Như Tiểu Lam trừng lớn mắt, nàng không nghe lầm đi, Hoàng đế nói muốn ban thưởng cho nàng!
Thanh Mặc Nhan đứng đó nhìn hai mắt vật nhỏ sáng rực lên, lúc này nếu đuôi nàng lộ ra bên ngoài, đảm bảo đang vẫy lên sung sướng.
Phản ứng thẳng thừng như thế, Hoàng đế rất có hứng thú nói: Không nghĩ tới ngươi lại là một tiểu tham tiền.
Hoàng đế gia gia định thưởng gì cho ta?
Ngươi muốn cái gì? Hoàng đế hỏi.
Không bằng... Hoàng đế gia gia thưởng cho ta một ít của hồi môn đi. Như Tiểu Lam giòn tan nói.
Muốn của hồi môn? Ngay cả Hoàng đế cũng ngây ngẩn cả người.
Thanh Mặc Nhan càng không ngờ tới nàng sẽ nói vậy, nhưng mà trước mặt Hoàng đế hắn không thể nói gì được.
Bây giờ ngươi đã nghĩ đến việc lập gia đình? Hoàng đế cười trêu nói: Ngươi muốn gả cho ai?
Thanh Mặc Nhan a.
Thanh Mặc Nhan chỉ cảm thấy tâm có chút chập chờn, trong mấy giây ngắn ngủi, hắn dường như đã trải qua cả một quá trình dài.
Gả cho Thanh Mặc Nhan? Hoàng đế nhìn Thanh Mặc Nhan đứng phía dưới: Chẳng lẽ ngươi không muốn gả đến nơi tốt hơn?
Còn có nơi tốt hơn? Như Tiểu Lam kinh ngạc nói.
Khóe mắt Thanh Mặc Nhan giật giật, có Hoàng thượng như thế sao, trước mặt thần tử dụ dỗ nữ nhân của hắn gả đi nơi khác?
Sao ngươi không nghĩ đến chuyện gả cho Hoàng tử? Hoàng đế hỏi.
Gả cho Hoàng tử có gì tốt? Như Tiểu Lam kinh ngạc nói.
Đến lúc đó ngươi sẽ là Hoàng tử phi. Hoàng đế cười nói.
Hoàng tử phi thì có gì tốt?
Có thân phận này sẽ không còn ai dám khi dễ ngươi nữa, đến lúc đó Hoàng tử sẽ là chỗ dựa của ngươi.
Như Tiểu Lam suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía Thanh Mặc Nhan: Nhưng mà hiện tại cũng không có ai dám khi dễ ta a, Thanh Mặc Nhan cùng Hoàng đế gia gia đều sẽ giúp ta, không phải sao?
Hoàng đế ngây ngẩn cả người, giây kế tiếp ha ha cười: Ngươi đúng là quỷ nha đầu.
Thanh Mặc Nhan híp mắt, cúi đầu nói: Tiểu Lam còn nhỏ, kính mong Hoàng thượng thứ tội.
Không sao. Hoàng đế thật vất vả mới nhịn được cười: Khó có được nha đầu tính tình trong sáng như thế, nếu nàng muốn của hồi môn, kia trẫm ban thưởng cho nàng là được, bất quá trẫm cũng có một yêu cầu, thế thân phù kia, ngươi phải làm thêm hai cái nữa đưa cho trẫm.
Là Thái hậu muốn sao? Như Tiểu Lam hỏi, vì sao lại muốn hai cái đây?
Hoàng đế cười cười, từ chối cho ý kiến, phân phó cung nhân bên người mang điểm tâm đến, sai người mang Như Tiểu Lam đến Thiên điện.
Như Tiểu Lam biết nên tránh mặt đi, dù sao nàng cũng đã thu được nhiều thứ tốt, thế là liền thống khoái đi đến Thiên điện.
Chờ khi trong thư phòng không có người ngoài, sắc mặt Hoàng đế mới chậm rãi chìm xuống.
Tứ Hoàng tử dẫn binh xuất chinh, trước khi đi hắn mang trưởng tử vào cung, vốn định để bồi bạn bên cạnh Thái hậu, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thanh Mặc Nhan không vội vã tiếp lời, mà chỉ đứng yên lẳng lặng nghe.
Lời Hoàng đế nói ra, làm thần tử không thể tin hoàn toàn, cũng không thể không tin.
Tứ Hoàng tử mang binh xuất chinh là thật, hắn làm thay nhiệm vụ của Nhị Hoàng tử, chỉ là hắn đem nhi tử vào cung không phải là để bầu bạn với Thái hậu.
