Tiệc tàn, Thanh Mặc Nhan đi đến thư phòng nghỉ ngơi.
Cách rèm, hắn nhìn thấy Như Tiểu Lam chạy đến trước mặt Trường Hận không biết là đang nói cái gì.
Trường Hận, tiến vào đây. Thanh Mặc Nhan lên tiếng.
Trường Hận đáp lời, nhưng không lập tức tiến vào, mà lại nói với Như Tiểu Lam thêm vài câu, sau đó mới nâng rèm bước vào trong.
Nàng nói gì với ngươi? Thanh Mặc Nhan không chút nào che giấu giọng nói bất mãn.
Trường Hận cười cười: Thiếu khanh đại nhân, nếu ngài đã biết thân phận thật của ta, tổng sẽ không ghen vì chuyện này đi.
Thanh Mặc Nhan hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường tựa lưng vào ghế ngồi: Ta mới không nhàm chán như thế.
Trường Hận âm thầm buồn cười, thật đúng là chết vẫn mạnh miệng.
Tiểu Lam hỏi ta chuyện liên quan đến tiểu Vương gia.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan lóe lên, từ khi bọn họ quen biết ở học viện. Như Tiểu Lam giống như phá lệ chú ý tới Vu Tĩnh Kỳ, tuy rằng nàng nói bọn họ chỉ là bằng hữu, nhưng mà hắn lại không thích cái danh xưng này.
Sủng vật của hắn sao có thể chưa được sự cho phép đã dám tự tiện đi kết giao bằng hữu đây.
Trường Hận chậm rãi nói: Thiếu khanh, sau này ngươi muốn Tiểu Lam phải lấy thân phận gì ở lại bên cạnh ngươi? Sủng vật hay là... Thân phận con người.
Thanh Mặc Nhan suy nghĩ một chút: Có gì khác nhau sao?
Đương nhiên, sủng vật sẽ không có tự do, nhưng nếu làm người mà nói, ngươi tốt nhất không nên cản nàng kết giao với những người khác.
Thanh Mặc Nhan thổi thổi chén trà: Hai loại này... Ta đều muốn.
Trường Hận ngây ngẩn cả người.
Cái gì? Thiếu khanh nói vậy là có ý gì?
Nàng là sủng vật của ta, cũng là người của ta.
Trường Hận thiếu chút nữa làm rơi chén trà trong tay xuống dưới đất, Thiếu khanh đại nhân thật đúng là đủ lòng tham.
Gần đây ta nghe được chút tiếng gió, Trường Nguyên tiên sinh sắp xuất quan. Thanh Mặc Nhan nói: Hắn là người của tộc các ngươi đi?
Trường Hận gật gật đầu: Ta cũng chỉ được nghe qua danh của hắn, nhưng chưa có cơ hội gặp mặt, tương truyền năm nay hắn đã hơn hai trăm tuổi, vẫn luôn ẩn cư ở trong núi sâu.
Nghe nói hắn rất am hiểu về cổ độc.
Đúng vậy, y thuật của phụ thân ta đều là do Trường Nguyên tiên sinh dạy. Năm đó trước khi tiến cung phụ thân ta còn lên núi bái kiến Trường Nguyên tiên sinh.
Thanh Mặc Nhan hơi híp mắt: Ngươi có biết lúc đó họ đã nói những gì không?
Trường Hận lắc đầu: Phụ thân sẽ không đem việc này đi nói cho thê nữ hắn biết, nhưng mà... Ta từng ngẫu nhiên đứng ở ngoài thư phòng nghe được vài lời, hắn đi lên núi bái kiến Trường Nguyên tiên sinh là vì một phương thuốc.
Phương thuốc gì? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Trường Hận tiếc nuối thở dài: Ta không biết, sau khi bái kiến Trường Nguyên tiên sinh xong phụ thân liền lập tức tiến cung. Lúc hắn quay về chưa đến nửa canh giờ thì đột nhiên bộc phát bệnh cấp tính, hộc máu không ngừng...
Thanh Mặc Nhan trầm mặc.
Có nhiều chuyện trong cung thật sự không thể để nổi lên mặt nước.
Từ ngoài nhìn vào sẽ nghĩ phụ thân Trường Hận tiến cung chỉ là để xem bệnh cùng kê thuốc dưỡng thai cho Quý phi nương nương, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút sẽ thấy chuyện này rất bất thường, trong cung nhiều Thái y như vậy đều là ăn không ngồi rồi sao, vì sao lại muốn mời một người ngoài như hắn đến giúp nương nương giữ thai.
