Xử lý xong chuyện ở Thạch Phường trấn, Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam rời đi, chuẩn bị trở về kinh thành.
Thái Nghĩa Minh cố ý đến đưa tiễn, còn thịnh tình tặng cho Như Tiểu Lam không ít đồ, chẳng qua lần này hắn đã biết điều hơn, không đem đồ giao cho Như Tiểu Lam, mà là trực tiếp đưa đến tay Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan không từ chối, trực tiếp nhận lấy.
Bất quá khiến cho mọi người kinh ngạc là, bọn họ gặp Sử Đại Thiên chặn trước xe, hắn gắt gao ôm bánh xe không chịu buông tay, khẩn cầu Thanh Mặc Nhan mang hắn theo, dù phải làm chân chạy vặt hắn cũng chịu.
Huyền Ngọc kéo Sử Đại Thiên ra khỏi bánh xe, ném hắn vào bụi cỏ ven đường.
Như Tiểu Lam ở trong xe nói thầm một trận với Thanh Mặc Nhan, cuối cùng Thanh Mặc Nhan cũng gật đầu, đồng ý cho Sử Đại Thiên đi theo.
Sử Đại Thiên cười không ngậm được mồm, đám người Huyền Ngọc cảm giác như trên đỉnh đầu bị một luồng u ám áp chế.
Trên đường về kinh, bên tai bọn họ nhất định sẽ không được thanh tĩnh.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, khi trở lại kinh thành, Như Tiểu Lam đã mặc áo bông vào, trong xe ngựa có chậu than, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng lên, trên người mặc bộ y phục gấm màu đỏ, nhìn giống như là oa nhi mừng năm mới.
Khi trở lại Hầu phủ, đã là chạng vạng tối.
Thanh Mặc Nhan vừa bước xuống xe ngựa, xoay người chuẩn bị bế Như Tiểu Lam xuống, quản gia trong phủ không biết từ nơi nào đi ra đón.
Hầu gia chuẩn bị cơm chiều ở trong viện, nghe nói thế tử đã trở về, đang chờ người đến đó.
Như Tiểu Lam chui ra khỏi xe, cùng Thanh Mặc Nhan nhìn nhau.
Đối với việc mới về phủ mà nói, đây thật sự là một tin tức khiến người ta mất hứng nhất.
Vốn tưởng rằng trở về sẽ được hảo hảo tắm nước ấm, thoải mái dễ chịu nghỉ ngơi, không nghĩ tới lại phải đến chỗ lão Hầu gia ăn cơm chiều.
Nhìn khuôn mặt già nua kia, thật là làm cho người ta mất hết khẩu vị.
Đành chấp nhận đến đó trước vậy. Như Tiểu Lam nói thầm một câu.
Thanh Mặc Nhan lạnh giọng phân phó những người khác về sân trước, chỉ chừa lại một mình Huyền Ngọc, mang theo Như Tiểu Lam đi đến trong viện.
Trong viện, tiểu sảnh.
Nhị thiếu gia cùng thiếp thất Ngũ thị của hắn đã đến từ sớm, Ngũ thị đang cúi đầu châm trà.
Lão Hầu gia đang nói chuyện cùng với nhị thiếu gia, nhị thiếu gia thường xuyên khom người gật đầu, thái độ cung kính.
Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam bước vào, mọi âm thanh trong tiểu sảnh lập tức im bặt lại.
Ngũ thị ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa.
Thấy Thanh Mặc Nhan phong trần mệt mỏi tiến đến, nắm tay tiểu oa nhi hai gò má đỏ ửng.
Tiểu yêu quái kia... Cư nhiên lại lớn thêm một chút.
Nắm chặt ấm trà trong tay, Ngũ thị nỗ lực ngăn chặn ghen tuông trong lòng.
Nàng không hiểu, yêu quái kia có cái gì tốt, vì sao Thiếu Khanh lại che chở nàng như thế, chẳng lẽ hắn không sợ có một ngày nàng ta sẽ ăn luôn cả hắn?
