Trong học đường, tiếng đàn chầm chậm.
Tiêu Sa Lai gõ quạt xuống, đánh vào trên cây đàn của Vu Tĩnh Kỳ.
Tranh... một tiếng, đàn Vu Tĩnh Kỳ lệch âm.
Đây là lần thứ ba ngươi thất thần. Khuôn mặt Tiêu Sa Lai mang theo mỉm cười, trong mắt lại mang theo tia cảnh cáo: Nếu còn có lần sau, ngươi để đàn lên trên đầu rồi ra ngoài cửa đứng cho ta!
Vu Tĩnh Kỳ rũ mắt, không nói một lời.
Hắn cũng không muốn thất thần, nhưng mà cả đầu hắn đều là câu nói kia của Như Tiểu Lam: Dù sao ta cũng không sống được bao nhiêu năm...
Thừa dịp Tiêu Sa Lai xoay người ra chỗ khác, Vu Tĩnh Kỳ liền liếc mắt nhìn Như Tiểu Lam.
Cả khuôn mặt Như Tiểu Lam đều ghé vào trên cây đàn của nàng, đang ngủ say.
Vu Tĩnh Kỳ duỗi tay sờ ngực chính mình, Thái hậu đưa cho hắn một khối bài hộ mệnh, để ở trong túi gấm nho nhỏ, bảo hắn đeo lên cổ, nói là Như Tiểu Lam tự tay chế ra, có thể ở thời điểm nguy hiểm bảo hộ hắn.
Nha đầu này rốt cuộc là người như nào, vì sao lại làm lòng hắn lo lắng đến thế.
Vu Tĩnh Kỳ lại lần nữa khảy lệch âm, ánh mắt sắc bén của Tiêu Sa Lai nhìn qua.
Như Tiểu Lam ngáp một cái, thanh tỉnh chút, duỗi tay ra khảy đàn.
Tuy rằng nàng không hiểu đàn cổ, nhưng mà nghe nhiều ngày như thế, vẫn là có chút cảm giác, ít nhất có thể tìm được đa số âm điệu.
Nhưng mà chút điểm cầm kỹ nhỏ này của nàng ở trong đám người, tựa như một con vịt đen lẫn vào đàn thiên nga trắng muốt.
Tiêu Sa Lai nắm chặt cây quạt trong tay: Như Tiểu Lam, ngươi không mệt sao?
Vừa ngủ một giấc, đỡ hơn rồi. Như Tiểu Lam cười hì hì: Đa tạ Tiêu tiên sinh quan tâm.
Tiêu Sa Lai cười xán lạn, trong phòng học lập tức rơi vào mảnh tĩnh mịch.
Ai nấy đều thấy được, giờ phút này Tiêu tiên sinh cười xán lạn bao nhiêu, nội tâm hắn càng cuồng dã bấy nhiêu.
Nếu không phải vì hắn không tàn nhẫn bằng Đại lý tự Thiếu khanh, lo lắng tương lai mình sẽ không có phần mộ, hắn thật muốn lập tức đá văng nha đầu này ra ngoài.
Như Tiểu Lam khảy đàn, từng chút từng chút, cực kỳ nghiêm túc.
Ngươi đây là đàn sao? Tiêu Sa Lai cười khinh thường.
Không hẳn là vậy... Mấy ngày nay ta có phổ được một bài nhạc, không bằng ta đàn cho Tiêu tiên sinh nghe một chút? Như Tiểu Lam mở to đôi mắt hồn nhiên.
Tiêu Sa Lai suýt nữa bị sặc.
Phổ nhạc? Nàng cho rằng nàng là ai?
Tiêu Sa Lai cưỡng chế lửa giận trong lòng, dùng quạt xếp gõ lên mặt bàn, nói với mọi người: Như Tiểu Lam nói nàng viết được một khúc nhạc, không bằng hiện tại để nàng đàn cho chúng ta nghe như thế nào?
Tiêu tiên sinh đã nói như thế, đám học sinh cũng không ai dám phản bác, chỉ có thể nói được.
Vu Tĩnh Kỳ lo lắng nhìn về phía Như Tiểu Lam, thấp giọng trách cứ: Ngươi muốn tiếp tục ở lại học viện thì đừng có nháo!
Như Tiểu Lam trợn trừng mắt: Ngươi một chút cũng không tin ta.
Vu Tĩnh Kỳ không khỏi nghẹn họng.