Ta muốn đi gặp Trường Nguyên tiên sinh một lần. Thanh Mặc Nhan buồn bã nói: Ngươi biết hắn ở đâu không?
Biết, nhưng mà... Trường Nguyên tiên sinh tính khí cổ quái, bình thường hắn sẽ không gặp người lạ.
Thanh Mặc Nhan đang muốn nói tiếp, chợt nghe thấy thanh âm Huyền Ngọc từ bên ngoài truyền vào: Thế tử, Như cô nương chạy đi rồi.
Thanh Mặc Nhan nhíu mày: Đi đâu, có phái người đi theo không?
Đại lý tự bên này cũng coi như là một nơi an toàn, nhưng mà trong lòng hắn vẫn có chút không thoải mái, muộn như thế, nàng không thành thật ở bên người hắn còn muốn chạy loạn khắp nơi.
Thuộc hạ có phái người đi theo, Như cô nương là đi tìm Ngàn Thừa lão gia tử.
Thanh Mặc Nhan nghe xong càng cảm thấy nghi hoặc.
Trường Hận cười nói: Chẳng lẽ là do tay nghề Ngàn Thừa lão gia tử quá tốt, mê hoặc được nha đầu kia, nên muốn đến đó ăn nữa.
Thanh Mặc Nhan mím môi, phân phó Huyền Ngọc nói: Nàng đi đâu các ngươi cũng đi theo là được, chỉ cần không gặp rắc rối là được.
Vừa dứt lời, ngoài cửa lại tiến vào một danh tử sĩ, nói với Huyền Ngọc. Như cô nương đến nhà bếp lấy ít sủi cảo, đi về phía đại lao bên kia.
Chén trà trong tay Thanh Mặc Nhan vang một tiếng bị ném lên trên bàn, khiến Trường Hận hoảng sợ.
Huyền Ngọc thấy không ổn, vội nói: Thuộc hạ liền đi gọi Như cô nương về.
Không cần. Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói: Nàng muốn đi đâu cứ để nàng đi, các ngươi không rời mắt khỏi nàng là được.
Huyền Ngọc đáp lời lui ra.
Trường Hận cười khanh khách. Ta còn tưởng Thiếu khanh đại nhân sẽ bắt nàng về đánh đòn đâu.
Thanh Mặc Nhan trừng mắt nhìn Trường Hận một cái: Chúng ta tiếp tục bàn chính sự.
Bọn họ ở trong thư phòng nói chuyện, Như Tiểu Lam bên kia ôm theo hộp sủi cảo chạy tới đại lao.
Bởi vì phía sau nàng còn có người của Thanh Mặc Nhan. Cho nên ngục tốt trông coi đại lao cũng không làm khó nàng, trực tiếp mở cửa cho nàng đi vào.
Như Tiểu Lam cầm theo hộp đồ ăn bước xuống bậc thang đá, Huyền Ngọc mang theo ba tử sĩ đi cách xa phía sau.
Đi qua một cái cửa sắt, Như Tiểu Lam nghe thấy phía sau cánh cửa phía trước có tiếng khóc trầm thấp của nữ tử.
Tiểu Vương gia không muốn gặp khách, Tứ hoàng phi về đi thôi.
Tĩnh Kỳ đứa nhỏ này... Làm sao có thể như vậy... Tiếng khóc nữ tử càng ngày càng gần.
Thời điểm Như Tiểu Lam mở cửa ra, vừa vặn đụng mặt với nữ tử bên trong.
Tứ hoàng phi cẩn thận. Bên cạnh có người đỡ lấy nữ tử kia.
Như Tiểu Lam cầm hộp đồ ăn tránh ra, không có ngã.
Như cô nương, ngài tới rồi. Có ngục tốt nhận ra nàng đến.
Ta đến xem Vu Tĩnh Kỳ. Như Tiểu Lam giòn tan nói.
Vẻ mặt ngục tốt khó xử: A, Như cô nương, không phải chúng ta không muốn để ngài vào, thật sự tiểu Vương gia hắn không muốn gặp ai.
Như Tiểu Lam bĩu môi: Ta còn cố ý mang cả sủi cảo cho hắn, bên trong còn có đồng tiền đâu.
Ngục tốt đều cười, bọn họ cũng biết nàng là hài tử Thanh Mặc Nhan nhận nuôi, bình thường Thanh Mặc Nhan có bao nhiêu sủng ái nàng mọi người đều thấy ở trong mắt, lúc này tự nhiên không dám đắc tội nàng.
