Mấy ngày liên tiếp Thanh Mặc Nhan đều ở trong viện vội vàng chuẩn bị cho việc đi gặp Trường Nguyên tiên sinh, việc Hoàng thượng hạ chỉ bảo Hầu gia di dời phần mộ của Lục thị hắn căn bản không hề có ý muốn nhúng tay vào.
Lúc mới bắt đầu Hầu gia còn lo lắng hắn sẽ nhảy ra gây phiền toái, kết quả từ đầu đến cuối, Thanh Mặc Nhan đến ngay cả mặt cũng không lộ diện.
Một ngày này, Hoàng thượng đi đến cung Hoàng hậu, khó có được một ngày ở lại dùng cơm trưa với Hoàng hậu.
Hoàng hậu cũng nghe qua chuyện của Thanh Hầu phủ.
Tính tình Thiếu khanh cũng quá cứng ngắc rồi, mặc kệ thế nào Hầu gia cũng là phụ thân hắn, làm sao có thể náo mọi chuyện ra thế này.
Hoàng thượng lại không cho là đúng.
Thanh Mặc Nhan càng bị cô lập, hắn càng muốn trọng dụng người này.
Hoàng thượng không cần lo lắng sau lưng Thanh Mặc Nhan sẽ có người mượn hắn để gây sóng gió.
Khi Hầu gia di dời mộ Lục thị về, nghe nói Thiếu khanh đến ngay cả mặt cũng không lộ diện? Hoàng hậu hỏi.
Ân. Hoàng thượng cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn.
Hoàng hậu nhíu mày liên tục: Thiếu khanh náo mọi chuyện đến mức này, không phải vì muốn di dời mộ mẹ đẻ hắn về sao, vì sao đến ngay cả mặt cũng không lộ diện.
Tính tình Thiếu khanh chính là như vậy. Hoàng thượng đã sớm thấy nhiều nhưng không thể trách.
Hoàng hậu lại vẫn không hiểu, suy nghĩ nửa ngày đột nhiên nói: Đúng rồi, thần thiếp nghe nói cô mẫu Thiếu khanh đã tới kinh thành, muốn tìm một gia đình tốt cho biểu muội hắn, Hoàng thượng không bằng thưởng cho bọn họ một cái ân điển, cũng tránh cho phụ tử bọn họ tâm sinh xa cách.
Hoàng đế suy nghĩ một chút: Nàng có ý kiến gì hay?
Hoàng hậu cười nói: Chất nữ Liễu Dương quận chúa của thần thiếp vừa vặn muốn mở một buổi tiệc chiêu đãi, theo ý kiến của thần thiếp, không bằng để cô mẫu Thiếu khanh đem nữ nhi nàng tới đó đi.
Hoàng đế nghe xong liên tục gật đầu, nếu cô mẫu Thanh Mặc Nhan có thể mượn cơ hội này chọn một gia đình tốt cho nữ nhi, Thanh Hầu phủ nhất định sẽ cảm kích ân điển này của Hoàng đế.
Vì thế thiệp mời tiệc chiêu đãi rất nhanh đã được đưa tới Thanh Hầu phủ.
Thanh Mặc Nhan đang muốn thừa dịp những ngày cuối năm được nghỉ mang theo Như Tiểu Lam đi tìm Trường Nguyên tiên sinh, sau khi nghe xong việc này đành phải lùi kế hoạch lại vài ngày.
Chờ tiệc chiêu đãi phủ Liễu Dương quận chúa kết thúc, chúng ta sẽ đi. Thanh Mặc Nhan nói.
Như Tiểu Lam bĩu môi, đối với Liễu Dương quận chúa người này, nàng đến ngay cả nửa điểm hảo cảm cũng không có.
Nhưng mà Thanh Mặc Nhan đã nói như thế, nàng cũng không dám phản bác, chỉ có thể thành thành thật thật gật đầu.
