Editor: Masha
Lâm An bắt đầu chuẩn bị Tết hoa đăng ngày Thượng Nguyên từ sau đông chí. Các nơi đều tiến dâng hoa đăng tham gia triển lãm. Trong đó nổi danh nhất chính là Tô đèn, dùng ngũ sắc lưu li chế thành. Đèn của Phúc Châu còn làm từ bạch ngọc, bình ngọc Băng Tâm, vô cùng độc đáo.
Các nơi cạnh tranh tiến dâng hoa đăng tinh xảo, rất nhiều hoa đăng cực lớn, không thể nào vận chuyển trực tiếp, phải thỉnh người giỏi tay nghề ở đô thành lắp ráp.
Buổi đầu Nam độ, bởi vì quốc gia rung chuyển, tết hoa đăng Thượng Nguyên đình chỉ một lần. Cho đến mấy năm gần đây, cục diện chính trị ổn định, mới bắt đầu khôi phục. Ấn lệ từ mười bốn tháng giêng mở đến đêm mười sáu tháng giêng.
Đến hoàng hôn ngày mười bốn tháng giêng, từng nhà đều treo lên cửa đèn lồng có hình dạng và cấu tạo khác nhau để tăng thêm không khí ngày hội.
Tướng phủ, Hạ Sơ Lam ngồi trước trang đài, chuẩn bị trang phục và trang sức. Tư An giúp nàng chải tóc, búi tóc tròn trên đỉnh đầu, cài trang sức hình con bướm, phần tóc còn lại rũ xuống. Nàng mặc một bộ váy trắng, giống như tiên tử cung trăng. Hạ Sơ Lam nhìn mình trong gương đồng, nói với Tư An: “Như vậy không ổn thì phải? Vẫn nên búi tóc của phụ nhân thì hơn……”
Triệu ma ma nhìn thoáng qua nói: “Cô nương trang điểm như vậy rất đẹp.”
Tư An gật đầu phụ họa nói: “Tết Thượng nguyên đi ra ngoài xem hoa đăng, cô nương trẻ tuổi đều trang điểm như thế này.”
Vừa vặn Cố Hành Giản cầm chén trà đi vào, nhìn thấy thê tử ngồi trước gương đồng, sững sờ bất động. Hạ Sơ Lam quay đầu lại trưng cầu ý tứ của hắn: “Tướng gia, như vậy có thể chứ?”
Cố Hành Giản đặt chén trà bên cạnh giường, đi thẳng đến trước mặt nàng. Lông mày đen như núi xa, đôi mắt như nước mùa thu, làn da trắng nõn như phù dung mới hé trên mặt nước, thật sự rất đẹp. Hắn khẽ nâng cằm nàng lên, nhìn kỹ, đề bút nhúng phấn son, vẽ đóa hoa sen trên ấn đường nàng.
Ngón tay hắn hơi nóng, ánh mắt chuyên chú, Hạ Sơ Lam không dám nhìn thẳng mắt hắn.
Một lát sau, hắn để bút xuống nói: “Hảo.”
Đóa hoa màu đỏ giống như điểm mắt cho rồng, làm dung sắc nàng tăng thêm vài phần diễm lệ, cũng tựa như điểm một viên chu sa trong lòng hắn.
Tư An và Triệu ma ma sôi nổi kinh ngạc cảm thán, quả nhiên chỉ có nam nhân hiểu vẻ đẹp của nữ nhân nhất.
Cố Hành Giản ghé lại bên tai Hạ Sơ Lam nói một câu. Mặt Hạ Sơ Lam nóng lên, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, sau đó xoay người nói với Tư An: “Tối nay người nhiều, lúc em mang Triệu ma ma đi trên đường nhớ cẩn thận chút. Nhớ coi chừng tiền bạc trên người.”
“Cô nương yên tâm, Nam bá mang theo chúng ta mà. Ngài và tướng gia chơi vui nhé.” Tư An nói, chớp chớp mắt với Hạ Sơ Lam.
Hạ Sơ Lam duỗi tay điểm trán của nàng một cái.
Cố Hành Giản mang Hạ Sơ Lam cưỡi xe ngựa rời phủ. Hôm nay là Lục Bình đánh xe, Sùng Minh đã xin nghỉ với Cố Hành Giản trước, chắc là mang theo Trần Giang Lưu ra đường chơi. Xe ngựa ra khỏi Dụ Dân Phường, thực nhanh liền đến phụ cận Triều Thiên Môn, nơi đó đã có một mảng đèn trên sông.
Ở giữa Triều Thiên Môn bày một cái đèn lưu li, trước sau làm hàng rào bằng ngọc, trang trí hoa cỏ. Cao năm trượng, nhân vật toàn dùng cơ quan để hoạt động, bốn vách hoa văn trang trí toàn chuyện xưa, một con rồng một con phượng uốn lượn xoay quanh bay lên, trong miệng phun nước, vô cùng đồ sộ. Đèn này được chế tạo ở trong cung, hấp dẫn rất nhiều bá tánh nghỉ chân vây xem.
Hai bên Ngự phố đều được chăng dây cách ly, bên trong đặt đèn kéo quân, đèn dạ ảnh, đèn long phượng, đèn thần tiên đa dạng rực rỡ muôn màu, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển.
