Sau khi Thái tử rời đi, Hoàng đế lệnh cho cung nhân lui hết, gọi Trường Hận đến.
Lần này ngươi có công trị khỏi cho tiểu vương gia, muốn được thưởng gì?
Trường Hận cung kính dập đầu: Thảo dân không dám nhận ban thưởng, quỷ thảo là do Thiếu khanh đại nhân trong lúc vô ý tìm được, thảo dân chẳng qua biết chút phương pháp chế dược mà thôi... Thảo dân chỉ cầu Hoàng thượng ban cho thảo dân vài phương thuốc giữ thai của Thái y viện.
Hoàng đế ngẩn người.
Phương thuốc trong Thái y viện chủ yếu được xuất ra từ tay các vị Thái y, có vài thứ thậm chí là bí mật không truyền ra ngoài.
Cho nên Hoàng đế do dự.
Sao ngươi lại muốn phương thuốc giữ thai? Thái hậu hỏi.
Thảo dân đang biên soạn một quyển phương thuốc giữ thai dân gian, nhiều phương thuốc dân gian trong lợi vẫn còn có hại, khiến cho biết bao nhiêu phụ nhân cùng ấu nhi phải bỏ mạng, thảo dân cả gan hướng Hoàng thượng xin vài phương thuốc, để giúp dân bớt khổ.
Chưa đợi Hoàng đế mở miệng, Thái hậu đã thở dài: Đây là một việc thiện, Hoàng thượng đáp ứng đi.
Hoàng đế suy nghĩ một chút, dù sao mấy phương thuốc này cũng không phải của hắn, lại nói phương thuốc truyền tới dân gian, dân chúng đều sẽ khen hắn là vị vua tốt, hơn nữa theo tỷ lệ sinh trẻ nhỏ gia tăng, quốc lực của Dạ Hạ quốc bọn họ cũng sẽ được tăng cường.
Lập tức, Hoàng đế gật đầu, phái thái giám đến Thái y viện lấy phương thuốc.
Người cai quản Thái y viện nghe thấy chuyện này liền kinh hãi, nhưng bởi vì Hoàng đế đã mở miệng, dù cho bọn họ có đau lòng cho phương thuốc của mình cũng không thể kháng chỉ, chỉ đành ngoan ngoãn giao phương thuốc ra.
Thái giám mang quyển sách tới, Trường Hận nhìn từng phương thuốc ghi ở trên.
Thanh Mặc Nhan ở một bên chú ý quan sát thần sắc Trường Hận, thấy ngón tay hắn xẹt qua một phương thuốc rồi điểm nhẹ xuống, liền mở miệng nói: Hoàng thượng, vi thần có một yêu cầu quá đáng, ngài thưởng phương thuốc cho Trường Hận, Thái y viện khó tránh khỏi sẽ có vài câu oán hận, không bằng nói rõ từng phương thuốc là của ai cho Trường Hận biết, đến lúc đó hắn sẽ nhập tốt vào sách, bọn họ cũng có được mỹ danh, tự nhiên sẽ không oán giận với ngài.
Hoàng đế gật đầu liên tục: Việc này có thể làm.
Rất nhanh, có thái giám đi tra xét xem từng phương thuốc là của người nào, viết ra giao cho Trường Hận.
Trường Hận tạ ơn, cùng Thanh Mặc Nhan rời cung.
Trên xe ngựa, Trường Hận nhìn một phương thuốc trong đó, ánh mắt sâu thẳm.
Như Tiểu Lam ghé đến bên người nàng: Phương thuốc này có gì bất đồng sao?
Đây là phương thuốc của phụ thân ta. Trường Hận buồn bã nói.
Phụ thân ngươi? Như Tiểu Lam kinh ngạc: Phương thuốc của hắn sao lại ở trong cung?
Thanh Mặc Nhan đặt tay lên đầu Như Tiểu Lam, kéo nàng về bên người mình.
Phụ thân nàng hai mươi mấy năm trước phụng chỉ tiến cung, vì giữ thai cho một vị nương nương, sau đó đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, đồng thời sau này gia tộc nàng cũng bị hãm hại, hiện tại chỉ còn lại một mình nàng, lần này ta đem nàng tiến cung là để tìm kiếm phương thuốc mất tích từ hai mươi mấy năm về trước, không nghĩ tới quả nhiên nó ở trong cung.
