Ông lão hiển nhiên cũng nghe được tiếng động cơ ô tô, vẻ mặt tươi cười đột nhiên phai nhạt đi rất nhiều, bình tĩnh nói, “Nhất định là bác cả và bác hai của con đến đây.”
“Con đi xem sao.”
Đường Hiểu nghĩ thầm, với sự khôn khéo của ông nội nói không chừng đã sớm đoán được mục đích của bác cả và bác hai, nếu không khi nghe tiếng động cơ cũng sẽ không lộ ra biểu tình này. Bất quá đây chỉ là do cậu suy đoán, cũng rất có thể ông nội vì chuyện ba năm qua bác cả và bác hai chẳng quan tâm đến sống chết của ông mà tức giận, việc này có khả năng xảy ra lớn hơn.
Đường Hiểu đi tới cửa, bác cả và bác hai của cậu vừa lúc cầm một đống thuốc bổ xuống xe, ngoại trừ chuyện này, hai người bác gái cư nhiên cũng theo về, dường như hai nhà hẹn nhau cùng về đây, nếu không cũng không thể nào trùng hợp như vậy.
Bác cả nhìn thấy cậu đầu tiên là sửng sốt, tựa như nhất thời không nhận ra cậu, sau đó chợt lộ ra thần sắc vui mừng, bước đến nói, “Hóa ra là Hiểu Hiểu, con đã trở về rồi à!”
Bác cả gái đi theo phía sau bác cả, nhìn thấy Đường Hiểu, ánh mắt không khỏi dao động một chút, sau đó cũng đổi thành vẻ mặt tươi cười, đi tới định nắm chặt lấy tay Đường Hiểu.
“Hiểu Hiểu, mấy năm rồi không gặp, con càng lớn càng đẹp trai, bác gái thật sự nhớ con muốn chết luôn.”
Đường Hiểu theo bản năng tránh né cánh tay bà ta đang đưa qua, gọi đến thân thiết như vậy, chẳng lẽ bác cả gái bị chứng bệnh mất trí nhớ sao? Cậu còn nhớ rõ ba năm trước đây gọi điện thoại cho bà ta, nhưng lại liên tục bị bà ta ngắt điện thoại.
Trên mặt bác cả gái hiện lên một tia xấu hổ, “Hiểu Hiểu, sau này có rảnh đến nhà bác gái chơi nhiều một chút, anh họ và em họ của con đều rất nhớ con, thường xuyên nhắc tới con với bác, nói bảo con đến nhà chơi thường xuyên hơn.”
Đường Hiểu nhẹ trào phúng một tiếng, anh họ và em họ sao? Ấn tượng của cậu đối bọn họ chỉ là vài lần vô tình gặp mặt mà thôi, ngay cả nói cũng chưa được vài câu, cũng không phải cậu không thân thiện với bọn họ, mà là hai đứa con của bác cả gái đều rất kiêu ngạo, còn khinh thường cậu là đứa trẻ không ba không mẹ.
Đường Hiểu nhìn về phía bác cả, “Bác cả, ông nội đang chờ mọi người ở bên trong, mau vào nhà đi.”
Đường Hậu, cũng chính là bác cả của Đường Hiểu, nhìn thấy ánh mắt của cháu trai toát ra một tia trào phúng, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, co quắp trả lời rồi mới theo cậu đi vào.
Bác hai Đường Minh và bác hai gái Hoàng Thái thì thông minh hơn nhiều, bọn họ biết Đường Hiểu vẫn còn tức giận chuyện trước kia, lần này về đây cũng đã chuẩn bị tâm lý, cho nên hai người biết điều mà không dám lên tiếng.
Bác cả gái Uông Hà đi theo phía sau ở nơi không ai nhìn thấy hung hăng liếc mắt nhìn bóng dáng Đường Hiểu một cái, nếu không phải vì căn nhà cũ nát này, bà ta cũng chẳng thèm về cái thôn nghèo khổ này, thấp giọng mắng một câu mới chịu đi vào.
