Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Chương 182 - Lo Lắng Cho Nàng Cả Một Ngày, Tiêu Tiên Sinh Ngươi Liền Cho Ta Thấy Cảnh Này?
/370
|
Như Tiểu Lam để đàn lên trên đầu đứng ở ngoài cửa phòng học.
Thời gian lâu dần, chỗ mắt cá chân bị trẹo vừa trướng vừa đau, hơn nữa cây đàn trên đầu giống như càng ngày càng nặng, nàng lảo đảo lắc lư, vài lần thiếu chút đã làm rơi đàn xuống đất.
Đến buổi trưa, đám học sinh đi ra khỏi phòng học, đi qua bên người Như Tiểu Lam.
Trong gió ẩn ẩn truyền đến mùi thơm của đồ ăn.
Bụng Như Tiểu Lam thầm thì kêu.
Do thân thể lớn nhanh, nên sức ăn của nàng lớn hơn một chút so với người bình thường, hôm nay đến học viện còn chưa được ăn thêm bữa nào, lúc này đã sớm đói bụng.
Nàng bỏ cây đàn trên đầu xuống, nghĩ cất đàn vào trong phòng học.
Ngươi muốn đi đâu? Tiêu Sa Lai gọi nàng lại.
Đi ăn cơm a.
Vi sư cho phép ngươi đi ăn cơm sao? Tiêu Sa Lai mỉm cười nói: Ra ngoài tiếp tục đứng.
Như Tiểu Lam nuốt nuốt nước miếng.
Nàng thật sự rất muốn đem cây đàn kia đập lên đầu đối phương.
Đàn này được làm từ một nơi danh tiếng, giá trị vạn kim, nếu ngươi làm hỏng nó, vi sư sẽ bắt ngươi bồi thường. Phảng phất như đoán được tâm tư của nàng, Tiêu Sa Lai uy hiếp nói.
Giá trị vạn kim?
Như Tiểu Lam trừng lớn mắt, nếu nàng thật sự đập đàn, đến lúc đó Thanh Mặc Nhan sẽ phải đến đây bồi thường, nhiều tiền như vậy... Tiền trong tay Thanh Mặc Nhan cũng không phải nước biển, đã thế lão Hầu gia còn nơi nơi moi đồ từ trong tay hắn mang ra ngoài...
Như Tiểu Lam thành thành thật thật ra ngoài cửa tiếp tục đứng.
Thời điểm Vu Tĩnh Kỳ nghỉ trưa trở lại, phát hiện Như Tiểu Lam vẫn đội cây đàn đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ bé ủ rũ tựa như cải thìa mất nước.
Tiêu tiên sinh không cho ngươi đi ăn cơm? Vu Tĩnh Kỳ thấp giọng hỏi.
Ân. Thân thể Như Tiểu Lam lảo đảo, giống như đứng không vững.
Vu Tĩnh Kỳ cúi đầu nhìn về phía chân nàng, nhớ tới buổi sáng, khi hắn nhìn thấy nàng ở dưới chân núi, bộ dáng nàng giống như đang bị trẹo chân, lúc đó nàng còn cầu hắn cõng nàng lên.
Hắn vốn tưởng rằng nàng đang giả vờ tỏ ra nhu nhược, không nghĩ tới thật sự là bị thương ở chân.
Muốn tiểu vương đi cầu tình với Tiêu tiên sinh giúp ngươi không? Vu Tĩnh Kỳ khoanh tay.
Mới không cần ngươi giả vờ tốt bụng. Như Tiểu Lam căm hận nói: Ngươi vẫn nên tự lo cho chính mình đi... Đúng rồi, vừa rồi khi dùng cơm ngươi ở cùng với những ai?
Nàng vẫn không quên trách nhiệm nằm vùng của mình.
Vu Tĩnh Kỳ khinh thường cười nhẹ: Tiểu vương có thói quen một mình một người.
Vậy thì tốt. Như Tiểu Lam nói thầm.
Ngươi có ý gì? Vu Tĩnh Kỳ cảm thấy bản thân không nhìn thấu nha đầu này, nàng luôn miệng nói mình là quý nhân của hắn, còn cái gì mà hộ hoa sứ giả, rốt cuộc nàng là ai, tại sao cứ muốn quản chuyện của hắn.
Nghĩ đến đây, hắn lại càng thêm phiền chán, không tiếp tục để ý đến Như Tiểu Lam bước vào phòng học.