Ở trong cung, mặt ngoài nhìn giống như phụ tử tình thâm, trên thực tế chỉ cần có liên quan đến lợi ích cá nhân, mọi người sẽ không quan tâm đến thứ gọi là tình thân kia nữa, tiểu vương gia Vu Tĩnh Kỳ mới mười ba tuổi, tiến cung thật ra để làm con tin, Hoàng đế sợ Tứ Hoàng tử nắm binh quyền trong tay sẽ gây bất lợi cho hắn.
Đã thẩm tra qua mấy tên phạm nhân trong nhà lao, quả thực rất cứng miệng. Thanh Mặc Nhan nói.
Không có tên nào chịu khai sao? Hoàng đế hỏi.
Không có, nhưng càng là như vậy, vi thần càng cảm thấy sự việc không đơn giản, cung nhân bình thường tuyệt đối không có khả năng cứng miệng như thế, phía sau bọn họ, nhất định có người sai khiến.
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: Dám đánh chủ ý vào tận trong cung, khiến hoàng tôn trẫm xảy ra chuyện, khó tránh khỏi sẽ có nhiều lời đồn đại ở bên ngoài, ngươi phải tìm ra người đứng phía sau thật nhanh cho trẫm.
Thanh Mặc Nhan suy nghĩ: Tiểu vương gia ở chỗ nào trong cung?
Ở trong cung Thái hậu.
Xem ra việc Thái hậu bị mảnh vỡ bình mai đâm trúng chỉ là thứ dùng để che mắt, kỳ thực là gặp phải thích khách đi.
Trong lòng Thanh Mặc Nhan hiểu rõ, nhưng lại không nói ra.
Trừ bỏ cung Thái hậu ra, ngày thường tiểu vương gia có lui tới nơi nào nữa không?
Bạch Hạc học viện.
Những đệ tử quyền quý đều thường xuyên lui tới nơi đó, một là để học hành, hai là để kết giao thêm bạn cùng lứa ở những gia tộc khác, tất cả đều là tính toán cho sự phát triển của gia tộc sau này.
Học viện bên kia Hoàng thượng có ai bài gì không? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Học viện không thể so sánh với trong cung, người làm hỗn tạp, dù cho phần đông đến học đều là những đệ tử quyền quý, nhưng mà tạp dịch trong viện, gã sai vặt hoặc thư đồng đi theo hầu hạ các tiên sinh dạy học, những người này rất khó để khống chế trên tay.
Lần này trẫm triệu ngươi về cũng là để đem sự tình ở học viện giao cho ngươi.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu suy tư.
Trẫm không muốn rút dây động rừng, hơn nữa Bạch Hạc học viện lại cực kỳ nổi tiếng, trẫm không tiện nhúng tay vào... Hoàng đế dừng một chút: Nếu được, hy vọng ngươi có thể tìm một người đáng tin cậy đưa vào học viện, bồi bên người hoàng tôn trẫm.
Nghe xong lời này, Thanh Mặc Nhan khẽ cau mày.
Muốn hắn tra án, thẩm vấn phạm nhân, hắn sẽ không hề do dự, nhưng mà loại chuyện như thế này, vẫn là lần đầu hắn được giao phó.
Học sinh trong học viện đều là những đứa trẻ gần mười tuổi, hắn đi đâu tìm ra người có thân phận phù hợp, lại có thể trung tâm không phản bội hắn.
Trẫm cảm thấy Tiểu Lam nha đầu kia rất không tệ. Hoàng đế đột nhiên nói ra một câu.
Thanh Mặc Nhan kinh ngạc: Nhưng mà Tiểu Lam thân phận của nàng...
Trực tiếp dùng thân phận thật của nàng tiến vào học viện. Hoàng đế trầm ngâm nói: Nhìn tính tình của nàng, nếu cứ trốn trốn tránh tránh mãi cũng không tốt, chi bằng để nàng làm chính nàng, hơn nữa nàng chỉ cần bồi ở bên cạnh Vu Tĩnh Kỳ, chú ý xem những ai tiếp cận hắn là được.
Thanh Mặc Nhan rời khỏi ngự thư phòng, cau mày.
Như Tiểu Lam ôm đĩa điểm tâm vui vẻ chạy tới: Đừng mặt ủ mày chau, ngươi sẽ già rất nhanh. Nàng nghiêm túc nói.
Thanh Mặc Nhan xoa mi tâm: Vật nhỏ, từ ngày mai, ta đưa ngươi đến Bạch Hạc học viện đi học.
A! Lông mi Như Tiểu Lam lập tức nhăn lại.