Sau khi vào nhà, bà ta lập tức nhanh chóng đổi thành một khuôn mặt tươi cười, chẳng qua độ nóng trên mặt vẫn chưa tản đi, đã bị ông lão tạt cho một chậu nước lạnh.
“Không phải bảo chúng mày đừng tới sao, lại tới mang xui xẻo cho tao phải không?”
Ông lão chỉ cần vừa nghĩ tới cháu trai bảo bối của ông đã từng ăn nói khép nép khẩn cầu bọn họ cho tiền để chữa bệnh cho ông, liền tức giận không có chỗ trút, nuôi bọn họ mấy chục năm qua, vừa lớn lên thoắt cái đã mặc kệ sống chết của người cha như ông, ông thật hận không thể không sinh ra bọn họ.
Trước kia kỳ thật ông lão cũng không đồng ý để bọn họ đến thành phố lớn làm việc, chỗ kia ông đã từng đến, là một thế giới ngợp trong vàng son, thực dễ khiến người ta sa đọa.
Sau đó bọn họ cứ khăng khăng muốn đi khiến ông cũng không thể ngăn cản, vốn tưởng rằng cho dù bọn họ có hư hỏng cỡ nào cũng không thể tệ đến mức ngay cả sống chết của cha mình cũng không quan tâm, nhưng mà ba năm qua, cũng đủ để ông lão thấy rõ bọn họ.
Đường Hậu thấy ông lão tức giận, vội vàng nói, “Ba, ba nói gì vậy, chúng con là con trai của ba, đương nhiên phải tới thăm ba.”
“Bác cả, những lời này của bác con không đồng ý.” Đường Hiểu chất vấn nói, “Kể từ khi thân thể ông nội trở nên kém hơn, đến bây giờ đã gần bốn năm, các người ngoại trừ lần đầu tiên tới thăm ông nội, sau đó có từng trở lại thăm không?”
Nếu thật sự là con trai ông nội, tại sao hơn ba năm cũng chưa từng tới thăm một lần, đây là cách cư xử một người con nên có sao?
“Đường Hiểu, đây là thái độ cậu nói chuyện với trưởng bối sao?” Không đợi những người khác nói chuyện, giọng nói chỉ trích của Uông Hà liền vang lên, vừa rồi còn thân mật gọi cậu là Hiểu Hiểu, hiện tại lại gọi thẳng cả tên họ luôn.
Cây gậy trong tay ông lão đánh mạnh xuống đất, “Ai cho mày gọi thẳng tên Hiểu Hiểu hả?”
“Ba, con là bác gái của nó, sao con lại không thể gọi thẳng tên nó chứ?”
Tính tình Uông Hà không tốt, đã vậy còn là một người nói chuyện vô cùng thẳng thừng, trong lòng có chuyện gì đều không giấu được, lúc trước sau khi bà ta kết hôn với Đường Hậu, cũng chính bà ta bảo Đường Hậu không được đến thăm ông lão, kỳ thật tự đáy lòng bà ta rất khinh thường mấy người làm nông dân.
Ba của Uông Hà làm việc ở chính phủ B thị, giữ chức trưởng phòng, bà ta từ nhỏ đến lớn đều là hòn ngọc quý trên tay cả nhà, sau đó nhìn thấy Đường Hậu vừa thành thật vừa trung hậu, lại đồng ý ở rể mới gả cho ông ta, bất quá tính tình đại tiểu thư của bà lại càng ngày càng bộc phát hơn.
Đường Hậu và ba mình đi đến bước này, cũng do công lao to lớn của bà. Đương nhiên, bản thân Đường Hậu cũng có trách nhiệm rất lớn, quá mức nhu nhược mới có thể bị Uông Hà một lần lại một lần cưỡi lên đầu.
“Tao nói không thể là không thể, nếu mày không thích, bây giờ có thể đi ngay, dù sao cho tới bây giờ tao chưa từng thừa nhận mày là con dâu của Đường gia.”
Tính tình ông lão có thể nói so bà ta lại càng bá đạo hơn, lúc trước ông phản đối Đường Hậu ở rể Uông gia, nhưng Đường Hậu nhìn trúng gia thế của Uông gia nên căn bản không để ý ông phản đối, vì thế, hai cha con bọn họ đã nhiều năm qua lại chưa từng nói nói mấy câu.