Hắn quả thực chưa từng tin tưởng qua nàng, bất quá cái này cũng không thể trách hắn, nha đầu không đáng tin cậy như thế, ai dám tin.
Như Tiểu Lam đắc ý ngẩng cao đầu: Các ngươi phải nghe cho kỹ, ta còn kết hợp với hát nữa a.
Tiêu Sa Lai khoanh tay, con ngươi mị hoặc khép hờ, chỉ có mấy học sinh ở gần hắn mới nghe thấy từ trong mũi hắn phát ra tiếng hừ lạnh.
Như Tiểu Lam thử đàn trước, thanh âm đơn điệu mà trúc trắc.
Tiêu Sa Lai cười càng thêm khinh thường.
Rốt cuộc, Như Tiểu Lam tìm đúng âm, ngón tay khảy trên đàn cổ, miệng hát lên: Hai con hổ, hai con hổ, chạy mau, chạy mau, một con không có đầu, một con không có đuôi. Thật là kỳ quái, thật là kỳ quái...
Lạch cạch! Quạt xếp trên tay Tiêu Sa Lai rơi xuống đất.
Cây quạt bật nhẹ trên mặt đất, tựa như người sắp chết đang cố giãy giụa, rồi sau đó ngã xuống, không nhúc nhích nữa.
Trong phòng học, tĩnh lặng cực kỳ.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Như Tiểu Lam, tiếng đàn, phảng phất như tiếng đá vỡ vụn không ngừng truyền đến tai mọi người.
Đi, đi...
Vu Tĩnh Kỳ tựa như choáng váng ngồi ngốc ở chỗ kia, bên tai chỉ còn lại tiếng hát mang theo ma tính: Hai con hổ... Hai con hổ...
Tiêu Sa Lai mỉm cười, chậm rãi giơ lên khuôn mặt quyến rũ động lòng người, hướng lên không trung, sau đó, thẳng tắp ngã về phía sau.
Té xỉu.
Tiêu tiên sinh!
Tiêu tiên sinh, ngài phải cố chịu đựng!
Tiêu tiên sinh, ngài mau tỉnh...
Nhóm học sinh loạn thành một đoàn, ba chân bốn cẳng tiến đến nâng Tiêu Sa Lai lên, vừa vỗ vỗ ngực hắn, vừa đấm đánh sau lưng.
Qua hồi lâu, Tiêu Sa Lai mới nhíu mày, mở mắt ra.
Tiên sinh, rốt cuộc ngài đã tỉnh. Một danh học sinh thân thiết nói.
Tiêu Sa Lai nâng mắt lên, u buồn nhìn bốn phía xung quanh, mở miệng nói: Vừa rồi vi sư gặp ác mộng, có người đàn một khúc nhạc rất đáng sợ.
Tiêu tiên sinh, ngài không có nằm mơ. Vu Tĩnh Kỳ tiến lên nói.
Tiêu tiên sinh, ta hát như thế nào? Như Tiểu Lam vươn đầu ra: Hai con hổ, hai con hổ...
Tiêu Sa Lai hướng ánh mắt về phía trước, nói một câu: Vi sư lại choáng váng. Ngã trở lại xuống đất.
Mau đưa Tiêu tiên sinh đến Tàng thư lâu. Vu Tĩnh Kỳ đề nghị.
Mấy người nâng Tiêu Sa Lai lên, rời phòng học.
Không có tiên sinh giáo tập, nhóm học sinh rất nhanh cũng tan rã, đồng loạt rời khỏi phòng học.
Vu Tĩnh Kỳ thừa dịp người xung quanh không chú ý, một phen túm lấy Như Tiểu Lam, lôi nàng đi.
Ai... Ai? Ngươi muốn đi đâu? Như Tiểu Lam khí lực không bằng hắn, chỉ có thể bị hắn kéo đi.
Đi đến chỗ không người, Vu Tĩnh Kỳ lúc này mới buông tay ra.
Như Tiểu Lam ngươi đừng náo loạn nữa có được không. Vu Tĩnh Kỳ quả thực không biết nên biểu đạt tâm tình của bản thân như thế nào: Từ khi ngươi đến học viện, liền không có một ngày thái bình qua, coi như ta cầu xin ngươi, có thể có một chút bộ dáng của nữ hài tử hay không.
Như Tiểu Lam không cho là đúng: Vì sao ta phải có bộ dáng nữ hài tử?
