Khi mọi người một lần nữa nhìn thấy Thanh Mặc Nhan xuất hiện trong bữa tiệc, đã ý thức được tình huống có chút không ổn.
Trước sự chất vấn của lão Hầu gia, biểu hiện của Thanh Mặc Nhan vẫn bình tĩnh dị thường, nhưng mà càng là như vậy, mọi người càng cảm giác được một loại áp lực vô cùng lớn.
Huyền Ngọc mang theo thủ hạ của hắn lặng lẽ chiếm cứ vị trí có lợi, nhìn chằm chằm hộ vệ Hầu phủ.
Thanh Mặc Nhan bước đến, lại không hề ngồi xuống, mà lập tức đi đến trước mặt phụ thân hắn.
Vừa rồi phụ thân phái người đến chất vấn ta, nói có còn coi ngươi là phụ thân nữa hay không, trong mắt còn có cái gia đình này nữa hay không, ta cũng muốn hỏi ngươi một câu... Ta có phải là nhi tử của ngươi hay không?
Bữa tiệc lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều nhìn trộm về phía lão Hầu gia.
Bọn họ từng nghe nói qua những lời đồn liên quan đến việc phụ tử Thanh Hầu phủ bất hòa. Nhưng mà từ trước đến nay vẫn luôn che giấu với người bên ngoài, xé rách mặt giống như bây giờ, vẫn là lần đầu tiên trông thấy.
Không ít người đều ôm tâm lý xem kịch vui lẳng lặng nhìn, ai cũng không lên tiếng.
Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm đứng ở nơi đó, ngữ khí không mang theo một tia cảm tình khiến lão Hầu gia sởn cả tóc gáy.
Ngươi nói bậy cái gì đó, ngươi làm sao có khả năng không phải nhi tử của ta. Lão Hầu gia nổi giận nói.
Thanh Mặc Nhan chậm rãi đến gần phụ thân hắn: Nếu phụ thân đã thừa nhận ta là nhi tử của ngươi, ta đây lại càng không hiểu, ngươi chưa từng đối xử tử tế với mẫu thân ta, sao có tư cách lôi tình thân ra nói?
Hầu gia hoảng sợ sửng sốt, tất cả mọi người ở đây cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan thế nhưng lại đem chuyện của mẫu thân hắn ra nói.
Mẹ đẻ hắn đã chết bao nhiêu năm, lần trước Hoàng thượng còn phong mẹ đẻ hắn Lục thị làm nhất phẩm phu nhân.
Nhị thiếu gia bị dọa choáng váng, kề sát sau lưng Thanh Mặc Nhan thấp giọng khuyên nhủ: Đại ca, huynh đừng như vậy, nhiều người nhìn vào như thế...
Phụ thân còn không để ý việc này, ta sợ cái gì. Thanh Mặc Nhan không quay đầu lại nói.
Khóe mắt lão Hầu gia giật giật, vừa rồi hắn nhất thời xúc động tỏ ra là một phụ thân uy phong trước mặt mọi người, không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan lại không bị hắn đẩy quay vòng, hiện tại cư nhiên còn hỏi ngược lại hắn.
Chuyện giữa ta và mẫu thân ngươi thì có liên quan gì đến ngươi? Lão Hầu gia phục hồi tinh thần, quát lớn: Có nhiều khách nhân ở đây như thế, ngươi đừng có giở trò lôi uy phong cái chức Đại lý tự Thiếu khanh ra đây.
Chuyện của mẫu thân ta đương nhiên có liên quan đến ta. Thanh Mặc Nhan đột nhiên mỉm cười, ánh mắt bắn ra tia khiêu khích: Mẫu thân ta rõ ràng là chính thê của ngươi, nhưng nàng lại bị chôn ở một nơi hoang vu hẻo lánh, này nguyên nhân trong đó, sợ là chỉ có mình phụ thân mới nói ra được đi.
Nghe vậy, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Đây chính là một tin tức kinh thiên động địa.
Chính thê của Thanh Hầu phủ cư nhiên lại bị chôn ở một nơi hoang vu hẻo lánh, đây chính là chuyện khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Lão Hầu gia khẽ rùng mình, cơ mặt run rẩy không ngừng.
Phụ thân không định giải thích rõ ràng sao? Thanh Mặc Nhan lại tiến lên một bước.
Hầu gia theo bản năng lùi thân thể về phía sau.
Nhưng mà hắn đã quên, hiện tại hắn đang ngồi trên ghế, thân thể hướng quá mức về phía sau, kết quả cả người và ghế đều ngã xuống đất.
