Trường Nguyên lão tiên sinh nói một hồi, liền khiến mọi người kinh sợ không nói nên lời.
Trường Hận sững sờ ngồi ở nơi đó không khôi phục tinh thần được.
Hạ cổ độc?
Trường Nguyên chậm rãi uống trà nói: Đúng, hắn tự mình tới hỏi ta phương thuốc.
Phụ thân không phải chẩn trị mà là hạ cổ độc Hoàng phi?
Hắn cũng là bất đắc dĩ bị ép buộc. Trường Nguyên thở dài nói: Ta đã sớm khuyên hắn thoái ẩn... Nhưng hắn lại...
Là ai, ai bức ép phụ thân hạ cổ độc với Hoàng phi?
Trường Nguyên lại than nhẹ lần nữa: Những thứ đó đều là chuyện của thế hệ trước, hiện giờ người trong tộc chết cũng đã chết, trốn cũng đã trốn, ngươi đừng điều tra truy cứu việc này nữa.
Không! Trường Hận đứng mạnh dậy, suýt chút nữa đụng đổ chén trà trên bàn: Ít nhất ta phải biết là ai hại chết phụ thân ta.
Trường Nguyên buông chén trà bất đắc dĩ nhìn Trường Hận: Dù cho ngươi biết được đáp án, ngươi cũng không động được vào đối phương, hơn nữa nếu để đối phương biết thân thế của ngươi, đến ngay cả tính mạng của ngươi cũng khó mà giữ được.
Trường Hận đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Như Tiểu Lam nhìn ra được, tâm ý nàng đã quyết.
Trường Nguyên trầm mặc nửa ngày: Được rồi, ngươi là nữ nhi của hắn, nếu ngươi đã muốn biết, ta đây liền nói cho ngươi, năm đó phụ thân ngươi tiến cung là để xem bệnh cho một vị sủng phi của Hoàng đế, vị phi tử kia nghe nói là người Tề Quốc, mỹ mạo tựa thiên tiên, vô cùng được Hoàng đế sủng ái, nhưng nàng lại mang thai trước cả Hoàng hậu, cho nên liền trở thành cái gai trong mắt người khác.
Nghe xong lời này, ánh mắt tất cả mọi người đều tối đi.
Ở trong cung, chuyện như vậy lại hết sức bình thường.
Hậu cung của Hoàng hậu rất lớn, nếu ai quá nổi bật trong đó, tự nhiên sẽ trở thành chướng ngại với Hoàng hậu, nên biết rằng Hoàng hậu muốn đứa con mình sinh ra phải là trưởng tử, tương lai còn phải trở thành Thái tử, nàng làm sao cho phép phi tử khác hạ sinh hài tử trước nàng, hơn nữa còn là hài tử của nữ nhân được Hoàng đế sủng ái nhất.
Đối phương có khả năng sẽ uy hiếp đến địa vị của nàng.
Lúc đó thân thể vị sủng phi kia xảy ra vấn đề, Thái y trong cung bó tay không biện pháp, Hoàng hậu liền đề cử phụ thân ngươi với Hoàng đế, cho nên phụ thân ngươi mới bị Hoàng đế triệu vào cung.
Sau đó thì... Trường Hận gằn từng chữ một, nàng hoàn toàn không ngờ tới chân tướng cư nhiên lại thế này.
Phụ thân ngươi bất đắc dĩ bị ép buộc, chỉ đành nghe lệnh làm theo, chuyện sau khi xuất cung ngươi đều đã biết.
Hắn hạ cổ độc với vị sủng phi kia, Hoàng hậu sao có khả năng sẽ giữ lại hắn, tự nhiên là muốn trừ bỏ.
Bất quá cuối cùng hắn vẫn nghĩ cách bảo vệ được ngươi. Trường Nguyên buồn bã nói: Này cũng coi như là trong cái rủi có cái may.
Vị sủng phi kia sau đó đã chết sao? Trường Hận hỏi.
Trường Nguyên lắc đầu: Chuyện này... Có rất nhiều lời đồn khác nhau.
