Trong Bạch Hạc học viên, không khí đè nén dị thường.
Từ khi học viện được thành lập tới nay, chưa bao giờ phát sinh qua chuyện đánh nhau chảy máu, lúc này đây cũng coi như là được khai thiên lập địa một lần.
Thanh Mặc Nhan dùng Tàng thư lâu làm nơi làm việc, đồng thời phái người đi điều tra khi huyết án xảy ra, những ai không có mặt ở hiện trường.
Y theo lời nói của Như Tiểu Lam, muốn thực thi chú sát, nhất định phải có pháp trận tương ứng, cho nên mặt khác hắn phái Huyền Ngọc mang theo quan sai Đại lý tự điều tra qua trong học viện, tìm kiếm những nơi có khả năng bày trí pháp trận nhất.
Liên tục vội đến sắc trời gần tối, Huyền Ngọc trở về bẩm báo, không phát hiện ra pháp trận.
Đồng thời người đi điều tra những người trong học viện cũng về phục mệnh nói. Chỉ có ba người trên ngón tay có thương tích, nhưng lại đều là vết thương cũ, trong đó có hai người là sư phụ nấu ăn cho học viện.
Thanh Mặc Nhan trầm mặc, lấy tay xoa thái dương.
Nếu nói hung thủ sau lưng không ở trong học viện, như vậy phiền toái bọn họ còn lớn hơn nữa.
Chẳng lẽ thật sự là từ cách xa ngàn dặm giết người, như vậy hắn căn bản không có biện pháp bắt được hung thủ.
Như Tiểu Lam ngồi chỗ kia nhìn Thanh Mặc Nhan nhíu chặt lông mày, liền nhảy xuống ghế chạy tới cọ lên chân hắn.
Hiện tại làm sao bây giờ? Như Tiểu Lam thấp giọng hỏi.
Thanh Mặc Nhan vừa định trả lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng thông bẩm của hộ vệ: Tiểu Vương gia cầu kiến.
Vu Tĩnh Kỳ đi vào, nhìn Như Tiểu Lam nhu thuận đứng bên người Thanh Mặc Nhan, mắt rũ xuống.
Vu Tĩnh Kỳ, tay ngươi làm sao vậy? Như Tiểu Lam đột nhiên kinh ngạc nói.
Tầm mắt Thanh Mặc Nhan dừng ở trên tay Vu Tĩnh Kỳ, chỉ thấy ngón tay bên tay trái hắn được quấn lại bằng vải trắng.
Vu Tĩnh Kỳ thản nhiên nói: Vừa rồi khi giúp Thanh Đô tiên sinh thu dọn hòm thuốc, không cẩn thận bị dụng cụ cắt gọt cắt phải ngón tay.
Ngươi làm sao lại không cẩn thận như thế. Như Tiểu Lam vội la lên: Đã xử lý qua miệng vết thương chưa?
Ở cổ đại, mọi người cũng không biết nhiễm trùng là gì, đừng nhìn nó chỉ là vết cắt nho nhỏ, có khi sẽ lấy đi mạng người cũng không chừng.
Thấy Như Tiểu Lam lộ ra vẻ mặt lo lắng, ngữ khí Vu Tĩnh Kỳ cũng hòa dịu đi: Lúc ấy Thanh Đô tiên sinh cũng ở đó, hắn đã giúp ta xử lý qua.
Thanh Mặc Nhan nhìn ngón tay Vu Tĩnh Kỳ, nửa ngày không nói một câu.
Vu Tĩnh Kỳ nói với Thanh Mặc Nhan: Đã điều tra qua, hung thủ không ở trong học viện, để cho mọi người về đi.
Thấy Thanh Mặc Nhan không nói gì, Như Tiểu Lam vội la lên: Cái này sao được, còn chưa điều tra xong, nếu người hung thủ nhằm vào là ngươi thì phải làm sao bây giờ?
Vu Tĩnh Kỳ khinh thường hừ lạnh một tiếng: Ta? Ta có chỗ nào đáng giá để bọn họ làm hại.