Vu Tĩnh Kỳ đen mặt, chỉ vào nàng: Ngươi nhìn ngươi xem, có điểm nào giống với tiểu thư khuê các.
Ta vốn dĩ là dã hài tử không cha không mẹ, cho tới bây giờ cũng không phải tiểu thư khuê các gì. Như Tiểu Lam trợn trừng mắt, trong lúc không cẩn thận, nàng đem sự thật nói ra.
Nhưng mà Vu Tĩnh Kỳ lại hiểu sai, hắn nhớ tới Thái hậu đã từng nói đến thân thế của Như Tiểu Lam.
Từ nhỏ phụ mẫu đã bị con rối đứng đầu giết chết, còn không phải là dã hài tử sao.
Ta... Ta không có ý này. Vu Tĩnh Kỳ chỉ cảm thấy đầu lưỡi như bị đóng băng, nháy mắt không còn nhanh nhẹn.
Ta tới học viện chỉ là để giúp Thanh Mặc Nhan tra án, ngươi không cần chê ta phiền, chờ vụ án kết thúc tự ta sẽ rời khỏi.
Nơi phá án này, chính là cầu nàng cũng không đến đâu.
Cái gì mà học đàn, mỗi ngày không phải luyện chữ thì cũng vẽ tranh, phiền chết đi được.
Rời khỏi, ngươi muốn đi đâu? Vu Tĩnh Kỳ lập tức nhớ tới câu nói khi nàng ngủ gà ngủ gật.
Như Tiểu Lam, ngươi nói thật với ta, ngươi nói cái kia... Ngươi sống không được bao nhiêu năm... Là có ý gì? Vu Tĩnh Kỳ cuối cùng cũng lấy hết dũng khí hỏi.
Ngươi hỏi cái này a. Như Tiểu Lam không để ý nói: Ta chỉ có mười ba, mười bốn năm thọ hạn, cho nên chờ ngươi tới ba mươi, ta đã sớm không còn nữa.
Một trận gió lạnh thổi qua, ngưng kết ở trong lòng Vu Tĩnh Kỳ, nụ hoa còn chưa kịp nở đã bị đóng băng, rơi vào trong bóng tối...
Tiêu Sa Lai gõ quạt xuống, đánh vào trên cây đàn của Vu Tĩnh Kỳ.
Tranh... một tiếng, đàn Vu Tĩnh Kỳ lệch âm.
Đây là lần thứ ba ngươi thất thần. Khuôn mặt Tiêu Sa Lai mang theo mỉm cười, trong mắt lại mang theo tia cảnh cáo: Nếu còn có lần sau, ngươi để đàn lên trên đầu rồi ra ngoài cửa đứng cho ta!
Vu Tĩnh Kỳ rũ mắt, không nói một lời.
Hắn cũng không muốn thất thần, nhưng mà cả đầu hắn đều là câu nói kia của Như Tiểu Lam: Dù sao ta cũng không sống được bao nhiêu năm...
Thừa dịp Tiêu Sa Lai xoay người ra chỗ khác, Vu Tĩnh Kỳ liền liếc mắt nhìn Như Tiểu Lam.
Cả khuôn mặt Như Tiểu Lam đều ghé vào trên cây đàn của nàng, đang ngủ say.
Vu Tĩnh Kỳ duỗi tay sờ ngực chính mình, Thái hậu đưa cho hắn một khối bài hộ mệnh, để ở trong túi gấm nho nhỏ, bảo hắn đeo lên cổ, nói là Như Tiểu Lam tự tay chế ra, có thể ở thời điểm nguy hiểm bảo hộ hắn.
Nha đầu này rốt cuộc là người như nào, vì sao lại làm lòng hắn lo lắng đến thế.
Vu Tĩnh Kỳ lại lần nữa khảy lệch âm, ánh mắt sắc bén của Tiêu Sa Lai nhìn qua.
Như Tiểu Lam ngáp một cái, thanh tỉnh chút, duỗi tay ra khảy đàn.
Tuy rằng nàng không hiểu đàn cổ, nhưng mà nghe nhiều ngày như thế, vẫn là có chút cảm giác, ít nhất có thể tìm được đa số âm điệu.
Nhưng mà chút điểm cầm kỹ nhỏ này của nàng ở trong đám người, tựa như một con vịt đen lẫn vào đàn thiên nga trắng muốt.