Trường Hận ngẩn người, người thường trúng cổ độc đã khó sống, mà nàng còn là một thai phụ, căn bản không có biện pháp cứu được.
Chỉ giáo cho? Trường Hận truy vấn.
Đồn đãi vị sủng phi kia bị bệnh rất nặng, một đêm mơ thấy Phật đường mờ ảo, cho nên cầu Hoàng thượng cho phép nàng được xuất cung dâng hương, Hoàng thượng liền phái người đi theo bảo hộ nàng...
Nơi bọn họ đi là Hoa Nghiêm tự? Thanh Mặc Nhan đột nhiên nói ra một câu.
Trường Nguyên chậm rãi gật đầu: Đúng vậy.
Như Tiểu Lam cùng Trường Hận không khỏi chuyển mắt nhìn Thanh Mặc Nhan.
Sao ngươi lại biết nơi đó? Như Tiểu Lam nhỏ giọng nói.
Thanh Mặc Nhan mím môi, không nói gì.
Như Tiểu Lam thấy sắc mặt hắn không tốt, nên không truy vấn tiếp nữa.
Kỳ thực không phải Thanh Mặc Nhan không muốn mở miệng, mà là hắn không thể kiềm chế được bất an cùng nôn nóng đang điên cuồng tuôn ra trong lòng.
Lúc trước hắn vì muốn tìm hiểu những chuyện liên quan đến mẫu thân, đã âm thầm điều tra qua phụ thân hắn, hắn chính là vì phụng mệnh đi đến Hoa Nhiêm tự, từ đó về sau liền thất thế, không được Hoàng thượng trọng dụng nữa.
Sủng phi của Hoàng thượng đi đến Hoa Nghiêm tự, sau đó thì sao? Trường Hận hỏi.
Nàng mất tích. Trường Nguyên buồn bã nói.
Mất tích? Trường Hận cả kinh.
Phải biết rằng đó chính là sủng phi của Hoàng thượng, làm sao có khả năng vô duyên vô cớ lại mất tích.
Ngày đó thiên điện Hoa Nghiêm tự đột nhiên bốc cháy, trong chùa đại loạn, thiên điện bị đốt thành một mảnh tro tàn, sủng phi của Hoàng thượng không thấy tung tích đâu, có người nói nàng đã bị thiêu thành tro bụi, cũng có người nói nàng bị người khác bắt cóc đi, dù sao cuối cùng Hoàng đế giận dữ, chém giết hết những người trong Kim Ngô Vệ ngày đó đi theo hộ giá đến Hoa Nghiêm tự, vô số quan viên trong Kim Ngô Vệ cũng bị mất chức quan.
Thanh Mặc Nhan nhắm chặt hai mắt lại.
Phụ thân hắn trước kia ở trong cung cũng đảm nhiệm một chức vụ ở Kim Ngô Vệ.
Trường Nguyên cùng Trường Hận tiếp tục nói chút cái gì đó, hắn một chữ cũng không nghe vào, suy nghĩ hỗn loạn không ngừng lóe lên trong đầu hắn, khiến đầu hắn trở nên căng đau, đáy mắt ẩn ẩn hiện lên một tầng huyết sắc.
Đúng lúc này, hắn cảm giác có người lôi kéo góc áo hắn.
Thanh Mặc Nhan, muốn uống trà không? Như Tiểu Lam nâng chén trà nóng hôi hổi tiến đến bên cạnh hắn.
Thanh Mặc Nhan bình tĩnh nhìn nàng, huyết sắc nơi đáy mắt dần dần thối lui, khôi phục như cũ.
Đa tạ. Thanh Mặc Nhan tiếp nhận chén trà, nhưng lại không có uống, mà là ôm lấy Như Tiểu Lam, để nàng ngồi lên đùi mình.
Như Tiểu Lam bất an nhìn Trường Nguyên lão tiên sinh ở đối diện, trong trường hợp này nàng ngồi ở trên người Thanh Mặc Nhan như thế có chút không hợp lễ tiết.
Trước kia nàng ở bộ dáng trẻ con thì không sao, nhưng mà hiện tại nàng đã lớn như thế...
