Editor: Masha
Cố Hành Giản buông chén, nhíu mày. Hắn không nghĩ tới Trần Giang Lưu lại trộm đi theo, hắn cho rằng để Trần Giang Lưu trong phủ, nhìn không thấy là biện pháp tốt nhất, cũng có thể làm Sùng Minh bình tĩnh một chút. Hắn tra chi tiết về Trần Giang Lưu, xác thực giống như lời Giang Lưu nói. Nhưng bởi vì không hề sơ hở, ngược lại càng làm hắn không hề tín nhiệm.
Có lẽ là nhiều năm chìm đắm trong quan trường dưỡng thành trực giác, hắn đối với hài tử vô tâm cứu được này, trước sau tồn vài phần nghi ngờ.
“Bên ngoài đổ mưa, cả người hắn đều ướt đẫm. Vốn dĩ muốn trộm đi theo chúng ta, nhưng lộ phí hết, lại bị người của Lý thương nhân phát hiện.” Hạ Sơ Lam thở dài, “Ta xem hắn thật sự ỷ lại vào Sùng Minh, còn nói nguyện ý thay chúng ta làm bất luận chuyện gì, chỉ cần có thể để hắn lưu lại. Ngài không cho phép hắn đi theo chúng ta, là có gì băn khoăn sao?”
Cố Hành Giản vẫy tay, bảo Hạ Sơ Lam ngồi xuống bên cạnh hắn: “Hoàn toàn tương phản, trên người đứa nhỏ này không có một chút sơ hở.”
“Vậy vì sao ngài không tin hắn?” Hạ Sơ Lam nghi hoặc nói. Nàng vốn cho rằng Cố Hành Giản phòng bị Trần Giang Lưu, là bởi vì hắn có vấn đề. Hiện tại xem ra Cố Hành Giản đích xác đã tra xét Trần Giang lưu, nhưng cũng không tra được gì.
“Lam Lam, nếu ta dễ dàng tin tưởng một người, đại khái đã chết qua vài lần.” Cố Hành Giản nhàn nhạt cười nói.
Hạ Sơ Lam nhìn thần sắc hắn, trong lòng vừa động. Tâm phòng bị của người này hẳn rất cao, người bình thường không đi vào được, cho dù hắn ở chung cùng người nhà, trước sau vẫn giữ lại vài phần cảnh giác. Đại khái do những chuyện hắn trải qua khi còn nhỏ, còn có quyền thế địa vị hiện giờ của hắn. Nam bá và Sùng Minh đều ở cùng hắn mười mấy năm, tích lũy tháng ngày mới bồi dưỡng ra tín nhiệm.
Hạ Sơ Lam nghiêng đầu dựa vào trên vai hắn: “Vậy sao lúc trước ngài lại tín nhiệm ta?”
Cố Hành Giản đưa tay sờ sờ gương mặt nàng, không nói gì. Kỳ thật lúc trước cũng không tin. Hắn còn phái người tra qua dĩ vãng của nàng, phái ám vệ đi theo bên người nàng, chỉ là nàng không biết mà thôi. Hiện tại, hắn đương nhiên hoàn toàn tín nhiệm nàng, nếu không cũng không mang nàng đi theo.
Lúc này, có người gõ cửa. Hạ Sơ Lam đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy Sùng Minh đứng bên ngoài. Hắn đi vào nói với Hạ Sơ Lam: “Giang Lưu đang ăn ở dưới lầu, ta tìm lão gia nói chút việc.”
Hạ Sơ Lam gật đầu, đang muốn lui ra ngoài, Sùng Minh nói: “Không sao, ngài cứ ở đây đi.” Hắn nói xong đi đến trước mặt Cố Hành Giản, quỳ trên mặt đất.
“Ngươi làm gì vậy?” Cố Hành Giản nhíu mày hỏi. Sùng Minh là hắn một tay nuôi lớn, là hài tử rất có cốt khí. Từ nhỏ đến lớn, rất ít khi ở trước mặt hắn quỳ gối chịu thua.
Hạ Sơ Lam cũng không ngờ Sùng Minh sẽ như thế, nhìn qua Cố Hành Giản. Cảm tình của Cố Hành Giản đối với Sùng Minh rất đặc thù, Sùng Minh có thể tính là hài tử của hắn.