Thanh Mặc Nhan cố nín cười: Đừng mặt ủ mày chau, ngươi sẽ già rất nhanh. Hắn đem câu vừa rồi trả lại cho nàng.
Như Tiểu Lam dậm chân đuổi theo: Vì sao muốn đưa ta đi học, ta còn chưa nhận biết được hết chữ ở đây, đến lúc đó không phải tiên sinh dạy học sẽ đánh tay ta đến mức nở hoa sao.
Thanh Mặc Nhan nghe nàng lải nhải một đường, thẳng đến khi rời khỏi cửa cung, lên xe ngựa, hắn mới đem sự tình ở Bạch Hạc học viện nói cho nàng nghe.
Nói như thế, ta là đi nằm vùng! Trong ánh mắt xanh biếc lóe lên tia hưng phấn.
Ngươi muốn nói là cơ sở ngầm đi... Ý này đúng là không sai biệt lắm. Thanh Mặc Nhan buồn bã nói: Nhiệm vụ của ngươi chính là nhìn chằm chằm tiểu vương gia Vu Tĩnh Kỳ, chú ý hắn khi ở học viện, tiếp xúc qua với người nào...
Ta có thể kết giao bằng hữu với hắn sao? Như Tiểu Lam đánh gãy lời nói của hắn.
Thanh Mặc Nhan nhíu mày: Nói chuyện thì được, nhưng mà không được bắt tay.
Vì sao không được? Như Tiểu Lam trừng lớn mắt, trong mắt nàng việc nam nữ bắt tay kề vai sát cánh là chuyện hết sức bình thường.
Ta nói không được là không được! Thanh Mặc Nhan hầm hầm trầm mặt: Ngươi là nữ hài tử, phải nhớ rõ nam nữ thụ thụ bất thân.
Như Tiểu Lam chu miệng nhỏ: Chúng ta cũng đâu thụ thụ bất thân...
Thanh Mặc Nhan một tay túm nàng lên, đặt ở trên đùi hắn, lạnh mặt nói: Ngươi quên những lời đã nói? Ai là người quan trọng nhất đối với ngươi?
Là ngươi... Như Tiểu Lam cúi thấp đầu.
Thật không hổ danh xuất thân từ Đại Lý Tự, Thiếu khanh, thủ đoạn đệ nhất thiên hạ a.
Là ngươi là ngươi, đều là ngươi tốt nhất đi...
Thanh Mặc Nhan đứng đó nhìn hai mắt vật nhỏ sáng rực lên, lúc này nếu đuôi nàng lộ ra bên ngoài, đảm bảo đang vẫy lên sung sướng.
Phản ứng thẳng thừng như thế, Hoàng đế rất có hứng thú nói: Không nghĩ tới ngươi lại là một tiểu tham tiền.
Hoàng đế gia gia định thưởng gì cho ta?
Ngươi muốn cái gì? Hoàng đế hỏi.
Không bằng... Hoàng đế gia gia thưởng cho ta một ít của hồi môn đi. Như Tiểu Lam giòn tan nói.
Muốn của hồi môn? Ngay cả Hoàng đế cũng ngây ngẩn cả người.
Thanh Mặc Nhan càng không ngờ tới nàng sẽ nói vậy, nhưng mà trước mặt Hoàng đế hắn không thể nói gì được.
Bây giờ ngươi đã nghĩ đến việc lập gia đình? Hoàng đế cười trêu nói: Ngươi muốn gả cho ai?
Thanh Mặc Nhan a.
Thanh Mặc Nhan chỉ cảm thấy tâm có chút chập chờn, trong mấy giây ngắn ngủi, hắn dường như đã trải qua cả một quá trình dài.
Gả cho Thanh Mặc Nhan? Hoàng đế nhìn Thanh Mặc Nhan đứng phía dưới: Chẳng lẽ ngươi không muốn gả đến nơi tốt hơn?
Còn có nơi tốt hơn? Như Tiểu Lam kinh ngạc nói.
Khóe mắt Thanh Mặc Nhan giật giật, có Hoàng thượng như thế sao, trước mặt thần tử dụ dỗ nữ nhân của hắn gả đi nơi khác?
Sao ngươi không nghĩ đến chuyện gả cho Hoàng tử? Hoàng đế hỏi.
Gả cho Hoàng tử có gì tốt? Như Tiểu Lam kinh ngạc nói.
Đến lúc đó ngươi sẽ là Hoàng tử phi. Hoàng đế cười nói.
Hoàng tử phi thì có gì tốt?
Có thân phận này sẽ không còn ai dám khi dễ ngươi nữa, đến lúc đó Hoàng tử sẽ là chỗ dựa của ngươi.
