Editor: quynhbac1997
Cẩm biểu ca. Lê Nguyệt Trừng dịu dàng gọi một tiếng, chậm rãi đi tới, ngồi vào ghế cạnh Trần Văn Cẩm.
Tuy là biểu huynh muội, nhưng cô nam quả nữ ở chung một phòng bị tóm cũng không tốt lắm.
Trần Văn Cẩm cũng nghe hạ nhân bàn tán, nói Kỷ Thanh Y tính tình không tốt, không xứng với hắn; Lê Nguyệt Trừng tính cách dịu hiền, đối xử với người khác rất tốt, cùng hắn ta trai tài gái sắc, thật là xứng đôi.
Hắn nghe xong mấy câu này, trong lòng cực kỳ mất hứng.
Mẫu thân hắn là quận chúa, thê tử nhà hắn tất nhiên phải là quý nữ nhà cao cửa rộng, bên nhà thê tử phải có trợ giúp lớn đối với hắn. Lê Nguyệt Trừng hai bàn tay trắng, lại không giống Kỷ Thanh Y có thể mang đến trợ giúp cho hắn, nữ tử như vậy, hắn căn bản sẽ không để trong lòng.
Nếu là nha hoàn bên người cũng không sao, có thể là do có nhà mẹ đẻ là Thái phu nhân nên Trần Văn Cẩm biết nặng nhẹ, cho nên vẫn tránh xa nàng ta.
Hắn đứng lên muốn đi: Nguyệt Trừng biểu muội nghỉ ngơi lát đi, ta đi dạo một chút.
Vô cùng lạnh nhạt.
Sắc mặt Lê Nguyệt Trừng lập tức trở nên trắng xanh.
Trần Văn Cẩm ở trước mặt Kỷ Thanh Y ôn nhu săn sóc, nàng ta nhìn không xót chút nào, dù cho gần đây chuyện xảy ra để cho nàng ta ý thức được săn sóc kia là giả, nhưng cũng khiến nàng ta hâm mộ vô cùng.
Dù cho Cẩm biểu ca không thể đối với nàng ta giống như đối với Kỷ Thanh Y thì ít nhất cũng không thể quá kém đi.
Nhưng sự thật là, Trần Văn Cẩm ngay cả cho nàng ta chút mặt mũi cũng không có, ngay cả quan tâm dối trá cũng không cho nàng ta, một mực tránh nàng ta như tránh thú dữ khiến cho Lê Nguyệt Trừng có chút chịu không nổi.
Nàng ta từ nhỏ đã thích Trần Văn Cẩm.
Nhưng trong mắt Trần Văn Cẩm chỉ có Kỷ Thanh Y.
Nàng ta không cam lòng cứ buông tha như vậy, cơ hội đến, nàng ta không thử một lần liền không chịu thua.
Lê Nguyệt Trừng hạ quyết tâm, không chút do dự đứng lên, nói khẽ: Huynh là muốn tạo cơ hội cho Thanh Y cùng Thế tử Chu Vương ở chung một chỗ phải không?
Trong lòng Trần Văn Cẩm khẽ níu lại, không khỏi hít sâu hơi.
Hắn rõ ràng đã làm vô cùng kín kẽ, Lê Nguyệt Trừng làm sao có thể biết?
Nàng ta đây là muốn làm gì?
Uy hiếp hắn? Hoặc là muốn có được cái gì từ hắn?
Trần Văn Cẩm rất nhanh liền phản ứng lại, kiêng kị cảnh cáo nói: Nguyệt Trừng biểu muội, có chút chuyện không thể nói lung tung.
Giọng nói hắn lạnh lùng, ánh mắt cũng rất lạnh.
Cùng lắm cũng chỉ là biểu tiểu thư sống nhờ trong nhà thôi, nếu nàng ta có can đảm nói hươu nói vượn, hắn cũng không ngại để cho nàng biến mất.
Sắc mặt hắn lạnh lùng kiêng kị khiến cho Lê Nguyệt Trừng vừa cao hứng, lại vừa khó chịu.
Khó chịu chính là ánh mắt Trần Văn Cẩm nhìn nàng ta, cao hứng chính là nàng ta thành công rồi.
Tình thế đối với nàng ta rất có lợi, nàng ta đứng lên, mỉm cười: Vừa rồi muội có nhìn thấy ở cửa có hai người tuy đã cải trang nhưng lại rất giống hộ vệ của thế tử Chu vương, nãy lại thấy Cẩm biểu ca để Bảo Linh rời đi, còn tưởng rằng biểu ca là được thế tử Chu vương phân phó, cho nên liền khẩn trương xuống đây, sợ nhiễu loạn Cẩm biểu ca báo cáo kết quả nhiệm vụ cho thế tử Chu vương. Nếu không phải như muội nghĩ, vậy huynh an tâm, muội tiếp tục đi chọn sách đây.