Nghệ sĩ Tạp kỹ biểu diễn ở giữa, từng người ra sức thét to, tiếng ca nổi lên bốn phía, đèn chiếu huy hoàng.
Bá tánh Lâm An mặc đồ lụa mới, tiểu đồng nhỏ tuổi mang theo hoa đăng trong tay, người đi đường chen vai thích cánh, tới lui không dứt.
Hạ Sơ Lam bị biển người tấp nập làm chấn động, gắt gao bắt lấy tay Cố Hành Giản, sợ không cẩn thận sẽ bị đám người chen lấn lạc mất.
Cố Hành Giản đơn giản ôm nàng vào lòng, một đường che chở đi trước. Thật vất vả quẹo vào một cái ngõ nhỏ, người không nhiều như vậy. Hạ Sơ Lam nhìn thấy trên trán Cố Hành Giản ra một tầng mồ hôi, lấy khăn lau giúp hắn: “Sớm biết nhiều người như vậy, chúng ta sẽ không tới. Chỗ nào là xem hoa đăng chứ, quả thực là xem người.”
Cố Hành Giản cười nhìn nàng: “Nàng không phải thích náo nhiệt như vậy sao?”
Kỳ thật nàng chỉ muốn cùng hắn hai người ở bên nhau, vô luận làm gì, đi nơi nào cũng tốt.
“Người đi qua đi lại, nhìn một cái! Đoán đố đèn lấy hoa đăng!” Lúc này phía sau bọn họ có người hô.
Hạ Sơ Lam quay đầu lại, nhìn thấy một quầy nhỏ bày đầy hoa đăng, bởi vì không ở trên Ngự phố, sinh ý tương đối quạnh quẽ, chỉ có tốp năm tốp ba người đi đường quan sát. Nhưng hoa đăng được bày biện nhìn qua chế tác hoàn mỹ, đặc biệt là trên giá sát đường bày một cái đèn lưu ly hình con thỏ, trơn bóng không vết nối, rất đẹp. Nàng không khỏi đi qua hỏi: “Chủ quán, đèn lưu ly hình thỏ con kia làm sao mới lấy được?”
Chủ quán nhìn thấy là một cô nương vô cùng xinh đẹp, hai mắt nhìn thẳng. Lại thấy phía sau cô nương là một nam tử cao gầy mảnh khảnh đi theo một tấc không rời, thầm than hóa ra là hoa đã có chủ, cực kì tiếc hận, ngoài miệng vẫn nói: “Cô nương nhãn lực thật tốt, đèn con thỏ này chính là trấn điếm chi bảo của bổn tiệm. Chỉ cần liên tục đáp đúng mười lăm câu đố đèn là có thể lấy, một câu đố đèn mười văn tiền.”
Hạ Sơ Lam lúc ở Thiệu Hưng cũng từng đoán đố đèn, nhưng không phải rất am hiểu, liền quay đầu lại nhìn Cố Hành Giản. Hắn có học vấn như vậy, đáp đúng mười lăm câu đố đèn hẳn không khó khăn gì.
Cố Hành Giản nhìn ra ánh mắt nàng mang ý khao khát, nói: “Phu nhân muốn ta đáp đề?”
Hạ Sơ Lam gật đầu, kéo tay Cố Hành Giản nói: “Có thể chứ?” Giọng điệu nàng mang theo ý lấy lòng, người ở bên ngoài nhìn ra là đang làm nũng với phu quân. Nam tử bên cạnh sôi nổi hâm mộ Cố Hành Giản. Nếu có nương tử đẹp như vậy làm nũng với bọn họ, đừng nói là đèn con thỏ, dù là vầng trăng trên bầu trời cũng hái xuống.
Cố Hành Giản còn chưa nói gì, bên cạnh vang lên một thanh âm: “Chủ quán, đèn này ta muốn.”
Hạ Sơ Lam nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Bích Linh và Phượng Tử Minh cũng tới nơi này. Phượng Tử Minh nhìn thấy Hạ Sơ Lam trước, vốn chỉ dừng mắt một chút, đã bị Tiêu Bích Linh phát hiện, lôi kéo hắn qua đây. Hắn hành lễ với Cố Hành Giản trước, không dám nhìn lâu Hạ Sơ Lam. Hắn khi mới gặp nàng, cảm thấy nàng quá mộc mạc, nếu là trang điểm thật tốt, nhất định càng thêm xuất chúng. Tối nay tuy nàng trang điểm vẫn hiện vẻ tố nhã, nhưng kì diệu ở đóa sen hồng trên ấn đường, hiển lộ hết ngũ quan diễm lệ của nàng.
Nói là quốc sắc thiên tư cũng không quá.
Tiêu Bích Linh đã sớm phát hiện Phượng Tử Minh nhìn lén Hạ Sơ Lam, trong lòng tức giận bất bình. Một thương hộ nữ leo lên nhà hiển quý mà thôi, bất quá ỷ vào vài phần tư sắc, mê hoặc một nam nhân lớn tuổi hơn nàng nhiều như vậy. Cũng không biết bao nhiêu người nói xấu sau lưng, có gì đặc biệt hơn người? Nàng cũng không sợ Cố Hành Giản, nàng chính là huyện chủ Hoàng Thượng thân phong, sau lưng là toàn bộ Sùng Nghĩa công phủ, chẳng lẽ Cố Hành Giản còn có thể làm gì nàng?
