Editor: Ngược Ái + An Hiên.
Beta: Ngược Ái.
Thời điểm trở lại Vương phủ, sắc trời đã tối sầm.
Tiểu Xu đỡ Ngọc Thanh vừa mới nôn đi về Tịch Lạc viên, từ xa, đã thấy Tịch Lạc viên đèn đuốc sáng rực.
Vào viên, quả nhiên gặp Lí ma ma mang theo rất nhiều nha hoàn cung kính canh giữ ở cửa.
Nhìn kỹ, năm nha hoàn ôm trong tay một bộ y phục gấm vóc cung đình đẹp đẽ quý giá, một nha hoàn dùng tay nâng mũ phượng cùng hài đầu phượng.
- Ngọc phu nhân, đây là lễ phục sắc phong Vương gia sai người mang đến.
Lí ma ma thấy Ngọc Thanh vào viên, vội vàng tiến lên bẩm báo với nàng, hết sức trầm ổn, cung kính, quả thực không hổ là người bên cạnh Hoàng Phủ Luật.
- Sắc phong cái gì?
Lúc này Ngọc Thanh chỉ thấy buồn nôn rất khó chịu, đầu thắt lại, đầu váng mắt hoa, tất nhiên là không rảnh nghĩ nhiều.
Hiện tại, nàng chỉ muốn nằm trên giường nghỉ ngơi dưỡng sức.
Lí ma ma cung kính cúi người, bộ dạng phục tùng cúi đầu, âm điệu vững vàng lưu loát:
- Bẩm Ngọc phu nhân, đây là lễ phục trong cung đưa đến, một tháng sau, Vương gia sẽ cử hành đại lễ sắc phong chính phi cho phu nhân.
Sau đó, bưng chiếc khay trong tay tới trước mặt Ngọc Thanh, nói tiếp,
- Đây là Ngọc Long phượng hoàng thượng ngự ban cho Hoàng thất.
Chỉ thấy trên mảnh gấm màu đỏ có một khối Long phượng ngọc bội ôn nhuận sáng báng màu trắng ngà, hình nửa vòng tròn có khắc một con chim phượng trông rất sống động, kết la anh.
- Sắc phong?
Ngọc Thanh tỉnh táo lại một chút, thì ra sáng sớm hôm nay, nam nhân kia vào cung.
Nhìn khối phượng ngọc trên vải đỏ, nàng nói nhỏ:
- Một nửa Long ngọc còn lại Vương gia giữ sao?
Hắn làm như vậy, để nói cho nàng, hắn muốn quên Tố Nguyệt, một lần nữa tiếp nhận nàng sao?
Cuối cùng hắn cũng quyết định để Tô Ngọc Thanh làm thê tử của hắn rồi, nhưng vì sao vậy, lòng của nàng lại có chút bất an.
- Đúng vậy, Ngọc Phu nhân, đây là Vương gia ra lệnh đưa tới.
Lí ma ma trả lời đâu vào đấy.
- Đem mấy thứ này vào trong phòng đi.
Nàng nhìn liếc qua những thứ trên tay sáu nha hoàn phía sau Lý ma ma, rồi lạnh nhạt nói với bà, nhưng không tiếp nhận khối mỹ ngọc trên bàn, chỉ để Tiểu Xu đỡ vào phòng.
Lí ma ma mang theo sáu nha hoàn ngay ngắn trật tự tiêu sái đi vào, sau đó đặt khay lên bàn, nhưng không lập tức lui ra.
- Ngọc Phu nhân, lễ phục này xin phu nhân mặc thử trước, nếu không thích hợp, có thể sửa lại cho phu nhân trước đại lễ sắc phong.
Ngọc Thanh nằm trên giường, cảm giác thân thể càng lúc càng mệt mỏi, chỉ có thể nói với Lí ma ma đứng sau bình phong,
- Hôm nay ta có chút không thoải mái, để ít hôm nữa thử mặc đi.
Nàng không thích lễ nghi phiền phức, lại cảm thấy hôm nay có chút ấm ức.
Tuy rằng là đại lễ sắc phong, được làm thê tử của hắn, nàng đã thấy thỏa mãn.
- Nhưng…
Lí ma ma có chút chần chừ.
Tiểu Xu hạ trướng phù dung cho Ngọc Thanh, vẫy lui nha hoàn sau bình phong.
- Nếu thân mình của tỷ tỷ không khỏe, các ngươi cũng không nên ép buộc, đại lễ là chuyện của tháng sau, làm gì hôm nay đã phải vội vã. Lý ma ma, ngài đi về trước đi. Ngày khác thân mình tỷ tỷ đỡ hơn, Tiểu Xu nhất định thúc giục tỷ tỷ thử trang áo.
- Nếu như vậy, Ngọc phu nhân cứ nghỉ tạm, lão nô xin lui xuống.
Lí ma ma nói xong, định dẫn dắt nha hoàn rời khỏi phòng.
Lúc này trong trướng lại truyền ra tiếng nói mềm mại của Ngọc Thanh:
- Lí ma ma, ngươi có biết tối hôm nay Vương gia đi nơi nào không?
Lý ma ma dừng bước, tận trung đáp:
- Buổi sáng Vương gia từ trong cung trở về, tức khắc liền phân phó cho chúng nô tỳ đem quần áo đưa lại đây, lúc sau Vương gia liền cùng Thu Phính ra khỏi thành, hình như có chuyện quan trọng.
- Chuyện quan trọng gì?
- Lão nô không biết.
- Vậy tối nay Vương gia có thể trở về không?
- Vương gia không nói.
- Được rồi, Lí ma ma trở về đi.
- Vâng.
Cánh cửa đóng lại, Lí ma ma dẫn theo nha hoàn lui ra ngoài.
- Tỷ tỷ, tỷ có khỏe không? Có còn thấy buồn nôn không? Đều là do mấy kiệu phu kia, đấu đá lung tung…..
Ngọc Thanh khép hờ mắt, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.
- Không sao, hiện tại đỡ hơn nhiều.
- Tỷ tỷ, hình như muội nhìn thấy Vương gia và Thu Phính ngồi trong xe ngựa, trời đã tối rồi, bọn họ ra khỏi thành làm cái gì?
- Ta không biết. Tiểu Xu, muội cũng đi xuống nghỉ tạm đi.
- Vâng.
Tiểu Xu ngừng nói chuyện, nhìn nữ tử trong trướng một cái.
- Muội đi xuống trước, tỷ tỷ có việc lại gọi muội.
