Đại lao Đại lý tự.
Hai tên ngục tốt mở cửa lao ra, một trước một sau tiến vào.
Vu Tĩnh Kỳ nằm bất động trên giường trong phòng giam, hắn đã nằm ở đây ba ngày, đến con mắt cũng chưa từng chuyển động qua, nếu không phải đang còn hô hấp, người bên ngoài thực sự sẽ cho rằng người đang nằm đây là một người chết.
Hai tên ngục tốt nâng vào một cái bàn nhỏ, còn có hai cái ghế dựa.
Sau khi thu thật đơn giản một phen, có người để hộp đồ ăn lên bàn nhỏ.
Mùi hương đồ ăn phiêu lại đây, con mắt Vu Tĩnh Kỳ liền giật giật.
Mấy ngày nay hắn chưa được ăn thứ gì qua. Từ khi vào đại lao, hắn tựa như con rối bị rút hết hồn phách, đần độn. Mặc kệ người Đại lý tự tra hỏi như thế nào, hắn vẫn thủy chung không nói một lời.
Nhưng mà mùi đồ ăn này lại không giống với cơm canh trong đại lao, điểm này hắn vẫn có thể nhận ra được.
Bên ngoài cửa lao vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn. Có ngục tốt cúi đầu nhắc nhở nói: Như cô nương, cẩn thận dưới chân.
Vu Tĩnh Kỳ chậm rãi chuyển động đầu, nhìn về phía tiếng động.
Một tiểu cô nương mặc trên người váy lụa đỏ thẫm đang bước vào trong phòng giam. Ngục tốt bên ngoài đóng cửa lao vào, nhưng cũng không khóa lại.
Như... Như Tiểu Lam? Cổ họng Vu Tĩnh Kỳ thật vất vả mới thốt ra được một cái tên.
Thời điểm Như Tiểu Lam nhìn thấy Vu Tĩnh Kỳ liền hoảng sợ, đứng ở nơi đó cả nửa ngày mới nhận ra được hắn.
Tiểu Vương gia ngày xưa quý khí bức người, lúc này lại giống như một người sa cơ thất thế, áo gấm trên người nhăn nhúm không nói, đến ngay cả đầu tóc cũng trở nên rối tung, một đầu tóc trắng dài... Nhìn qua hết sức quỷ dị.
Vu Tĩnh Kỳ, tóc ngươi sao lại biến thành thế này? Như Tiểu Lam cả kinh nói.
Vu Tĩnh Kỳ chống tay lên tường, thật vất vả mới ngồi dậy được.
Hắn rõ ràng mới chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng hiện tại lại nhìn như một người đã già cả.
Như Tiểu Lam muốn tiến lên dìu hắn, lại bị Vu Tĩnh Kỳ vung ra.
Như Tiểu Lam cũng không giận, xoay người ngồi xuống ghế trước, mở hộp đồ ăn ra, lấy mấy món ăn bên trong đặt lên trên bàn.
Vu Tĩnh Kỳ ngồi ở chỗ kia định thần nửa ngày, sau đó mới lảo đảo lắc lư đứng lên. Chậm rãi đi đến chỗ cái ghế trống còn lại.
Ai bảo ngươi tới đây? Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Như Tiểu Lam: Là Thanh Mặc Nhan?
Đương nhiên là Thanh Mặc Nhan rồi, bằng không ngươi cho là ai. Như Tiểu Lam không chút nào giấu giếm thừa nhận, mở tầng thấp nhất của hộp đồ ăn ra, nàng phát hiện có một bình rượu, không khỏi hoan hô ra tiếng: Thật khó thấy, bình thường Thanh Mặc Nhan cũng không cho ta động vào thứ này, hôm nay chính là nhờ phúc của ngươi đâu.
Nàng cười hì hì lấy hai chén rượu ra.
Vu Tĩnh Kỳ ngồi xuống cái ghế dựa ở đối diện, duỗi tay đè lại tay đang cầm bình rượu của Như Tiểu Lam.
Thanh Mặc Nhan bảo ngươi tới đây làm cái gì, chẳng lẽ để làm thuyết khách (*)?
(*) Thuyết khách: dùng tài ăn nói để thuyết phục người khác nghe theo
Như Tiểu Lam nghiêng đầu suy nghĩ: Hắn chưa nói... Hắn chỉ nói ngươi không chịu ăn cơm, cho nên ta đến xem ngươi.
