Lửa đen thét chói tai bị lá bùa trong tay Như Tiểu Lam hút vào.
Sử Đại Thiên ngẩng đầu nhìn xung quanh: Oa, Độc phu nhân thật sự đi đầu thai!
Huyền Ngọc lặng lẽ không tiếng động, tiến lên xé lá bùa trên đầu hắn ra.
Sử Đại Thiên chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, hưu một cái liền bay ra khỏi thân thể Độc phu nhân.
Uy uy, đây là xảy ra chuyện gì, ta còn chưa có chết đâu, đừng bắt ta đi đầu thai a! Hồn phách Sử Đại Thiên bay loạn trên không trung, liều mạng nghĩ cách trở lại trong thân thể hắn.
Nhưng chỉ có Như Tiểu Lam mới nhìn thấy sự tồn tại của hắn, đám người Huyền Ngọc đều thở ra nhẹ nhàng.
Nếu Như cô nương có thể thu luôn Sử Đại Thiên thì quá tốt rồi. Huyền Ngọc nói thầm một câu, hoàn toàn không nhìn thấy Sử Đại Thiên đang gương nanh múa vuốt với hắn.
Như Tiểu Lam nhịn cười, bảo người bóc lá bùa trên thân thể Sử Đại Thiên xuống.
Lúc này hồn phách Sử Đại Thiên mới được về với thân thể chính mình.
Thanh Mặc Nhan nhìn lá bùa bắt hồn trong tay Như Tiểu Lam: Độc phu nhân đã bị phong ấn ở trong này?
Đúng vậy. Như Tiểu Lam đắc ý nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: Kỳ thực không ít Âm Dương sư có thể thu hồn phách về rồi biến trúng thành âm binh cho họ sử dụng.
Tựa như Ngàn Thương sao? Thanh Mặc Nhan không biết Âm Dương sư là gì, nhưng hắn lại có thể suy đoán ra như thế, đến ngay cả Như Tiểu Lam cũng không thể không thừa nhận, năng lực tiếp thu của hắn rất mạnh.
Đúng vậy, chẳng qua Ngàn Thương là âm binh đã được thuần hóa qua, còn Độc phu nhân lại là một tồn tại vô cùng nguy hiểm!
Kia phải làm sao mới tiêu diệt nàng triệt để được?
Đốt lá bùa này là xong... Ai, ngươi làm cái gì? Như Tiểu Lam vừa rứt lời, đã thấy Thanh Mặc Nhan lấy đi lá bùa trong tay nàng, một bên có người mang chậu lửa tới, Thanh Mặc Nhan không chút do dự ném bùa bắt hồn vào trong chậu lửa.
Ngọn lửa phanh một tiếng bùng lên thật to, rồi sau đó hóa thành một đống tro tàn.
Như Tiểu Lam ngây người: Ngươi... Ngươi cứ như thế đốt nàng đi?
Thiên a, hắn có biết bản thân vừa làm gì hay không, âm binh khó có được như thế, nếu có thể thu phục, sau này còn có thể trở thành sự trợ giúp đắc lực.
Độc phu nhân quá nguy hiểm, không thích hợp với ngươi. Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói.
Ngàn Thương cũng rất nguy hiểm a, không phải đều giống nhau sao. Như Tiểu Lam không phục.
Sở dĩ Ngàn Thương thần phục là vì nhìn ngươi rất giống với hài tử trước đây của nàng, nàng coi ngươi là hài tử chính mình, tự nhiên sẽ sinh ra ý niệm muốn bảo vệ ngươi thật tốt, không giống với Độc phu nhân, nàng là nữ nhân nguy hiểm cùng ngoan độc, nếu không thập phần nắm chắc, thứ vũ khí sắc bén như vậy vẫn là không nên cầm ở trong tay.
Đã biết. Tuy rằng Như Tiểu Lam cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng mà nàng cũng phải thừa nhận Thanh Mặc Nhan nói rất có lý.
Hiện tại lực lượng của nàng vẫn chưa đủ để ngăn cản Độc phu nhân, nếu vạn nhất không cẩn thận để nàng chạy ra ngoài, chiếm được thân thể một lần nữa, đến lúc đó phiền toái sẽ rất lớn.
Thanh Mặc Nhan mang nàng đi ăn sáng.