“Trước nay ta chưa từng cầu ngài chuyện gì, nhưng lần này xin cho ta mang theo Giang Lưu. Hắn không muốn về đô thành, đưa hắn trở về khẳng định sẽ còn trộm đi theo chúng ta. Hắn sẽ không hại chúng ta.” Sùng Minh quỳ rạp trên mặt đất, khẩn cầu nói.
Cố Hành Giản không vui nói: “Hắn nói gì với ngươi? Bảo ngươi tới cầu ta.”
Sùng Minh lắc đầu, quỳ thẳng lên: “Giang Lưu cái gì cũng không nói, chỉ là ta không đành lòng. Lúc trước ngài có thể nhặt ta về tướng phủ, vì sao không dung được hắn? Hắn nhập phủ tới nay, vẫn luôn hỗ trợ người trong phủ, chưa từng làm bất luận chuyện gì sai. Những chuyện này phu nhân đều biết.”
Cố Hành Giản trầm mặc không nói. Hắn không thể nào nói hoài nghi Trần Giang Lưu chỉ là trực giác của bản thân, vì trực giác cũng không có bất luận căn cứ gì. Nhưng Trần Giang Lưu lại có thể làm Sùng Minh cầu tình vì hắn như thế, càng biểu hiện ra hắn không hề đơn giản.
“Nếu ta nhất quyết không cho hắn lưu lại thì sao?” Cố Hành Giản nhàn nhạt nói.
Thân mình Sùng Minh cứng đờ, cúi đầu nói: “Ngài biết ta sẽ không ngỗ nghịch ý tứ của ngài. Ngài đối với ta có ân dưỡng dục, nhưng Giang Lưu tựa như đệ đệ của ta thân, ta muốn chiếu cố hắnn thật tốt.”
Hắn nói xong, hai người giằng co trong chốc lát, đều không nói chuyện.
Thời gian trôi qua rất lâu, trong phòng chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài. Hạ Sơ Lam nhìn nhìn hai người, chỉ đứng ở bên cạnh. Giữa bọn họ nàng không xen vào được.
“Ngươi đi ra ngoài đi.” Cố Hành Giản cúi đầu uống một hớp trà. Sùng Minh biết nói nữa cũng không cần thiết, đứng dậy hành lễ, thẳng tắp đi ra ngoài.
Cố Hành Giản nhìn bóng dáng hắn rời đi, như suy tư gì.
Bên ngoài mưa dần dần lớn hơn, rào rào, giống như ngọc rơi. Hạ Sơ Lam đi đóng cửa sổ, đi đến bên cạnh Cố Hành Giản, duỗi tay đặt trên vai hắn: “Không bằng để Giang Lưu lưu lại đi. Hắn chỉ là một hài tử, không làm được cái gì, hơn nữa bản tính hẳn không xấu. Nếu vì hắn, giữa ngài và Sùng Minh có ngăn cách, vậy không đáng. Ngài hẳn cũng đã nhìn ra, Sùng Minh thật sự rất coi trọng Giang Lưu.”
“Chính là vì thế ta mới càng lo lắng.” Cố Hành Giản lắc đầu thở dài.
Hạ Sơ Lam cúi người ghé vào trên vai hắn, nhẹ giọng nói: “Duyên phận giữa người với người kỳ thật rất kỳ diệu. Lúc trước khi ta tuyển tùy tùng, vô luận thân thủ hay là học vấn, Lục Bình đều không phải tốt nhất, nhưng ta lại cảm thấy hắn rất chân thành hợp ý, cuối cùng tuyển hắn. Ngài có phải nên tạm thời buông những mưu tính trên triều đình, trước xem hắn như một hài tử bình thường mà đối đãi?”
“Nàng cũng cảm thấy ta hẳn nên lưu hắn lại?”
Hạ Sơ Lam nói: “So với cái này, ta càng sợ giữa ngài và Sùng Minh sinh ra hiềm khích. Chúng ta nhiều người như vậy, cũng không có lý do sợ một hài tử như Trần Giang Lưu. Đem hắn đặt dưới mí mắt, càng dễ dàng nhìn ra dấu vết để lại. Đến lúc đó nếu hắn thật sự có vấn đề, Sùng Minh cũng không có lời nào để nói. Ngài cảm thấy làm như vậy có phải càng tốt hơn so với việc đuổi hắn đi hay không?”
Cố Hành Giản nghiêng đầu: “Lam Lam nói rất đúng.”
“Vậy ngài đồng ý?” Hạ Sơ Lam thử hỏi. Lưu hay không lưu Giang Lưu vẫn muốn hắn nói một lời mới tính.