Vu Tĩnh Kỳ cau mày.
Như Tiểu Lam lại bắt đầu rót rượu.
Yên tâm đi, trong rượu này không có độc.
Khéo miệng Vu Tĩnh Kỳ khẽ cong, trực tiếp cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Như Tiểu Lam rót liên tiếp hai lần, đều bị hắn một hơi uống hết.
Như Tiểu Lam không vui nói: Không được uống nhanh như thế, nếu không sẽ hết phần của ta.
Vu Tĩnh Kỳ ngồi ngốc ở chỗ kia trợn tròn mắt, nhìn Như Tiểu Lam cầm đũa gắp thức ăn cho hắn: Ăn chút đồ ăn lót dạ đi, bằng không sẽ rất dễ say, đến lúc đó lời nào không muốn nói sẽ nói ra hết.
Vu Tĩnh Kỳ nhìn đôi đũa trước mặt, miệng giật giật, hắn muốn tự mình dùng đũa gắp, nhưng Như Tiểu Lam lại liên tục gắp thức ăn đưa đến bên miệng hắn.
Hắn không thể không hé miệng ra, trực tiếp ăn nó xuống.
Trong một gian mật thất ở phía bên trái phòng giam, Thanh Mặc Nhan cùng lục sự Cố tiên sinh ngồi ở chỗ kia, lẳng lặng nghe ngóng thanh âm truyền đến từ phòng giam Vu Tĩnh Kỳ.
Vu Tĩnh Kỳ, ngươi ăn cái này đi.
Vu Tĩnh Kỳ, bộ dạng này của ngươi rất giống ma nữ tóc bạc a.
Ngươi không biết ma nữ tóc bạc là gì? Ta nói cho ngươi nghe...
Trong nhà tù, bọn họ chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của Như Tiểu Lam, ríu ra ríu rít, tựa như chim sẻ nhỏ.
Cố tiên sinh bất an nhìn Thanh Mặc Nhan.
Thiếu khanh, Như cô nương như vậy thật sự được sao?
Thanh Mặc Nhan không nói gì, hắn chỉ cau mày, lắng nghe động tĩnh trong phòng giam.
Hắn hiểu rõ tính tình Như Tiểu Lam, nếu hắn thật sự giao cho nàng nhiệm vụ khiến Vu Tĩnh Kỳ phải nói ra mọi chuyện, nàng nhất định sẽ khẩn trương, hơn nữa sẽ bị Vu Tĩnh Kỳ nhìn ra được.
Nhưng nếu cố ý để nàng làm một nha đầu mơ hồ, nói đông nói tây với Vu Tĩnh Kỳ, làm người ta sờ không tới ý nghĩ, như vậy ngược lại sẽ dễ khiến người ta buông lỏng tâm cảnh giác hơn.
Như Tiểu Lam chỉ uống lên hai chén liền không dám uống nữa.
Vu Tĩnh Kỳ liếc nàng một cái, châm chọc nói: Tửu lượng kém còn dám uống rượu?
Như Tiểu Lam không phục dương đầu nhỏ lên: Ngươi kệ ta, Thanh Mặc Nhan còn không nói ta, ngươi tính cái gì.
Nghe xong lời này, ánh mắt Vu Tĩnh Kỳ đột nhiên ảm đạm xuống.
Như Tiểu Lam cảm giác mình đã nói sai, nhưng lại không biết sai ở đâu, đang rối rắm chợt thấy Vu Tĩnh Kỳ cầm đôi đũa lên, gõ leng keng lên chén rượu.
Như Tiểu Lam yên lặng ngồi nghe, càng nghe càng cảm thấy tiết tấu có chút quen tai, Vu Tĩnh Kỳ cư nhiên gân cổ lên hát: Hai con hổ, hai con hổ, chạy mau, chạy mau. Một con không có đầu, một con không có đuôi, thật là kỳ quái, thật là kỳ quái...
Như Tiểu Lam ngẩn người, cười rộ lên: Ngươi thật lợi hại, mới nghe một lần mà đã nhớ kỹ?
Vu Tĩnh Kỳ cũng không để ý tới nàng, không ngừng gõ chén rượu, tiếp tục hát. Nhưng tất cả từ kế tiếp đều là: Một con không có đầu, hai con không có đầu, thật là kỳ quái, thật là kỳ quái...