Nhị thiếu gia khinh hô bổ nhào qua: Phụ thân, phụ thân!
Thanh Mặc Nhan đứng ở nơi đó không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn lão Hầu gia đang được nhị thiếu gia đỡ dậy.
Phụ thân luôn miệng nói ta không đem cái gia đình này để ở trong mắt, vậy ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi đã bao giờ coi ta là con của ngươi chưa, có lúc ta còn nghĩ... Có lẽ ta không phải con ruột của ngươi...
Câm miệng! Câm miệng! Lão Hầu gia giận dữ, đẩy nhị thiếu gia ra đứng thẳng thân thể: Đồ nghịch tử, ngươi là đang muốn làm ta tức chết sao, đừng nghĩ rằng ngươi nhận được vô vàn thánh ân liền được phép ở đây diễu võ dương oai, lần này ta phải bẩm báo đến trước điện, nhất định phải xử trí thứ con bất hiếu như ngươi!
Ngươi muốn bẩm báo đến trước điện? Thanh Mặc Nhan nhướng mày, đuôi mắt mang theo tia rét lạnh: Cũng tốt, phụ thân nhất định phải nói với Hoàng thượng, bảo ngài ấy đoạt lại vị trí Thế tử của ta, để nhị đệ đảm đương vị trí con trưởng của ngươi mới tốt.
Hầu gia ngón tay run rẩy chỉ thẳng mặt Thanh Mặc Nhan: Ngươi... Ngươi dám...
Thanh Mặc Nhan chậm rãi xoay người sang chỗ khác: Chỉ vì công việc bận rộn nên ta không thể tới đây chống đỡ giúp phụ thân, phụ thân lại vì thế mà chất vấn ta, còn muốn náo lên đến trước điện, nếu ngươi đã không sợ ném đi mặt mũi, vậy thì ta đây lại càng không sợ.
Nói xong hắn vung tay áo muốn rời đi.
Ngươi đứng lại đó cho ta! Lão Hầu gia mí mắt sắp liệt.
Giờ phút này nếu hắn cứ để Thanh Mặc Nhan đi như thế, bộ mặt già này của hắn coi như mất hết.
Cho nên hắn phải khiến Thanh Mặc Nhan phải cúi đầu với hắn.
Ngăn hắn lại cho ta! Lão Hầu gia kêu lên.
Hộ vệ trong phủ liền tiến tới.
Huyền Ngọc lập tức dẫn người nghênh đón, tất cả đều đặt tay lên chuôi kiếm bên hông, không nhường dù chỉ là một bước.
Bước chân Thanh Mặc Nhan cứng lại, hơi nghiêng người nhìn về phía phụ thân hắn, bỏ lại một câu: Đợi đến trước điện, mong phụ thân có thể trả lời vấn đề ta đưa ra, bằng không để Hoàng thượng hỏi đến, ngươi còn muốn tìm lý do, đến lúc đó sợ rằng sẽ không phải là mất mặt không thôi đâu.
Thanh Mặc Nhan vươn ngón trỏ ra, điểm nhẹ vài cái lên đầu mình, sau đó quay người rời đi.
Mọi người đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
Thanh Mặc Nhan cũng đủ ngông cuồng, trước mặt mọi người dám uy hiếp phụ thân hắn.
Động tác cuối cùng kia của hắn, rõ ràng là đang ám chỉ phụ thân hắn, nói không cẩn thận sẽ bị rơi đầu.
Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận, mọi người lại cảm thấy Thanh Mặc Nhan cũng không phải là đang nói quá.
Trong mắt Hoàng thượng không cho phép chứa một hạt cát, ngươi dám vì chuyện nhỏ trong nhà náo đến tận trước mặt Hoàng thượng, thì phải có dũng khí gánh chịu hậu quả.
Thanh Mặc Nhan vừa dẫn người rời đi, ánh mắt lão Hầu gia liền trợn lên, thân thể mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.
Nhị thiếu gia sợ hãi, vội vàng kêu quản gia đến đỡ người.
Bữa tiệc loạn thành một đoàn.
Giữa lúc hỗn loạn, mọi người đều nhỏ giọng nghị luận chuyện vừa rồi.
Ai, kỳ thực Thế tử cũng không dễ dàng gì... Bị Hầu gia bức ép nhiều năm như thế.
Không biết từ nơi nào truyền đến một thanh âm trầm thấp.
Người ngoài sao có thể biết, bài vị mẹ đẻ Thế tử còn không được đặt trong từ đường phủ chúng ta đâu.
Ta cũng nghe nói, tối hôm đó Hoàng thượng hạ chỉ, bài vị mới được làm.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy có mấy người ăn mặc như hạ nhân đang khe khẽ nói nhỏ.