Lần đầu tiên Uông Hà bị người khác nói như vậy, lúc này phát ra tiếng cười lạnh.
Đường Hậu thấy cục diện càng ngày càng phát triển theo hướng không thể khống chế được, liền vội vàng kéo tay Uông Hà, ngăn chặn những lời kế tiếp bà ta muốn nói, ám chỉ nói, “Em bớt nói vài câu đi.”
Lúc này Uông Hà mới nhớ ra bọn họ về đây là vì căn nhà, không thể chọc ông lão tức giận, một hơi vừa ra tới cổ họng lại không thể không nghẹn trở về.
“Ba, ba đừng tức giận, cẩn thận thân thể.” Đường Minh chờ anh cả và chị dâu bị răn dạy xong mới mở miệng nói, vừa lòng cho rằng ông lão đã đem tất cả tức giận đổ lên đầu hai người kia.
Ông lão ngay cả liếc mắt nhìn ông ta một cái cũng không có.
“Ba, đây là thuốc bổ con và Đường Minh mua cho ba, thân thể ba không được tốt, uống thuốc này hẳn là sẽ đỡ hơn.” Hoàng Thái cảm thấy thái độ này của ông lão so mắng việc bị mắng như anh cả và chị dâu đã tốt hơn rất nhiều, vội vàng lấy thuốc bổ vừa mua đặt lên trên bàn, sau đó lại cầm lấy một phần khác đưa cho Đường Hiểu, thân thiết nói, “Hiểu Hiểu, đây là cho con, bác gái không biết con thích thứ gì, cho nên dựa theo sở thích của anh họ con mua một cái máy chơi game.”
Đường Hiểu không nhận lấy, “Cám ơn bác gái, bất quá không cần đâu, con không thích chơi game.”
Vẻ mặt Hoàng Thái cứng đờ, cái hộp trên tay bỏ xuống cũng không được, mà cầm lên cũng không xong.
Đường Minh giải vây nói, “Hiểu Hiểu, con cứ lấy đi, dù thế nào cũng là một phần tâm ý của bác gái của con.”
Đường Hiểu nói, “Thật sự không cần đâu, nếu bác hai và bác gái có phần tâm ý này sớm hơn vài năm, có lẽ con sẽ càng vui hơn.”
Những lời này khiến ngay cả Đường Minh cũng không nói nên lời.
Cốc Tu Cẩn ở một bên nhịn không được cong cong khóe miệng, lần đầu tiên anh phát hiện hóa ra miệng lưỡi Đường Hiểu lại sắc bén như vậy.
“Cậu là ai?”
Phòng khách an tĩnh lại đột nhiên vang lên giọng nói lớn tiếng của Uông Hà, lúc này mọi người mới chú ý trong phòng vẫn còn một người xa lạ chưa từng gặp mặt.
Lúc tất cả lực chú ý của mọi người đều tập trung lên người anh, liền nhịn không được mà trố mắt vì bề ngoài và khí chất bất phàm của anh, người như vậy sao lại xuất hiện ở trong nhà Đường gia.
“Anh ấy là bằng hữu của con, họ Cốc, lần này cùng con trở về.” Đường Hiểu kỳ thật không muốn bọn họ chú ý tới Cốc Tu Cẩn, vì vậy cậu không quá tình nguyện giới thiệu.
“Cốc tiên sinh là người ở H thị sao?” Uông Hà thăm dò hỏi, bà ta biết Đường Hiểu làm việc ở H thị, bạn bè của cậu hẳn cũng là ở đó.
Đôi mắt đen thẳm của Cốc Tu Cẩn nhìn bà ta, khóe môi cong cong, “Đúng vậy.”
“Ba, Đường Hiểu cũng quá không hiểu chuyện rồi, chuyện nhà của Đường gia sao có thể để một người ngoài tham gia vào.” Uông Hà tựa hồ đã được tiêm một mũi an thần, nói chuyện vừa đúng lý lại hợp tình.
