Như Tiểu Lam hai mắt vụt sáng đứng ở nơi đó, lúc thì nhìn nữ tử bị bỏng nặng nằm trên giường, lúc lại nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Tin tức quá lớn, đầu nàng không chứa nổi.
Mẫu thân Thanh Mặc Nhan cư nhiên có thể tiên đoán trước là mình sẽ chết, còn biết được sau khi chết phần mộ sẽ đặt ở đâu, thậm chí nàng còn đoán trước được hơn hai mươi năm sau Thanh Mặc Nhan sẽ tìm thấy nơi này?
Hay là nàng biết thuật bói toán?
Như Tiểu Lam chỉ nghe ông nội nói qua, có một số Âm Dương Sư giỏi về thuật bói toán, nhưng mà người như thế phần lớn thường không thể tự tính ra vận mệnh của chính mình.
Mẫu thân ta từng muốn ngươi truyền lời cho ta? Thanh Mặc Nhan trầm giọng hỏi, chuyện lúc trước cầu không được bây giờ lại không chút phòng bị xuất hiện ở trước mặt hắn, mặc kệ là ai cũng không thể lập tức chấp nhận được.
Nữ tử trên giường tựa hồ nghiêm túc nói: Tiểu thư chưa từng bảo ta truyền lời... Nhưng lần đó sau khi suýt nữa bị Hầu gia làm hại sinh non, nàng thường xuyên lẩm bẩm một mình, nói là hy vọng sau này ngài sẽ không oán hận nàng, không cần sợ hãi thứ lâu nay vẫn luôn khiến ngài thống khổ... Chỉ cần dùng đúng phương pháp, nó sẽ tùy ngài sử dụng...
Như Tiểu Lam nghe xong lời này, trong lòng lộp bộp một chút.
Thứ lâu nay vẫn luôn khiến Thanh Mặc Nhan thống khổ không phải là cổ độc trong người hắn sao, bảo hắn không cần sợ hãi... Hay là mẫu thân hắn sớm đã biết sau khi sinh ra, hắn sẽ phải chịu nỗi khổ do cổ độc gây nên?
Thanh Mặc Nhan trầm mặc không nói một lời.
Nữ tử trên giường đột nhiên ho khụ khụ, nam tử vội vàng bưng nước tới, nhưng lại không có tác dụng gì.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan tối lại, xoay người bước ra cửa: Huyền Ngọc, phái người đến thôn trang mang một chiếc xe ngựa lại đây.
Huyền Ngọc đang muốn đi ra ngoài, nam tử trong phòng liền vội vàng đuổi theo: Thế tử, không cần, ta và dì sẽ không đi đâu hết.
Nàng bị thương nặng như vậy, Thanh Mặc Nhan sẽ mời đại phu giúp nàng. Dù cho Thanh Mặc Nhan không nói, Như Tiểu Lam cũng có thể hiểu rõ dụng ý của hắn.
Không, ta và dì sẽ không đi, nhiều năm qua, nàng đã phải chịu quá nhiều đau khổ, dù cho mời đại phu giỏi nhất cũng không trị hết được, còn không bằng để nàng yên ổn sống nốt khoảng thời gian còn lại ở đây.
Thanh Mặc Nhan nghe xong trực tiếp xoay người bước vào phòng.
Nữ tử trên giường hiển nhiên đã nghe được lời bọn họ nói bên ngoài, ngẩng đầu tha thiết trông mong nhìn hắn.
Thanh Mặc Nhan nhìn nàng, trái tim tựa như bị rơi xuống đáy cốc.
Bị thiêu thành cái dạng này, có thể sống nhiều năm như thế đã là một kỳ tích, dù hắn có tìm Thái y trong cung tới, dùng loại thuốc tốt nhất, cũng không sống lâu hơn được mấy.
Thanh Mặc Nhan một lần nữa bước ra khỏi cửa, nói với Huyền Ngọc: Trên người mang theo bao nhiêu bạc, đưa hết cho ta.
Huyền Ngọc lấy ra mấy tờ ngân phiếu, còn có chút bạc vụn.
Thanh Mặc Nhan đem tiền giao cho nam tử trẻ tuổi: Ngày mai ta sẽ sai người đến đổi cho các ngươi chỗ ở mới, có yêu cầu gì cứ việc bảo người tới nói với ta.
Nam tử trẻ tuổi nhận tiền, tự mình tiễn Thanh Mặc Nhan ra khỏi cửa.
