Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam về phòng làm việc của mình, thay đổi một thân y phục, cởi bỏ bộ quan bào dính đầy máu đi.
Trên người Như Tiểu Lam cũng bị dính chút máu, may mà Thanh Mặc Nhan đã sớm chuẩn bị cho nàng vài bộ y phục, cho nên tiện thể nàng cũng thay ở đây luôn.
Thanh Mặc Nhan đổi xong y phục đi ra, thấy Như Tiểu Lam không chút động tĩnh, ngồi ở chỗ kia nhăn đôi lông mày nhỏ, hai tay không ngừng lôi kéo vạt áo trước người.
Xảy ra chuyện gì? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Y phục hình như hơi nhỏ, cảm giác có chút chật. Như Tiểu Lam nhíu mi đáp.
Nơi nào chật? Thanh Mặc Nhan ngồi xổm xuống xem xét.
Huyền Ngọc chờ ở bên ngoài sốt ruột cũng không dám thúc giục, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chỉ chờ tiến cung, thế tử lại ở trong kia giúp Như cô nương kiểm tra y phục lớn hay nhỏ.
Không có a, rất vừa vặn. Thanh Mặc Nhan dùng tay kéo kéo y phục nàng, từ khi vật nhỏ biến thành hình người, hắn đối với y phục nữ hài phá lệ quen thuộc.
Như Tiểu Lam vẫn cứ lôi kéo vạt áo trước người: Rất chật a, làm ngực ta đau.
Bàn tay Thanh Mặc Nhan dừng ở giữa không trung.
Ngực ngươi đau?
Như Tiểu Lam nghiêm túc gật đầu: Ta không lừa ngươi, cả hai bên ngực đều đau. Nói xong nàng còn khoa tay múa chân.
Thanh Mặc Nhan chậm rãi duỗi tay dừng ở trên ngực nàng, giọng khàn khàn nói: Là nơi này sao?
Như Tiểu Lam không ngờ tới hắn lại thoải mái tự nhiên đặt tay ở nơi đó như thế, đôi tai thoáng chốc đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu.
Bất quá biểu tình trên mặt Thanh Mặc Nhan vẫn rất bình tĩnh, khiến Như Tiểu Lam cảm thấy là do bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Ở trong mắt hắn, nàng chỉ là một tiểu hài tử, đương nhiên sẽ không có cái ý tưởng gì khác.
Nghĩ như thế, thân thể căng thẳng của nàng thoáng thả lỏng ra.
Thanh Mặc Nhan sờ ngực nàng, vụng trộm nín thở.
Cự ly quá gần, hắn không dám để nàng phát hiện ra dị thường trên người hắn.
Trái tim đập dồn dập, nếu không phải vật nhỏ còn đang ở trước mặt hắn, hắn thậm chí sẽ cho rằng cổ độc trong cơ thể đang phát tác.
Bên dưới làn da, một cỗ khô nóng dâng trào lên, kêu gào, giống như muốn phá tan huyết mạch hắn.
Như Tiểu Lam bất an vặn vẹo thân thể một chút, trước lúc nàng mở miệng, Thanh Mặc Nhan đã thu hồi tay.
Y phục rất vừa, có thể là do vật liệu may đồ có chút thô ráp, chờ khi trở về ta sẽ sai người may thêm cho ngươi mấy bộ y phục.
Thanh Mặc Nhan vờ như không có việc gì xoay người bước ra ngoài cửa, Như Tiểu Lam tỉnh tỉnh mê mê cũng bước theo sau.
Chỉ có Huyền Ngọc đứng một bên mới phát hiện, hơi thở thế tử có chút bất ổn.
Xe ngựa dừng lại trước cửa cung, Huyền Ngọc không được phép tiến cung cùng, liền lưu lại trông coi xe ngựa.
Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam bước vào cửa cung.
Vừa qua hai đạo cửa cung, chợt thấy phía đối diện có một người đang đi đến, Như Tiểu Lam liền túm lấy quan bào Thanh Mặc Nhan, trốn ra phía sau hắn.
Thanh Mặc Nhan ngẩng đầu, thấy Thái tử Thanh Thành đang đi về phía bên này.
Thiếu khanh. Thái tử mỉm cười đến gần.
Thanh Mặc Nhan dừng bước chân, chắp tay thi lễ.
Lần này Thiếu khanh tiến cung là vì vụ án kia sao? Thái tử hỏi.