Tiêu Sa Lai nắm chặt cây quạt trong tay: Như Tiểu Lam, ngươi không mệt sao?
Vừa ngủ một giấc, đỡ hơn rồi. Như Tiểu Lam cười hì hì: Đa tạ Tiêu tiên sinh quan tâm.
Tiêu Sa Lai cười xán lạn, trong phòng học lập tức rơi vào mảnh tĩnh mịch.
Ai nấy đều thấy được, giờ phút này Tiêu tiên sinh cười xán lạn bao nhiêu, nội tâm hắn càng cuồng dã bấy nhiêu.
Nếu không phải vì hắn không tàn nhẫn bằng Đại lý tự Thiếu khanh, lo lắng tương lai mình sẽ không có phần mộ, hắn thật muốn lập tức đá văng nha đầu này ra ngoài.
Như Tiểu Lam khảy đàn, từng chút từng chút, cực kỳ nghiêm túc.
Ngươi đây là đàn sao? Tiêu Sa Lai cười khinh thường.
Không hẳn là vậy... Mấy ngày nay ta có phổ được một bài nhạc, không bằng ta đàn cho Tiêu tiên sinh nghe một chút? Như Tiểu Lam mở to đôi mắt hồn nhiên.
Tiêu Sa Lai suýt nữa bị sặc.
Phổ nhạc? Nàng cho rằng nàng là ai?
Tiêu Sa Lai cưỡng chế lửa giận trong lòng, dùng quạt xếp gõ lên mặt bàn, nói với mọi người: Như Tiểu Lam nói nàng viết được một khúc nhạc, không bằng hiện tại để nàng đàn cho chúng ta nghe như thế nào?
Tiêu tiên sinh đã nói như thế, đám học sinh cũng không ai dám phản bác, chỉ có thể nói được.
Vu Tĩnh Kỳ lo lắng nhìn về phía Như Tiểu Lam, thấp giọng trách cứ: Ngươi muốn tiếp tục ở lại học viện thì đừng có nháo!
Như Tiểu Lam trợn trừng mắt: Ngươi một chút cũng không tin ta.
Vu Tĩnh Kỳ không khỏi nghẹn họng.
Hắn quả thực chưa từng tin tưởng qua nàng, bất quá cái này cũng không thể trách hắn, nha đầu không đáng tin cậy như thế, ai dám tin.
Như Tiểu Lam đắc ý ngẩng cao đầu: Các ngươi phải nghe cho kỹ, ta còn kết hợp với hát nữa a.
Tiêu Sa Lai khoanh tay, con ngươi mị hoặc khép hờ, chỉ có mấy học sinh ở gần hắn mới nghe thấy từ trong mũi hắn phát ra tiếng hừ lạnh.
Như Tiểu Lam thử đàn trước, thanh âm đơn điệu mà trúc trắc.
Tiêu Sa Lai cười càng thêm khinh thường.
Rốt cuộc, Như Tiểu Lam tìm đúng âm, ngón tay khảy trên đàn cổ, miệng hát lên: Hai con hổ, hai con hổ, chạy mau, chạy mau, một con không có đầu, một con không có đuôi. Thật là kỳ quái, thật là kỳ quái...
Lạch cạch! Quạt xếp trên tay Tiêu Sa Lai rơi xuống đất.
Cây quạt bật nhẹ trên mặt đất, tựa như người sắp chết đang cố giãy giụa, rồi sau đó ngã xuống, không nhúc nhích nữa.
Trong phòng học, tĩnh lặng cực kỳ.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Như Tiểu Lam, tiếng đàn, phảng phất như tiếng đá vỡ vụn không ngừng truyền đến tai mọi người.
Đi, đi...
Vu Tĩnh Kỳ tựa như choáng váng ngồi ngốc ở chỗ kia, bên tai chỉ còn lại tiếng hát mang theo ma tính: Hai con hổ... Hai con hổ...
Tiêu Sa Lai mỉm cười, chậm rãi giơ lên khuôn mặt quyến rũ động lòng người, hướng lên không trung, sau đó, thẳng tắp ngã về phía sau.
Té xỉu.
Tiêu tiên sinh!
Tiêu tiên sinh, ngài phải cố chịu đựng!
Tiêu tiên sinh, ngài mau tỉnh...
