n phòng bị rừng cây che khuất, trong trẻo nhưng lạnh lùng, khi ánh nắng sớm chiếu vào trước cửa mới có thêm vài phần tươi mới. Mấy chú chim sẻ nhảy bắn trên mảnh đất trống đằng trước, vui vẻ nhặt thức ăn, thấy có hai nữ tử đến gần, “xôn xao” một tiếng, toàn bộ bay mất, thành một đường líu ríu.
Ngọc Thanh đến gần phiến yên tĩnh kia, đang nghĩ thầm Ngọc Liên rời giường hay chưa, dù sao bây giờ còn sớm, sợ quấy nhiễu đến nàng.
Nàng đứng trước cửa, có chút trù trừ.
đến khi nghe thấy tiếng đồ vặt rơi vỡ loảng xoảng bên trong, Ngọc Thanh mới cả kinh, vội vàng lấy tay đẩy cửa mà vào.
Cánh cửa gỗ chỉ khép hờ, đẩy liền mở ra, nàng nhìn thấy một nữ tử đầu bạc bám lấy thành bàn, tựa hồ định vươn tay lấy gì đó trên mặt bàn.
Mắt thấy thân mình kia sẽ ngã xuống, Ngọc Thanh bước nhanh tiến lên, vội vàng đỡ lấy thân mình đơn bạc lung lay, vô ý trách cứ nữ tử một tiếng, rồi cùng Tiểu Xu một trái một phải giúp nàng một lần nữa quay về trên giường.
“Ngươi muốn cái gì? Tỷ tỷ giúp ngươi cầm tới.” Ngọc Thanh nhìn nữ tử, nhìn nhìn bàn gỗ.
Trên chiếc bàn tròn, chỉ có một ấm trà, hai chén trà cùng với một cái bát. Mắt nữ tử kia đang nhìn chằm chằm cái bát kia.
“Là muốn uống trà sao? Tỷ tỷ lấy cho ngươi.”
Nữ tử chớp mắt, rốt cục thu hồi ánh mắt, nhẹ nói một câu: “Cảm ơn tỷ tỷ.”
Lúc này tiểu muội đã nhu thuận bưng một ly trà tới đây, Ngọc Thanh nhận lấy, tinh tế bê lên giúp nữ tử uống hết.
Sau đó lấy ra bát cháo, dùng thìa khuấy nguội, cẩn thận hỏi nữ tử: “Có thể ăn cháo trắng sao? Đây là tỷ tỷ tự tay làm, rất mềm nhuyễn…”
Tiêu Ngọc Liên nhìn Ngọc Thanh, đôi mắt hiện lên vẻ khó hiểu, nàng ngồi thẳng dậy, nói nhỏ: “Tỷ tỷ, ngươi đối ta thật tốt.” Nhưng không có nhận cháo, tựa hồ có phòng bị.
Ngọc Thanh nhận ra, nàng nhẹ nhàng cười: “Ngọc Liên, tỷ tỷ sẽ không hại ngươi, tỷ tỷ ăn cho ngươi xem.” Nói xong dùng thìa múc một ít cháo, bỏ vào miệng nuốt vào.
“Đến, ăn đi, còn có một ít điểm tâm ta cùng Tiểu Xu làm.” Nàng đặt bát cháo vào tay nữ tử, sau đó lấy ra món điểm tâm tinh xảo mê người.
“Tỷ tỷ, ta…” Tiêu Ngọc Liên bưng cháo, cảm xúc có chút kích động.
Ngọc Thanh sờ sờ mái tóc bạc của nàng, trong mắt có đau lòng, giọng nói càng thêm mềm nhẹ: “Ăn nhiều chút, đem thân mình dưỡng cho tốt. Ngọc Liên, không được mất hy vọng, biết không?”
Đôi mắt to tròn của Ngọc Liên sáng ngời lên, tuy khuôn mặt còn tái nhợt, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định: “Ngọc Liên chưa bao giờ buông tha hy vọng, chỉ cần có một chút hy vọng, Ngọc Liên đều phải sống, Tề ca ca cũng hi vọng Ngọc Liên như vậy.”
Tề ca ca?
