Ngày hôm sau Thanh Mặc Nhan mới mang Như Tiểu Lam về Thanh Hầu phủ.
Trên dưới trong phủ là một cảnh tượng bận rộn, so sánh ra, trong viện Thanh Mặc Nhan có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều.
Cả một ngày Thanh Mặc Nhan đều ở trong thư phòng, hết viết chữ lại vẽ tranh, Như Tiểu Lam nhàm chán muốn chết, may mắn có Sử Đại Thiên ở đây, hắn thường xuyên kể mọi chuyện phát sinh trong phủ cho nàng nghe.
Trong phủ muốn tổ chức yến hội? Như Tiểu Lam hiếu kỳ nói, mắt thấy sắp đến tết, nhà ai cũng bận rộn, lúc này sao còn mở yến hội a.
Hầu gia là muốn mời nhiều người đến đây, để cho cô mẫu quan sát tìm một người thích hợp. Sử Đại Thiên cười hắc hắc nói: Nhị thiếu gia tiếp nhận công việc, kết quả không đâu vào đâu, tiền bạc không đủ, Hầu gia đến một chút tiền cũng không chịu bỏ ra, nói nhị thiếu gia tự lấy bạc trong viện mình mà lo liệu.
Này cũng quá keo kiệt đi. Như Tiểu Lam thở dài.
Ai nói không phải đâu, ta nhìn mấy thứ đặt mua để trong phòng bếp, kia đều là đồ không tươi mới, hôm đó Như cô nương tuyệt đối đừng ăn cá, mùi vị kia... Chậc chậc, chắc phải dùng cả bình muối mới che được cái mùi thối đó đi... Còn có thịt các thứ...
Hai người ghé lại gần nhau nói nhỏ, kể lể Hầu gia keo kiệt thế nào, Như Tiểu Lam thường thường cười ra tiếng.
Phía cửa sổ trên đỉnh đầu chợt vang lên giọng nói của Thanh Mặc Nhan: Các ngươi không tính đi đến nơi khác nói chuyện sao.
Trắng trợn ở dưới cửa sổ của Thanh Mặc Nhan nói xấu phụ thân hắn, dù cho Thanh Mặc Nhan không thèm để ý, nhưng mà chung quy lại cũng không mấy dễ nghe.
Như Tiểu Lam lè lưỡi, lôi kéo Sử Đại Thiên trốn đến nơi khác nói chuyện.
Thanh Mặc Nhan nhìn hai thân ảnh lấm la lấm lét, bất đắc dĩ thở dài.
Trước kia khoản chi tiêu Hầu phủ chủ yếu là lấy từ chỗ hắn, cho nên làm một bữa tiệc thượng đẳng cũng rất dễ dàng, nhưng mà từ khi Thanh Mặc Nhan khóa nhà kho của hắn lại, lão Hầu gia rốt cuộc không lấy được một phân tiền nào từ chỗ hắn nữa, cho nên mới đánh chủ ý lên người con trai thứ hai.
Không đủ tiền?
Xin lỗi, hắn chỉ chi chút bạc đó, nếu không đủ các ngươi tự mình nghĩ cách đi, dù sao của hồi môn của Ngũ thị cũng không ít, lấy đi mấy trăm lượng cũng không khiến nàng thành người nghèo được.
Yến hội hôm đó, khách khứa tới phủ không ít, nhưng tất cả đều là khách nam, đến một nữ quyến cũng không có, kết quả cô mẫu cùng Tần Thiệu Du không có cách nào ra gặp khách, chỉ có thể tránh sau đại sảnh.
Đây rốt cuộc là chuyện gì a. Cô mẫu lòng tràn đầy mất hứng.
Thật vất vả mới có cơ hội mang nữ nhi lộ diện, không nghĩ tới tất cả khách nhân đều là nam tử, các nàng đến ngay cả mặt mũi cũng không thể để lộ, chỉ có thể ở một nơi bí mật gần đó vụng trộm nhìn.