Thời điểm hoàng hôn.
Tiêu Sa Lai đang ở trong phòng cẩn thận chà lau cây đàn yêu quý của hắn, bỗng có một gã sai vặt từ ngoài cửa chạy vào, nói: Tiêu tiên sinh, Đại lý tự Thiếu khanh đang xông vào học viện.
Thiếu khanh? Tiêu Sa Lai dừng động tác trên tay lại: Đúng rồi, nha đầu bị phạt đứng kia đã về chưa? Hắn hỏi thư đồng bên người.
Vẻ mặt thư đồng như đưa đám: Tiêu tiên sinh, ngài quên rồi sao, không có lệnh của ngài, nàng làm sao dám trở về, nàng vẫn luôn đứng ở ngoài cửa phòng học a.
Tiêu Sa Lai cả kinh, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Lúc này, tất cả học sinh trong học viện đều đã về hết, hắn sớm đã quên mất chuyện của Như Tiểu Lam.
Ngươi đi, bảo nha đầu kia bỏ đàn xuống, trở về đi. Hắn sai bảo thư đồng bên người.
Không đợi thư đồng đi tới cửa, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Tên tạp dịch đầu đầy mồ hôi chạy tới: Tiêu tiên sinh... Không tốt... Nữ học sinh bị phạt đứng ngoài cửa phòng học kia ngất xỉu, Thiếu khanh đang đến đây...
Tiêu Sai Lai ai oán nhíu mày, oán trách thư đồng: Sao ngươi không sớm chút nhắc nhở ta.
Thư đồng bị dọa trắng mặt: Tiêu tiên sinh, ta muốn nói, nhưng lại sợ ngài đánh ta.
Dù cho có đánh ngươi, ngươi cũng phải nói.
Một bụng nước mắt, thư đồng cảm thấy mệnh mình sinh ra là để bị đánh.
Tiêu Sa Lai sửa sang lại quần áo, đứng dậy thong dong ra ngoài cửa.
Mới vừa bước vào trong viện đã thấy dưới ánh trăng có dáng người tiến vào từ cửa đối diện, quan bào tứ phẩm, trên thêu hình vân nhạn, điểm hoa văn nhỏ, thắt lưng đeo ngọc bội, dưới chân mang ủng quan, một thân sát khí nồng đậm bước đến.
Thanh Mặc Nhan bận cả ngày ở Đại lý tự, dù cho vội vàng đến đâu hắn cũng chưa từng quên đã đáp ứng vật nhỏ sẽ đến học viện đón nàng.
Thật vất vả nha đầu này mới có chút thông suốt, hắn không muốn kiến củi ba năm thiêu một giờ, hắn phải khiến nàng càng thêm tín nhiệm và ỷ lại vào hắn mới được.
Mang theo Huyền Ngọc một đường cưỡi ngựa tới đây, hắn còn nghĩ buổi tối khi trở về có nên mang nàng đi ăn vài thứ ở bên ngoài hay không, ngày thường ở trong phủ miệng nhỏ của nàng chưa bao giờ thanh nhàn, trong học viện tất nhiên sẽ không được ăn đồ ăn vặt như ở phủ, đại khái tiểu gia hỏa đã sớm đói bụng rồi đi.
Hắn chờ ở cửa Bạch Hạc học viện, nhìn cả đám học sinh đều lên xe ngựa rời đi, nhưng lại không thấy bóng dáng vật nhỏ đâu.
Thế là hắn bảo Huyền Ngọc đi lên hỏi thăm.
Hắn đứng ở một bên, nhìn tạp dịp trong học viện sắc mặt hết xanh lại trắng, cả trái tim tựa như bị rơi xuống đáy cốc.
Không màng đến tạp dịch ngăn cản, hắn trực tiếp xông vào.
Học viện rất lớn, hắn ở giữa đường gặp được mấy người tạp dịch quét tước, lập tức bắt lấy, nửa túm nửa lôi ép dẫn đường, tìm được phòng học.
Chờ hắn đến bên ngoài phòng học, đã thấy Như Tiểu Lam té xỉu ở trên hành lang, một tay ném tên tạp dịch kia xuống dưới đất, suýt nữa quăng người nọ đến tắt thở.