Thì ra sư huynh cũng từng cổ vũ Ngọc Liên như vậy, vĩnh viễn sư huynh đều ôn nhu như thế, a, cũng là những ngày nàng phát bệnh, gắt gao ôm nàng, lên núi hái thảo dược cho nàng, thổi sáo cho nàng nghe, sắc thuốc cho nàng uống…
Nàng cũng là chờ không kịp, hương tiêu ngọc vẫn trong ngực hắn, chặt đứt mọi hy vọng.
Tỉnh lại rồi, nàng thành thê của nam nhân kia.
Hết thảy đều thực hoang đường, không phải sao?
Thầm cười khổ một phen, nàng nhạt như yên hoa: “Không chỉ có sư huynh hi vọng Ngọc Liên như vậy, tỷ tỷ cũng hi vọng Ngọc Liên được sống.”
“Dạ.”
Lúc này có một lão phụ thân đi vào, nhìn thấy Ngọc Thanh thì hơi kinh ngạc một chút, đầu tiên kêu một tiếng “Đại tiểu thư”, sau đó mới hơi buông giỏ đồ ăn trong tay, đứng yên một bên.
“Tỷ tỷ, ta muốn đi ra ngoài tản bộ.” Nuốt xong bát cháo, Tiêu Ngọc Liên thật cẩn thận mở miệng.
Ngọc Thanh cười yếu ớt, nhìn xung quanh phòng một phen, phát hiện trong một góc sáng có một chiếc xe lăn bằng gỗ mới làm, ngẫm lại, rốt cục có chút hiểu được Tiêu Ngọc Khanh “lợi hại” thế nào.
Nàng nói: “Tỷ tỷ cùng ngươi ra ngoài đi.” Rồi cùng lão phụ thân đỡ Ngọc Liên lên xe lăn, nàng phía sau nhẹ nhàng phụ giúp, ra khỏi phòng nhỏ.
Các nàng đi đến hậu hoa viên, nơi đó có một cây cửu khúc cầu, tuy rằng hoa trên cầu đều héo, nhưng phía trong có đình nghỉ mát có gió mắt từ từ, thổi từng con sóng lăn tăn nhè nhẹ.
Tiểu Xu mang theo dù, che các nàng khỏi cơn nóng mùa hè.
Vào đình nghỉ mát, Ngọc Thanh ngồi trên ghế đá, Tiểu Xu thu dù, đem điểm tâm mang theo đặt lên bàn, sau đó đứng sau Ngọc Thanh, nở nụ cười ngọt ngào nhìn nữ tử đầu bạc trên xe lăn.
Tiêu Ngọc Liên nhìn ra giữa hồ, làn mi trắng hơi chút ưu sầu, sau đó thì thào mở miệng: “Bởi vì có thân mình này, từ nhỏ cha đã không cho Ngọc Liên ra ngoài chơi đùa, tỷ tỷ ngươi biết không?” Nữ tử đầu bạc nhìn Ngọc Thanh, trong mắt có thấp ý: “Tám tuổi năm ấy cùng tỷ tỷ ra phủ, tuy rằng bị cha đánh đòn, nhưng Ngọc Liên vĩnh viễn cảm kích tỷ tỷ để Ngọc Liên nếm thử đồ chơi bằng đường, đó là lần duy nhất Ngọc Liên ra khỏi Tiêu phủ…. Ngọc Liên hôm nay cũng thật cảm kích tỷ tỷ chịu tới gần Ngọc Liên…”
Nghe nữ tử nói như vậy, lòng Ngọc Thanh có chút khó chịu. Nàng cũng biết một ít về nữ tử này, chứng sớm già, bảy tuổi liền phát bệnh, thân mình càng ngày càng suy yếu, từ nhỏ đã bị nhốt trong căn phòng đó, thậm chí cũng không thể đi loạn trong phủ, sợ dọa phá hư người trong phủ. Cứ như vậy mặc kệ không hỏi, để sinh mệnh ngày một điêu tàn. Là một nữ tử thực bi thảm.
“Tỷ tỷ chưa bao giờ ghét bỏ Ngọc Liên.” Nàng an ủi nữ tử, tuy rằng không rõ ân oán giữa Tiêu Ngọc Khanh và Tiêu Ngọc Liên, nhưng nàng – Tô Ngọc Thanh ít nhất là thương tiếc nữ tử này.