Để ta dựa vào một lúc. Thanh Mặc Nhan buộc chặt cánh tay, đem chán dựa vào sau cổ nàng: Có chút đau đầu...
Như Tiểu Lam ngoan ngoãn ngồi im, nàng có thể cảm giác được hơi thở nóng bỏng của hắn xẹt qua sau cổ nàng.
Lúc này Trường Hận đã nói chuyện với Trường Nguyên xong, sắc mặt rõ ràng không tốt lắm.
Đúng rồi, còn một chuyện muốn thỉnh giáo người. Trường Hận nhìn về phía Thanh Mặc Nhan: Trên người Thiếu khanh đại nhân cũng có cổ độc, có người nói vật trong cơ thể hắn chính là Cổ vương, người có biết cách giải Cổ vương chi độc không?
Cổ vương chi độc? Trường Nguyên đánh giá Thanh Mặc Nhan, chậm rãi nâng tay lên, điểm nhẹ tay về phía hắn: Ngươi ngồi gần vào đây.
Thanh Mặc Nhan đứng dậy đi đến ngồi đối diện Trường Nguyên, nhưng hắn vẫn không buông Như Tiểu Lam ra, một tay vẫn ôm lấy bên hông nàng, Như Tiểu Lam có chút ngượng ngùng, cúi đầu tránh đi ánh mắt Trường Nguyên.
Cũng may Trường Nguyên cũng không có hứng thú với bộ dáng của nàng, hắn bảo Thanh Mặc Nhan đưa tay trái ra, bắt mạch.
Quả nhiên là Cổ vương. Gương mặt Trường Nguyên lộ ra mỉm cười: Khó có được, khó có được.
Không biết loại cổ độc này có thể dùng phương thuốc của phụ thân ta để hóa giải hay không? Trường Hận bất an nói.
Trường Nguyên lão tiên sinh đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Ý người là? Trường Hận hỏi.
Phương thuốc của phụ thân ngươi có thể giải được cổ độc, tự nhiên bao gồm cả Cổ vương chi độc ở trong đó, nhưng Cổ vương cũng là vật khó có nhất trên thế gian này, cứ trừ bỏ nó như vậy không khỏi có chút đáng tiếc.
Thanh Mặc Nhan nhăn mày: Cổ vương là gì, nó khác cổ trùng bình thường ở chỗ nào?
Trường Nguyên buông tay khỏi tay trái Thanh Mặc Nhan, vuốt râu nói: Nói đến cổ trùng không thể không nhắc tới trùng nương ở Tề Quốc, không biết các ngươi đã từng nghe qua truyền thuyết về các nàng chưa?
Có nghe qua. Mấy năm nay Thanh Mặc Nhan trải qua không ít chuyện liên quan đến cổ độc: Các nàng chính là một bí tộc ở Tề Quốc, nữ tử trong tộc cung cấp thân thể nuôi dưỡng cổ trùng, dùng để sử dụng vào một số mục đích.
Không tệ, Cổ vương cũng xuất phát từ các nàng.
Này có gì liên quan đến Cổ vương? Trường Hận hỏi.
Trường Nguyên hơi mỉm cười: Cổ trùng được nuôi dưỡng trong cơ thể trùng nương tùy chủ nhân sinh mà sinh, chết mà chết, phàm là trùng nương, không ai có thể sống được quá lâu, vì vậy cổ trùng trong cơ thể các nàng cũng không có cơ hội hóa thành Cổ vương, nhưng mà mọi chuyện đều có ngoại lệ, nếu cổ trùng trong cơ thể trùng nương có thể chuyển đến sống trong thân thể người khác sau khi chủ nhân chết, chúng nó liền có thể trở thành Cổ vương.
Trường Hận cùng Thanh Mặc Nhan hai mặt nhìn nhau.
Sau khi trùng nương chết, trùng tử trong cơ thể các nàng đều không có khả năng sống sót tiếp, sao có khả năng sau khi các nàng chết chúng còn sống được trong thân thể người khác?
