Hạ nhân trong phủ mang gia pháp đến đây, đặt xuống đất, nói là gia pháp, kỳ thực chỉ là đánh người bằng gậy gỗ mà thôi.
Như Tiểu Lam ngồi trên ghế dựa cao, rũ hai cẳng chân xuống, nhàn nhã đung đưa, thật sự là một chút cảm giác sợ hãi cũng không có.
Khóe miệng lão Hầu gia giật giật.
Đi đem Như cô nương lại đây. Hắn phân phó hạ nhân xung quanh.
Đám hạ nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không bước lên trước.
Tuy ngoài miệng mọi người không nói, nhưng trong lòng ai cũng như gương sáng.
Muốn dùng gia pháp xử trí Như cô nương? Đừng nhìn Hầu gia hiện tại hung tợn như vậy, chờ Thế tử trở về, không chừng hắn sẽ trở mặt đâu. Hiện tai ai động đến Như cô nương, chỉ sợ đến lúc đó trả lại gấp mười lần cũng không đủ, bọn họ còn có thể mong chờ lão Hầu gia sẽ làm chỗ dựa cho mình?
Nằm mơ đi, ngay cả nhi tử của mình mà Hầu gia cũng không quản được, bọn họ tính là gì?
Hầu gia thấy đám hạ nhân bên người bất động, một chưởng đập mạnh lên trên bàn: Phản hết rồi, ta không sai bảo được đám nô tài các ngươi nữa sao!
Mọi người cúi đầu càng thấp.
Nhị thiếu gia nghiến răng ken két: Như Tiểu Lam, phụ thân đã mang gia pháp ra, ngươi là muốn tự mình đi lại đây hay là muốn bị người khác bắt đi?
Nếu không phải trước mắt còn có nhiều người, hắn thật hận không thể tự mình đi qua đem nàng bắt tới đây.
Ta? Như Tiểu Lam chỉ chính mình: Gia pháp cùng ta đâu có gì liên quan gì đến nhau a.
Ngươi cho rằng phụ thân đang muốn giáo huấn ai?
Ai? Như Tiểu Lam nghiêng đầu, đôi mắt vô tội nhấp nháy: Đó là phụ thân ngươi, cũng không phải là ta, đây là gia pháp trong phủ các ngươi, đâu liên quan đến ta.
Ngươi... Nhị thiếu gia thở gấp, thiếu chút nữa bị sặc.
Gặp qua nhiều người không phân rõ phải trái, nhưng chưa từng thấy ai càn quấy như thế.
Ngươi ở trong phủ chúng ta thì cũng là người của phủ chúng ta!
Ai nói, ta bán mình cho ngươi sao? Như Tiểu Lam quyệt miệng, duỗi tay nhỏ bé ra: Mang ra đây, mang khế ước bán mình ra đây cho ta xem?
Nơi nào có khế ước bán mình.
Cho nên nói, ta một là không theo họ các ngươi, hai là không hề bán mình cho các ngươi, ba là không dính dáng đến của cải của các ngươi, đồ ta ăn ta dùng đều là Thanh Mặc Nhan cho, ta chưa từng lấy của các ngươi nửa phần tiền tiêu hàng tháng nào. Nàng nhìn mọi người xung quanh, đến ngay cả lão Hầu gia cũng có chút chột dạ tránh đi ánh mắt của nàng.
Ngươi... Ngươi đã ở trong phủ chúng ta, liền là người của phủ chúng ta. Lời nói nhị thiếu gia rõ ràng không hề tự tin.
Nếu nhị thiếu gia đã nói như thế, ta đây trả tiền thuê nhà cho các ngươi là được, Sử Đại Thiên! Như Tiểu Lam gọi ra phía cửa.
Đến đến. Trước ánh mắt mọi người, từ bên ngoài chạy vào một nam tử trưởng thành, mặc trên người một thân áo dài, trong tay cầm sổ sách.
Tính xem từ lúc ta vào phủ đến bây giờ, thiếu bao nhiêu tiền thuê phòng? Như Tiểu Lam nói với Sử Đại Thiên.