“Nhưng người trong phủ đều nói Ngọc Liên là yêu quái, trước kia tỷ tỷ cũng vẫn ghét Ngọc Liên là đầu bạc.”
Tâm Ngọc Thanh càng thêm khó chịu, chỉ có thể ôn nhu nói: “Tỷ tỷ trước kia sai lầm rồi, Ngọc Liên tha thứ tỷ tỷ được không?”
Tiêu Ngọc Liên lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt không rõ cảm xúc, sau đó khẽ nói: “Tỷ tỷ thay đổi một chút, trở nên không giống tỷ tỷ trước đây.”
Câu nói kia, thản nhiên, ôn nhu, cũng là kiên định vô cùng, hình như nhìn ra gì đó?
Ngọc Thanh thản nhiên cười, không biết giải thích thế nào với nữ tử, chỉ có thể cầm lấy một khỗi nhuyễn cao, đưa tới bên miệng Ngọc Liên: “Ha ha, xem, đây là tỷ tỷ tự tay làm.”
Lần này Tiêu Ngọc Liên không chút do dự ăn khỗi nhuyễn cao khéo léo tinh xảo.
Mắt hạnh nhìn chằm chằm Ngọc Thanh, có phức tạp.
Ăn hai ba khỗi nhuyễn cao, nàng cũng nhu thuận uống chén trà Ngọc Thanh đưa qua, cuối cùng nói câu: “Ăn ngon lắm, cám ơn tỷ tỷ.”
Lặng im một lát, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng mắt Ngọc Thanh, có chút muốn nói lại thôi: “Tỷ tỷ, kì thật ta….” Rồi lại im lặng, ánh mắt lóe không chừng, hình như có chút không mở miệng được.
Ngọc Thanh nhìn nàng, chậm rãi đợi, đoán nàng có chuyện quan trọng muốn nói với mình.
Nữ tử thôi không nhìn vào mắt nàng nữa, cuối cùng quay mặt đi.
“Tỷ tỷ, ta muốn đi trở về, có chút mệt.”
Ngọc Thanh không khỏi mất mát trong lòng, bởi vì nàng linh cảm Ngọc Liên nói chuyện có liên quan tới nàng.
“Được, ta đẩy ngươi trở về.”
***
Đêm, lẳng lặng.
Hàng cây nhỏ nhợt nhạt hô hấp, ngủ sớm đi.
Ngọc Thanh có chút khó ngủ, hai mắt nhìn lên trướng đỉnh, lời nói của Ngọc Liên vẫn quanh quẩn trong đầu.
Nàng biết, Ngọc Liên có việc gạt nàng, Là, về sư huynh sao?
Sư huynh, sư huynh.
Vì sao nàng nhớ không ra đôi mắt sủng nịch kia? Vì sao về sư huynh, chỉ có bóng dáng càng lúc càng xa dần.
Vì sao cặp mắt sâu thẳm sắc bén đó càng lúc càng rõ ràng? Cơ hồ là khắc vào đáy lòng, khó có thể xóa nhòa.
Nàng bất giác theo thói quen nghiêng người, mắt nhìn ra ngoài, hai tay dời về thắt lưng.
Nơi này vốn nên có một cánh tay nặng nề, đè chặt lấy nàng, bá đạo, giữ lấy, rồi lại mềm nhẹ không làm đau nàng.
“Nơi này, còn đau, a?” Đột nhiên bên tai vang lên một câu nói quan tâm, đó là lần đầu tiên nàng cảm nhận được nhu tình của hắn, nhu tình ẩn giấu sau vẻ lạnh lùng.
Như vậy một câu, quả thật thấm vào lòng nàng.
Nghĩ đến đây, nàng lại phiền não, nhắm mắt lại, không để chính mình miên man suy nghĩ.
Cuối cùng lại mở choàng mắt, luôn nhớ tới mùi xạ hương thản nhiên thuộc về mình hắn.
Vì thế, tâm tình càng thêm phiền não, hoàn toàn thành một người mất ngủ.