Trần Văn Cẩm thầm mắng một tiếng không xong, vội vàng kêu nhỏ Biểu muội dừng bước .
Biểu muội huệ chất lan tâm, huynh người sáng không nói lời tối. Trần Văn Cẩm thấy Lê Nguyệt Trừng quay đầu, vội cười nói: Là Thế tử Chu vương muốn ra mặt giải thích với Thanh Y, huynh thân là người hầu đọc của thế tử Chu vương rất nhiều chuyện cũng là bất đắc dĩ, có điều thế tử Chu vương tuyệt không ác ý, điểm này huynh có thể đảm bảo với muội.
Lê Nguyệt Trừng yên lặng nhìn Trần Văn Cẩm không nói gì.
Trần Văn Cẩm trong lòng bồn chồn, tươi cười trên mặt càng lúc càng ấm áp: Được, được, huynh nói thật với biểu muội, đây đều là do đại ca gây ra. Vừa rồi cùng ăn cơm tình hình muội cũng thấy đấy, thế tử Chu vương mọi thứ đều rất chu toàn, một lòng nghĩ muốn xin lỗi, tuyệt không lấy thế hiếp người, nhưng đại ca lại cực kỳ lạnh lùng đề phòng thế tử Chu vương, huynh sợ thế tử Chu vương giận đại ca, cho nên đưa ra chủ ý này.
Huynh biết muội cùng Thanh Y không giống nhau, muội thấu tình đạt lý, thiện lương lại hiểu lòng người. Cho nên, chuyện này, muội nhất định sẽ che giấu trước mặt đại ca thay huynh, đúng không?
Lê Nguyệt Trừng nghe giọng nói dịu dàng của hắn, trong lòng nhất thời có chút vui sướng cùng đắc ý.
Nàng đột nhiên nổi lên dũng khí, buông xuống mí mắt nói: Cẩm biểu ca đừng lo lắng, huynh nói gì muội cũng nghe theo.
Trần Văn Cẩm vốn là cả kinh, thấy sắc mặt nàng ta phiếm hồng lập tức như bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra cô biểu muội này có ý với mình, trách không được lại có những lời đồn nhảm kia.
Hắn tinh tế đánh giá Lê Nguyệt Trừng, vóc người cao gầy, vòng eo nhỏ mảnh, dung mạo không tầm thường, cũng là một mỹ nhân.
Khóe miệng của hắn hiện lên một nét cười lạnh, bộ dáng có thể, cũng có vài phần thông minh, nhưng vẫn không xứng với hắn.
Lê Nguyệt Trừng hồi lâu không nghe thấy lời đáp lại, thật sự nhịn không được, cố nén xấu hổ ngẩng đầu nhìn Trần Văn Cẩm, chỉ thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, trong mắt mang theo chút mỉa mai, nhất thời sắc mặt nàng ta trắng nhợt.
Bị người trong lòng dùng ánh mắt này nhìn lại, nàng ta cảm thấy trái tim đang nóng hầm hập bỗng như bị ném vào hồ nước lạnh, lạnh đến phát đau, nhất thời khó có thể chống đỡ, cả người không tự chủ bước lùi về phía sau một bước.
Trần Văn Cẩm lại tiến lên một bước, khẩn trương nói: Nguyệt Trừng biểu muội, có phải muội cảm thấy chỗ nào không thoải mái không, sao sắc mặt lại trắng như vậy? Có muốn ngồi xuống nghỉ tạm chút không?
Ánh mắt hắn nheo lại, mày khẽ cau, dáng vẻ khẩn trương đau lòng.
Lê Nguyệt Trừng nghe thấy trong lòng liền rung động, ánh mắt hiện lên một chút không dám tin.
Muội ngồi xuống trước nghỉ tạm đi. Trần Văn Cẩm tự mình đỡ Lê Nguyệt Trừng vẫn còn đang thẫn thờ ngồi xuống, giọng điệu dịu dàng săn sóc lại không mất đi nhiệt tình, thành ý: Tâm ý biểu muội ta đều đã hiểu, ta cũng không phải ý chí sắt đá, sao lại thờ ơ? Trong lòng ta cũng có biểu muội, chỉ là từ trước tới giờ gặp biểu muội đoan trang cẩn thận nên không dám đường đột.
Thấy sắc mặt Lê Nguyệt Trừng vẫn còn trắng, giọng nói hắn lại càng thêm dịu dàng hơn: Muội yên tâm, ta nhất định không cô phụ tình cảm của muội. Thân thể muội không thoải mái thì cứ ở trong này nghỉ ngơi đi, muội muốn sách, ta đi tìm cho muội.
