Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam tiến cung.
Hoàng thượng đang ở trong điện Ninh Tâm, có thái giám thông truyền, Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam bước vào, thỉnh an Hoàng thượng trước.
Hoàng thượng nhìn thấy Như Tiểu Lam trên mặt liền mang theo thần sắc vui mừng: Mới không gặp một thời gian, nha đầu này đã lớn lên không ít. Đột nhiên nhớ tới lúc trước Thanh Mặc Nhan từng nói qua, nàng lớn nhanh, thọ hạn cũng không dài, không khỏi có chút tiếc hận.
Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm, tiến lên bẩm báo những chuyện ở Đại lý tự với Hoàng thượng.
Tiểu vương gia đã rời khỏi kinh thành, đi đến Ứng Châu.
Như Tiểu Lam nghe xong thần sắc bất giác ảm đạm xuống.
Vu Tĩnh Kỳ cuối cùng cũng không tránh được sự trách phạt của hoàng quyền, dù cho hắn thuộc dòng họ hoàng thất, nhưng chỉ cần phạm đến Hoàng đế, đều sẽ không có kết cục tốt.
Hoàng đế cùng Thanh Mặc Nhan nói chuyện công việc xong, Hoàng đế liền ban cho họ được ngồi, cũng sai cung nữ đi lấy điểm tâm tới cho Như Tiểu Lam ăn.
Hôn sự của Liễu Dương quận chúa cũng nên tổ chức, ngươi trở về liền bảo nhị đệ ngươi chuẩn bị, nhanh chóng đem hôn kỳ định xuống. Hoàng đế thản nhiên nói, vì việc này Hoàng hậu đã nháo với hắn vài lần, hiển nhiên là không hy vọng người bên nhà mẹ đẻ mình phải gả cho một kẻ bất tài như nhị thiếu gia Hầu phủ.
Hoàng hậu càng như vậy, Hoàng đế càng cảm thấy người nàng nhìn trúng là Thanh Mặc Nhan.
Hắn sẽ không để cho thế lực Hoàng hậu dính vào trên người Thanh Mặc Nhan, đó là đao của hắn, tuyệt đối không thể để người khác có cơ hội thao túng.
Việc này có cần nói trước với Hoàng hậu một tiếng hay không? Thanh Mặc Nhan ra vẻ rất cẩn thận.
Hoàng đế bưng chén trà chậm rãi uống: Trẫm tứ hôn, nàng đã sớm biết được.
Thanh Mặc Nhan gật đầu: Chuyện của biểu muội vi thần đa tạ Hoàng thượng đã thành toàn.
Nói đến việc này Hoàng đế liền cười rộ lên: Trước kia trẫm không phát hiện, Úy Tử Ngang là một người có thể dùng được, thất phẩm điển nghi... Có chút ủy khuất hắn.
Thanh Mặc Nhan nghiêm mặt nói: Hoàng thượng ngàn vạn lần đừng thăng chức quan vào lúc này cho hắn, bằng không trong triều sẽ có nhiều người nghĩ rằng là do vi thần ở giữa giở trò.
Hoàng đế khinh thường hừ một tiếng: Đám ngôn quan kia từ xưa đến nay đã như vậy, trẫm còn không sợ ngươi sợ cái gì?
Thanh Mặc Nhan đứng dậy cung kính thi lễ: Nếu nói ân điển, vi thần cả gan cầu một hoàng ân.
Nga? Ngươi nói xem. Hoàng đế có chút ngoài ý muốn, hắn nhận thức Thanh Mặc Nhan nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên Thanh Mặc Nhan hướng hắn cầu một cái ân điển.
Tiểu Lam nhiều lần trợ giúp vi thần phá án, vi thần rất muốn cưới nàng làm vợ, hiện giờ Liễu Dương quận chúa sắp gả vào trong phủ, thân phận Tiểu Lam có chút không ổn, vi thần muốn cầu một cái ân điển.
Hoàng đế nhướn mày, lập tức liền hiểu rõ ý đồ của Thanh Mặc Nhan.