Nữ tử ở một bên nghe xong lời này liền hỏi ngục tốt bên cạnh: Nàng là ai?
Có người cúi đầu nói: Nàng là hài tử Thiếu khanh nhận nuôi Như cô nương.
Vừa rứt lời, ai biết nữ tử kia đột nhiên thay đổi sắc mặt, bổ nhào qua bắt được Như Tiểu Lam, khóc lớn nói: Tĩnh kỳ cũng chỉ là trẻ nhỏ, hắn đã phạm lỗi gì, vì sao Thiếu khanh có thể tàn nhẫn như thế, nhẫn tâm nhốt hắn ở đây... Ta liều mạng với các ngươi...
Nhóm ngục tốt bị dọa trắng mặt, tất cả đều vội vàng tiến lên ngăn cản.
Tứ hoàng phi, ngài bình tĩnh một chút.
Thiếu khanh đại nhân cũng chỉ phụng chỉ phá án...
Như cô nương cũng chỉ là trẻ nhỏ, ngài nói thế với nàng thì được cái gì a.
Mọi người lôi lôi kéo kéo, thật vất vả mới tách được Như Tiểu Lam cùng Tứ hoàng phi ra.
Tứ hoàng phi khóc lớn, Như Tiểu Lam gắt gao ôm lấy hộp thức ăn đến trước ngực, vừa rồi nàng bị đối phương túm được, sau cổ sinh đau.
Nhưng mà nàng cũng không cảm thấy tức giận, bởi vì nàng đã đoán ra được thân phận của đối phương: Mẫu thân Vu Tĩnh Kỳ.
Thời điểm đám người Huyền Ngọc chạy tới ngục tốt đã đem Như Tiểu Lam bảo vệ kín kẽ.
Huyền Ngọc lạnh lùng nhìn Tứ hoàng phi liếc mắt một cái: Đã qua thời gian thăm tù, mời Tứ hoàng phi về cho.
Tứ hoàng phi che mặt khóc lớn, đúng lúc này, một danh ngục tốt đi đến nói với Như Tiểu Lam: Như cô nương, tiểu Vương gia mời ngài qua đó.
Cách rèm, hắn nhìn thấy Như Tiểu Lam chạy đến trước mặt Trường Hận không biết là đang nói cái gì.
Trường Hận, tiến vào đây. Thanh Mặc Nhan lên tiếng.
Trường Hận đáp lời, nhưng không lập tức tiến vào, mà lại nói với Như Tiểu Lam thêm vài câu, sau đó mới nâng rèm bước vào trong.
Nàng nói gì với ngươi? Thanh Mặc Nhan không chút nào che giấu giọng nói bất mãn.
Trường Hận cười cười: Thiếu khanh đại nhân, nếu ngài đã biết thân phận thật của ta, tổng sẽ không ghen vì chuyện này đi.
Thanh Mặc Nhan hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường tựa lưng vào ghế ngồi: Ta mới không nhàm chán như thế.
Trường Hận âm thầm buồn cười, thật đúng là chết vẫn mạnh miệng.
Tiểu Lam hỏi ta chuyện liên quan đến tiểu Vương gia.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan lóe lên, từ khi bọn họ quen biết ở học viện. Như Tiểu Lam giống như phá lệ chú ý tới Vu Tĩnh Kỳ, tuy rằng nàng nói bọn họ chỉ là bằng hữu, nhưng mà hắn lại không thích cái danh xưng này.
Sủng vật của hắn sao có thể chưa được sự cho phép đã dám tự tiện đi kết giao bằng hữu đây.
Trường Hận chậm rãi nói: Thiếu khanh, sau này ngươi muốn Tiểu Lam phải lấy thân phận gì ở lại bên cạnh ngươi? Sủng vật hay là... Thân phận con người.
Thanh Mặc Nhan suy nghĩ một chút: Có gì khác nhau sao?
Đương nhiên, sủng vật sẽ không có tự do, nhưng nếu làm người mà nói, ngươi tốt nhất không nên cản nàng kết giao với những người khác.
Thanh Mặc Nhan thổi thổi chén trà: Hai loại này... Ta đều muốn.
Trường Hận ngây ngẩn cả người.
Cái gì? Thiếu khanh nói vậy là có ý gì?
Nàng là sủng vật của ta, cũng là người của ta.