- Ừ, muội đi xuống nghỉ ngơi đi.
Tử y nữ tử dọn dẹp trong phòng một phen, sau đó đốt Long Tiên Hương trong lư đồng, lẳng lặng ra khỏi phòng.
Hương Long Tiên Hương thoang thoảng làm Ngọc Thanh hơi buồn ngủ, nhưng dạ dày vẫn cứ khó chịu.
Nàng khẽ vuốt bụng, thở dài trong lòng.
Chẳng lẽ đây là cảm giác mang thai sao? Tuy buồn nôn lợi hại, lại có cảm giác thỏa mãn cùng ngọt ngào.
Giờ khắc này, nàng rất chờ mong nhìn thấy vẻ mặt của hắn khi biết nàng có thai.
Nếu hắn biết nàng đang mang giọt máu của hắn, hắn sẽ vui sướng sao?
Khóe môi khẽ cười, trước mắt nàng dần dần hiện lên một khuôn mặt tuấn tú.
Nếu đứa nhỏ trong bụng là con trai, nàng hy vọng con lớn lên sẽ giống hắn. Giống vẻ tuấn đĩnh của hắn, anh khí bay lên, giống hắn trầm ổn nội liễu.
Nghĩ như vậy, dần dần, trước mắt nàng mơ hồ, mí mắt bắt đầu nặng trịch, cuối cùng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Khoảnh khắc nàng nhắm mắt, nàng đã quyết định trong lòng, chờ hắn trở về, nàng nhất định phải nói cho hắn tin này.
Nàng đoán, nếu hắn đã quyết định để nàng làm chính phi của hắn, như vậy, chắc chắn hắn cũng có thể nhận đứa nhỏ này. Dù sao, đó là giọt máu của hắn.
Nhưng đến canh bốn, nàng tỉnh lại, vẫn không thấy được thân ảnh của hắn.
Ngủ say một giấc, cảm giác buồn nôn cũng đỡ hơn, lại cô đơn chiếc bóng trong trướng phù dung, đợi không thấy phu quân trở về.
Nhất thời hết buồn ngủ, vì thế nàng đứng dậy, đi ra cửa.
Tối nay trăng sáng treo trên bầu trời đêm, côn trùng rả rích, gió mát ve vuốt khuôn mặt.
Nàng đứng chỗ hành lang gấp khúc, đắm chìm trong ánh sáng nhu hòa, lại không cảm thấy ánh trăng lạnh như nước nữa.
Lần này cũng là gần một đêm, nàng chờ mong hắn.
Ai có thể hiểu tâm tình của nàng, một nữ tử, mong mỏi phu quân yêu thương.
Cho nên, nàng không còn là Tô Ngọc Thanh trên núi Vũ Sơn.
Chỉ vì trong sinh mệnh của nàng, có một cảm giác chờ mong được yêu, một loại tình yêu sư huynh không thể cho.
Nàng thắt chặt góc áo, theo tâm tình đi đến Cô Vụ cư của hắn.
Tòa độc viện quen thuộc, tại canh bốn, nhưng đèn đuốc lại sáng trưng.
Là hắn đã trở lại sao?
Bước chân của nàng thêm nhẹ nhàng, trong mắt lóe ra kích động.
Nàng rất muốn nói cho hắn, nàng mang thai con của hắn, nàng nguyện ý làm chính phi của hắn, không oán không hận.
Nhưng, nàng càng muốn hỏi hắn, hắn yêu nàng sao?
Nàng cần đáp án.
Ở cửa, vài nha hoàn tay chân lanh lẹ ra ra vào vào, hình như đang chuẩn bị gì đó. Mà Lí ma ma vừa mới đưa lễ phục cho nàng đứng ở cửa, kinh ngạc thấy nàng vào viện.
- Ngọc phu nhân, sao phu nhân lại tới tẩm cư của Vương gia? Đã là canh bốn rồi, phu nhân nên nghỉ tạm, thân mình của phu nhân không khỏe.
Những lời này tất nhiên là không vào tai Ngọc Thanh, giờ phút này nàng chỉ muốn biết hắn đã trở lại hay chưa.
- Vương gia đã trở lại chưa? Ta có việc tìm hắn.
Lí ma ma cúi người,
- Vương gia còn chưa có trở về, giờ phút này xe ngựa của Vương gia còn trên đường.
Ngọc Thanh đang muốn hỏi bao giờ Vương gia mới có thể trở về, lúc này đã có một tiểu nha hoàn vội vã chạy tới, nói là xe ngựa của Vương gia đã đến cửa Vương phủ, bảo các nàng phải nhanh chuẩn bị xong.
Bất chấp mấy người này đang chuẩn bị cái gì, Ngọc Thanh chạy vội ra cửa lớn Vương phủ. Cuối cùng đêm nay hắn đã trở lại, nàng rốt cục có thể nói hắn tin nàng mang thai.
Chạy đến sau núi giả, chân trái đột nhiên vấp phải một tảng đá lớn, mắt cá chân hơi chệch, tức khắc thấy đau đớn.
Nàng vội vàng bấu víu lấy núi giả, chống đỡ thân mình, mới biết chính mình sơ ý bị chệch mắt cá chân.
Nàng ngồi xổm xuống, cực lực chịu đựng đau đớn đến xương, chờ cơn đau hơi hoãn, nàng cắn chặt răng, từ từ đứng lên.
Cuối cùng mạo hiểm mồ hôi lạnh túa ra, bước bước đầu tiên, sau đó bước thứ hai…
Chờ nàng kéo bàn chân bị thương tới vương phủ đại môn, trước cửa một mảnh lạnh lùng, không thấy thân ảnh của hắn.
Hỏi thị vệ ở cửa, mới biết hắn đã qua tiền thính.
Vì thế nàng lại kéo chân bị chệch mắt cá chân đi tới tiền thính, bởi vì đáy cõi lòng chờ mong cùng vui sướng, cảm giác tới gần hắn được một bước, nàng đột nhiên cảm thấy mắt cá chân cũng không có đau như vậy.
Nàng cười, bàn tay run rẩy nắm chặt áo, nàng phải cười nói cho hắn, nàng có mang con của hắn.
Tiền thính quả nhiên sáng trưng, quản gia của vương phủ ở đó, Lí ma ma cũng từ Cô vụ cư chạy lại đây, nam tử cao lớn mặc áo xanh cũng đã ở, Thu Phinh mặt lạnh cùng hắn, đều ở đó.