Cố Hành Giản rốt cuộc gật đầu cho phép, Hạ Sơ Lam nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi xuống lầu nói cho Sùng Minh.
Trần Giang Lưu vốn đang ngồi ở bàn ăn mì, nghe Sùng Minh nói vẫn muốn đuổi hắn đi, đẩy ra không muốn ăn nữa: “Sùng Minh ca ca, nếu không để ta đi nói?”
Sùng Minh sờ đầu của hắn nói: “Ta nói còn không được, huống chi là ngươi. Ngươi cũng đừng trách lão gia, chúng ta ra bên ngoài, mang theo nhiều người thật sự không tiện. Ngươi tuổi còn nhỏ, dọc theo đường đi còn chưa biết sẽ đụng phải tình huống gì, trở về đô thành cũng tốt.”
Trần Giang Lưu không tha mà lôi kéo tay Sùng Minh: “Nhưng ta…… Ta lưu lại nấu cơm cũng không được sao? Ta nghe Nam bá nói, càng đi Tây Bắc thành trấn và người sẽ càng ngày càng ít. Nhiều người như vậy, vẫn cần ăn cơm mà?”
Lý Thông đi đường dài, muốn đi phòng bếp tìm chút nước uống, nhìn thấy Sùng Minh và Trần Giang Lưu ngồi cùng nhau nói chuyện, vốn muốn trực tiếp đi qua, lại vô tình nghe được lời bọn họ nói. Hắn đi thẳng qua, cất cao giọng nói: “Tiểu gia hỏa này thật vất vả đi theo tới đây, các ngươi muốn đuổi hắn đi à?”
Sùng Minh đối với người ngoài luôn rất lãnh đạm, không trả lời. Ngược lại Trần Giang Lưu dùng sức gật đầu: “Thương gia, ta biết nấu cơm. Thương đội của ngài cần đầu bếp sao? Ta có thể làm tốt, chỉ cần ngài có thể mang ta theo, thưởng chút cơm ăn là được.”
Lý Thông thật ra không có yêu cầu gì lớn với đồ ăn, nhưng càng đi xa, đích xác không có nhiều khách xá có thể ở, khẳng định phải ăn ngủ ngoài trời ở vùng hoang vu. Trước kia hắn đều tìm nông gia mua chút thức ăn có sẵn ở địa phương, nhưng rất nhiều người trong thương đội sinh ra ở phương nam, ăn không quen đồ ăn phương Bắc.
“Như vậy đi, ngươi lưu lại nấu cơm cho chúng ta. Ta sẽ đi nói với Cố Ngũ tiên sinh.” Lý Thông nghĩ nghĩ nói. Dù sao bất quá là nhiều thêm một miệng cơm, hắn không thèm để ý. Hắn cũng không biết vì sao Cố Ngũ không chịu cho đứa nhỏ này lưu lại, hắn thoạt nhìn rất hiểu chuyện.
Trần Giang Lưu cao hứng đứng dậy nói lời cảm tạ. Đối với hắn mà nói, ít nhiều xem như có chút hy vọng.
Lúc này, Hạ Sơ Lam từ trên lầu đi xuống, nói với hai người Cố Hành Giản đồng ý cho Trần Giang Lưu ở lại. Hai người vui mừng khôn xiết, Sùng Minh khom lưng nói với Hạ Sơ Lam: “Cảm ơn ngài.”
Hạ Sơ Lam vội khoát tay, Lý Thông ở bên cạnh hỏi: “Tiểu gia hỏa, chuyện nấu cơm còn tính không?”
Trần Giang Lưu cao hứng trả lời: “Ngài yên tâm, về sau chỉ cần thương đội yêu cầu, ta sẽ đi nấu cơm.”
Lý Thông lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà tránh đi.
***
Lục Ngạn Viễn ngồi ở đình Anh quốc công phủ hóng gió, nhìn vườn hoa sơn trà trong viện mà xuất thần. Nàng dường như rất thích hoa sơn trà, trong nhà ở Tuyền Châu trồng rất nhiều, về sau lại dọn đến Thiệu Hưng, còn gọi chỗ ở của mình là Ngọc Trà Cư. Hắn cũng tìm thợ hoa trồng trong hoa viên rất nhiều hoa sơn trà, nhưng người khác cũng không biết tâm tư này của hắn.
Hắn cảm thấy ông trời đang đùa giỡn hắn.