Nàng không thể không trở dậy, khoác thêm áo, hướng bên ngoài mà đi.
Tiêu phủ suy tàn trong bóng đêm càng nhuộm vẻ tiêu điều, không có chút nhân khí, cơ hồ thành hoang vắng.
Đi trong bóng đêm, đã có cái lạnh nhè nhẹ.
Nàng siết chặt vạt áo, tùy ý đi tới, chờ mong có thể khôi phục cõi lòng phiền não.
Lúc này chỗ khúc ngoặt hành lang, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh chợt léo mà qua, rồi lập tức không có bóng dáng.
Nàng cả kinh, mang theo sợ hãi bám theo sau. Bởi vì phương hướng mà thân ảnh kia biến mất là phòng nhỏ của Ngọc Liên.
Đi tới cửa phòng, phát hiện bên trong sáng đèn, mơ hồ truyền ra tiếng nói chuyện.
Nàng lại ngạc nhiên, đêm khuya, chẳng lẽ Ngọc Liên tự nói một mình?
Đến gần, khẽ đẩy cánh cửa ra, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Thanh âm kia, rõ ràng là giọng của sư huynh.
“Sư huynh!” Nàng giật mình, đẩy mạnh cánh cửa, làm một nam một nữ bên trong kinh sợ.
Nam nhân vẫn là một thân tố bào, tóc dài tùy ý thả xuống, mày kiếm lãng mắt, giờ phút này hắn đứng bên giường, đem một chén thuốc nóng hổi bốc khói cho nữ tử trên giường.
Nhìn đến người bước vào, khuôn mặt ôn nhuận như nước của hắn hiện lên chút ngạc nhiên, cũng mang theo mấy phần xa lạ.
“Sư huynh!” Ngọc Thanh kêu thêm một tiếng, hai tròng mắt ngời sáng, chừa từng ngờ đến, vào lúc nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng, cứ như vậy gặp lại người nàng nghĩ đến đời này không có khả năng gặp lại.
Nàng đến gần nam tử vài bước, nước mắt cuối cùng như chuỗi hạt châu lăn xuống hai má, một câu “Ta là Ngọc Thanh” chen lẫn nghẹn ngào, rồi không nói gì nữa.
Nam tử nhìn chằm chằm khuôn mặt đẫm nước mắt của nữ tử, máy kiếm nhíu lại.
“Ngươi là Thanh nhi?” Trong mắt có khó tin.
Ngọc Thanh liên tiếp gật đầu, nước mắt lại thêm mãnh liệt rơi xuống. “Ta là Ngọc Thanh, Ngọc Thanh trên núi Ngọc Phong, sư huynh, Ngọc Thanh rốt cục tìm được ngươi.” Chỉ là vài bước xa, nhưng sao…
Bỏi vì, nàng không tìm thấy trong mắt nam nhân kia vẻ sủng nịch quen thuộc.
Nam nhân càng nhíu chặt mày: “Nhưng Thanh nhi rõ ràng nửa năm trước đã đi rồi, ngươi không có khả năng là Thanh nhi.”
“Ta là, ta là Ngọc Thanh, ta chỉ đem hồn phách bám vào người nữ tử này, ta còn là Ngọc Thanh.” Ngọc Thanh vội vàng lấy ra cây sáo ngọc trong tay áo, dán bên môi, hơi kích động mà thổi lên khúc “Ngọc lê lạc”…
Ngay sau đó, mắt nam tử nảy lên một tia khiếp sợ, hắn bước nhanh lên, lấy tay ôm chặt nàng vào ngực, giọng khàn khàn: “Thanh nhi, ngươi quả thật là Thanh nhi, Thanh nhi của ta…” Đã là, kích động không thể chính mình.
Ngọc Thanh cũng nghẹn ngào không nói câu gì.
“Loảng xoảng…” Tiếng bát sứ rơi xuống mặt đất.
Hai ngươi đang ôm nhau thoáng chốc bừng tỉnh, ngẩng đầu, liền nhìn thấy nữ tử trên giường, một chén thuốc rơi ướt đẫm chăn đệm, đôi môi nàng tái nhợt, run rẩy hô một tiếng: “Tề ca ca!” Khóe mắt ẩn ẩn nước mắt, đôi môi giờ đây không còn huyết sắc.