Nóng ruột cả một ngày, tất cả tâm tư của hắn đều để ở trên người nàng, sợ nàng ở học viện không quen, lại lo lắng nàng quá mức thân cận với tiểu vương gia Vu Tĩnh Kỳ, sợ thật sự xảy ra chuyện với nàng.
Nhưng ai biết được thời điểm hắn tới đây, cư nhiên thấy vật nhỏ đang gắt gao ôm chặt một cây đàn cổ, nằm ở trên hành lang lạnh như băng.
Học viện đối xử với học sinh như thế?
Hảo, rất tốt.
Thanh Mặc Nhan trực tiếp lướt qua bên ngoài dãy hành lang, bước nhanh về phía trước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Tiểu Lam đỏ bừng, một loại màu đỏ không bình thường.
Duỗi tay ra sờ, nóng quá.
Huyền Ngọc, ngươi đi hỏi thăm xem hôm nay trong phòng học đã phát sinh chuyện gì? Đáy mắt Thanh Mặc Nhan lóe ánh lửa, trực tiếp bế Như Tiểu Lam lên.
Như Tiểu Lam nhắm mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: Đừng làm hỏng đàn, bằng không Thanh Mặc Nhan sẽ phải bồi thường rất nhiều bạc... Công việc của hắn không dễ dàng... Nhất định không được làm hỏng...
Đôi môi Thanh Mặc Nhan run lẩy bẩy.
Nha đầu ngốc, hắn là quan trong triều a, nếu thật sự hư hỏng thứ gì đó hắn đền không nổi, phía sau không phải còn có Hoàng thượng sao.
Chỉ cần hắn mở miệng, ai dám bắt hắn bồi thường.
Thật đúng là nha đầu ngốc. Thanh Mặc Nhan ôm chặt Như Tiểu Lam, rời khỏi phòng học.
Huyền Ngọc lấy tốc độ nhanh nhất hỏi thăm rõ ràng sự tình, cũng không thể nói là hỏi thăm, chi bằng nói là bức cung sẽ chuẩn xác hơn.
Hắn tìm mấy gã sai vặt cùng tạp dịch dọa họ hai chân như nhũn ra, nói chuyện đều không lưu loát.
Sư phó dạy cầm kỹ Tiêu tiên sinh phạt nàng đứng ngoài cửa? Thanh Mặc Nhan cười lạnh: Đi, chúng ta đến phòng đàn.
Thời gian lâu dần, chỗ mắt cá chân bị trẹo vừa trướng vừa đau, hơn nữa cây đàn trên đầu giống như càng ngày càng nặng, nàng lảo đảo lắc lư, vài lần thiếu chút đã làm rơi đàn xuống đất.
Đến buổi trưa, đám học sinh đi ra khỏi phòng học, đi qua bên người Như Tiểu Lam.
Trong gió ẩn ẩn truyền đến mùi thơm của đồ ăn.
Bụng Như Tiểu Lam thầm thì kêu.
Do thân thể lớn nhanh, nên sức ăn của nàng lớn hơn một chút so với người bình thường, hôm nay đến học viện còn chưa được ăn thêm bữa nào, lúc này đã sớm đói bụng.
Nàng bỏ cây đàn trên đầu xuống, nghĩ cất đàn vào trong phòng học.
Ngươi muốn đi đâu? Tiêu Sa Lai gọi nàng lại.
Đi ăn cơm a.
Vi sư cho phép ngươi đi ăn cơm sao? Tiêu Sa Lai mỉm cười nói: Ra ngoài tiếp tục đứng.
Như Tiểu Lam nuốt nuốt nước miếng.
Nàng thật sự rất muốn đem cây đàn kia đập lên đầu đối phương.
Đàn này được làm từ một nơi danh tiếng, giá trị vạn kim, nếu ngươi làm hỏng nó, vi sư sẽ bắt ngươi bồi thường. Phảng phất như đoán được tâm tư của nàng, Tiêu Sa Lai uy hiếp nói.
Giá trị vạn kim?
Như Tiểu Lam trừng lớn mắt, nếu nàng thật sự đập đàn, đến lúc đó Thanh Mặc Nhan sẽ phải đến đây bồi thường, nhiều tiền như vậy... Tiền trong tay Thanh Mặc Nhan cũng không phải nước biển, đã thế lão Hầu gia còn nơi nơi moi đồ từ trong tay hắn mang ra ngoài...