“Chủ quán, đèn này ngươi nói giá đi, bao nhiêu tiền ta cũng trả.” Tiêu Bích Linh hào khí nói.
Phượng Tử Minh nhỏ giọng nói: “Bích Linh, nếu lão sư nhìn trúng trước, ta tìm đèn khác cho nàng……”
“Vì sao phải tìm đèn khác? Chỉ muốn cái đèn này.” Tiêu Bích Linh chém đinh chặt sắt nói.
Chủ quán liếc mắt nhìn Hạ Sơ Lam một cái, mới nói với Tiêu Bích Linh: “Vị cô nương này, hoa đăng của ta đều dùng đoán đố đèn mà đổi, nếu không bao nhiêu tiền cũng không bán. Nếu hai vị cô nương đều nhìn trúng hoa đăng này, không bằng cùng nhau đoán đố đèn đi? Ai liên tục đáp đúng mười lăm câu đố đèn trước, đèn con thỏ này chính là của người đó.”
Hạ Sơ Lam vốn dĩ không muốn tranh với Tiêu Bích Linh, vừa định kéo Cố Hành Giản rời đi, Cố Hành Giản đã phân phó Lục Bình đi qua giao tiền.
Tiêu Bích Linh tất nhiên không cam lòng tụt lại, cũng bảo thị nữ giao tiền, sau đó nói với Phượng Tử Minh: “Phượng ca ca, huynh nhất định phải giúp ta thắng được hoa đăng.”
Phượng Tử Minh quả thực dở khóc dở cười. Tiêu Bích Linh rốt cuộc có biết Cố Hành Giản là ai hay không? Người trên đời dám cùng Cố Hành Giản đọ tài thơ văn ganh đua cao thấp, chỉ sợ còn chưa xuất hiện đâu. Huống chi nào có đạo lý học sinh lại tranh đồ vật với lão sư? Hắn muốn uyển chuyển cự tuyệt Tiêu Bích Linh, bên kia Cố Hành Giản nhàn nhạt nói: “Sĩ Khanh không cần giữ lễ tiết, bất quá là vui đùa một chút mà thôi.”
Chủ quán nhân cơ hội thét to, hấp dẫn không ít người tiến đến vây xem. Ngõ nhỏ này vốn nối liền Ngự phố, mọi người nghe nói có hai nam nhân vì nữ tử âu yếm của mình mà đoán đố đèn ganh đua cao thấp, đều tới xem náo nhiệt.
Trương Vịnh dắt phu nhân vừa vặn đi dạo ở phụ cận, xa xa nhìn thấy tiểu điếm gần đó đầy người, cũng ghé qua xem. Đến lúc phát hiện Cố Hành Giản, hắn vô cùng khiếp sợ. Gia hỏa này có tiếng không yêu phô trương, thế nhưng lại tỷ thí cùng người khác trước công chúng?
Trương phu nhân hỏi: “Đại nhân, ngài làm sao vậy?”
Trương Vịnh khoát tay, nhìn thấy hai người bên cạnh Cố Hành Giản …… Phượng Sĩ Khanh và Thanh Nguyên huyện chủ? Hắn lập tức đoán được chuyện như thế nào.
Thanh Nguyên huyện chủ này nhất quán kiêu căng, đại khái khi dễ đầu quả tim của người nào đó, người nào đó lúc này mới không ngồi yên.
Vị chủ quán kia cũng là người đọc sách, ra đố đèn cũng không tầm thường, thậm chí có đề còn tương đối xảo quyệt. Người vây xem sau khi nhìn đề mục đố đèn, gãi tai gãi má, đều không nghĩ ra đáp án. Nhưng Cố Hành Giản hầu như nhìn lướt qua đã viết xuống đáp án.
Chủ quán ghé sát vào nhìn xem, không nhịn được giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Vị tiên sinh này, chữ tốt a!”
Cố Hành Giản thần sắc đạm nhiên, tiếp tục đáp đề tiếp theo. Vài lời nịnh hót này nghe qua quá nhiều, hắn đã không có cảm giác gì.
Hạ Sơ Lam đứng bên cạnh Cố Hành Giản, nghe thấy người khác khen hắn, một loại cảm giác tự hào đột nhiên sinh ra, so với khen nàng còn cao hứng hơn. Ngọn đèn dầu chiếu rọi trên gương mặt nam nhân, dáng vẻ hắn cầm bút viết chữ, nghiêm túc mà chuyên chú, xương đốt ngón tay thật sự rất đẹp.
Cố Hành Giản khó được khi nàng nhìn chằm chằm mình như vậy, khóe miệng gợi lên ý cười nhè nhẹ.
Đồng thời Phượng Tử Minh đáp đề tốc độ cũng rất nhanh, chẳng qua so với Cố Hành Giản, vẫn kém hơn một chút. Hắn biết mình không thắng nổi lão sư, lão sư cố ý buông tư thái tranh cùng hắn, bất quá vì không quen nhìn Tiêu Bích Linh ương ngạnh, muốn áp chế nhuệ khí của nàng ta.
Đây là một cuộc tỷ thí định trước là thua.