“Ngọc Liên.” Nhan Vân Tề nóng nảy, hắn buông Ngọc Thanh ra, bước nhanh đến bên giường.
Ngọc Thanh đến gần phiến yên tĩnh kia, đang nghĩ thầm Ngọc Liên rời giường hay chưa, dù sao bây giờ còn sớm, sợ quấy nhiễu đến nàng.
Nàng đứng trước cửa, có chút trù trừ.
đến khi nghe thấy tiếng đồ vặt rơi vỡ loảng xoảng bên trong, Ngọc Thanh mới cả kinh, vội vàng lấy tay đẩy cửa mà vào.
Cánh cửa gỗ chỉ khép hờ, đẩy liền mở ra, nàng nhìn thấy một nữ tử đầu bạc bám lấy thành bàn, tựa hồ định vươn tay lấy gì đó trên mặt bàn.
Mắt thấy thân mình kia sẽ ngã xuống, Ngọc Thanh bước nhanh tiến lên, vội vàng đỡ lấy thân mình đơn bạc lung lay, vô ý trách cứ nữ tử một tiếng, rồi cùng Tiểu Xu một trái một phải giúp nàng một lần nữa quay về trên giường.
“Ngươi muốn cái gì? Tỷ tỷ giúp ngươi cầm tới.” Ngọc Thanh nhìn nữ tử, nhìn nhìn bàn gỗ.
Trên chiếc bàn tròn, chỉ có một ấm trà, hai chén trà cùng với một cái bát. Mắt nữ tử kia đang nhìn chằm chằm cái bát kia.
“Là muốn uống trà sao? Tỷ tỷ lấy cho ngươi.”
Nữ tử chớp mắt, rốt cục thu hồi ánh mắt, nhẹ nói một câu: “Cảm ơn tỷ tỷ.”
Lúc này tiểu muội đã nhu thuận bưng một ly trà tới đây, Ngọc Thanh nhận lấy, tinh tế bê lên giúp nữ tử uống hết.
Sau đó lấy ra bát cháo, dùng thìa khuấy nguội, cẩn thận hỏi nữ tử: “Có thể ăn cháo trắng sao? Đây là tỷ tỷ tự tay làm, rất mềm nhuyễn…”
Tiêu Ngọc Liên nhìn Ngọc Thanh, đôi mắt hiện lên vẻ khó hiểu, nàng ngồi thẳng dậy, nói nhỏ: “Tỷ tỷ, ngươi đối ta thật tốt.” Nhưng không có nhận cháo, tựa hồ có phòng bị.
Ngọc Thanh nhận ra, nàng nhẹ nhàng cười: “Ngọc Liên, tỷ tỷ sẽ không hại ngươi, tỷ tỷ ăn cho ngươi xem.” Nói xong dùng thìa múc một ít cháo, bỏ vào miệng nuốt vào.
“Đến, ăn đi, còn có một ít điểm tâm ta cùng Tiểu Xu làm.” Nàng đặt bát cháo vào tay nữ tử, sau đó lấy ra món điểm tâm tinh xảo mê người.
“Tỷ tỷ, ta…” Tiêu Ngọc Liên bưng cháo, cảm xúc có chút kích động.
Ngọc Thanh sờ sờ mái tóc bạc của nàng, trong mắt có đau lòng, giọng nói càng thêm mềm nhẹ: “Ăn nhiều chút, đem thân mình dưỡng cho tốt. Ngọc Liên, không được mất hy vọng, biết không?”
Đôi mắt to tròn của Ngọc Liên sáng ngời lên, tuy khuôn mặt còn tái nhợt, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định: “Ngọc Liên chưa bao giờ buông tha hy vọng, chỉ cần có một chút hy vọng, Ngọc Liên đều phải sống, Tề ca ca cũng hi vọng Ngọc Liên như vậy.”
Tề ca ca?
Thì ra sư huynh cũng từng cổ vũ Ngọc Liên như vậy, vĩnh viễn sư huynh đều ôn nhu như thế, a, cũng là những ngày nàng phát bệnh, gắt gao ôm nàng, lên núi hái thảo dược cho nàng, thổi sáo cho nàng nghe, sắc thuốc cho nàng uống…
Nàng cũng là chờ không kịp, hương tiêu ngọc vẫn trong ngực hắn, chặt đứt mọi hy vọng.