Như Tiểu Lam cảm thấy, tươi cười trên mặt Trường Nguyên tiên sinh có chút mờ ảo, nàng giống như đã từng thấy qua ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Trường Hận sững sờ ngồi ở nơi đó không khôi phục tinh thần được.
Hạ cổ độc?
Trường Nguyên chậm rãi uống trà nói: Đúng, hắn tự mình tới hỏi ta phương thuốc.
Phụ thân không phải chẩn trị mà là hạ cổ độc Hoàng phi?
Hắn cũng là bất đắc dĩ bị ép buộc. Trường Nguyên thở dài nói: Ta đã sớm khuyên hắn thoái ẩn... Nhưng hắn lại...
Là ai, ai bức ép phụ thân hạ cổ độc với Hoàng phi?
Trường Nguyên lại than nhẹ lần nữa: Những thứ đó đều là chuyện của thế hệ trước, hiện giờ người trong tộc chết cũng đã chết, trốn cũng đã trốn, ngươi đừng điều tra truy cứu việc này nữa.
Không! Trường Hận đứng mạnh dậy, suýt chút nữa đụng đổ chén trà trên bàn: Ít nhất ta phải biết là ai hại chết phụ thân ta.
Trường Nguyên buông chén trà bất đắc dĩ nhìn Trường Hận: Dù cho ngươi biết được đáp án, ngươi cũng không động được vào đối phương, hơn nữa nếu để đối phương biết thân thế của ngươi, đến ngay cả tính mạng của ngươi cũng khó mà giữ được.
Trường Hận đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Như Tiểu Lam nhìn ra được, tâm ý nàng đã quyết.
Trường Nguyên trầm mặc nửa ngày: Được rồi, ngươi là nữ nhi của hắn, nếu ngươi đã muốn biết, ta đây liền nói cho ngươi, năm đó phụ thân ngươi tiến cung là để xem bệnh cho một vị sủng phi của Hoàng đế, vị phi tử kia nghe nói là người Tề Quốc, mỹ mạo tựa thiên tiên, vô cùng được Hoàng đế sủng ái, nhưng nàng lại mang thai trước cả Hoàng hậu, cho nên liền trở thành cái gai trong mắt người khác.
Nghe xong lời này, ánh mắt tất cả mọi người đều tối đi.
Ở trong cung, chuyện như vậy lại hết sức bình thường.
Hậu cung của Hoàng hậu rất lớn, nếu ai quá nổi bật trong đó, tự nhiên sẽ trở thành chướng ngại với Hoàng hậu, nên biết rằng Hoàng hậu muốn đứa con mình sinh ra phải là trưởng tử, tương lai còn phải trở thành Thái tử, nàng làm sao cho phép phi tử khác hạ sinh hài tử trước nàng, hơn nữa còn là hài tử của nữ nhân được Hoàng đế sủng ái nhất.
Đối phương có khả năng sẽ uy hiếp đến địa vị của nàng.
Lúc đó thân thể vị sủng phi kia xảy ra vấn đề, Thái y trong cung bó tay không biện pháp, Hoàng hậu liền đề cử phụ thân ngươi với Hoàng đế, cho nên phụ thân ngươi mới bị Hoàng đế triệu vào cung.
Sau đó thì... Trường Hận gằn từng chữ một, nàng hoàn toàn không ngờ tới chân tướng cư nhiên lại thế này.
Phụ thân ngươi bất đắc dĩ bị ép buộc, chỉ đành nghe lệnh làm theo, chuyện sau khi xuất cung ngươi đều đã biết.
Hắn hạ cổ độc với vị sủng phi kia, Hoàng hậu sao có khả năng sẽ giữ lại hắn, tự nhiên là muốn trừ bỏ.
Bất quá cuối cùng hắn vẫn nghĩ cách bảo vệ được ngươi. Trường Nguyên buồn bã nói: Này cũng coi như là trong cái rủi có cái may.
Vị sủng phi kia sau đó đã chết sao? Trường Hận hỏi.
Trường Nguyên lắc đầu: Chuyện này... Có rất nhiều lời đồn khác nhau.
Trường Hận ngẩn người, người thường trúng cổ độc đã khó sống, mà nàng còn là một thai phụ, căn bản không có biện pháp cứu được.