Trước khi đi, vẫn còn không quên nhẹ nhàng cầm tay Lê Nguyệt Trừng.
Nữ tử này đích thực không xứng với hắn, nhưng hiện giờ hắn không dễ tiếp cận Kỷ Thanh Y, có nàng ta ở cạnh trợ giúp, nhất định có thể lập công lớn. Ngày sau mọi chuyện đã thành, tất cả phủ Bình Dương hầu đều là vật trong lòng bàn tay hắn, nếu nàng ta biết thân biết phận, hắn cũng không ngại cho nàng ta một thân phận quý thiếp.
Lê Nguyệt Trừng trong lòng như nở hoa, sau khi Trần Văn Cẩm đi, nụ cười trên mặt liền biến mất, trong mắt đầy toan tính.
Nàng ta biết Cẩm biểu ca cũng không phải chân chính thích nàng ta, tất cả cũng chỉ là lừa gạt thôi. Nhưng cũng không sao, nàng ta có thể cho Cẩm biểu ca thứ hắn muốn, cũng có thể trợ giúp Cẩm biểu ca, lâu dần, Cẩm biểu ca tự nhiên liền biết, tới cùng ai mới là người thích hợp với hắn nhất.
Bên kia Kỷ Thanh Y một mình ở trên lầu hai.
Trên đường cái phía xa xa truyền đến tiếng người ồn ào náo nhiệt, càng làm nổi bật sự yên tĩnh của nơi này, hàng loạt giá sách che khuất tầm mắt của nàng, nàng vẫn luôn cảm thấy rất nguy hiểm giống như có thứ gì đó ở nơi bí mật đang nhìn nàng.
Cảm giác khiến nàng nổi da gà này rất không thoải mái, nàng không chút do dự bỏ quyển sách trên tay xuống, tính lên lầu ba tìm Trần Bảo Linh.
Đột nhiên, có người từ phía sau dùng một tay ôm lấy thắt lưng nàng, gắt gao ôm chặt nàng vào trong lòng, nàng cả kinh, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu sợ hãi, miệng đã bị người ta che lại, thân thể cũng bị người ta ôm đến góc khuất nơi giá sách.
Sau giờ ngọ khắp nơi đều an tĩnh, không người trong phòng, hàng loạt giá sách, nàng bị người bụm miệng, bị khống chế tự do...
Trong đầu Kỷ Thanh Y đều trống rỗng cảm giác lạnh lẽo giống như rơi vào hầm băng, nàng còn không quên phải vùng vẫy đánh trả.
Đừng sợ, là ta. Thanh âm nam tử dịu dàng lại mang theo tự trách vang lên bên tai nàng, bàn tay che miệng nàng cũng buông ra.
Là giọng nói của Từ Lệnh Sâm!
Kỷ Thanh Y không thể tin vào chính tai mình, ngạc nhiên quay đầu, mở to mắt Trừng Từ Lệnh Sâm.
Thật sự là Từ Lệnh Sâm, thực sự là Từ Lệnh Sâm!
Không phải Trần Văn Cẩm, không phải Từ Lệnh Kiểm, không phải là người khác.
Trong giây phút này, bao nhiêu uất ức, vui sướng, khổ sở... Đủ loại tư vị dâng lên trong lòng, khiến nước mắt nàng lập tức rơi xuống.
Từ Lệnh Sâm nhìn thấy, trái tim liền tê rần.
Sắc mặt nàng trắng bệch, ánh mắt sợ hãi vẫn còn đó, hốc mắt còn đọng lại những giọt nước long lanh, yếu ớt giống nhành hoa bị vùi dập sau bão táp.
Sắc mặt này của nàng hắn vẫn chưa từng thấy qua.
Tự trách cùng áy náy đồng thời dâng lên trong lòng Từ Lệnh Sâm, một tay hắn ôm Kỷ Thanh Y vào lòng, một tay khẽ vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, cất giọng nhẹ nhàng an ủi nàng: Đừng sợ, đừng sợ, ta không phải cố ý muốn hù dọa nàng, vốn là muốn mở miệng gọi nàng một tiếng, lại sợ phát ra âm thanh kinh động đến Từ Lệnh Kiểm...
Kỷ Thanh Y thực sự sợ hãi, đặc biệt là khi nàng đã từng chịu qua những nỗi sợ hãi như vậy, nhưng khi nàng nghe được giọng nói của Từ Lệnh Sâm, nhìn thấy thật sự là Từ Lệnh Sâm, trong lòng liền buông lỏng, giờ phút này nghe hắn thủ thỉ dỗ dành nàng, còn không quên nhắc tới Từ Lệnh Kiểm khiến nàng cảnh giác.