Sử Đại Thiên giả dạng gã sai vặt, ra vẻ thần bí nói: Việc này cũng thật kỳ quái, rõ ràng mẹ đẻ Thế tử chúng ta là chính phi Hầu phủ, vì sao bài vị lại không được đặt ở từ đường...
Nói vậy ngôi mộ ở vùng hoang vu hẻo lánh kia đúng là của Lục phu nhân?
Thế tử tự mình đi xem, thật sự là rất thảm... Bia mộ bị nứt hết, đến ngay cả người dâng hương tảo mộ cũng không có, trước kia Hầu gia còn không chịu nói cho Thế tử biết mẹ để hắn được chôn ở đâu... Sử Đại Thiên liên tục thở dài.
Ta cảm thấy, Hầu gia nhất định có bí mật không muốn để cho ai biết...
Tuy rằng yến hội Hầu gia tổ chức không có gì đặc biệt, nhưng mà khi mọi người rời đi, một đám lại như được tiêm thêm máu gà.
Qua hai ngày thời gian, tin tức đã truyền khắp kinh thành, mọi người đều biết chuyện liên quan đến mẹ đẻ Thế tử Thanh Hầu phủ.
Hoàng thượng rốt cuộc không ngồi yên được nữa.
Hắn hạ chỉ truy phong Lục thị làm nhất phẩm phu nhân, chuyện bài vị hắn cũng có nghe nói qua, lúc đó vì e ngại mặt mũi Thanh Mặc Nhan, nên đành nhắm một mắt, mở một mắt.
Không nghĩ tới Lục thị cư nhiên bị chôn cất ở một nơi hoang vu hẻo lánh, này không phải là đang đánh lên mặt Hoàng đế hắn sao.
Hoàng đế hạ chỉ, triệu lão Hầu gia vào cung, mắng mỏ một hồi, cuối cùng còn lệnh cho hắn phải di dời mộ Lục thị quay về.
Khi Thanh Mặc Nhan nghe được tin tức này, lại khinh thường cười lạnh.
Kia chỉ là một phần mộ trống không, hắn muốn, không phải chỉ có thế này.
Lật xem bản đồ trên bàn, ánh mắt Thanh Mặc Nhan dừng ở một chỗ, đó là nơi Trường Nguyên lão tiên sinh ẩn cư.
Trước sự chất vấn của lão Hầu gia, biểu hiện của Thanh Mặc Nhan vẫn bình tĩnh dị thường, nhưng mà càng là như vậy, mọi người càng cảm giác được một loại áp lực vô cùng lớn.
Huyền Ngọc mang theo thủ hạ của hắn lặng lẽ chiếm cứ vị trí có lợi, nhìn chằm chằm hộ vệ Hầu phủ.
Thanh Mặc Nhan bước đến, lại không hề ngồi xuống, mà lập tức đi đến trước mặt phụ thân hắn.
Vừa rồi phụ thân phái người đến chất vấn ta, nói có còn coi ngươi là phụ thân nữa hay không, trong mắt còn có cái gia đình này nữa hay không, ta cũng muốn hỏi ngươi một câu... Ta có phải là nhi tử của ngươi hay không?
Bữa tiệc lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều nhìn trộm về phía lão Hầu gia.
Bọn họ từng nghe nói qua những lời đồn liên quan đến việc phụ tử Thanh Hầu phủ bất hòa. Nhưng mà từ trước đến nay vẫn luôn che giấu với người bên ngoài, xé rách mặt giống như bây giờ, vẫn là lần đầu tiên trông thấy.
Không ít người đều ôm tâm lý xem kịch vui lẳng lặng nhìn, ai cũng không lên tiếng.
Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm đứng ở nơi đó, ngữ khí không mang theo một tia cảm tình khiến lão Hầu gia sởn cả tóc gáy.
Ngươi nói bậy cái gì đó, ngươi làm sao có khả năng không phải nhi tử của ta. Lão Hầu gia nổi giận nói.
Thanh Mặc Nhan chậm rãi đến gần phụ thân hắn: Nếu phụ thân đã thừa nhận ta là nhi tử của ngươi, ta đây lại càng không hiểu, ngươi chưa từng đối xử tử tế với mẫu thân ta, sao có tư cách lôi tình thân ra nói?
Hầu gia hoảng sợ sửng sốt, tất cả mọi người ở đây cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan thế nhưng lại đem chuyện của mẫu thân hắn ra nói.
Mẹ đẻ hắn đã chết bao nhiêu năm, lần trước Hoàng thượng còn phong mẹ đẻ hắn Lục thị làm nhất phẩm phu nhân.
