*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Masha
Hạ Sơ Lam đi theo Tư An đến Thạch Lân viện, Lục Bình mang theo tam phòng Hạ Tĩnh Nguyệt đi đến gặp nàng. Hạ Tĩnh Nguyệt và Hạ Sơ Thiền cùng tuổi, chỉ nhỏ hơn mấy tháng, cũng là tướng mạo cực tốt, thanh lệ động lòng người.
Nàng vừa thấy Hạ Sơ Lam, liền vội vàng nói: “Tam tỷ tỷ, khả năng cha đã xảy ra chuyện rồi!”
Hạ Sơ Lam trấn định hỏi: “Xảy ra chuyện gì, muội chậm rãi nói.”
“Buổi sáng có người kếu cha đi. Cha lúc gần đi nói lập tức liền trở về, còn có thể kịp uống trà đại tẩu kính, muốn muội và nương đừng kinh động mọi người. Chính là vừa rồi chúng ta trở về, cha còn chưa về, có gã sai vặt đem phong thư này đưa tới.” Hạ Tĩnh Nguyệt nói xong, vội vàng đem một phong thơ đưa cho Hạ Sơ Lam.
Trên phong thư không có ký tên.
Hạ Sơ Lam đem thư rút ra, giũ ra nhìn nhìn. Nét chữ thực bình thường, nhìn không ra manh mối gì. Trên thư nói, muốn đương gia Hạ gia đơn độc đến Thái Hòa Lâu nói chuyện, nếu buổi trưa không đến, Hạ Bách Thanh cũng không về được.
Thái Hòa Lâu là tửu lầu lớn nhất Thiệu Hưng, thực khách như mây, sinh ý thịnh vượng.
“Tam tỷ tỷ, mẹ nhìn thư liền ngất đi rồi, muội thật sự không biết nên làm sao bây giờ…… Cầu tỷ nhất định phải giúp chúng ta.” Hạ Tĩnh Nguyệt che mặt khóc thút thít. Tuổi nàng còn nhỏ, tam phòng lại chỉ có một hài tử duy nhất là nàng, gặp chuyện không có người có thể dựa dẫm.
Hạ Sơ Lam chịu không nổi nữ hài nhi khóc, nhìn Tư An liếc mắt một cái, Tư An vội vàng tiến lên ôn nhu an ủi Ngũ cô nương.
Hạ Sơ Lam biết, nếu nói Hạ gia có người hiểu lý lẽ, đó là vị tam thúc này của nàng. Tam thúc cùng cha chí hướng hợp nhau, tính tình cũng gần, tuy là huynh đệ cùng cha khác mẹ, cảm tình lại thắng thân huynh đệ một mẹ đẻ ra. Tam thúc năm đó chính là vì truy xét chân tướng chuyện xảy ra với cha, mới bị Ngô Chí Viễn sửa trị mà mất chức.
Nàng nghĩ nghĩ, nói với Hạ Tĩnh Nguyệt: “Muội đi về trước, nói cho tam thẩm không cần lo lắng, tỷ sẽ nghĩ cách. Mặt khác, trước không cần nói việc này cho người khác.”
Hạ Tĩnh Nguyệt nghe nàng nói, một tảng đá lớn trong lòng cuối cùng rơi xuống đất, vội gật đầu không ngừng, lau khô nước mắt. Nàng biết bản lĩnh Tam tỷ, Hạ gia có thể trong thời gian ngắn ngủi đánh bại đông đảo đối thủ, trở thành nhà giàu số một Thiệu Hưng, vị tỷ tỷ này công lao to lớn.
Đối với các nàng cả ngày chỉ biết buồn tại nội trạch làm nữ công chờ gả mà nói thì kiến thức cùng khí phách Tam tỷ đều quá xuất sắc. Chính mình gặp sự tình chỉ biết giống như ruồi bọ mất đầu, khóc lóc cầu người hỗ trợ. Nhưng Tam tỷ trong chốc lát liền nảy ra chủ ý.
Trong lòng Hạ Tĩnh Nguyệt kỳ thật thập phần bội phục tỷ tỷ.
