nhiên đã có không ít nhân viên, Đường Hiểu nhìn thấy Tống Nhất Quân, bất quá cậu ta đang ăn cơm cùng với nhóm Rycen, đưa lưng về phía cửa, cho nên không chú ý tới cậu.
Đường Hiểu không nghĩ sẽ đi qua chào hỏi, liền cùng Elma tìm một cái bàn trống ngồi xuống, hai người mặt đối mặt, người xung quanh ít hơn, nói chuyện cũng không cần lo lắng sẽ bị nghe được.
Elma nói, “Được rồi, có gì muốn hỏi thì hỏi đi, đừng tưởng rằng tôi không biết, vô duyên vô cớ tìm tôi ăn cơm chung, chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói nói với tôi.”
Trên mặt Đường Hiểu hiện lên một tia xấu hổ.
Elma cầm lấy lọ tương ớt trên bàn, trực tiếp đổ hơn phân nửa lọ lên cơm trắng, đỏ rực một mảng, sau khi trộn đều liền ăn một ngụm, nhịn không được cảm thán nói, “Chị đây quả nhiên vẫn thích cách ăn tương ớt như vậy, chỉ một chữ – thích!”
Đường Hiểu nhìn thấy liền trợn mắt há hốc mồm.
Elma liếc mắt nhìn cậu, “Cứ tiếp tục nhìn đi, chờ chị ăn xong rồi thì không trả lời đâu.”
Đường Hiểu phục hồi lại tinh thần, sắp xếp lại suy nghĩ mới hỏi, “Chị Elma, chị với giám đốc Hạ… Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, trong khoảng thời gian này chị luôn không yên lòng, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho chị.”
Elma dùng thìa cắt cắt những hạt cơm, trầm mặc vài giây mới nói, “Tôi lên giường với Hạ Vân.”
Đường Hiểu nhất thời bị sặc nước miếng của chính mình, lúc này cậu cảm thấy vô cùng may mắn khi bản thân không vừa ăn vừa nghe cô nói, nếu không có thể đã trực tiếp phun cơm lên mặt Elma, lúc ấy còn không bị cô giết chết sao. Đường Hiểu lau lau miệng, “Hai người các người không phải… Không phải giám đốc Hạ có vị hôn thê rồi sao?”
“Ừ…”
Nửa tháng trước, cũng chính là ngày Đường Hiểu và Cốc Tu Cẩn trở về thôn Đường Khẩu, Elma nhận được mệnh lệnh, bảo cô nhanh chóng đến giúp Hạ Vân xử lý công việc của công ty, ngay từ đầu cô liều mạng ám chỉ bản thân không nên nghĩ đến một người căn bản không yêu mình, nhưng mà chưa đầy hai ngày cô liền phát hiện mình sắp không chịu nổi, tâm tình càng ngày càng bực bội.
Vì thế, Elma nhờ tiểu Dương chỗ thư ký thay thế vị trí của cô.
Như vậy vẫn tốt hơn, hai bên nhắm mắt làm ngơ, cô cho rằng Hạ Vân cũng nghĩ như vậy, nhưng thái độ của anh rất khác thường, kiên trì muốn cô làm trợ lý cho anh, lý do là cô quen thuộc nghiệp vụ của công ty hơn, cuối cùng cô vẫn phải đồng ý.
Kể từ ngày đó, Hạ Vân liền thường xuyên đến tìm cô.
Mãi đến một tuần trước, Elma thật sự không chịu nổi, cô vốn đã muốn quyết định từ bỏ người đàn ông này, nhưng ông trời lại đột ngột cho cô một chút hy vọng, cô không muốn phải chịu đau khổ thêm một lần như vậy nữa, cho nên cô quyết định hẹn Hạ Vân ra ngoài.
Địa điểm hai người hẹn gặp chính là quán bar lần đầu tiên họ gặp nhau, tất cả bắt đầu từ nơi này, vậy thì để tất cả chấm dứt ở đây.
Kết quả chuyện tình vẫn phát triển theo hướng ngoài ý muốn, cô uống rượu, Hạ Vân cũng có một ít men say, vì thế ở trên giường liền thuận lý thành chương xảy ra quan hệ.
Bề ngoài Elma rất phóng đãng, trên thực tế cho tới bây giờ thân thể của cô chỉ cho một người đàn ông, người đàn ông đó chính là Hạ Vân, lần đầu tiên và lần thứ hai, đều cho người đàn ông không yêu cô này.
Ngày hôm sau, cô vừa bỏ của chạy lấy người vừa bảo Hạ Vân không cần để trong lòng, hệt như khi cô đem lần đầu tiên trao cho Hạ Vân vậy.