Như Tiểu Lam trợn to mắt mèo: Thân phận ngươi cao quý, tự nhiên là mục tiêu của rất nhiều người, lại nói đối phó ngươi còn có thể làm ảnh hưởng đến phụ thân ngươi đâu.
Sắc mặt Vu Tĩnh Kỳ càng thay đổi: Ta bất quá chỉ là hạt nhỏ thôi, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
Như Tiểu Lam còn muốn nói gì đó, Thanh Mặc Nhan đã vươn tay kéo nàng đến bên người, mạnh mẽ ấn nàng ngồi lên người hắn.
Nếu tiểu Vương gia đã nói như thế, vậy việc hôm nay tạm thời coi như là học sinh trong học viện đánh nhau bị thương thôi. Thanh Mặc Nhan gọi Huyền Ngọc tới, bảo hắn đi an bài thả những người đó ra.
Như Tiểu Lam chớp mắt, an bài của Thanh Mặc Nhan nàng hoàn toàn có thể hiểu được.
Đã tra không ra, lại không thể bứt dây động rừng, chỉ có thể thả tiếng gió ra ngoài, đem việc này che giấu đi.
Cứ như vậy hung thủ sẽ nghĩ mình không bị người phát hiện, sẽ lại hành động một lần nữa.
Rất nhanh, người trong học viện đều được thả xuống núi, chỉ còn lại Tiêu Sa Lai cùng vài vị tiên sinh vẫn chưa rời khỏi, bọn họ còn phải nói qua vài chuyện với Thanh Mặc Nhan, học viện xảy ra chuyện, bọn họ cũng phải có lời giao đãi.
Chờ xử lý xong hết thảy, sắc trời bên ngoài đã tối đen.
Huyền Ngọc mang theo quan sai hộ tống mấy vị tiên sinh xuống núi.
Như Tiểu Lam chuẩn bị đi theo Thanh Mặc Nhan trở về.
Mọi người vừa rời khỏi Tàng thư lâu. Chợt thấy Huyền Ngọc vội vã chạy tới: Thế tử, không tốt, học viện... Không ra được.
Lời này khiến mọi người không hiểu ra sao.
Học viện to như vậy, làm sao có chuyện không ra được.
Là... Là bậc thang xuống núi, tựa như bị quỷ ám, chúng ta đi như thế nào cũng không xuống đến chân núi được.
Thanh Mặc Nhan mang theo mọi người đuổi tới chỗ bậc thang xuống núi.
Như Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh.
Thanh Mặc Nhan đứng im không nhúc nhích, hiển nhiên hắn cũng không muốn đi nếm thử cảm giác bị quỷ ám mà Huyền Ngọc nói.
Sử Đại Thiên tò mò đi xuống bậc thang, kết quả mọi người chỉ thấy hắn loạn chuyển trên bậc thang. Chốc lát sau cư nhiên đã tự mình đi trở lại.
Thiên a, quá đáng sợ. Sắc mặt Sử Đại Thiên trắng bệch: Đầu thật choáng váng.
Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam vẫn đang đánh giá xung quanh.
Có phát hiện gì không? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Nơi này bị pháp trận bao lại. Như Tiểu Lam có thể ẩn ẩn nhìn thấy một lớp vật thể trong suốt di động trong không khí. Chúng lúc thì dây dưa với nhau, lúc lại phân tán ra, vặn vẹo trong không trung.
Ngươi cũng muốn nhìn một chút sao? Như Tiểu Lam hỏi.
Ân.
Như Tiểu Lam cúi người. Lặng lẽ kết ấn, lại gần dùng đầu lưỡi liếm lên trên mắt Thanh Mặc Nhan.
Vu Tĩnh Kỳ cũng ở cách đó không xa, nhìn thấy một màn như vậy đáy mắt liền nổi lên ánh sáng nhạt.
Thanh Mặc Nhan chậm rãi chớp mắt. Rất nhanh hắn cũng thấy được cảnh tượng trong mắt Như Tiểu Lam.
