Khi Thanh Mặc Nhan dẫn người đuổi vào trong thành, đã không thấy bóng dáng nam tử áo choàng màu xám đâu.
Huyền Ngọc, người vừa rồi, ngươi có thấy rõ không? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Thuộc hạ cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng... Nhưng mà, cảm giác có chút quen mắt.
Thanh Mặc Nhan mím môi, không sai, hắn cũng cảm thấy rất quen mắt.
Người kia, nhìn qua có chút giống Thanh Đô tiên sinh.
Lúc này Như Tiểu Lam đã tỉnh táo hơn rất nhiều: Thanh Đô tiên sinh? Sao có khả năng, không phải là hắn đã chết rồi sao.
Thi thể Thanh Đô tiên sinh hẳn là vẫn còn ở Đại lý tự. Huyền Ngọc nói.
Thanh Mặc Nhan giục ngựa: Đến Đại lý tự.
Mọi người chạy tới Đại lý tự, Thanh Mặc Nhan cũng không tự mình đi vào, chỉ phái Huyền Ngọc vào trong đó tìm hiểu tin tức.
Kết quả không tốn quá nhiều thời gian Huyền Ngọc đã đi ra bẩm báo: Đêm qua Chính khanh bị Hoàng thượng triệu vào cung, nói là tạm thời dừng vụ án của tiểu Vương gia lại. Chờ đến cuối năm sẽ lưu đày tiểu Vương gia tới Ứng Châu, còn thi thể Thanh Đô tiên sinh do đã để lâu, nên đã mang đi xử lý.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan híp lại: Mang đi đâu xử lý?
Theo quy củ, nâng ra khỏi thành, ném ở bãi tha ma...
Thanh Mặc Nhan nhíu mày: Phái người đến bãi tha ma tìm xem.
Huyền Ngọc không ngừng vó ngựa mang theo người ra khỏi thành, kết quả tin tức truyền về không ngoài suy đoán của Thanh Mặc Nhan.
Ở bãi tha ma căn bản là không có thi thể của Thanh Đô tiên sinh.
Kinh thành, Bạch Ngọc lâu.
Bên trong một gian nhã phòng, Thanh Đô tiên sinh đang ngồi ở trước gương dùng thuốc mỡ cẩn thận chà lau mặt mình.
Đáng tiếc, vẫn chậm mất một bước, không lấy được Cổ vương. Thanh Đô lau xong bên trái gương mặt, nhìn vào trong gương đánh giá một phen.
Trong gương hiện lên ảnh ngược lâu chủ Bạch Ngọc lâu, dung mạo của Trăm Tài công tử.
Thái tử bên kia có tin tức gì không? Trăm Tài công tử quay sang, một nửa gương mặt hắn vẫn là bộ dáng của Thanh Đô tiên sinh.
Thái tử điện hạ cảm thấy rất tiếc nuối. Gã sai vặt hầu hạ một bên nói.
Trăm Tài công tử hơi mỉm cười, thay tấm vải bông mới tiếp tục chà lau bên phải gương mặt: Hắn còn gì phải tiếc nuối nữa, chơi đùa Tứ hoàng tử trong tay, rất nhanh sẽ lại kết liễu một đối thủ mạnh khác.
Thái tử điện hạ lại hỏi đến chuyện thuốc giải cổ độc. Gã sai vặt nói: Lần trước hắn tới công tử không có ở đây, hắn sẽ không nghi ngờ đi?
Trăm Tài công tử lắc lắc đầu: Chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác, ta buôn bán, hắn trả tiền, theo nhu cầu mà thôi, huống chi buôn bán lần này hắn cũng không tính bị lỗ vốn, ngược lại là ta... Suýt nữa thất thủ, không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan lại có thể sử dụng nội lực, xem ra tin tức các ngươi điều tra được cũng không phải chuẩn xác lắm.
Gã sai vặt phịch một tiếng quỳ xuống đất: Tiểu nhân làm việc tắc trách, thỉnh công tử trách phạt.