Căn cứ Thái y viện ghi lại, phương thuốc này xuất ra từ tay Trần Viện Sử. Trường Hận cười lạnh: Thiếu khanh có biết người này?
Chính hắn đã chẩn đoán tiểu vương gia trúng cổ độc. Thanh Mặc Nhan suy nghĩ nói: Ta hoài nghi người này chỉ là đang ngụy trang, sau lưng hắn còn có chủ tử lớn hơn nữa.
Trường Hận thu lại phương thuốc, cung kính thi lễ với Thanh Mặc Nhan: Việc này cảm tạ Thiếu khanh.
Thanh Mặc Nhan cười nhẹ: Đều là người một nhà, không cần khách khí.
Đúng rồi, nếu Thiếu khanh đã nhắc tới người một nhà, ta đây liền nói thêm hai câu nữa. Trường Hận đột nhiên hạ giọng, nói với Thanh Mặc Nhan: Tiểu nữ chưa đủ lớn, còn nhờ Thiếu khanh phải nhẫn nại thêm mấy ngày, hồng hoàn chưa ra, vọng động tự ý hái sẽ làm tổn hại mùi xạ hương trên người nàng, mùi hương này đúng là cách hay để khắc chế cổ độc trên người Thiếu khanh, thỉnh Thiếu khanh đừng vì quá xúc động mà hủy thuốc dẫn, theo ý ta, bằng không tìm vài nha hoàn hầu hạ bên người Như cô nương, phân cho nàng một sân riêng để ở...
Không cần, việc này trong lòng ta hiểu rõ. Không đợi Trường Hận nói hết câu, Thanh Mặc Nhan đã trầm sắc mặt, đánh gãy lời của nàng.
Trường Hận lại không hề để ý, sau khi tới Đại lý tự liền hướng Thanh Mặc Nhan cáo lui, xuống xe trước.
Trên đường về Hầu phủ, Thanh Mặc Nhan xụ mặt, hô hấp tựa hồ có chút mạnh.
Như Tiểu Lam vài lần vụng trộm đánh giá sắc mặt hắn, trong lòng khó hiểu, gia hỏa này lại hờn dỗi cái gì.
Bởi vì thính giác nàng nhạy bén, nên lời Trường Hận nói nàng cũng nghe được đại khái.
Muốn nàng ở riêng, kỳ thực cũng không có gì không tốt, như vậy nàng càng thêm tự do.
Buổi tối còn có thể triệu chó ngốc ra, ngủ chung với nó, ngày mùa đông, cùng chó ngốc ngủ bên nhau thoải mái cực kỳ.
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được mở miệng thăm dò: Thanh Mặc Nhan, không bằng ngươi tìm cho ta vài nha hoàn bên người đi.
Thanh Mặc Nhan bất động, liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt có chút làm cho người ta sợ hãi: Muốn nha hoàn bên người?
Đúng vậy, ta thấy tiểu thư nhà người khác đều có nha hoàn đi theo, đến ngay cả công tử cũng có gã sai vặt đi theo đâu, có các nàng cũng tiện cho ta hơn.
Ngươi nghĩ như thế thật?
Như Tiểu Lam to gan gật đầu.
Thanh Mặc Nhan quay mặt đi chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ xe, hận nghiến răng.
Nha đầu ngốc, nàng thật sự không biết tại sao hắn không an bài nha hoàn hầu hạ bên người nàng sao?
Hắn chính là muốn nàng luôn quấn lấy hắn, ỷ lại vào hắn, sau khi có nha hoàn bên người, nàng sẽ không bao giờ tắm nước ấm cùng hắn, ngủ cùng hắn nữa, sẽ không cần hắn giúp đỡ thay quần áo, cũng sẽ không giống cái đuôi nhỏ mỗi ngày thi theo phía sau hắn.
Không được sao? Như Tiểu Lam thăm dò.