Tần Thiệu Du nhìn ra được mẫu thân đang nóng vội, nhưng cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể bồi nàng lẳng lặng ở phòng khách nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Nhị thiếu gia vô cùng bận rộn, Tần Thiên Du giúp hắn không ít việc, nhưng tất cả khách nhân đều không biết hắn, cho nên nhị thiếu gia không ngừng giới thiệu biểu ca của mình với mọi người, một canh giờ sau, hắn đã mệt đến cổ họng khô khốc.
Đến giờ khai tiệc lại càng trở nên loạn hơn.
Món cá phòng bếp làm mặn muốn chết, thịt sườn nướng ứa ra cả đống mỡ, đến ngay cả đậu phụ cũng hơi nát.
Khách nhân hai mặt nhìn nhau, rượu trong bình nhạt chẳng khác nước là bao.
Lão Hầu gia không ngừng nói chuyện với khách nhân, trên mặt mang theo mỉm cười, nhưng sắc mặt lại trắng bệch đến cực điểm.
Chỉ có Tần Thiên Du được tính là tự tại, nhân cơ hội kết thêm nhiều bằng hữu.
Không khí trong bữa tiệc càng ngày càng quái dị, cuối cùng, thậm chí đến ngay cả thanh âm nói chuyện cũng nhỏ dần. Mọi người cầm đôi đũa nhìn một bàn đầy đồ ăn lại không biết nên hạ đũa ở đâu.
Nhị thiếu gia đỏ mặt lên.
Thật sự hắn đã tận lực rồi.
Vì bữa tiệc hôm nay hắn còn ép Ngũ thị phải lấy ra bốn trăm lượng bạc, nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn là vì chưa từng tiếp quản qua những chuyện như thế này, không biết cách quản lý, khiến đồ ăn kém muốn đòi mạng.
Rốt cuộc lão Hầu gia cũng chịu không nổi nữa, phân phó quản gia bên người: Đi mời Thế tử đến đây.
Quản gia đi, không tốn bao nhiêu thời gian thật đúng là đã mời được Thanh Mặc Nhan tới.
Mọi người thấy Thanh Mặc Nhan ngồi vào vị trí, bầu không khí lúc này mới khôi phục lại một chút. Không ít người đứng lên ý đồ đi đến chào hỏi với hắn.
Thanh Mặc Nhan chỉ ngồi không đến nửa canh giờ liền rời đi.
Ánh mắt mọi người một lần nữa hướng về phía lão Hầu gia cùng nhị thiếu gia.
Tần Thiên Du nhìn ra được chút manh mối, tiến đến trước mặt nhị thiếu gia nói: Thế tử đây là xảy ra chuyện gì, trước kia cho dù hắn luôn lạnh mặt nhưng vẫn giúp cữu cữu chuẩn bị tốt chuyện trong phủ, chẳng lẽ đã náo ra chuyện gì không thoải mái?
Nghe xong lời này, nhị thiếu gia chỉ có thể cười khổ.
Như Tiểu Lam bên kia cho rằng Thanh Mặc Nhan đi ra ngoài xã giao, thế nào cũng phải đến chạng vạng tối mới về, cho nên tự mình sai người chuẩn bị cơm, còn bảo họ làm thêm món canh trứng.
Canh trứng tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, nhưng lại quá nóng, từ khi biến thành động vật thì nàng không ăn được mấy món nóng nữa, cho nên chỉ có thể ngồi ngửi mùi thơm từ trong bát bay ra, không dám uống một ngụm.
Đột nhiên, từ trên đỉnh đầu vươn đến một bàn tay, cầm cái bát đi.
Như Tiểu Lam khẩn trương, nhảy dựng lên chuẩn bị đoạt lại.
Thành thật chút đi. Thanh Mặc Nhan ấn nàng trở về.
Ngươi như thế nào lại về giờ này? Như Tiểu Lam ngạc nhiên hỏi.