Như Tiểu Lam suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía Thanh Mặc Nhan: Nhưng mà hiện tại cũng không có ai dám khi dễ ta a, Thanh Mặc Nhan cùng Hoàng đế gia gia đều sẽ giúp ta, không phải sao?
Hoàng đế ngây ngẩn cả người, giây kế tiếp ha ha cười: Ngươi đúng là quỷ nha đầu.
Thanh Mặc Nhan híp mắt, cúi đầu nói: Tiểu Lam còn nhỏ, kính mong Hoàng thượng thứ tội.
Không sao. Hoàng đế thật vất vả mới nhịn được cười: Khó có được nha đầu tính tình trong sáng như thế, nếu nàng muốn của hồi môn, kia trẫm ban thưởng cho nàng là được, bất quá trẫm cũng có một yêu cầu, thế thân phù kia, ngươi phải làm thêm hai cái nữa đưa cho trẫm.
Là Thái hậu muốn sao? Như Tiểu Lam hỏi, vì sao lại muốn hai cái đây?
Hoàng đế cười cười, từ chối cho ý kiến, phân phó cung nhân bên người mang điểm tâm đến, sai người mang Như Tiểu Lam đến Thiên điện.
Như Tiểu Lam biết nên tránh mặt đi, dù sao nàng cũng đã thu được nhiều thứ tốt, thế là liền thống khoái đi đến Thiên điện.
Chờ khi trong thư phòng không có người ngoài, sắc mặt Hoàng đế mới chậm rãi chìm xuống.
Tứ Hoàng tử dẫn binh xuất chinh, trước khi đi hắn mang trưởng tử vào cung, vốn định để bồi bạn bên cạnh Thái hậu, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thanh Mặc Nhan không vội vã tiếp lời, mà chỉ đứng yên lẳng lặng nghe.
Lời Hoàng đế nói ra, làm thần tử không thể tin hoàn toàn, cũng không thể không tin.
Tứ Hoàng tử mang binh xuất chinh là thật, hắn làm thay nhiệm vụ của Nhị Hoàng tử, chỉ là hắn đem nhi tử vào cung không phải là để bầu bạn với Thái hậu.
Ở trong cung, mặt ngoài nhìn giống như phụ tử tình thâm, trên thực tế chỉ cần có liên quan đến lợi ích cá nhân, mọi người sẽ không quan tâm đến thứ gọi là tình thân kia nữa, tiểu vương gia Vu Tĩnh Kỳ mới mười ba tuổi, tiến cung thật ra để làm con tin, Hoàng đế sợ Tứ Hoàng tử nắm binh quyền trong tay sẽ gây bất lợi cho hắn.
Đã thẩm tra qua mấy tên phạm nhân trong nhà lao, quả thực rất cứng miệng. Thanh Mặc Nhan nói.
Không có tên nào chịu khai sao? Hoàng đế hỏi.
Không có, nhưng càng là như vậy, vi thần càng cảm thấy sự việc không đơn giản, cung nhân bình thường tuyệt đối không có khả năng cứng miệng như thế, phía sau bọn họ, nhất định có người sai khiến.
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: Dám đánh chủ ý vào tận trong cung, khiến hoàng tôn trẫm xảy ra chuyện, khó tránh khỏi sẽ có nhiều lời đồn đại ở bên ngoài, ngươi phải tìm ra người đứng phía sau thật nhanh cho trẫm.
Thanh Mặc Nhan suy nghĩ: Tiểu vương gia ở chỗ nào trong cung?
Ở trong cung Thái hậu.
Xem ra việc Thái hậu bị mảnh vỡ bình mai đâm trúng chỉ là thứ dùng để che mắt, kỳ thực là gặp phải thích khách đi.
Trong lòng Thanh Mặc Nhan hiểu rõ, nhưng lại không nói ra.
Trừ bỏ cung Thái hậu ra, ngày thường tiểu vương gia có lui tới nơi nào nữa không?
Bạch Hạc học viện.
Những đệ tử quyền quý đều thường xuyên lui tới nơi đó, một là để học hành, hai là để kết giao thêm bạn cùng lứa ở những gia tộc khác, tất cả đều là tính toán cho sự phát triển của gia tộc sau này.
Học viện bên kia Hoàng thượng có ai bài gì không? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Học viện không thể so sánh với trong cung, người làm hỗn tạp, dù cho phần đông đến học đều là những đệ tử quyền quý, nhưng mà tạp dịch trong viện, gã sai vặt hoặc thư đồng đi theo hầu hạ các tiên sinh dạy học, những người này rất khó để khống chế trên tay.