Tỉnh lại rồi, nàng thành thê của nam nhân kia.
Hết thảy đều thực hoang đường, không phải sao?
Thầm cười khổ một phen, nàng nhạt như yên hoa: “Không chỉ có sư huynh hi vọng Ngọc Liên như vậy, tỷ tỷ cũng hi vọng Ngọc Liên được sống.”
“Dạ.”
Lúc này có một lão phụ thân đi vào, nhìn thấy Ngọc Thanh thì hơi kinh ngạc một chút, đầu tiên kêu một tiếng “Đại tiểu thư”, sau đó mới hơi buông giỏ đồ ăn trong tay, đứng yên một bên.
“Tỷ tỷ, ta muốn đi ra ngoài tản bộ.” Nuốt xong bát cháo, Tiêu Ngọc Liên thật cẩn thận mở miệng.
Ngọc Thanh cười yếu ớt, nhìn xung quanh phòng một phen, phát hiện trong một góc sáng có một chiếc xe lăn bằng gỗ mới làm, ngẫm lại, rốt cục có chút hiểu được Tiêu Ngọc Khanh “lợi hại” thế nào.
Nàng nói: “Tỷ tỷ cùng ngươi ra ngoài đi.” Rồi cùng lão phụ thân đỡ Ngọc Liên lên xe lăn, nàng phía sau nhẹ nhàng phụ giúp, ra khỏi phòng nhỏ.
Các nàng đi đến hậu hoa viên, nơi đó có một cây cửu khúc cầu, tuy rằng hoa trên cầu đều héo, nhưng phía trong có đình nghỉ mát có gió mắt từ từ, thổi từng con sóng lăn tăn nhè nhẹ.
Tiểu Xu mang theo dù, che các nàng khỏi cơn nóng mùa hè.
Vào đình nghỉ mát, Ngọc Thanh ngồi trên ghế đá, Tiểu Xu thu dù, đem điểm tâm mang theo đặt lên bàn, sau đó đứng sau Ngọc Thanh, nở nụ cười ngọt ngào nhìn nữ tử đầu bạc trên xe lăn.
Tiêu Ngọc Liên nhìn ra giữa hồ, làn mi trắng hơi chút ưu sầu, sau đó thì thào mở miệng: “Bởi vì có thân mình này, từ nhỏ cha đã không cho Ngọc Liên ra ngoài chơi đùa, tỷ tỷ ngươi biết không?” Nữ tử đầu bạc nhìn Ngọc Thanh, trong mắt có thấp ý: “Tám tuổi năm ấy cùng tỷ tỷ ra phủ, tuy rằng bị cha đánh đòn, nhưng Ngọc Liên vĩnh viễn cảm kích tỷ tỷ để Ngọc Liên nếm thử đồ chơi bằng đường, đó là lần duy nhất Ngọc Liên ra khỏi Tiêu phủ…. Ngọc Liên hôm nay cũng thật cảm kích tỷ tỷ chịu tới gần Ngọc Liên…”
Nghe nữ tử nói như vậy, lòng Ngọc Thanh có chút khó chịu. Nàng cũng biết một ít về nữ tử này, chứng sớm già, bảy tuổi liền phát bệnh, thân mình càng ngày càng suy yếu, từ nhỏ đã bị nhốt trong căn phòng đó, thậm chí cũng không thể đi loạn trong phủ, sợ dọa phá hư người trong phủ. Cứ như vậy mặc kệ không hỏi, để sinh mệnh ngày một điêu tàn. Là một nữ tử thực bi thảm.
“Tỷ tỷ chưa bao giờ ghét bỏ Ngọc Liên.” Nàng an ủi nữ tử, tuy rằng không rõ ân oán giữa Tiêu Ngọc Khanh và Tiêu Ngọc Liên, nhưng nàng – Tô Ngọc Thanh ít nhất là thương tiếc nữ tử này.
“Nhưng người trong phủ đều nói Ngọc Liên là yêu quái, trước kia tỷ tỷ cũng vẫn ghét Ngọc Liên là đầu bạc.”