Hiện tại đô thành đã truyền khắp nơi, nàng vốn là nữ nhi của Nghĩa công. Tuy nói không phải chính thê sinh ra, nhưng Sùng Nghĩa công phủ là tiền triều hoàng tộc, nàng xứng với Anh quốc công phủ bọn họ cũng còn dư dả. Lúc trước nếu không phải phụ thân và mẫu thân ghét bỏ xuất thân của nàng, nhất định không cho nàng nhập phủ, nàng nhất định đã là thê tử của hắn!
Hắn cúi đầu ho khan hai tiếng, tay nắm chặt thành quyền. Ý niệm hhông cam lòng một khi nảy sinh, liền sinh trưởng tốt như dây leo. Hắn đã rất nhiều năm chưa từng sinh bệnh, lần trước sau khi bị trọng thương thì bệnh căn không dứt. Thời tiết thay đổi, hơn nữa biết được việc này, bỗng nhiên nhiễm phong hàn. Mấy ngày trước đây hắn đến Điện Tư xin nghỉ, muốn tĩnh dưỡng cho tốt một đoạn thời gian.
Đồng thời cũng không muốn nghe những người đó nhàn ngôn toái ngữ.
Mạc Tú Đình dẫn thị nữ tìm đến, tiếp nhận khay đỏ trong tay thị nữ, đi đến đình hóng gió: “Phu quân, bên ngoài trời giá rét, sao chàng không ở trong phòng nghỉ ngơi? Đây là thuốc đã sắc tốt, chàng mau thừa dịp còn nóng uống đi.”
Lục Ngạn Viễn nhìn nàng một cái, cầm chén thuốc một hơi uống hết. Vô luận như thế nào, không thể bỏ mặc sức khỏe bản thân.
Mạc Tú Đình lấy khăn ra, khom lưng muốn lau khóe miệng của hắn, hắn lại nghiêng đầu né tránh.
Tươi cười của Mạc Tú Đình ngưng lại, chậm rãi đứng dậy, trào phúng nói: “Ta biết chàng suy nghĩ cái gì. Nếu nàng chỉ là thương hộ nữ, chàng còn trù tính tìm cơ hội cướp nàng về. Nhưng hiện tại phía sau nàng có toàn bộ Sùng Nghĩa công phủ chống lưng, cho dù không có Cố Hành Giản, chàng cũng không có khả năng nạp nàng làm trắc phu nhân. Trong lòng chàng nhất định rất không cam lòng đúng không? Trừ phi trên đời này không có ta, cũng không có Cố Hành Giản, chàng mới có thể như nguyện.”
Lục Ngạn Viễn không muốn nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ, đứng dậy muốn đi. Mạc Tú Đình lại không cam lòng, đi theo phía sau hắn nói: “Mỗi ngày chàng ngủ ở thư phòng, nhìn cũng không muốn nhìn ta một lần, vậy chàng còn muốn ta làm thê tử làm gì? Chàng dứt khoát hưu ta đi!”
Lục Ngạn Viễn đột nhiên dừng bước, quay đầu lại sâu kín nhìn nàng: “Ngươi cho rằng ta không dám?”
Mạc Tú Đình nghe hắn nói như vậy, không khỏi hoảng hốt. Nàng vừa rồi bất quá là nói lời tực giận, nhưng nàng rất nhanh bình tĩnh trở lại, cười lạnh nói: “Chàng dám có tác dụng gì? Chàng sinh tại Anh quốc công phủ này, ý nguyện của chàng trước nay đều không quan trọng. Lúc trước chàng muốn cưới Hạ Sơ Lam, nhưng phụ thân mẫu thân không đồng ý. Mà chàng không muốn cưới ta, ta lại đường đường chính chính trở thành thế tử phu nhân Anh quốc công phủ. Trừ phi chàng không cần xuất thân nữa, nếu không cả đời đừng nghĩ thoát khỏi ta!”
Lời này của Mạc Tú Đình đích xác kích thích Lục Ngạn Viễn, hắn không thở nổi, ho khan không ngừng, chỉ có thể duỗi tay chống lên thân cây bên cạnh, khom lưng ho đến lợi hại. Mạc Tú Đình cũng bị dọa sợ, vội vàng tiến lên muốn dìu hắn, lại bị Lục Ngạn Viễn đẩy ra.
“Ngươi nói không sai, từ trước ta không cách nào lựa chọn. Nhưng từ nay về sau, ta muốn làm gì, Anh quốc công phủ không người nào có thể ngăn cản.”