Sao nào, sợ ta đoạt mất thức ăn của ngươi? Thanh Mặc Nhan cầm bát bước đến trước cửa sổ, không lâu sau bát canh trứng đã nguội đi.
Không phải ngươi đi dự tiệc sao? Chẳng lẽ ngươi cũng chưa ăn gì? Như Tiểu Lam tiếp nhận bát nhỏ từ trong tay hắn.
Thanh Mặc Nhan cười nhạo: Cái loại yến tiệc kiểu này, đến ngay cả Sử Đại Thiên còn cảm thấy chướng mắt, ta sẽ ăn?
Như Tiểu Lam cười khanh khách, múc một thìa canh trứng đút vào trong miệng hắn: Nếm thử xem món này thế nào.
Đồ ăn của tiểu hài tử. Thanh Mặc Nhan khinh thường nói. Nhưng lại uống thêm vài ngụm, cuối cùng một bát nhỏ canh trứng đã bị hắn uống hơn phân nửa.
Như Tiểu Lam đau lòng muốn chết, dùng thìa cẩn thận vét nốt chỗ đáy.
Thanh Mặc Nhan thấy vậy trong lòng rất nhanh đều hóa thành nước: Muốn ăn thì bảo nhà bếp làm tiếp là được, ta cũng không tiếc gì vài quả trứng gà.
Hai người đang nói chuyện, Huyền Ngọc ở bên ngoài nói: Thế tử, quản gia lại đến đây, nói Hầu gia mời ngài qua đó.
Như Tiểu Lam ngẩng đầu kỳ quái nói: Còn muốn qua đó? Xem ra Hầu gia đối với việc Thanh Mặc Nhan rời đi rất không hài lòng.
Thanh Mặc Nhan ngồi im động cũng không động.
Như Tiểu Lam bất đắc dĩ nhìn Huyền Ngọc ngoài cửa, Huyền Ngọc thấy Thanh Mặc Nhan không động, hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể đi ra đáp lời quản gia.
Quản gia trở lại bữa tiệc nói cho lão Hầu gia nghe, Hầu gia lập tức nổi giận.
Làm trò trước mặt nhiều khách nhân như thế, Thanh Mặc Nhan một chút mặt mũi cũng không muốn cho hắn.
Tiếp tục đi mời. Hầu gia cả giận nói: Nếu hắn không tới, ngươi liền hỏi hắn, có còn coi ta là phụ thân nữa không, trong mắt hắn còn cái gia đình này nữa không!
Quản gia không dám chậm trễ, một đường chạy đến viện Thanh Mặc Nhan, nói y nguyên theo lời lão Hầu gia.
Như Tiểu Lam thấy sắc mặt Thanh Mặc Nhan đang dần dần chìm xuống.
Nếu nói trước kia phụ tử bọn họ vẫn còn chút giao thiệp riêng, thì lúc này đây cũng đã bị lão Hầu gia trực tiếp đưa lên mặt bàn rồi.
Nếu Thanh Mặc Nhan không lộ mặt mà nói, sẽ bị mọi người coi là không tôn trọng tôn trưởng, lão Hầu gia sẽ chiếm thế thượng phong.
Thanh Mặc Nhan đứng lên, không nói một tiếng đi ra ngoài.
Trong lòng Như Tiểu Lam bùm một tiếng, Thanh Mặc Nhan bởi vì chuyện mẹ đẻ hắn nên vẫn luôn ôm địch ý với lão Hầu gia, đặc biệt sau đêm đó nghe nha hoàn của mẫu thân hắn nói ra hết mọi chuyện, nàng đã biết, sẽ có một ngày, Thanh Mặc Nhan cùng lão Hầu gia sẽ xé rách mặt nhau.
Càng nghĩ nàng càng cảm thấy không ổn, vội gọi Sử Đại Thiên tới, nói nhỏ với hắn vài câu.