Tâm Ngọc Thanh càng thêm khó chịu, chỉ có thể ôn nhu nói: “Tỷ tỷ trước kia sai lầm rồi, Ngọc Liên tha thứ tỷ tỷ được không?”
Tiêu Ngọc Liên lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt không rõ cảm xúc, sau đó khẽ nói: “Tỷ tỷ thay đổi một chút, trở nên không giống tỷ tỷ trước đây.”
Câu nói kia, thản nhiên, ôn nhu, cũng là kiên định vô cùng, hình như nhìn ra gì đó?
Ngọc Thanh thản nhiên cười, không biết giải thích thế nào với nữ tử, chỉ có thể cầm lấy một khỗi nhuyễn cao, đưa tới bên miệng Ngọc Liên: “Ha ha, xem, đây là tỷ tỷ tự tay làm.”
Lần này Tiêu Ngọc Liên không chút do dự ăn khỗi nhuyễn cao khéo léo tinh xảo.
Mắt hạnh nhìn chằm chằm Ngọc Thanh, có phức tạp.
Ăn hai ba khỗi nhuyễn cao, nàng cũng nhu thuận uống chén trà Ngọc Thanh đưa qua, cuối cùng nói câu: “Ăn ngon lắm, cám ơn tỷ tỷ.”
Lặng im một lát, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng mắt Ngọc Thanh, có chút muốn nói lại thôi: “Tỷ tỷ, kì thật ta….” Rồi lại im lặng, ánh mắt lóe không chừng, hình như có chút không mở miệng được.
Ngọc Thanh nhìn nàng, chậm rãi đợi, đoán nàng có chuyện quan trọng muốn nói với mình.
Nữ tử thôi không nhìn vào mắt nàng nữa, cuối cùng quay mặt đi.
“Tỷ tỷ, ta muốn đi trở về, có chút mệt.”
Ngọc Thanh không khỏi mất mát trong lòng, bởi vì nàng linh cảm Ngọc Liên nói chuyện có liên quan tới nàng.
“Được, ta đẩy ngươi trở về.”
***
Đêm, lẳng lặng.
Hàng cây nhỏ nhợt nhạt hô hấp, ngủ sớm đi.
Ngọc Thanh có chút khó ngủ, hai mắt nhìn lên trướng đỉnh, lời nói của Ngọc Liên vẫn quanh quẩn trong đầu.
Nàng biết, Ngọc Liên có việc gạt nàng, Là, về sư huynh sao?
Sư huynh, sư huynh.
Vì sao nàng nhớ không ra đôi mắt sủng nịch kia? Vì sao về sư huynh, chỉ có bóng dáng càng lúc càng xa dần.
Vì sao cặp mắt sâu thẳm sắc bén đó càng lúc càng rõ ràng? Cơ hồ là khắc vào đáy lòng, khó có thể xóa nhòa.
Nàng bất giác theo thói quen nghiêng người, mắt nhìn ra ngoài, hai tay dời về thắt lưng.
Nơi này vốn nên có một cánh tay nặng nề, đè chặt lấy nàng, bá đạo, giữ lấy, rồi lại mềm nhẹ không làm đau nàng.
“Nơi này, còn đau, a?” Đột nhiên bên tai vang lên một câu nói quan tâm, đó là lần đầu tiên nàng cảm nhận được nhu tình của hắn, nhu tình ẩn giấu sau vẻ lạnh lùng.
Như vậy một câu, quả thật thấm vào lòng nàng.
Nghĩ đến đây, nàng lại phiền não, nhắm mắt lại, không để chính mình miên man suy nghĩ.
Cuối cùng lại mở choàng mắt, luôn nhớ tới mùi xạ hương thản nhiên thuộc về mình hắn.
Vì thế, tâm tình càng thêm phiền não, hoàn toàn thành một người mất ngủ.
Nàng không thể không trở dậy, khoác thêm áo, hướng bên ngoài mà đi.
Tiêu phủ suy tàn trong bóng đêm càng nhuộm vẻ tiêu điều, không có chút nhân khí, cơ hồ thành hoang vắng.