Tiêu Bích Linh nhìn thấy Cố Hành Giản rất nhanh trả lời xong mười lăm đề, Phượng Tử Minh còn ở đề thứ mười trì trệ không tiến, không khỏi mở miệng thúc giục hắn. Phượng Tử Minh không trả lời nàng, ngực đầy lửa giận. Nếu không phải xem ở phân lượng Sùng Nghĩa công phủ phía sau Tiêu Bích Linh, hắn đã sớm phất tay áo rời đi. Hà tất ở chỗ này tự rước lấy nhục.
Lúc này, Cố Hành Giản để bút xuống, đã đáp xong toàn bộ.
Chủ quán kia không ngờ hắn có thể đáp nhanh như vậy, liền cầm tờ giấy hắn viết xem xét. Chờ đọc hết các câu đối đáp án, hắn khó tin mà nhìn hai mắt Cố Hành Giản, âm thầm suy đoán người này rốt cuộc có địa vị gì.
“Có sai sao?” Cố Hành Giản hỏi.
“Không có, tất cả đều chính xác.” Chủ quán hậm hực nói. Hắn vốn tính toán hai người đều không thể đáp đúng mười lăm đề, đèn con thỏ không cần giao ra, mà hắn lại có thể thu hút khách nhân. Nào biết đâu rằng hôm nay đụng phải người thạo nghề. Người bình thường sao có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đáp đúng tất cả mười lăm đề được?
Phượng Tử Minh tuy rằng cũng đáp đúng, nhưng tốn thời gian khá nhiều, đèn con thỏ tất nhiên thuộc về Hạ Sơ Lam.
Hạ Sơ Lam tiếp nhận đèn từ tay chủ quán, vô cùng cao hứng. Tiêu Bích Linh lại cảm thấy mất hết mặt mũi, cũng không để ý tới Phượng Tử Minh, thở phì phì rời đi.
Phượng Tử Minh hành lễ với Cố Hành Giản, ngượng ngùng rời đi. Hắn vừa rồi nhìn lướt qua đề mục của lão sư, so với hắn khó hơn nhiều, nhưng lão sư lại đáp thực nhanh thực tốt. Thật ra lão sư chỉ hơn hắn mười tuổi, lại như núi cao hùng vĩ, sông biển mênh mông, cao thấp sâu cạn khó dò.
Cố Hành Giản nắm tay Hạ Sơ Lam bước ra từ trong đám người, nhìn nàng yêu thích đèn thỏ con không buông tay, như một đứa bé. Kỳ thật bất quá là đèn lưu li bình thường, nếu nàng thích, hắn có thể tìm được cái đèn càng tốt càng tinh xảo đưa cho nàng.
“Cái đèn này có chỗ nào đặc biệt?” Cố Hành Giản khó hiểu hỏi.
Bởi vì là con thỏ nha. Hạ Sơ Lam nói trong lòng. Nhưng trên mặt nàng chỉ cười cười, đưa cái đèn con thỏ lên cao chút: “Ngài không cảm thấy rất đáng yêu sao?”
Cố Hành Giản đưa tay xoa đầu nàng, nàng nói đáng yêu thì đáng yêu đi.
Hai người đang nói chuyện, phía trước có người chặn đường bọn họ. Cố Hành Giản ngẩng đầu thì thấy, là Trương Vịnh và phu nhân, chắp tay thi lễ. Trương phu nhân thật ra đã lâu không gặp.
Trương Vịnh nói: “Vừa rồi ta xa xa thấy ngươi, còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi…… Hôm nay khó được khi gặp gỡ, ta thỉnh hai phu thê đến trà lâu bên cạnh uống một bình trà nhé?”
Cố Hành Giản nghiêng đầu dò hỏi ý Hạ Sơ Lam. Hạ Sơ Lam gật đầu, hắn mới đáp ứng.
Trương Vịnh âm thầm thở dài, từ trước sao lại không phát hiện gia hỏa này là thê nô vậy?
Trương phu nhân lần đầu tiên thấy Hạ Sơ Lam. Nàng vốn đang đắm chìm trong nỗi đau mất con gái, yến tiệc giao du đều hủy bỏ, cho nên Hoa Mai yến trong cung cũng không tham gia. Mắt thấy tâm tình thật vất vả bình phục một chút, mới đi theo Trương Vịnh đi xem rước đèn. Nàng sớm nghe thấy Cố tướng phu nhân tuổi trẻ mỹ mạo, hôm nay rốt cuộc nhìn thấy giai nhân, cùng Cố tướng thật là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Trương Vịnh đi cùng Cố Hành Giản ở phía trước, Kiều thị thân mật kéo Hạ Sơ Lam đi phía sau. Nàng nói với Hạ Sơ Lam: “Cố tướng chính là nam nhân tốt trăm dặm mới tìm được một người, bên người chưa từng có nữ nhân lung tung rối loạn nào. Ngài từ trước đến giờ không yêu náo nhiệt, chưa từng thấy ngài chủ động bồi ai đi xem rước đèn. Ngài đối với muội nha, thật sự rất tốt.”
Hạ Sơ Lam nhìn bóng dáng nam nhân cao gầy phía trước, chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
Bên trong trà lâu lúc này cũng kín người hết chỗ, may mắn Trương Vịnh là khách quen nơi này, chưởng quầy để lại cho bọn họ một gian nhã tọa ở lầu hai.
Chờ bọn họ lên lầu, nhìn thấy lầu hai đối diện một nam một nữ đang ngồi, đúng là Lục Ngạn Viễn và Mạc Tú Đình.