Sử Đại Thiên gật đầu liên tục, lặng lẽ đi theo Thanh Mặc Nhan.
Trên dưới trong phủ là một cảnh tượng bận rộn, so sánh ra, trong viện Thanh Mặc Nhan có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều.
Cả một ngày Thanh Mặc Nhan đều ở trong thư phòng, hết viết chữ lại vẽ tranh, Như Tiểu Lam nhàm chán muốn chết, may mắn có Sử Đại Thiên ở đây, hắn thường xuyên kể mọi chuyện phát sinh trong phủ cho nàng nghe.
Trong phủ muốn tổ chức yến hội? Như Tiểu Lam hiếu kỳ nói, mắt thấy sắp đến tết, nhà ai cũng bận rộn, lúc này sao còn mở yến hội a.
Hầu gia là muốn mời nhiều người đến đây, để cho cô mẫu quan sát tìm một người thích hợp. Sử Đại Thiên cười hắc hắc nói: Nhị thiếu gia tiếp nhận công việc, kết quả không đâu vào đâu, tiền bạc không đủ, Hầu gia đến một chút tiền cũng không chịu bỏ ra, nói nhị thiếu gia tự lấy bạc trong viện mình mà lo liệu.
Này cũng quá keo kiệt đi. Như Tiểu Lam thở dài.
Ai nói không phải đâu, ta nhìn mấy thứ đặt mua để trong phòng bếp, kia đều là đồ không tươi mới, hôm đó Như cô nương tuyệt đối đừng ăn cá, mùi vị kia... Chậc chậc, chắc phải dùng cả bình muối mới che được cái mùi thối đó đi... Còn có thịt các thứ...
Hai người ghé lại gần nhau nói nhỏ, kể lể Hầu gia keo kiệt thế nào, Như Tiểu Lam thường thường cười ra tiếng.
Phía cửa sổ trên đỉnh đầu chợt vang lên giọng nói của Thanh Mặc Nhan: Các ngươi không tính đi đến nơi khác nói chuyện sao.
Trắng trợn ở dưới cửa sổ của Thanh Mặc Nhan nói xấu phụ thân hắn, dù cho Thanh Mặc Nhan không thèm để ý, nhưng mà chung quy lại cũng không mấy dễ nghe.
Như Tiểu Lam lè lưỡi, lôi kéo Sử Đại Thiên trốn đến nơi khác nói chuyện.
Thanh Mặc Nhan nhìn hai thân ảnh lấm la lấm lét, bất đắc dĩ thở dài.
Trước kia khoản chi tiêu Hầu phủ chủ yếu là lấy từ chỗ hắn, cho nên làm một bữa tiệc thượng đẳng cũng rất dễ dàng, nhưng mà từ khi Thanh Mặc Nhan khóa nhà kho của hắn lại, lão Hầu gia rốt cuộc không lấy được một phân tiền nào từ chỗ hắn nữa, cho nên mới đánh chủ ý lên người con trai thứ hai.
Không đủ tiền?
Xin lỗi, hắn chỉ chi chút bạc đó, nếu không đủ các ngươi tự mình nghĩ cách đi, dù sao của hồi môn của Ngũ thị cũng không ít, lấy đi mấy trăm lượng cũng không khiến nàng thành người nghèo được.
Yến hội hôm đó, khách khứa tới phủ không ít, nhưng tất cả đều là khách nam, đến một nữ quyến cũng không có, kết quả cô mẫu cùng Tần Thiệu Du không có cách nào ra gặp khách, chỉ có thể tránh sau đại sảnh.
Đây rốt cuộc là chuyện gì a. Cô mẫu lòng tràn đầy mất hứng.
Thật vất vả mới có cơ hội mang nữ nhi lộ diện, không nghĩ tới tất cả khách nhân đều là nam tử, các nàng đến ngay cả mặt mũi cũng không thể để lộ, chỉ có thể ở một nơi bí mật gần đó vụng trộm nhìn.