Huyền Ngọc tiến vào dò hỏi: Công tử thân thể Độc phu nhân xử lý sao đây?
Không có hồn phách Sử Đại Thiên, thân thể Độc phu nhân đã thành một cái vỏ rỗng.
Nhược điểm của nàng là trái tim. Như Tiểu Lam mở miệng nói: Mang thi thể nàng đi thiêu đi.
Thanh Mặc Nhan chờ Huyền Ngọc đi ra ngoài, thấp giọng hỏi: Ngươi từng nhìn thấy qua thân thể của nàng?
Thân thể nửa người nửa rối gỗ.
Như Tiểu Lam gật đầu.
Chẳng lẽ nàng là con rối đứng đầu? Lúc trước thời điểm con rối đứng đầu đào tẩu, Thanh Mặc Nhan đã cảm thấy sau này rất có thể hắn sẽ lại xuất hiện.
Tuy rằng rất giống, đến ngay cả hơi thở trên người bọn họ cũng giống nhau, nhưng thật đáng tiếc, Độc phu nhân không phải con rối đứng đầu.
Vậy nàng là cái gì?
Là thao hồn sư, có thể cướp đi thân thể người khác. Như Tiểu Lam giải thích nói: Ta từng nghe ông nội nói qua, có loại người điên cuồng mưu cầu trường thọ, sẽ tự cải tạo thân thể chính mình, lợi dụng ít thủ đoạn, đem chính mình biến thành bộ dáng kia... Bất quá để duy trì thế cân bằng giữa thân thể cùng thân thể rối gỗ, bọn họ phải dùng đến một loại dược vật, bằng không sẽ già dần qua từng năm.
Dược vật gì? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Cái này ta cũng không rõ, dù sao phương thuốc của bọn họ cũng đều là tuyệt mật không truyền ra ngoài, có loại thậm chí còn phải dùng đến bộ phận nào đó trên cơ thể người để kê đơn, như là tròng mắt chẳng hạn, khả năng Độc phu nhân chiếm cứ ở Thạch Phường trấn là để lấy quỷ thảo làm thuốc đi.
Thanh Mặc Nhan mân môi, một ý niệm xẹt qua trong đầu.
Nếu người thường uống loại thuốc này vào, có phải cũng sẽ được sống lâu giống như Độc phu nhân, hoặc là vĩnh viễn bảo trì dung mạo không? Không biết hắn nghĩ tới cái gì, đáy mắt hiện lên tia u ám.
Như Tiểu Lam lắc đầu như trống bỏi: Loại sự tình này tốt nhất ngươi đừng nghĩ đến, ông nội ta từng nói qua, làm người không thể quá tham lam, nếu không một khi để cho lòng tham vượt qua lý trí, sẽ biến thành ma quỷ.
Thanh Mặc Nhan không truy vấn nữa, hai người im lặng dùng xong bữa sáng.
Sẽ biến thành ma quỷ?
Thanh Mặc Nhan liên tục nhìn vào khuôn mặt trắng nõn của Như Tiểu Lam, trong nắng sớm, đôi môi nàng sáng bóng như hạt châu, không khỏi khiến hắn nhớ lại nụ hôn ngọt ngào mà mất hồn trong rừng sâu kia.
Nếu là vì nàng, dù có phải biến thành ma quỷ cũng không sao.
Ngươi đang nhìn cái gì? Cảm nhận được ánh mắt xâm lược của người nào đó, Như Tiểu Lam theo bản năng rụt cổ lại.
Luôn có loại cảm giác bị sói đói nhìn chằm chằm vào, sau lưng lạnh lẽo.
Đang nhìn ngươi. Thanh Mặc Nhan gằn từng chữ một.
Nhìn ta làm cái gì?
Nhìn xem ngươi giấu tim ta đi đâu rồi.
Như Tiểu Lam không hiểu nói: Tim ngươi đương nhiên vẫn ở trong người ngươi, trái tim bị trúng cổ độc như thế... Ai dám lấy a. Cuối cùng còn lẩm bẩm bổ sung thêm một câu.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan tối lại: Ngươi không cần nó?
Như Tiểu Lam rút rút miệng, người này lại thần kinh cái gì, không cần .