Cũng không phải không được. Thanh Mặc Nhan buồn bã nói: Nhưng mà ngươi phải hiểu, những nha hoàn đó ở bên cạnh ngươi không phải chỉ để giúp ngươi chuẩn bị mấy việc vụn vặt, các nàng cũng sẽ tùy thời chỉnh sửa quy củ cho ngươi, phòng ngừa ngươi làm ra những việc tổn hại đến thân phận nữ tử khuê các, nếu ngươi nguyện ý an tâm học quy củ, ta sẽ an bài vài nha hoàn bên người cho ngươi.
Hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn chằm chằm ánh mắt Như Tiểu Lam, trong bóng đêm, ánh mắt hắn rực rỡ lấp lánh, mang theo chút thâm ý nàng nhìn không hiểu.
Còn muốn nhìn chằm chằm ta học quy củ? Như Tiểu Lam lập tức nhớ tới chuyện lúc trước bị ma ma Hầu phủ bức phải học quy củ.
Quy củ chó má gì! Nàng mới không học đâu.
Như bây giờ thật tốt, nàng chọc phải phiền toái liền có Thanh Mặc Nhan chống lưng cho, nói sai cái gì Thanh Mặc Nhan cũng không trách nàng, nàng mới không cần giống mấy tiểu thư khuê các kia, giả bộ, ngay cả đi đứng đều phải ổn trọng, đến góc váy cũng không được nâng lên.
Nàng dùng sức quơ đầu, đem chấp niệm vừa rồi ném ra sau lưng.
Thanh Mặc Nhan ẩn giấu ý cười nơi đáy mắt: Thế nào? Ngươi nghĩ kỹ rồi thì nói cho ta biết, sân của ta rất rộng, an bài chỗ ở khác cho ngươi cũng không thành vấn đề, bất quá cũng phải tìm cho ngươi vài ma ma quản sự, giúp ngươi quản lý nhà kho, còn phải giúp ngươi chủ trì nội trợ hàng ngày, quỹ nội trợ trong phủ hiện tại do Ngũ thị quản lý, ngươi cần học cách tự mình cai quản, bằng không cũng chỉ có thể nhờ nàng tới giúp...
Mới không cần nàng giúp đỡ đâu! Như Tiểu Lam kêu lên, Ngũ tiểu thư kia hận nàng như vậy, để nàng ta quản lý sân, không phải nàng ta sẽ trộm hết bảo bối của nàng đi sao?
Còn có hạ nhân, hừ hừ, nàng mới không yên tâm đâu.
Các nàng không giống thủ hạ tử sĩ của Thanh Mặc Nhan, một đám nhìn thấy tiền là sáng mắt, bảo bối của nàng đều là đồ trong cung ban thưởng, đến ngay cả lão Hầu gia cũng từng đánh chủ ý lên mấy thứ kia...
Nàng càng nghĩ càng lo sợ.
Không được, tuyệt đối không thể rời khỏi người Thanh Mặc Nhan!
Ngươi nghĩ kỹ rồi? Thanh Mặc Nhan bày ra bộ dáng chẳng thèm để ý: Nếu ngươi đã quyết định, tối nay trở về ta sẽ tìm người dọn dẹp sân mới cho ngươi.
Không cần, ta ở cùng ngươi là được rồi. Như Tiểu Lam quyết đoán tiến lên ôm lấy cánh tay hắn, đầu nhỏ cọ tới cọ lui: Ta thích nhất được ở cùng một chỗ với ngươi.
Thật sự?
Thật sự thật sự, thích nhất. Như Tiểu Lam lấy lòng ngồi lên đùi hắn, do dự một lát, hạ quyết tâm, lấy ra chiêu sát thủ.
Căn cứ kinh nghiệm ở cùng Thanh Mặc Nhan lâu nay, hắn thích nhất cái này.
Duỗi tay nâng mặt hắn, miệng nhỏ Như Tiểu Lam hôn lên không ngừng, khiến mặt hắn dính toàn nước miếng.
Thanh Mặc Nhan cực lực không để trên mặt lộ ra cảm tình dao động, nội tâm lại sắp hỏng mất.
Nha đầu này đang hôn hay là đang dùng nước miếng rửa mặt cho hắn a, kỹ thuật này cũng quá kém đi, hắn còn phải dốc lòng dạy dỗ mới được.