Chỉ giáo cho? Trường Hận truy vấn.
Đồn đãi vị sủng phi kia bị bệnh rất nặng, một đêm mơ thấy Phật đường mờ ảo, cho nên cầu Hoàng thượng cho phép nàng được xuất cung dâng hương, Hoàng thượng liền phái người đi theo bảo hộ nàng...
Nơi bọn họ đi là Hoa Nghiêm tự? Thanh Mặc Nhan đột nhiên nói ra một câu.
Trường Nguyên chậm rãi gật đầu: Đúng vậy.
Như Tiểu Lam cùng Trường Hận không khỏi chuyển mắt nhìn Thanh Mặc Nhan.
Sao ngươi lại biết nơi đó? Như Tiểu Lam nhỏ giọng nói.
Thanh Mặc Nhan mím môi, không nói gì.
Như Tiểu Lam thấy sắc mặt hắn không tốt, nên không truy vấn tiếp nữa.
Kỳ thực không phải Thanh Mặc Nhan không muốn mở miệng, mà là hắn không thể kiềm chế được bất an cùng nôn nóng đang điên cuồng tuôn ra trong lòng.
Lúc trước hắn vì muốn tìm hiểu những chuyện liên quan đến mẫu thân, đã âm thầm điều tra qua phụ thân hắn, hắn chính là vì phụng mệnh đi đến Hoa Nhiêm tự, từ đó về sau liền thất thế, không được Hoàng thượng trọng dụng nữa.
Sủng phi của Hoàng thượng đi đến Hoa Nghiêm tự, sau đó thì sao? Trường Hận hỏi.
Nàng mất tích. Trường Nguyên buồn bã nói.
Mất tích? Trường Hận cả kinh.
Phải biết rằng đó chính là sủng phi của Hoàng thượng, làm sao có khả năng vô duyên vô cớ lại mất tích.
Ngày đó thiên điện Hoa Nghiêm tự đột nhiên bốc cháy, trong chùa đại loạn, thiên điện bị đốt thành một mảnh tro tàn, sủng phi của Hoàng thượng không thấy tung tích đâu, có người nói nàng đã bị thiêu thành tro bụi, cũng có người nói nàng bị người khác bắt cóc đi, dù sao cuối cùng Hoàng đế giận dữ, chém giết hết những người trong Kim Ngô Vệ ngày đó đi theo hộ giá đến Hoa Nghiêm tự, vô số quan viên trong Kim Ngô Vệ cũng bị mất chức quan.
Thanh Mặc Nhan nhắm chặt hai mắt lại.
Phụ thân hắn trước kia ở trong cung cũng đảm nhiệm một chức vụ ở Kim Ngô Vệ.
Trường Nguyên cùng Trường Hận tiếp tục nói chút cái gì đó, hắn một chữ cũng không nghe vào, suy nghĩ hỗn loạn không ngừng lóe lên trong đầu hắn, khiến đầu hắn trở nên căng đau, đáy mắt ẩn ẩn hiện lên một tầng huyết sắc.
Đúng lúc này, hắn cảm giác có người lôi kéo góc áo hắn.
Thanh Mặc Nhan, muốn uống trà không? Như Tiểu Lam nâng chén trà nóng hôi hổi tiến đến bên cạnh hắn.
Thanh Mặc Nhan bình tĩnh nhìn nàng, huyết sắc nơi đáy mắt dần dần thối lui, khôi phục như cũ.
Đa tạ. Thanh Mặc Nhan tiếp nhận chén trà, nhưng lại không có uống, mà là ôm lấy Như Tiểu Lam, để nàng ngồi lên đùi mình.
Như Tiểu Lam bất an nhìn Trường Nguyên lão tiên sinh ở đối diện, trong trường hợp này nàng ngồi ở trên người Thanh Mặc Nhan như thế có chút không hợp lễ tiết.
Trước kia nàng ở bộ dáng trẻ con thì không sao, nhưng mà hiện tại nàng đã lớn như thế...