Nhị thiếu gia bị dọa choáng váng, kề sát sau lưng Thanh Mặc Nhan thấp giọng khuyên nhủ: Đại ca, huynh đừng như vậy, nhiều người nhìn vào như thế...
Phụ thân còn không để ý việc này, ta sợ cái gì. Thanh Mặc Nhan không quay đầu lại nói.
Khóe mắt lão Hầu gia giật giật, vừa rồi hắn nhất thời xúc động tỏ ra là một phụ thân uy phong trước mặt mọi người, không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan lại không bị hắn đẩy quay vòng, hiện tại cư nhiên còn hỏi ngược lại hắn.
Chuyện giữa ta và mẫu thân ngươi thì có liên quan gì đến ngươi? Lão Hầu gia phục hồi tinh thần, quát lớn: Có nhiều khách nhân ở đây như thế, ngươi đừng có giở trò lôi uy phong cái chức Đại lý tự Thiếu khanh ra đây.
Chuyện của mẫu thân ta đương nhiên có liên quan đến ta. Thanh Mặc Nhan đột nhiên mỉm cười, ánh mắt bắn ra tia khiêu khích: Mẫu thân ta rõ ràng là chính thê của ngươi, nhưng nàng lại bị chôn ở một nơi hoang vu hẻo lánh, này nguyên nhân trong đó, sợ là chỉ có mình phụ thân mới nói ra được đi.
Nghe vậy, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Đây chính là một tin tức kinh thiên động địa.
Chính thê của Thanh Hầu phủ cư nhiên lại bị chôn ở một nơi hoang vu hẻo lánh, đây chính là chuyện khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Lão Hầu gia khẽ rùng mình, cơ mặt run rẩy không ngừng.
Phụ thân không định giải thích rõ ràng sao? Thanh Mặc Nhan lại tiến lên một bước.
Hầu gia theo bản năng lùi thân thể về phía sau.
Nhưng mà hắn đã quên, hiện tại hắn đang ngồi trên ghế, thân thể hướng quá mức về phía sau, kết quả cả người và ghế đều ngã xuống đất.
Nhị thiếu gia khinh hô bổ nhào qua: Phụ thân, phụ thân!
Thanh Mặc Nhan đứng ở nơi đó không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn lão Hầu gia đang được nhị thiếu gia đỡ dậy.
Phụ thân luôn miệng nói ta không đem cái gia đình này để ở trong mắt, vậy ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi đã bao giờ coi ta là con của ngươi chưa, có lúc ta còn nghĩ... Có lẽ ta không phải con ruột của ngươi...
Câm miệng! Câm miệng! Lão Hầu gia giận dữ, đẩy nhị thiếu gia ra đứng thẳng thân thể: Đồ nghịch tử, ngươi là đang muốn làm ta tức chết sao, đừng nghĩ rằng ngươi nhận được vô vàn thánh ân liền được phép ở đây diễu võ dương oai, lần này ta phải bẩm báo đến trước điện, nhất định phải xử trí thứ con bất hiếu như ngươi!
Ngươi muốn bẩm báo đến trước điện? Thanh Mặc Nhan nhướng mày, đuôi mắt mang theo tia rét lạnh: Cũng tốt, phụ thân nhất định phải nói với Hoàng thượng, bảo ngài ấy đoạt lại vị trí Thế tử của ta, để nhị đệ đảm đương vị trí con trưởng của ngươi mới tốt.
Hầu gia ngón tay run rẩy chỉ thẳng mặt Thanh Mặc Nhan: Ngươi... Ngươi dám...
Thanh Mặc Nhan chậm rãi xoay người sang chỗ khác: Chỉ vì công việc bận rộn nên ta không thể tới đây chống đỡ giúp phụ thân, phụ thân lại vì thế mà chất vấn ta, còn muốn náo lên đến trước điện, nếu ngươi đã không sợ ném đi mặt mũi, vậy thì ta đây lại càng không sợ.
Nói xong hắn vung tay áo muốn rời đi.
Ngươi đứng lại đó cho ta! Lão Hầu gia mí mắt sắp liệt.
Giờ phút này nếu hắn cứ để Thanh Mặc Nhan đi như thế, bộ mặt già này của hắn coi như mất hết.
Cho nên hắn phải khiến Thanh Mặc Nhan phải cúi đầu với hắn.
Ngăn hắn lại cho ta! Lão Hầu gia kêu lên.
Hộ vệ trong phủ liền tiến tới.