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Cố Hành Giản buông chén, nhíu mày. Hắn không nghĩ tới Trần Giang Lưu lại trộm đi theo, hắn cho rằng để Trần Giang Lưu trong phủ, nhìn không thấy là biện pháp tốt nhất, cũng có thể làm Sùng Minh bình tĩnh một chút. Hắn tra chi tiết về Trần Giang Lưu, xác thực giống như lời Giang Lưu nói. Nhưng bởi vì không hề sơ hở, ngược lại càng làm hắn không hề tín nhiệm.
Có lẽ là nhiều năm chìm đắm trong quan trường dưỡng thành trực giác, hắn đối với hài tử vô tâm cứu được này, trước sau tồn vài phần nghi ngờ.
“Bên ngoài đổ mưa, cả người hắn đều ướt đẫm. Vốn dĩ muốn trộm đi theo chúng ta, nhưng lộ phí hết, lại bị người của Lý thương nhân phát hiện.” Hạ Sơ Lam thở dài, “Ta xem hắn thật sự ỷ lại vào Sùng Minh, còn nói nguyện ý thay chúng ta làm bất luận chuyện gì, chỉ cần có thể để hắn lưu lại. Ngài không cho phép hắn đi theo chúng ta, là có gì băn khoăn sao?”
Cố Hành Giản vẫy tay, bảo Hạ Sơ Lam ngồi xuống bên cạnh hắn: “Hoàn toàn tương phản, trên người đứa nhỏ này không có một chút sơ hở.”
“Vậy vì sao ngài không tin hắn?” Hạ Sơ Lam nghi hoặc nói. Nàng vốn cho rằng Cố Hành Giản phòng bị Trần Giang Lưu, là bởi vì hắn có vấn đề. Hiện tại xem ra Cố Hành Giản đích xác đã tra xét Trần Giang lưu, nhưng cũng không tra được gì.
“Lam Lam, nếu ta dễ dàng tin tưởng một người, đại khái đã chết qua vài lần.” Cố Hành Giản nhàn nhạt cười nói.
Hạ Sơ Lam nhìn thần sắc hắn, trong lòng vừa động. Tâm phòng bị của người này hẳn rất cao, người bình thường không đi vào được, cho dù hắn ở chung cùng người nhà, trước sau vẫn giữ lại vài phần cảnh giác. Đại khái do những chuyện hắn trải qua khi còn nhỏ, còn có quyền thế địa vị hiện giờ của hắn. Nam bá và Sùng Minh đều ở cùng hắn mười mấy năm, tích lũy tháng ngày mới bồi dưỡng ra tín nhiệm.
Hạ Sơ Lam nghiêng đầu dựa vào trên vai hắn: “Vậy sao lúc trước ngài lại tín nhiệm ta?”
Cố Hành Giản đưa tay sờ sờ gương mặt nàng, không nói gì. Kỳ thật lúc trước cũng không tin. Hắn còn phái người tra qua dĩ vãng của nàng, phái ám vệ đi theo bên người nàng, chỉ là nàng không biết mà thôi. Hiện tại, hắn đương nhiên hoàn toàn tín nhiệm nàng, nếu không cũng không mang nàng đi theo.
Lúc này, có người gõ cửa. Hạ Sơ Lam đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy Sùng Minh đứng bên ngoài. Hắn đi vào nói với Hạ Sơ Lam: “Giang Lưu đang ăn ở dưới lầu, ta tìm lão gia nói chút việc.”
Hạ Sơ Lam gật đầu, đang muốn lui ra ngoài, Sùng Minh nói: “Không sao, ngài cứ ở đây đi.” Hắn nói xong đi đến trước mặt Cố Hành Giản, quỳ trên mặt đất.
“Ngươi làm gì vậy?” Cố Hành Giản nhíu mày hỏi. Sùng Minh là hắn một tay nuôi lớn, là hài tử rất có cốt khí. Từ nhỏ đến lớn, rất ít khi ở trước mặt hắn quỳ gối chịu thua.
Hạ Sơ Lam cũng không ngờ Sùng Minh sẽ như thế, nhìn qua Cố Hành Giản. Cảm tình của Cố Hành Giản đối với Sùng Minh rất đặc thù, Sùng Minh có thể tính là hài tử của hắn.
“Trước nay ta chưa từng cầu ngài chuyện gì, nhưng lần này xin cho ta mang theo Giang Lưu. Hắn không muốn về đô thành, đưa hắn trở về khẳng định sẽ còn trộm đi theo chúng ta. Hắn sẽ không hại chúng ta.” Sùng Minh quỳ rạp trên mặt đất, khẩn cầu nói.