Trăm Tài công tử lau xong bên phải mặt, đứng dậy nói: Thôi, dù sao ta cũng đã cố ý để lại một câu cho Thanh Mặc Nhan, hắn tất nhiên sẽ nghi ngờ cổ trùng trong người mình, ngươi phái người đi rải tin tức, nói ra việc năm đó Nguyên lão tiên sinh xuất quan, Thanh Mặc Nhan nhất định sẽ cảm thấy có hứng thú.
Dõ. Gã sai vặt lui ra ngoài.
Trăm Tài công tử cởi áo choàng ra, đã không còn thấy bộ dáng của Thanh Đô tiên sinh đâu, lại trở về là một vị công tử nhẹ nhàng, thư sinh văn nhược.
Nhẹ nhàng mở quạt xếp ra, bốn chữ to màu vàng lóng lánh ở dưới ánh sáng ban mai.
Thanh Mặc Nhan, vận khí tốt của ngươi cũng nên dừng lại ở đây thôi. Bạch y công tử lộ ra mỉm cười tao nhã.
Những ngày cuối năm đã gần đến trước mắt, nhưng Thanh Mặc Nhan ngược lại bận rộn đến mức không về nhà được.
Như Tiểu Lam biết là hắn đang bận điều tra vụ thôn xóm bị thiêu cháy cùng chuyện của Thanh Đô tiên sinh, cho nên một mình thành thật đợi ở trong sân. Mỗi ngày không phải vẽ bùa thì cũng là mang chó ngốc đi tiêu khiển.
Buổi trưa hôm nay, Sử Đại Thiên vui vẻ chạy tới: Như cô nương, khách từ Ngô Lăng tới.
Ai? Như Tiểu Lam đang cầm điểm tâm đùa giỡn với chó ngốc.
Cô mẫu của Thế tử a.
Như Tiểu Lam ngẩn người, lúc này mới nhớ tới chuyện lúc trước quản gia nói với Thanh Mặc Nhan là cô mẫu hắn sắp đến.
Bọn họ đến phủ? Như Tiểu Lam hỏi.
Đúng vậy, nhị gia đi đón người, kết quả người trong viện an bài không tốt, trong phòng đến ngay cả một chậu than cũng không có, hạ nhân hầu hạ không đủ dùng, phải điều động người từ trong viện nhị thiếu gia đến.
Sử Đại Thiên ở bên này báo cáo không ngừng, nhị thiếu gia bên kia lại vội đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng không còn cách nào khác, phải gọi Ngũ thị tới, bồi cô mẫu.
Thời điểm cô mẫu nhìn thấy Ngũ thị liền có chút ngoài ý muốn.
Dù cho trong phủ không có đương gia chủ mẫu, nhưng cũng không tới phiên một thiếp thất được ra mặt. Bởi vì nữ nhi Tần Thiệu Du cùng nhi tử Tần Thiên Du của nàng đều đang ở đây, nên nàng cũng không muốn nói lời này ra, chỉ yên tĩnh ngồi ở chỗ kia tùy ý nhị thiếu gia cùng Ngũ thị an bài.
Thế tử đâu? Tần Thiên Du thuận miệng hỏi. Hắn là trưởng tử trong nhà, diện mạo coi như đoan chính, bất quá khóe mắt nhìn qua lại có chút lỗ mãng của thiếu gia con nhà giàu.
Bọn họ vào phủ lâu như thế, nhưng vẫn chưa nhìn thấy Thanh Mặc Nhan qua.
Trước kia khi bọn họ đến đây đều là do Thanh Mặc Nhan an bài, cho tới bây giờ chưa từng xảy ra bất kỳ sai lầm nào, không nghĩ tới nhị thiếu gia làm việc lại không đáng tin đến thế.
Thế tử rất lâu rồi chưa hỏi đến chuyện trong phủ. Ngũ thị ân cần tiến lên châm trà cho cô mẫu.
Nga? Công việc của Thế tử bận rộn như thế? Cô mẫu hỏi.
Cũng không phải... Ngũ thị ấp a ấp úng: Từ khi Thế tử nhận nuôi một nữ hài tử... Liền xảy ra nhiều bất hòa với lão Hầu gia, đến ngay cả chuyện trong phủ cũng không quan tâm nữa.