Lâm An bắt đầu chuẩn bị Tết hoa đăng ngày Thượng Nguyên từ sau đông chí. Các nơi đều tiến dâng hoa đăng tham gia triển lãm. Trong đó nổi danh nhất chính là Tô đèn, dùng ngũ sắc lưu li chế thành. Đèn của Phúc Châu còn làm từ bạch ngọc, bình ngọc Băng Tâm, vô cùng độc đáo.
Các nơi cạnh tranh tiến dâng hoa đăng tinh xảo, rất nhiều hoa đăng cực lớn, không thể nào vận chuyển trực tiếp, phải thỉnh người giỏi tay nghề ở đô thành lắp ráp.
Buổi đầu Nam độ, bởi vì quốc gia rung chuyển, tết hoa đăng Thượng Nguyên đình chỉ một lần. Cho đến mấy năm gần đây, cục diện chính trị ổn định, mới bắt đầu khôi phục. Ấn lệ từ mười bốn tháng giêng mở đến đêm mười sáu tháng giêng.
Đến hoàng hôn ngày mười bốn tháng giêng, từng nhà đều treo lên cửa đèn lồng có hình dạng và cấu tạo khác nhau để tăng thêm không khí ngày hội.
Tướng phủ, Hạ Sơ Lam ngồi trước trang đài, chuẩn bị trang phục và trang sức. Tư An giúp nàng chải tóc, búi tóc tròn trên đỉnh đầu, cài trang sức hình con bướm, phần tóc còn lại rũ xuống. Nàng mặc một bộ váy trắng, giống như tiên tử cung trăng. Hạ Sơ Lam nhìn mình trong gương đồng, nói với Tư An: “Như vậy không ổn thì phải? Vẫn nên búi tóc của phụ nhân thì hơn……”
Triệu ma ma nhìn thoáng qua nói: “Cô nương trang điểm như vậy rất đẹp.”
Tư An gật đầu phụ họa nói: “Tết Thượng nguyên đi ra ngoài xem hoa đăng, cô nương trẻ tuổi đều trang điểm như thế này.”
Vừa vặn Cố Hành Giản cầm chén trà đi vào, nhìn thấy thê tử ngồi trước gương đồng, sững sờ bất động. Hạ Sơ Lam quay đầu lại trưng cầu ý tứ của hắn: “Tướng gia, như vậy có thể chứ?”
Cố Hành Giản đặt chén trà bên cạnh giường, đi thẳng đến trước mặt nàng. Lông mày đen như núi xa, đôi mắt như nước mùa thu, làn da trắng nõn như phù dung mới hé trên mặt nước, thật sự rất đẹp. Hắn khẽ nâng cằm nàng lên, nhìn kỹ, đề bút nhúng phấn son, vẽ đóa hoa sen trên ấn đường nàng.
Ngón tay hắn hơi nóng, ánh mắt chuyên chú, Hạ Sơ Lam không dám nhìn thẳng mắt hắn.
Một lát sau, hắn để bút xuống nói: “Hảo.”
Đóa hoa màu đỏ giống như điểm mắt cho rồng, làm dung sắc nàng tăng thêm vài phần diễm lệ, cũng tựa như điểm một viên chu sa trong lòng hắn.
Tư An và Triệu ma ma sôi nổi kinh ngạc cảm thán, quả nhiên chỉ có nam nhân hiểu vẻ đẹp của nữ nhân nhất.
Cố Hành Giản ghé lại bên tai Hạ Sơ Lam nói một câu. Mặt Hạ Sơ Lam nóng lên, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, sau đó xoay người nói với Tư An: “Tối nay người nhiều, lúc em mang Triệu ma ma đi trên đường nhớ cẩn thận chút. Nhớ coi chừng tiền bạc trên người.”
“Cô nương yên tâm, Nam bá mang theo chúng ta mà. Ngài và tướng gia chơi vui nhé.” Tư An nói, chớp chớp mắt với Hạ Sơ Lam.
Hạ Sơ Lam duỗi tay điểm trán của nàng một cái.
Cố Hành Giản mang Hạ Sơ Lam cưỡi xe ngựa rời phủ. Hôm nay là Lục Bình đánh xe, Sùng Minh đã xin nghỉ với Cố Hành Giản trước, chắc là mang theo Trần Giang Lưu ra đường chơi. Xe ngựa ra khỏi Dụ Dân Phường, thực nhanh liền đến phụ cận Triều Thiên Môn, nơi đó đã có một mảng đèn trên sông.
Ở giữa Triều Thiên Môn bày một cái đèn lưu li, trước sau làm hàng rào bằng ngọc, trang trí hoa cỏ. Cao năm trượng, nhân vật toàn dùng cơ quan để hoạt động, bốn vách hoa văn trang trí toàn chuyện xưa, một con rồng một con phượng uốn lượn xoay quanh bay lên, trong miệng phun nước, vô cùng đồ sộ. Đèn này được chế tạo ở trong cung, hấp dẫn rất nhiều bá tánh nghỉ chân vây xem.
Hai bên Ngự phố đều được chăng dây cách ly, bên trong đặt đèn kéo quân, đèn dạ ảnh, đèn long phượng, đèn thần tiên đa dạng rực rỡ muôn màu, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển.