Mặc Nhan tới, ngồi xuống đi. Lão Hầu gia ho khan, phân phó quản gia bên người.
Như Tiểu Lam có chút ngoài ý muốn, khó có dịp lão Hầu gia không chủ động kiếm chuyện, đây là mặt trời mọc từ hướng tây sao?
Nàng quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, Thanh Mặc Nhan cũng hiểu ý nghĩ của nàng, hơi mỉm cười.
Chứng kiến cảnh đôi bích nhân ở đối diện vô cùng ăn ý nhìn nhau cười, Ngũ thị cố ý đặt thật mạnh ấm trà lên bàn.
Đông một tiếng vang lên, Thanh Mặc Nhan bên kia không có phản ứng gì, ngược lại khiến cho nhị thiếu gia phát hoảng.
Hắn bực mình quát: Mắt ngươi bị mù sao, đại ca đã ngồi xuống, sao còn không đi châm trà?
Ngũ thị cắn môi, mới trôi qua có một tháng, nhị thiếu gia đã từ dịu dàng thắm thiết biến thành một phu quân độc đoán chanh chua.
Tuy rằng hắn đã từng mê luyến qua thân thể của nàng, bất quá rất nhanh hắn đã bị áp lực từ phụ thân bắt ép, mỗi ngày nhìn thấy nàng đều nói về việc muốn nàng dùng đồ cưới của mình trợ giúp hắn, để hắn tìm được một chức quan tốt, mở rộng tiền đồ.
Công việc quản lý chi tiêu trong phủ cuối cùng cũng về trên tay nàng, nhưng lại không được tốt đẹp như nàng đã nghĩ.
Tiền bạc trong phủ ít đến đáng thương, chỉ có thể dựa vào bổng lộc của cha chồng, cha chồng nàng lại là một người cực kỳ keo kiệt, sau hậu trạch không có lấy một phu nhân hay tiểu thiếp, chỉ có hai nha đầu thông phòng, bình thường tiều tiêu hàng tháng đều là do đại a đầu phân phát.
Nhị thiếu gia không có việc làm, mỗi tháng bạc trong tay hắn chỉ có ra không có vào, tiền tiêu hàng tháng phân tới chưa đến mười ngày hắn đã tiêu hết sạch, làm hại nàng muốn mua thứ gì đều phải tự bỏ tiền túi ra, cho nên tuyệt đối nàng sẽ không dùng đồ cưới để trợ giúp hắn.
Hiện tại nhị thiếu gia lại làm trò trước mặt mọi người quát mắng nàng, nàng càng hận muốn dùng ấm trà trong tay đập lên đầu hắn.
Lúc trước là do mắt nàng bị mù, còn tưởng Hầu phủ là một nơi phú quý, không nghĩ tới hiện tại nàng còn không bằng cả tiểu thiếp ở gia đình bình thường.
Không cần châm trà. Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói: Trước khi đến đây chúng ta đã uống rồi.
Lão Hầu gia liếc mắt nhìn Ngũ thị một cái, trong ánh mắt rõ ràng mang theo bất mãn.
Nha hoàn bê đồ ăn lên, Như Tiểu Lam nhìn thấy mấy món ăn trên bàn thì không khỏi ngẩn người.
Dạng đồ ăn như vậy, quả thực so với thức ăn bọn họ ăn trên đường còn kém hơn.
Bọn họ mới đi có một tháng, đồ ăn Hầu phủ đã giảm sút tới bậc này sao.
Nàng nhớ lần trước dùng cơm ở đây, lúc ấy những món mặn vẫn chiếm đa số, hôm nay sao lại biến thành toàn rau cỏ, đây là muốn làm hòa thượng sao?
Thanh Mặc Nhan cũng thấy được thức ăn trên bàn, bất động thanh sắc nhéo vào tay nhỏ bé của nàng.
Như Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn hắn.