Sở dĩ bà ta thay đổi thái độ nhanh như vậy, là bởi vì bà ta cảm thấy khí chất của Cốc Tu Cẩn không giống người thường, chiếc BMWs ngoài kia hẳn là cũng là của anh, nếu có thể mua được một chiếc BMWs, nhất định không phải người giàu cũng là người sang trọng, chỉ là nếu như ở H thị xa xôi kia, cho dù anh có lợi hại cỡ nào cũng không quản được chuyện ở B thị.
Ông lão lãnh đạm liếc bà ta một cái, “Trong lòng tao, mày cũng là người ngoài.”
Đường Hiểu yên lặng vuốt lưng ông lão, trong lòng lặng lẽ phất phất cờ, ông nội thật uy vũ.
Uông Hà tức đến đỏ bừng mặt, trong lòng độc ác mắng ông lão, cơ hồ hận không thể đem tất cả lời nói ác độc đều đổ lên người ông, còn cái tên Đường Hiểu kia cũng làm cho bà ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không có nó ở đây, bọn họ đã sớm lấy được căn nhà rồi.
“Ba…” Đường Hậu thấy vợ tức giận đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo, vội vàng đỡ lời.
“Đừng gọi tao là ba, tao không dám nhận.” Ông lão không kiên nhẫn nói, “Trong nhà không có cơm cho chúng mày ăn, chúng mày đều đi hết đi, tao mệt rồi, sau này không có việc gì thì đừng trở lại đây.”
Bốn người thấy sắc mặt ông lão không tốt, trong lòng biết hôm nay cho dù nói gì cũng không có kết quả, hơn nữa có Đường Hiểu và bạn của cậu ở đây, bọn họ cũng không thể nhắc tới chuyện căn nhà, liền tự động xem nhẹ câu nói sau cùng, bốn người không tình nguyện rời đi.
Nghe thấy tiếng động cơ ô tô càng lúc càng xa, Đường Hiểu thở phào một hơi mới đỡ ông lão trở về phòng, hôm nay ông nội bị chọc tức không nhẹ, tâm tình không thể kích động nữa.
Đường Hiểu đưa thuốc cho ông nội uống, đợi sau khi ông nằm xuống cậu mới ra ngoài.
“Con đi xem sao.”
Đường Hiểu nghĩ thầm, với sự khôn khéo của ông nội nói không chừng đã sớm đoán được mục đích của bác cả và bác hai, nếu không khi nghe tiếng động cơ cũng sẽ không lộ ra biểu tình này. Bất quá đây chỉ là do cậu suy đoán, cũng rất có thể ông nội vì chuyện ba năm qua bác cả và bác hai chẳng quan tâm đến sống chết của ông mà tức giận, việc này có khả năng xảy ra lớn hơn.
Đường Hiểu đi tới cửa, bác cả và bác hai của cậu vừa lúc cầm một đống thuốc bổ xuống xe, ngoại trừ chuyện này, hai người bác gái cư nhiên cũng theo về, dường như hai nhà hẹn nhau cùng về đây, nếu không cũng không thể nào trùng hợp như vậy.
Bác cả nhìn thấy cậu đầu tiên là sửng sốt, tựa như nhất thời không nhận ra cậu, sau đó chợt lộ ra thần sắc vui mừng, bước đến nói, “Hóa ra là Hiểu Hiểu, con đã trở về rồi à!”
Bác cả gái đi theo phía sau bác cả, nhìn thấy Đường Hiểu, ánh mắt không khỏi dao động một chút, sau đó cũng đổi thành vẻ mặt tươi cười, đi tới định nắm chặt lấy tay Đường Hiểu.
“Hiểu Hiểu, mấy năm rồi không gặp, con càng lớn càng đẹp trai, bác gái thật sự nhớ con muốn chết luôn.”
Đường Hiểu theo bản năng tránh né cánh tay bà ta đang đưa qua, gọi đến thân thiết như vậy, chẳng lẽ bác cả gái bị chứng bệnh mất trí nhớ sao? Cậu còn nhớ rõ ba năm trước đây gọi điện thoại cho bà ta, nhưng lại liên tục bị bà ta ngắt điện thoại.