Như Tiểu Lam liên tục quay đầu lại nhìn căn phòng thấp bé được đắp bằng bùn, Thanh Mặc Nhan mở áo lông cừu, dứt khoát chùm đầu Như Tiểu Lam lại: Đi thôi.
Chúng ta cứ đi như thế sao? Như Tiểu Lam ngẩng đầu hỏi.
Bằng không thì sao. Trong bóng đêm, nàng không thấy rõ biểu cảm trên mặt Thanh Mặc Nhan, bất quá nàng có thể cảm nhận được, trên người hắn tản mát ra hơi thở có chút lạnh.
Mọi người ra khỏi thôn, lên ngựa, rời đi.
Như Tiểu Lam bị hắn khóa ở trong áo khoác, rụt thân thể, một lúc sau mí mắt liền đánh nhau, bên tai chỉ còn tiếng vó ngựa, đơn điệu muốn chết.
Đường đi phía trước hơi xấu, con ngựa xóc nảy, đầu nhỏ của Như Tiểu Lam đung đưa, mạnh tỉnh lại.
Có chuyện gì? Nàng khịt khịt mũi.
Thanh Mặc Nhan thấy nàng vươn đầu ra khỏi áo khoác, nhắm mắt lại ngửi ngửi xung quanh, tựa như động vật nhỏ.
Giống như có thứ gì đó bị đốt trụi. Như Tiểu Lam lẩm bẩm nói.
Bọn họ đang trên đường trở về, một cây đuốc cũng không có, sao lại có mùi khét.
Thanh Mặc Nhan giữ chặt giây cương, giảm vận tốc ngựa lại.
Như Tiểu Lam bị gió lạnh thổi cho thanh tỉnh chút, nhìn xung quanh: Mùi này hình như bay đến từ phía sau.
Thanh Mặc Nhan đột nhiên quay đầu ngựa, Như Tiểu Lam dương đầu, ngửi ngửi trong không khí: Không sai, Thanh Mặc Nhan, mùi khét chính là truyền đến từ bên này. Ánh mắt Thanh Mặc Nhan tối sầm lại, nhanh chóng kiểm tra xung quanh.
Giá! Thanh Mặc Nhan thúc ngựa, một hơi xông lên chỗ sườn núi cao gần đó.
Đứng từ chỗ cao nhìn xuống, Như Tiểu Lam kinh hãi kêu ra tiếng: Thanh Mặc Nhan, nơi đó có ánh lửa!
Lúc này đám người Huyền Ngọc cũng đã lên đến nơi, mọi người phóng mắt nhìn đi, chỉ thấy trong bóng đêm, ẩn ẩn hiện ra một mảnh ánh lửa, kia đúng là phương hướng họ vừa rời đi.
Thế tử! Huyền Ngọc cả kinh nói: Là thôn nhỏ kia!
Sát khí hiện lên nơi đáy mắt Thanh Mặc Nhan, lạnh lùng phun ra hai chữ: Quay lại.
Mọi người giục ngựa chạy như điên quay lại.
Như Tiểu Lam khẩn trương vểnh tai lên, khi ngựa cách thôn càng ngày càng gần, ánh lửa cũng càng ngày càng sáng.
Nàng đứng dậy, muốn nhìn xa hơn chút, lại không nghĩ đến Thanh Mặc Nhan đột nhiên dùng áo khoác che đầu nàng lại.
Đừng nhìn, thành thật ngồi yên. Đỉnh đầu truyền đến thanh âm khàn khàn của Thanh Mặc Nhan.
Mọi người dừng ngựa lại.
Trong thôn ánh lửa bập bùng, lửa lớn thiêu đỏ rực cả bầu trời, ẩn ẩn có thể nghe thấy thanh âm gào khóc từ trong thôn truyền ra, nhưng lại không ai thoát ra được.
Huyền Ngọc mang theo người đi quanh thôn vài vòng, nhưng lại không phát hiện ra chút bất thường nào.
Thế tử, lửa cháy lớn như thế, không có cách nào vào được a.
Thanh Mặc Nhan ghìm chặt giây cương, lửa lớn như thế, đừng nói là đi cứu người, xông vào sợ là đến mạng mình cũng không giữ được.
Như Tiểu Lam một lần nữa duỗi đầu ra: Thanh Mặc Nhan, trong lửa có mùi dầu hỏa.
Thanh Mặc Nhan gắt gao nắm chặt tay lại.
Hắn tin tưởng phán đoán của nàng, lửa lớn như thế, sao có thể là ngoài ý muốn, bọn họ chân trước vừa ra khỏi thôn, phía sau liền bốc cháy, nếu không phải khứu giác của Như Tiểu Lam nhạy bén, khả năng khi bọn hắn biết được tin tức, đã là ngày hôm sau.