Có điều tuy bề ngoài biểu hiện thoải mái như vậy, trên thực tế tâm tình cô hiện tại rất phức tạp, vẫn chưa thể lý giải rõ ràng, bọn họ đã quay về, cho nên mấy ngày nay Elma mới có biểu hiện không yên lòng như vậy.
“Giám đốc Hạ có tìm cô hay không? Anh ấy nói như thế nào?” Đường Hiểu không ngờ còn có thể xảy ra chuyện này.
“Có đến tìm, nhưng tôi không gặp anh ta, chẳng qua cũng có thể tưởng tượng được, anh ta còn có thể nói gì, đơn giản chỉ là chia tay vui vẻ thôi, trước kia tôi đã từng nói với cậu, anh ta không thể nào vì tôi mà chia tay với vị hôn thê của mình.”
“Vì sao?”
“Tôi không rõ lắm, nhưng nghe nói là vì mẹ của anh ta, mặc kệ thế nào, tôi và anh ta quả thật đã đến lúc chấm dứt.” Elma không muốn hy vọng lại biến thành tuyệt vọng, càng sớm buông tay càng có thể giảm bớt tổn thương.
Đường Hiểu không thể nào đưa ra nhận xét về chuyện tình cảm của bọn họ, nhưng có một điều, cậu đồng ý với suy nghĩ của Elma, nếu giám đốc Hạ không thể chia tay với vị hôn thê, Elma việc gì phải treo cổ chính mình lên người anh ta.
Elma biết gần đây mình thường xuyên thất thần, cho nên cô đã quyết định tìm thời gian nói chuyện rõ ràng với Hạ Vân, đương nhiên, không phải cô muốn rời khỏi Thịnh Đằng, phần công việc ở Thịnh Đằng này khiến cô rất vừa lòng, đối với hoàn cảnh làm việc ở đây cũng rất thích, bảo cô vì một người đàn ông không yêu mình mà hy sinh sự nghiệp của bản thân, cô mới không ngu ngốc đâu.
Sau khi giờ nghỉ trưa kết thúc, Đường Hiểu nói chuyện này cho Cốc Tu Cẩn biết.
Cốc Tu Cẩn bảo cậu không cần để ý tới chuyện của hai người đó nữa, chuyện kế tiếp cần phải do bọn họ tự giải quyết.
Dưới tình huống bọn họ không biết gì, hai nhà Uông Hoàng ở B thị rốt cục cũng đã xảy ra chuyện.
Ba của Uông Hà và ba của Hoàng Thái, sau khi án kiện tham ô kết thúc chưa đầy ba tháng, hai nhà đột nhiên bị điều tra ra có nhận hối lộ, đã thu được chứng cứ nhận tiền của người khác, vốn tưởng rằng đã tránh thoát một kiếp, kết quả vẫn ngã ngựa.
Hai nhà Uông Hoàng mất đi người tâm phúc, nhất thời không còn cảnh tượng như lúc trước, hai anh em Đường Hậu và Đường Minh ngược lại trở thành trụ cột duy nhất trong nhà, có điều cả đám đã có thói quen tiêu tiền như nước, kết quả không bao lâu tiền trong nhà đều bị tiêu xài phung phí không còn gì cả, cuối cùng không thể không bán đi số trang sức trước kia, nhưng số tiền này vẫn không thấm vào đâu.
Căn nhà hiện tại của hai gia đình Uông Hoàng là khi hai ông lão còn tại vị được tặng kèm, bây giờ bọn họ đã mất chức, nhà ở cũng bị thu hồi lại, Hoàng Thái và Đường Minh còn đỡ, ít nhất bọn họ dọn ra ngoài sống, có nhà riêng của mình.
Nhưng cả nhà Uông Hà và Đường Hậu xem như không gặp may.
Đường Hậu vốn bị bắt vào cửa Uông gia làm con rể, bởi vì bị liên lụy, cho nên chức vị của ông ta trong chính phủ cũng bị cắt bỏ, bất quá ông ta vốn nhờ vào ba Uông Hà ủng hộ mới có thể ngồi lên địa vị cao, gần như không có thực học, không tìm được công việc, cuộc sống của cả nhà càng ngày càng khó khăn.
Thời gian ông lão rời giường mỗi ngày còn sớm hơn so với Cốc Tu Cẩn, sau đó Trương quản gia liền dẫn ông đến công viên gần đó, trong công viên có một nhóm người già đang ca múa rèn luyện thân thể, bất quá khu C vốn là chỗ ở của những người có tiền, cho nên đa phần đều là những người già có thân phận có gia thế.