Sử Đại Thiên liếm đầu ngón tay, lật quyển sách trong tay, miệng lại lải nhải: Như cô nương, như vậy sợ là không tốt đâu, ngài ở phủ này đến ngay cả Hoàng thượng cũng biết, hiện tại lại muốn tính tiền thuê nhà... Nếu truyền ra ngoài người ta sẽ nghĩ Hầu gia keo kiệt, đường đường Hầu phủ một chút tiền này cũng muốn lấy, rất không ổn.
Như Tiểu Lam ho khụ vài cái, dùng mắt ý bảo Hầu gia đang nhìn hắn đâu.
Sử Đại Thiên quay đầu nhìn lão Hầu gia, lập tức mặt mũi tươi cười: Hầu gia làm người chính trực, cái thế vô song, như thế nào sẽ so đo với loại tiểu nhân như ta đây.
Rõ ràng một bụng tức giận, lão Hầu gia lại không thể phát giận với người này.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương cầm năm mươi lượng bạc lại đây.
Dựa theo thị trường ở kinh thành, cái giá cho thuê này đã là rất cao, Như cô nương nhà ta cũng không thèm để ý cái này, cho nên có thừa cũng không cần thối lại, bất quá đã là thuê phòng ở của Hầu gia, sau này phòng ở có hư hao chỗ nào vẫn mong trong phủ sẽ phái người đi sửa lại.
Lão Hầu gia vài lần muốn nhém bạc kia xuống đất, nhưng Sử Đại Thiên lại nhanh chóng lui trở về. Bộ dạng ngoài cười trong không cười khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Dù cho Như cô nương cùng chúng ta không có quan hệ, nhưng mà người trong viện ngươi phá vỡ quy củ phủ chúng ta, phải tuân theo quy củ phủ chúng ta để xử trí. Nhị thiếu gia cũng không biết phải làm sao. Bỗng nhiên đầu óc linh quang rất nhiều.
Như Tiểu Lam nhìn hộ vệ bên người nàng, bất đắc dĩ nói: Làm sao đây, xem ra bọn họ quyết muốn xử trí ngươi.
Hộ vệ kia vốn là tử sĩ bên người Thanh Mặc Nhan, đối với những chuyện như thế này trước nay chưa từng chịu thua.
Như cô nương không cần khó xử, thuộc hạ tự làm tự chịu.
Như Tiểu Lam mắt nhấp nháy: Nhị gia thật sự muốn xử trí hắn?
Mặc kệ như thế nào, Hầu gia nhất định phải tìm một cái bậc thang, bằng không với cục diện hôm nay hắn thật sự không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Như Tiểu Lam thở dài: Đã như vậy, ta cũng không có cách nào khác. Nàng ngoắc ngón tay với hộ vệ: Ngươi lại đây chút.
Hộ vệ khó hiểu đi qua.
Đưa tay ra đây. Như Tiểu Lam nghiêm túc nói.
Hộ vệ đưa một bàn tay ra, hắn kinh ngạc thấy Như Tiểu Lam đưa ngón tay vào trong miệng, hung hăng cắn một cái.
Như cô nương!
Như Tiểu Lam dùng đầu ngón tay bị cắn nát vẽ vào lòng bàn tay hắn vài đường.
Tay kia nữa. Nàng mệnh lệnh nói.
Hộ vệ không có biện pháp, đành đưa tay còn lại ra.
Như Tiểu Lam giảo hoạt cười, cũng vẽ vài đường lên tay kia của đối phương.
Đây là bổn cô nương chúc phúc cho ngươi, yên tâm dũng cảm đi đi. Như Tiểu Lam vỗ vỗ bả vai hộ vệ.
Hạ nhân trong phủ không dám động thủ với Như Tiểu Lam, nhưng mà đối với người khác lại không chút kiêng kỵ, sau khi Hầu gia phân phó liền đem hộ vệ kia ấn lên trên mặt đất.
Gậy gỗ vừa muốn đánh, Như Tiểu Lam đột nhiên kêu ngừng.
Ngươi còn lời gì muốn nói? Lão Hầu gia bất mãn nói.