Huyền Ngọc lại dẫn người kiểm tra xung quanh vài lần, trong thôn không có lấy một người chạy ra được.
Thanh Mặc Nhan đứng trước lửa lớn, trong mắt hiện lên ảnh ngược của ánh lửa, tựa như sát thần xuất thế.
Vận mệnh đã định, bàn tay vô hình kia vẫn luôn đi theo hắn.
Đến tột cùng là vì sao?
Mẹ đẻ hắn vì sao phải lưu lại manh mối như vậy, còn muốn hắn tìm được.
Nàng muốn nói gì với hắn?
Đừng hận nàng, không cần sợ hãi thứ lâu nay vẫn luôn khiến hắn thống khổ... Thứ nàng nói, chẳng lẽ là cổ độc trong người hắn?
Chỉ cần dùng đúng phương pháp, sẽ tùy hắn sử dụng... Lời này rốt cuộc là có ý gì?
Thẳng đến khi gần sáng, lửa lớn mới dần dần tắt đi.
Thanh Mặc Nhan lẳng lặng ở đó cả một đêm, sương lạnh rơi đầy áo khoác.
Nhìn phế tích thôn xóm bị đốt trụi, hắn yên lặng quay đầu ngựa, trở về.
Trở lại kinh thành, đúng thời điểm cửa thành sắp mở.
Thanh Mặc Nhan không đưa lệnh bài trên thắt lưng ra, mà chỉ dừng ở ngoài thành chờ đợi.
Ngoài thành trừ bỏ người của hắn ra, còn có một số người muốn vào thành cũng đứng chờ ở bên ngoài.
Khi cửa thành mở ra, Như Tiểu Lam đang mơ màng ngủ đột nhiên ngẩng đầu lên: Thanh Mặc Nhan, ta ngửi thấy mùi dầu hỏa.
Mở mắt ra, Như Tiểu Lam mờ mịt nhìn xung quanh: Mùi này truyền đến từ trên người người kia! Như Tiểu Lam duỗi tay chỉ.
Thanh Mặc Nhan thuận thế nhìn theo, chỉ thấy một nam tử mặc trên người áo choàng màu xám đang thúc ngựa, dẫn đầu chạy vào cửa thành...
Tin tức quá lớn, đầu nàng không chứa nổi.
Mẫu thân Thanh Mặc Nhan cư nhiên có thể tiên đoán trước là mình sẽ chết, còn biết được sau khi chết phần mộ sẽ đặt ở đâu, thậm chí nàng còn đoán trước được hơn hai mươi năm sau Thanh Mặc Nhan sẽ tìm thấy nơi này?
Hay là nàng biết thuật bói toán?
Như Tiểu Lam chỉ nghe ông nội nói qua, có một số Âm Dương Sư giỏi về thuật bói toán, nhưng mà người như thế phần lớn thường không thể tự tính ra vận mệnh của chính mình.
Mẫu thân ta từng muốn ngươi truyền lời cho ta? Thanh Mặc Nhan trầm giọng hỏi, chuyện lúc trước cầu không được bây giờ lại không chút phòng bị xuất hiện ở trước mặt hắn, mặc kệ là ai cũng không thể lập tức chấp nhận được.
Nữ tử trên giường tựa hồ nghiêm túc nói: Tiểu thư chưa từng bảo ta truyền lời... Nhưng lần đó sau khi suýt nữa bị Hầu gia làm hại sinh non, nàng thường xuyên lẩm bẩm một mình, nói là hy vọng sau này ngài sẽ không oán hận nàng, không cần sợ hãi thứ lâu nay vẫn luôn khiến ngài thống khổ... Chỉ cần dùng đúng phương pháp, nó sẽ tùy ngài sử dụng...
Như Tiểu Lam nghe xong lời này, trong lòng lộp bộp một chút.
Thứ lâu nay vẫn luôn khiến Thanh Mặc Nhan thống khổ không phải là cổ độc trong người hắn sao, bảo hắn không cần sợ hãi... Hay là mẫu thân hắn sớm đã biết sau khi sinh ra, hắn sẽ phải chịu nỗi khổ do cổ độc gây nên?
Thanh Mặc Nhan trầm mặc không nói một lời.
Nữ tử trên giường đột nhiên ho khụ khụ, nam tử vội vàng bưng nước tới, nhưng lại không có tác dụng gì.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan tối lại, xoay người bước ra cửa: Huyền Ngọc, phái người đến thôn trang mang một chiếc xe ngựa lại đây.