Cố Hành Giản không vui nói: “Hắn nói gì với ngươi? Bảo ngươi tới cầu ta.”
Sùng Minh lắc đầu, quỳ thẳng lên: “Giang Lưu cái gì cũng không nói, chỉ là ta không đành lòng. Lúc trước ngài có thể nhặt ta về tướng phủ, vì sao không dung được hắn? Hắn nhập phủ tới nay, vẫn luôn hỗ trợ người trong phủ, chưa từng làm bất luận chuyện gì sai. Những chuyện này phu nhân đều biết.”
Cố Hành Giản trầm mặc không nói. Hắn không thể nào nói hoài nghi Trần Giang Lưu chỉ là trực giác của bản thân, vì trực giác cũng không có bất luận căn cứ gì. Nhưng Trần Giang Lưu lại có thể làm Sùng Minh cầu tình vì hắn như thế, càng biểu hiện ra hắn không hề đơn giản.
“Nếu ta nhất quyết không cho hắn lưu lại thì sao?” Cố Hành Giản nhàn nhạt nói.
Thân mình Sùng Minh cứng đờ, cúi đầu nói: “Ngài biết ta sẽ không ngỗ nghịch ý tứ của ngài. Ngài đối với ta có ân dưỡng dục, nhưng Giang Lưu tựa như đệ đệ của ta thân, ta muốn chiếu cố hắnn thật tốt.”
Hắn nói xong, hai người giằng co trong chốc lát, đều không nói chuyện.
Thời gian trôi qua rất lâu, trong phòng chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài. Hạ Sơ Lam nhìn nhìn hai người, chỉ đứng ở bên cạnh. Giữa bọn họ nàng không xen vào được.
“Ngươi đi ra ngoài đi.” Cố Hành Giản cúi đầu uống một hớp trà. Sùng Minh biết nói nữa cũng không cần thiết, đứng dậy hành lễ, thẳng tắp đi ra ngoài.
Cố Hành Giản nhìn bóng dáng hắn rời đi, như suy tư gì.
Bên ngoài mưa dần dần lớn hơn, rào rào, giống như ngọc rơi. Hạ Sơ Lam đi đóng cửa sổ, đi đến bên cạnh Cố Hành Giản, duỗi tay đặt trên vai hắn: “Không bằng để Giang Lưu lưu lại đi. Hắn chỉ là một hài tử, không làm được cái gì, hơn nữa bản tính hẳn không xấu. Nếu vì hắn, giữa ngài và Sùng Minh có ngăn cách, vậy không đáng. Ngài hẳn cũng đã nhìn ra, Sùng Minh thật sự rất coi trọng Giang Lưu.”
“Chính là vì thế ta mới càng lo lắng.” Cố Hành Giản lắc đầu thở dài.
Hạ Sơ Lam cúi người ghé vào trên vai hắn, nhẹ giọng nói: “Duyên phận giữa người với người kỳ thật rất kỳ diệu. Lúc trước khi ta tuyển tùy tùng, vô luận thân thủ hay là học vấn, Lục Bình đều không phải tốt nhất, nhưng ta lại cảm thấy hắn rất chân thành hợp ý, cuối cùng tuyển hắn. Ngài có phải nên tạm thời buông những mưu tính trên triều đình, trước xem hắn như một hài tử bình thường mà đối đãi?”
“Nàng cũng cảm thấy ta hẳn nên lưu hắn lại?”
Hạ Sơ Lam nói: “So với cái này, ta càng sợ giữa ngài và Sùng Minh sinh ra hiềm khích. Chúng ta nhiều người như vậy, cũng không có lý do sợ một hài tử như Trần Giang Lưu. Đem hắn đặt dưới mí mắt, càng dễ dàng nhìn ra dấu vết để lại. Đến lúc đó nếu hắn thật sự có vấn đề, Sùng Minh cũng không có lời nào để nói. Ngài cảm thấy làm như vậy có phải càng tốt hơn so với việc đuổi hắn đi hay không?”
Cố Hành Giản nghiêng đầu: “Lam Lam nói rất đúng.”
“Vậy ngài đồng ý?” Hạ Sơ Lam thử hỏi. Lưu hay không lưu Giang Lưu vẫn muốn hắn nói một lời mới tính.