Kinh thành gửi thư đến, thánh thượng triệu ta về gấp, phỏng chừng là có vụ án cần phải xử lý, khả năng sau khi trở về sẽ bận đến không thể để ý tới ngươi, ở trong phủ ngươi phải cẩn thận một chút, nếu tiến cung không để ý có thể sẽ bị Thái tử bắt đi, còn có nhị đệ ta bên kia, ngươi cũng nên lưu tâm...
Như Tiểu Lam run lên.
Báo ứng đến cũng quá nhanh đi.
Ta... Hiện tại chúng ta phải trở về sao?
Thanh Mặt Nhan xụ mặt gật đầu: Ngày mai sẽ đi.
Như Tiểu Lam do dự nửa ngày: Ta có thể ở lại điền trang ngoài thành không?
Có thể. Thanh Mặc Nhan nhíu mày: Bất quá nơi đó cũng không hẳn là an toàn, ta phải về Đại Lý Tự, bận rộn không thể đi ra khỏi thành, tự nhiên cũng không thể đến điền trang nhìn ngươi mỗi ngày, thế lực của Thái tử ở kinh thành lại vô cùng cường đại, nếu mà nửa đêm thiêu cháy điền trang, dù cho có người mất tích hoặc là bị thiêu chết, thì cũng sẽ không có ai cảm thấy nghi ngờ...
Nghe xong lời nói của Thanh Mặc Nhan lông tóc Như Tiểu Lam liền dựng hết lên, thiên a, nàng phải ôm chặt lấy chủ nhân mới được.
Cắn chặt răng, âm thầm hạ quyết tâm, đột nhiên bổ nhào qua ôm lấy thắt lưng Thanh Mặc Nhan: Thanh Mặc Nhan, ngươi không cần ta nữa sao? Nếu ngươi thật sự không cần ta, ta sẽ rất thương tâm.
Nga? Ngươi sẽ thương tâm? Thanh Mặc Nhan cố nén ý cười trên miệng.
Ân, ta sẽ thương tâm đến mức ăn không thấy ngon miệng nữa.
... Trừ bỏ cái này ra, chẳng lẽ không còn cái khác? Thanh Mặc Nhan chỉ cảm thấy mình tỉ mỉ chăn nuôi lâu như thế, cuối cùng chỉ nuôi ra được một cái thùng cơm nhỏ, vẫn luôn vô tâm vô phế như vậy.
Sử Đại Thiên ngẩng đầu nhìn xung quanh: Oa, Độc phu nhân thật sự đi đầu thai!
Huyền Ngọc lặng lẽ không tiếng động, tiến lên xé lá bùa trên đầu hắn ra.
Sử Đại Thiên chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, hưu một cái liền bay ra khỏi thân thể Độc phu nhân.
Uy uy, đây là xảy ra chuyện gì, ta còn chưa có chết đâu, đừng bắt ta đi đầu thai a! Hồn phách Sử Đại Thiên bay loạn trên không trung, liều mạng nghĩ cách trở lại trong thân thể hắn.
Nhưng chỉ có Như Tiểu Lam mới nhìn thấy sự tồn tại của hắn, đám người Huyền Ngọc đều thở ra nhẹ nhàng.
Nếu Như cô nương có thể thu luôn Sử Đại Thiên thì quá tốt rồi. Huyền Ngọc nói thầm một câu, hoàn toàn không nhìn thấy Sử Đại Thiên đang gương nanh múa vuốt với hắn.
Như Tiểu Lam nhịn cười, bảo người bóc lá bùa trên thân thể Sử Đại Thiên xuống.
Lúc này hồn phách Sử Đại Thiên mới được về với thân thể chính mình.
Thanh Mặc Nhan nhìn lá bùa bắt hồn trong tay Như Tiểu Lam: Độc phu nhân đã bị phong ấn ở trong này?
Đúng vậy. Như Tiểu Lam đắc ý nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: Kỳ thực không ít Âm Dương sư có thể thu hồn phách về rồi biến trúng thành âm binh cho họ sử dụng.
Tựa như Ngàn Thương sao? Thanh Mặc Nhan không biết Âm Dương sư là gì, nhưng hắn lại có thể suy đoán ra như thế, đến ngay cả Như Tiểu Lam cũng không thể không thừa nhận, năng lực tiếp thu của hắn rất mạnh.
Đúng vậy, chẳng qua Ngàn Thương là âm binh đã được thuần hóa qua, còn Độc phu nhân lại là một tồn tại vô cùng nguy hiểm!