Huyền Ngọc đang muốn đi ra ngoài, nam tử trong phòng liền vội vàng đuổi theo: Thế tử, không cần, ta và dì sẽ không đi đâu hết.
Nàng bị thương nặng như vậy, Thanh Mặc Nhan sẽ mời đại phu giúp nàng. Dù cho Thanh Mặc Nhan không nói, Như Tiểu Lam cũng có thể hiểu rõ dụng ý của hắn.
Không, ta và dì sẽ không đi, nhiều năm qua, nàng đã phải chịu quá nhiều đau khổ, dù cho mời đại phu giỏi nhất cũng không trị hết được, còn không bằng để nàng yên ổn sống nốt khoảng thời gian còn lại ở đây.
Thanh Mặc Nhan nghe xong trực tiếp xoay người bước vào phòng.
Nữ tử trên giường hiển nhiên đã nghe được lời bọn họ nói bên ngoài, ngẩng đầu tha thiết trông mong nhìn hắn.
Thanh Mặc Nhan nhìn nàng, trái tim tựa như bị rơi xuống đáy cốc.
Bị thiêu thành cái dạng này, có thể sống nhiều năm như thế đã là một kỳ tích, dù hắn có tìm Thái y trong cung tới, dùng loại thuốc tốt nhất, cũng không sống lâu hơn được mấy.
Thanh Mặc Nhan một lần nữa bước ra khỏi cửa, nói với Huyền Ngọc: Trên người mang theo bao nhiêu bạc, đưa hết cho ta.
Huyền Ngọc lấy ra mấy tờ ngân phiếu, còn có chút bạc vụn.
Thanh Mặc Nhan đem tiền giao cho nam tử trẻ tuổi: Ngày mai ta sẽ sai người đến đổi cho các ngươi chỗ ở mới, có yêu cầu gì cứ việc bảo người tới nói với ta.
Nam tử trẻ tuổi nhận tiền, tự mình tiễn Thanh Mặc Nhan ra khỏi cửa.
Như Tiểu Lam liên tục quay đầu lại nhìn căn phòng thấp bé được đắp bằng bùn, Thanh Mặc Nhan mở áo lông cừu, dứt khoát chùm đầu Như Tiểu Lam lại: Đi thôi.
Chúng ta cứ đi như thế sao? Như Tiểu Lam ngẩng đầu hỏi.
Bằng không thì sao. Trong bóng đêm, nàng không thấy rõ biểu cảm trên mặt Thanh Mặc Nhan, bất quá nàng có thể cảm nhận được, trên người hắn tản mát ra hơi thở có chút lạnh.
Mọi người ra khỏi thôn, lên ngựa, rời đi.
Như Tiểu Lam bị hắn khóa ở trong áo khoác, rụt thân thể, một lúc sau mí mắt liền đánh nhau, bên tai chỉ còn tiếng vó ngựa, đơn điệu muốn chết.
Đường đi phía trước hơi xấu, con ngựa xóc nảy, đầu nhỏ của Như Tiểu Lam đung đưa, mạnh tỉnh lại.
Có chuyện gì? Nàng khịt khịt mũi.
Thanh Mặc Nhan thấy nàng vươn đầu ra khỏi áo khoác, nhắm mắt lại ngửi ngửi xung quanh, tựa như động vật nhỏ.
Giống như có thứ gì đó bị đốt trụi. Như Tiểu Lam lẩm bẩm nói.
Bọn họ đang trên đường trở về, một cây đuốc cũng không có, sao lại có mùi khét.
Thanh Mặc Nhan giữ chặt giây cương, giảm vận tốc ngựa lại.
Như Tiểu Lam bị gió lạnh thổi cho thanh tỉnh chút, nhìn xung quanh: Mùi này hình như bay đến từ phía sau.
Thanh Mặc Nhan đột nhiên quay đầu ngựa, Như Tiểu Lam dương đầu, ngửi ngửi trong không khí: Không sai, Thanh Mặc Nhan, mùi khét chính là truyền đến từ bên này. Ánh mắt Thanh Mặc Nhan tối sầm lại, nhanh chóng kiểm tra xung quanh.
Giá! Thanh Mặc Nhan thúc ngựa, một hơi xông lên chỗ sườn núi cao gần đó.
Đứng từ chỗ cao nhìn xuống, Như Tiểu Lam kinh hãi kêu ra tiếng: Thanh Mặc Nhan, nơi đó có ánh lửa!