Ngày mở tiệc chiêu đãi hôm đó, cô mẫu trang điểm cho Tần Thiệu Du một phen, đến ngay cả Tần Thiên Du cùng nhị thiếu gia cũng đi theo đồng hành.
Tần Thiệu Du nhìn thấy Như Tiểu Lam liền vui mừng không thôi, còn trực tiếp kéo nàng lên xe ngựa của mình.
Chờ đến khi Thanh Mặc Nhan ra khỏi phủ, nhìn thấy trong xe ngựa mình trống rỗng không một bóng người, đôi môi không khỏi mím lại.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã có thói quen cùng vật nhỏ ở bên nhau, hiện tại bỗng nhiên vật nhỏ bị người khác đoạt đi, hắn thật sự có chút không quen.
Như Tiểu Lam ở trong xe ngựa Tần Thiệu Du nhìn nàng bày mấy hộp son phấn ra, mắt mèo liền mở lớn.
Ngươi... Ngươi đây là muốn làm cái gì?
Tần Thiệu Du cùng nha hoàn bên người nàng cười xán lạn: Đương nhiên là trang điểm cho ngươi a.
Như Tiểu Lam kinh sợ tựa như động vật bị nhổ lông.
Cảnh tượng này... Quả giống như đại tiểu thư đang muốn chơi đồ hàng, chẳng lẽ các nàng coi nàng là một con búp bê để trang điểm?
Tần Thiệu Du lấy phấn ra thoa lên mặt Như Tiểu Lam.
Da Tiểu Lam thật trắng a.
Ánh mắt cũng rất đẹp...
Nha hoàn ở một bên lấy phấn hồng, xoa xoa lên hai má nàng, sau đó cầm gương lên cho nàng xem.
Như Tiểu Lam nhìn mình trong gương mà thoáng ngây người.
Trong gương kia là một tiểu nha đầu kiều diễm tươi đẹp, đây thật sự là nàng sao?
Bởi vì phần mắt được trang điểm qua, cho nên đôi mắt nhìn qua vô cùng sáng ngời, lóe sáng.
Liền khiến Tần Thiệu Du yêu thích không thôi, ôm nàng hôn vài cái.
Như Tiểu Lam một lần nữa bi ai phát hiện, bản thân đã bị đối phương xem là đồ chơi trẻ con.
Tiểu Lam thật đáng yêu, không bằng sau này ngươi làm muội muội của ta đi. Tần Thiệu Du đề nghị: Biểu ca ta là nam tử, lại chưa có hôn phối, ngươi ở cùng hắn sẽ rất bất tiện.
Không cần. Như Tiểu Lam bị dọa lắc đầu liên tục: Ta một chút quy củ cũng không biết, ở cùng sẽ gây phiền toái cho các ngươi.
Tần Thiệu Du thở dài: Nói cũng đúng, biểu ca ta tuy rằng có chút lạnh lùng, nhưng lại là một người rất nhiệt tình, khi còn nhỏ mỗi lần tới kinh thành, hắn đều an bài cho chúng ta vô cùng tốt. Mẫu thân ta còn từng trêu ghẹo hắn, nói thế gian này chỉ sợ không có nữ tử nào có thể bước vào trái tim hắn a.
Như Tiểu Lam chăm chú ngồi nghe Tần Thiệu Du kể lại chuyện lúc nhỏ của Thanh Mặc Nhan.
Nhưng mà thân thể biểu ca hình như có chút không tốt, lần này tới đây thấy khí sắc hắn tốt lên không ít, cũng không biết có phải do thân thể đã tốt lên nhiều rồi hay không.
Như Tiểu Lam cong cong khóe miệng.
Từ khi có nàng ở bên cạnh, cổ độc trong cơ thể Thanh Mặc Nhan đã không có cơ hội để phát tác nữa, tự nhiên thân thể sẽ tốt lên không ít.
Tần tỷ tỷ, ngươi muốn gả cho người như thế nào a? Như Tiểu Lam thuận miệng hỏi một câu.