Nghe nói ông nội Đường Hiểu đến từ nông thôn, nhưng mọi người vẫn không bài xích ông.
Bọn họ đến từng tuổi này, đã không còn quan tâm đến những vật ngoài thân, hoặc giàu hay nghèo.
Hơn nữa, cách nói chuyện của ông nội Đường Hiểu hoàn toàn không có tục khí và tầm nhìn hạn hẹp của nông dân, ngược lại tầm nhìn rất rộng, cũng rất tiến bộ, chưa đến vài ngày liền cùng mọi người trong công viên ‘hợp’ thành một đoàn.
Hiện tại không cần Đường Hiểu phải nhắc nhở, ông lão cũng sẽ đúng giờ đi đến công viên, đây đã trở thành nơi duy nhất ông lão đi mỗi buổi sáng, bản thân ông cũng rất thích.
Ngay sau khi trở về, Đường Hiểu và Cốc Tu Cẩn trở về công ty làm việc.
Trong khoảng thời gian này chất chồng không ít công việc, mặc dù có Hạ Vân hỗ trợ, nhưng một số văn kiện quan trọng vẫn cần Cốc Tu Cẩn tự mình kí tên mới được, một chồng văn kiện thật dày, Đường Hiểu nhìn thấy liền líu lưỡi, thật nhiều.
Bất quá ai kêu bọn họ bỏ bê công việc nhiều ngày như vậy, cần phải bù lại, cho nên ngoài tăng ca ra cũng chỉ có thể tăng ca.
Phu phu đồng tâm hiệp lực, bỏ thêm ba ngày để tăng ca, cuối cùng cũng giải quyết được tất cả những công việc còn tồn đọng.
Lúc này Đường Hiểu mới phát hiện Elma không bình thường, khi đi làm thì liên tục thất thần, có đôi khi ngay cả người khác gọi cô, cô cũng không phản ứng, có một lần Đường Hiểu phát hiện cô đang rót nước, kết quả suy nghĩ chuyện gì đó đến thất thần, nước chảy đầy sàn nhà mà cô vẫn không phát hiện, cậu cũng đã nhiều lần nhìn thấy dáng vẻ không yên lòng của Elma.
Đường Hiểu đến hỏi các thư ký đồng nghiệp, kết quả bọn họ cũng không biết tại sao, nhưng hình như bắt đầu từ sau ngày cậu và Cốc Tu Cẩn lấy danh nghĩa đi công tác rời khỏi đây, Elma liền càng ngày càng trở nên kỳ quái.
Nhớ đến quan hệ giữa Elma và Hạ Vân, xem ra trong lúc bọn họ không ở đây, Elma và Hạ Vân đã xảy ra chuyện gì đó.
Là người duy nhất hiểu rõ nội tình, Đường Hiểu rất muốn hỏi Elma một chút, nhưng khi nghĩ đến có thể sẽ xâm phạm đến sự riêng tư của Elma cậu liền do dự, cuối cùng cậu vẫn chạy đi tìm Cốc Tu Cẩn bàn bạc.
Cốc Tu Cẩn cho cậu một đáp án rất rõ ràng, bảo Đường Hiểu đến hỏi Elma.
Elma là người phụ trách chính chỗ thư ký, mỗi ngày văn kiện quan trọng qua tay cô có rất nhiều phần, nếu Elma tiếp tục mang loại tâm tình không rõ này đi làm, khó bảo đảm công việc sẽ không mắc sai lầm, anh không hy vọng nhân viên của anh mang theo tình cảm riêng tư đến làm việc.
Giờ nghỉ trưa, Đường Hiểu chủ động mời Elma đến nhà ăn.
Elma phát hiện đây là Đường Hiểu lần đầu tiên chủ động hẹn cô, không khỏi lộ ra một nụ cười xấu xa, “Em trai Đường à, không phải em chuẩn bị vứt bỏ Cốc tổng nhà mình, chạy vào vòng tay của chị Elma đây chứ?”
Đường Hiểu cười nói, “Đúng vậy, chị Elma có dám thu nhận em hay không?”
Elma lập tức kéo dãn khoảng cách với cậu, vẻ mặt khoa trương nói, “Em trai Đường, sao em có thể vô tình như vậy, tiểu thụ vứt bỏ tiểu công thâm tình tuyệt đối là tra thụ.”
Đường Hiểu giật giật khóe miệng, càng nói càng quá đáng.