Trở lại Ngọc Trà Cư, Hạ Sơ Lam ngồi đem sự tình suy nghĩ một lần. Tam thúc giúp đỡ nàng xử lý chuyện sinh ý, nhưng không nghe nói đắc tội qua người nào. Chuyện đó hướng về phía Hạ gia? Nhưng đối phương nghĩ muốn cái gì đây? Trên thư không đề cập đến tiền tài, không liệt kê yêu cầu, chỉ cần chủ sự Hạ gia đơn độc đến gặp…… Thái Hòa Lâu là nơi mở cửa làm ăn buôn bán, trước mặt công chúng mà muốn làm chuyện ác cũng không có khả năng lắm.
Nàng chỉ là tiểu dân thương hộ, thật đúng không thể nghĩ ra được nhân vật nào lại muốn hao hết tâm tư như vậy gặp mình. Vô luận như thế nào, tam thúc ở trong tay bọn họ, không thể không đi một chuyến.
Nàng kêu Tư An tiến vào hỗ trợ thay đổi xiêm y, ra cửa bên ngoài, mặc nam trang khi hành sự, cũng có thể giảm đi không ít phiền toái. Tư An giúp nàng búi tóc, cẩn thận vuốt phẳng nếp uốn trên áo, nhỏ giọng nói: “Cô nương, ngài thật sự muốn đi sao? Vạn nhất……”
“Đừng lo lắng, ta có chừng mực.” Hạ Sơ Lam cầm lấy quạt xếp trên bàn, nhẹ gõ đầu Tư An, đi ra ngoài.
Tiết Đoan Ngọ ngày rất dài, không khí khô nóng, trong viện hoa cỏ đều bị phơi đến héo rũ. Hạ Sơ Lam đi dưới hành lang một mình nghĩ tâm sự, không chú ý tới Hạ Sơ Huỳnh mang theo đoàn người từ một hướng khác của hành lang đi qua.
Hạ Sơ Huỳnh xa xa liền thấy Hạ Sơ Lam, một thân nam trang, nghiễm nhiên là giai công tử phong độ nhẹ nhàng.
Nàng đột ngột dừng lại bước chân, người phía sau hỏi: “Cô nương, làm sao vậy?”
Hạ Sơ Huỳnh lắc lắc đầu, tự giễu mà cười cười. Mỗi khi Hạ Sơ Lam xuất hiện trước mắt, nàng luôn không tự chủ được mà để ý.
Tam muội nàng không chỉ xinh đẹp như hoa, hơn nữa từ nhỏ thiên phú hơn người, cầm kỳ thư họa vô luận cái gì đều là một học thành tài, cao thâm đến nỗi các thầy dạy đều thích. Lớn lên về sau, người tới cửa cầu thân càng chỉ để ý tam cô nương, lễ vật bái thiếp thành đôi đều hướng đại phòng đưa. Khi đó Hạ tam cô nương thật sự vô hạn phong cảnh.
Tới tận khi Hạ Sơ Lam gặp được Lục Ngạn Viễn, nhân sinh thuận buồm xuôi gió mới biết là té ngã thật đau.
Trong lòng Hạ Sơ Huỳnh khó tránh khỏi sinh ra vài phần vui sướng khi người gặp họa, vốn tưởng rằng Hạ Sơ Lam từ đây không gượng dậy nổi. Nhưng không nghĩ đến, nàng giống như con bướm phá kén mà ra, mỹ đến càng thêm kinh người.
Khó trách nương lo lắng Lục Ngạn Viễn trở về tìm nàng. Chính mình gặp qua nhiều thế gia quý nữ Lâm An như vậy, lại có ai có thể so sánh cùng nàng?
……
Hạ Sơ Lam đi ra cổng nhà, gặp phải Hạ Khiêm đồng dạng muốn ra cửa.
Hạ Khiêm chủ động đi tới, hỏi: “Tam muội muốn đi đâu? Nếu có địa phương nào cần huynh hỗ trợ, không ngại nói ra. Muội là cô nương gia, vẫn nên theo lễ nghi ít ra cửa.”
Ở bên cạnh Lục Bình đang làm bộ sửa sang lại cỗ kiệu liền líu lưỡi. Đại công tử ngày thường không kiên nhẫn mấy muội muội dây dưa hắn nhất, cố tình chỉ đối với tam cô nương tính tình tốt đến cực kỳ. Nếu nói bởi vì trong tay cô nương nắm quyền lực chưởng gia, thì hắn là tôn tử lão phu nhân thương yêu nhất, lại là người đọc sách, ăn mặc chi phí toàn là tốt nhất trong nhà, căn bản không cần nịnh bợ cô nương.