Đây là pháp trận? Thanh Mặc Nhan cất bước về phía trước.
Như Tiểu Lam nắm chặt tay áo hắn: Vô dụng, chỉ cần pháp trận này còn tồn tại, sẽ không có bất luận kẻ nào có thể từ nơi này đi ra ngoài.
Ngươi không phá giải được sao? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Như Tiểu Lam lắc đầu: Pháp trận này quá mức cường đại, chỉ có phá hủy bản thân pháp trận mới giải trừ được cản trở nơi này. Bằng không chúng ta ai cũng đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi đây, trừ phi... Bay lên. Như Tiểu Lam chỉ lên bầu trời.
Như cô nương biết pháp trận ở đâu sao? Huyền Ngọc hỏi.
Hẳn là ở ngay trong học viện. Như Tiểu Lam kiên định nói.
Thanh Mặc Nhan nhìn thoáng qua Huyền Ngọc.
Huyền Ngọc lập tức ngầm hiểu, mang theo thủ hạ điều tra trong học viện một lần nữa.
Vu Tĩnh Kỳ đứng ở hơi xa đèn đuốc, làm người ta không thấy được biểu cảm trên mặt hắn.
Đưa mấy vị tiên sinh học viện trở về nghỉ ngơi, trước khi tìm được pháp trận, không ai được phép tự mình hành động. Thanh Mặc Nhan hạ lệnh.
Vài vị lão tiên sinh đều không nói gì. Tiêu Sa Lai phe phẩy quạt trong tay, trên mặt toàn là ý cười châm chọc.
Thanh Mặc Nhan nhanh chóng liếc mắt về phía Sử Đại Thiên.
Sử Đại Thiên lập tức chân chó tiến đến bên người Tiêu Sa Lai: Tiên sinh, khó có được nhàn rỗi, học sinh hát một bài cho ngài giải buồn.
Không cần. Tiêu Sa Lai thoáng chốc thay đổi sắc mặt, đi như trốn theo các vị tiên sinh khác rời khỏi.
Sử Đại Thiên kiên trì không dứt đi theo sau.
Huyền Ngọc dẫn người tìm qua học viện vài lần. Nhưng vẫn không tìm thấy pháp trận mà Như Tiểu Lam nói.
Trận pháp này được hình thành từ tám vật thể đối ứng với nhau, có khả năng là tám quyển sách, cũng có thể là tám tảng đá cũng không chừng. Như Tiểu Lam cường điệu nói: Dù sao các ngươi chỉ cần nhìn thấy nơi nào có tám loại vật thể đồng dạng, mà nhìn như thể được sắp xếp, thì đến nói với ta.
Như Tiểu Lam dặn dò rất cẩn thận. Nhưng mà đám người Huyền Ngọc đã lật tung cả học viện lên, vẫn không tìm được chút manh mối.
Có thể hay không pháp trận không được đặt trong học viện? Có người không khỏi nảy sinh nghi ngờ.
Chung quy Như cô nương vẫn còn nhỏ tuổi, hẳn là đã tính sai đi?
Không ít quan sai đều âm thầm nghị luận.
Huyền Ngọc cũng bất đắc dĩ: Thế tử, chúng ta đã tìm kiếm khắp nơi, quả thực không thấy pháp trận Như cô nương nói, có phải hay không là... Nghĩ sai rồi?
Sẽ không. Thanh Mặc Nhan quả quyết nói.
Nhưng mà chúng ta đã tìm ở khắp nơi trong học viện, ngay cả Tàng thư lâu nơi đó cũng đã xem qua.
Các ngươi tìm trong viện rồi sao? Đột nhiên Như Tiểu Lam chen ngang một câu.
Viện? Huyền Ngọc vẻ mặt mờ mịt.
Lợi dụng phương hướng khác nhau của cây cối, cũng có thể đạt được hiệu quả pháp trận. Như Tiểu Lam nhắc nhở nói.
Huyền Ngọc vỗ trán một cái: Ta làm sao không nghĩ tới, ta lập tức sẽ dẫn người đi tìm.