Muốn đánh bao nhiêu, cho con số cụ thể đi. Như Tiểu Lam nghiêm túc nói: Không thể chơi xấu, bằng không đánh ít hơn, hoặc nhiều hơn cũng không tốt.
Hầu gia cười lạnh: Đánh năm mươi gậy.
Như Tiểu Lam nói với mọi người: Mọi người đều nghe rõ, năm mươi, đến lúc đó đừng giả vờ không biết đếm.
Mọi người nhất tề đen mặt.
Đánh! Nhị gia rống lên, thanh âm cơ hồ lạc âm điệu.
Ba! Thời điểm gậy thứ nhất đánh xuống, thân thể lão Hầu gia chấn động.
Ba! Gậy thứ hai đánh xuống, nhị thiếu gia đột nhiên nhảy dựng lên kêu thảm một tiếng.
Ba ba một hồi gậy gỗ đánh xuống, hộ vệ nằm sấp trên đất mặt vẫn không mang theo biểu cảm gì, bên này Hầu gia cùng nhị gia hai người lại thay phiên nhau kêu thảm lên.
Mỗi lần gậy gỗ hạ xuống, lão Hầu gia đều cảm giác như mông mình cũng bị người đánh nở hoa.
Ngừng... Ngừng! Nhị thiếu gia kêu lên, hắn hung tợn nhìn về phía Như Tiểu Lam: Tiểu yêu quái, nhất định là chuyện tốt ngươi làm!
Như Tiểu Lam vẻ mặt vô tội: Một hai đòi đánh người là các ngươi, cũng đâu phải ta ép buộc các ngươi.
Lão Hầu gia đến mông cũng không dám ngồi trên ghế nữa, hắn nửa cong thân thể, vịn vào hai hạ nhân bên cạnh, đau đầu đầy mồ hôi.
Còn bao nhiêu cái nữa? Như Tiểu Lam hỏi hộ vệ bên người.
Còn ba mươi bốn cái. Những người đó đều đã đếm thay cho Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam gật đầu: Vậy mau đánh nhanh đi, đánh xong chúng ta còn phải trở về. Nói xong nàng ngáp một cái.
Như Tiểu Lam ngồi trên ghế dựa cao, rũ hai cẳng chân xuống, nhàn nhã đung đưa, thật sự là một chút cảm giác sợ hãi cũng không có.
Khóe miệng lão Hầu gia giật giật.
Đi đem Như cô nương lại đây. Hắn phân phó hạ nhân xung quanh.
Đám hạ nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không bước lên trước.
Tuy ngoài miệng mọi người không nói, nhưng trong lòng ai cũng như gương sáng.
Muốn dùng gia pháp xử trí Như cô nương? Đừng nhìn Hầu gia hiện tại hung tợn như vậy, chờ Thế tử trở về, không chừng hắn sẽ trở mặt đâu. Hiện tai ai động đến Như cô nương, chỉ sợ đến lúc đó trả lại gấp mười lần cũng không đủ, bọn họ còn có thể mong chờ lão Hầu gia sẽ làm chỗ dựa cho mình?
Nằm mơ đi, ngay cả nhi tử của mình mà Hầu gia cũng không quản được, bọn họ tính là gì?
Hầu gia thấy đám hạ nhân bên người bất động, một chưởng đập mạnh lên trên bàn: Phản hết rồi, ta không sai bảo được đám nô tài các ngươi nữa sao!
Mọi người cúi đầu càng thấp.
Nhị thiếu gia nghiến răng ken két: Như Tiểu Lam, phụ thân đã mang gia pháp ra, ngươi là muốn tự mình đi lại đây hay là muốn bị người khác bắt đi?
Nếu không phải trước mắt còn có nhiều người, hắn thật hận không thể tự mình đi qua đem nàng bắt tới đây.
Ta? Như Tiểu Lam chỉ chính mình: Gia pháp cùng ta đâu có gì liên quan gì đến nhau a.
Ngươi cho rằng phụ thân đang muốn giáo huấn ai?