Cô mẫu nhíu mày: Thế tử nhận nuôi một nữ hài tử, đây là chuyện gì? Ở trong ấn tượng của nàng, Thanh Mặc Nhan là một người ổn trọng, hắn chưa cưới thê, tại sao lại nhận nuôi hài tử.
Ngũ thị thấy thế thêm mắm dặm muối kể mọi chuyện trong phủ ra, cuối cùng Ngũ thị còn lau nước mắt: Hầu gia vì chuyện này không biết đã tức giận bao nhiêu, nha đầu kia còn là người không hiểu lễ nghĩa, trước mặt Hầu gia một chút quy củ cũng không có, Hầu gia nói nàng hai câu, Thế tử liền cùng Hầu gia trở mặt.
Nha, không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan lại có sở thích như vậy! Tần Thiên Du cười nói.
Cô mẫu hung hăng trừng mắt nhìn nhi tử của mình, Tần Thiên Du chỉ có thể ngậm miệng lại.
Cư nhiên còn có chuyện như vậy, xem ra ta phải nhắc nhở Mặc Nhan thật tốt mới được. Cô mẫu suy nghĩ nói.
Đúng lúc này, nhị thiếu gia làm xong việc bên ngoài bước vào cửa.
Cô mẫu nói: Nhiều năm không gặp, nhị gia cũng đã trưởng thành rồi, nghe nói còn đến làm việc ở Đại lý tự nữa.
Trong lòng nhị thiếu gia xấu hổ, lại không dám để lộ ra trên mặt, chỉ có thể cười trừ.
Tần Thiên Du nói: Biểu đệ, có cơ hội lần này ngươi nhất định phải mời khách, đưa ta đi dạo khắp nơi trong kinh thành một chuyến.
Không thành vấn đề. Nhị thiếu gia kiên trì nói.
Ngũ thị vụng trộm nhìn hắn một cái, ánh mắt u oán.
Muốn mời khách tự nhiên lại phải tốn thêm không ít bạc, tiền tiêu hàng tháng trong viện bọn họ đã sớm không đủ dùng, nhị thiếu gia còn dùng nhiều biện pháp ép Ngũ thị phải giao tiền từ trong tay nàng ra.
Vì việc này Ngũ thị đã bị ăn đánh rất nhiều lần, cuối cùng vì e sợ hắn sẽ hưu nàng ra khỏi cửa, nên đành phải đưa tiền cho hắn.
Nhiều năm không gặp biểu muội, quả thật là càng ngày càng trổ mã trở nên xinh đẹp. Lúc này nhị thiếu gia mới có cơ hội liếc mắt nhìn Tần Thiệu Du.
Tần Thiệu Du bằng tuổi nhị thiếu gia, chỉ nhỏ hơn hắn có mấy tháng, nhưng bất luận là chiều cao hay là bộ dáng đều đã trổ mã đầy đủ, giơ tay nhấc chân, đều có phong đạm của tiểu thư khuê các.
Tần Thiệu Du đứng lên, nghiêng mặt hành lễ với hắn: Gặp qua biểu ca.
Nhị thiếu gia chỉ cảm thấy một mùi thơm đánh úp lại đây, đợi đến khi muốn nhìn cẩn thận, đã thấy Tần Thiệu Du ngồi xuống bên cạnh mẫu thân nàng.
Trước mặt nhiều người hắn cũng không thể làm trò nhìn chằm chằm biểu muội, chỉ đành tìm đề tài khác để nói tiếp.
Một lúc lâu sau, lão Hầu gia cũng đến, người một nhà nói nói cười cười.
Hầu gia sai người chuẩn bị hai bàn tiệc ở chính đường.
Cô mẫu thấy Hầu gia nhấc đũa lên, mắt thấy sắp khai tiệc, cuối cùng nhịn không được hỏi một câu: Thanh Mặc Nhan đâu, vì sao không thấy hắn đến đây?
Trong nháy mắt, không khí vui vẻ biến mất không thấy đâu.
