Thanh Mặc Nhan giao việc cho thuộc hạ cả nửa ngày, nhưng vẫn không thấy Như Tiểu Lam trở về.
Nhưng mà hắn cũng không quá lo lắng, bởi vì hắn đã âm thầm an bài người nhìn chằm chằm Như Tiểu Lam, mặc kệ nàng đi đến đâu, phía sau đều sẽ có tử sĩ âm thầm đi theo.
Thiếu khanh đại nhân, Thanh Đô tiên sinh cầu kiến. Ngoài cửa có người thông bẩm.
Như Tiểu Lam đã từng lén nói cho Thanh Mặc Nhan nghe về vị tiên sinh ở Tàng thư lâu này. Cho nên ấn tượng của Thanh Mặc Nhan với hắn cực kỳ sâu.
Rõ ràng nhìn như một tên thư sinh ốm yếu trói gà không chặt, nhưng lại tạo cho người khác cảm giác không thể kháng cự.
Thanh Đô tiên sinh chuyển động xe lăn vào cửa.
Muộn như thế. Tiên sinh có chuyện gì sao? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Là chút việc liên quan đến tiểu Vương gia... Thanh Đô tiên sinh nhẹ chau mày lại: Hắn là học sinh khiến ta đắc ý nhất. Ta cũng không muốn đến đây nói với Thiếu khanh những chuyện này, nhưng mà hắn không thể mắc thêm lỗi lầm nữa. Ta không thể trơ mắt nhìn hắn cứ thế đi xuống.
Tiểu Vương gia xảy ra chuyện gì?
Các ngươi cũng biết hắn bị thương ở ngón tay?
Thời điểm Thanh Mặc Nhan phái người điều tra xem những ai bị thương ở ngón tay, Vu Tĩnh Kỳ lại nói bởi vì giúp đỡ Thanh Đô tiên sinh thu dọn hòm thuốc nên mới bị thương.
Chẳng lẽ vết thương của hắn... Giả bộ?
Thanh Đô tiên sinh nói: Vết thương là thật, nhưng khi ta giúp hắn bôi thuốc mới phát hiện, cạnh miệng vết thương có một điểm máu khô nhỏ... Giống như bị cắt qua hai lần.
Thanh Mặc Nhan nhìn về phía Trường Hận.
Trường Hận bất động thanh sắc gật đầu.
Như vậy Vu Tĩnh Kỳ thật sự lừa bọn họ.
Thanh Mặc Nhan không chờ Thanh Đô tiên sinh nói tiếp, đột nhiên đứng lên đi ra ngoài cửa.
Phái người đi tìm Như Tiểu Lam về.
Thanh Đô tiên sinh chuyển động xe lăn theo ra: Không cần tìm, chậm trễ sẽ không kịp nữa, ngươi phải mau chút đi ngăn cản không cho hắn sử dụng chú sát.
Tiểu Vương gia cuối cùng muốn làm gì? Trường Hận không hiểu nói.
Thanh Đô tiên sinh cười nhẹ, tươi cười hình như có chút chua sót: Hắn cũng chẳng qua là muốn sống sót mà thôi.
Ai muốn giết hắn? Trường Hận hỏi.
Thân là con tin. Ai muốn giết hắn cũng dễ như trở bàn tay, hắn làm thế chẳng qua là để tự bảo vệ mình mà thôi.
Tự bảo vệ mình? Ta thấy hắn là điên thật rồi. Thanh Mặc Nhan một câu vạch trần.
Thanh Đô tiên sinh cũng không tức giận: Có một ngày hắn ở thư lâu tìm được một quyển sách cổ, từ đó liền say mê ở đây, vô luận ta nói thế nào hắn cũng không nghe, ta cũng là không có biện pháp, không muốn nhìn hắn lợi dụng tà thuật đả thương người nữa.