Nghệ sĩ Tạp kỹ biểu diễn ở giữa, từng người ra sức thét to, tiếng ca nổi lên bốn phía, đèn chiếu huy hoàng.
Bá tánh Lâm An mặc đồ lụa mới, tiểu đồng nhỏ tuổi mang theo hoa đăng trong tay, người đi đường chen vai thích cánh, tới lui không dứt.
Hạ Sơ Lam bị biển người tấp nập làm chấn động, gắt gao bắt lấy tay Cố Hành Giản, sợ không cẩn thận sẽ bị đám người chen lấn lạc mất.
Cố Hành Giản đơn giản ôm nàng vào lòng, một đường che chở đi trước. Thật vất vả quẹo vào một cái ngõ nhỏ, người không nhiều như vậy. Hạ Sơ Lam nhìn thấy trên trán Cố Hành Giản ra một tầng mồ hôi, lấy khăn lau giúp hắn: “Sớm biết nhiều người như vậy, chúng ta sẽ không tới. Chỗ nào là xem hoa đăng chứ, quả thực là xem người.”
Cố Hành Giản cười nhìn nàng: “Nàng không phải thích náo nhiệt như vậy sao?”
Kỳ thật nàng chỉ muốn cùng hắn hai người ở bên nhau, vô luận làm gì, đi nơi nào cũng tốt.
“Người đi qua đi lại, nhìn một cái! Đoán đố đèn lấy hoa đăng!” Lúc này phía sau bọn họ có người hô.
Hạ Sơ Lam quay đầu lại, nhìn thấy một quầy nhỏ bày đầy hoa đăng, bởi vì không ở trên Ngự phố, sinh ý tương đối quạnh quẽ, chỉ có tốp năm tốp ba người đi đường quan sát. Nhưng hoa đăng được bày biện nhìn qua chế tác hoàn mỹ, đặc biệt là trên giá sát đường bày một cái đèn lưu ly hình con thỏ, trơn bóng không vết nối, rất đẹp. Nàng không khỏi đi qua hỏi: “Chủ quán, đèn lưu ly hình thỏ con kia làm sao mới lấy được?”
Chủ quán nhìn thấy là một cô nương vô cùng xinh đẹp, hai mắt nhìn thẳng. Lại thấy phía sau cô nương là một nam tử cao gầy mảnh khảnh đi theo một tấc không rời, thầm than hóa ra là hoa đã có chủ, cực kì tiếc hận, ngoài miệng vẫn nói: “Cô nương nhãn lực thật tốt, đèn con thỏ này chính là trấn điếm chi bảo của bổn tiệm. Chỉ cần liên tục đáp đúng mười lăm câu đố đèn là có thể lấy, một câu đố đèn mười văn tiền.”
Hạ Sơ Lam lúc ở Thiệu Hưng cũng từng đoán đố đèn, nhưng không phải rất am hiểu, liền quay đầu lại nhìn Cố Hành Giản. Hắn có học vấn như vậy, đáp đúng mười lăm câu đố đèn hẳn không khó khăn gì.
Cố Hành Giản nhìn ra ánh mắt nàng mang ý khao khát, nói: “Phu nhân muốn ta đáp đề?”
Hạ Sơ Lam gật đầu, kéo tay Cố Hành Giản nói: “Có thể chứ?” Giọng điệu nàng mang theo ý lấy lòng, người ở bên ngoài nhìn ra là đang làm nũng với phu quân. Nam tử bên cạnh sôi nổi hâm mộ Cố Hành Giản. Nếu có nương tử đẹp như vậy làm nũng với bọn họ, đừng nói là đèn con thỏ, dù là vầng trăng trên bầu trời cũng hái xuống.
Cố Hành Giản còn chưa nói gì, bên cạnh vang lên một thanh âm: “Chủ quán, đèn này ta muốn.”
Hạ Sơ Lam nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Bích Linh và Phượng Tử Minh cũng tới nơi này. Phượng Tử Minh nhìn thấy Hạ Sơ Lam trước, vốn chỉ dừng mắt một chút, đã bị Tiêu Bích Linh phát hiện, lôi kéo hắn qua đây. Hắn hành lễ với Cố Hành Giản trước, không dám nhìn lâu Hạ Sơ Lam. Hắn khi mới gặp nàng, cảm thấy nàng quá mộc mạc, nếu là trang điểm thật tốt, nhất định càng thêm xuất chúng. Tối nay tuy nàng trang điểm vẫn hiện vẻ tố nhã, nhưng kì diệu ở đóa sen hồng trên ấn đường, hiển lộ hết ngũ quan diễm lệ của nàng.
Nói là quốc sắc thiên tư cũng không quá.
Tiêu Bích Linh đã sớm phát hiện Phượng Tử Minh nhìn lén Hạ Sơ Lam, trong lòng tức giận bất bình. Một thương hộ nữ leo lên nhà hiển quý mà thôi, bất quá ỷ vào vài phần tư sắc, mê hoặc một nam nhân lớn tuổi hơn nàng nhiều như vậy. Cũng không biết bao nhiêu người nói xấu sau lưng, có gì đặc biệt hơn người? Nàng cũng không sợ Cố Hành Giản, nàng chính là huyện chủ Hoàng Thượng thân phong, sau lưng là toàn bộ Sùng Nghĩa công phủ, chẳng lẽ Cố Hành Giản còn có thể làm gì nàng?