Lão Hầu gia đặt mạnh đôi đũa xuống: Tên nghiệt súc đó, đừng nhắc đến hắn!
Huyền Ngọc, người vừa rồi, ngươi có thấy rõ không? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Thuộc hạ cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng... Nhưng mà, cảm giác có chút quen mắt.
Thanh Mặc Nhan mím môi, không sai, hắn cũng cảm thấy rất quen mắt.
Người kia, nhìn qua có chút giống Thanh Đô tiên sinh.
Lúc này Như Tiểu Lam đã tỉnh táo hơn rất nhiều: Thanh Đô tiên sinh? Sao có khả năng, không phải là hắn đã chết rồi sao.
Thi thể Thanh Đô tiên sinh hẳn là vẫn còn ở Đại lý tự. Huyền Ngọc nói.
Thanh Mặc Nhan giục ngựa: Đến Đại lý tự.
Mọi người chạy tới Đại lý tự, Thanh Mặc Nhan cũng không tự mình đi vào, chỉ phái Huyền Ngọc vào trong đó tìm hiểu tin tức.
Kết quả không tốn quá nhiều thời gian Huyền Ngọc đã đi ra bẩm báo: Đêm qua Chính khanh bị Hoàng thượng triệu vào cung, nói là tạm thời dừng vụ án của tiểu Vương gia lại. Chờ đến cuối năm sẽ lưu đày tiểu Vương gia tới Ứng Châu, còn thi thể Thanh Đô tiên sinh do đã để lâu, nên đã mang đi xử lý.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan híp lại: Mang đi đâu xử lý?
Theo quy củ, nâng ra khỏi thành, ném ở bãi tha ma...
Thanh Mặc Nhan nhíu mày: Phái người đến bãi tha ma tìm xem.
Huyền Ngọc không ngừng vó ngựa mang theo người ra khỏi thành, kết quả tin tức truyền về không ngoài suy đoán của Thanh Mặc Nhan.
Ở bãi tha ma căn bản là không có thi thể của Thanh Đô tiên sinh.
Kinh thành, Bạch Ngọc lâu.
Bên trong một gian nhã phòng, Thanh Đô tiên sinh đang ngồi ở trước gương dùng thuốc mỡ cẩn thận chà lau mặt mình.
Đáng tiếc, vẫn chậm mất một bước, không lấy được Cổ vương. Thanh Đô lau xong bên trái gương mặt, nhìn vào trong gương đánh giá một phen.
Trong gương hiện lên ảnh ngược lâu chủ Bạch Ngọc lâu, dung mạo của Trăm Tài công tử.
Thái tử bên kia có tin tức gì không? Trăm Tài công tử quay sang, một nửa gương mặt hắn vẫn là bộ dáng của Thanh Đô tiên sinh.
Thái tử điện hạ cảm thấy rất tiếc nuối. Gã sai vặt hầu hạ một bên nói.
Trăm Tài công tử hơi mỉm cười, thay tấm vải bông mới tiếp tục chà lau bên phải gương mặt: Hắn còn gì phải tiếc nuối nữa, chơi đùa Tứ hoàng tử trong tay, rất nhanh sẽ lại kết liễu một đối thủ mạnh khác.
Thái tử điện hạ lại hỏi đến chuyện thuốc giải cổ độc. Gã sai vặt nói: Lần trước hắn tới công tử không có ở đây, hắn sẽ không nghi ngờ đi?
Trăm Tài công tử lắc lắc đầu: Chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác, ta buôn bán, hắn trả tiền, theo nhu cầu mà thôi, huống chi buôn bán lần này hắn cũng không tính bị lỗ vốn, ngược lại là ta... Suýt nữa thất thủ, không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan lại có thể sử dụng nội lực, xem ra tin tức các ngươi điều tra được cũng không phải chuẩn xác lắm.
Gã sai vặt phịch một tiếng quỳ xuống đất: Tiểu nhân làm việc tắc trách, thỉnh công tử trách phạt.