Thật là kỳ quái.
“Muội ra cửa làm chút chuyện, không nhọc phiền đại ca.” Hạ Sơ Lam xa cách nói, trong ánh mắt hàm chứa ba phần lạnh lẽo, bước xuống bậc thang. Nàng không thích nhất người khác thấy nàng là nữ tử, liền cảm thấy nàng vốn nên ở bên trong nội trạch.
Nữ nhân và nam nhân giống nhau có thể lập thế sinh tồn, thậm chí không thua kém nam nhân.
Hạ Khiêm nhìn nàng lên cỗ kiệu, hai tay ở trong tay áo nắm chặt. Đang êm đẹp cô nương gia cả ngày xuất đầu lộ diện, còn ra thể thống gì? Những phú giả hương thân đó đều là sắc phôi, ngoài sáng chiếm tiện nghi, sau lưng lại nói rất nhiều lời khó nghe. Nàng không thèm để ý, hắn lại rất bực bội.
Hận không thể đem nàng khóa lại, nhốt tại một địa phương không ai biết, chỉ có hắn có thể thấy mới tốt.
Tùy tùng Hạ Khiêm sửa sang yên ngựa xong, lại đây khom người nói: “Công tử, có thể đi rồi.”
Hạ Khiêm mắt thấy cỗ kiệu Hạ Sơ Lam rời đi bên kia, phân phó bên tai Lục Phúc một tiếng: “Ngươi phái người đi theo tam cô nương, nhìn xem nàng rốt cuộc đi nơi nào.”
Lục Phúc tuy rằng không rõ dụng ý chủ tử, nhưng vẫn gọi người, lặng lẽ đi theo sau Hạ Sơ Lam.
Hạ Sơ Lam không đem Hạ Khiêm để ở trong lòng, phân phó cỗ kiệu theo phương hướng Thái Hòa Lâu đi.
Lục Bình đi theo cỗ kiệu, nhỏ giọng hỏi: “Cô nương, chúng ta có cần mang theo nhiều người không?”
Trong lòng Hạ Sơ Lam kỳ thật cũng không nắm chắc, chỉ sợ đối phương lai lịch không nhỏ, thực sự có chuyện gì, người mình mang theo cũng không phải đối thủ của họ. Nàng lại gần cửa sổ nhỏ của kiệu, phân phó: “Ngươi đi châu phủ nha môn, đem sự tình trộm bẩm báo Tống đại nhân. Nói rằng Hạ gia nếu có phiền toái, thuế má chỉ sợ giao không được tốt.”
Lục Bình do dự: “Nhưng tiểu nhân đi rồi, cô nương làm sao bây giờ? Không bằng kêu những người khác đi……”
“Đối phương nếu hẹn ở Thái Hòa Lâu, lại rõ như ban ngày, hẳn sẽ không dễ dàng động thủ. Tống đại nhân biết ngươi là người của ta, tự nhiên sẽ gặp. Đổi người khác, hắn chưa chắc nể tình. Ngươi nghe lời ta.”
Lục Bình đáp ứng, vội vội vàng vàng mà quay đầu đi.
……
Trước Thái Hòa Lâu dựng lâu thật lớn, lầu hai có vài người trang điểm cầu kỳ, nam nữ đầu đội hoa quan dựa vào lan can mời gọi khách. Ngoài cửa có tiểu quan mặc áo ngắn, vừa thấy Hạ Sơ Lam hạ cỗ kiệu, lập tức ân cần chạy tới: “Là Hạ cô nương đi? Tiểu nhân đợi đã lâu, mời đi theo tiểu nhân.” Hắn đã thấy qua bức họa, chỉ có thể nói người thực càng đẹp.
Hạ Sơ Lam ngẩn ra, xem ra đối phương là có chuẩn bị mà đến. Nàng ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Đi phía trước dẫn đường đi.”
Đại đường lầu một ngồi phần đông là tán khách, giờ phút này đã gần giữa trưa, không còn chỗ ngồi. Chạy tới chạy lui xuyên qua những dãy bàn, tay mang khay, bên trên cốc uống rượu bằng bạc sáng lên. Còn có ca nữ xướng khúc Đạn Nguyễn, cẩn thận nghe, ca từ là Liễu Tam Biến 《 Thiếu niên du Trường An. Ngựa chậm chạp đi dọc đường xưa 》.