Thanh Mặc Nhan nói nhỏ: Nhẫn lại một lúc, ta đã phái người đến Bạch Ngọc lâu mua đồ ăn, chờ khi trở về sẽ cho ngươi ăn no.
Như Tiểu Lam nhịn không được che miệng cười.
Ngũ thị đứng phía sau nhị thiếu gia nhìn thấy một màn này, đôi mắt tựa như bị đâm trúng, sinh đau.
Nàng cùng nhị thiếu gia ở trước mặt lão Hầu gia luôn phải nơm nớp lo sợ, nhưng mà Thanh Mặc Nhan lại không chút để ý, cho nên, tiểu yêu quái kia cũng không cần sợ sệt gì cả.
Trong lòng một trận hờn dỗi, trên mặt lại vẫn treo nụ cười, nàng cố ý mở miệng nói: Thế tử cùng Như cô nương đang nói cái gì, vui vẻ như thế?
Thanh Mặc Nhan không tiếp lời, Như Tiểu Lam lại cười hì hì: Thanh Mặc Nhan sai người đi mua đồ ăn ở Bạch Ngọc lâu, lâu rồi không được ăn điểm tâm ở đó.
Lời vừa nói ra, đến ngay cả lão Hầu gia cũng trầm sắc mặt.
Ở chỗ này ăn là được rồi, cần gì phải đặt mua đồ ăn ở Bạch Ngọc lâu, ngươi không sợ quá mức phô trương sẽ khiến những tên quan văn lắm miệng kia buộc tội ngươi?
Bất quá chỉ là vài món ăn mà thôi, cũng không phải ăn lá vàng uống quỳnh tương (rượu quý), đám quan văn đó sợ là cũng không quản trên đầu ta được. Thanh Mặc Nhan khinh thường nói: Tiểu Lam đang trong giai đoạn phát triển, không thể ăn rau xanh với cơm mỗi ngày được, ta mới rời khỏi phủ một tháng, không nghĩ tới trong phủ thế nhưng sắp không có gì để ăn.
Ngũ thị cùng nhị thiếu gia đều cúi thấp đầu, sắc mặt xấu hổ, hai bên quay hàm lão Hầu gia giun giẩy, giống như đã bị chọc tức không nhẹ.
Như Tiểu Lam yên lặng đếm số, vốn tưởng rằng rất nhanh đối phương sẽ giận dữ, rồi sau đó bọn họ có thể tìm cơ hội trở về, không nghĩ tới ngoài dự đoán của mọi người lão Hầu gia lại cố gắng nhịn cơn giận xuống.
Đến ngay cả Thanh Mặc Nhan cũng nhận ra khác thường, ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân hắn.
Nghe nói gần đây trong cung có một vụ án lớn. Lão Hầu gia mở miệng nói: Tứ hoàng tử phụng mệnh đến biên cảnh, thay Nhị hoàng tử thống lĩnh đại quân, trước khi rời cung Thái hậu cố ý đem con hắn tiến cung, nói là muốn kéo gần tình cảm giữa Hoàng thượng cùng hoàng tôn, ai biết được vị hoàng tôn này bị người ám toán ngay tại trong cung, còn suýt nữa bị độc chết, Hoàng thượng giận dữ, sai người tra rõ án này.
Lão Hầu gia liếc mắt nhìn con trai thứ hai của mình, tiếp tục nói với Thanh Mặc Nhan: Ngươi nghĩ cách đưa nhị đệ ngươi vào Hình bộ, trước để hắn ở phía dưới ít ngày, sớm hay muộn ngươi cũng tiến cung tiếp nhận vụ án, khi phá án mang theo hắn lộ diện, chờ đến khi án được phá, tự nhiên hắn cũng sẽ được thăng chức theo.
Lão Hầu gia dùng một loại ngữ khí việc này cứ quyết định như thế nói cho hết lời, trong đầu Như Tiểu Lam chỉ còn lại duy nhất một ý niệm: Lão Hầu gia, ngươi có thể không biết xấu hổ đến mức này sao?