Trăm Tài công tử lau xong bên phải mặt, đứng dậy nói: Thôi, dù sao ta cũng đã cố ý để lại một câu cho Thanh Mặc Nhan, hắn tất nhiên sẽ nghi ngờ cổ trùng trong người mình, ngươi phái người đi rải tin tức, nói ra việc năm đó Nguyên lão tiên sinh xuất quan, Thanh Mặc Nhan nhất định sẽ cảm thấy có hứng thú.
Dõ. Gã sai vặt lui ra ngoài.
Trăm Tài công tử cởi áo choàng ra, đã không còn thấy bộ dáng của Thanh Đô tiên sinh đâu, lại trở về là một vị công tử nhẹ nhàng, thư sinh văn nhược.
Nhẹ nhàng mở quạt xếp ra, bốn chữ to màu vàng lóng lánh ở dưới ánh sáng ban mai.
Thanh Mặc Nhan, vận khí tốt của ngươi cũng nên dừng lại ở đây thôi. Bạch y công tử lộ ra mỉm cười tao nhã.
Những ngày cuối năm đã gần đến trước mắt, nhưng Thanh Mặc Nhan ngược lại bận rộn đến mức không về nhà được.
Như Tiểu Lam biết là hắn đang bận điều tra vụ thôn xóm bị thiêu cháy cùng chuyện của Thanh Đô tiên sinh, cho nên một mình thành thật đợi ở trong sân. Mỗi ngày không phải vẽ bùa thì cũng là mang chó ngốc đi tiêu khiển.
Buổi trưa hôm nay, Sử Đại Thiên vui vẻ chạy tới: Như cô nương, khách từ Ngô Lăng tới.
Ai? Như Tiểu Lam đang cầm điểm tâm đùa giỡn với chó ngốc.
Cô mẫu của Thế tử a.
Như Tiểu Lam ngẩn người, lúc này mới nhớ tới chuyện lúc trước quản gia nói với Thanh Mặc Nhan là cô mẫu hắn sắp đến.
Bọn họ đến phủ? Như Tiểu Lam hỏi.
Đúng vậy, nhị gia đi đón người, kết quả người trong viện an bài không tốt, trong phòng đến ngay cả một chậu than cũng không có, hạ nhân hầu hạ không đủ dùng, phải điều động người từ trong viện nhị thiếu gia đến.
Sử Đại Thiên ở bên này báo cáo không ngừng, nhị thiếu gia bên kia lại vội đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng không còn cách nào khác, phải gọi Ngũ thị tới, bồi cô mẫu.
Thời điểm cô mẫu nhìn thấy Ngũ thị liền có chút ngoài ý muốn.
Dù cho trong phủ không có đương gia chủ mẫu, nhưng cũng không tới phiên một thiếp thất được ra mặt. Bởi vì nữ nhi Tần Thiệu Du cùng nhi tử Tần Thiên Du của nàng đều đang ở đây, nên nàng cũng không muốn nói lời này ra, chỉ yên tĩnh ngồi ở chỗ kia tùy ý nhị thiếu gia cùng Ngũ thị an bài.
Thế tử đâu? Tần Thiên Du thuận miệng hỏi. Hắn là trưởng tử trong nhà, diện mạo coi như đoan chính, bất quá khóe mắt nhìn qua lại có chút lỗ mãng của thiếu gia con nhà giàu.
Bọn họ vào phủ lâu như thế, nhưng vẫn chưa nhìn thấy Thanh Mặc Nhan qua.
Trước kia khi bọn họ đến đây đều là do Thanh Mặc Nhan an bài, cho tới bây giờ chưa từng xảy ra bất kỳ sai lầm nào, không nghĩ tới nhị thiếu gia làm việc lại không đáng tin đến thế.
Thế tử rất lâu rồi chưa hỏi đến chuyện trong phủ. Ngũ thị ân cần tiến lên châm trà cho cô mẫu.
Nga? Công việc của Thế tử bận rộn như thế? Cô mẫu hỏi.
Cũng không phải... Ngũ thị ấp a ấp úng: Từ khi Thế tử nhận nuôi một nữ hài tử... Liền xảy ra nhiều bất hòa với lão Hầu gia, đến ngay cả chuyện trong phủ cũng không quan tâm nữa.