Huynh nói Từ Lệnh Kiểm cũng ở trong này? Sắc mặt nàng nghiêm nghị, giọng nói cũng mang theo sự căng thẳng, trong mắt có chút không dám tin.
Nàng đừng sợ, ta không có lừa nàng, càng không có ý tổn thương nàng. Ta thấy Từ Lệnh Kiểm và Trần Văn Cẩm có ý đồ quấy rối nàng, cho nên muốn cho nàng thấy rõ bộ mặt thật của bọn họ.
Kỷ Thanh Y kinh ngạc vì Từ Lệnh Kiểm cũng đến đây, Từ Lệnh Sâm lại cho rằng Kỷ Thanh Y không tin lí do của hắn bèn vội vàng giải thích nói: Ta sợ bọn hắn xúc phạm nàng nên mới trốn ở chỗ này. Nàng cứ nhìn cho kỹ, đợi lát nữa Từ Lệnh Kiểm cũng sẽ tới đây.
Kỷ Thanh Y lại cảm thấy được trong lòng kích động.
Nếu Từ Lệnh Sâm phát hiện ra ý đồ của Từ Lệnh Kiểm cùng Trần Văn Cẩm, vậy vì sao lại không trực tiếp nói để nàng tránh đi mà lại lựa chọn để nàng tận mắt nhìn thấy hành vi gây rối của Từ Lệnh Kiểm?
Là vì sợ nàng không tin hắn?
Nàng cụp mí mắt, tuy nàng trách hắn lừa nàng, nhưng thật ra trong lòng chưa bao giờ hoài nghi hắn. Nàng thậm chí nghĩ tới hắn muốn giấu diếm cũng là bất đắc dĩ, hoặc là có nỗi khổ riêng.
Chỉ là về sau rất nhiều chuyện xảy ra, nhiều đến nỗi nàng không có thời gian suy nghĩ đến mói quan hệ giữa nàng và hắn nữa.
Có tiếng bước chân truyền đến.
Hô hấp Kỷ Thanh Y bị hạn chế, lập tức trở nên khẩn trương, ngay cả lỗ tai cũng vểnh lên, cho dù là một động tĩnh nhỏ cũng không buông tha.
Văn Cẩm, Văn Cẩm, ngươi mau ra đây. Giọng nói sang sảng của Từ Lệnh Kiểm mang theo vài phần bất đắc dĩ: Vừa rồi ta ở phòng sách bên cạnh gặp được đại thiếu gia cùng nhị tiểu thư của Lễ bộ lang trung, nói tới chuyện này cũng buồn cười, đại thiếu gia cực lực nịnh bợ ta, còn có ý muốn gả muội muội hắn cho ta. Nhị tiểu thư kia nghe ca ca nàng ta nói như vậy liền khong chút e dè, sấn tới hỏi thăm thứ ta yêu thích. Ta bị quấn lấy không có cách nào, nghe nói ngươi ở trong này, đành phải trốn qua đây mua sách, ngươi nói một chút xem đây là có chuyện gì xảy ra?
Hắn dừng một chút lại nói: Không nói trước Lễ bộ lang trung cùng lắm cũng chỉ là quan ngũ phẩm, nữ nhi nhà hắn sao có thể gả cho ta? Lại nói nhị tiểu thư kia không chút rụt rè làm cho người ta một lời khó nói hết. Ta cũng đã gặp qua không ít thiên kim tiểu thư, bàn về tướng mạo nhân phẩm, Kỷ biểu tiểu thư nhà ngươi là hợp tâm ý ta nhất, không ngờ ta nhất thời đường đột lại làm nàng sợ hãi.
Trong phòng sách nhất thời rơi vào trong im lặng, cũng không có người lên tiếng trả lời hắn.
Từ Lệnh Kiểm nhướng mày, lại cười nói: Văn Cẩm, nếu ngươi gặp được Kỷ biểu tiểu thư, nhất định phải thay ta giải thích một chút, ta chưa bao giờ gặp qua tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, vừa thấy đã giật mình, tuyệt không có ý gì khác, hai người chúng ta ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, tâm tư của ta ngươi là người hiểu nhất.
Vẫn như cũ không có bất cứ âm thanh nào đáp trả hắn, lời hắn nói như trâu đất chìm xuống đáy biển, bặt vô âm tín.
Đầu lông mày hắn đột nhiên nhíu lại, giọng nói đề cao vài phần giống như vô cùng kinh ngạc: Oa, Kỷ biểu tiểu thư, nàng như thế nào lại ở đây?