Như Tiểu Lam thành thành thật thật ra ngoài cửa tiếp tục đứng.
Thời điểm Vu Tĩnh Kỳ nghỉ trưa trở lại, phát hiện Như Tiểu Lam vẫn đội cây đàn đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ bé ủ rũ tựa như cải thìa mất nước.
Tiêu tiên sinh không cho ngươi đi ăn cơm? Vu Tĩnh Kỳ thấp giọng hỏi.
Ân. Thân thể Như Tiểu Lam lảo đảo, giống như đứng không vững.
Vu Tĩnh Kỳ cúi đầu nhìn về phía chân nàng, nhớ tới buổi sáng, khi hắn nhìn thấy nàng ở dưới chân núi, bộ dáng nàng giống như đang bị trẹo chân, lúc đó nàng còn cầu hắn cõng nàng lên.
Hắn vốn tưởng rằng nàng đang giả vờ tỏ ra nhu nhược, không nghĩ tới thật sự là bị thương ở chân.
Muốn tiểu vương đi cầu tình với Tiêu tiên sinh giúp ngươi không? Vu Tĩnh Kỳ khoanh tay.
Mới không cần ngươi giả vờ tốt bụng. Như Tiểu Lam căm hận nói: Ngươi vẫn nên tự lo cho chính mình đi... Đúng rồi, vừa rồi khi dùng cơm ngươi ở cùng với những ai?
Nàng vẫn không quên trách nhiệm nằm vùng của mình.
Vu Tĩnh Kỳ khinh thường cười nhẹ: Tiểu vương có thói quen một mình một người.
Vậy thì tốt. Như Tiểu Lam nói thầm.
Ngươi có ý gì? Vu Tĩnh Kỳ cảm thấy bản thân không nhìn thấu nha đầu này, nàng luôn miệng nói mình là quý nhân của hắn, còn cái gì mà hộ hoa sứ giả, rốt cuộc nàng là ai, tại sao cứ muốn quản chuyện của hắn.
Nghĩ đến đây, hắn lại càng thêm phiền chán, không tiếp tục để ý đến Như Tiểu Lam bước vào phòng học.
Thời điểm hoàng hôn.
Tiêu Sa Lai đang ở trong phòng cẩn thận chà lau cây đàn yêu quý của hắn, bỗng có một gã sai vặt từ ngoài cửa chạy vào, nói: Tiêu tiên sinh, Đại lý tự Thiếu khanh đang xông vào học viện.
Thiếu khanh? Tiêu Sa Lai dừng động tác trên tay lại: Đúng rồi, nha đầu bị phạt đứng kia đã về chưa? Hắn hỏi thư đồng bên người.
Vẻ mặt thư đồng như đưa đám: Tiêu tiên sinh, ngài quên rồi sao, không có lệnh của ngài, nàng làm sao dám trở về, nàng vẫn luôn đứng ở ngoài cửa phòng học a.
Tiêu Sa Lai cả kinh, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Lúc này, tất cả học sinh trong học viện đều đã về hết, hắn sớm đã quên mất chuyện của Như Tiểu Lam.
Ngươi đi, bảo nha đầu kia bỏ đàn xuống, trở về đi. Hắn sai bảo thư đồng bên người.
Không đợi thư đồng đi tới cửa, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Tên tạp dịch đầu đầy mồ hôi chạy tới: Tiêu tiên sinh... Không tốt... Nữ học sinh bị phạt đứng ngoài cửa phòng học kia ngất xỉu, Thiếu khanh đang đến đây...
Tiêu Sai Lai ai oán nhíu mày, oán trách thư đồng: Sao ngươi không sớm chút nhắc nhở ta.
Thư đồng bị dọa trắng mặt: Tiêu tiên sinh, ta muốn nói, nhưng lại sợ ngài đánh ta.
Dù cho có đánh ngươi, ngươi cũng phải nói.
Một bụng nước mắt, thư đồng cảm thấy mệnh mình sinh ra là để bị đánh.
Tiêu Sa Lai sửa sang lại quần áo, đứng dậy thong dong ra ngoài cửa.
Mới vừa bước vào trong viện đã thấy dưới ánh trăng có dáng người tiến vào từ cửa đối diện, quan bào tứ phẩm, trên thêu hình vân nhạn, điểm hoa văn nhỏ, thắt lưng đeo ngọc bội, dưới chân mang ủng quan, một thân sát khí nồng đậm bước đến.