Kia phải làm sao mới tiêu diệt nàng triệt để được?
Đốt lá bùa này là xong... Ai, ngươi làm cái gì? Như Tiểu Lam vừa rứt lời, đã thấy Thanh Mặc Nhan lấy đi lá bùa trong tay nàng, một bên có người mang chậu lửa tới, Thanh Mặc Nhan không chút do dự ném bùa bắt hồn vào trong chậu lửa.
Ngọn lửa phanh một tiếng bùng lên thật to, rồi sau đó hóa thành một đống tro tàn.
Như Tiểu Lam ngây người: Ngươi... Ngươi cứ như thế đốt nàng đi?
Thiên a, hắn có biết bản thân vừa làm gì hay không, âm binh khó có được như thế, nếu có thể thu phục, sau này còn có thể trở thành sự trợ giúp đắc lực.
Độc phu nhân quá nguy hiểm, không thích hợp với ngươi. Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói.
Ngàn Thương cũng rất nguy hiểm a, không phải đều giống nhau sao. Như Tiểu Lam không phục.
Sở dĩ Ngàn Thương thần phục là vì nhìn ngươi rất giống với hài tử trước đây của nàng, nàng coi ngươi là hài tử chính mình, tự nhiên sẽ sinh ra ý niệm muốn bảo vệ ngươi thật tốt, không giống với Độc phu nhân, nàng là nữ nhân nguy hiểm cùng ngoan độc, nếu không thập phần nắm chắc, thứ vũ khí sắc bén như vậy vẫn là không nên cầm ở trong tay.
Đã biết. Tuy rằng Như Tiểu Lam cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng mà nàng cũng phải thừa nhận Thanh Mặc Nhan nói rất có lý.
Hiện tại lực lượng của nàng vẫn chưa đủ để ngăn cản Độc phu nhân, nếu vạn nhất không cẩn thận để nàng chạy ra ngoài, chiếm được thân thể một lần nữa, đến lúc đó phiền toái sẽ rất lớn.
Thanh Mặc Nhan mang nàng đi ăn sáng.
Huyền Ngọc tiến vào dò hỏi: Công tử thân thể Độc phu nhân xử lý sao đây?
Không có hồn phách Sử Đại Thiên, thân thể Độc phu nhân đã thành một cái vỏ rỗng.
Nhược điểm của nàng là trái tim. Như Tiểu Lam mở miệng nói: Mang thi thể nàng đi thiêu đi.
Thanh Mặc Nhan chờ Huyền Ngọc đi ra ngoài, thấp giọng hỏi: Ngươi từng nhìn thấy qua thân thể của nàng?
Thân thể nửa người nửa rối gỗ.
Như Tiểu Lam gật đầu.
Chẳng lẽ nàng là con rối đứng đầu? Lúc trước thời điểm con rối đứng đầu đào tẩu, Thanh Mặc Nhan đã cảm thấy sau này rất có thể hắn sẽ lại xuất hiện.
Tuy rằng rất giống, đến ngay cả hơi thở trên người bọn họ cũng giống nhau, nhưng thật đáng tiếc, Độc phu nhân không phải con rối đứng đầu.
Vậy nàng là cái gì?
Là thao hồn sư, có thể cướp đi thân thể người khác. Như Tiểu Lam giải thích nói: Ta từng nghe ông nội nói qua, có loại người điên cuồng mưu cầu trường thọ, sẽ tự cải tạo thân thể chính mình, lợi dụng ít thủ đoạn, đem chính mình biến thành bộ dáng kia... Bất quá để duy trì thế cân bằng giữa thân thể cùng thân thể rối gỗ, bọn họ phải dùng đến một loại dược vật, bằng không sẽ già dần qua từng năm.
Dược vật gì? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Cái này ta cũng không rõ, dù sao phương thuốc của bọn họ cũng đều là tuyệt mật không truyền ra ngoài, có loại thậm chí còn phải dùng đến bộ phận nào đó trên cơ thể người để kê đơn, như là tròng mắt chẳng hạn, khả năng Độc phu nhân chiếm cứ ở Thạch Phường trấn là để lấy quỷ thảo làm thuốc đi.
Thanh Mặc Nhan mân môi, một ý niệm xẹt qua trong đầu.