Hắn một thân đoạn bào màu xanh đen, nhuyễn giày chân kim, khí vũ hiên ngang ngồi ở ghế trên tiền thính. Tay đang xoa xoa mi tâm nhăn lại, khuôn mặt tuấn tú che kín phong trần cùng đau lòng.
Tầm mắt của nàng nâng lên, liền nhìn thấy một nữ tử áo xám ngồi bên cạnh người hắn. Khuôn mặt nàng thanh lệ nhưng hơi tái nhợt, một thân áo xám, vẻ mặt trầm tĩnh, đôi tay trắng trẻo nắm chặt tay Hoàng Phủ Luật, ánh mắt nhìn hắn có chút ngượng ngùng.
Tâm Ngọc Thanh lóe lên tia lo lắng vô hạn, cảm giác lồng ngực nặng như trời đất sụp đổ.
Nữ tử kia, rõ ràng là Mạnh Tố Nguyệt đã chết hơn một năm.
Mà nữ tử đứng trước mặt nàng đây, quả đúng là Mạnh Tố Nguyệt đang mỉm cười nhã nhặn.
Mà nam nhân nàng yêu kia, đang chăm chú nhìn vị chính phi đã mất tích bao lâu của hắn, ánh mắt ngập tràn thâm tình. Vẻ mặt thương xót cùng lo lắng, không hề để ý tới sự xuất hiện của nàng.
Nàng đứng trước mặt bao nhiêu người, cố gắng chống đỡ đôi chân đau buốt, Ngọc Thanh như nghe thấy tiếng tim mình tan thành từng mảnh.
Đau đớn!
Trong nháy mắt, trái tim kịch liệt co rút lại, thân thể của nàng như rơi xuống hố băng lạnh lẽo, từ ngực khí lạnh lan ra toàn thân, đau đớn rã rời.
Ngọc Thanh nhìn hắn, không nói câu nào, thân mình run rẩy không thôi, khó chịu đến độ không thể hô hấp.
- Ngọc phu nhân.
Tiếng kêu to vang lên thu hút sự chú ý của nam nhân kia, hắn quay đầu. nhìn thấy nàng đứng ở cửa, mày kiếm nhướng lên, khuôn mặt tràn ngập nhu tình bỗng chốc trở nên hơi khiếp sợ.
- Sao ngươi lại tới đây?
Đây là câu nói đầu tiên hắn nói với nàng, lại lạnh lẽo không thôi,khuôn mặt tuấn tú dâng lên phức tạp, nhưng thủy chúng không buông tay nữ tử.
- Ta…
Nàng rốt cục cũng mở được miệng, nhưng lại chỉ mỗi chữa “Ta”.
Bởi vì ánh nhìn của hắn nhìn nàng đầy thâm thúy cùng phức tạp, không còn nhu tình quen thuộc, cũng không còn chờ mong gì nữa.
Nàng cắn chặt môi, sợ chính mình sẽ nghẹn ngào ra tiếng.
Giờ phút này nàng tựa như một kẻ phá đám, chiếc bóng lẻ loi cô đơn giữa bao người, nhận lấy ánh mắt lạnh lẽo của mọi người.
Mà hắn, cũng dùng ánh mắt băng lãnh như vậy nhìn nàng, không cho nàng một đường lui nào.
Ánh mắt của hắn tựa như đẩy nàng xuống mười tám tầng địa ngục, trong thoáng chốc, nàng nghe thấy âm thanh trái tim mình hung hăng vỡ nát.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau như vậy.
Đối với nàng tựa như loại tra tấn hổ sở nhất.
Đau đớn chết lặng.
Thật lâu sau…..
- Luật, đây là Ngọc Khanh muội sao?
Nữ tử áo xám rốt cuộc cũng mở miệng, vẻ mặt mềm mại.
Nam nhân tức khắc thu hồi ánh mắt, nắm chặt tay nữ tử:
- Tố Nguyệt, đêm đã khuya, nàng đi nghỉ tạm đi, đường dài chắc nàng mệt lắm rồi.
Bộ dáng tràn đầy nhu tình như nước, dường như sợ làm thương nữ tử kia.
Thái độ trân trọng kia so với vẻ lạnh như băng hắn đối nàng, quả là khác nhau một trời một vực.
Ngọc Thanh lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, tâm vỡ nát.
Cuối cùng nàng lẳng lặng quay người, ngay lập tức, nước mắt đã cố kìm chế liền tuôn như thác trên khuôn mặt mỹ lệ đầy đau thương của nàng.
Sau đó, nàng đứng thẳng người, cố chịu đựng mắt cá chân đau buốt thấu tam can, hướng cửa đi ra.
- Ngọc Thanh.
Phía sau truyền đến thanh âm của nam nhân. Lại nghe hắn phân phó:
- Lí ma ma. Đưa nàng về Tịch Lạc Viên.
Nàng cười lạnh, lê chân trái bị thương hướng nhanh ra cửa, bóng dáng tiêu sái nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Hoàng Phủ Luật ở phía sau, nhìn khoảnh khắc bóng dáng nàng biến mất, trong mắt che kín giãy dụa cùng thống khổ, lại tuyệt đối không buông tay nữ nhân bên cạnh.
Nàng chạy thẳng một mạch , về tới nơi nàng vấp ngã cừa này.
Bởi vì chỉ có nơi đây mới yên tĩnh, ít người qua lại, vết thương máu chảy đầm đìa của nàng sẽ không bị ai nhìn thấy.
Giày thêu và áo khoác nàng đã đánh rớt trên đường chạy tới đây. Ngọc Thanh mặc trung y mỏng manh đi tới dãy núi giả, nàng ôm vết thương ngồi trong bóng tối cô độc.
Ôm hai vai, nhìn bầu trời trăng sáng vằng vặc, nàng cố gắng ổn định cảm xúc của chính mình.
Vừa rồi, nàng sao có thể chờ mong hắn đón nhận nàng cùng đứa trẻ trong bụng chứ?
Nàng sao có thể quên, người hắn yêu nhất chính là Mạnh Tố Nguyệt!
Nàng như thế nào có thể vọng tưởng được hắn yêu thương? Có lẽ hắn với nàng, cũng chỉ là thương hại mà thôi.
Thật nực cười!
Một giọt nước theo khóe mắt chảy xuống, kéo dài tới môi, vị mặn chát.
Lúc đó nàng mới biết, nàng đã rơi lệ đầy mặt.
Tô Ngọc Thanh nàng cuối cùng vẫn vì hắn mà khóc, vì nam nhân gây cho nàng bao nhiêu tổn thương mà khóc.