Cố Hành Giản rốt cuộc gật đầu cho phép, Hạ Sơ Lam nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi xuống lầu nói cho Sùng Minh.
Trần Giang Lưu vốn đang ngồi ở bàn ăn mì, nghe Sùng Minh nói vẫn muốn đuổi hắn đi, đẩy ra không muốn ăn nữa: “Sùng Minh ca ca, nếu không để ta đi nói?”
Sùng Minh sờ đầu của hắn nói: “Ta nói còn không được, huống chi là ngươi. Ngươi cũng đừng trách lão gia, chúng ta ra bên ngoài, mang theo nhiều người thật sự không tiện. Ngươi tuổi còn nhỏ, dọc theo đường đi còn chưa biết sẽ đụng phải tình huống gì, trở về đô thành cũng tốt.”
Trần Giang Lưu không tha mà lôi kéo tay Sùng Minh: “Nhưng ta…… Ta lưu lại nấu cơm cũng không được sao? Ta nghe Nam bá nói, càng đi Tây Bắc thành trấn và người sẽ càng ngày càng ít. Nhiều người như vậy, vẫn cần ăn cơm mà?”
Lý Thông đi đường dài, muốn đi phòng bếp tìm chút nước uống, nhìn thấy Sùng Minh và Trần Giang Lưu ngồi cùng nhau nói chuyện, vốn muốn trực tiếp đi qua, lại vô tình nghe được lời bọn họ nói. Hắn đi thẳng qua, cất cao giọng nói: “Tiểu gia hỏa này thật vất vả đi theo tới đây, các ngươi muốn đuổi hắn đi à?”
Sùng Minh đối với người ngoài luôn rất lãnh đạm, không trả lời. Ngược lại Trần Giang Lưu dùng sức gật đầu: “Thương gia, ta biết nấu cơm. Thương đội của ngài cần đầu bếp sao? Ta có thể làm tốt, chỉ cần ngài có thể mang ta theo, thưởng chút cơm ăn là được.”
Lý Thông thật ra không có yêu cầu gì lớn với đồ ăn, nhưng càng đi xa, đích xác không có nhiều khách xá có thể ở, khẳng định phải ăn ngủ ngoài trời ở vùng hoang vu. Trước kia hắn đều tìm nông gia mua chút thức ăn có sẵn ở địa phương, nhưng rất nhiều người trong thương đội sinh ra ở phương nam, ăn không quen đồ ăn phương Bắc.
“Như vậy đi, ngươi lưu lại nấu cơm cho chúng ta. Ta sẽ đi nói với Cố Ngũ tiên sinh.” Lý Thông nghĩ nghĩ nói. Dù sao bất quá là nhiều thêm một miệng cơm, hắn không thèm để ý. Hắn cũng không biết vì sao Cố Ngũ không chịu cho đứa nhỏ này lưu lại, hắn thoạt nhìn rất hiểu chuyện.
Trần Giang Lưu cao hứng đứng dậy nói lời cảm tạ. Đối với hắn mà nói, ít nhiều xem như có chút hy vọng.
Lúc này, Hạ Sơ Lam từ trên lầu đi xuống, nói với hai người Cố Hành Giản đồng ý cho Trần Giang Lưu ở lại. Hai người vui mừng khôn xiết, Sùng Minh khom lưng nói với Hạ Sơ Lam: “Cảm ơn ngài.”
Hạ Sơ Lam vội khoát tay, Lý Thông ở bên cạnh hỏi: “Tiểu gia hỏa, chuyện nấu cơm còn tính không?”
Trần Giang Lưu cao hứng trả lời: “Ngài yên tâm, về sau chỉ cần thương đội yêu cầu, ta sẽ đi nấu cơm.”
Lý Thông lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà tránh đi.
***
Lục Ngạn Viễn ngồi ở đình Anh quốc công phủ hóng gió, nhìn vườn hoa sơn trà trong viện mà xuất thần. Nàng dường như rất thích hoa sơn trà, trong nhà ở Tuyền Châu trồng rất nhiều, về sau lại dọn đến Thiệu Hưng, còn gọi chỗ ở của mình là Ngọc Trà Cư. Hắn cũng tìm thợ hoa trồng trong hoa viên rất nhiều hoa sơn trà, nhưng người khác cũng không biết tâm tư này của hắn.
Hắn cảm thấy ông trời đang đùa giỡn hắn.