Vì sao tất cả đều không có đầu a. Như Tiểu Lam kỳ quái hỏi.
Vu Tĩnh Kỳ bụm mặt ha ha cười rộ lên, đang cười, hắn lại đột nhiên rơi nước mắt.
Như Tiểu Lam ngồi ở chỗ kia không biết phải làm sao, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn vừa khóc vừa cười.
Hơn nửa ngày Vu Tĩnh Kỳ mới bình tĩnh lại: Như Tiểu Lam, nếu ta quen ngươi sớm hơn thì tốt rồi.
Như Tiểu Lam chớp mắt to, sớm hơn, sớm hơn nàng còn đang ở thế giới khác đi học đâu.
Hiện tại cũng không muộn a. Nàng trấn an nói.
Vu Tĩnh Kỳ cười khổ: Nếu quen ngươi sớm hơn... Ta hiện tại sẽ không rơi xuống đáy vực như thế này.
Như Tiểu Lam khó hiểu: Ta vẫn luôn không hiểu, vì sao ngươi lại muốn dùng thuật chú sát để giết người?
Bởi vì ta muốn sống sót a.
Ai muốn giết ngươi? Như Tiểu Lam càng nghe càng cảm thấy hồ đồ.
Ngươi cảm thấy không, sớm muộn gì phụ thân ta cũng sẽ giống với Nhị hoàng tử, bị người ta hãm hại, đến lúc đó ta ở trong cung còn có đường sống sao?
Như Tiểu Lam nghiêng đầu nhìn hắn, trầm mặc nửa ngày: Vu Tĩnh Kỳ, ta cảm thấy ngươi mắc chứng hoang tưởng bị hại.
Cái gì? Vu Tĩnh Kỳ ngây ngẩn cả người, đó là những từ hắn chưa từng nghe qua.
Như Tiểu Lam chống cằm, ánh mắt quét tới quét lui trên người hắn: Có lẽ... Còn có nguyên nhân khác, ngươi có thể cởi y phục ra cho ta xem không?
Gian mật thất bên kia, sau khi nghe thấy lời này bút trong tay Cố tiên sinh lập tức rơi xuống đất.
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan xanh mét, bàn tay trong ống tay áo chậm rãi nắm chặt lại.
Hai tên ngục tốt mở cửa lao ra, một trước một sau tiến vào.
Vu Tĩnh Kỳ nằm bất động trên giường trong phòng giam, hắn đã nằm ở đây ba ngày, đến con mắt cũng chưa từng chuyển động qua, nếu không phải đang còn hô hấp, người bên ngoài thực sự sẽ cho rằng người đang nằm đây là một người chết.
Hai tên ngục tốt nâng vào một cái bàn nhỏ, còn có hai cái ghế dựa.
Sau khi thu thật đơn giản một phen, có người để hộp đồ ăn lên bàn nhỏ.
Mùi hương đồ ăn phiêu lại đây, con mắt Vu Tĩnh Kỳ liền giật giật.
Mấy ngày nay hắn chưa được ăn thứ gì qua. Từ khi vào đại lao, hắn tựa như con rối bị rút hết hồn phách, đần độn. Mặc kệ người Đại lý tự tra hỏi như thế nào, hắn vẫn thủy chung không nói một lời.
Nhưng mà mùi đồ ăn này lại không giống với cơm canh trong đại lao, điểm này hắn vẫn có thể nhận ra được.
Bên ngoài cửa lao vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn. Có ngục tốt cúi đầu nhắc nhở nói: Như cô nương, cẩn thận dưới chân.
Vu Tĩnh Kỳ chậm rãi chuyển động đầu, nhìn về phía tiếng động.
Một tiểu cô nương mặc trên người váy lụa đỏ thẫm đang bước vào trong phòng giam. Ngục tốt bên ngoài đóng cửa lao vào, nhưng cũng không khóa lại.
Như... Như Tiểu Lam? Cổ họng Vu Tĩnh Kỳ thật vất vả mới thốt ra được một cái tên.
Thời điểm Như Tiểu Lam nhìn thấy Vu Tĩnh Kỳ liền hoảng sợ, đứng ở nơi đó cả nửa ngày mới nhận ra được hắn.
Tiểu Vương gia ngày xưa quý khí bức người, lúc này lại giống như một người sa cơ thất thế, áo gấm trên người nhăn nhúm không nói, đến ngay cả đầu tóc cũng trở nên rối tung, một đầu tóc trắng dài... Nhìn qua hết sức quỷ dị.