Đi trong bóng đêm, đã có cái lạnh nhè nhẹ.
Nàng siết chặt vạt áo, tùy ý đi tới, chờ mong có thể khôi phục cõi lòng phiền não.
Lúc này chỗ khúc ngoặt hành lang, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh chợt léo mà qua, rồi lập tức không có bóng dáng.
Nàng cả kinh, mang theo sợ hãi bám theo sau. Bởi vì phương hướng mà thân ảnh kia biến mất là phòng nhỏ của Ngọc Liên.
Đi tới cửa phòng, phát hiện bên trong sáng đèn, mơ hồ truyền ra tiếng nói chuyện.
Nàng lại ngạc nhiên, đêm khuya, chẳng lẽ Ngọc Liên tự nói một mình?
Đến gần, khẽ đẩy cánh cửa ra, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Thanh âm kia, rõ ràng là giọng của sư huynh.
“Sư huynh!” Nàng giật mình, đẩy mạnh cánh cửa, làm một nam một nữ bên trong kinh sợ.
Nam nhân vẫn là một thân tố bào, tóc dài tùy ý thả xuống, mày kiếm lãng mắt, giờ phút này hắn đứng bên giường, đem một chén thuốc nóng hổi bốc khói cho nữ tử trên giường.
Nhìn đến người bước vào, khuôn mặt ôn nhuận như nước của hắn hiện lên chút ngạc nhiên, cũng mang theo mấy phần xa lạ.
“Sư huynh!” Ngọc Thanh kêu thêm một tiếng, hai tròng mắt ngời sáng, chừa từng ngờ đến, vào lúc nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng, cứ như vậy gặp lại người nàng nghĩ đến đời này không có khả năng gặp lại.
Nàng đến gần nam tử vài bước, nước mắt cuối cùng như chuỗi hạt châu lăn xuống hai má, một câu “Ta là Ngọc Thanh” chen lẫn nghẹn ngào, rồi không nói gì nữa.
Nam tử nhìn chằm chằm khuôn mặt đẫm nước mắt của nữ tử, máy kiếm nhíu lại.
“Ngươi là Thanh nhi?” Trong mắt có khó tin.
Ngọc Thanh liên tiếp gật đầu, nước mắt lại thêm mãnh liệt rơi xuống. “Ta là Ngọc Thanh, Ngọc Thanh trên núi Ngọc Phong, sư huynh, Ngọc Thanh rốt cục tìm được ngươi.” Chỉ là vài bước xa, nhưng sao…
Bỏi vì, nàng không tìm thấy trong mắt nam nhân kia vẻ sủng nịch quen thuộc.
Nam nhân càng nhíu chặt mày: “Nhưng Thanh nhi rõ ràng nửa năm trước đã đi rồi, ngươi không có khả năng là Thanh nhi.”
“Ta là, ta là Ngọc Thanh, ta chỉ đem hồn phách bám vào người nữ tử này, ta còn là Ngọc Thanh.” Ngọc Thanh vội vàng lấy ra cây sáo ngọc trong tay áo, dán bên môi, hơi kích động mà thổi lên khúc “Ngọc lê lạc”…
Ngay sau đó, mắt nam tử nảy lên một tia khiếp sợ, hắn bước nhanh lên, lấy tay ôm chặt nàng vào ngực, giọng khàn khàn: “Thanh nhi, ngươi quả thật là Thanh nhi, Thanh nhi của ta…” Đã là, kích động không thể chính mình.
Ngọc Thanh cũng nghẹn ngào không nói câu gì.
“Loảng xoảng…” Tiếng bát sứ rơi xuống mặt đất.
Hai ngươi đang ôm nhau thoáng chốc bừng tỉnh, ngẩng đầu, liền nhìn thấy nữ tử trên giường, một chén thuốc rơi ướt đẫm chăn đệm, đôi môi nàng tái nhợt, run rẩy hô một tiếng: “Tề ca ca!” Khóe mắt ẩn ẩn nước mắt, đôi môi giờ đây không còn huyết sắc.
“Ngọc Liên.” Nhan Vân Tề nóng nảy, hắn buông Ngọc Thanh ra, bước nhanh đến bên giường.
/97
|