Vẫn chưa có kết luận chắc chắn, không dám nói lung tung. Thanh Mặc Nhan không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Như Tiểu Lam trốn sau lưng Thanh Mặc Nhan, chỉ cảm thấy da đầu run lên, nụ cười của người kia rõ ràng nhìn qua rất ôn hòa, nhưng không biết tại sao, nàng lại cảm giác được một cỗ hơi thở âm hàn đang vờn quanh hắn.
Nàng chớp mắt, vụng trộm nhìn về phía Thái tử.
Trên người Thái tử sạch sẽ căn bản không có tia tử khí nào vờn quanh.
Kỳ quái, loại cảm giác khiến nàng cảm thấy bất an này từ đâu đến?
Trong lúc nàng đang hồ nghi, Thái tử cùng Thanh Mặc Nhan đã hàn huyên xong, lôi kéo nàng chuẩn bị rời khỏi.
Thái tử đột nhiên xoay người lại, bổ xung thêm một câu: Lần này Thiếu khanh trở về có vẻ như thu hoạch được rất phong phú a.
Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm quay đầu lại: Lời này của Thái tử điện hạ là có ý gì?
Thái tử ho nhẹ vài tiếng: Không có gì, chỉ là Thiếu khanh có chút ngoài dự đoán của ta, bất quá dù cho tới tay cũng không có nghĩa nó thuộc về ngươi, Thiếu khanh cũng nên cẩn thận. Nói xong hắn mỉm cười, tiêu sái quay người rời đi.
Như Tiểu Lam khẩn trương lôi kéo góc áo Thanh Mặc Nhan, nhỏ giọng hỏi: Có phải hắn đã biết chuyện ngươi tìm được quỷ thảo không?
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan trầm xuống.
Đối với Thái tử điện hạ, hắn vẫn luôn nhìn không thấu.
Bởi vì thân thể Thái tử suy nhược, khác với những Hoàng tử khác trước khi trưởng thành đã phải dọn ra khỏi cung, chỉ có mình hắn thân thể quá yếu, Hoàng hậu thương tiếc hắn cầu Hoàng thượng đồng ý, để hắn ở lại trong cung, cũng tiện cho việc tùy thời để thái y trong cung trị liệu.
Cho nên Thanh Mặc Nhan muốn có được tin tức của Thái tử phi thường khó khăn.
Trước mặc kệ hắn. Thanh Mặc Nhan nhìn bóng lưng Thái tử rời đi, duỗi tay ôm lấy đầu vai Như Tiểu Lam, hai người đến ngự thư phòng.
Hai người ở bên ngoài chờ một lát đã thấy thái giám đi ra mời vào.
Hoàng đế nhìn thấy Như Tiểu Lam rõ ràng tâm tình tốt lên không ít: Đến đến, nha đầu lại đây, để trẫm nhìn một chút, giống như lại lớn lên a.
Như Tiểu Lam cười tủm tỉm, học bộ dáng thi lễ của Thanh Mặc Nhan: Hoàng đế gia gia hảo.
Hoàng đế nở nụ cười, nói với Thanh Mặc Nhan: Tính ra ngươi cũng thật may mắn, nhặt được khối trân bảo, đến ngay cả trẫm còn có chút nhớ nhung muốn lưu nàng lại bên người.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu, đuôi lông mày hơi nhíu: Tiểu Lam tính cách tùy hứng, không thích hợp ở trong cung, bằng không nếu xảy ra va chạm với vị quý nhân nào đó, nàng sẽ không chịu trách nhiệm nổi.
Hoàng đế tươi cười vẫy tay: Thôi, trẫm chỉ tùy tiện nói ra, trong cung là nơi như nào trẫm là người rõ nhất, khó có được bảo vật thiên chân hồn nhiên như thế, không thể để nàng bị hủy được, tựa như Lục thị năm đó... Nói được một nửa, Hoàng đế đột nhiên im bặt.
Thanh Mặc Nhan kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn qua, chỉ thấy Hoàng đế dùng tay đỡ thái dương, thần sắc đen tối.
Làm thần tử, hắn biết lúc này tuyệt đối không nên mở miệng đặt câu hỏi.
Cả đời Hoàng đế che giấu quá nhiều bí mật, có những thứ người ngoài vĩnh viễn không có khả năng biết được.
Một lần nữa hắn cúi thấp đầu, cung kính đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Đúng lúc này, Như Tiểu Lam lại mở miệng giòn tan hỏi một câu: Hoàng đế gia gia, ngài nói Lục thị là ai?
Trong lòng Thanh Mặc Nhan rơi lộp bộp, ngẩng đầu lấy ánh mắt ra hiệu, ý bảo nàng đừng hỏi nữa.
Như Tiểu Lam nơi nào ý thức được cái gì, ở trong mắt nàng lão đầu này nhìn có chút giống với ông nội, cho nên trong lúc bất tri bất giác liền quên mất thân phận của đối phương.