Vu Tĩnh Kỳ, tóc ngươi sao lại biến thành thế này? Như Tiểu Lam cả kinh nói.
Vu Tĩnh Kỳ chống tay lên tường, thật vất vả mới ngồi dậy được.
Hắn rõ ràng mới chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng hiện tại lại nhìn như một người đã già cả.
Như Tiểu Lam muốn tiến lên dìu hắn, lại bị Vu Tĩnh Kỳ vung ra.
Như Tiểu Lam cũng không giận, xoay người ngồi xuống ghế trước, mở hộp đồ ăn ra, lấy mấy món ăn bên trong đặt lên trên bàn.
Vu Tĩnh Kỳ ngồi ở chỗ kia định thần nửa ngày, sau đó mới lảo đảo lắc lư đứng lên. Chậm rãi đi đến chỗ cái ghế trống còn lại.
Ai bảo ngươi tới đây? Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Như Tiểu Lam: Là Thanh Mặc Nhan?
Đương nhiên là Thanh Mặc Nhan rồi, bằng không ngươi cho là ai. Như Tiểu Lam không chút nào giấu giếm thừa nhận, mở tầng thấp nhất của hộp đồ ăn ra, nàng phát hiện có một bình rượu, không khỏi hoan hô ra tiếng: Thật khó thấy, bình thường Thanh Mặc Nhan cũng không cho ta động vào thứ này, hôm nay chính là nhờ phúc của ngươi đâu.
Nàng cười hì hì lấy hai chén rượu ra.
Vu Tĩnh Kỳ ngồi xuống cái ghế dựa ở đối diện, duỗi tay đè lại tay đang cầm bình rượu của Như Tiểu Lam.
Thanh Mặc Nhan bảo ngươi tới đây làm cái gì, chẳng lẽ để làm thuyết khách (*)?
(*) Thuyết khách: dùng tài ăn nói để thuyết phục người khác nghe theo
Như Tiểu Lam nghiêng đầu suy nghĩ: Hắn chưa nói... Hắn chỉ nói ngươi không chịu ăn cơm, cho nên ta đến xem ngươi.
Vu Tĩnh Kỳ cau mày.
Như Tiểu Lam lại bắt đầu rót rượu.
Yên tâm đi, trong rượu này không có độc.
Khéo miệng Vu Tĩnh Kỳ khẽ cong, trực tiếp cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Như Tiểu Lam rót liên tiếp hai lần, đều bị hắn một hơi uống hết.
Như Tiểu Lam không vui nói: Không được uống nhanh như thế, nếu không sẽ hết phần của ta.
Vu Tĩnh Kỳ ngồi ngốc ở chỗ kia trợn tròn mắt, nhìn Như Tiểu Lam cầm đũa gắp thức ăn cho hắn: Ăn chút đồ ăn lót dạ đi, bằng không sẽ rất dễ say, đến lúc đó lời nào không muốn nói sẽ nói ra hết.
Vu Tĩnh Kỳ nhìn đôi đũa trước mặt, miệng giật giật, hắn muốn tự mình dùng đũa gắp, nhưng Như Tiểu Lam lại liên tục gắp thức ăn đưa đến bên miệng hắn.
Hắn không thể không hé miệng ra, trực tiếp ăn nó xuống.
Trong một gian mật thất ở phía bên trái phòng giam, Thanh Mặc Nhan cùng lục sự Cố tiên sinh ngồi ở chỗ kia, lẳng lặng nghe ngóng thanh âm truyền đến từ phòng giam Vu Tĩnh Kỳ.
Vu Tĩnh Kỳ, ngươi ăn cái này đi.
Vu Tĩnh Kỳ, bộ dạng này của ngươi rất giống ma nữ tóc bạc a.
Ngươi không biết ma nữ tóc bạc là gì? Ta nói cho ngươi nghe...
Trong nhà tù, bọn họ chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của Như Tiểu Lam, ríu ra ríu rít, tựa như chim sẻ nhỏ.
Cố tiên sinh bất an nhìn Thanh Mặc Nhan.
Thiếu khanh, Như cô nương như vậy thật sự được sao?
Thanh Mặc Nhan không nói gì, hắn chỉ cau mày, lắng nghe động tĩnh trong phòng giam.