Lần này ngươi có công trị khỏi cho tiểu vương gia, muốn được thưởng gì?
Trường Hận cung kính dập đầu: Thảo dân không dám nhận ban thưởng, quỷ thảo là do Thiếu khanh đại nhân trong lúc vô ý tìm được, thảo dân chẳng qua biết chút phương pháp chế dược mà thôi... Thảo dân chỉ cầu Hoàng thượng ban cho thảo dân vài phương thuốc giữ thai của Thái y viện.
Hoàng đế ngẩn người.
Phương thuốc trong Thái y viện chủ yếu được xuất ra từ tay các vị Thái y, có vài thứ thậm chí là bí mật không truyền ra ngoài.
Cho nên Hoàng đế do dự.
Sao ngươi lại muốn phương thuốc giữ thai? Thái hậu hỏi.
Thảo dân đang biên soạn một quyển phương thuốc giữ thai dân gian, nhiều phương thuốc dân gian trong lợi vẫn còn có hại, khiến cho biết bao nhiêu phụ nhân cùng ấu nhi phải bỏ mạng, thảo dân cả gan hướng Hoàng thượng xin vài phương thuốc, để giúp dân bớt khổ.
Chưa đợi Hoàng đế mở miệng, Thái hậu đã thở dài: Đây là một việc thiện, Hoàng thượng đáp ứng đi.
Hoàng đế suy nghĩ một chút, dù sao mấy phương thuốc này cũng không phải của hắn, lại nói phương thuốc truyền tới dân gian, dân chúng đều sẽ khen hắn là vị vua tốt, hơn nữa theo tỷ lệ sinh trẻ nhỏ gia tăng, quốc lực của Dạ Hạ quốc bọn họ cũng sẽ được tăng cường.
Lập tức, Hoàng đế gật đầu, phái thái giám đến Thái y viện lấy phương thuốc.
Người cai quản Thái y viện nghe thấy chuyện này liền kinh hãi, nhưng bởi vì Hoàng đế đã mở miệng, dù cho bọn họ có đau lòng cho phương thuốc của mình cũng không thể kháng chỉ, chỉ đành ngoan ngoãn giao phương thuốc ra.
Thái giám mang quyển sách tới, Trường Hận nhìn từng phương thuốc ghi ở trên.
Thanh Mặc Nhan ở một bên chú ý quan sát thần sắc Trường Hận, thấy ngón tay hắn xẹt qua một phương thuốc rồi điểm nhẹ xuống, liền mở miệng nói: Hoàng thượng, vi thần có một yêu cầu quá đáng, ngài thưởng phương thuốc cho Trường Hận, Thái y viện khó tránh khỏi sẽ có vài câu oán hận, không bằng nói rõ từng phương thuốc là của ai cho Trường Hận biết, đến lúc đó hắn sẽ nhập tốt vào sách, bọn họ cũng có được mỹ danh, tự nhiên sẽ không oán giận với ngài.
Hoàng đế gật đầu liên tục: Việc này có thể làm.
Rất nhanh, có thái giám đi tra xét xem từng phương thuốc là của người nào, viết ra giao cho Trường Hận.
Trường Hận tạ ơn, cùng Thanh Mặc Nhan rời cung.
Trên xe ngựa, Trường Hận nhìn một phương thuốc trong đó, ánh mắt sâu thẳm.
Như Tiểu Lam ghé đến bên người nàng: Phương thuốc này có gì bất đồng sao?
Đây là phương thuốc của phụ thân ta. Trường Hận buồn bã nói.
Phụ thân ngươi? Như Tiểu Lam kinh ngạc: Phương thuốc của hắn sao lại ở trong cung?
Thanh Mặc Nhan đặt tay lên đầu Như Tiểu Lam, kéo nàng về bên người mình.
Phụ thân nàng hai mươi mấy năm trước phụng chỉ tiến cung, vì giữ thai cho một vị nương nương, sau đó đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, đồng thời sau này gia tộc nàng cũng bị hãm hại, hiện tại chỉ còn lại một mình nàng, lần này ta đem nàng tiến cung là để tìm kiếm phương thuốc mất tích từ hai mươi mấy năm về trước, không nghĩ tới quả nhiên nó ở trong cung.