Trên mặt bác cả gái hiện lên một tia xấu hổ, “Hiểu Hiểu, sau này có rảnh đến nhà bác gái chơi nhiều một chút, anh họ và em họ của con đều rất nhớ con, thường xuyên nhắc tới con với bác, nói bảo con đến nhà chơi thường xuyên hơn.”
Đường Hiểu nhẹ trào phúng một tiếng, anh họ và em họ sao? Ấn tượng của cậu đối bọn họ chỉ là vài lần vô tình gặp mặt mà thôi, ngay cả nói cũng chưa được vài câu, cũng không phải cậu không thân thiện với bọn họ, mà là hai đứa con của bác cả gái đều rất kiêu ngạo, còn khinh thường cậu là đứa trẻ không ba không mẹ.
Đường Hiểu nhìn về phía bác cả, “Bác cả, ông nội đang chờ mọi người ở bên trong, mau vào nhà đi.”
Đường Hậu, cũng chính là bác cả của Đường Hiểu, nhìn thấy ánh mắt của cháu trai toát ra một tia trào phúng, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, co quắp trả lời rồi mới theo cậu đi vào.
Bác hai Đường Minh và bác hai gái Hoàng Thái thì thông minh hơn nhiều, bọn họ biết Đường Hiểu vẫn còn tức giận chuyện trước kia, lần này về đây cũng đã chuẩn bị tâm lý, cho nên hai người biết điều mà không dám lên tiếng.
Bác cả gái Uông Hà đi theo phía sau ở nơi không ai nhìn thấy hung hăng liếc mắt nhìn bóng dáng Đường Hiểu một cái, nếu không phải vì căn nhà cũ nát này, bà ta cũng chẳng thèm về cái thôn nghèo khổ này, thấp giọng mắng một câu mới chịu đi vào.
Sau khi vào nhà, bà ta lập tức nhanh chóng đổi thành một khuôn mặt tươi cười, chẳng qua độ nóng trên mặt vẫn chưa tản đi, đã bị ông lão tạt cho một chậu nước lạnh.
“Không phải bảo chúng mày đừng tới sao, lại tới mang xui xẻo cho tao phải không?”
Ông lão chỉ cần vừa nghĩ tới cháu trai bảo bối của ông đã từng ăn nói khép nép khẩn cầu bọn họ cho tiền để chữa bệnh cho ông, liền tức giận không có chỗ trút, nuôi bọn họ mấy chục năm qua, vừa lớn lên thoắt cái đã mặc kệ sống chết của người cha như ông, ông thật hận không thể không sinh ra bọn họ.
Trước kia kỳ thật ông lão cũng không đồng ý để bọn họ đến thành phố lớn làm việc, chỗ kia ông đã từng đến, là một thế giới ngợp trong vàng son, thực dễ khiến người ta sa đọa.
Sau đó bọn họ cứ khăng khăng muốn đi khiến ông cũng không thể ngăn cản, vốn tưởng rằng cho dù bọn họ có hư hỏng cỡ nào cũng không thể tệ đến mức ngay cả sống chết của cha mình cũng không quan tâm, nhưng mà ba năm qua, cũng đủ để ông lão thấy rõ bọn họ.
Đường Hậu thấy ông lão tức giận, vội vàng nói, “Ba, ba nói gì vậy, chúng con là con trai của ba, đương nhiên phải tới thăm ba.”
“Bác cả, những lời này của bác con không đồng ý.” Đường Hiểu chất vấn nói, “Kể từ khi thân thể ông nội trở nên kém hơn, đến bây giờ đã gần bốn năm, các người ngoại trừ lần đầu tiên tới thăm ông nội, sau đó có từng trở lại thăm không?”
Nếu thật sự là con trai ông nội, tại sao hơn ba năm cũng chưa từng tới thăm một lần, đây là cách cư xử một người con nên có sao?
“Đường Hiểu, đây là thái độ cậu nói chuyện với trưởng bối sao?” Không đợi những người khác nói chuyện, giọng nói chỉ trích của Uông Hà liền vang lên, vừa rồi còn thân mật gọi cậu là Hiểu Hiểu, hiện tại lại gọi thẳng cả tên họ luôn.