Khiến Thanh Mặc Nhan ngoài ý muốn chính là, Hoàng đế không hề tức giận, mà lại duỗi tay nhéo mũi nàng: Nàng a, là tiểu nha đầu thiên chân hồn nhiên giống ngươi, cũng có một đôi mắt đặc biệt giống ngươi.
Như Tiểu Lam kinh ngạc nói: Ánh mắt nàng cũng là màu xanh sao?
Không phải. Hoàng đế nhìn về phía hư không, giống như đang lâm vào hồi ức: Ánh mắt nàng trong suốt như thủy tinh, nhìn thấu nhân tâm...
Nàng lớn lên xinh đẹp hơn ta sao? Như Tiểu Lam hỏi.
Hoàng đế bị chọc cười: Tiểu nha đầu, ngươi mới lớn bao nhiêu, mà muốn so sánh cùng người khác.
Như Tiểu Lam bĩu môi: Ta hỏi một chút cũng không được sao... Ta biết chính mình lớn lên không xinh đẹp.
Thanh Mặc Nhan âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay Như Tiểu Lam, lại thấy đột nhiên Hoàng đế nhìn qua về phía hắn, trong ánh mắt mang theo tia cảm xúc hắn nhìn không hiểu.
Hảo, vẫn là nói chính sự đi. Trong nháy mắt Hoàng đế khôi phục lại khuôn mặt uy nghiêm: Bất quá trước đó, trẫm muốn ban thưởng cho nha đầu này.
Thanh Mặc Nhan sửng sốt: Vô công bất hưởng lộc, Tiểu Lam có tài đức gì...
Hoàng đế phất tay: Lại nói đến, ít nhiều nàng cũng đã tặng khối thế thân phù cho Thái hậu, buổi trưa hôm nay, bình mai trong cung Thái hậu đột nhiên vỡ nát, mảnh nhỏ văng trúng vào Thái hậu... Sau khi thái y kiểm tra qua, Thái hậu không có việc gì, mà khối thế thân phù kia lại bị vỡ.
Nói xong Hoàng thượng cầm một thứ từ trên bàn lên, đúng là khối thế thân phù đã bị vỡ vụn kia.
Tiểu Lam có công hộ giá, trẫm muốn ban thưởng cho nàng.
Trên người Như Tiểu Lam cũng bị dính chút máu, may mà Thanh Mặc Nhan đã sớm chuẩn bị cho nàng vài bộ y phục, cho nên tiện thể nàng cũng thay ở đây luôn.
Thanh Mặc Nhan đổi xong y phục đi ra, thấy Như Tiểu Lam không chút động tĩnh, ngồi ở chỗ kia nhăn đôi lông mày nhỏ, hai tay không ngừng lôi kéo vạt áo trước người.
Xảy ra chuyện gì? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Y phục hình như hơi nhỏ, cảm giác có chút chật. Như Tiểu Lam nhíu mi đáp.
Nơi nào chật? Thanh Mặc Nhan ngồi xổm xuống xem xét.
Huyền Ngọc chờ ở bên ngoài sốt ruột cũng không dám thúc giục, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chỉ chờ tiến cung, thế tử lại ở trong kia giúp Như cô nương kiểm tra y phục lớn hay nhỏ.
Không có a, rất vừa vặn. Thanh Mặc Nhan dùng tay kéo kéo y phục nàng, từ khi vật nhỏ biến thành hình người, hắn đối với y phục nữ hài phá lệ quen thuộc.
Như Tiểu Lam vẫn cứ lôi kéo vạt áo trước người: Rất chật a, làm ngực ta đau.
Bàn tay Thanh Mặc Nhan dừng ở giữa không trung.
Ngực ngươi đau?
Như Tiểu Lam nghiêm túc gật đầu: Ta không lừa ngươi, cả hai bên ngực đều đau. Nói xong nàng còn khoa tay múa chân.
Thanh Mặc Nhan chậm rãi duỗi tay dừng ở trên ngực nàng, giọng khàn khàn nói: Là nơi này sao?
Như Tiểu Lam không ngờ tới hắn lại thoải mái tự nhiên đặt tay ở nơi đó như thế, đôi tai thoáng chốc đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu.
Bất quá biểu tình trên mặt Thanh Mặc Nhan vẫn rất bình tĩnh, khiến Như Tiểu Lam cảm thấy là do bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Ở trong mắt hắn, nàng chỉ là một tiểu hài tử, đương nhiên sẽ không có cái ý tưởng gì khác.