Hắn hiểu rõ tính tình Như Tiểu Lam, nếu hắn thật sự giao cho nàng nhiệm vụ khiến Vu Tĩnh Kỳ phải nói ra mọi chuyện, nàng nhất định sẽ khẩn trương, hơn nữa sẽ bị Vu Tĩnh Kỳ nhìn ra được.
Nhưng nếu cố ý để nàng làm một nha đầu mơ hồ, nói đông nói tây với Vu Tĩnh Kỳ, làm người ta sờ không tới ý nghĩ, như vậy ngược lại sẽ dễ khiến người ta buông lỏng tâm cảnh giác hơn.
Như Tiểu Lam chỉ uống lên hai chén liền không dám uống nữa.
Vu Tĩnh Kỳ liếc nàng một cái, châm chọc nói: Tửu lượng kém còn dám uống rượu?
Như Tiểu Lam không phục dương đầu nhỏ lên: Ngươi kệ ta, Thanh Mặc Nhan còn không nói ta, ngươi tính cái gì.
Nghe xong lời này, ánh mắt Vu Tĩnh Kỳ đột nhiên ảm đạm xuống.
Như Tiểu Lam cảm giác mình đã nói sai, nhưng lại không biết sai ở đâu, đang rối rắm chợt thấy Vu Tĩnh Kỳ cầm đôi đũa lên, gõ leng keng lên chén rượu.
Như Tiểu Lam yên lặng ngồi nghe, càng nghe càng cảm thấy tiết tấu có chút quen tai, Vu Tĩnh Kỳ cư nhiên gân cổ lên hát: Hai con hổ, hai con hổ, chạy mau, chạy mau. Một con không có đầu, một con không có đuôi, thật là kỳ quái, thật là kỳ quái...
Như Tiểu Lam ngẩn người, cười rộ lên: Ngươi thật lợi hại, mới nghe một lần mà đã nhớ kỹ?
Vu Tĩnh Kỳ cũng không để ý tới nàng, không ngừng gõ chén rượu, tiếp tục hát. Nhưng tất cả từ kế tiếp đều là: Một con không có đầu, hai con không có đầu, thật là kỳ quái, thật là kỳ quái...
Vì sao tất cả đều không có đầu a. Như Tiểu Lam kỳ quái hỏi.
Vu Tĩnh Kỳ bụm mặt ha ha cười rộ lên, đang cười, hắn lại đột nhiên rơi nước mắt.
Như Tiểu Lam ngồi ở chỗ kia không biết phải làm sao, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn vừa khóc vừa cười.
Hơn nửa ngày Vu Tĩnh Kỳ mới bình tĩnh lại: Như Tiểu Lam, nếu ta quen ngươi sớm hơn thì tốt rồi.
Như Tiểu Lam chớp mắt to, sớm hơn, sớm hơn nàng còn đang ở thế giới khác đi học đâu.
Hiện tại cũng không muộn a. Nàng trấn an nói.
Vu Tĩnh Kỳ cười khổ: Nếu quen ngươi sớm hơn... Ta hiện tại sẽ không rơi xuống đáy vực như thế này.
Như Tiểu Lam khó hiểu: Ta vẫn luôn không hiểu, vì sao ngươi lại muốn dùng thuật chú sát để giết người?
Bởi vì ta muốn sống sót a.
Ai muốn giết ngươi? Như Tiểu Lam càng nghe càng cảm thấy hồ đồ.
Ngươi cảm thấy không, sớm muộn gì phụ thân ta cũng sẽ giống với Nhị hoàng tử, bị người ta hãm hại, đến lúc đó ta ở trong cung còn có đường sống sao?
Như Tiểu Lam nghiêng đầu nhìn hắn, trầm mặc nửa ngày: Vu Tĩnh Kỳ, ta cảm thấy ngươi mắc chứng hoang tưởng bị hại.
Cái gì? Vu Tĩnh Kỳ ngây ngẩn cả người, đó là những từ hắn chưa từng nghe qua.
Như Tiểu Lam chống cằm, ánh mắt quét tới quét lui trên người hắn: Có lẽ... Còn có nguyên nhân khác, ngươi có thể cởi y phục ra cho ta xem không?
Gian mật thất bên kia, sau khi nghe thấy lời này bút trong tay Cố tiên sinh lập tức rơi xuống đất.
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan xanh mét, bàn tay trong ống tay áo chậm rãi nắm chặt lại.
/370
|