Cô mẫu nhíu mày: Thế tử nhận nuôi một nữ hài tử, đây là chuyện gì? Ở trong ấn tượng của nàng, Thanh Mặc Nhan là một người ổn trọng, hắn chưa cưới thê, tại sao lại nhận nuôi hài tử.
Ngũ thị thấy thế thêm mắm dặm muối kể mọi chuyện trong phủ ra, cuối cùng Ngũ thị còn lau nước mắt: Hầu gia vì chuyện này không biết đã tức giận bao nhiêu, nha đầu kia còn là người không hiểu lễ nghĩa, trước mặt Hầu gia một chút quy củ cũng không có, Hầu gia nói nàng hai câu, Thế tử liền cùng Hầu gia trở mặt.
Nha, không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan lại có sở thích như vậy! Tần Thiên Du cười nói.
Cô mẫu hung hăng trừng mắt nhìn nhi tử của mình, Tần Thiên Du chỉ có thể ngậm miệng lại.
Cư nhiên còn có chuyện như vậy, xem ra ta phải nhắc nhở Mặc Nhan thật tốt mới được. Cô mẫu suy nghĩ nói.
Đúng lúc này, nhị thiếu gia làm xong việc bên ngoài bước vào cửa.
Cô mẫu nói: Nhiều năm không gặp, nhị gia cũng đã trưởng thành rồi, nghe nói còn đến làm việc ở Đại lý tự nữa.
Trong lòng nhị thiếu gia xấu hổ, lại không dám để lộ ra trên mặt, chỉ có thể cười trừ.
Tần Thiên Du nói: Biểu đệ, có cơ hội lần này ngươi nhất định phải mời khách, đưa ta đi dạo khắp nơi trong kinh thành một chuyến.
Không thành vấn đề. Nhị thiếu gia kiên trì nói.
Ngũ thị vụng trộm nhìn hắn một cái, ánh mắt u oán.
Muốn mời khách tự nhiên lại phải tốn thêm không ít bạc, tiền tiêu hàng tháng trong viện bọn họ đã sớm không đủ dùng, nhị thiếu gia còn dùng nhiều biện pháp ép Ngũ thị phải giao tiền từ trong tay nàng ra.
Vì việc này Ngũ thị đã bị ăn đánh rất nhiều lần, cuối cùng vì e sợ hắn sẽ hưu nàng ra khỏi cửa, nên đành phải đưa tiền cho hắn.
Nhiều năm không gặp biểu muội, quả thật là càng ngày càng trổ mã trở nên xinh đẹp. Lúc này nhị thiếu gia mới có cơ hội liếc mắt nhìn Tần Thiệu Du.
Tần Thiệu Du bằng tuổi nhị thiếu gia, chỉ nhỏ hơn hắn có mấy tháng, nhưng bất luận là chiều cao hay là bộ dáng đều đã trổ mã đầy đủ, giơ tay nhấc chân, đều có phong đạm của tiểu thư khuê các.
Tần Thiệu Du đứng lên, nghiêng mặt hành lễ với hắn: Gặp qua biểu ca.
Nhị thiếu gia chỉ cảm thấy một mùi thơm đánh úp lại đây, đợi đến khi muốn nhìn cẩn thận, đã thấy Tần Thiệu Du ngồi xuống bên cạnh mẫu thân nàng.
Trước mặt nhiều người hắn cũng không thể làm trò nhìn chằm chằm biểu muội, chỉ đành tìm đề tài khác để nói tiếp.
Một lúc lâu sau, lão Hầu gia cũng đến, người một nhà nói nói cười cười.
Hầu gia sai người chuẩn bị hai bàn tiệc ở chính đường.
Cô mẫu thấy Hầu gia nhấc đũa lên, mắt thấy sắp khai tiệc, cuối cùng nhịn không được hỏi một câu: Thanh Mặc Nhan đâu, vì sao không thấy hắn đến đây?
Trong nháy mắt, không khí vui vẻ biến mất không thấy đâu.
Lão Hầu gia đặt mạnh đôi đũa xuống: Tên nghiệt súc đó, đừng nhắc đến hắn!
/370
|