Tần Thiệu Du nhìn ra được mẫu thân đang nóng vội, nhưng cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể bồi nàng lẳng lặng ở phòng khách nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Nhị thiếu gia vô cùng bận rộn, Tần Thiên Du giúp hắn không ít việc, nhưng tất cả khách nhân đều không biết hắn, cho nên nhị thiếu gia không ngừng giới thiệu biểu ca của mình với mọi người, một canh giờ sau, hắn đã mệt đến cổ họng khô khốc.
Đến giờ khai tiệc lại càng trở nên loạn hơn.
Món cá phòng bếp làm mặn muốn chết, thịt sườn nướng ứa ra cả đống mỡ, đến ngay cả đậu phụ cũng hơi nát.
Khách nhân hai mặt nhìn nhau, rượu trong bình nhạt chẳng khác nước là bao.
Lão Hầu gia không ngừng nói chuyện với khách nhân, trên mặt mang theo mỉm cười, nhưng sắc mặt lại trắng bệch đến cực điểm.
Chỉ có Tần Thiên Du được tính là tự tại, nhân cơ hội kết thêm nhiều bằng hữu.
Không khí trong bữa tiệc càng ngày càng quái dị, cuối cùng, thậm chí đến ngay cả thanh âm nói chuyện cũng nhỏ dần. Mọi người cầm đôi đũa nhìn một bàn đầy đồ ăn lại không biết nên hạ đũa ở đâu.
Nhị thiếu gia đỏ mặt lên.
Thật sự hắn đã tận lực rồi.
Vì bữa tiệc hôm nay hắn còn ép Ngũ thị phải lấy ra bốn trăm lượng bạc, nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn là vì chưa từng tiếp quản qua những chuyện như thế này, không biết cách quản lý, khiến đồ ăn kém muốn đòi mạng.
Rốt cuộc lão Hầu gia cũng chịu không nổi nữa, phân phó quản gia bên người: Đi mời Thế tử đến đây.
Quản gia đi, không tốn bao nhiêu thời gian thật đúng là đã mời được Thanh Mặc Nhan tới.
Mọi người thấy Thanh Mặc Nhan ngồi vào vị trí, bầu không khí lúc này mới khôi phục lại một chút. Không ít người đứng lên ý đồ đi đến chào hỏi với hắn.
Thanh Mặc Nhan chỉ ngồi không đến nửa canh giờ liền rời đi.
Ánh mắt mọi người một lần nữa hướng về phía lão Hầu gia cùng nhị thiếu gia.
Tần Thiên Du nhìn ra được chút manh mối, tiến đến trước mặt nhị thiếu gia nói: Thế tử đây là xảy ra chuyện gì, trước kia cho dù hắn luôn lạnh mặt nhưng vẫn giúp cữu cữu chuẩn bị tốt chuyện trong phủ, chẳng lẽ đã náo ra chuyện gì không thoải mái?
Nghe xong lời này, nhị thiếu gia chỉ có thể cười khổ.
Như Tiểu Lam bên kia cho rằng Thanh Mặc Nhan đi ra ngoài xã giao, thế nào cũng phải đến chạng vạng tối mới về, cho nên tự mình sai người chuẩn bị cơm, còn bảo họ làm thêm món canh trứng.
Canh trứng tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, nhưng lại quá nóng, từ khi biến thành động vật thì nàng không ăn được mấy món nóng nữa, cho nên chỉ có thể ngồi ngửi mùi thơm từ trong bát bay ra, không dám uống một ngụm.
Đột nhiên, từ trên đỉnh đầu vươn đến một bàn tay, cầm cái bát đi.
Như Tiểu Lam khẩn trương, nhảy dựng lên chuẩn bị đoạt lại.
Thành thật chút đi. Thanh Mặc Nhan ấn nàng trở về.
Ngươi như thế nào lại về giờ này? Như Tiểu Lam ngạc nhiên hỏi.