Hiện tại đô thành đã truyền khắp nơi, nàng vốn là nữ nhi của Nghĩa công. Tuy nói không phải chính thê sinh ra, nhưng Sùng Nghĩa công phủ là tiền triều hoàng tộc, nàng xứng với Anh quốc công phủ bọn họ cũng còn dư dả. Lúc trước nếu không phải phụ thân và mẫu thân ghét bỏ xuất thân của nàng, nhất định không cho nàng nhập phủ, nàng nhất định đã là thê tử của hắn!
Hắn cúi đầu ho khan hai tiếng, tay nắm chặt thành quyền. Ý niệm hhông cam lòng một khi nảy sinh, liền sinh trưởng tốt như dây leo. Hắn đã rất nhiều năm chưa từng sinh bệnh, lần trước sau khi bị trọng thương thì bệnh căn không dứt. Thời tiết thay đổi, hơn nữa biết được việc này, bỗng nhiên nhiễm phong hàn. Mấy ngày trước đây hắn đến Điện Tư xin nghỉ, muốn tĩnh dưỡng cho tốt một đoạn thời gian.
Đồng thời cũng không muốn nghe những người đó nhàn ngôn toái ngữ.
Mạc Tú Đình dẫn thị nữ tìm đến, tiếp nhận khay đỏ trong tay thị nữ, đi đến đình hóng gió: “Phu quân, bên ngoài trời giá rét, sao chàng không ở trong phòng nghỉ ngơi? Đây là thuốc đã sắc tốt, chàng mau thừa dịp còn nóng uống đi.”
Lục Ngạn Viễn nhìn nàng một cái, cầm chén thuốc một hơi uống hết. Vô luận như thế nào, không thể bỏ mặc sức khỏe bản thân.
Mạc Tú Đình lấy khăn ra, khom lưng muốn lau khóe miệng của hắn, hắn lại nghiêng đầu né tránh.
Tươi cười của Mạc Tú Đình ngưng lại, chậm rãi đứng dậy, trào phúng nói: “Ta biết chàng suy nghĩ cái gì. Nếu nàng chỉ là thương hộ nữ, chàng còn trù tính tìm cơ hội cướp nàng về. Nhưng hiện tại phía sau nàng có toàn bộ Sùng Nghĩa công phủ chống lưng, cho dù không có Cố Hành Giản, chàng cũng không có khả năng nạp nàng làm trắc phu nhân. Trong lòng chàng nhất định rất không cam lòng đúng không? Trừ phi trên đời này không có ta, cũng không có Cố Hành Giản, chàng mới có thể như nguyện.”
Lục Ngạn Viễn không muốn nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ, đứng dậy muốn đi. Mạc Tú Đình lại không cam lòng, đi theo phía sau hắn nói: “Mỗi ngày chàng ngủ ở thư phòng, nhìn cũng không muốn nhìn ta một lần, vậy chàng còn muốn ta làm thê tử làm gì? Chàng dứt khoát hưu ta đi!”
Lục Ngạn Viễn đột nhiên dừng bước, quay đầu lại sâu kín nhìn nàng: “Ngươi cho rằng ta không dám?”
Mạc Tú Đình nghe hắn nói như vậy, không khỏi hoảng hốt. Nàng vừa rồi bất quá là nói lời tực giận, nhưng nàng rất nhanh bình tĩnh trở lại, cười lạnh nói: “Chàng dám có tác dụng gì? Chàng sinh tại Anh quốc công phủ này, ý nguyện của chàng trước nay đều không quan trọng. Lúc trước chàng muốn cưới Hạ Sơ Lam, nhưng phụ thân mẫu thân không đồng ý. Mà chàng không muốn cưới ta, ta lại đường đường chính chính trở thành thế tử phu nhân Anh quốc công phủ. Trừ phi chàng không cần xuất thân nữa, nếu không cả đời đừng nghĩ thoát khỏi ta!”
Lời này của Mạc Tú Đình đích xác kích thích Lục Ngạn Viễn, hắn không thở nổi, ho khan không ngừng, chỉ có thể duỗi tay chống lên thân cây bên cạnh, khom lưng ho đến lợi hại. Mạc Tú Đình cũng bị dọa sợ, vội vàng tiến lên muốn dìu hắn, lại bị Lục Ngạn Viễn đẩy ra.
“Ngươi nói không sai, từ trước ta không cách nào lựa chọn. Nhưng từ nay về sau, ta muốn làm gì, Anh quốc công phủ không người nào có thể ngăn cản.”
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà rời đi.
/156
|