“Ngựa chậm chạp đi dọc Trường An. Cây liễu ve kêu vang. Hoàng hôn ngoài xa, gió thu trên cao, bốn ngày rũ rượi trước mắt.
Mây bay về phương nao, nơi nào đã từng phồn vinh. Hung thịnh ngày xưa, tửu đồ tiêu điều, chẳng giống thiếu niên xưa.”
Giọng hát uyển chuyển than nhẹ, mang theo vài phần bi thiết, không hợp với mãn đường náo nhiệt. Trường An ở phương bắc, hiện giờ là lãnh thổ người Kim, đổi tên phủ Kinh Triệu. Hai mươi năm trước rất nhiều người xa rời quê hương, đi theo hoàng thất tới phía nam, một bộ phận người an phận ở một góc, lại còn có một bộ phận người tâm tâm niệm niệm cố thổ như thiếu niên kia.
Tiểu quan thấy Hạ Sơ Lam dừng chân không bước, thúc giục một tiếng, Hạ Sơ Lam mới lên lầu. Nàng cũng không biết vì sao bỗng nhiên nhớ tới tra nam kia, ghìm ngựa nhìn phương bắc, chí khí đầy cõi lòng, bộ dáng khí vũ hiên ngang, thực loá mắt.
Lầu hai tương đối an tĩnh, các cửa nhã gian đều đóng lại. Có cửa hộ vệ cường tráng đứng, có rất nhiều tùy tùng thanh tú. Tiểu quan đi đến một gian nhã gian có bốn cửa bốn bên, trước gõ gõ cửa. Được bên trong đáp lại, mới đẩy cửa mời Hạ Sơ Lam bước vào.
Đối diện cửa bày một tòa bình phong so với người còn cao hơn, bên cạnh người hầu trà lớn tuổi đang ngồi ở trước phong lò pha trà. Phong lò là đồng đúc ra, ba chân, giống như đỉnh. Mặt trên cái siêu là bạc chế, trong đó nước quay cuồng như mắt cua.
Người hầu trà nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời. Hắn gặp người vô số, chỉ một chút liền nhận ra đây là một tiểu cô nương xinh đẹp. Thật là mắt ngọc mày ngài, rực rỡ nhìn quanh.
Hạ Sơ Lam gật đầu thăm hỏi, bước vòng qua bình phong.
Thì ra trong phòng người không ít. Bốn thị nữ cùng vú già cúi đầu quy củ mà đứng, phảng phất như bốn tòa thạch điêu. Một thị nữ khác nhìn có vẻ cấp bậc cao chút, thấy nàng tiến vào, lập tức đi đến cái bàn bên cạnh. Nơi đó một vị nữ tử ăn mặc hoa lệ ngồi, đang uống trà, trong tay còn cầm một quyển sách nhỏ xem.
Móng tay nàng hồng như phấn mặt, trên đầu cắm một bộ diêu [1] thập phần đáng chú ý: Một đôi con bướm vờn quanh cành mẫu đơn, hai con hồng nhạn lấy phiến vàng mỏng chạm tạc thành hình, lại dùng tơ vàng điểm trang. Rực rỡ như gấm, xảo đoạt thiên công. Có thợ kim hoàn tay nghề như vậy hiện giờ đã không nhiều lắm, hơn nữa phần lớn ở Lâm An.
Lại xem tướng mạo, không tính là quốc sắc thiên hương, nhưng trang dung tinh xảo, nhìn thoáng qua có thể đền bù ngũ quan không đủ, dáng vẻ cử chỉ càng khắp nơi lộ ra cỗ tiểu thư khuê các đoan trang cùng…… cao cao tại thượng.
Thị nữ kia nhắc nhở: “Phu nhân, người tới rồi.”
Nữ tử lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, cùng Hạ Sơ Lam bốn mắt nhìn nhau, tay bỗng nhiên nắm chặt, mặt lộ vẻ mỉm cười: “Hạ cô nương, cửu ngưỡng đại danh.”