Cẩm biểu ca. Lê Nguyệt Trừng dịu dàng gọi một tiếng, chậm rãi đi tới, ngồi vào ghế cạnh Trần Văn Cẩm.
Tuy là biểu huynh muội, nhưng cô nam quả nữ ở chung một phòng bị tóm cũng không tốt lắm.
Trần Văn Cẩm cũng nghe hạ nhân bàn tán, nói Kỷ Thanh Y tính tình không tốt, không xứng với hắn; Lê Nguyệt Trừng tính cách dịu hiền, đối xử với người khác rất tốt, cùng hắn ta trai tài gái sắc, thật là xứng đôi.
Hắn nghe xong mấy câu này, trong lòng cực kỳ mất hứng.
Mẫu thân hắn là quận chúa, thê tử nhà hắn tất nhiên phải là quý nữ nhà cao cửa rộng, bên nhà thê tử phải có trợ giúp lớn đối với hắn. Lê Nguyệt Trừng hai bàn tay trắng, lại không giống Kỷ Thanh Y có thể mang đến trợ giúp cho hắn, nữ tử như vậy, hắn căn bản sẽ không để trong lòng.
Nếu là nha hoàn bên người cũng không sao, có thể là do có nhà mẹ đẻ là Thái phu nhân nên Trần Văn Cẩm biết nặng nhẹ, cho nên vẫn tránh xa nàng ta.
Hắn đứng lên muốn đi: Nguyệt Trừng biểu muội nghỉ ngơi lát đi, ta đi dạo một chút.
Vô cùng lạnh nhạt.
Sắc mặt Lê Nguyệt Trừng lập tức trở nên trắng xanh.
Trần Văn Cẩm ở trước mặt Kỷ Thanh Y ôn nhu săn sóc, nàng ta nhìn không xót chút nào, dù cho gần đây chuyện xảy ra để cho nàng ta ý thức được săn sóc kia là giả, nhưng cũng khiến nàng ta hâm mộ vô cùng.
Dù cho Cẩm biểu ca không thể đối với nàng ta giống như đối với Kỷ Thanh Y thì ít nhất cũng không thể quá kém đi.
Nhưng sự thật là, Trần Văn Cẩm ngay cả cho nàng ta chút mặt mũi cũng không có, ngay cả quan tâm dối trá cũng không cho nàng ta, một mực tránh nàng ta như tránh thú dữ khiến cho Lê Nguyệt Trừng có chút chịu không nổi.
Nàng ta từ nhỏ đã thích Trần Văn Cẩm.
Nhưng trong mắt Trần Văn Cẩm chỉ có Kỷ Thanh Y.
Nàng ta không cam lòng cứ buông tha như vậy, cơ hội đến, nàng ta không thử một lần liền không chịu thua.
Lê Nguyệt Trừng hạ quyết tâm, không chút do dự đứng lên, nói khẽ: Huynh là muốn tạo cơ hội cho Thanh Y cùng Thế tử Chu Vương ở chung một chỗ phải không?
Trong lòng Trần Văn Cẩm khẽ níu lại, không khỏi hít sâu hơi.
Hắn rõ ràng đã làm vô cùng kín kẽ, Lê Nguyệt Trừng làm sao có thể biết?
Nàng ta đây là muốn làm gì?
Uy hiếp hắn? Hoặc là muốn có được cái gì từ hắn?
Trần Văn Cẩm rất nhanh liền phản ứng lại, kiêng kị cảnh cáo nói: Nguyệt Trừng biểu muội, có chút chuyện không thể nói lung tung.
Giọng nói hắn lạnh lùng, ánh mắt cũng rất lạnh.
Cùng lắm cũng chỉ là biểu tiểu thư sống nhờ trong nhà thôi, nếu nàng ta có can đảm nói hươu nói vượn, hắn cũng không ngại để cho nàng biến mất.
Sắc mặt hắn lạnh lùng kiêng kị khiến cho Lê Nguyệt Trừng vừa cao hứng, lại vừa khó chịu.
Khó chịu chính là ánh mắt Trần Văn Cẩm nhìn nàng ta, cao hứng chính là nàng ta thành công rồi.
Tình thế đối với nàng ta rất có lợi, nàng ta đứng lên, mỉm cười: Vừa rồi muội có nhìn thấy ở cửa có hai người tuy đã cải trang nhưng lại rất giống hộ vệ của thế tử Chu vương, nãy lại thấy Cẩm biểu ca để Bảo Linh rời đi, còn tưởng rằng biểu ca là được thế tử Chu vương phân phó, cho nên liền khẩn trương xuống đây, sợ nhiễu loạn Cẩm biểu ca báo cáo kết quả nhiệm vụ cho thế tử Chu vương. Nếu không phải như muội nghĩ, vậy huynh an tâm, muội tiếp tục đi chọn sách đây.