Từ khi học viện được thành lập tới nay, chưa bao giờ phát sinh qua chuyện đánh nhau chảy máu, lúc này đây cũng coi như là được khai thiên lập địa một lần.
Thanh Mặc Nhan dùng Tàng thư lâu làm nơi làm việc, đồng thời phái người đi điều tra khi huyết án xảy ra, những ai không có mặt ở hiện trường.
Y theo lời nói của Như Tiểu Lam, muốn thực thi chú sát, nhất định phải có pháp trận tương ứng, cho nên mặt khác hắn phái Huyền Ngọc mang theo quan sai Đại lý tự điều tra qua trong học viện, tìm kiếm những nơi có khả năng bày trí pháp trận nhất.
Liên tục vội đến sắc trời gần tối, Huyền Ngọc trở về bẩm báo, không phát hiện ra pháp trận.
Đồng thời người đi điều tra những người trong học viện cũng về phục mệnh nói. Chỉ có ba người trên ngón tay có thương tích, nhưng lại đều là vết thương cũ, trong đó có hai người là sư phụ nấu ăn cho học viện.
Thanh Mặc Nhan trầm mặc, lấy tay xoa thái dương.
Nếu nói hung thủ sau lưng không ở trong học viện, như vậy phiền toái bọn họ còn lớn hơn nữa.
Chẳng lẽ thật sự là từ cách xa ngàn dặm giết người, như vậy hắn căn bản không có biện pháp bắt được hung thủ.
Như Tiểu Lam ngồi chỗ kia nhìn Thanh Mặc Nhan nhíu chặt lông mày, liền nhảy xuống ghế chạy tới cọ lên chân hắn.
Hiện tại làm sao bây giờ? Như Tiểu Lam thấp giọng hỏi.
Thanh Mặc Nhan vừa định trả lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng thông bẩm của hộ vệ: Tiểu Vương gia cầu kiến.
Vu Tĩnh Kỳ đi vào, nhìn Như Tiểu Lam nhu thuận đứng bên người Thanh Mặc Nhan, mắt rũ xuống.
Vu Tĩnh Kỳ, tay ngươi làm sao vậy? Như Tiểu Lam đột nhiên kinh ngạc nói.
Tầm mắt Thanh Mặc Nhan dừng ở trên tay Vu Tĩnh Kỳ, chỉ thấy ngón tay bên tay trái hắn được quấn lại bằng vải trắng.
Vu Tĩnh Kỳ thản nhiên nói: Vừa rồi khi giúp Thanh Đô tiên sinh thu dọn hòm thuốc, không cẩn thận bị dụng cụ cắt gọt cắt phải ngón tay.
Ngươi làm sao lại không cẩn thận như thế. Như Tiểu Lam vội la lên: Đã xử lý qua miệng vết thương chưa?
Ở cổ đại, mọi người cũng không biết nhiễm trùng là gì, đừng nhìn nó chỉ là vết cắt nho nhỏ, có khi sẽ lấy đi mạng người cũng không chừng.
Thấy Như Tiểu Lam lộ ra vẻ mặt lo lắng, ngữ khí Vu Tĩnh Kỳ cũng hòa dịu đi: Lúc ấy Thanh Đô tiên sinh cũng ở đó, hắn đã giúp ta xử lý qua.
Thanh Mặc Nhan nhìn ngón tay Vu Tĩnh Kỳ, nửa ngày không nói một câu.
Vu Tĩnh Kỳ nói với Thanh Mặc Nhan: Đã điều tra qua, hung thủ không ở trong học viện, để cho mọi người về đi.
Thấy Thanh Mặc Nhan không nói gì, Như Tiểu Lam vội la lên: Cái này sao được, còn chưa điều tra xong, nếu người hung thủ nhằm vào là ngươi thì phải làm sao bây giờ?
Vu Tĩnh Kỳ khinh thường hừ lạnh một tiếng: Ta? Ta có chỗ nào đáng giá để bọn họ làm hại.