Trên mặt Tần Thiệu Du hiện lên một tia đỏ ửng: Loại chuyện này sao có thể để ta định đoạt, tự nhiên là phải nghe theo mẫu thân làm chủ.
Như Tiểu Lam thất vọng cúi thấp đầu.
Thật đúng là tập tục cổ đại cổ hủ, muốn gả cho ai còn phải nghe theo người khác định đoạt.
Xe ngựa dừng lại.
Nha hoàn bên người Tần Thiệu Du còn chưa kịp bước xuống xe, đã nghe thấy giọng nói Huyền Ngọc vang lên bên ngoài.
Như cô nương, Thế tử qua đây đón ngài.
Tần Thiệu Du hé miệng cười: Xem ra biểu ca thật đúng là rất thương ngươi đâu, trước kia hắn vừa nhấc chân lên là đã chạy lấy người, hiện tại cư nhiên lại tự mình qua đây đón ngươi.
Nha hoàn nhấc màn xe, cười khanh khách nói: Như cô nương vừa bước ra chắc chắn sẽ khiến Thế tử phải ngạc nhiên.
Trong lòng Như Tiểu Lam cũng có chút hồi hộp, Tần Thiệu Du trang điểm cho nàng xinh đẹp như thế, Thanh Mặc Nhan nhất định sẽ chấn động đi.
Như Tiểu Lam chui ra khỏi xe.
Thanh Mặc Nhan mang theo Huyền Ngọc đứng ở phía dưới xe ngựa, tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Như Tiểu Lam hé mở miệng nhỏ, vẫy vẫy tay với hắn: Hi.
Thanh Mặc Nhan xụ mặt đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Thanh Mặc Nhan? Hắn sẽ không phải là không nhận ra nàng đi? Trong lòng Như Tiểu Lam càng thêm đắc ý, nàng xoay người một vòng trên xe ngựa, ném về phía Thanh Mặc Nhan một ánh mắt mị hoặc.
Đám người Huyền Ngọc hít vào một ngụm khí lạnh, tất cả đồng loạt cúi thấp đầu, tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất.
Thanh Mặc Nhan, có đẹp hay không? Như Tiểu Lam nghiêm mặt hỏi: Chỉ tiếc là ta không mang theo son môi tự chế, nếu bôi lên có phải sẽ càng đẹp mắt hơn không?
Xe ngựa đang dừng ở trước cửa phủ, không ít người cũng xuống xe ở chỗ này để vào phủ.
Vài vị công tử nhà giàu vừa bước xuống xe ngựa, liền hướng bên này nhìn qua. Chăm chú vào trên người Như Tiểu Lam, ánh mắt như lửa.
Thanh Mặc Nhan nhíu mày, vươn tay về phía nàng, trầm giọng nói: Đừng náo loạn, mau xuống đây.
Như Tiểu Lam cười vô cùng đắc ý: Thấy không, dùng ánh mắt thôi ta cũng có thể giết chết bọn họ.
Thanh Mặc Nhan yên lặng duỗi tay ôm nàng từ trên xe ngựa xuống, rồi mới xoay người đi đến chỗ xe ngựa của hắn.
Như Tiểu Lam không hiểu ra sao: Chúng ta không đi vào sao, ngươi muốn mang ta đi đâu?
Thanh Mặc Nhan lên xe ngựa, lấy khăn tay ra, dùng nước trà trên bàn làm ướt khăn, trực tiếp lau hết lớp trang điểm trên mặt nàng.
Như Tiểu Lam dùng hết sức che lại khuôn mặt nhỏ nhắn của mình: Thanh Mặc Nhan, ngươi làm cái gì, đây là Tần tỷ tỷ thật vất vả mới làm được cho ta.