Lát sau, “phệ tâm” lại tái phát, đau đớn toàn thân, cơ thể không chịu được sự lạnh lẽo thấu tâm can, trong bóng đêm, nàng cuộn mình run rẩy.
- Ngọc phu nhân!
Xa xa truyền đến tiếng hô của Lí ma ma.
- Ngọc phu nhân, ngài ở đâu? Ngọc phu nhân..
Nàng chìm trong bi thương tột cùng, ngoảnh mặt làm ngơ
- Lí ma ma, chúng ta tới nơi khác tìm đi. Ngọc phu nhân không chừng không có ở đây
- Được. Đi nơi khác tìm đi.
- Ma ma, người xem, có chiếc giày thêu ở gần hồ Ngọc Bích.
- Nhanh qua đó xem sao.
Những tiếng hô dần dần biến mất, bốn bề im lặng, chỉ nghe tiếng côn trùng râm ran.
Thật lâu sau, trong bóng đêm nữ tử lẳng lặng đứng dậy.
Nàng bước từng bước trên mặt đường đầy đá, mái tóc đen dài bay phiêu diêu trong gió. Ánh trăng trong vắt chiếu lên thân ảnh lẻ loi nhẹ bẫng, tựa như chỉ trong nháy mắt nàng sẽ biến mất vậy.
Dung nhan mỹ lệ được ánh trăng bao bọc, khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi môi mỏng dần mất đi săc đỏ, hai mắt trong sáng ngân ngấn lệ, có chút lạnh lùng.
Ngọc Thanh lê chân trái đau tới mất cảm giác, từng bước đi về Tịch Lạc Viên.
Thật lâu sau, nàng đứng ở cửa, bị đèn đuốc sáng trưng làm cho đau mắt.
Nheo nheo mắt, nàng lạnh lùng đi vào trong phòng.
- Tỷ tỷ, người rốt cuộc cũng về rồi.
Vẻ mặt Tiểu Xu tràn ngập vui mừng.
Nàng nhìn nam tử một thân đen bào đứng bên cạnh bàn. Ánh mắt nhìn nàng lóe lên chút lo lắng rồi lập tức biến mất.
- Nàng vừa đi đâu?
Hắn hỏi, mày kiếm nhăn lại, nhưng không có lại gần nàng.
Ngọc Thanh liếc qua chiếc giầy thêu trên bàn, nở nụ cười:
- Ta sẽ không ngu ngốc đến mức tự kết thúc tính mạng của mình, bởi vì ta còn phải đợi lễ sắc phong vào tháng sau chứ, ha ha.
Đôi mắt thăm thẳm của Hoàng Phủ Luật hiện lên chút phức tạp, hắn nắm chặt quyền, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nữ tử, hắn nói:
- Ngọc Thanh, ta thật không ngờ một năm qua Tố Nguyệt luôn luôn ở tại am ni cô đó, Tố Nguyệt nàng, đã phải chịu rất nhiều khổ sở…
Ngọc Thanh đưa lưng về phía hắn, nhìn ngắm bộ lễ phục quý giá đẹp đẽ, nay đã không thuộc về nàng nữa rồi:
- Cho nên?
Hoàng Phủ Luật trầm mặc.
- Cho nên ngươi không thể sắc phong ta làm chính thê, đúng không? Bởi vì Mạnh Tố Nguyệt đã trở lại, nữ nhân ngươi yêu nhất đã trở lại, ha ha….
Nàng mở mắt ra, cực lực ngăn dòng nước mắt chực chảy xuống, cũng không có xoay người.
- Lễ phục này, ngươi mang nó đi, đối với ta mà nói đây chính là sự châm chọc.
Nàng lạnh nhạt nói.
Sau đó kéo chân trái đau đớn hướng nội thất mà đi, tức khắc liền đem chính mình giấu sau phù dung trong trướng.
Một lát, lại nghe giọng nàng vọng ra:
- Vương Gia hôm nay là ở lai chỗ nô tì ngủ, hay sang chỗ tỷ tỷ ngủ?
Trên khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Luật lập tức xuất hiện thống khổ, hắn nhìn sâu vào mành trong trướng, trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng hắn đột nhiên xoay người, đi ra phía cửa.
- Chiếu cố Ngọc vương phi thật tốt.
Nói xong, liền đi ra khỏi Tịch Lạc Viên.
Trong trướng, nữ tử thủy chung nhắm chặt hai mắt, mồ hôi lạnh ướt đẫm thái dương, đôi môi run rẩy, đã bị răng cắn chặt mà bật máu.
- Tỷ tỷ, để ta xem chân ngươi bị thương như thế nào nào?
Chờ mọi người đi ra hết, Tiểu Xu vội vàng vén sa trướng lên.
Nàng nâng chân trái của Ngọc Thanh lên, liền thấy được mắt cá chân kia sưng to lên, tấy một mảnh xanh tím.
- Tỷ tỷ,
Tiểu Xu sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng nhẹ nhàng đem chân Ngọc Thanh đặt xuống.
- Ta đi lấy đá chườm, tỷ tỷ chờ ta
Nói xong liền vội vã chạy ra ngoài.
Một lát sau, nàng bưng một chậu nước lạnh vào, quấn khăn quanh viên đá lạnh. Sau đó nhẹ nhàng chườm cho Ngọc Thanh:
- Tỷ tỷ, đau không?
- Không đau.
Bởi vì nơi nàng đau nhất chính là trong tim, nhưng nàng không muốn muội muội lo lắng, đành cố không thể hiện ra điểm khác thường.
Ngọc Thanh mở mắt ra, suy yếu cười:
- Trời sắp sáng rồi, muội đi ngủ đi.
Tiểu xu nghe xong ngồi bên mép giường, trầm tĩnh nói:
- Tỷ tỷ, dù sau này xảy ra chuyện gì, tiểu xu mãi mãi bên người.
Ngọc Thanh cảm động, nước mắt vòng quanh.
Nàng rất muốn ôm muội muội tốt này mà khóc, nhưng nàng cắn răng nhịn xuống cơn đau “phệ tâm”, người bắt đầu run lên. Nàng yếu ớt nói:
- Tỷ tỷ không sao, tiểu Xu đi ngủ đi.
- Vâng.
Tiểu Xu liếc nhìn nang một cái, rồi mới lui xuống.
Mà nàng, rốt cuộc không nhịn được mữa, thân thể run rẩy kịch liệt.
Lần này đau, là tê tâm liệt phế.
Mà nàng, lại không có ấm áp của hắn.