Huyền Ngọc lập tức dẫn người nghênh đón, tất cả đều đặt tay lên chuôi kiếm bên hông, không nhường dù chỉ là một bước.
Bước chân Thanh Mặc Nhan cứng lại, hơi nghiêng người nhìn về phía phụ thân hắn, bỏ lại một câu: Đợi đến trước điện, mong phụ thân có thể trả lời vấn đề ta đưa ra, bằng không để Hoàng thượng hỏi đến, ngươi còn muốn tìm lý do, đến lúc đó sợ rằng sẽ không phải là mất mặt không thôi đâu.
Thanh Mặc Nhan vươn ngón trỏ ra, điểm nhẹ vài cái lên đầu mình, sau đó quay người rời đi.
Mọi người đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
Thanh Mặc Nhan cũng đủ ngông cuồng, trước mặt mọi người dám uy hiếp phụ thân hắn.
Động tác cuối cùng kia của hắn, rõ ràng là đang ám chỉ phụ thân hắn, nói không cẩn thận sẽ bị rơi đầu.
Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận, mọi người lại cảm thấy Thanh Mặc Nhan cũng không phải là đang nói quá.
Trong mắt Hoàng thượng không cho phép chứa một hạt cát, ngươi dám vì chuyện nhỏ trong nhà náo đến tận trước mặt Hoàng thượng, thì phải có dũng khí gánh chịu hậu quả.
Thanh Mặc Nhan vừa dẫn người rời đi, ánh mắt lão Hầu gia liền trợn lên, thân thể mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.
Nhị thiếu gia sợ hãi, vội vàng kêu quản gia đến đỡ người.
Bữa tiệc loạn thành một đoàn.
Giữa lúc hỗn loạn, mọi người đều nhỏ giọng nghị luận chuyện vừa rồi.
Ai, kỳ thực Thế tử cũng không dễ dàng gì... Bị Hầu gia bức ép nhiều năm như thế.
Không biết từ nơi nào truyền đến một thanh âm trầm thấp.
Người ngoài sao có thể biết, bài vị mẹ đẻ Thế tử còn không được đặt trong từ đường phủ chúng ta đâu.
Ta cũng nghe nói, tối hôm đó Hoàng thượng hạ chỉ, bài vị mới được làm.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy có mấy người ăn mặc như hạ nhân đang khe khẽ nói nhỏ.
Sử Đại Thiên giả dạng gã sai vặt, ra vẻ thần bí nói: Việc này cũng thật kỳ quái, rõ ràng mẹ đẻ Thế tử chúng ta là chính phi Hầu phủ, vì sao bài vị lại không được đặt ở từ đường...
Nói vậy ngôi mộ ở vùng hoang vu hẻo lánh kia đúng là của Lục phu nhân?
Thế tử tự mình đi xem, thật sự là rất thảm... Bia mộ bị nứt hết, đến ngay cả người dâng hương tảo mộ cũng không có, trước kia Hầu gia còn không chịu nói cho Thế tử biết mẹ để hắn được chôn ở đâu... Sử Đại Thiên liên tục thở dài.
Ta cảm thấy, Hầu gia nhất định có bí mật không muốn để cho ai biết...
Tuy rằng yến hội Hầu gia tổ chức không có gì đặc biệt, nhưng mà khi mọi người rời đi, một đám lại như được tiêm thêm máu gà.
Qua hai ngày thời gian, tin tức đã truyền khắp kinh thành, mọi người đều biết chuyện liên quan đến mẹ đẻ Thế tử Thanh Hầu phủ.
Hoàng thượng rốt cuộc không ngồi yên được nữa.
Hắn hạ chỉ truy phong Lục thị làm nhất phẩm phu nhân, chuyện bài vị hắn cũng có nghe nói qua, lúc đó vì e ngại mặt mũi Thanh Mặc Nhan, nên đành nhắm một mắt, mở một mắt.
Không nghĩ tới Lục thị cư nhiên bị chôn cất ở một nơi hoang vu hẻo lánh, này không phải là đang đánh lên mặt Hoàng đế hắn sao.
Hoàng đế hạ chỉ, triệu lão Hầu gia vào cung, mắng mỏ một hồi, cuối cùng còn lệnh cho hắn phải di dời mộ Lục thị quay về.
Khi Thanh Mặc Nhan nghe được tin tức này, lại khinh thường cười lạnh.
Kia chỉ là một phần mộ trống không, hắn muốn, không phải chỉ có thế này.
Lật xem bản đồ trên bàn, ánh mắt Thanh Mặc Nhan dừng ở một chỗ, đó là nơi Trường Nguyên lão tiên sinh ẩn cư.
/370
|