Thái Nghĩa Minh cố ý đến đưa tiễn, còn thịnh tình tặng cho Như Tiểu Lam không ít đồ, chẳng qua lần này hắn đã biết điều hơn, không đem đồ giao cho Như Tiểu Lam, mà là trực tiếp đưa đến tay Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan không từ chối, trực tiếp nhận lấy.
Bất quá khiến cho mọi người kinh ngạc là, bọn họ gặp Sử Đại Thiên chặn trước xe, hắn gắt gao ôm bánh xe không chịu buông tay, khẩn cầu Thanh Mặc Nhan mang hắn theo, dù phải làm chân chạy vặt hắn cũng chịu.
Huyền Ngọc kéo Sử Đại Thiên ra khỏi bánh xe, ném hắn vào bụi cỏ ven đường.
Như Tiểu Lam ở trong xe nói thầm một trận với Thanh Mặc Nhan, cuối cùng Thanh Mặc Nhan cũng gật đầu, đồng ý cho Sử Đại Thiên đi theo.
Sử Đại Thiên cười không ngậm được mồm, đám người Huyền Ngọc cảm giác như trên đỉnh đầu bị một luồng u ám áp chế.
Trên đường về kinh, bên tai bọn họ nhất định sẽ không được thanh tĩnh.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, khi trở lại kinh thành, Như Tiểu Lam đã mặc áo bông vào, trong xe ngựa có chậu than, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng lên, trên người mặc bộ y phục gấm màu đỏ, nhìn giống như là oa nhi mừng năm mới.
Khi trở lại Hầu phủ, đã là chạng vạng tối.
Thanh Mặc Nhan vừa bước xuống xe ngựa, xoay người chuẩn bị bế Như Tiểu Lam xuống, quản gia trong phủ không biết từ nơi nào đi ra đón.
Hầu gia chuẩn bị cơm chiều ở trong viện, nghe nói thế tử đã trở về, đang chờ người đến đó.
Như Tiểu Lam chui ra khỏi xe, cùng Thanh Mặc Nhan nhìn nhau.
Đối với việc mới về phủ mà nói, đây thật sự là một tin tức khiến người ta mất hứng nhất.
Vốn tưởng rằng trở về sẽ được hảo hảo tắm nước ấm, thoải mái dễ chịu nghỉ ngơi, không nghĩ tới lại phải đến chỗ lão Hầu gia ăn cơm chiều.
Nhìn khuôn mặt già nua kia, thật là làm cho người ta mất hết khẩu vị.
Đành chấp nhận đến đó trước vậy. Như Tiểu Lam nói thầm một câu.
Thanh Mặc Nhan lạnh giọng phân phó những người khác về sân trước, chỉ chừa lại một mình Huyền Ngọc, mang theo Như Tiểu Lam đi đến trong viện.
Trong viện, tiểu sảnh.
Nhị thiếu gia cùng thiếp thất Ngũ thị của hắn đã đến từ sớm, Ngũ thị đang cúi đầu châm trà.
Lão Hầu gia đang nói chuyện cùng với nhị thiếu gia, nhị thiếu gia thường xuyên khom người gật đầu, thái độ cung kính.
Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam bước vào, mọi âm thanh trong tiểu sảnh lập tức im bặt lại.
Ngũ thị ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa.
Thấy Thanh Mặc Nhan phong trần mệt mỏi tiến đến, nắm tay tiểu oa nhi hai gò má đỏ ửng.
Tiểu yêu quái kia... Cư nhiên lại lớn thêm một chút.
Nắm chặt ấm trà trong tay, Ngũ thị nỗ lực ngăn chặn ghen tuông trong lòng.
Nàng không hiểu, yêu quái kia có cái gì tốt, vì sao Thiếu Khanh lại che chở nàng như thế, chẳng lẽ hắn không sợ có một ngày nàng ta sẽ ăn luôn cả hắn?