[1] Bộ diêu: bộ: bước chân, diêu: rung động. Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha. (theo tukhidonglai)
Editor: Masha
Hạ Sơ Lam đi theo Tư An đến Thạch Lân viện, Lục Bình mang theo tam phòng Hạ Tĩnh Nguyệt đi đến gặp nàng. Hạ Tĩnh Nguyệt và Hạ Sơ Thiền cùng tuổi, chỉ nhỏ hơn mấy tháng, cũng là tướng mạo cực tốt, thanh lệ động lòng người.
Nàng vừa thấy Hạ Sơ Lam, liền vội vàng nói: “Tam tỷ tỷ, khả năng cha đã xảy ra chuyện rồi!”
Hạ Sơ Lam trấn định hỏi: “Xảy ra chuyện gì, muội chậm rãi nói.”
“Buổi sáng có người kếu cha đi. Cha lúc gần đi nói lập tức liền trở về, còn có thể kịp uống trà đại tẩu kính, muốn muội và nương đừng kinh động mọi người. Chính là vừa rồi chúng ta trở về, cha còn chưa về, có gã sai vặt đem phong thư này đưa tới.” Hạ Tĩnh Nguyệt nói xong, vội vàng đem một phong thơ đưa cho Hạ Sơ Lam.
Trên phong thư không có ký tên.
Hạ Sơ Lam đem thư rút ra, giũ ra nhìn nhìn. Nét chữ thực bình thường, nhìn không ra manh mối gì. Trên thư nói, muốn đương gia Hạ gia đơn độc đến Thái Hòa Lâu nói chuyện, nếu buổi trưa không đến, Hạ Bách Thanh cũng không về được.
Thái Hòa Lâu là tửu lầu lớn nhất Thiệu Hưng, thực khách như mây, sinh ý thịnh vượng.
“Tam tỷ tỷ, mẹ nhìn thư liền ngất đi rồi, muội thật sự không biết nên làm sao bây giờ…… Cầu tỷ nhất định phải giúp chúng ta.” Hạ Tĩnh Nguyệt che mặt khóc thút thít. Tuổi nàng còn nhỏ, tam phòng lại chỉ có một hài tử duy nhất là nàng, gặp chuyện không có người có thể dựa dẫm.
Hạ Sơ Lam chịu không nổi nữ hài nhi khóc, nhìn Tư An liếc mắt một cái, Tư An vội vàng tiến lên ôn nhu an ủi Ngũ cô nương.
Hạ Sơ Lam biết, nếu nói Hạ gia có người hiểu lý lẽ, đó là vị tam thúc này của nàng. Tam thúc cùng cha chí hướng hợp nhau, tính tình cũng gần, tuy là huynh đệ cùng cha khác mẹ, cảm tình lại thắng thân huynh đệ một mẹ đẻ ra. Tam thúc năm đó chính là vì truy xét chân tướng chuyện xảy ra với cha, mới bị Ngô Chí Viễn sửa trị mà mất chức.
Nàng nghĩ nghĩ, nói với Hạ Tĩnh Nguyệt: “Muội đi về trước, nói cho tam thẩm không cần lo lắng, tỷ sẽ nghĩ cách. Mặt khác, trước không cần nói việc này cho người khác.”
Hạ Tĩnh Nguyệt nghe nàng nói, một tảng đá lớn trong lòng cuối cùng rơi xuống đất, vội gật đầu không ngừng, lau khô nước mắt. Nàng biết bản lĩnh Tam tỷ, Hạ gia có thể trong thời gian ngắn ngủi đánh bại đông đảo đối thủ, trở thành nhà giàu số một Thiệu Hưng, vị tỷ tỷ này công lao to lớn.
Đối với các nàng cả ngày chỉ biết buồn tại nội trạch làm nữ công chờ gả mà nói thì kiến thức cùng khí phách Tam tỷ đều quá xuất sắc. Chính mình gặp sự tình chỉ biết giống như ruồi bọ mất đầu, khóc lóc cầu người hỗ trợ. Nhưng Tam tỷ trong chốc lát liền nảy ra chủ ý.
Trong lòng Hạ Tĩnh Nguyệt kỳ thật thập phần bội phục tỷ tỷ.