Pháp trận ngăn cản xuống núi là do hắn bố trí? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Đúng, ta đại khái biết được hắn giấu pháp trận ở đâu, các ngươi tốt nhất nhanh chút đi, nếu chậm mà nói...
Thanh Đô tiên sinh còn chưa dứt lời. Vài tên quan sai đã đồng thời kinh hô ra tiếng, từ trên người họ đều xuất hiện vết thương, giống như là bị một thanh đao nhỏ vô hình cắt qua.
Nhanh lên, hắn muốn biến tất cả các ngươi thành tế phẩm, để hoàn thành thuật chú sát lớn hơn nữa của hắn. Thanh Đô tiên sinh thúc giục nói.
Thanh Mặc Nhan nhanh chóng dẫn người đến trước Tàng thư lâu, Thanh Đô tiên sinh đi phía trước dẫn đường, tuy rằng hắn ngồi xe lăn, nhưng mà tốc độ xe lăn cũng không chậm.
Dọc theo đường đi thường xuyên có quan sai thân thể phát sinh tình huống.
Không người nào có thể ngăn cản việc này. Cũng không người nào biết được mục tiêu tiếp theo của thanh đao kia sẽ là ai.
Tiểu Vương gia muốn dùng thuật chú sát lớn nhất giết chết ai? Thanh Mặc Nhan một lần nữa truy vấn.
Ngươi xem hắn cần nhiều tánh mạng cùng máu tươi... Tự nhiên là vị trong cung kia. Thanh Đô tiên sinh cố chấp không chịu để Thanh Mặc Nhan đẩy xe lăn giúp hắn, cho nên dọc theo đường đi hắn có chút thở gấp.
Thanh Mặc Nhan ánh mắt co rụt mạnh.
Vị trong cung kia, chẳng lẽ tiểu Vương gia muốn giết Hoàng thượng?
Hắn thật sự điên rồi, chính là giết Hoàng thượng cũng không có lợi gì cho hắn, bất quá phụ thân hắn có khả năng sẽ vì vậy mà nắm chắc binh quyền hơn mà thôi.
Nhưng mà điều kiện tiên quyết là hắn cùng Thái tử sẽ trở mặt thành thù, Thái tử tuyệt đối sẽ không đem ngôi vị Hoàng đế này nhường cho bất cứ ai.
Bọn họ vừa mới tới Tàng thư lâu. Trong bóng đêm liền hiện thân ra một danh tử sĩ, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Trực tiếp quỳ gối trước mặt Thanh Mặc Nhan.
Thế tử, thuộc hạ thất trách. Không thấy Như cô nương đâu.
Trong lòng Thanh Mặc Nhan trầm xuống, phảng phất như không nghe thấy tiếng quan sai kêu thảm thiết bên cạnh nữa.
Nàng mất tích ở nơi nào? Một dự cảm không tốt từ đáy lòng hắn dâng lên.
Tiểu Vương gia mang nàng đến Tàng thư lâu bên này. Bọn họ đi ra vườn ở phía sau, nhưng đột nhiên trống rỗng... Không thấy tăm hơi đâu nữa.
Bọn họ đã nói những gì? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Tử sĩ cúi đầu: Thuộc hạ không nghe thấy, bất quá hết thảy nhìn qua đều rất bình thường. Chính là ở trước lúc Như cô nương biến mất, nàng hình như là muốn đánh về phía tiểu Vương gia, nhưng mà còn chưa bước được nửa bước, nàng liền biến mất.
Tiểu Vương gia đâu? Thanh Mặc Nhan lớn tiếng quát.
Hắn đã vào thư lâu.
Thanh Mặc Nhan khoát tay, Huyền Ngọc quyết đoán dẫn người vào thư lâu.
Thanh Mặc Nhan nhìn về phía tử sĩ quỳ gối trước mặt: Ngươi mang những người này qua đó. Bảo vệ vườn cho tốt, bất luận kẻ nào cũng không được phép đi vào!