Cây gậy trong tay ông lão đánh mạnh xuống đất, “Ai cho mày gọi thẳng tên Hiểu Hiểu hả?”
“Ba, con là bác gái của nó, sao con lại không thể gọi thẳng tên nó chứ?”
Tính tình Uông Hà không tốt, đã vậy còn là một người nói chuyện vô cùng thẳng thừng, trong lòng có chuyện gì đều không giấu được, lúc trước sau khi bà ta kết hôn với Đường Hậu, cũng chính bà ta bảo Đường Hậu không được đến thăm ông lão, kỳ thật tự đáy lòng bà ta rất khinh thường mấy người làm nông dân.
Ba của Uông Hà làm việc ở chính phủ B thị, giữ chức trưởng phòng, bà ta từ nhỏ đến lớn đều là hòn ngọc quý trên tay cả nhà, sau đó nhìn thấy Đường Hậu vừa thành thật vừa trung hậu, lại đồng ý ở rể mới gả cho ông ta, bất quá tính tình đại tiểu thư của bà lại càng ngày càng bộc phát hơn.
Đường Hậu và ba mình đi đến bước này, cũng do công lao to lớn của bà. Đương nhiên, bản thân Đường Hậu cũng có trách nhiệm rất lớn, quá mức nhu nhược mới có thể bị Uông Hà một lần lại một lần cưỡi lên đầu.
“Tao nói không thể là không thể, nếu mày không thích, bây giờ có thể đi ngay, dù sao cho tới bây giờ tao chưa từng thừa nhận mày là con dâu của Đường gia.”
Tính tình ông lão có thể nói so bà ta lại càng bá đạo hơn, lúc trước ông phản đối Đường Hậu ở rể Uông gia, nhưng Đường Hậu nhìn trúng gia thế của Uông gia nên căn bản không để ý ông phản đối, vì thế, hai cha con bọn họ đã nhiều năm qua lại chưa từng nói nói mấy câu.
Lần đầu tiên Uông Hà bị người khác nói như vậy, lúc này phát ra tiếng cười lạnh.
Đường Hậu thấy cục diện càng ngày càng phát triển theo hướng không thể khống chế được, liền vội vàng kéo tay Uông Hà, ngăn chặn những lời kế tiếp bà ta muốn nói, ám chỉ nói, “Em bớt nói vài câu đi.”
Lúc này Uông Hà mới nhớ ra bọn họ về đây là vì căn nhà, không thể chọc ông lão tức giận, một hơi vừa ra tới cổ họng lại không thể không nghẹn trở về.
“Ba, ba đừng tức giận, cẩn thận thân thể.” Đường Minh chờ anh cả và chị dâu bị răn dạy xong mới mở miệng nói, vừa lòng cho rằng ông lão đã đem tất cả tức giận đổ lên đầu hai người kia.
Ông lão ngay cả liếc mắt nhìn ông ta một cái cũng không có.
“Ba, đây là thuốc bổ con và Đường Minh mua cho ba, thân thể ba không được tốt, uống thuốc này hẳn là sẽ đỡ hơn.” Hoàng Thái cảm thấy thái độ này của ông lão so mắng việc bị mắng như anh cả và chị dâu đã tốt hơn rất nhiều, vội vàng lấy thuốc bổ vừa mua đặt lên trên bàn, sau đó lại cầm lấy một phần khác đưa cho Đường Hiểu, thân thiết nói, “Hiểu Hiểu, đây là cho con, bác gái không biết con thích thứ gì, cho nên dựa theo sở thích của anh họ con mua một cái máy chơi game.”
Đường Hiểu không nhận lấy, “Cám ơn bác gái, bất quá không cần đâu, con không thích chơi game.”
Vẻ mặt Hoàng Thái cứng đờ, cái hộp trên tay bỏ xuống cũng không được, mà cầm lên cũng không xong.
Đường Minh giải vây nói, “Hiểu Hiểu, con cứ lấy đi, dù thế nào cũng là một phần tâm ý của bác gái của con.”