Trở lại Ngọc Trà Cư, Hạ Sơ Lam ngồi đem sự tình suy nghĩ một lần. Tam thúc giúp đỡ nàng xử lý chuyện sinh ý, nhưng không nghe nói đắc tội qua người nào. Chuyện đó hướng về phía Hạ gia? Nhưng đối phương nghĩ muốn cái gì đây? Trên thư không đề cập đến tiền tài, không liệt kê yêu cầu, chỉ cần chủ sự Hạ gia đơn độc đến gặp…… Thái Hòa Lâu là nơi mở cửa làm ăn buôn bán, trước mặt công chúng mà muốn làm chuyện ác cũng không có khả năng lắm.
Nàng chỉ là tiểu dân thương hộ, thật đúng không thể nghĩ ra được nhân vật nào lại muốn hao hết tâm tư như vậy gặp mình. Vô luận như thế nào, tam thúc ở trong tay bọn họ, không thể không đi một chuyến.
Nàng kêu Tư An tiến vào hỗ trợ thay đổi xiêm y, ra cửa bên ngoài, mặc nam trang khi hành sự, cũng có thể giảm đi không ít phiền toái. Tư An giúp nàng búi tóc, cẩn thận vuốt phẳng nếp uốn trên áo, nhỏ giọng nói: “Cô nương, ngài thật sự muốn đi sao? Vạn nhất……”
“Đừng lo lắng, ta có chừng mực.” Hạ Sơ Lam cầm lấy quạt xếp trên bàn, nhẹ gõ đầu Tư An, đi ra ngoài.
Tiết Đoan Ngọ ngày rất dài, không khí khô nóng, trong viện hoa cỏ đều bị phơi đến héo rũ. Hạ Sơ Lam đi dưới hành lang một mình nghĩ tâm sự, không chú ý tới Hạ Sơ Huỳnh mang theo đoàn người từ một hướng khác của hành lang đi qua.
Hạ Sơ Huỳnh xa xa liền thấy Hạ Sơ Lam, một thân nam trang, nghiễm nhiên là giai công tử phong độ nhẹ nhàng.
Nàng đột ngột dừng lại bước chân, người phía sau hỏi: “Cô nương, làm sao vậy?”
Hạ Sơ Huỳnh lắc lắc đầu, tự giễu mà cười cười. Mỗi khi Hạ Sơ Lam xuất hiện trước mắt, nàng luôn không tự chủ được mà để ý.
Tam muội nàng không chỉ xinh đẹp như hoa, hơn nữa từ nhỏ thiên phú hơn người, cầm kỳ thư họa vô luận cái gì đều là một học thành tài, cao thâm đến nỗi các thầy dạy đều thích. Lớn lên về sau, người tới cửa cầu thân càng chỉ để ý tam cô nương, lễ vật bái thiếp thành đôi đều hướng đại phòng đưa. Khi đó Hạ tam cô nương thật sự vô hạn phong cảnh.
Tới tận khi Hạ Sơ Lam gặp được Lục Ngạn Viễn, nhân sinh thuận buồm xuôi gió mới biết là té ngã thật đau.
Trong lòng Hạ Sơ Huỳnh khó tránh khỏi sinh ra vài phần vui sướng khi người gặp họa, vốn tưởng rằng Hạ Sơ Lam từ đây không gượng dậy nổi. Nhưng không nghĩ đến, nàng giống như con bướm phá kén mà ra, mỹ đến càng thêm kinh người.
Khó trách nương lo lắng Lục Ngạn Viễn trở về tìm nàng. Chính mình gặp qua nhiều thế gia quý nữ Lâm An như vậy, lại có ai có thể so sánh cùng nàng?
……
Hạ Sơ Lam đi ra cổng nhà, gặp phải Hạ Khiêm đồng dạng muốn ra cửa.
Hạ Khiêm chủ động đi tới, hỏi: “Tam muội muốn đi đâu? Nếu có địa phương nào cần huynh hỗ trợ, không ngại nói ra. Muội là cô nương gia, vẫn nên theo lễ nghi ít ra cửa.”
Ở bên cạnh Lục Bình đang làm bộ sửa sang lại cỗ kiệu liền líu lưỡi. Đại công tử ngày thường không kiên nhẫn mấy muội muội dây dưa hắn nhất, cố tình chỉ đối với tam cô nương tính tình tốt đến cực kỳ. Nếu nói bởi vì trong tay cô nương nắm quyền lực chưởng gia, thì hắn là tôn tử lão phu nhân thương yêu nhất, lại là người đọc sách, ăn mặc chi phí toàn là tốt nhất trong nhà, căn bản không cần nịnh bợ cô nương.