Ai? Như Tiểu Lam nghiêng đầu, đôi mắt vô tội nhấp nháy: Đó là phụ thân ngươi, cũng không phải là ta, đây là gia pháp trong phủ các ngươi, đâu liên quan đến ta.
Ngươi... Nhị thiếu gia thở gấp, thiếu chút nữa bị sặc.
Gặp qua nhiều người không phân rõ phải trái, nhưng chưa từng thấy ai càn quấy như thế.
Ngươi ở trong phủ chúng ta thì cũng là người của phủ chúng ta!
Ai nói, ta bán mình cho ngươi sao? Như Tiểu Lam quyệt miệng, duỗi tay nhỏ bé ra: Mang ra đây, mang khế ước bán mình ra đây cho ta xem?
Nơi nào có khế ước bán mình.
Cho nên nói, ta một là không theo họ các ngươi, hai là không hề bán mình cho các ngươi, ba là không dính dáng đến của cải của các ngươi, đồ ta ăn ta dùng đều là Thanh Mặc Nhan cho, ta chưa từng lấy của các ngươi nửa phần tiền tiêu hàng tháng nào. Nàng nhìn mọi người xung quanh, đến ngay cả lão Hầu gia cũng có chút chột dạ tránh đi ánh mắt của nàng.
Ngươi... Ngươi đã ở trong phủ chúng ta, liền là người của phủ chúng ta. Lời nói nhị thiếu gia rõ ràng không hề tự tin.
Nếu nhị thiếu gia đã nói như thế, ta đây trả tiền thuê nhà cho các ngươi là được, Sử Đại Thiên! Như Tiểu Lam gọi ra phía cửa.
Đến đến. Trước ánh mắt mọi người, từ bên ngoài chạy vào một nam tử trưởng thành, mặc trên người một thân áo dài, trong tay cầm sổ sách.
Tính xem từ lúc ta vào phủ đến bây giờ, thiếu bao nhiêu tiền thuê phòng? Như Tiểu Lam nói với Sử Đại Thiên.
Sử Đại Thiên liếm đầu ngón tay, lật quyển sách trong tay, miệng lại lải nhải: Như cô nương, như vậy sợ là không tốt đâu, ngài ở phủ này đến ngay cả Hoàng thượng cũng biết, hiện tại lại muốn tính tiền thuê nhà... Nếu truyền ra ngoài người ta sẽ nghĩ Hầu gia keo kiệt, đường đường Hầu phủ một chút tiền này cũng muốn lấy, rất không ổn.
Như Tiểu Lam ho khụ vài cái, dùng mắt ý bảo Hầu gia đang nhìn hắn đâu.
Sử Đại Thiên quay đầu nhìn lão Hầu gia, lập tức mặt mũi tươi cười: Hầu gia làm người chính trực, cái thế vô song, như thế nào sẽ so đo với loại tiểu nhân như ta đây.
Rõ ràng một bụng tức giận, lão Hầu gia lại không thể phát giận với người này.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương cầm năm mươi lượng bạc lại đây.
Dựa theo thị trường ở kinh thành, cái giá cho thuê này đã là rất cao, Như cô nương nhà ta cũng không thèm để ý cái này, cho nên có thừa cũng không cần thối lại, bất quá đã là thuê phòng ở của Hầu gia, sau này phòng ở có hư hao chỗ nào vẫn mong trong phủ sẽ phái người đi sửa lại.
Lão Hầu gia vài lần muốn nhém bạc kia xuống đất, nhưng Sử Đại Thiên lại nhanh chóng lui trở về. Bộ dạng ngoài cười trong không cười khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Dù cho Như cô nương cùng chúng ta không có quan hệ, nhưng mà người trong viện ngươi phá vỡ quy củ phủ chúng ta, phải tuân theo quy củ phủ chúng ta để xử trí. Nhị thiếu gia cũng không biết phải làm sao. Bỗng nhiên đầu óc linh quang rất nhiều.
Như Tiểu Lam nhìn hộ vệ bên người nàng, bất đắc dĩ nói: Làm sao đây, xem ra bọn họ quyết muốn xử trí ngươi.