Beta: Ngược Ái.
Thời điểm trở lại Vương phủ, sắc trời đã tối sầm.
Tiểu Xu đỡ Ngọc Thanh vừa mới nôn đi về Tịch Lạc viên, từ xa, đã thấy Tịch Lạc viên đèn đuốc sáng rực.
Vào viên, quả nhiên gặp Lí ma ma mang theo rất nhiều nha hoàn cung kính canh giữ ở cửa.
Nhìn kỹ, năm nha hoàn ôm trong tay một bộ y phục gấm vóc cung đình đẹp đẽ quý giá, một nha hoàn dùng tay nâng mũ phượng cùng hài đầu phượng.
- Ngọc phu nhân, đây là lễ phục sắc phong Vương gia sai người mang đến.
Lí ma ma thấy Ngọc Thanh vào viên, vội vàng tiến lên bẩm báo với nàng, hết sức trầm ổn, cung kính, quả thực không hổ là người bên cạnh Hoàng Phủ Luật.
- Sắc phong cái gì?
Lúc này Ngọc Thanh chỉ thấy buồn nôn rất khó chịu, đầu thắt lại, đầu váng mắt hoa, tất nhiên là không rảnh nghĩ nhiều.
Hiện tại, nàng chỉ muốn nằm trên giường nghỉ ngơi dưỡng sức.
Lí ma ma cung kính cúi người, bộ dạng phục tùng cúi đầu, âm điệu vững vàng lưu loát:
- Bẩm Ngọc phu nhân, đây là lễ phục trong cung đưa đến, một tháng sau, Vương gia sẽ cử hành đại lễ sắc phong chính phi cho phu nhân.
Sau đó, bưng chiếc khay trong tay tới trước mặt Ngọc Thanh, nói tiếp,
- Đây là Ngọc Long phượng hoàng thượng ngự ban cho Hoàng thất.
Chỉ thấy trên mảnh gấm màu đỏ có một khối Long phượng ngọc bội ôn nhuận sáng báng màu trắng ngà, hình nửa vòng tròn có khắc một con chim phượng trông rất sống động, kết la anh.
- Sắc phong?
Ngọc Thanh tỉnh táo lại một chút, thì ra sáng sớm hôm nay, nam nhân kia vào cung.
Nhìn khối phượng ngọc trên vải đỏ, nàng nói nhỏ:
- Một nửa Long ngọc còn lại Vương gia giữ sao?
Hắn làm như vậy, để nói cho nàng, hắn muốn quên Tố Nguyệt, một lần nữa tiếp nhận nàng sao?
Cuối cùng hắn cũng quyết định để Tô Ngọc Thanh làm thê tử của hắn rồi, nhưng vì sao vậy, lòng của nàng lại có chút bất an.
- Đúng vậy, Ngọc Phu nhân, đây là Vương gia ra lệnh đưa tới.
Lí ma ma trả lời đâu vào đấy.
- Đem mấy thứ này vào trong phòng đi.
Nàng nhìn liếc qua những thứ trên tay sáu nha hoàn phía sau Lý ma ma, rồi lạnh nhạt nói với bà, nhưng không tiếp nhận khối mỹ ngọc trên bàn, chỉ để Tiểu Xu đỡ vào phòng.
Lí ma ma mang theo sáu nha hoàn ngay ngắn trật tự tiêu sái đi vào, sau đó đặt khay lên bàn, nhưng không lập tức lui ra.
- Ngọc Phu nhân, lễ phục này xin phu nhân mặc thử trước, nếu không thích hợp, có thể sửa lại cho phu nhân trước đại lễ sắc phong.
Ngọc Thanh nằm trên giường, cảm giác thân thể càng lúc càng mệt mỏi, chỉ có thể nói với Lí ma ma đứng sau bình phong,
- Hôm nay ta có chút không thoải mái, để ít hôm nữa thử mặc đi.
Nàng không thích lễ nghi phiền phức, lại cảm thấy hôm nay có chút ấm ức.
Tuy rằng là đại lễ sắc phong, được làm thê tử của hắn, nàng đã thấy thỏa mãn.
- Nhưng…
Lí ma ma có chút chần chừ.
Tiểu Xu hạ trướng phù dung cho Ngọc Thanh, vẫy lui nha hoàn sau bình phong.
- Nếu thân mình của tỷ tỷ không khỏe, các ngươi cũng không nên ép buộc, đại lễ là chuyện của tháng sau, làm gì hôm nay đã phải vội vã. Lý ma ma, ngài đi về trước đi. Ngày khác thân mình tỷ tỷ đỡ hơn, Tiểu Xu nhất định thúc giục tỷ tỷ thử trang áo.
- Nếu như vậy, Ngọc phu nhân cứ nghỉ tạm, lão nô xin lui xuống.
Lí ma ma nói xong, định dẫn dắt nha hoàn rời khỏi phòng.
Lúc này trong trướng lại truyền ra tiếng nói mềm mại của Ngọc Thanh:
- Lí ma ma, ngươi có biết tối hôm nay Vương gia đi nơi nào không?
Lý ma ma dừng bước, tận trung đáp:
- Buổi sáng Vương gia từ trong cung trở về, tức khắc liền phân phó cho chúng nô tỳ đem quần áo đưa lại đây, lúc sau Vương gia liền cùng Thu Phính ra khỏi thành, hình như có chuyện quan trọng.
- Chuyện quan trọng gì?
- Lão nô không biết.
- Vậy tối nay Vương gia có thể trở về không?
- Vương gia không nói.
- Được rồi, Lí ma ma trở về đi.
- Vâng.
Cánh cửa đóng lại, Lí ma ma dẫn theo nha hoàn lui ra ngoài.
- Tỷ tỷ, tỷ có khỏe không? Có còn thấy buồn nôn không? Đều là do mấy kiệu phu kia, đấu đá lung tung…..
Ngọc Thanh khép hờ mắt, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.
- Không sao, hiện tại đỡ hơn nhiều.
- Tỷ tỷ, hình như muội nhìn thấy Vương gia và Thu Phính ngồi trong xe ngựa, trời đã tối rồi, bọn họ ra khỏi thành làm cái gì?
- Ta không biết. Tiểu Xu, muội cũng đi xuống nghỉ tạm đi.
- Vâng.
Tiểu Xu ngừng nói chuyện, nhìn nữ tử trong trướng một cái.
- Muội đi xuống trước, tỷ tỷ có việc lại gọi muội.
- Ừ, muội đi xuống nghỉ ngơi đi.