Thật là kỳ quái.
“Muội ra cửa làm chút chuyện, không nhọc phiền đại ca.” Hạ Sơ Lam xa cách nói, trong ánh mắt hàm chứa ba phần lạnh lẽo, bước xuống bậc thang. Nàng không thích nhất người khác thấy nàng là nữ tử, liền cảm thấy nàng vốn nên ở bên trong nội trạch.
Nữ nhân và nam nhân giống nhau có thể lập thế sinh tồn, thậm chí không thua kém nam nhân.
Hạ Khiêm nhìn nàng lên cỗ kiệu, hai tay ở trong tay áo nắm chặt. Đang êm đẹp cô nương gia cả ngày xuất đầu lộ diện, còn ra thể thống gì? Những phú giả hương thân đó đều là sắc phôi, ngoài sáng chiếm tiện nghi, sau lưng lại nói rất nhiều lời khó nghe. Nàng không thèm để ý, hắn lại rất bực bội.
Hận không thể đem nàng khóa lại, nhốt tại một địa phương không ai biết, chỉ có hắn có thể thấy mới tốt.
Tùy tùng Hạ Khiêm sửa sang yên ngựa xong, lại đây khom người nói: “Công tử, có thể đi rồi.”
Hạ Khiêm mắt thấy cỗ kiệu Hạ Sơ Lam rời đi bên kia, phân phó bên tai Lục Phúc một tiếng: “Ngươi phái người đi theo tam cô nương, nhìn xem nàng rốt cuộc đi nơi nào.”
Lục Phúc tuy rằng không rõ dụng ý chủ tử, nhưng vẫn gọi người, lặng lẽ đi theo sau Hạ Sơ Lam.
Hạ Sơ Lam không đem Hạ Khiêm để ở trong lòng, phân phó cỗ kiệu theo phương hướng Thái Hòa Lâu đi.
Lục Bình đi theo cỗ kiệu, nhỏ giọng hỏi: “Cô nương, chúng ta có cần mang theo nhiều người không?”
Trong lòng Hạ Sơ Lam kỳ thật cũng không nắm chắc, chỉ sợ đối phương lai lịch không nhỏ, thực sự có chuyện gì, người mình mang theo cũng không phải đối thủ của họ. Nàng lại gần cửa sổ nhỏ của kiệu, phân phó: “Ngươi đi châu phủ nha môn, đem sự tình trộm bẩm báo Tống đại nhân. Nói rằng Hạ gia nếu có phiền toái, thuế má chỉ sợ giao không được tốt.”
Lục Bình do dự: “Nhưng tiểu nhân đi rồi, cô nương làm sao bây giờ? Không bằng kêu những người khác đi……”
“Đối phương nếu hẹn ở Thái Hòa Lâu, lại rõ như ban ngày, hẳn sẽ không dễ dàng động thủ. Tống đại nhân biết ngươi là người của ta, tự nhiên sẽ gặp. Đổi người khác, hắn chưa chắc nể tình. Ngươi nghe lời ta.”
Lục Bình đáp ứng, vội vội vàng vàng mà quay đầu đi.
……
Trước Thái Hòa Lâu dựng lâu thật lớn, lầu hai có vài người trang điểm cầu kỳ, nam nữ đầu đội hoa quan dựa vào lan can mời gọi khách. Ngoài cửa có tiểu quan mặc áo ngắn, vừa thấy Hạ Sơ Lam hạ cỗ kiệu, lập tức ân cần chạy tới: “Là Hạ cô nương đi? Tiểu nhân đợi đã lâu, mời đi theo tiểu nhân.” Hắn đã thấy qua bức họa, chỉ có thể nói người thực càng đẹp.
Hạ Sơ Lam ngẩn ra, xem ra đối phương là có chuẩn bị mà đến. Nàng ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Đi phía trước dẫn đường đi.”
Đại đường lầu một ngồi phần đông là tán khách, giờ phút này đã gần giữa trưa, không còn chỗ ngồi. Chạy tới chạy lui xuyên qua những dãy bàn, tay mang khay, bên trên cốc uống rượu bằng bạc sáng lên. Còn có ca nữ xướng khúc Đạn Nguyễn, cẩn thận nghe, ca từ là Liễu Tam Biến 《 Thiếu niên du Trường An. Ngựa chậm chạp đi dọc đường xưa 》.