Lần này trẫm triệu ngươi về cũng là để đem sự tình ở học viện giao cho ngươi.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu suy tư.
Trẫm không muốn rút dây động rừng, hơn nữa Bạch Hạc học viện lại cực kỳ nổi tiếng, trẫm không tiện nhúng tay vào... Hoàng đế dừng một chút: Nếu được, hy vọng ngươi có thể tìm một người đáng tin cậy đưa vào học viện, bồi bên người hoàng tôn trẫm.
Nghe xong lời này, Thanh Mặc Nhan khẽ cau mày.
Muốn hắn tra án, thẩm vấn phạm nhân, hắn sẽ không hề do dự, nhưng mà loại chuyện như thế này, vẫn là lần đầu hắn được giao phó.
Học sinh trong học viện đều là những đứa trẻ gần mười tuổi, hắn đi đâu tìm ra người có thân phận phù hợp, lại có thể trung tâm không phản bội hắn.
Trẫm cảm thấy Tiểu Lam nha đầu kia rất không tệ. Hoàng đế đột nhiên nói ra một câu.
Thanh Mặc Nhan kinh ngạc: Nhưng mà Tiểu Lam thân phận của nàng...
Trực tiếp dùng thân phận thật của nàng tiến vào học viện. Hoàng đế trầm ngâm nói: Nhìn tính tình của nàng, nếu cứ trốn trốn tránh tránh mãi cũng không tốt, chi bằng để nàng làm chính nàng, hơn nữa nàng chỉ cần bồi ở bên cạnh Vu Tĩnh Kỳ, chú ý xem những ai tiếp cận hắn là được.
Thanh Mặc Nhan rời khỏi ngự thư phòng, cau mày.
Như Tiểu Lam ôm đĩa điểm tâm vui vẻ chạy tới: Đừng mặt ủ mày chau, ngươi sẽ già rất nhanh. Nàng nghiêm túc nói.
Thanh Mặc Nhan xoa mi tâm: Vật nhỏ, từ ngày mai, ta đưa ngươi đến Bạch Hạc học viện đi học.
A! Lông mi Như Tiểu Lam lập tức nhăn lại.
Thanh Mặc Nhan cố nín cười: Đừng mặt ủ mày chau, ngươi sẽ già rất nhanh. Hắn đem câu vừa rồi trả lại cho nàng.
Như Tiểu Lam dậm chân đuổi theo: Vì sao muốn đưa ta đi học, ta còn chưa nhận biết được hết chữ ở đây, đến lúc đó không phải tiên sinh dạy học sẽ đánh tay ta đến mức nở hoa sao.
Thanh Mặc Nhan nghe nàng lải nhải một đường, thẳng đến khi rời khỏi cửa cung, lên xe ngựa, hắn mới đem sự tình ở Bạch Hạc học viện nói cho nàng nghe.
Nói như thế, ta là đi nằm vùng! Trong ánh mắt xanh biếc lóe lên tia hưng phấn.
Ngươi muốn nói là cơ sở ngầm đi... Ý này đúng là không sai biệt lắm. Thanh Mặc Nhan buồn bã nói: Nhiệm vụ của ngươi chính là nhìn chằm chằm tiểu vương gia Vu Tĩnh Kỳ, chú ý hắn khi ở học viện, tiếp xúc qua với người nào...
Ta có thể kết giao bằng hữu với hắn sao? Như Tiểu Lam đánh gãy lời nói của hắn.
Thanh Mặc Nhan nhíu mày: Nói chuyện thì được, nhưng mà không được bắt tay.
Vì sao không được? Như Tiểu Lam trừng lớn mắt, trong mắt nàng việc nam nữ bắt tay kề vai sát cánh là chuyện hết sức bình thường.
Ta nói không được là không được! Thanh Mặc Nhan hầm hầm trầm mặt: Ngươi là nữ hài tử, phải nhớ rõ nam nữ thụ thụ bất thân.
Như Tiểu Lam chu miệng nhỏ: Chúng ta cũng đâu thụ thụ bất thân...
Thanh Mặc Nhan một tay túm nàng lên, đặt ở trên đùi hắn, lạnh mặt nói: Ngươi quên những lời đã nói? Ai là người quan trọng nhất đối với ngươi?
Là ngươi... Như Tiểu Lam cúi thấp đầu.
Thật không hổ danh xuất thân từ Đại Lý Tự, Thiếu khanh, thủ đoạn đệ nhất thiên hạ a.
Là ngươi là ngươi, đều là ngươi tốt nhất đi...
/370
|