Hôm nay là ngày Tần Thiệu Du tuyển phu, ngươi đi theo góp vui cái gì, trang điểm giống như tiểu yêu tinh, ngươi là sợ người khác không nhận ra ngươi? Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nói, không ngừng động tác trên tay, lau hết lớp trang điểm trên mặt nàng.
Lúc mới bắt đầu Hầu gia còn lo lắng hắn sẽ nhảy ra gây phiền toái, kết quả từ đầu đến cuối, Thanh Mặc Nhan đến ngay cả mặt cũng không lộ diện.
Một ngày này, Hoàng thượng đi đến cung Hoàng hậu, khó có được một ngày ở lại dùng cơm trưa với Hoàng hậu.
Hoàng hậu cũng nghe qua chuyện của Thanh Hầu phủ.
Tính tình Thiếu khanh cũng quá cứng ngắc rồi, mặc kệ thế nào Hầu gia cũng là phụ thân hắn, làm sao có thể náo mọi chuyện ra thế này.
Hoàng thượng lại không cho là đúng.
Thanh Mặc Nhan càng bị cô lập, hắn càng muốn trọng dụng người này.
Hoàng thượng không cần lo lắng sau lưng Thanh Mặc Nhan sẽ có người mượn hắn để gây sóng gió.
Khi Hầu gia di dời mộ Lục thị về, nghe nói Thiếu khanh đến ngay cả mặt cũng không lộ diện? Hoàng hậu hỏi.
Ân. Hoàng thượng cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn.
Hoàng hậu nhíu mày liên tục: Thiếu khanh náo mọi chuyện đến mức này, không phải vì muốn di dời mộ mẹ đẻ hắn về sao, vì sao đến ngay cả mặt cũng không lộ diện.
Tính tình Thiếu khanh chính là như vậy. Hoàng thượng đã sớm thấy nhiều nhưng không thể trách.
Hoàng hậu lại vẫn không hiểu, suy nghĩ nửa ngày đột nhiên nói: Đúng rồi, thần thiếp nghe nói cô mẫu Thiếu khanh đã tới kinh thành, muốn tìm một gia đình tốt cho biểu muội hắn, Hoàng thượng không bằng thưởng cho bọn họ một cái ân điển, cũng tránh cho phụ tử bọn họ tâm sinh xa cách.
Hoàng đế suy nghĩ một chút: Nàng có ý kiến gì hay?
Hoàng hậu cười nói: Chất nữ Liễu Dương quận chúa của thần thiếp vừa vặn muốn mở một buổi tiệc chiêu đãi, theo ý kiến của thần thiếp, không bằng để cô mẫu Thiếu khanh đem nữ nhi nàng tới đó đi.
Hoàng đế nghe xong liên tục gật đầu, nếu cô mẫu Thanh Mặc Nhan có thể mượn cơ hội này chọn một gia đình tốt cho nữ nhi, Thanh Hầu phủ nhất định sẽ cảm kích ân điển này của Hoàng đế.
Vì thế thiệp mời tiệc chiêu đãi rất nhanh đã được đưa tới Thanh Hầu phủ.
Thanh Mặc Nhan đang muốn thừa dịp những ngày cuối năm được nghỉ mang theo Như Tiểu Lam đi tìm Trường Nguyên tiên sinh, sau khi nghe xong việc này đành phải lùi kế hoạch lại vài ngày.
Chờ tiệc chiêu đãi phủ Liễu Dương quận chúa kết thúc, chúng ta sẽ đi. Thanh Mặc Nhan nói.
Như Tiểu Lam bĩu môi, đối với Liễu Dương quận chúa người này, nàng đến ngay cả nửa điểm hảo cảm cũng không có.
Nhưng mà Thanh Mặc Nhan đã nói như thế, nàng cũng không dám phản bác, chỉ có thể thành thành thật thật gật đầu.
Ngày mở tiệc chiêu đãi hôm đó, cô mẫu trang điểm cho Tần Thiệu Du một phen, đến ngay cả Tần Thiên Du cùng nhị thiếu gia cũng đi theo đồng hành.