Đường Hiểu nói, “Thật sự không cần đâu, nếu bác hai và bác gái có phần tâm ý này sớm hơn vài năm, có lẽ con sẽ càng vui hơn.”
Những lời này khiến ngay cả Đường Minh cũng không nói nên lời.
Cốc Tu Cẩn ở một bên nhịn không được cong cong khóe miệng, lần đầu tiên anh phát hiện hóa ra miệng lưỡi Đường Hiểu lại sắc bén như vậy.
“Cậu là ai?”
Phòng khách an tĩnh lại đột nhiên vang lên giọng nói lớn tiếng của Uông Hà, lúc này mọi người mới chú ý trong phòng vẫn còn một người xa lạ chưa từng gặp mặt.
Lúc tất cả lực chú ý của mọi người đều tập trung lên người anh, liền nhịn không được mà trố mắt vì bề ngoài và khí chất bất phàm của anh, người như vậy sao lại xuất hiện ở trong nhà Đường gia.
“Anh ấy là bằng hữu của con, họ Cốc, lần này cùng con trở về.” Đường Hiểu kỳ thật không muốn bọn họ chú ý tới Cốc Tu Cẩn, vì vậy cậu không quá tình nguyện giới thiệu.
“Cốc tiên sinh là người ở H thị sao?” Uông Hà thăm dò hỏi, bà ta biết Đường Hiểu làm việc ở H thị, bạn bè của cậu hẳn cũng là ở đó.
Đôi mắt đen thẳm của Cốc Tu Cẩn nhìn bà ta, khóe môi cong cong, “Đúng vậy.”
“Ba, Đường Hiểu cũng quá không hiểu chuyện rồi, chuyện nhà của Đường gia sao có thể để một người ngoài tham gia vào.” Uông Hà tựa hồ đã được tiêm một mũi an thần, nói chuyện vừa đúng lý lại hợp tình.
Sở dĩ bà ta thay đổi thái độ nhanh như vậy, là bởi vì bà ta cảm thấy khí chất của Cốc Tu Cẩn không giống người thường, chiếc BMWs ngoài kia hẳn là cũng là của anh, nếu có thể mua được một chiếc BMWs, nhất định không phải người giàu cũng là người sang trọng, chỉ là nếu như ở H thị xa xôi kia, cho dù anh có lợi hại cỡ nào cũng không quản được chuyện ở B thị.
Ông lão lãnh đạm liếc bà ta một cái, “Trong lòng tao, mày cũng là người ngoài.”
Đường Hiểu yên lặng vuốt lưng ông lão, trong lòng lặng lẽ phất phất cờ, ông nội thật uy vũ.
Uông Hà tức đến đỏ bừng mặt, trong lòng độc ác mắng ông lão, cơ hồ hận không thể đem tất cả lời nói ác độc đều đổ lên người ông, còn cái tên Đường Hiểu kia cũng làm cho bà ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không có nó ở đây, bọn họ đã sớm lấy được căn nhà rồi.
“Ba…” Đường Hậu thấy vợ tức giận đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo, vội vàng đỡ lời.
“Đừng gọi tao là ba, tao không dám nhận.” Ông lão không kiên nhẫn nói, “Trong nhà không có cơm cho chúng mày ăn, chúng mày đều đi hết đi, tao mệt rồi, sau này không có việc gì thì đừng trở lại đây.”
Bốn người thấy sắc mặt ông lão không tốt, trong lòng biết hôm nay cho dù nói gì cũng không có kết quả, hơn nữa có Đường Hiểu và bạn của cậu ở đây, bọn họ cũng không thể nhắc tới chuyện căn nhà, liền tự động xem nhẹ câu nói sau cùng, bốn người không tình nguyện rời đi.
Nghe thấy tiếng động cơ ô tô càng lúc càng xa, Đường Hiểu thở phào một hơi mới đỡ ông lão trở về phòng, hôm nay ông nội bị chọc tức không nhẹ, tâm tình không thể kích động nữa.
Đường Hiểu đưa thuốc cho ông nội uống, đợi sau khi ông nằm xuống cậu mới ra ngoài.
/140
|