Trần Văn Cẩm thầm mắng một tiếng không xong, vội vàng kêu nhỏ Biểu muội dừng bước .
Biểu muội huệ chất lan tâm, huynh người sáng không nói lời tối. Trần Văn Cẩm thấy Lê Nguyệt Trừng quay đầu, vội cười nói: Là Thế tử Chu vương muốn ra mặt giải thích với Thanh Y, huynh thân là người hầu đọc của thế tử Chu vương rất nhiều chuyện cũng là bất đắc dĩ, có điều thế tử Chu vương tuyệt không ác ý, điểm này huynh có thể đảm bảo với muội.
Lê Nguyệt Trừng yên lặng nhìn Trần Văn Cẩm không nói gì.
Trần Văn Cẩm trong lòng bồn chồn, tươi cười trên mặt càng lúc càng ấm áp: Được, được, huynh nói thật với biểu muội, đây đều là do đại ca gây ra. Vừa rồi cùng ăn cơm tình hình muội cũng thấy đấy, thế tử Chu vương mọi thứ đều rất chu toàn, một lòng nghĩ muốn xin lỗi, tuyệt không lấy thế hiếp người, nhưng đại ca lại cực kỳ lạnh lùng đề phòng thế tử Chu vương, huynh sợ thế tử Chu vương giận đại ca, cho nên đưa ra chủ ý này.
Huynh biết muội cùng Thanh Y không giống nhau, muội thấu tình đạt lý, thiện lương lại hiểu lòng người. Cho nên, chuyện này, muội nhất định sẽ che giấu trước mặt đại ca thay huynh, đúng không?
Lê Nguyệt Trừng nghe giọng nói dịu dàng của hắn, trong lòng nhất thời có chút vui sướng cùng đắc ý.
Nàng đột nhiên nổi lên dũng khí, buông xuống mí mắt nói: Cẩm biểu ca đừng lo lắng, huynh nói gì muội cũng nghe theo.
Trần Văn Cẩm vốn là cả kinh, thấy sắc mặt nàng ta phiếm hồng lập tức như bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra cô biểu muội này có ý với mình, trách không được lại có những lời đồn nhảm kia.
Hắn tinh tế đánh giá Lê Nguyệt Trừng, vóc người cao gầy, vòng eo nhỏ mảnh, dung mạo không tầm thường, cũng là một mỹ nhân.
Khóe miệng của hắn hiện lên một nét cười lạnh, bộ dáng có thể, cũng có vài phần thông minh, nhưng vẫn không xứng với hắn.
Lê Nguyệt Trừng hồi lâu không nghe thấy lời đáp lại, thật sự nhịn không được, cố nén xấu hổ ngẩng đầu nhìn Trần Văn Cẩm, chỉ thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, trong mắt mang theo chút mỉa mai, nhất thời sắc mặt nàng ta trắng nhợt.
Bị người trong lòng dùng ánh mắt này nhìn lại, nàng ta cảm thấy trái tim đang nóng hầm hập bỗng như bị ném vào hồ nước lạnh, lạnh đến phát đau, nhất thời khó có thể chống đỡ, cả người không tự chủ bước lùi về phía sau một bước.
Trần Văn Cẩm lại tiến lên một bước, khẩn trương nói: Nguyệt Trừng biểu muội, có phải muội cảm thấy chỗ nào không thoải mái không, sao sắc mặt lại trắng như vậy? Có muốn ngồi xuống nghỉ tạm chút không?
Ánh mắt hắn nheo lại, mày khẽ cau, dáng vẻ khẩn trương đau lòng.
Lê Nguyệt Trừng nghe thấy trong lòng liền rung động, ánh mắt hiện lên một chút không dám tin.
Muội ngồi xuống trước nghỉ tạm đi. Trần Văn Cẩm tự mình đỡ Lê Nguyệt Trừng vẫn còn đang thẫn thờ ngồi xuống, giọng điệu dịu dàng săn sóc lại không mất đi nhiệt tình, thành ý: Tâm ý biểu muội ta đều đã hiểu, ta cũng không phải ý chí sắt đá, sao lại thờ ơ? Trong lòng ta cũng có biểu muội, chỉ là từ trước tới giờ gặp biểu muội đoan trang cẩn thận nên không dám đường đột.
Thấy sắc mặt Lê Nguyệt Trừng vẫn còn trắng, giọng nói hắn lại càng thêm dịu dàng hơn: Muội yên tâm, ta nhất định không cô phụ tình cảm của muội. Thân thể muội không thoải mái thì cứ ở trong này nghỉ ngơi đi, muội muốn sách, ta đi tìm cho muội.