Tần Thiệu Du nhìn thấy Như Tiểu Lam liền vui mừng không thôi, còn trực tiếp kéo nàng lên xe ngựa của mình.
Chờ đến khi Thanh Mặc Nhan ra khỏi phủ, nhìn thấy trong xe ngựa mình trống rỗng không một bóng người, đôi môi không khỏi mím lại.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã có thói quen cùng vật nhỏ ở bên nhau, hiện tại bỗng nhiên vật nhỏ bị người khác đoạt đi, hắn thật sự có chút không quen.
Như Tiểu Lam ở trong xe ngựa Tần Thiệu Du nhìn nàng bày mấy hộp son phấn ra, mắt mèo liền mở lớn.
Ngươi... Ngươi đây là muốn làm cái gì?
Tần Thiệu Du cùng nha hoàn bên người nàng cười xán lạn: Đương nhiên là trang điểm cho ngươi a.
Như Tiểu Lam kinh sợ tựa như động vật bị nhổ lông.
Cảnh tượng này... Quả giống như đại tiểu thư đang muốn chơi đồ hàng, chẳng lẽ các nàng coi nàng là một con búp bê để trang điểm?
Tần Thiệu Du lấy phấn ra thoa lên mặt Như Tiểu Lam.
Da Tiểu Lam thật trắng a.
Ánh mắt cũng rất đẹp...
Nha hoàn ở một bên lấy phấn hồng, xoa xoa lên hai má nàng, sau đó cầm gương lên cho nàng xem.
Như Tiểu Lam nhìn mình trong gương mà thoáng ngây người.
Trong gương kia là một tiểu nha đầu kiều diễm tươi đẹp, đây thật sự là nàng sao?
Bởi vì phần mắt được trang điểm qua, cho nên đôi mắt nhìn qua vô cùng sáng ngời, lóe sáng.
Liền khiến Tần Thiệu Du yêu thích không thôi, ôm nàng hôn vài cái.
Như Tiểu Lam một lần nữa bi ai phát hiện, bản thân đã bị đối phương xem là đồ chơi trẻ con.
Tiểu Lam thật đáng yêu, không bằng sau này ngươi làm muội muội của ta đi. Tần Thiệu Du đề nghị: Biểu ca ta là nam tử, lại chưa có hôn phối, ngươi ở cùng hắn sẽ rất bất tiện.
Không cần. Như Tiểu Lam bị dọa lắc đầu liên tục: Ta một chút quy củ cũng không biết, ở cùng sẽ gây phiền toái cho các ngươi.
Tần Thiệu Du thở dài: Nói cũng đúng, biểu ca ta tuy rằng có chút lạnh lùng, nhưng lại là một người rất nhiệt tình, khi còn nhỏ mỗi lần tới kinh thành, hắn đều an bài cho chúng ta vô cùng tốt. Mẫu thân ta còn từng trêu ghẹo hắn, nói thế gian này chỉ sợ không có nữ tử nào có thể bước vào trái tim hắn a.
Như Tiểu Lam chăm chú ngồi nghe Tần Thiệu Du kể lại chuyện lúc nhỏ của Thanh Mặc Nhan.
Nhưng mà thân thể biểu ca hình như có chút không tốt, lần này tới đây thấy khí sắc hắn tốt lên không ít, cũng không biết có phải do thân thể đã tốt lên nhiều rồi hay không.
Như Tiểu Lam cong cong khóe miệng.
Từ khi có nàng ở bên cạnh, cổ độc trong cơ thể Thanh Mặc Nhan đã không có cơ hội để phát tác nữa, tự nhiên thân thể sẽ tốt lên không ít.
Tần tỷ tỷ, ngươi muốn gả cho người như thế nào a? Như Tiểu Lam thuận miệng hỏi một câu.
Trên mặt Tần Thiệu Du hiện lên một tia đỏ ửng: Loại chuyện này sao có thể để ta định đoạt, tự nhiên là phải nghe theo mẫu thân làm chủ.