Nhóm học sinh loạn thành một đoàn, ba chân bốn cẳng tiến đến nâng Tiêu Sa Lai lên, vừa vỗ vỗ ngực hắn, vừa đấm đánh sau lưng.
Qua hồi lâu, Tiêu Sa Lai mới nhíu mày, mở mắt ra.
Tiên sinh, rốt cuộc ngài đã tỉnh. Một danh học sinh thân thiết nói.
Tiêu Sa Lai nâng mắt lên, u buồn nhìn bốn phía xung quanh, mở miệng nói: Vừa rồi vi sư gặp ác mộng, có người đàn một khúc nhạc rất đáng sợ.
Tiêu tiên sinh, ngài không có nằm mơ. Vu Tĩnh Kỳ tiến lên nói.
Tiêu tiên sinh, ta hát như thế nào? Như Tiểu Lam vươn đầu ra: Hai con hổ, hai con hổ...
Tiêu Sa Lai hướng ánh mắt về phía trước, nói một câu: Vi sư lại choáng váng. Ngã trở lại xuống đất.
Mau đưa Tiêu tiên sinh đến Tàng thư lâu. Vu Tĩnh Kỳ đề nghị.
Mấy người nâng Tiêu Sa Lai lên, rời phòng học.
Không có tiên sinh giáo tập, nhóm học sinh rất nhanh cũng tan rã, đồng loạt rời khỏi phòng học.
Vu Tĩnh Kỳ thừa dịp người xung quanh không chú ý, một phen túm lấy Như Tiểu Lam, lôi nàng đi.
Ai... Ai? Ngươi muốn đi đâu? Như Tiểu Lam khí lực không bằng hắn, chỉ có thể bị hắn kéo đi.
Đi đến chỗ không người, Vu Tĩnh Kỳ lúc này mới buông tay ra.
Như Tiểu Lam ngươi đừng náo loạn nữa có được không. Vu Tĩnh Kỳ quả thực không biết nên biểu đạt tâm tình của bản thân như thế nào: Từ khi ngươi đến học viện, liền không có một ngày thái bình qua, coi như ta cầu xin ngươi, có thể có một chút bộ dáng của nữ hài tử hay không.
Như Tiểu Lam không cho là đúng: Vì sao ta phải có bộ dáng nữ hài tử?
Vu Tĩnh Kỳ đen mặt, chỉ vào nàng: Ngươi nhìn ngươi xem, có điểm nào giống với tiểu thư khuê các.
Ta vốn dĩ là dã hài tử không cha không mẹ, cho tới bây giờ cũng không phải tiểu thư khuê các gì. Như Tiểu Lam trợn trừng mắt, trong lúc không cẩn thận, nàng đem sự thật nói ra.
Nhưng mà Vu Tĩnh Kỳ lại hiểu sai, hắn nhớ tới Thái hậu đã từng nói đến thân thế của Như Tiểu Lam.
Từ nhỏ phụ mẫu đã bị con rối đứng đầu giết chết, còn không phải là dã hài tử sao.
Ta... Ta không có ý này. Vu Tĩnh Kỳ chỉ cảm thấy đầu lưỡi như bị đóng băng, nháy mắt không còn nhanh nhẹn.
Ta tới học viện chỉ là để giúp Thanh Mặc Nhan tra án, ngươi không cần chê ta phiền, chờ vụ án kết thúc tự ta sẽ rời khỏi.
Nơi phá án này, chính là cầu nàng cũng không đến đâu.
Cái gì mà học đàn, mỗi ngày không phải luyện chữ thì cũng vẽ tranh, phiền chết đi được.
Rời khỏi, ngươi muốn đi đâu? Vu Tĩnh Kỳ lập tức nhớ tới câu nói khi nàng ngủ gà ngủ gật.
Như Tiểu Lam, ngươi nói thật với ta, ngươi nói cái kia... Ngươi sống không được bao nhiêu năm... Là có ý gì? Vu Tĩnh Kỳ cuối cùng cũng lấy hết dũng khí hỏi.
Ngươi hỏi cái này a. Như Tiểu Lam không để ý nói: Ta chỉ có mười ba, mười bốn năm thọ hạn, cho nên chờ ngươi tới ba mươi, ta đã sớm không còn nữa.
Một trận gió lạnh thổi qua, ngưng kết ở trong lòng Vu Tĩnh Kỳ, nụ hoa còn chưa kịp nở đã bị đóng băng, rơi vào trong bóng tối...
/370
|