Tử y nữ tử dọn dẹp trong phòng một phen, sau đó đốt Long Tiên Hương trong lư đồng, lẳng lặng ra khỏi phòng.
Hương Long Tiên Hương thoang thoảng làm Ngọc Thanh hơi buồn ngủ, nhưng dạ dày vẫn cứ khó chịu.
Nàng khẽ vuốt bụng, thở dài trong lòng.
Chẳng lẽ đây là cảm giác mang thai sao? Tuy buồn nôn lợi hại, lại có cảm giác thỏa mãn cùng ngọt ngào.
Giờ khắc này, nàng rất chờ mong nhìn thấy vẻ mặt của hắn khi biết nàng có thai.
Nếu hắn biết nàng đang mang giọt máu của hắn, hắn sẽ vui sướng sao?
Khóe môi khẽ cười, trước mắt nàng dần dần hiện lên một khuôn mặt tuấn tú.
Nếu đứa nhỏ trong bụng là con trai, nàng hy vọng con lớn lên sẽ giống hắn. Giống vẻ tuấn đĩnh của hắn, anh khí bay lên, giống hắn trầm ổn nội liễu.
Nghĩ như vậy, dần dần, trước mắt nàng mơ hồ, mí mắt bắt đầu nặng trịch, cuối cùng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Khoảnh khắc nàng nhắm mắt, nàng đã quyết định trong lòng, chờ hắn trở về, nàng nhất định phải nói cho hắn tin này.
Nàng đoán, nếu hắn đã quyết định để nàng làm chính phi của hắn, như vậy, chắc chắn hắn cũng có thể nhận đứa nhỏ này. Dù sao, đó là giọt máu của hắn.
Nhưng đến canh bốn, nàng tỉnh lại, vẫn không thấy được thân ảnh của hắn.
Ngủ say một giấc, cảm giác buồn nôn cũng đỡ hơn, lại cô đơn chiếc bóng trong trướng phù dung, đợi không thấy phu quân trở về.
Nhất thời hết buồn ngủ, vì thế nàng đứng dậy, đi ra cửa.
Tối nay trăng sáng treo trên bầu trời đêm, côn trùng rả rích, gió mát ve vuốt khuôn mặt.
Nàng đứng chỗ hành lang gấp khúc, đắm chìm trong ánh sáng nhu hòa, lại không cảm thấy ánh trăng lạnh như nước nữa.
Lần này cũng là gần một đêm, nàng chờ mong hắn.
Ai có thể hiểu tâm tình của nàng, một nữ tử, mong mỏi phu quân yêu thương.
Cho nên, nàng không còn là Tô Ngọc Thanh trên núi Vũ Sơn.
Chỉ vì trong sinh mệnh của nàng, có một cảm giác chờ mong được yêu, một loại tình yêu sư huynh không thể cho.
Nàng thắt chặt góc áo, theo tâm tình đi đến Cô Vụ cư của hắn.
Tòa độc viện quen thuộc, tại canh bốn, nhưng đèn đuốc lại sáng trưng.
Là hắn đã trở lại sao?
Bước chân của nàng thêm nhẹ nhàng, trong mắt lóe ra kích động.
Nàng rất muốn nói cho hắn, nàng mang thai con của hắn, nàng nguyện ý làm chính phi của hắn, không oán không hận.
Nhưng, nàng càng muốn hỏi hắn, hắn yêu nàng sao?
Nàng cần đáp án.
Ở cửa, vài nha hoàn tay chân lanh lẹ ra ra vào vào, hình như đang chuẩn bị gì đó. Mà Lí ma ma vừa mới đưa lễ phục cho nàng đứng ở cửa, kinh ngạc thấy nàng vào viện.
- Ngọc phu nhân, sao phu nhân lại tới tẩm cư của Vương gia? Đã là canh bốn rồi, phu nhân nên nghỉ tạm, thân mình của phu nhân không khỏe.
Những lời này tất nhiên là không vào tai Ngọc Thanh, giờ phút này nàng chỉ muốn biết hắn đã trở lại hay chưa.
- Vương gia đã trở lại chưa? Ta có việc tìm hắn.
Lí ma ma cúi người,
- Vương gia còn chưa có trở về, giờ phút này xe ngựa của Vương gia còn trên đường.
Ngọc Thanh đang muốn hỏi bao giờ Vương gia mới có thể trở về, lúc này đã có một tiểu nha hoàn vội vã chạy tới, nói là xe ngựa của Vương gia đã đến cửa Vương phủ, bảo các nàng phải nhanh chuẩn bị xong.
Bất chấp mấy người này đang chuẩn bị cái gì, Ngọc Thanh chạy vội ra cửa lớn Vương phủ. Cuối cùng đêm nay hắn đã trở lại, nàng rốt cục có thể nói hắn tin nàng mang thai.
Chạy đến sau núi giả, chân trái đột nhiên vấp phải một tảng đá lớn, mắt cá chân hơi chệch, tức khắc thấy đau đớn.
Nàng vội vàng bấu víu lấy núi giả, chống đỡ thân mình, mới biết chính mình sơ ý bị chệch mắt cá chân.
Nàng ngồi xổm xuống, cực lực chịu đựng đau đớn đến xương, chờ cơn đau hơi hoãn, nàng cắn chặt răng, từ từ đứng lên.
Cuối cùng mạo hiểm mồ hôi lạnh túa ra, bước bước đầu tiên, sau đó bước thứ hai…
Chờ nàng kéo bàn chân bị thương tới vương phủ đại môn, trước cửa một mảnh lạnh lùng, không thấy thân ảnh của hắn.
Hỏi thị vệ ở cửa, mới biết hắn đã qua tiền thính.
Vì thế nàng lại kéo chân bị chệch mắt cá chân đi tới tiền thính, bởi vì đáy cõi lòng chờ mong cùng vui sướng, cảm giác tới gần hắn được một bước, nàng đột nhiên cảm thấy mắt cá chân cũng không có đau như vậy.
Nàng cười, bàn tay run rẩy nắm chặt áo, nàng phải cười nói cho hắn, nàng có mang con của hắn.
Tiền thính quả nhiên sáng trưng, quản gia của vương phủ ở đó, Lí ma ma cũng từ Cô vụ cư chạy lại đây, nam tử cao lớn mặc áo xanh cũng đã ở, Thu Phinh mặt lạnh cùng hắn, đều ở đó.