Kỳ thực việc hắn muốn làm nhất bây giờ không phải là đi ngăn cản hành vi điên cuồng của tiểu Vương gia. Hắn chỉ muốn tìm thứ hắn đã mất đi trở về.
Vật nhỏ, chờ ta một chút. Ta nhất định sẽ đem được ngươi về.
Mặc kệ ngươi đi nơi nào.
Thanh Mặc Nhan vung ống tay áo bước vào thư lâu.
Trong thư lâu tràn ngập mùi vị tanh hôi dày đặc.
Trên thang lầu cao cao, tám ngọn đèn dầu lập lòe lúc sáng lúc tối. Tầng cao nhất thư lâu ẩn ẩn lộ ra thân ảnh Vu Tĩnh Kỳ.
Chuẩn bị tên. Thanh Mặc Nhan hạ lệnh.
Tuy rằng hắn không hiểu mấy thứ dị thuật này, nhưng ở chung với Như Tiểu Lam lâu, hắn cũng đại khái hiểu rõ một ít phương pháp.
Nếu muốn ngăn thuật chú sát lại thì trước tiên phải phá hủy trận pháp bên người Vu Tĩnh Kỳ.
Huyền Ngọc dẫn người bắn mũi tên ra, tám ngọn đèn dầu đã bị diệt mất bốn ngọn.
Vu Tĩnh Kỳ cúi người nhìn xuống phía dưới: Thiếu khanh, các ngươi đã đến muộn, ta đã thu thập đủ máu tươi cùng sinh mệnh, chú sát lớn nhất đã bắt đầu, ngươi cũng không cần phải lãng phí khí lực nữa.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, nhìn Vu Tĩnh Kỳ ở trên lầu.
Tiểu Vương gia, ngươi thật sự biết bản thân đang làm gì sao? Tổ lật thì sao còn trứng lành, ngươi giết vị quý nhân trong cung kia sẽ làm dao động căn cơ Dạ Hạ quốc, ngươi thực sự cho rằng chỉ bằng từng đấy binh quyền trong tay phụ thân ngươi là có thể đấu lại Thái tử?
Thanh Mặc Nhan một bên nói chuyện với Vu Tĩnh Kỳ, Huyền Ngọc bên kia vụng trộm dẫn người bước lên thang lầu, không ngừng tới gần Vu Tĩnh Kỳ.
Đừng lo tên Thái tử ma bệnh kia. Vu Tĩnh Kỳ buồn bã nói: Ta cũng sẽ trừ bỏ hắn, rất nhanh, toàn bộ triều đình đều sẽ được tẩy trừ sạch sẽ, tuy rằng đại giới có chút cao, nhưng mà hết thảy đều rất đáng giá.
Triều thần sẽ không thần phục người dùng tà thuật.
Nghe xong lời nói của Thanh Mặc Nhan, Vu Tĩnh Kỳ khinh thường cười khẽ: Mặc kệ bọn họ có thần phục hay không, ta đều có thể dựa vào lực lượng của chính mình ép bọn họ phải khuất phục, chỉ cần có được lực lượng, dù chỉ là hạt nhân nhỏ ta cũng có thể xoay chuyển càn khôn, Thiếu khanh đại nhân, ngươi nói, có đúng không? Chỉ cần có lực lượng, là có thể có được hết thảy, bao gồm cả những thứ từ đầu không thuộc về ngươi.
Ngay tại lúc nhóm người Huyền Ngọc sắp tiếp cận Vu Tĩnh Kỳ, mặt đất đột nhiên rung động lên.
Lá bùa màu đen trên ngón tay Vu Tĩnh Kỳ không lửa tự cháy.
Những người đang tiếp cận hắn kêu thảm thiết lăn xuống thang lầu, khắp thân thể tóe ra máu tươi nhiễm đỏ cả thang lầu.
Lực lực lượng này không thuộc về ngươi! Ngoài cửa thư lầu, đột nhiên vang lên thanh âm thanh thúy, nghe qua quen thuộc lại khiến cho người ta vô cùng kích động.