Trước kia Thanh Mặc Nhan từng nói qua là hắn muốn cưới Như Tiểu Lam, bất quá lúc đó bộ dáng của Như Tiểu Lam chỉ là một tiểu hài tử, cho nên hắn cũng không suy nghĩ việc này quá nhiều, hiện tại xem ra... Như Tiểu Lam bộ dáng lớn lên cũng không tầm thường, mặc dù không nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại vô cùng ngây thơ đáng yêu.
Hoàng đế âm thầm gật đầu.
Như vậy cũng tốt, không phải tuyệt sắc sẽ không cần lo lắng Thanh Mặc Nhan sẽ trầm mê trong sắc đẹp, làm ảnh hưởng đến công việc.
Thân phận thấp kém, không có gia tộc chống lưng, người ngoài sẽ vì vậy mà khinh thường nàng, đến ngay cả Thanh Mặc Nhan cũng sẽ phải chịu nhiều chê trách.
Bất quá đối với kết quả như vậy Hoàng đế lại cảm thấy vô cùng vừa lòng.
Không có thế lực thê tộc, Thanh Mặc Nhan liền sẽ không bị người nôi kéo.
Lại nói hắn là Hoàng đế, hắn muốn cho ai thân phận cao quý, còn không phải chỉ là một lời nói thôi sao?
Vuốt ve chén trà trong tay, Hoàng đế suy nghĩ một chút: Trẫm nhớ rõ nhị đệ Hiền ích hầu mất con từ sớm, vì vậy không có con nối dõi kế thừa gia nghiệp, không bằng để Tiểu Lam làm con thừa tự (*) của Hiền ích hầu, phong nàng làm Minh Duyệt quận chúa.
(*) Thừa tự là việc thừa hưởng tài sản của cha ông để lại và nhận trách nhiệm lo việc thờ cúng của dòng họ, tổ tiên theo lệ xưa.
Nói cách khác, thân phận Như Tiểu Lam so ra còn cao hơn Liễu Dương quận chúa một bậc.
Liễu Dương quận chúa được phong hào là vì Hoàng hậu nương nương vô cùng sủng ái nàng, nhưng chung quy nàng không thuộc dòng dõi hoàng thất, Như Tiểu Lam lại được nhận làm nghĩa nữ của người hoàng thất, phong hào của nàng thuộc dòng họ hoàng tộc.
Hơn nữa, Hiền ích hầu không có con nối dõi, dù cho nàng đi qua làm con thừa tự cũng sẽ không có ai chèn ép, nhiều nhất chỉ cần đến hành đại lễ trước bài vị vợ chồng Hiền ích hầu, liền tính là nhận thân.
Thanh Mặc Nhan bất động thanh sắc kéo Như Tiểu Lam qua, cúi đầu thi lễ: Đa tạ ân điển Hoàng thượng.
Như Tiểu Lam nghe xong liền lâm vào mơ màng hồ đồ, nàng không rõ huyền diệu trong việc này, bất quá nàng lại hiểu được ở nơi này nàng phải nghe theo Thanh Mặc Nhan.
Vì thế ngoan ngoãn hành lễ giống hắn, cảm tạ Hoàng thượng.
Hành lễ đứng lên, Hoàng đế cười hỏi nàng: Đất phong của Hiền ích hầu cách quá xa kinh thành, không bằng trẫm để ngươi chọn một nơi đất phong khác ngươi thấy như thế nào?
Như Tiểu Lam giật mình há to miệng, còn có đất phong?
Hoàng đế ra tay thật đúng là hào phóng, nhưng nàng biết chọn thế nào bây giờ?
Bộ dáng không chút nào che giấu kinh ngạc đã lấy lòng được Hoàng đế.
Nói đi, ngươi muốn chọn nơi nào làm đất phong. Hoàng đế sai người mang bản đồ tới.
Thái giám mở bản đồ đặt lên trên bàn, Thanh Mặc Nhan đứng bất động, nhìn về phía Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam chớp chớp mắt, chẳng lẽ để tự ta chọn? Ta nào biết nên chọn nơi như thế nào a.