Trước khi đi, vẫn còn không quên nhẹ nhàng cầm tay Lê Nguyệt Trừng.
Nữ tử này đích thực không xứng với hắn, nhưng hiện giờ hắn không dễ tiếp cận Kỷ Thanh Y, có nàng ta ở cạnh trợ giúp, nhất định có thể lập công lớn. Ngày sau mọi chuyện đã thành, tất cả phủ Bình Dương hầu đều là vật trong lòng bàn tay hắn, nếu nàng ta biết thân biết phận, hắn cũng không ngại cho nàng ta một thân phận quý thiếp.
Lê Nguyệt Trừng trong lòng như nở hoa, sau khi Trần Văn Cẩm đi, nụ cười trên mặt liền biến mất, trong mắt đầy toan tính.
Nàng ta biết Cẩm biểu ca cũng không phải chân chính thích nàng ta, tất cả cũng chỉ là lừa gạt thôi. Nhưng cũng không sao, nàng ta có thể cho Cẩm biểu ca thứ hắn muốn, cũng có thể trợ giúp Cẩm biểu ca, lâu dần, Cẩm biểu ca tự nhiên liền biết, tới cùng ai mới là người thích hợp với hắn nhất.
Bên kia Kỷ Thanh Y một mình ở trên lầu hai.
Trên đường cái phía xa xa truyền đến tiếng người ồn ào náo nhiệt, càng làm nổi bật sự yên tĩnh của nơi này, hàng loạt giá sách che khuất tầm mắt của nàng, nàng vẫn luôn cảm thấy rất nguy hiểm giống như có thứ gì đó ở nơi bí mật đang nhìn nàng.
Cảm giác khiến nàng nổi da gà này rất không thoải mái, nàng không chút do dự bỏ quyển sách trên tay xuống, tính lên lầu ba tìm Trần Bảo Linh.
Đột nhiên, có người từ phía sau dùng một tay ôm lấy thắt lưng nàng, gắt gao ôm chặt nàng vào trong lòng, nàng cả kinh, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu sợ hãi, miệng đã bị người ta che lại, thân thể cũng bị người ta ôm đến góc khuất nơi giá sách.
Sau giờ ngọ khắp nơi đều an tĩnh, không người trong phòng, hàng loạt giá sách, nàng bị người bụm miệng, bị khống chế tự do...
Trong đầu Kỷ Thanh Y đều trống rỗng cảm giác lạnh lẽo giống như rơi vào hầm băng, nàng còn không quên phải vùng vẫy đánh trả.
Đừng sợ, là ta. Thanh âm nam tử dịu dàng lại mang theo tự trách vang lên bên tai nàng, bàn tay che miệng nàng cũng buông ra.
Là giọng nói của Từ Lệnh Sâm!
Kỷ Thanh Y không thể tin vào chính tai mình, ngạc nhiên quay đầu, mở to mắt Trừng Từ Lệnh Sâm.
Thật sự là Từ Lệnh Sâm, thực sự là Từ Lệnh Sâm!
Không phải Trần Văn Cẩm, không phải Từ Lệnh Kiểm, không phải là người khác.
Trong giây phút này, bao nhiêu uất ức, vui sướng, khổ sở... Đủ loại tư vị dâng lên trong lòng, khiến nước mắt nàng lập tức rơi xuống.
Từ Lệnh Sâm nhìn thấy, trái tim liền tê rần.
Sắc mặt nàng trắng bệch, ánh mắt sợ hãi vẫn còn đó, hốc mắt còn đọng lại những giọt nước long lanh, yếu ớt giống nhành hoa bị vùi dập sau bão táp.
Sắc mặt này của nàng hắn vẫn chưa từng thấy qua.
Tự trách cùng áy náy đồng thời dâng lên trong lòng Từ Lệnh Sâm, một tay hắn ôm Kỷ Thanh Y vào lòng, một tay khẽ vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, cất giọng nhẹ nhàng an ủi nàng: Đừng sợ, đừng sợ, ta không phải cố ý muốn hù dọa nàng, vốn là muốn mở miệng gọi nàng một tiếng, lại sợ phát ra âm thanh kinh động đến Từ Lệnh Kiểm...
Kỷ Thanh Y thực sự sợ hãi, đặc biệt là khi nàng đã từng chịu qua những nỗi sợ hãi như vậy, nhưng khi nàng nghe được giọng nói của Từ Lệnh Sâm, nhìn thấy thật sự là Từ Lệnh Sâm, trong lòng liền buông lỏng, giờ phút này nghe hắn thủ thỉ dỗ dành nàng, còn không quên nhắc tới Từ Lệnh Kiểm khiến nàng cảnh giác.