Căn cứ Thái y viện ghi lại, phương thuốc này xuất ra từ tay Trần Viện Sử. Trường Hận cười lạnh: Thiếu khanh có biết người này?
Chính hắn đã chẩn đoán tiểu vương gia trúng cổ độc. Thanh Mặc Nhan suy nghĩ nói: Ta hoài nghi người này chỉ là đang ngụy trang, sau lưng hắn còn có chủ tử lớn hơn nữa.
Trường Hận thu lại phương thuốc, cung kính thi lễ với Thanh Mặc Nhan: Việc này cảm tạ Thiếu khanh.
Thanh Mặc Nhan cười nhẹ: Đều là người một nhà, không cần khách khí.
Đúng rồi, nếu Thiếu khanh đã nhắc tới người một nhà, ta đây liền nói thêm hai câu nữa. Trường Hận đột nhiên hạ giọng, nói với Thanh Mặc Nhan: Tiểu nữ chưa đủ lớn, còn nhờ Thiếu khanh phải nhẫn nại thêm mấy ngày, hồng hoàn chưa ra, vọng động tự ý hái sẽ làm tổn hại mùi xạ hương trên người nàng, mùi hương này đúng là cách hay để khắc chế cổ độc trên người Thiếu khanh, thỉnh Thiếu khanh đừng vì quá xúc động mà hủy thuốc dẫn, theo ý ta, bằng không tìm vài nha hoàn hầu hạ bên người Như cô nương, phân cho nàng một sân riêng để ở...
Không cần, việc này trong lòng ta hiểu rõ. Không đợi Trường Hận nói hết câu, Thanh Mặc Nhan đã trầm sắc mặt, đánh gãy lời của nàng.
Trường Hận lại không hề để ý, sau khi tới Đại lý tự liền hướng Thanh Mặc Nhan cáo lui, xuống xe trước.
Trên đường về Hầu phủ, Thanh Mặc Nhan xụ mặt, hô hấp tựa hồ có chút mạnh.
Như Tiểu Lam vài lần vụng trộm đánh giá sắc mặt hắn, trong lòng khó hiểu, gia hỏa này lại hờn dỗi cái gì.
Bởi vì thính giác nàng nhạy bén, nên lời Trường Hận nói nàng cũng nghe được đại khái.
Muốn nàng ở riêng, kỳ thực cũng không có gì không tốt, như vậy nàng càng thêm tự do.
Buổi tối còn có thể triệu chó ngốc ra, ngủ chung với nó, ngày mùa đông, cùng chó ngốc ngủ bên nhau thoải mái cực kỳ.
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được mở miệng thăm dò: Thanh Mặc Nhan, không bằng ngươi tìm cho ta vài nha hoàn bên người đi.
Thanh Mặc Nhan bất động, liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt có chút làm cho người ta sợ hãi: Muốn nha hoàn bên người?
Đúng vậy, ta thấy tiểu thư nhà người khác đều có nha hoàn đi theo, đến ngay cả công tử cũng có gã sai vặt đi theo đâu, có các nàng cũng tiện cho ta hơn.
Ngươi nghĩ như thế thật?
Như Tiểu Lam to gan gật đầu.
Thanh Mặc Nhan quay mặt đi chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ xe, hận nghiến răng.
Nha đầu ngốc, nàng thật sự không biết tại sao hắn không an bài nha hoàn hầu hạ bên người nàng sao?
Hắn chính là muốn nàng luôn quấn lấy hắn, ỷ lại vào hắn, sau khi có nha hoàn bên người, nàng sẽ không bao giờ tắm nước ấm cùng hắn, ngủ cùng hắn nữa, sẽ không cần hắn giúp đỡ thay quần áo, cũng sẽ không giống cái đuôi nhỏ mỗi ngày thi theo phía sau hắn.
Không được sao? Như Tiểu Lam thăm dò.