Sao nào, sợ ta đoạt mất thức ăn của ngươi? Thanh Mặc Nhan cầm bát bước đến trước cửa sổ, không lâu sau bát canh trứng đã nguội đi.
Không phải ngươi đi dự tiệc sao? Chẳng lẽ ngươi cũng chưa ăn gì? Như Tiểu Lam tiếp nhận bát nhỏ từ trong tay hắn.
Thanh Mặc Nhan cười nhạo: Cái loại yến tiệc kiểu này, đến ngay cả Sử Đại Thiên còn cảm thấy chướng mắt, ta sẽ ăn?
Như Tiểu Lam cười khanh khách, múc một thìa canh trứng đút vào trong miệng hắn: Nếm thử xem món này thế nào.
Đồ ăn của tiểu hài tử. Thanh Mặc Nhan khinh thường nói. Nhưng lại uống thêm vài ngụm, cuối cùng một bát nhỏ canh trứng đã bị hắn uống hơn phân nửa.
Như Tiểu Lam đau lòng muốn chết, dùng thìa cẩn thận vét nốt chỗ đáy.
Thanh Mặc Nhan thấy vậy trong lòng rất nhanh đều hóa thành nước: Muốn ăn thì bảo nhà bếp làm tiếp là được, ta cũng không tiếc gì vài quả trứng gà.
Hai người đang nói chuyện, Huyền Ngọc ở bên ngoài nói: Thế tử, quản gia lại đến đây, nói Hầu gia mời ngài qua đó.
Như Tiểu Lam ngẩng đầu kỳ quái nói: Còn muốn qua đó? Xem ra Hầu gia đối với việc Thanh Mặc Nhan rời đi rất không hài lòng.
Thanh Mặc Nhan ngồi im động cũng không động.
Như Tiểu Lam bất đắc dĩ nhìn Huyền Ngọc ngoài cửa, Huyền Ngọc thấy Thanh Mặc Nhan không động, hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể đi ra đáp lời quản gia.
Quản gia trở lại bữa tiệc nói cho lão Hầu gia nghe, Hầu gia lập tức nổi giận.
Làm trò trước mặt nhiều khách nhân như thế, Thanh Mặc Nhan một chút mặt mũi cũng không muốn cho hắn.
Tiếp tục đi mời. Hầu gia cả giận nói: Nếu hắn không tới, ngươi liền hỏi hắn, có còn coi ta là phụ thân nữa không, trong mắt hắn còn cái gia đình này nữa không!
Quản gia không dám chậm trễ, một đường chạy đến viện Thanh Mặc Nhan, nói y nguyên theo lời lão Hầu gia.
Như Tiểu Lam thấy sắc mặt Thanh Mặc Nhan đang dần dần chìm xuống.
Nếu nói trước kia phụ tử bọn họ vẫn còn chút giao thiệp riêng, thì lúc này đây cũng đã bị lão Hầu gia trực tiếp đưa lên mặt bàn rồi.
Nếu Thanh Mặc Nhan không lộ mặt mà nói, sẽ bị mọi người coi là không tôn trọng tôn trưởng, lão Hầu gia sẽ chiếm thế thượng phong.
Thanh Mặc Nhan đứng lên, không nói một tiếng đi ra ngoài.
Trong lòng Như Tiểu Lam bùm một tiếng, Thanh Mặc Nhan bởi vì chuyện mẹ đẻ hắn nên vẫn luôn ôm địch ý với lão Hầu gia, đặc biệt sau đêm đó nghe nha hoàn của mẫu thân hắn nói ra hết mọi chuyện, nàng đã biết, sẽ có một ngày, Thanh Mặc Nhan cùng lão Hầu gia sẽ xé rách mặt nhau.
Càng nghĩ nàng càng cảm thấy không ổn, vội gọi Sử Đại Thiên tới, nói nhỏ với hắn vài câu.
Sử Đại Thiên gật đầu liên tục, lặng lẽ đi theo Thanh Mặc Nhan.
/370
|