“Chủ quán, đèn này ngươi nói giá đi, bao nhiêu tiền ta cũng trả.” Tiêu Bích Linh hào khí nói.
Phượng Tử Minh nhỏ giọng nói: “Bích Linh, nếu lão sư nhìn trúng trước, ta tìm đèn khác cho nàng……”
“Vì sao phải tìm đèn khác? Chỉ muốn cái đèn này.” Tiêu Bích Linh chém đinh chặt sắt nói.
Chủ quán liếc mắt nhìn Hạ Sơ Lam một cái, mới nói với Tiêu Bích Linh: “Vị cô nương này, hoa đăng của ta đều dùng đoán đố đèn mà đổi, nếu không bao nhiêu tiền cũng không bán. Nếu hai vị cô nương đều nhìn trúng hoa đăng này, không bằng cùng nhau đoán đố đèn đi? Ai liên tục đáp đúng mười lăm câu đố đèn trước, đèn con thỏ này chính là của người đó.”
Hạ Sơ Lam vốn dĩ không muốn tranh với Tiêu Bích Linh, vừa định kéo Cố Hành Giản rời đi, Cố Hành Giản đã phân phó Lục Bình đi qua giao tiền.
Tiêu Bích Linh tất nhiên không cam lòng tụt lại, cũng bảo thị nữ giao tiền, sau đó nói với Phượng Tử Minh: “Phượng ca ca, huynh nhất định phải giúp ta thắng được hoa đăng.”
Phượng Tử Minh quả thực dở khóc dở cười. Tiêu Bích Linh rốt cuộc có biết Cố Hành Giản là ai hay không? Người trên đời dám cùng Cố Hành Giản đọ tài thơ văn ganh đua cao thấp, chỉ sợ còn chưa xuất hiện đâu. Huống chi nào có đạo lý học sinh lại tranh đồ vật với lão sư? Hắn muốn uyển chuyển cự tuyệt Tiêu Bích Linh, bên kia Cố Hành Giản nhàn nhạt nói: “Sĩ Khanh không cần giữ lễ tiết, bất quá là vui đùa một chút mà thôi.”
Chủ quán nhân cơ hội thét to, hấp dẫn không ít người tiến đến vây xem. Ngõ nhỏ này vốn nối liền Ngự phố, mọi người nghe nói có hai nam nhân vì nữ tử âu yếm của mình mà đoán đố đèn ganh đua cao thấp, đều tới xem náo nhiệt.
Trương Vịnh dắt phu nhân vừa vặn đi dạo ở phụ cận, xa xa nhìn thấy tiểu điếm gần đó đầy người, cũng ghé qua xem. Đến lúc phát hiện Cố Hành Giản, hắn vô cùng khiếp sợ. Gia hỏa này có tiếng không yêu phô trương, thế nhưng lại tỷ thí cùng người khác trước công chúng?
Trương phu nhân hỏi: “Đại nhân, ngài làm sao vậy?”
Trương Vịnh khoát tay, nhìn thấy hai người bên cạnh Cố Hành Giản …… Phượng Sĩ Khanh và Thanh Nguyên huyện chủ? Hắn lập tức đoán được chuyện như thế nào.
Thanh Nguyên huyện chủ này nhất quán kiêu căng, đại khái khi dễ đầu quả tim của người nào đó, người nào đó lúc này mới không ngồi yên.
Vị chủ quán kia cũng là người đọc sách, ra đố đèn cũng không tầm thường, thậm chí có đề còn tương đối xảo quyệt. Người vây xem sau khi nhìn đề mục đố đèn, gãi tai gãi má, đều không nghĩ ra đáp án. Nhưng Cố Hành Giản hầu như nhìn lướt qua đã viết xuống đáp án.
Chủ quán ghé sát vào nhìn xem, không nhịn được giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Vị tiên sinh này, chữ tốt a!”
Cố Hành Giản thần sắc đạm nhiên, tiếp tục đáp đề tiếp theo. Vài lời nịnh hót này nghe qua quá nhiều, hắn đã không có cảm giác gì.
Hạ Sơ Lam đứng bên cạnh Cố Hành Giản, nghe thấy người khác khen hắn, một loại cảm giác tự hào đột nhiên sinh ra, so với khen nàng còn cao hứng hơn. Ngọn đèn dầu chiếu rọi trên gương mặt nam nhân, dáng vẻ hắn cầm bút viết chữ, nghiêm túc mà chuyên chú, xương đốt ngón tay thật sự rất đẹp.
Cố Hành Giản khó được khi nàng nhìn chằm chằm mình như vậy, khóe miệng gợi lên ý cười nhè nhẹ.
Đồng thời Phượng Tử Minh đáp đề tốc độ cũng rất nhanh, chẳng qua so với Cố Hành Giản, vẫn kém hơn một chút. Hắn biết mình không thắng nổi lão sư, lão sư cố ý buông tư thái tranh cùng hắn, bất quá vì không quen nhìn Tiêu Bích Linh ương ngạnh, muốn áp chế nhuệ khí của nàng ta.
Đây là một cuộc tỷ thí định trước là thua.