Nhưng mà hắn cũng không quá lo lắng, bởi vì hắn đã âm thầm an bài người nhìn chằm chằm Như Tiểu Lam, mặc kệ nàng đi đến đâu, phía sau đều sẽ có tử sĩ âm thầm đi theo.
Thiếu khanh đại nhân, Thanh Đô tiên sinh cầu kiến. Ngoài cửa có người thông bẩm.
Như Tiểu Lam đã từng lén nói cho Thanh Mặc Nhan nghe về vị tiên sinh ở Tàng thư lâu này. Cho nên ấn tượng của Thanh Mặc Nhan với hắn cực kỳ sâu.
Rõ ràng nhìn như một tên thư sinh ốm yếu trói gà không chặt, nhưng lại tạo cho người khác cảm giác không thể kháng cự.
Thanh Đô tiên sinh chuyển động xe lăn vào cửa.
Muộn như thế. Tiên sinh có chuyện gì sao? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Là chút việc liên quan đến tiểu Vương gia... Thanh Đô tiên sinh nhẹ chau mày lại: Hắn là học sinh khiến ta đắc ý nhất. Ta cũng không muốn đến đây nói với Thiếu khanh những chuyện này, nhưng mà hắn không thể mắc thêm lỗi lầm nữa. Ta không thể trơ mắt nhìn hắn cứ thế đi xuống.
Tiểu Vương gia xảy ra chuyện gì?
Các ngươi cũng biết hắn bị thương ở ngón tay?
Thời điểm Thanh Mặc Nhan phái người điều tra xem những ai bị thương ở ngón tay, Vu Tĩnh Kỳ lại nói bởi vì giúp đỡ Thanh Đô tiên sinh thu dọn hòm thuốc nên mới bị thương.
Chẳng lẽ vết thương của hắn... Giả bộ?
Thanh Đô tiên sinh nói: Vết thương là thật, nhưng khi ta giúp hắn bôi thuốc mới phát hiện, cạnh miệng vết thương có một điểm máu khô nhỏ... Giống như bị cắt qua hai lần.
Thanh Mặc Nhan nhìn về phía Trường Hận.
Trường Hận bất động thanh sắc gật đầu.
Như vậy Vu Tĩnh Kỳ thật sự lừa bọn họ.
Thanh Mặc Nhan không chờ Thanh Đô tiên sinh nói tiếp, đột nhiên đứng lên đi ra ngoài cửa.
Phái người đi tìm Như Tiểu Lam về.
Thanh Đô tiên sinh chuyển động xe lăn theo ra: Không cần tìm, chậm trễ sẽ không kịp nữa, ngươi phải mau chút đi ngăn cản không cho hắn sử dụng chú sát.
Tiểu Vương gia cuối cùng muốn làm gì? Trường Hận không hiểu nói.
Thanh Đô tiên sinh cười nhẹ, tươi cười hình như có chút chua sót: Hắn cũng chẳng qua là muốn sống sót mà thôi.
Ai muốn giết hắn? Trường Hận hỏi.
Thân là con tin. Ai muốn giết hắn cũng dễ như trở bàn tay, hắn làm thế chẳng qua là để tự bảo vệ mình mà thôi.
Tự bảo vệ mình? Ta thấy hắn là điên thật rồi. Thanh Mặc Nhan một câu vạch trần.
Thanh Đô tiên sinh cũng không tức giận: Có một ngày hắn ở thư lâu tìm được một quyển sách cổ, từ đó liền say mê ở đây, vô luận ta nói thế nào hắn cũng không nghe, ta cũng là không có biện pháp, không muốn nhìn hắn lợi dụng tà thuật đả thương người nữa.
Pháp trận ngăn cản xuống núi là do hắn bố trí? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Đúng, ta đại khái biết được hắn giấu pháp trận ở đâu, các ngươi tốt nhất nhanh chút đi, nếu chậm mà nói...