Huynh nói Từ Lệnh Kiểm cũng ở trong này? Sắc mặt nàng nghiêm nghị, giọng nói cũng mang theo sự căng thẳng, trong mắt có chút không dám tin.
Nàng đừng sợ, ta không có lừa nàng, càng không có ý tổn thương nàng. Ta thấy Từ Lệnh Kiểm và Trần Văn Cẩm có ý đồ quấy rối nàng, cho nên muốn cho nàng thấy rõ bộ mặt thật của bọn họ.
Kỷ Thanh Y kinh ngạc vì Từ Lệnh Kiểm cũng đến đây, Từ Lệnh Sâm lại cho rằng Kỷ Thanh Y không tin lí do của hắn bèn vội vàng giải thích nói: Ta sợ bọn hắn xúc phạm nàng nên mới trốn ở chỗ này. Nàng cứ nhìn cho kỹ, đợi lát nữa Từ Lệnh Kiểm cũng sẽ tới đây.
Kỷ Thanh Y lại cảm thấy được trong lòng kích động.
Nếu Từ Lệnh Sâm phát hiện ra ý đồ của Từ Lệnh Kiểm cùng Trần Văn Cẩm, vậy vì sao lại không trực tiếp nói để nàng tránh đi mà lại lựa chọn để nàng tận mắt nhìn thấy hành vi gây rối của Từ Lệnh Kiểm?
Là vì sợ nàng không tin hắn?
Nàng cụp mí mắt, tuy nàng trách hắn lừa nàng, nhưng thật ra trong lòng chưa bao giờ hoài nghi hắn. Nàng thậm chí nghĩ tới hắn muốn giấu diếm cũng là bất đắc dĩ, hoặc là có nỗi khổ riêng.
Chỉ là về sau rất nhiều chuyện xảy ra, nhiều đến nỗi nàng không có thời gian suy nghĩ đến mói quan hệ giữa nàng và hắn nữa.
Có tiếng bước chân truyền đến.
Hô hấp Kỷ Thanh Y bị hạn chế, lập tức trở nên khẩn trương, ngay cả lỗ tai cũng vểnh lên, cho dù là một động tĩnh nhỏ cũng không buông tha.
Văn Cẩm, Văn Cẩm, ngươi mau ra đây. Giọng nói sang sảng của Từ Lệnh Kiểm mang theo vài phần bất đắc dĩ: Vừa rồi ta ở phòng sách bên cạnh gặp được đại thiếu gia cùng nhị tiểu thư của Lễ bộ lang trung, nói tới chuyện này cũng buồn cười, đại thiếu gia cực lực nịnh bợ ta, còn có ý muốn gả muội muội hắn cho ta. Nhị tiểu thư kia nghe ca ca nàng ta nói như vậy liền khong chút e dè, sấn tới hỏi thăm thứ ta yêu thích. Ta bị quấn lấy không có cách nào, nghe nói ngươi ở trong này, đành phải trốn qua đây mua sách, ngươi nói một chút xem đây là có chuyện gì xảy ra?
Hắn dừng một chút lại nói: Không nói trước Lễ bộ lang trung cùng lắm cũng chỉ là quan ngũ phẩm, nữ nhi nhà hắn sao có thể gả cho ta? Lại nói nhị tiểu thư kia không chút rụt rè làm cho người ta một lời khó nói hết. Ta cũng đã gặp qua không ít thiên kim tiểu thư, bàn về tướng mạo nhân phẩm, Kỷ biểu tiểu thư nhà ngươi là hợp tâm ý ta nhất, không ngờ ta nhất thời đường đột lại làm nàng sợ hãi.
Trong phòng sách nhất thời rơi vào trong im lặng, cũng không có người lên tiếng trả lời hắn.
Từ Lệnh Kiểm nhướng mày, lại cười nói: Văn Cẩm, nếu ngươi gặp được Kỷ biểu tiểu thư, nhất định phải thay ta giải thích một chút, ta chưa bao giờ gặp qua tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, vừa thấy đã giật mình, tuyệt không có ý gì khác, hai người chúng ta ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, tâm tư của ta ngươi là người hiểu nhất.
Vẫn như cũ không có bất cứ âm thanh nào đáp trả hắn, lời hắn nói như trâu đất chìm xuống đáy biển, bặt vô âm tín.
Đầu lông mày hắn đột nhiên nhíu lại, giọng nói đề cao vài phần giống như vô cùng kinh ngạc: Oa, Kỷ biểu tiểu thư, nàng như thế nào lại ở đây?
/155
|