Tiêu Bích Linh nhìn thấy Cố Hành Giản rất nhanh trả lời xong mười lăm đề, Phượng Tử Minh còn ở đề thứ mười trì trệ không tiến, không khỏi mở miệng thúc giục hắn. Phượng Tử Minh không trả lời nàng, ngực đầy lửa giận. Nếu không phải xem ở phân lượng Sùng Nghĩa công phủ phía sau Tiêu Bích Linh, hắn đã sớm phất tay áo rời đi. Hà tất ở chỗ này tự rước lấy nhục.
Lúc này, Cố Hành Giản để bút xuống, đã đáp xong toàn bộ.
Chủ quán kia không ngờ hắn có thể đáp nhanh như vậy, liền cầm tờ giấy hắn viết xem xét. Chờ đọc hết các câu đối đáp án, hắn khó tin mà nhìn hai mắt Cố Hành Giản, âm thầm suy đoán người này rốt cuộc có địa vị gì.
“Có sai sao?” Cố Hành Giản hỏi.
“Không có, tất cả đều chính xác.” Chủ quán hậm hực nói. Hắn vốn tính toán hai người đều không thể đáp đúng mười lăm đề, đèn con thỏ không cần giao ra, mà hắn lại có thể thu hút khách nhân. Nào biết đâu rằng hôm nay đụng phải người thạo nghề. Người bình thường sao có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đáp đúng tất cả mười lăm đề được?
Phượng Tử Minh tuy rằng cũng đáp đúng, nhưng tốn thời gian khá nhiều, đèn con thỏ tất nhiên thuộc về Hạ Sơ Lam.
Hạ Sơ Lam tiếp nhận đèn từ tay chủ quán, vô cùng cao hứng. Tiêu Bích Linh lại cảm thấy mất hết mặt mũi, cũng không để ý tới Phượng Tử Minh, thở phì phì rời đi.
Phượng Tử Minh hành lễ với Cố Hành Giản, ngượng ngùng rời đi. Hắn vừa rồi nhìn lướt qua đề mục của lão sư, so với hắn khó hơn nhiều, nhưng lão sư lại đáp thực nhanh thực tốt. Thật ra lão sư chỉ hơn hắn mười tuổi, lại như núi cao hùng vĩ, sông biển mênh mông, cao thấp sâu cạn khó dò.
Cố Hành Giản nắm tay Hạ Sơ Lam bước ra từ trong đám người, nhìn nàng yêu thích đèn thỏ con không buông tay, như một đứa bé. Kỳ thật bất quá là đèn lưu li bình thường, nếu nàng thích, hắn có thể tìm được cái đèn càng tốt càng tinh xảo đưa cho nàng.
“Cái đèn này có chỗ nào đặc biệt?” Cố Hành Giản khó hiểu hỏi.
Bởi vì là con thỏ nha. Hạ Sơ Lam nói trong lòng. Nhưng trên mặt nàng chỉ cười cười, đưa cái đèn con thỏ lên cao chút: “Ngài không cảm thấy rất đáng yêu sao?”
Cố Hành Giản đưa tay xoa đầu nàng, nàng nói đáng yêu thì đáng yêu đi.
Hai người đang nói chuyện, phía trước có người chặn đường bọn họ. Cố Hành Giản ngẩng đầu thì thấy, là Trương Vịnh và phu nhân, chắp tay thi lễ. Trương phu nhân thật ra đã lâu không gặp.
Trương Vịnh nói: “Vừa rồi ta xa xa thấy ngươi, còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi…… Hôm nay khó được khi gặp gỡ, ta thỉnh hai phu thê đến trà lâu bên cạnh uống một bình trà nhé?”
Cố Hành Giản nghiêng đầu dò hỏi ý Hạ Sơ Lam. Hạ Sơ Lam gật đầu, hắn mới đáp ứng.
Trương Vịnh âm thầm thở dài, từ trước sao lại không phát hiện gia hỏa này là thê nô vậy?
Trương phu nhân lần đầu tiên thấy Hạ Sơ Lam. Nàng vốn đang đắm chìm trong nỗi đau mất con gái, yến tiệc giao du đều hủy bỏ, cho nên Hoa Mai yến trong cung cũng không tham gia. Mắt thấy tâm tình thật vất vả bình phục một chút, mới đi theo Trương Vịnh đi xem rước đèn. Nàng sớm nghe thấy Cố tướng phu nhân tuổi trẻ mỹ mạo, hôm nay rốt cuộc nhìn thấy giai nhân, cùng Cố tướng thật là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Trương Vịnh đi cùng Cố Hành Giản ở phía trước, Kiều thị thân mật kéo Hạ Sơ Lam đi phía sau. Nàng nói với Hạ Sơ Lam: “Cố tướng chính là nam nhân tốt trăm dặm mới tìm được một người, bên người chưa từng có nữ nhân lung tung rối loạn nào. Ngài từ trước đến giờ không yêu náo nhiệt, chưa từng thấy ngài chủ động bồi ai đi xem rước đèn. Ngài đối với muội nha, thật sự rất tốt.”
Hạ Sơ Lam nhìn bóng dáng nam nhân cao gầy phía trước, chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
Bên trong trà lâu lúc này cũng kín người hết chỗ, may mắn Trương Vịnh là khách quen nơi này, chưởng quầy để lại cho bọn họ một gian nhã tọa ở lầu hai.
Chờ bọn họ lên lầu, nhìn thấy lầu hai đối diện một nam một nữ đang ngồi, đúng là Lục Ngạn Viễn và Mạc Tú Đình.
/156
|