Nếu người thường uống loại thuốc này vào, có phải cũng sẽ được sống lâu giống như Độc phu nhân, hoặc là vĩnh viễn bảo trì dung mạo không? Không biết hắn nghĩ tới cái gì, đáy mắt hiện lên tia u ám.
Như Tiểu Lam lắc đầu như trống bỏi: Loại sự tình này tốt nhất ngươi đừng nghĩ đến, ông nội ta từng nói qua, làm người không thể quá tham lam, nếu không một khi để cho lòng tham vượt qua lý trí, sẽ biến thành ma quỷ.
Thanh Mặc Nhan không truy vấn nữa, hai người im lặng dùng xong bữa sáng.
Sẽ biến thành ma quỷ?
Thanh Mặc Nhan liên tục nhìn vào khuôn mặt trắng nõn của Như Tiểu Lam, trong nắng sớm, đôi môi nàng sáng bóng như hạt châu, không khỏi khiến hắn nhớ lại nụ hôn ngọt ngào mà mất hồn trong rừng sâu kia.
Nếu là vì nàng, dù có phải biến thành ma quỷ cũng không sao.
Ngươi đang nhìn cái gì? Cảm nhận được ánh mắt xâm lược của người nào đó, Như Tiểu Lam theo bản năng rụt cổ lại.
Luôn có loại cảm giác bị sói đói nhìn chằm chằm vào, sau lưng lạnh lẽo.
Đang nhìn ngươi. Thanh Mặc Nhan gằn từng chữ một.
Nhìn ta làm cái gì?
Nhìn xem ngươi giấu tim ta đi đâu rồi.
Như Tiểu Lam không hiểu nói: Tim ngươi đương nhiên vẫn ở trong người ngươi, trái tim bị trúng cổ độc như thế... Ai dám lấy a. Cuối cùng còn lẩm bẩm bổ sung thêm một câu.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan tối lại: Ngươi không cần nó?
Như Tiểu Lam rút rút miệng, người này lại thần kinh cái gì, không cần .
Kinh thành gửi thư đến, thánh thượng triệu ta về gấp, phỏng chừng là có vụ án cần phải xử lý, khả năng sau khi trở về sẽ bận đến không thể để ý tới ngươi, ở trong phủ ngươi phải cẩn thận một chút, nếu tiến cung không để ý có thể sẽ bị Thái tử bắt đi, còn có nhị đệ ta bên kia, ngươi cũng nên lưu tâm...
Như Tiểu Lam run lên.
Báo ứng đến cũng quá nhanh đi.
Ta... Hiện tại chúng ta phải trở về sao?
Thanh Mặt Nhan xụ mặt gật đầu: Ngày mai sẽ đi.
Như Tiểu Lam do dự nửa ngày: Ta có thể ở lại điền trang ngoài thành không?
Có thể. Thanh Mặc Nhan nhíu mày: Bất quá nơi đó cũng không hẳn là an toàn, ta phải về Đại Lý Tự, bận rộn không thể đi ra khỏi thành, tự nhiên cũng không thể đến điền trang nhìn ngươi mỗi ngày, thế lực của Thái tử ở kinh thành lại vô cùng cường đại, nếu mà nửa đêm thiêu cháy điền trang, dù cho có người mất tích hoặc là bị thiêu chết, thì cũng sẽ không có ai cảm thấy nghi ngờ...
Nghe xong lời nói của Thanh Mặc Nhan lông tóc Như Tiểu Lam liền dựng hết lên, thiên a, nàng phải ôm chặt lấy chủ nhân mới được.
Cắn chặt răng, âm thầm hạ quyết tâm, đột nhiên bổ nhào qua ôm lấy thắt lưng Thanh Mặc Nhan: Thanh Mặc Nhan, ngươi không cần ta nữa sao? Nếu ngươi thật sự không cần ta, ta sẽ rất thương tâm.
Nga? Ngươi sẽ thương tâm? Thanh Mặc Nhan cố nén ý cười trên miệng.
Ân, ta sẽ thương tâm đến mức ăn không thấy ngon miệng nữa.
... Trừ bỏ cái này ra, chẳng lẽ không còn cái khác? Thanh Mặc Nhan chỉ cảm thấy mình tỉ mỉ chăn nuôi lâu như thế, cuối cùng chỉ nuôi ra được một cái thùng cơm nhỏ, vẫn luôn vô tâm vô phế như vậy.
/370
|