Hắn một thân đoạn bào màu xanh đen, nhuyễn giày chân kim, khí vũ hiên ngang ngồi ở ghế trên tiền thính. Tay đang xoa xoa mi tâm nhăn lại, khuôn mặt tuấn tú che kín phong trần cùng đau lòng.
Tầm mắt của nàng nâng lên, liền nhìn thấy một nữ tử áo xám ngồi bên cạnh người hắn. Khuôn mặt nàng thanh lệ nhưng hơi tái nhợt, một thân áo xám, vẻ mặt trầm tĩnh, đôi tay trắng trẻo nắm chặt tay Hoàng Phủ Luật, ánh mắt nhìn hắn có chút ngượng ngùng.
Tâm Ngọc Thanh lóe lên tia lo lắng vô hạn, cảm giác lồng ngực nặng như trời đất sụp đổ.
Nữ tử kia, rõ ràng là Mạnh Tố Nguyệt đã chết hơn một năm.
Mà nữ tử đứng trước mặt nàng đây, quả đúng là Mạnh Tố Nguyệt đang mỉm cười nhã nhặn.
Mà nam nhân nàng yêu kia, đang chăm chú nhìn vị chính phi đã mất tích bao lâu của hắn, ánh mắt ngập tràn thâm tình. Vẻ mặt thương xót cùng lo lắng, không hề để ý tới sự xuất hiện của nàng.
Nàng đứng trước mặt bao nhiêu người, cố gắng chống đỡ đôi chân đau buốt, Ngọc Thanh như nghe thấy tiếng tim mình tan thành từng mảnh.
Đau đớn!
Trong nháy mắt, trái tim kịch liệt co rút lại, thân thể của nàng như rơi xuống hố băng lạnh lẽo, từ ngực khí lạnh lan ra toàn thân, đau đớn rã rời.
Ngọc Thanh nhìn hắn, không nói câu nào, thân mình run rẩy không thôi, khó chịu đến độ không thể hô hấp.
- Ngọc phu nhân.
Tiếng kêu to vang lên thu hút sự chú ý của nam nhân kia, hắn quay đầu. nhìn thấy nàng đứng ở cửa, mày kiếm nhướng lên, khuôn mặt tràn ngập nhu tình bỗng chốc trở nên hơi khiếp sợ.
- Sao ngươi lại tới đây?
Đây là câu nói đầu tiên hắn nói với nàng, lại lạnh lẽo không thôi,khuôn mặt tuấn tú dâng lên phức tạp, nhưng thủy chúng không buông tay nữ tử.
- Ta…
Nàng rốt cục cũng mở được miệng, nhưng lại chỉ mỗi chữa “Ta”.
Bởi vì ánh nhìn của hắn nhìn nàng đầy thâm thúy cùng phức tạp, không còn nhu tình quen thuộc, cũng không còn chờ mong gì nữa.
Nàng cắn chặt môi, sợ chính mình sẽ nghẹn ngào ra tiếng.
Giờ phút này nàng tựa như một kẻ phá đám, chiếc bóng lẻ loi cô đơn giữa bao người, nhận lấy ánh mắt lạnh lẽo của mọi người.
Mà hắn, cũng dùng ánh mắt băng lãnh như vậy nhìn nàng, không cho nàng một đường lui nào.
Ánh mắt của hắn tựa như đẩy nàng xuống mười tám tầng địa ngục, trong thoáng chốc, nàng nghe thấy âm thanh trái tim mình hung hăng vỡ nát.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau như vậy.
Đối với nàng tựa như loại tra tấn hổ sở nhất.
Đau đớn chết lặng.
Thật lâu sau…..
- Luật, đây là Ngọc Khanh muội sao?
Nữ tử áo xám rốt cuộc cũng mở miệng, vẻ mặt mềm mại.
Nam nhân tức khắc thu hồi ánh mắt, nắm chặt tay nữ tử:
- Tố Nguyệt, đêm đã khuya, nàng đi nghỉ tạm đi, đường dài chắc nàng mệt lắm rồi.
Bộ dáng tràn đầy nhu tình như nước, dường như sợ làm thương nữ tử kia.
Thái độ trân trọng kia so với vẻ lạnh như băng hắn đối nàng, quả là khác nhau một trời một vực.
Ngọc Thanh lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, tâm vỡ nát.
Cuối cùng nàng lẳng lặng quay người, ngay lập tức, nước mắt đã cố kìm chế liền tuôn như thác trên khuôn mặt mỹ lệ đầy đau thương của nàng.
Sau đó, nàng đứng thẳng người, cố chịu đựng mắt cá chân đau buốt thấu tam can, hướng cửa đi ra.
- Ngọc Thanh.
Phía sau truyền đến thanh âm của nam nhân. Lại nghe hắn phân phó:
- Lí ma ma. Đưa nàng về Tịch Lạc Viên.
Nàng cười lạnh, lê chân trái bị thương hướng nhanh ra cửa, bóng dáng tiêu sái nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Hoàng Phủ Luật ở phía sau, nhìn khoảnh khắc bóng dáng nàng biến mất, trong mắt che kín giãy dụa cùng thống khổ, lại tuyệt đối không buông tay nữ nhân bên cạnh.
Nàng chạy thẳng một mạch , về tới nơi nàng vấp ngã cừa này.
Bởi vì chỉ có nơi đây mới yên tĩnh, ít người qua lại, vết thương máu chảy đầm đìa của nàng sẽ không bị ai nhìn thấy.
Giày thêu và áo khoác nàng đã đánh rớt trên đường chạy tới đây. Ngọc Thanh mặc trung y mỏng manh đi tới dãy núi giả, nàng ôm vết thương ngồi trong bóng tối cô độc.
Ôm hai vai, nhìn bầu trời trăng sáng vằng vặc, nàng cố gắng ổn định cảm xúc của chính mình.
Vừa rồi, nàng sao có thể chờ mong hắn đón nhận nàng cùng đứa trẻ trong bụng chứ?
Nàng sao có thể quên, người hắn yêu nhất chính là Mạnh Tố Nguyệt!
Nàng như thế nào có thể vọng tưởng được hắn yêu thương? Có lẽ hắn với nàng, cũng chỉ là thương hại mà thôi.
Thật nực cười!
Một giọt nước theo khóe mắt chảy xuống, kéo dài tới môi, vị mặn chát.
Lúc đó nàng mới biết, nàng đã rơi lệ đầy mặt.
Tô Ngọc Thanh nàng cuối cùng vẫn vì hắn mà khóc, vì nam nhân gây cho nàng bao nhiêu tổn thương mà khóc.