Mặc Nhan tới, ngồi xuống đi. Lão Hầu gia ho khan, phân phó quản gia bên người.
Như Tiểu Lam có chút ngoài ý muốn, khó có dịp lão Hầu gia không chủ động kiếm chuyện, đây là mặt trời mọc từ hướng tây sao?
Nàng quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, Thanh Mặc Nhan cũng hiểu ý nghĩ của nàng, hơi mỉm cười.
Chứng kiến cảnh đôi bích nhân ở đối diện vô cùng ăn ý nhìn nhau cười, Ngũ thị cố ý đặt thật mạnh ấm trà lên bàn.
Đông một tiếng vang lên, Thanh Mặc Nhan bên kia không có phản ứng gì, ngược lại khiến cho nhị thiếu gia phát hoảng.
Hắn bực mình quát: Mắt ngươi bị mù sao, đại ca đã ngồi xuống, sao còn không đi châm trà?
Ngũ thị cắn môi, mới trôi qua có một tháng, nhị thiếu gia đã từ dịu dàng thắm thiết biến thành một phu quân độc đoán chanh chua.
Tuy rằng hắn đã từng mê luyến qua thân thể của nàng, bất quá rất nhanh hắn đã bị áp lực từ phụ thân bắt ép, mỗi ngày nhìn thấy nàng đều nói về việc muốn nàng dùng đồ cưới của mình trợ giúp hắn, để hắn tìm được một chức quan tốt, mở rộng tiền đồ.
Công việc quản lý chi tiêu trong phủ cuối cùng cũng về trên tay nàng, nhưng lại không được tốt đẹp như nàng đã nghĩ.
Tiền bạc trong phủ ít đến đáng thương, chỉ có thể dựa vào bổng lộc của cha chồng, cha chồng nàng lại là một người cực kỳ keo kiệt, sau hậu trạch không có lấy một phu nhân hay tiểu thiếp, chỉ có hai nha đầu thông phòng, bình thường tiều tiêu hàng tháng đều là do đại a đầu phân phát.
Nhị thiếu gia không có việc làm, mỗi tháng bạc trong tay hắn chỉ có ra không có vào, tiền tiêu hàng tháng phân tới chưa đến mười ngày hắn đã tiêu hết sạch, làm hại nàng muốn mua thứ gì đều phải tự bỏ tiền túi ra, cho nên tuyệt đối nàng sẽ không dùng đồ cưới để trợ giúp hắn.
Hiện tại nhị thiếu gia lại làm trò trước mặt mọi người quát mắng nàng, nàng càng hận muốn dùng ấm trà trong tay đập lên đầu hắn.
Lúc trước là do mắt nàng bị mù, còn tưởng Hầu phủ là một nơi phú quý, không nghĩ tới hiện tại nàng còn không bằng cả tiểu thiếp ở gia đình bình thường.
Không cần châm trà. Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói: Trước khi đến đây chúng ta đã uống rồi.
Lão Hầu gia liếc mắt nhìn Ngũ thị một cái, trong ánh mắt rõ ràng mang theo bất mãn.
Nha hoàn bê đồ ăn lên, Như Tiểu Lam nhìn thấy mấy món ăn trên bàn thì không khỏi ngẩn người.
Dạng đồ ăn như vậy, quả thực so với thức ăn bọn họ ăn trên đường còn kém hơn.
Bọn họ mới đi có một tháng, đồ ăn Hầu phủ đã giảm sút tới bậc này sao.
Nàng nhớ lần trước dùng cơm ở đây, lúc ấy những món mặn vẫn chiếm đa số, hôm nay sao lại biến thành toàn rau cỏ, đây là muốn làm hòa thượng sao?
Thanh Mặc Nhan cũng thấy được thức ăn trên bàn, bất động thanh sắc nhéo vào tay nhỏ bé của nàng.
Như Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn hắn.