Thanh Đô tiên sinh còn chưa dứt lời. Vài tên quan sai đã đồng thời kinh hô ra tiếng, từ trên người họ đều xuất hiện vết thương, giống như là bị một thanh đao nhỏ vô hình cắt qua.
Nhanh lên, hắn muốn biến tất cả các ngươi thành tế phẩm, để hoàn thành thuật chú sát lớn hơn nữa của hắn. Thanh Đô tiên sinh thúc giục nói.
Thanh Mặc Nhan nhanh chóng dẫn người đến trước Tàng thư lâu, Thanh Đô tiên sinh đi phía trước dẫn đường, tuy rằng hắn ngồi xe lăn, nhưng mà tốc độ xe lăn cũng không chậm.
Dọc theo đường đi thường xuyên có quan sai thân thể phát sinh tình huống.
Không người nào có thể ngăn cản việc này. Cũng không người nào biết được mục tiêu tiếp theo của thanh đao kia sẽ là ai.
Tiểu Vương gia muốn dùng thuật chú sát lớn nhất giết chết ai? Thanh Mặc Nhan một lần nữa truy vấn.
Ngươi xem hắn cần nhiều tánh mạng cùng máu tươi... Tự nhiên là vị trong cung kia. Thanh Đô tiên sinh cố chấp không chịu để Thanh Mặc Nhan đẩy xe lăn giúp hắn, cho nên dọc theo đường đi hắn có chút thở gấp.
Thanh Mặc Nhan ánh mắt co rụt mạnh.
Vị trong cung kia, chẳng lẽ tiểu Vương gia muốn giết Hoàng thượng?
Hắn thật sự điên rồi, chính là giết Hoàng thượng cũng không có lợi gì cho hắn, bất quá phụ thân hắn có khả năng sẽ vì vậy mà nắm chắc binh quyền hơn mà thôi.
Nhưng mà điều kiện tiên quyết là hắn cùng Thái tử sẽ trở mặt thành thù, Thái tử tuyệt đối sẽ không đem ngôi vị Hoàng đế này nhường cho bất cứ ai.
Bọn họ vừa mới tới Tàng thư lâu. Trong bóng đêm liền hiện thân ra một danh tử sĩ, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Trực tiếp quỳ gối trước mặt Thanh Mặc Nhan.
Thế tử, thuộc hạ thất trách. Không thấy Như cô nương đâu.
Trong lòng Thanh Mặc Nhan trầm xuống, phảng phất như không nghe thấy tiếng quan sai kêu thảm thiết bên cạnh nữa.
Nàng mất tích ở nơi nào? Một dự cảm không tốt từ đáy lòng hắn dâng lên.
Tiểu Vương gia mang nàng đến Tàng thư lâu bên này. Bọn họ đi ra vườn ở phía sau, nhưng đột nhiên trống rỗng... Không thấy tăm hơi đâu nữa.
Bọn họ đã nói những gì? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Tử sĩ cúi đầu: Thuộc hạ không nghe thấy, bất quá hết thảy nhìn qua đều rất bình thường. Chính là ở trước lúc Như cô nương biến mất, nàng hình như là muốn đánh về phía tiểu Vương gia, nhưng mà còn chưa bước được nửa bước, nàng liền biến mất.
Tiểu Vương gia đâu? Thanh Mặc Nhan lớn tiếng quát.
Hắn đã vào thư lâu.
Thanh Mặc Nhan khoát tay, Huyền Ngọc quyết đoán dẫn người vào thư lâu.
Thanh Mặc Nhan nhìn về phía tử sĩ quỳ gối trước mặt: Ngươi mang những người này qua đó. Bảo vệ vườn cho tốt, bất luận kẻ nào cũng không được phép đi vào!
Kỳ thực việc hắn muốn làm nhất bây giờ không phải là đi ngăn cản hành vi điên cuồng của tiểu Vương gia. Hắn chỉ muốn tìm thứ hắn đã mất đi trở về.