Hộ vệ kia vốn là tử sĩ bên người Thanh Mặc Nhan, đối với những chuyện như thế này trước nay chưa từng chịu thua.
Như cô nương không cần khó xử, thuộc hạ tự làm tự chịu.
Như Tiểu Lam mắt nhấp nháy: Nhị gia thật sự muốn xử trí hắn?
Mặc kệ như thế nào, Hầu gia nhất định phải tìm một cái bậc thang, bằng không với cục diện hôm nay hắn thật sự không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Như Tiểu Lam thở dài: Đã như vậy, ta cũng không có cách nào khác. Nàng ngoắc ngón tay với hộ vệ: Ngươi lại đây chút.
Hộ vệ khó hiểu đi qua.
Đưa tay ra đây. Như Tiểu Lam nghiêm túc nói.
Hộ vệ đưa một bàn tay ra, hắn kinh ngạc thấy Như Tiểu Lam đưa ngón tay vào trong miệng, hung hăng cắn một cái.
Như cô nương!
Như Tiểu Lam dùng đầu ngón tay bị cắn nát vẽ vào lòng bàn tay hắn vài đường.
Tay kia nữa. Nàng mệnh lệnh nói.
Hộ vệ không có biện pháp, đành đưa tay còn lại ra.
Như Tiểu Lam giảo hoạt cười, cũng vẽ vài đường lên tay kia của đối phương.
Đây là bổn cô nương chúc phúc cho ngươi, yên tâm dũng cảm đi đi. Như Tiểu Lam vỗ vỗ bả vai hộ vệ.
Hạ nhân trong phủ không dám động thủ với Như Tiểu Lam, nhưng mà đối với người khác lại không chút kiêng kỵ, sau khi Hầu gia phân phó liền đem hộ vệ kia ấn lên trên mặt đất.
Gậy gỗ vừa muốn đánh, Như Tiểu Lam đột nhiên kêu ngừng.
Ngươi còn lời gì muốn nói? Lão Hầu gia bất mãn nói.
Muốn đánh bao nhiêu, cho con số cụ thể đi. Như Tiểu Lam nghiêm túc nói: Không thể chơi xấu, bằng không đánh ít hơn, hoặc nhiều hơn cũng không tốt.
Hầu gia cười lạnh: Đánh năm mươi gậy.
Như Tiểu Lam nói với mọi người: Mọi người đều nghe rõ, năm mươi, đến lúc đó đừng giả vờ không biết đếm.
Mọi người nhất tề đen mặt.
Đánh! Nhị gia rống lên, thanh âm cơ hồ lạc âm điệu.
Ba! Thời điểm gậy thứ nhất đánh xuống, thân thể lão Hầu gia chấn động.
Ba! Gậy thứ hai đánh xuống, nhị thiếu gia đột nhiên nhảy dựng lên kêu thảm một tiếng.
Ba ba một hồi gậy gỗ đánh xuống, hộ vệ nằm sấp trên đất mặt vẫn không mang theo biểu cảm gì, bên này Hầu gia cùng nhị gia hai người lại thay phiên nhau kêu thảm lên.
Mỗi lần gậy gỗ hạ xuống, lão Hầu gia đều cảm giác như mông mình cũng bị người đánh nở hoa.
Ngừng... Ngừng! Nhị thiếu gia kêu lên, hắn hung tợn nhìn về phía Như Tiểu Lam: Tiểu yêu quái, nhất định là chuyện tốt ngươi làm!
Như Tiểu Lam vẻ mặt vô tội: Một hai đòi đánh người là các ngươi, cũng đâu phải ta ép buộc các ngươi.
Lão Hầu gia đến mông cũng không dám ngồi trên ghế nữa, hắn nửa cong thân thể, vịn vào hai hạ nhân bên cạnh, đau đầu đầy mồ hôi.
Còn bao nhiêu cái nữa? Như Tiểu Lam hỏi hộ vệ bên người.
Còn ba mươi bốn cái. Những người đó đều đã đếm thay cho Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam gật đầu: Vậy mau đánh nhanh đi, đánh xong chúng ta còn phải trở về. Nói xong nàng ngáp một cái.
/370
|