Nghĩ như thế, thân thể căng thẳng của nàng thoáng thả lỏng ra.
Thanh Mặc Nhan sờ ngực nàng, vụng trộm nín thở.
Cự ly quá gần, hắn không dám để nàng phát hiện ra dị thường trên người hắn.
Trái tim đập dồn dập, nếu không phải vật nhỏ còn đang ở trước mặt hắn, hắn thậm chí sẽ cho rằng cổ độc trong cơ thể đang phát tác.
Bên dưới làn da, một cỗ khô nóng dâng trào lên, kêu gào, giống như muốn phá tan huyết mạch hắn.
Như Tiểu Lam bất an vặn vẹo thân thể một chút, trước lúc nàng mở miệng, Thanh Mặc Nhan đã thu hồi tay.
Y phục rất vừa, có thể là do vật liệu may đồ có chút thô ráp, chờ khi trở về ta sẽ sai người may thêm cho ngươi mấy bộ y phục.
Thanh Mặc Nhan vờ như không có việc gì xoay người bước ra ngoài cửa, Như Tiểu Lam tỉnh tỉnh mê mê cũng bước theo sau.
Chỉ có Huyền Ngọc đứng một bên mới phát hiện, hơi thở thế tử có chút bất ổn.
Xe ngựa dừng lại trước cửa cung, Huyền Ngọc không được phép tiến cung cùng, liền lưu lại trông coi xe ngựa.
Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam bước vào cửa cung.
Vừa qua hai đạo cửa cung, chợt thấy phía đối diện có một người đang đi đến, Như Tiểu Lam liền túm lấy quan bào Thanh Mặc Nhan, trốn ra phía sau hắn.
Thanh Mặc Nhan ngẩng đầu, thấy Thái tử Thanh Thành đang đi về phía bên này.
Thiếu khanh. Thái tử mỉm cười đến gần.
Thanh Mặc Nhan dừng bước chân, chắp tay thi lễ.
Lần này Thiếu khanh tiến cung là vì vụ án kia sao? Thái tử hỏi.
Vẫn chưa có kết luận chắc chắn, không dám nói lung tung. Thanh Mặc Nhan không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Như Tiểu Lam trốn sau lưng Thanh Mặc Nhan, chỉ cảm thấy da đầu run lên, nụ cười của người kia rõ ràng nhìn qua rất ôn hòa, nhưng không biết tại sao, nàng lại cảm giác được một cỗ hơi thở âm hàn đang vờn quanh hắn.
Nàng chớp mắt, vụng trộm nhìn về phía Thái tử.
Trên người Thái tử sạch sẽ căn bản không có tia tử khí nào vờn quanh.
Kỳ quái, loại cảm giác khiến nàng cảm thấy bất an này từ đâu đến?
Trong lúc nàng đang hồ nghi, Thái tử cùng Thanh Mặc Nhan đã hàn huyên xong, lôi kéo nàng chuẩn bị rời khỏi.
Thái tử đột nhiên xoay người lại, bổ xung thêm một câu: Lần này Thiếu khanh trở về có vẻ như thu hoạch được rất phong phú a.
Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm quay đầu lại: Lời này của Thái tử điện hạ là có ý gì?
Thái tử ho nhẹ vài tiếng: Không có gì, chỉ là Thiếu khanh có chút ngoài dự đoán của ta, bất quá dù cho tới tay cũng không có nghĩa nó thuộc về ngươi, Thiếu khanh cũng nên cẩn thận. Nói xong hắn mỉm cười, tiêu sái quay người rời đi.
Như Tiểu Lam khẩn trương lôi kéo góc áo Thanh Mặc Nhan, nhỏ giọng hỏi: Có phải hắn đã biết chuyện ngươi tìm được quỷ thảo không?
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan trầm xuống.
Đối với Thái tử điện hạ, hắn vẫn luôn nhìn không thấu.
Bởi vì thân thể Thái tử suy nhược, khác với những Hoàng tử khác trước khi trưởng thành đã phải dọn ra khỏi cung, chỉ có mình hắn thân thể quá yếu, Hoàng hậu thương tiếc hắn cầu Hoàng thượng đồng ý, để hắn ở lại trong cung, cũng tiện cho việc tùy thời để thái y trong cung trị liệu.
Cho nên Thanh Mặc Nhan muốn có được tin tức của Thái tử phi thường khó khăn.
Trước mặc kệ hắn. Thanh Mặc Nhan nhìn bóng lưng Thái tử rời đi, duỗi tay ôm lấy đầu vai Như Tiểu Lam, hai người đến ngự thư phòng.