Trường Hận thiếu chút nữa làm rơi chén trà trong tay xuống dưới đất, Thiếu khanh đại nhân thật đúng là đủ lòng tham.
Gần đây ta nghe được chút tiếng gió, Trường Nguyên tiên sinh sắp xuất quan. Thanh Mặc Nhan nói: Hắn là người của tộc các ngươi đi?
Trường Hận gật gật đầu: Ta cũng chỉ được nghe qua danh của hắn, nhưng chưa có cơ hội gặp mặt, tương truyền năm nay hắn đã hơn hai trăm tuổi, vẫn luôn ẩn cư ở trong núi sâu.
Nghe nói hắn rất am hiểu về cổ độc.
Đúng vậy, y thuật của phụ thân ta đều là do Trường Nguyên tiên sinh dạy. Năm đó trước khi tiến cung phụ thân ta còn lên núi bái kiến Trường Nguyên tiên sinh.
Thanh Mặc Nhan hơi híp mắt: Ngươi có biết lúc đó họ đã nói những gì không?
Trường Hận lắc đầu: Phụ thân sẽ không đem việc này đi nói cho thê nữ hắn biết, nhưng mà... Ta từng ngẫu nhiên đứng ở ngoài thư phòng nghe được vài lời, hắn đi lên núi bái kiến Trường Nguyên tiên sinh là vì một phương thuốc.
Phương thuốc gì? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Trường Hận tiếc nuối thở dài: Ta không biết, sau khi bái kiến Trường Nguyên tiên sinh xong phụ thân liền lập tức tiến cung. Lúc hắn quay về chưa đến nửa canh giờ thì đột nhiên bộc phát bệnh cấp tính, hộc máu không ngừng...
Thanh Mặc Nhan trầm mặc.
Có nhiều chuyện trong cung thật sự không thể để nổi lên mặt nước.
Từ ngoài nhìn vào sẽ nghĩ phụ thân Trường Hận tiến cung chỉ là để xem bệnh cùng kê thuốc dưỡng thai cho Quý phi nương nương, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút sẽ thấy chuyện này rất bất thường, trong cung nhiều Thái y như vậy đều là ăn không ngồi rồi sao, vì sao lại muốn mời một người ngoài như hắn đến giúp nương nương giữ thai.
Ta muốn đi gặp Trường Nguyên tiên sinh một lần. Thanh Mặc Nhan buồn bã nói: Ngươi biết hắn ở đâu không?
Biết, nhưng mà... Trường Nguyên tiên sinh tính khí cổ quái, bình thường hắn sẽ không gặp người lạ.
Thanh Mặc Nhan đang muốn nói tiếp, chợt nghe thấy thanh âm Huyền Ngọc từ bên ngoài truyền vào: Thế tử, Như cô nương chạy đi rồi.
Thanh Mặc Nhan nhíu mày: Đi đâu, có phái người đi theo không?
Đại lý tự bên này cũng coi như là một nơi an toàn, nhưng mà trong lòng hắn vẫn có chút không thoải mái, muộn như thế, nàng không thành thật ở bên người hắn còn muốn chạy loạn khắp nơi.
Thuộc hạ có phái người đi theo, Như cô nương là đi tìm Ngàn Thừa lão gia tử.
Thanh Mặc Nhan nghe xong càng cảm thấy nghi hoặc.
Trường Hận cười nói: Chẳng lẽ là do tay nghề Ngàn Thừa lão gia tử quá tốt, mê hoặc được nha đầu kia, nên muốn đến đó ăn nữa.
Thanh Mặc Nhan mím môi, phân phó Huyền Ngọc nói: Nàng đi đâu các ngươi cũng đi theo là được, chỉ cần không gặp rắc rối là được.
Vừa dứt lời, ngoài cửa lại tiến vào một danh tử sĩ, nói với Huyền Ngọc. Như cô nương đến nhà bếp lấy ít sủi cảo, đi về phía đại lao bên kia.
Chén trà trong tay Thanh Mặc Nhan vang một tiếng bị ném lên trên bàn, khiến Trường Hận hoảng sợ.
Huyền Ngọc thấy không ổn, vội nói: Thuộc hạ liền đi gọi Như cô nương về.
Không cần. Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói: Nàng muốn đi đâu cứ để nàng đi, các ngươi không rời mắt khỏi nàng là được.
Huyền Ngọc đáp lời lui ra.