Thanh Mặc Nhan bận cả ngày ở Đại lý tự, dù cho vội vàng đến đâu hắn cũng chưa từng quên đã đáp ứng vật nhỏ sẽ đến học viện đón nàng.
Thật vất vả nha đầu này mới có chút thông suốt, hắn không muốn kiến củi ba năm thiêu một giờ, hắn phải khiến nàng càng thêm tín nhiệm và ỷ lại vào hắn mới được.
Mang theo Huyền Ngọc một đường cưỡi ngựa tới đây, hắn còn nghĩ buổi tối khi trở về có nên mang nàng đi ăn vài thứ ở bên ngoài hay không, ngày thường ở trong phủ miệng nhỏ của nàng chưa bao giờ thanh nhàn, trong học viện tất nhiên sẽ không được ăn đồ ăn vặt như ở phủ, đại khái tiểu gia hỏa đã sớm đói bụng rồi đi.
Hắn chờ ở cửa Bạch Hạc học viện, nhìn cả đám học sinh đều lên xe ngựa rời đi, nhưng lại không thấy bóng dáng vật nhỏ đâu.
Thế là hắn bảo Huyền Ngọc đi lên hỏi thăm.
Hắn đứng ở một bên, nhìn tạp dịp trong học viện sắc mặt hết xanh lại trắng, cả trái tim tựa như bị rơi xuống đáy cốc.
Không màng đến tạp dịch ngăn cản, hắn trực tiếp xông vào.
Học viện rất lớn, hắn ở giữa đường gặp được mấy người tạp dịch quét tước, lập tức bắt lấy, nửa túm nửa lôi ép dẫn đường, tìm được phòng học.
Chờ hắn đến bên ngoài phòng học, đã thấy Như Tiểu Lam té xỉu ở trên hành lang, một tay ném tên tạp dịch kia xuống dưới đất, suýt nữa quăng người nọ đến tắt thở.
Nóng ruột cả một ngày, tất cả tâm tư của hắn đều để ở trên người nàng, sợ nàng ở học viện không quen, lại lo lắng nàng quá mức thân cận với tiểu vương gia Vu Tĩnh Kỳ, sợ thật sự xảy ra chuyện với nàng.
Nhưng ai biết được thời điểm hắn tới đây, cư nhiên thấy vật nhỏ đang gắt gao ôm chặt một cây đàn cổ, nằm ở trên hành lang lạnh như băng.
Học viện đối xử với học sinh như thế?
Hảo, rất tốt.
Thanh Mặc Nhan trực tiếp lướt qua bên ngoài dãy hành lang, bước nhanh về phía trước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Tiểu Lam đỏ bừng, một loại màu đỏ không bình thường.
Duỗi tay ra sờ, nóng quá.
Huyền Ngọc, ngươi đi hỏi thăm xem hôm nay trong phòng học đã phát sinh chuyện gì? Đáy mắt Thanh Mặc Nhan lóe ánh lửa, trực tiếp bế Như Tiểu Lam lên.
Như Tiểu Lam nhắm mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: Đừng làm hỏng đàn, bằng không Thanh Mặc Nhan sẽ phải bồi thường rất nhiều bạc... Công việc của hắn không dễ dàng... Nhất định không được làm hỏng...
Đôi môi Thanh Mặc Nhan run lẩy bẩy.
Nha đầu ngốc, hắn là quan trong triều a, nếu thật sự hư hỏng thứ gì đó hắn đền không nổi, phía sau không phải còn có Hoàng thượng sao.
Chỉ cần hắn mở miệng, ai dám bắt hắn bồi thường.
Thật đúng là nha đầu ngốc. Thanh Mặc Nhan ôm chặt Như Tiểu Lam, rời khỏi phòng học.
Huyền Ngọc lấy tốc độ nhanh nhất hỏi thăm rõ ràng sự tình, cũng không thể nói là hỏi thăm, chi bằng nói là bức cung sẽ chuẩn xác hơn.
Hắn tìm mấy gã sai vặt cùng tạp dịch dọa họ hai chân như nhũn ra, nói chuyện đều không lưu loát.
Sư phó dạy cầm kỹ Tiêu tiên sinh phạt nàng đứng ngoài cửa? Thanh Mặc Nhan cười lạnh: Đi, chúng ta đến phòng đàn.
/370
|