Hai người ở bên ngoài chờ một lát đã thấy thái giám đi ra mời vào.
Hoàng đế nhìn thấy Như Tiểu Lam rõ ràng tâm tình tốt lên không ít: Đến đến, nha đầu lại đây, để trẫm nhìn một chút, giống như lại lớn lên a.
Như Tiểu Lam cười tủm tỉm, học bộ dáng thi lễ của Thanh Mặc Nhan: Hoàng đế gia gia hảo.
Hoàng đế nở nụ cười, nói với Thanh Mặc Nhan: Tính ra ngươi cũng thật may mắn, nhặt được khối trân bảo, đến ngay cả trẫm còn có chút nhớ nhung muốn lưu nàng lại bên người.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu, đuôi lông mày hơi nhíu: Tiểu Lam tính cách tùy hứng, không thích hợp ở trong cung, bằng không nếu xảy ra va chạm với vị quý nhân nào đó, nàng sẽ không chịu trách nhiệm nổi.
Hoàng đế tươi cười vẫy tay: Thôi, trẫm chỉ tùy tiện nói ra, trong cung là nơi như nào trẫm là người rõ nhất, khó có được bảo vật thiên chân hồn nhiên như thế, không thể để nàng bị hủy được, tựa như Lục thị năm đó... Nói được một nửa, Hoàng đế đột nhiên im bặt.
Thanh Mặc Nhan kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn qua, chỉ thấy Hoàng đế dùng tay đỡ thái dương, thần sắc đen tối.
Làm thần tử, hắn biết lúc này tuyệt đối không nên mở miệng đặt câu hỏi.
Cả đời Hoàng đế che giấu quá nhiều bí mật, có những thứ người ngoài vĩnh viễn không có khả năng biết được.
Một lần nữa hắn cúi thấp đầu, cung kính đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Đúng lúc này, Như Tiểu Lam lại mở miệng giòn tan hỏi một câu: Hoàng đế gia gia, ngài nói Lục thị là ai?
Trong lòng Thanh Mặc Nhan rơi lộp bộp, ngẩng đầu lấy ánh mắt ra hiệu, ý bảo nàng đừng hỏi nữa.
Như Tiểu Lam nơi nào ý thức được cái gì, ở trong mắt nàng lão đầu này nhìn có chút giống với ông nội, cho nên trong lúc bất tri bất giác liền quên mất thân phận của đối phương.
Khiến Thanh Mặc Nhan ngoài ý muốn chính là, Hoàng đế không hề tức giận, mà lại duỗi tay nhéo mũi nàng: Nàng a, là tiểu nha đầu thiên chân hồn nhiên giống ngươi, cũng có một đôi mắt đặc biệt giống ngươi.
Như Tiểu Lam kinh ngạc nói: Ánh mắt nàng cũng là màu xanh sao?
Không phải. Hoàng đế nhìn về phía hư không, giống như đang lâm vào hồi ức: Ánh mắt nàng trong suốt như thủy tinh, nhìn thấu nhân tâm...
Nàng lớn lên xinh đẹp hơn ta sao? Như Tiểu Lam hỏi.
Hoàng đế bị chọc cười: Tiểu nha đầu, ngươi mới lớn bao nhiêu, mà muốn so sánh cùng người khác.
Như Tiểu Lam bĩu môi: Ta hỏi một chút cũng không được sao... Ta biết chính mình lớn lên không xinh đẹp.
Thanh Mặc Nhan âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay Như Tiểu Lam, lại thấy đột nhiên Hoàng đế nhìn qua về phía hắn, trong ánh mắt mang theo tia cảm xúc hắn nhìn không hiểu.
Hảo, vẫn là nói chính sự đi. Trong nháy mắt Hoàng đế khôi phục lại khuôn mặt uy nghiêm: Bất quá trước đó, trẫm muốn ban thưởng cho nha đầu này.
Thanh Mặc Nhan sửng sốt: Vô công bất hưởng lộc, Tiểu Lam có tài đức gì...
Hoàng đế phất tay: Lại nói đến, ít nhiều nàng cũng đã tặng khối thế thân phù cho Thái hậu, buổi trưa hôm nay, bình mai trong cung Thái hậu đột nhiên vỡ nát, mảnh nhỏ văng trúng vào Thái hậu... Sau khi thái y kiểm tra qua, Thái hậu không có việc gì, mà khối thế thân phù kia lại bị vỡ.
Nói xong Hoàng thượng cầm một thứ từ trên bàn lên, đúng là khối thế thân phù đã bị vỡ vụn kia.
Tiểu Lam có công hộ giá, trẫm muốn ban thưởng cho nàng.
/370
|