Như Tiểu Lam trợn to mắt mèo: Thân phận ngươi cao quý, tự nhiên là mục tiêu của rất nhiều người, lại nói đối phó ngươi còn có thể làm ảnh hưởng đến phụ thân ngươi đâu.
Sắc mặt Vu Tĩnh Kỳ càng thay đổi: Ta bất quá chỉ là hạt nhỏ thôi, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
Như Tiểu Lam còn muốn nói gì đó, Thanh Mặc Nhan đã vươn tay kéo nàng đến bên người, mạnh mẽ ấn nàng ngồi lên người hắn.
Nếu tiểu Vương gia đã nói như thế, vậy việc hôm nay tạm thời coi như là học sinh trong học viện đánh nhau bị thương thôi. Thanh Mặc Nhan gọi Huyền Ngọc tới, bảo hắn đi an bài thả những người đó ra.
Như Tiểu Lam chớp mắt, an bài của Thanh Mặc Nhan nàng hoàn toàn có thể hiểu được.
Đã tra không ra, lại không thể bứt dây động rừng, chỉ có thể thả tiếng gió ra ngoài, đem việc này che giấu đi.
Cứ như vậy hung thủ sẽ nghĩ mình không bị người phát hiện, sẽ lại hành động một lần nữa.
Rất nhanh, người trong học viện đều được thả xuống núi, chỉ còn lại Tiêu Sa Lai cùng vài vị tiên sinh vẫn chưa rời khỏi, bọn họ còn phải nói qua vài chuyện với Thanh Mặc Nhan, học viện xảy ra chuyện, bọn họ cũng phải có lời giao đãi.
Chờ xử lý xong hết thảy, sắc trời bên ngoài đã tối đen.
Huyền Ngọc mang theo quan sai hộ tống mấy vị tiên sinh xuống núi.
Như Tiểu Lam chuẩn bị đi theo Thanh Mặc Nhan trở về.
Mọi người vừa rời khỏi Tàng thư lâu. Chợt thấy Huyền Ngọc vội vã chạy tới: Thế tử, không tốt, học viện... Không ra được.
Lời này khiến mọi người không hiểu ra sao.
Học viện to như vậy, làm sao có chuyện không ra được.
Là... Là bậc thang xuống núi, tựa như bị quỷ ám, chúng ta đi như thế nào cũng không xuống đến chân núi được.
Thanh Mặc Nhan mang theo mọi người đuổi tới chỗ bậc thang xuống núi.
Như Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh.
Thanh Mặc Nhan đứng im không nhúc nhích, hiển nhiên hắn cũng không muốn đi nếm thử cảm giác bị quỷ ám mà Huyền Ngọc nói.
Sử Đại Thiên tò mò đi xuống bậc thang, kết quả mọi người chỉ thấy hắn loạn chuyển trên bậc thang. Chốc lát sau cư nhiên đã tự mình đi trở lại.
Thiên a, quá đáng sợ. Sắc mặt Sử Đại Thiên trắng bệch: Đầu thật choáng váng.
Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam vẫn đang đánh giá xung quanh.
Có phát hiện gì không? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Nơi này bị pháp trận bao lại. Như Tiểu Lam có thể ẩn ẩn nhìn thấy một lớp vật thể trong suốt di động trong không khí. Chúng lúc thì dây dưa với nhau, lúc lại phân tán ra, vặn vẹo trong không trung.
Ngươi cũng muốn nhìn một chút sao? Như Tiểu Lam hỏi.
Ân.
Như Tiểu Lam cúi người. Lặng lẽ kết ấn, lại gần dùng đầu lưỡi liếm lên trên mắt Thanh Mặc Nhan.
Vu Tĩnh Kỳ cũng ở cách đó không xa, nhìn thấy một màn như vậy đáy mắt liền nổi lên ánh sáng nhạt.
Thanh Mặc Nhan chậm rãi chớp mắt. Rất nhanh hắn cũng thấy được cảnh tượng trong mắt Như Tiểu Lam.
Đây là pháp trận? Thanh Mặc Nhan cất bước về phía trước.