“Ngựa chậm chạp đi dọc Trường An. Cây liễu ve kêu vang. Hoàng hôn ngoài xa, gió thu trên cao, bốn ngày rũ rượi trước mắt.
Mây bay về phương nao, nơi nào đã từng phồn vinh. Hung thịnh ngày xưa, tửu đồ tiêu điều, chẳng giống thiếu niên xưa.”
Giọng hát uyển chuyển than nhẹ, mang theo vài phần bi thiết, không hợp với mãn đường náo nhiệt. Trường An ở phương bắc, hiện giờ là lãnh thổ người Kim, đổi tên phủ Kinh Triệu. Hai mươi năm trước rất nhiều người xa rời quê hương, đi theo hoàng thất tới phía nam, một bộ phận người an phận ở một góc, lại còn có một bộ phận người tâm tâm niệm niệm cố thổ như thiếu niên kia.
Tiểu quan thấy Hạ Sơ Lam dừng chân không bước, thúc giục một tiếng, Hạ Sơ Lam mới lên lầu. Nàng cũng không biết vì sao bỗng nhiên nhớ tới tra nam kia, ghìm ngựa nhìn phương bắc, chí khí đầy cõi lòng, bộ dáng khí vũ hiên ngang, thực loá mắt.
Lầu hai tương đối an tĩnh, các cửa nhã gian đều đóng lại. Có cửa hộ vệ cường tráng đứng, có rất nhiều tùy tùng thanh tú. Tiểu quan đi đến một gian nhã gian có bốn cửa bốn bên, trước gõ gõ cửa. Được bên trong đáp lại, mới đẩy cửa mời Hạ Sơ Lam bước vào.
Đối diện cửa bày một tòa bình phong so với người còn cao hơn, bên cạnh người hầu trà lớn tuổi đang ngồi ở trước phong lò pha trà. Phong lò là đồng đúc ra, ba chân, giống như đỉnh. Mặt trên cái siêu là bạc chế, trong đó nước quay cuồng như mắt cua.
Người hầu trà nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời. Hắn gặp người vô số, chỉ một chút liền nhận ra đây là một tiểu cô nương xinh đẹp. Thật là mắt ngọc mày ngài, rực rỡ nhìn quanh.
Hạ Sơ Lam gật đầu thăm hỏi, bước vòng qua bình phong.
Thì ra trong phòng người không ít. Bốn thị nữ cùng vú già cúi đầu quy củ mà đứng, phảng phất như bốn tòa thạch điêu. Một thị nữ khác nhìn có vẻ cấp bậc cao chút, thấy nàng tiến vào, lập tức đi đến cái bàn bên cạnh. Nơi đó một vị nữ tử ăn mặc hoa lệ ngồi, đang uống trà, trong tay còn cầm một quyển sách nhỏ xem.
Móng tay nàng hồng như phấn mặt, trên đầu cắm một bộ diêu [1] thập phần đáng chú ý: Một đôi con bướm vờn quanh cành mẫu đơn, hai con hồng nhạn lấy phiến vàng mỏng chạm tạc thành hình, lại dùng tơ vàng điểm trang. Rực rỡ như gấm, xảo đoạt thiên công. Có thợ kim hoàn tay nghề như vậy hiện giờ đã không nhiều lắm, hơn nữa phần lớn ở Lâm An.
Lại xem tướng mạo, không tính là quốc sắc thiên hương, nhưng trang dung tinh xảo, nhìn thoáng qua có thể đền bù ngũ quan không đủ, dáng vẻ cử chỉ càng khắp nơi lộ ra cỗ tiểu thư khuê các đoan trang cùng…… cao cao tại thượng.
Thị nữ kia nhắc nhở: “Phu nhân, người tới rồi.”
Nữ tử lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, cùng Hạ Sơ Lam bốn mắt nhìn nhau, tay bỗng nhiên nắm chặt, mặt lộ vẻ mỉm cười: “Hạ cô nương, cửu ngưỡng đại danh.”
[1] Bộ diêu: bộ: bước chân, diêu: rung động. Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha. (theo tukhidonglai)
/156
|