Để ta dựa vào một lúc. Thanh Mặc Nhan buộc chặt cánh tay, đem chán dựa vào sau cổ nàng: Có chút đau đầu...
Như Tiểu Lam ngoan ngoãn ngồi im, nàng có thể cảm giác được hơi thở nóng bỏng của hắn xẹt qua sau cổ nàng.
Lúc này Trường Hận đã nói chuyện với Trường Nguyên xong, sắc mặt rõ ràng không tốt lắm.
Đúng rồi, còn một chuyện muốn thỉnh giáo người. Trường Hận nhìn về phía Thanh Mặc Nhan: Trên người Thiếu khanh đại nhân cũng có cổ độc, có người nói vật trong cơ thể hắn chính là Cổ vương, người có biết cách giải Cổ vương chi độc không?
Cổ vương chi độc? Trường Nguyên đánh giá Thanh Mặc Nhan, chậm rãi nâng tay lên, điểm nhẹ tay về phía hắn: Ngươi ngồi gần vào đây.
Thanh Mặc Nhan đứng dậy đi đến ngồi đối diện Trường Nguyên, nhưng hắn vẫn không buông Như Tiểu Lam ra, một tay vẫn ôm lấy bên hông nàng, Như Tiểu Lam có chút ngượng ngùng, cúi đầu tránh đi ánh mắt Trường Nguyên.
Cũng may Trường Nguyên cũng không có hứng thú với bộ dáng của nàng, hắn bảo Thanh Mặc Nhan đưa tay trái ra, bắt mạch.
Quả nhiên là Cổ vương. Gương mặt Trường Nguyên lộ ra mỉm cười: Khó có được, khó có được.
Không biết loại cổ độc này có thể dùng phương thuốc của phụ thân ta để hóa giải hay không? Trường Hận bất an nói.
Trường Nguyên lão tiên sinh đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Ý người là? Trường Hận hỏi.
Phương thuốc của phụ thân ngươi có thể giải được cổ độc, tự nhiên bao gồm cả Cổ vương chi độc ở trong đó, nhưng Cổ vương cũng là vật khó có nhất trên thế gian này, cứ trừ bỏ nó như vậy không khỏi có chút đáng tiếc.
Thanh Mặc Nhan nhăn mày: Cổ vương là gì, nó khác cổ trùng bình thường ở chỗ nào?
Trường Nguyên buông tay khỏi tay trái Thanh Mặc Nhan, vuốt râu nói: Nói đến cổ trùng không thể không nhắc tới trùng nương ở Tề Quốc, không biết các ngươi đã từng nghe qua truyền thuyết về các nàng chưa?
Có nghe qua. Mấy năm nay Thanh Mặc Nhan trải qua không ít chuyện liên quan đến cổ độc: Các nàng chính là một bí tộc ở Tề Quốc, nữ tử trong tộc cung cấp thân thể nuôi dưỡng cổ trùng, dùng để sử dụng vào một số mục đích.
Không tệ, Cổ vương cũng xuất phát từ các nàng.
Này có gì liên quan đến Cổ vương? Trường Hận hỏi.
Trường Nguyên hơi mỉm cười: Cổ trùng được nuôi dưỡng trong cơ thể trùng nương tùy chủ nhân sinh mà sinh, chết mà chết, phàm là trùng nương, không ai có thể sống được quá lâu, vì vậy cổ trùng trong cơ thể các nàng cũng không có cơ hội hóa thành Cổ vương, nhưng mà mọi chuyện đều có ngoại lệ, nếu cổ trùng trong cơ thể trùng nương có thể chuyển đến sống trong thân thể người khác sau khi chủ nhân chết, chúng nó liền có thể trở thành Cổ vương.
Trường Hận cùng Thanh Mặc Nhan hai mặt nhìn nhau.
Sau khi trùng nương chết, trùng tử trong cơ thể các nàng đều không có khả năng sống sót tiếp, sao có khả năng sau khi các nàng chết chúng còn sống được trong thân thể người khác?
Như Tiểu Lam cảm thấy, tươi cười trên mặt Trường Nguyên tiên sinh có chút mờ ảo, nàng giống như đã từng thấy qua ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
/370
|