Như Tiểu Lam thất vọng cúi thấp đầu.
Thật đúng là tập tục cổ đại cổ hủ, muốn gả cho ai còn phải nghe theo người khác định đoạt.
Xe ngựa dừng lại.
Nha hoàn bên người Tần Thiệu Du còn chưa kịp bước xuống xe, đã nghe thấy giọng nói Huyền Ngọc vang lên bên ngoài.
Như cô nương, Thế tử qua đây đón ngài.
Tần Thiệu Du hé miệng cười: Xem ra biểu ca thật đúng là rất thương ngươi đâu, trước kia hắn vừa nhấc chân lên là đã chạy lấy người, hiện tại cư nhiên lại tự mình qua đây đón ngươi.
Nha hoàn nhấc màn xe, cười khanh khách nói: Như cô nương vừa bước ra chắc chắn sẽ khiến Thế tử phải ngạc nhiên.
Trong lòng Như Tiểu Lam cũng có chút hồi hộp, Tần Thiệu Du trang điểm cho nàng xinh đẹp như thế, Thanh Mặc Nhan nhất định sẽ chấn động đi.
Như Tiểu Lam chui ra khỏi xe.
Thanh Mặc Nhan mang theo Huyền Ngọc đứng ở phía dưới xe ngựa, tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Như Tiểu Lam hé mở miệng nhỏ, vẫy vẫy tay với hắn: Hi.
Thanh Mặc Nhan xụ mặt đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Thanh Mặc Nhan? Hắn sẽ không phải là không nhận ra nàng đi? Trong lòng Như Tiểu Lam càng thêm đắc ý, nàng xoay người một vòng trên xe ngựa, ném về phía Thanh Mặc Nhan một ánh mắt mị hoặc.
Đám người Huyền Ngọc hít vào một ngụm khí lạnh, tất cả đồng loạt cúi thấp đầu, tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất.
Thanh Mặc Nhan, có đẹp hay không? Như Tiểu Lam nghiêm mặt hỏi: Chỉ tiếc là ta không mang theo son môi tự chế, nếu bôi lên có phải sẽ càng đẹp mắt hơn không?
Xe ngựa đang dừng ở trước cửa phủ, không ít người cũng xuống xe ở chỗ này để vào phủ.
Vài vị công tử nhà giàu vừa bước xuống xe ngựa, liền hướng bên này nhìn qua. Chăm chú vào trên người Như Tiểu Lam, ánh mắt như lửa.
Thanh Mặc Nhan nhíu mày, vươn tay về phía nàng, trầm giọng nói: Đừng náo loạn, mau xuống đây.
Như Tiểu Lam cười vô cùng đắc ý: Thấy không, dùng ánh mắt thôi ta cũng có thể giết chết bọn họ.
Thanh Mặc Nhan yên lặng duỗi tay ôm nàng từ trên xe ngựa xuống, rồi mới xoay người đi đến chỗ xe ngựa của hắn.
Như Tiểu Lam không hiểu ra sao: Chúng ta không đi vào sao, ngươi muốn mang ta đi đâu?
Thanh Mặc Nhan lên xe ngựa, lấy khăn tay ra, dùng nước trà trên bàn làm ướt khăn, trực tiếp lau hết lớp trang điểm trên mặt nàng.
Như Tiểu Lam dùng hết sức che lại khuôn mặt nhỏ nhắn của mình: Thanh Mặc Nhan, ngươi làm cái gì, đây là Tần tỷ tỷ thật vất vả mới làm được cho ta.
Hôm nay là ngày Tần Thiệu Du tuyển phu, ngươi đi theo góp vui cái gì, trang điểm giống như tiểu yêu tinh, ngươi là sợ người khác không nhận ra ngươi? Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nói, không ngừng động tác trên tay, lau hết lớp trang điểm trên mặt nàng.
/370
|