Cũng không phải không được. Thanh Mặc Nhan buồn bã nói: Nhưng mà ngươi phải hiểu, những nha hoàn đó ở bên cạnh ngươi không phải chỉ để giúp ngươi chuẩn bị mấy việc vụn vặt, các nàng cũng sẽ tùy thời chỉnh sửa quy củ cho ngươi, phòng ngừa ngươi làm ra những việc tổn hại đến thân phận nữ tử khuê các, nếu ngươi nguyện ý an tâm học quy củ, ta sẽ an bài vài nha hoàn bên người cho ngươi.
Hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn chằm chằm ánh mắt Như Tiểu Lam, trong bóng đêm, ánh mắt hắn rực rỡ lấp lánh, mang theo chút thâm ý nàng nhìn không hiểu.
Còn muốn nhìn chằm chằm ta học quy củ? Như Tiểu Lam lập tức nhớ tới chuyện lúc trước bị ma ma Hầu phủ bức phải học quy củ.
Quy củ chó má gì! Nàng mới không học đâu.
Như bây giờ thật tốt, nàng chọc phải phiền toái liền có Thanh Mặc Nhan chống lưng cho, nói sai cái gì Thanh Mặc Nhan cũng không trách nàng, nàng mới không cần giống mấy tiểu thư khuê các kia, giả bộ, ngay cả đi đứng đều phải ổn trọng, đến góc váy cũng không được nâng lên.
Nàng dùng sức quơ đầu, đem chấp niệm vừa rồi ném ra sau lưng.
Thanh Mặc Nhan ẩn giấu ý cười nơi đáy mắt: Thế nào? Ngươi nghĩ kỹ rồi thì nói cho ta biết, sân của ta rất rộng, an bài chỗ ở khác cho ngươi cũng không thành vấn đề, bất quá cũng phải tìm cho ngươi vài ma ma quản sự, giúp ngươi quản lý nhà kho, còn phải giúp ngươi chủ trì nội trợ hàng ngày, quỹ nội trợ trong phủ hiện tại do Ngũ thị quản lý, ngươi cần học cách tự mình cai quản, bằng không cũng chỉ có thể nhờ nàng tới giúp...
Mới không cần nàng giúp đỡ đâu! Như Tiểu Lam kêu lên, Ngũ tiểu thư kia hận nàng như vậy, để nàng ta quản lý sân, không phải nàng ta sẽ trộm hết bảo bối của nàng đi sao?
Còn có hạ nhân, hừ hừ, nàng mới không yên tâm đâu.
Các nàng không giống thủ hạ tử sĩ của Thanh Mặc Nhan, một đám nhìn thấy tiền là sáng mắt, bảo bối của nàng đều là đồ trong cung ban thưởng, đến ngay cả lão Hầu gia cũng từng đánh chủ ý lên mấy thứ kia...
Nàng càng nghĩ càng lo sợ.
Không được, tuyệt đối không thể rời khỏi người Thanh Mặc Nhan!
Ngươi nghĩ kỹ rồi? Thanh Mặc Nhan bày ra bộ dáng chẳng thèm để ý: Nếu ngươi đã quyết định, tối nay trở về ta sẽ tìm người dọn dẹp sân mới cho ngươi.
Không cần, ta ở cùng ngươi là được rồi. Như Tiểu Lam quyết đoán tiến lên ôm lấy cánh tay hắn, đầu nhỏ cọ tới cọ lui: Ta thích nhất được ở cùng một chỗ với ngươi.
Thật sự?
Thật sự thật sự, thích nhất. Như Tiểu Lam lấy lòng ngồi lên đùi hắn, do dự một lát, hạ quyết tâm, lấy ra chiêu sát thủ.
Căn cứ kinh nghiệm ở cùng Thanh Mặc Nhan lâu nay, hắn thích nhất cái này.
Duỗi tay nâng mặt hắn, miệng nhỏ Như Tiểu Lam hôn lên không ngừng, khiến mặt hắn dính toàn nước miếng.
Thanh Mặc Nhan cực lực không để trên mặt lộ ra cảm tình dao động, nội tâm lại sắp hỏng mất.
Nha đầu này đang hôn hay là đang dùng nước miếng rửa mặt cho hắn a, kỹ thuật này cũng quá kém đi, hắn còn phải dốc lòng dạy dỗ mới được.
/370
|