Elma xì một tiếng, không nhịn được cười nói, “Được rồi, đùa cậu thôi, không phải muốn đến nhà ăn sao, chúng ta đi nhanh lên, chậm sẽ không có đồ ăn ngon đâu.”
Hai người đi đến nhà ăn, bên trong quả nhiên đã có không ít nhân viên, Đường Hiểu nhìn thấy Tống Nhất Quân, bất quá cậu ta đang ăn cơm cùng với nhóm Rycen, đưa lưng về phía cửa, cho nên không chú ý tới cậu.
Đường Hiểu không nghĩ sẽ đi qua chào hỏi, liền cùng Elma tìm một cái bàn trống ngồi xuống, hai người mặt đối mặt, người xung quanh ít hơn, nói chuyện cũng không cần lo lắng sẽ bị nghe được.
Elma nói, “Được rồi, có gì muốn hỏi thì hỏi đi, đừng tưởng rằng tôi không biết, vô duyên vô cớ tìm tôi ăn cơm chung, chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói nói với tôi.”
Trên mặt Đường Hiểu hiện lên một tia xấu hổ.
Elma cầm lấy lọ tương ớt trên bàn, trực tiếp đổ hơn phân nửa lọ lên cơm trắng, đỏ rực một mảng, sau khi trộn đều liền ăn một ngụm, nhịn không được cảm thán nói, “Chị đây quả nhiên vẫn thích cách ăn tương ớt như vậy, chỉ một chữ – thích!”
Đường Hiểu nhìn thấy liền trợn mắt há hốc mồm.
Elma liếc mắt nhìn cậu, “Cứ tiếp tục nhìn đi, chờ chị ăn xong rồi thì không trả lời đâu.”
Đường Hiểu phục hồi lại tinh thần, sắp xếp lại suy nghĩ mới hỏi, “Chị Elma, chị với giám đốc Hạ… Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, trong khoảng thời gian này chị luôn không yên lòng, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho chị.”
Elma dùng thìa cắt cắt những hạt cơm, trầm mặc vài giây mới nói, “Tôi lên giường với Hạ Vân.”
Đường Hiểu nhất thời bị sặc nước miếng của chính mình, lúc này cậu cảm thấy vô cùng may mắn khi bản thân không vừa ăn vừa nghe cô nói, nếu không có thể đã trực tiếp phun cơm lên mặt Elma, lúc ấy còn không bị cô giết chết sao. Đường Hiểu lau lau miệng, “Hai người các người không phải… Không phải giám đốc Hạ có vị hôn thê rồi sao?”
“Ừ…”
Nửa tháng trước, cũng chính là ngày Đường Hiểu và Cốc Tu Cẩn trở về thôn Đường Khẩu, Elma nhận được mệnh lệnh, bảo cô nhanh chóng đến giúp Hạ Vân xử lý công việc của công ty, ngay từ đầu cô liều mạng ám chỉ bản thân không nên nghĩ đến một người căn bản không yêu mình, nhưng mà chưa đầy hai ngày cô liền phát hiện mình sắp không chịu nổi, tâm tình càng ngày càng bực bội.
Vì thế, Elma nhờ tiểu Dương chỗ thư ký thay thế vị trí của cô.
Như vậy vẫn tốt hơn, hai bên nhắm mắt làm ngơ, cô cho rằng Hạ Vân cũng nghĩ như vậy, nhưng thái độ của anh rất khác thường, kiên trì muốn cô làm trợ lý cho anh, lý do là cô quen thuộc nghiệp vụ của công ty hơn, cuối cùng cô vẫn phải đồng ý.
Kể từ ngày đó, Hạ Vân liền thường xuyên đến tìm cô.
Mãi đến một tuần trước, Elma thật sự không chịu nổi, cô vốn đã muốn quyết định từ bỏ người đàn ông này, nhưng ông trời lại đột ngột cho cô một chút hy vọng, cô không muốn phải chịu đau khổ thêm một lần như vậy nữa, cho nên cô quyết định hẹn Hạ Vân ra ngoài.
Địa điểm hai người hẹn gặp chính là quán bar lần đầu tiên họ gặp nhau, tất cả bắt đầu từ nơi này, vậy thì để tất cả chấm dứt ở đây.
Kết quả chuyện tình vẫn phát triển theo hướng ngoài ý muốn, cô uống rượu, Hạ Vân cũng có một ít men say, vì thế ở trên giường liền thuận lý thành chương xảy ra quan hệ.