Như Tiểu Lam nắm chặt tay áo hắn: Vô dụng, chỉ cần pháp trận này còn tồn tại, sẽ không có bất luận kẻ nào có thể từ nơi này đi ra ngoài.
Ngươi không phá giải được sao? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Như Tiểu Lam lắc đầu: Pháp trận này quá mức cường đại, chỉ có phá hủy bản thân pháp trận mới giải trừ được cản trở nơi này. Bằng không chúng ta ai cũng đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi đây, trừ phi... Bay lên. Như Tiểu Lam chỉ lên bầu trời.
Như cô nương biết pháp trận ở đâu sao? Huyền Ngọc hỏi.
Hẳn là ở ngay trong học viện. Như Tiểu Lam kiên định nói.
Thanh Mặc Nhan nhìn thoáng qua Huyền Ngọc.
Huyền Ngọc lập tức ngầm hiểu, mang theo thủ hạ điều tra trong học viện một lần nữa.
Vu Tĩnh Kỳ đứng ở hơi xa đèn đuốc, làm người ta không thấy được biểu cảm trên mặt hắn.
Đưa mấy vị tiên sinh học viện trở về nghỉ ngơi, trước khi tìm được pháp trận, không ai được phép tự mình hành động. Thanh Mặc Nhan hạ lệnh.
Vài vị lão tiên sinh đều không nói gì. Tiêu Sa Lai phe phẩy quạt trong tay, trên mặt toàn là ý cười châm chọc.
Thanh Mặc Nhan nhanh chóng liếc mắt về phía Sử Đại Thiên.
Sử Đại Thiên lập tức chân chó tiến đến bên người Tiêu Sa Lai: Tiên sinh, khó có được nhàn rỗi, học sinh hát một bài cho ngài giải buồn.
Không cần. Tiêu Sa Lai thoáng chốc thay đổi sắc mặt, đi như trốn theo các vị tiên sinh khác rời khỏi.
Sử Đại Thiên kiên trì không dứt đi theo sau.
Huyền Ngọc dẫn người tìm qua học viện vài lần. Nhưng vẫn không tìm thấy pháp trận mà Như Tiểu Lam nói.
Trận pháp này được hình thành từ tám vật thể đối ứng với nhau, có khả năng là tám quyển sách, cũng có thể là tám tảng đá cũng không chừng. Như Tiểu Lam cường điệu nói: Dù sao các ngươi chỉ cần nhìn thấy nơi nào có tám loại vật thể đồng dạng, mà nhìn như thể được sắp xếp, thì đến nói với ta.
Như Tiểu Lam dặn dò rất cẩn thận. Nhưng mà đám người Huyền Ngọc đã lật tung cả học viện lên, vẫn không tìm được chút manh mối.
Có thể hay không pháp trận không được đặt trong học viện? Có người không khỏi nảy sinh nghi ngờ.
Chung quy Như cô nương vẫn còn nhỏ tuổi, hẳn là đã tính sai đi?
Không ít quan sai đều âm thầm nghị luận.
Huyền Ngọc cũng bất đắc dĩ: Thế tử, chúng ta đã tìm kiếm khắp nơi, quả thực không thấy pháp trận Như cô nương nói, có phải hay không là... Nghĩ sai rồi?
Sẽ không. Thanh Mặc Nhan quả quyết nói.
Nhưng mà chúng ta đã tìm ở khắp nơi trong học viện, ngay cả Tàng thư lâu nơi đó cũng đã xem qua.
Các ngươi tìm trong viện rồi sao? Đột nhiên Như Tiểu Lam chen ngang một câu.
Viện? Huyền Ngọc vẻ mặt mờ mịt.
Lợi dụng phương hướng khác nhau của cây cối, cũng có thể đạt được hiệu quả pháp trận. Như Tiểu Lam nhắc nhở nói.
Huyền Ngọc vỗ trán một cái: Ta làm sao không nghĩ tới, ta lập tức sẽ dẫn người đi tìm.
/370
|