Lát sau, “phệ tâm” lại tái phát, đau đớn toàn thân, cơ thể không chịu được sự lạnh lẽo thấu tâm can, trong bóng đêm, nàng cuộn mình run rẩy.
- Ngọc phu nhân!
Xa xa truyền đến tiếng hô của Lí ma ma.
- Ngọc phu nhân, ngài ở đâu? Ngọc phu nhân..
Nàng chìm trong bi thương tột cùng, ngoảnh mặt làm ngơ
- Lí ma ma, chúng ta tới nơi khác tìm đi. Ngọc phu nhân không chừng không có ở đây
- Được. Đi nơi khác tìm đi.
- Ma ma, người xem, có chiếc giày thêu ở gần hồ Ngọc Bích.
- Nhanh qua đó xem sao.
Những tiếng hô dần dần biến mất, bốn bề im lặng, chỉ nghe tiếng côn trùng râm ran.
Thật lâu sau, trong bóng đêm nữ tử lẳng lặng đứng dậy.
Nàng bước từng bước trên mặt đường đầy đá, mái tóc đen dài bay phiêu diêu trong gió. Ánh trăng trong vắt chiếu lên thân ảnh lẻ loi nhẹ bẫng, tựa như chỉ trong nháy mắt nàng sẽ biến mất vậy.
Dung nhan mỹ lệ được ánh trăng bao bọc, khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi môi mỏng dần mất đi săc đỏ, hai mắt trong sáng ngân ngấn lệ, có chút lạnh lùng.
Ngọc Thanh lê chân trái đau tới mất cảm giác, từng bước đi về Tịch Lạc Viên.
Thật lâu sau, nàng đứng ở cửa, bị đèn đuốc sáng trưng làm cho đau mắt.
Nheo nheo mắt, nàng lạnh lùng đi vào trong phòng.
- Tỷ tỷ, người rốt cuộc cũng về rồi.
Vẻ mặt Tiểu Xu tràn ngập vui mừng.
Nàng nhìn nam tử một thân đen bào đứng bên cạnh bàn. Ánh mắt nhìn nàng lóe lên chút lo lắng rồi lập tức biến mất.
- Nàng vừa đi đâu?
Hắn hỏi, mày kiếm nhăn lại, nhưng không có lại gần nàng.
Ngọc Thanh liếc qua chiếc giầy thêu trên bàn, nở nụ cười:
- Ta sẽ không ngu ngốc đến mức tự kết thúc tính mạng của mình, bởi vì ta còn phải đợi lễ sắc phong vào tháng sau chứ, ha ha.
Đôi mắt thăm thẳm của Hoàng Phủ Luật hiện lên chút phức tạp, hắn nắm chặt quyền, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nữ tử, hắn nói:
- Ngọc Thanh, ta thật không ngờ một năm qua Tố Nguyệt luôn luôn ở tại am ni cô đó, Tố Nguyệt nàng, đã phải chịu rất nhiều khổ sở…
Ngọc Thanh đưa lưng về phía hắn, nhìn ngắm bộ lễ phục quý giá đẹp đẽ, nay đã không thuộc về nàng nữa rồi:
- Cho nên?
Hoàng Phủ Luật trầm mặc.
- Cho nên ngươi không thể sắc phong ta làm chính thê, đúng không? Bởi vì Mạnh Tố Nguyệt đã trở lại, nữ nhân ngươi yêu nhất đã trở lại, ha ha….
Nàng mở mắt ra, cực lực ngăn dòng nước mắt chực chảy xuống, cũng không có xoay người.
- Lễ phục này, ngươi mang nó đi, đối với ta mà nói đây chính là sự châm chọc.
Nàng lạnh nhạt nói.
Sau đó kéo chân trái đau đớn hướng nội thất mà đi, tức khắc liền đem chính mình giấu sau phù dung trong trướng.
Một lát, lại nghe giọng nàng vọng ra:
- Vương Gia hôm nay là ở lai chỗ nô tì ngủ, hay sang chỗ tỷ tỷ ngủ?
Trên khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Luật lập tức xuất hiện thống khổ, hắn nhìn sâu vào mành trong trướng, trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng hắn đột nhiên xoay người, đi ra phía cửa.
- Chiếu cố Ngọc vương phi thật tốt.
Nói xong, liền đi ra khỏi Tịch Lạc Viên.
Trong trướng, nữ tử thủy chung nhắm chặt hai mắt, mồ hôi lạnh ướt đẫm thái dương, đôi môi run rẩy, đã bị răng cắn chặt mà bật máu.
- Tỷ tỷ, để ta xem chân ngươi bị thương như thế nào nào?
Chờ mọi người đi ra hết, Tiểu Xu vội vàng vén sa trướng lên.
Nàng nâng chân trái của Ngọc Thanh lên, liền thấy được mắt cá chân kia sưng to lên, tấy một mảnh xanh tím.
- Tỷ tỷ,
Tiểu Xu sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng nhẹ nhàng đem chân Ngọc Thanh đặt xuống.
- Ta đi lấy đá chườm, tỷ tỷ chờ ta
Nói xong liền vội vã chạy ra ngoài.
Một lát sau, nàng bưng một chậu nước lạnh vào, quấn khăn quanh viên đá lạnh. Sau đó nhẹ nhàng chườm cho Ngọc Thanh:
- Tỷ tỷ, đau không?
- Không đau.
Bởi vì nơi nàng đau nhất chính là trong tim, nhưng nàng không muốn muội muội lo lắng, đành cố không thể hiện ra điểm khác thường.
Ngọc Thanh mở mắt ra, suy yếu cười:
- Trời sắp sáng rồi, muội đi ngủ đi.
Tiểu xu nghe xong ngồi bên mép giường, trầm tĩnh nói:
- Tỷ tỷ, dù sau này xảy ra chuyện gì, tiểu xu mãi mãi bên người.
Ngọc Thanh cảm động, nước mắt vòng quanh.
Nàng rất muốn ôm muội muội tốt này mà khóc, nhưng nàng cắn răng nhịn xuống cơn đau “phệ tâm”, người bắt đầu run lên. Nàng yếu ớt nói:
- Tỷ tỷ không sao, tiểu Xu đi ngủ đi.
- Vâng.
Tiểu Xu liếc nhìn nang một cái, rồi mới lui xuống.
Mà nàng, rốt cuộc không nhịn được mữa, thân thể run rẩy kịch liệt.
Lần này đau, là tê tâm liệt phế.
Mà nàng, lại không có ấm áp của hắn.
/97
|