Thanh Mặc Nhan nói nhỏ: Nhẫn lại một lúc, ta đã phái người đến Bạch Ngọc lâu mua đồ ăn, chờ khi trở về sẽ cho ngươi ăn no.
Như Tiểu Lam nhịn không được che miệng cười.
Ngũ thị đứng phía sau nhị thiếu gia nhìn thấy một màn này, đôi mắt tựa như bị đâm trúng, sinh đau.
Nàng cùng nhị thiếu gia ở trước mặt lão Hầu gia luôn phải nơm nớp lo sợ, nhưng mà Thanh Mặc Nhan lại không chút để ý, cho nên, tiểu yêu quái kia cũng không cần sợ sệt gì cả.
Trong lòng một trận hờn dỗi, trên mặt lại vẫn treo nụ cười, nàng cố ý mở miệng nói: Thế tử cùng Như cô nương đang nói cái gì, vui vẻ như thế?
Thanh Mặc Nhan không tiếp lời, Như Tiểu Lam lại cười hì hì: Thanh Mặc Nhan sai người đi mua đồ ăn ở Bạch Ngọc lâu, lâu rồi không được ăn điểm tâm ở đó.
Lời vừa nói ra, đến ngay cả lão Hầu gia cũng trầm sắc mặt.
Ở chỗ này ăn là được rồi, cần gì phải đặt mua đồ ăn ở Bạch Ngọc lâu, ngươi không sợ quá mức phô trương sẽ khiến những tên quan văn lắm miệng kia buộc tội ngươi?
Bất quá chỉ là vài món ăn mà thôi, cũng không phải ăn lá vàng uống quỳnh tương (rượu quý), đám quan văn đó sợ là cũng không quản trên đầu ta được. Thanh Mặc Nhan khinh thường nói: Tiểu Lam đang trong giai đoạn phát triển, không thể ăn rau xanh với cơm mỗi ngày được, ta mới rời khỏi phủ một tháng, không nghĩ tới trong phủ thế nhưng sắp không có gì để ăn.
Ngũ thị cùng nhị thiếu gia đều cúi thấp đầu, sắc mặt xấu hổ, hai bên quay hàm lão Hầu gia giun giẩy, giống như đã bị chọc tức không nhẹ.
Như Tiểu Lam yên lặng đếm số, vốn tưởng rằng rất nhanh đối phương sẽ giận dữ, rồi sau đó bọn họ có thể tìm cơ hội trở về, không nghĩ tới ngoài dự đoán của mọi người lão Hầu gia lại cố gắng nhịn cơn giận xuống.
Đến ngay cả Thanh Mặc Nhan cũng nhận ra khác thường, ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân hắn.
Nghe nói gần đây trong cung có một vụ án lớn. Lão Hầu gia mở miệng nói: Tứ hoàng tử phụng mệnh đến biên cảnh, thay Nhị hoàng tử thống lĩnh đại quân, trước khi rời cung Thái hậu cố ý đem con hắn tiến cung, nói là muốn kéo gần tình cảm giữa Hoàng thượng cùng hoàng tôn, ai biết được vị hoàng tôn này bị người ám toán ngay tại trong cung, còn suýt nữa bị độc chết, Hoàng thượng giận dữ, sai người tra rõ án này.
Lão Hầu gia liếc mắt nhìn con trai thứ hai của mình, tiếp tục nói với Thanh Mặc Nhan: Ngươi nghĩ cách đưa nhị đệ ngươi vào Hình bộ, trước để hắn ở phía dưới ít ngày, sớm hay muộn ngươi cũng tiến cung tiếp nhận vụ án, khi phá án mang theo hắn lộ diện, chờ đến khi án được phá, tự nhiên hắn cũng sẽ được thăng chức theo.
Lão Hầu gia dùng một loại ngữ khí việc này cứ quyết định như thế nói cho hết lời, trong đầu Như Tiểu Lam chỉ còn lại duy nhất một ý niệm: Lão Hầu gia, ngươi có thể không biết xấu hổ đến mức này sao?
/370
|