Lúc này đám người Huyền Ngọc cũng đã lên đến nơi, mọi người phóng mắt nhìn đi, chỉ thấy trong bóng đêm, ẩn ẩn hiện ra một mảnh ánh lửa, kia đúng là phương hướng họ vừa rời đi.
Thế tử! Huyền Ngọc cả kinh nói: Là thôn nhỏ kia!
Sát khí hiện lên nơi đáy mắt Thanh Mặc Nhan, lạnh lùng phun ra hai chữ: Quay lại.
Mọi người giục ngựa chạy như điên quay lại.
Như Tiểu Lam khẩn trương vểnh tai lên, khi ngựa cách thôn càng ngày càng gần, ánh lửa cũng càng ngày càng sáng.
Nàng đứng dậy, muốn nhìn xa hơn chút, lại không nghĩ đến Thanh Mặc Nhan đột nhiên dùng áo khoác che đầu nàng lại.
Đừng nhìn, thành thật ngồi yên. Đỉnh đầu truyền đến thanh âm khàn khàn của Thanh Mặc Nhan.
Mọi người dừng ngựa lại.
Trong thôn ánh lửa bập bùng, lửa lớn thiêu đỏ rực cả bầu trời, ẩn ẩn có thể nghe thấy thanh âm gào khóc từ trong thôn truyền ra, nhưng lại không ai thoát ra được.
Huyền Ngọc mang theo người đi quanh thôn vài vòng, nhưng lại không phát hiện ra chút bất thường nào.
Thế tử, lửa cháy lớn như thế, không có cách nào vào được a.
Thanh Mặc Nhan ghìm chặt giây cương, lửa lớn như thế, đừng nói là đi cứu người, xông vào sợ là đến mạng mình cũng không giữ được.
Như Tiểu Lam một lần nữa duỗi đầu ra: Thanh Mặc Nhan, trong lửa có mùi dầu hỏa.
Thanh Mặc Nhan gắt gao nắm chặt tay lại.
Hắn tin tưởng phán đoán của nàng, lửa lớn như thế, sao có thể là ngoài ý muốn, bọn họ chân trước vừa ra khỏi thôn, phía sau liền bốc cháy, nếu không phải khứu giác của Như Tiểu Lam nhạy bén, khả năng khi bọn hắn biết được tin tức, đã là ngày hôm sau.
Huyền Ngọc lại dẫn người kiểm tra xung quanh vài lần, trong thôn không có lấy một người chạy ra được.
Thanh Mặc Nhan đứng trước lửa lớn, trong mắt hiện lên ảnh ngược của ánh lửa, tựa như sát thần xuất thế.
Vận mệnh đã định, bàn tay vô hình kia vẫn luôn đi theo hắn.
Đến tột cùng là vì sao?
Mẹ đẻ hắn vì sao phải lưu lại manh mối như vậy, còn muốn hắn tìm được.
Nàng muốn nói gì với hắn?
Đừng hận nàng, không cần sợ hãi thứ lâu nay vẫn luôn khiến hắn thống khổ... Thứ nàng nói, chẳng lẽ là cổ độc trong người hắn?
Chỉ cần dùng đúng phương pháp, sẽ tùy hắn sử dụng... Lời này rốt cuộc là có ý gì?
Thẳng đến khi gần sáng, lửa lớn mới dần dần tắt đi.
Thanh Mặc Nhan lẳng lặng ở đó cả một đêm, sương lạnh rơi đầy áo khoác.
Nhìn phế tích thôn xóm bị đốt trụi, hắn yên lặng quay đầu ngựa, trở về.
Trở lại kinh thành, đúng thời điểm cửa thành sắp mở.
Thanh Mặc Nhan không đưa lệnh bài trên thắt lưng ra, mà chỉ dừng ở ngoài thành chờ đợi.
Ngoài thành trừ bỏ người của hắn ra, còn có một số người muốn vào thành cũng đứng chờ ở bên ngoài.
Khi cửa thành mở ra, Như Tiểu Lam đang mơ màng ngủ đột nhiên ngẩng đầu lên: Thanh Mặc Nhan, ta ngửi thấy mùi dầu hỏa.
Mở mắt ra, Như Tiểu Lam mờ mịt nhìn xung quanh: Mùi này truyền đến từ trên người người kia! Như Tiểu Lam duỗi tay chỉ.
Thanh Mặc Nhan thuận thế nhìn theo, chỉ thấy một nam tử mặc trên người áo choàng màu xám đang thúc ngựa, dẫn đầu chạy vào cửa thành...
/370
|