Bề ngoài Elma rất phóng đãng, trên thực tế cho tới bây giờ thân thể của cô chỉ cho một người đàn ông, người đàn ông đó chính là Hạ Vân, lần đầu tiên và lần thứ hai, đều cho người đàn ông không yêu cô này.
Ngày hôm sau, cô vừa bỏ của chạy lấy người vừa bảo Hạ Vân không cần để trong lòng, hệt như khi cô đem lần đầu tiên trao cho Hạ Vân vậy.
Có điều tuy bề ngoài biểu hiện thoải mái như vậy, trên thực tế tâm tình cô hiện tại rất phức tạp, vẫn chưa thể lý giải rõ ràng, bọn họ đã quay về, cho nên mấy ngày nay Elma mới có biểu hiện không yên lòng như vậy.
“Giám đốc Hạ có tìm cô hay không? Anh ấy nói như thế nào?” Đường Hiểu không ngờ còn có thể xảy ra chuyện này.
“Có đến tìm, nhưng tôi không gặp anh ta, chẳng qua cũng có thể tưởng tượng được, anh ta còn có thể nói gì, đơn giản chỉ là chia tay vui vẻ thôi, trước kia tôi đã từng nói với cậu, anh ta không thể nào vì tôi mà chia tay với vị hôn thê của mình.”
“Vì sao?”
“Tôi không rõ lắm, nhưng nghe nói là vì mẹ của anh ta, mặc kệ thế nào, tôi và anh ta quả thật đã đến lúc chấm dứt.” Elma không muốn hy vọng lại biến thành tuyệt vọng, càng sớm buông tay càng có thể giảm bớt tổn thương.
Đường Hiểu không thể nào đưa ra nhận xét về chuyện tình cảm của bọn họ, nhưng có một điều, cậu đồng ý với suy nghĩ của Elma, nếu giám đốc Hạ không thể chia tay với vị hôn thê, Elma việc gì phải treo cổ chính mình lên người anh ta.
Elma biết gần đây mình thường xuyên thất thần, cho nên cô đã quyết định tìm thời gian nói chuyện rõ ràng với Hạ Vân, đương nhiên, không phải cô muốn rời khỏi Thịnh Đằng, phần công việc ở Thịnh Đằng này khiến cô rất vừa lòng, đối với hoàn cảnh làm việc ở đây cũng rất thích, bảo cô vì một người đàn ông không yêu mình mà hy sinh sự nghiệp của bản thân, cô mới không ngu ngốc đâu.
Sau khi giờ nghỉ trưa kết thúc, Đường Hiểu nói chuyện này cho Cốc Tu Cẩn biết.
Cốc Tu Cẩn bảo cậu không cần để ý tới chuyện của hai người đó nữa, chuyện kế tiếp cần phải do bọn họ tự giải quyết.
Dưới tình huống bọn họ không biết gì, hai nhà Uông Hoàng ở B thị rốt cục cũng đã xảy ra chuyện.
Ba của Uông Hà và ba của Hoàng Thái, sau khi án kiện tham ô kết thúc chưa đầy ba tháng, hai nhà đột nhiên bị điều tra ra có nhận hối lộ, đã thu được chứng cứ nhận tiền của người khác, vốn tưởng rằng đã tránh thoát một kiếp, kết quả vẫn ngã ngựa.
Hai nhà Uông Hoàng mất đi người tâm phúc, nhất thời không còn cảnh tượng như lúc trước, hai anh em Đường Hậu và Đường Minh ngược lại trở thành trụ cột duy nhất trong nhà, có điều cả đám đã có thói quen tiêu tiền như nước, kết quả không bao lâu tiền trong nhà đều bị tiêu xài phung phí không còn gì cả, cuối cùng không thể không bán đi số trang sức trước kia, nhưng số tiền này vẫn không thấm vào đâu.
Căn nhà hiện tại của hai gia đình Uông Hoàng là khi hai ông lão còn tại vị được tặng kèm, bây giờ bọn họ đã mất chức, nhà ở cũng bị thu hồi lại, Hoàng Thái và Đường Minh còn đỡ, ít nhất bọn họ dọn ra ngoài sống, có nhà riêng của mình.
Nhưng cả nhà Uông Hà và Đường Hậu xem như không gặp may.
Đường Hậu vốn bị bắt vào cửa Uông gia làm con rể, bởi vì bị liên lụy, cho nên chức vị của ông ta trong chính phủ cũng bị cắt bỏ, bất quá ông ta vốn nhờ vào ba Uông Hà ủng hộ mới có thể ngồi lên địa vị cao, gần như không có thực học, không tìm được công việc, cuộc sống của cả nhà càng ngày càng khó khăn.
/140
|