Trường Hận cười khanh khách. Ta còn tưởng Thiếu khanh đại nhân sẽ bắt nàng về đánh đòn đâu.
Thanh Mặc Nhan trừng mắt nhìn Trường Hận một cái: Chúng ta tiếp tục bàn chính sự.
Bọn họ ở trong thư phòng nói chuyện, Như Tiểu Lam bên kia ôm theo hộp sủi cảo chạy tới đại lao.
Bởi vì phía sau nàng còn có người của Thanh Mặc Nhan. Cho nên ngục tốt trông coi đại lao cũng không làm khó nàng, trực tiếp mở cửa cho nàng đi vào.
Như Tiểu Lam cầm theo hộp đồ ăn bước xuống bậc thang đá, Huyền Ngọc mang theo ba tử sĩ đi cách xa phía sau.
Đi qua một cái cửa sắt, Như Tiểu Lam nghe thấy phía sau cánh cửa phía trước có tiếng khóc trầm thấp của nữ tử.
Tiểu Vương gia không muốn gặp khách, Tứ hoàng phi về đi thôi.
Tĩnh Kỳ đứa nhỏ này... Làm sao có thể như vậy... Tiếng khóc nữ tử càng ngày càng gần.
Thời điểm Như Tiểu Lam mở cửa ra, vừa vặn đụng mặt với nữ tử bên trong.
Tứ hoàng phi cẩn thận. Bên cạnh có người đỡ lấy nữ tử kia.
Như Tiểu Lam cầm hộp đồ ăn tránh ra, không có ngã.
Như cô nương, ngài tới rồi. Có ngục tốt nhận ra nàng đến.
Ta đến xem Vu Tĩnh Kỳ. Như Tiểu Lam giòn tan nói.
Vẻ mặt ngục tốt khó xử: A, Như cô nương, không phải chúng ta không muốn để ngài vào, thật sự tiểu Vương gia hắn không muốn gặp ai.
Như Tiểu Lam bĩu môi: Ta còn cố ý mang cả sủi cảo cho hắn, bên trong còn có đồng tiền đâu.
Ngục tốt đều cười, bọn họ cũng biết nàng là hài tử Thanh Mặc Nhan nhận nuôi, bình thường Thanh Mặc Nhan có bao nhiêu sủng ái nàng mọi người đều thấy ở trong mắt, lúc này tự nhiên không dám đắc tội nàng.
Nữ tử ở một bên nghe xong lời này liền hỏi ngục tốt bên cạnh: Nàng là ai?
Có người cúi đầu nói: Nàng là hài tử Thiếu khanh nhận nuôi Như cô nương.
Vừa rứt lời, ai biết nữ tử kia đột nhiên thay đổi sắc mặt, bổ nhào qua bắt được Như Tiểu Lam, khóc lớn nói: Tĩnh kỳ cũng chỉ là trẻ nhỏ, hắn đã phạm lỗi gì, vì sao Thiếu khanh có thể tàn nhẫn như thế, nhẫn tâm nhốt hắn ở đây... Ta liều mạng với các ngươi...
Nhóm ngục tốt bị dọa trắng mặt, tất cả đều vội vàng tiến lên ngăn cản.
Tứ hoàng phi, ngài bình tĩnh một chút.
Thiếu khanh đại nhân cũng chỉ phụng chỉ phá án...
Như cô nương cũng chỉ là trẻ nhỏ, ngài nói thế với nàng thì được cái gì a.
Mọi người lôi lôi kéo kéo, thật vất vả mới tách được Như Tiểu Lam cùng Tứ hoàng phi ra.
Tứ hoàng phi khóc lớn, Như Tiểu Lam gắt gao ôm lấy hộp thức ăn đến trước ngực, vừa rồi nàng bị đối phương túm được, sau cổ sinh đau.
Nhưng mà nàng cũng không cảm thấy tức giận, bởi vì nàng đã đoán ra được thân phận của đối phương: Mẫu thân Vu Tĩnh Kỳ.
Thời điểm đám người Huyền Ngọc chạy tới ngục tốt đã đem Như Tiểu Lam bảo vệ kín kẽ.
Huyền Ngọc lạnh lùng nhìn Tứ hoàng phi liếc mắt một cái: Đã qua thời gian thăm tù, mời Tứ hoàng phi về cho.
Tứ hoàng phi che mặt khóc lớn, đúng lúc này, một danh ngục tốt đi đến nói với Như Tiểu Lam: Như cô nương, tiểu Vương gia mời ngài qua đó.
/370
|