Vật nhỏ, chờ ta một chút. Ta nhất định sẽ đem được ngươi về.
Mặc kệ ngươi đi nơi nào.
Thanh Mặc Nhan vung ống tay áo bước vào thư lâu.
Trong thư lâu tràn ngập mùi vị tanh hôi dày đặc.
Trên thang lầu cao cao, tám ngọn đèn dầu lập lòe lúc sáng lúc tối. Tầng cao nhất thư lâu ẩn ẩn lộ ra thân ảnh Vu Tĩnh Kỳ.
Chuẩn bị tên. Thanh Mặc Nhan hạ lệnh.
Tuy rằng hắn không hiểu mấy thứ dị thuật này, nhưng ở chung với Như Tiểu Lam lâu, hắn cũng đại khái hiểu rõ một ít phương pháp.
Nếu muốn ngăn thuật chú sát lại thì trước tiên phải phá hủy trận pháp bên người Vu Tĩnh Kỳ.
Huyền Ngọc dẫn người bắn mũi tên ra, tám ngọn đèn dầu đã bị diệt mất bốn ngọn.
Vu Tĩnh Kỳ cúi người nhìn xuống phía dưới: Thiếu khanh, các ngươi đã đến muộn, ta đã thu thập đủ máu tươi cùng sinh mệnh, chú sát lớn nhất đã bắt đầu, ngươi cũng không cần phải lãng phí khí lực nữa.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, nhìn Vu Tĩnh Kỳ ở trên lầu.
Tiểu Vương gia, ngươi thật sự biết bản thân đang làm gì sao? Tổ lật thì sao còn trứng lành, ngươi giết vị quý nhân trong cung kia sẽ làm dao động căn cơ Dạ Hạ quốc, ngươi thực sự cho rằng chỉ bằng từng đấy binh quyền trong tay phụ thân ngươi là có thể đấu lại Thái tử?
Thanh Mặc Nhan một bên nói chuyện với Vu Tĩnh Kỳ, Huyền Ngọc bên kia vụng trộm dẫn người bước lên thang lầu, không ngừng tới gần Vu Tĩnh Kỳ.
Đừng lo tên Thái tử ma bệnh kia. Vu Tĩnh Kỳ buồn bã nói: Ta cũng sẽ trừ bỏ hắn, rất nhanh, toàn bộ triều đình đều sẽ được tẩy trừ sạch sẽ, tuy rằng đại giới có chút cao, nhưng mà hết thảy đều rất đáng giá.
Triều thần sẽ không thần phục người dùng tà thuật.
Nghe xong lời nói của Thanh Mặc Nhan, Vu Tĩnh Kỳ khinh thường cười khẽ: Mặc kệ bọn họ có thần phục hay không, ta đều có thể dựa vào lực lượng của chính mình ép bọn họ phải khuất phục, chỉ cần có được lực lượng, dù chỉ là hạt nhân nhỏ ta cũng có thể xoay chuyển càn khôn, Thiếu khanh đại nhân, ngươi nói, có đúng không? Chỉ cần có lực lượng, là có thể có được hết thảy, bao gồm cả những thứ từ đầu không thuộc về ngươi.
Ngay tại lúc nhóm người Huyền Ngọc sắp tiếp cận Vu Tĩnh Kỳ, mặt đất đột nhiên rung động lên.
Lá bùa màu đen trên ngón tay Vu Tĩnh Kỳ không lửa tự cháy.
Những người đang tiếp cận hắn kêu thảm thiết lăn xuống thang lầu, khắp thân thể tóe ra máu tươi nhiễm đỏ cả thang lầu.
Lực lực lượng này không thuộc về ngươi! Ngoài cửa thư lầu, đột nhiên vang lên thanh âm thanh thúy, nghe qua quen thuộc lại khiến cho người ta vô cùng kích động.
/370
|