Nàng vốn định bảo Thanh Mặc Nhan chọn giúp nàng, nhưng khi nàng nhìn thấy tia quạnh quẽ nơi đáy mắt hắn, nàng liền chợt ngộ ra.
Việc này không được để Thanh Mặc Nhan nhúng tay vào.
Đột nhiên, trong đầu nàng hiện lên một ý niệm, tòa mộ cổ kia!
Ta muốn Thạch Phường trấn. Nàng giòn tan nói.
Hoàng đế ngẩn người, loại địa phương nhỏ như thế này, hắn còn không biết ở nơi nào.
Thái giám giúp đỡ tìm nửa ngày, sau đó lại lấy một tấm bản đồ khác tới, thật vất vả mới tìm được.
Nhìn ký hiệu nho nhỏ trên bản đồ kia, Hoàng đế nở nụ cười.
Ngươi thực sự muốn nơi này?
Như Tiểu Lam gật đầu thật mạnh.
Nếu nơi này thành đất phong của nàng, liền không cần lo lắng mộ cổ sẽ bị người khác chiếm nữa, đến lúc đó nàng cũng có thể nghiên cứu ra cách để trở về.
Nàng hưng phấn gật đầu, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt thấu hiểu của Thanh Mặc Nhan đang đứng bên cạnh.
Hoàng đế thống khoái đáp ứng, dù sao liền tính Như Tiểu Lam cùng Thanh Mặc Nhan thành thân, nàng cũng không có khả năng thật sự đến Thạch Phường trấn ở, bất quá hắn vẫn hạ lệnh phái người đi xây phủ Minh Duyệt quận chúa ở Thạch Phường trấn.
Ta có thể chỉ định phong cách phòng ở mình thích không? Như Tiểu Lam lớn mật hỏi.
Ngươi muốn thế nào cứ bảo Thanh Mặc Nhan tìm người giúp ngươi vẽ ra đi. Đối với việc này Hoàng đế cũng không mấy để ý, chỉ là phủ quận chúa mà thôi, sau khi thành thân bọn họ đến đó ở tượng trưng vài ngày là được.
Như Tiểu Lam vui mừng vì được thưởng, cùng Thanh Mặc Nhan xuất cung.
Ở trên đường Thanh Mặc Nhan nói nàng nghe chuyện liên quan đến Hiền ích hầu, nàng thế mới biết mình đã chiếm được tiện nghi lớn đến mức nào.
Liễu Dương quận chúa mà biết chắc chắn sẽ tức đến đỉnh đầu bốc khói. Như Tiểu Lam cười khanh khách lên.
Biểu cảm trên mặt Thanh Mặc Nhan lại không mấy vui mừng.
Như Tiểu Lam kinh ngạc nói: Ngươi không vui sao?
Rõ ràng hắn mong muốn nàng gả cho hắn hơn ai hết.
Vì sao ngươi lại chọn Thạch Phường trấn? Trong mắt Thanh Mặc Nhan hoàn toàn là tìm tòi nghiên cứu.
Bởi vì nó giống hệt nơi ở cũ của ta, giúp ta có cảm giác. Lời này không tính là nói dối, bởi vì nơi đó quả thực giúp nàng sinh ra cảm giác hoài niệm.
Cho nên nàng muốn thiết kế phòng ở giống vơi nơi nàng ở trước kia, ở trong căn phòng cổ xưa đó, nhiều năm trôi qua chỉ có nàng cùng ông nội sống nương tựa lẫn nhau.
Thanh Mặc Nhan không tiếp tục truy vấn nữa, chỉ là ôm nàng vào lòng, rất nhanh khiến nàng suýt nữa không thở được.
Hoàng thượng đang ở trong điện Ninh Tâm, có thái giám thông truyền, Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam bước vào, thỉnh an Hoàng thượng trước.
Hoàng thượng nhìn thấy Như Tiểu Lam trên mặt liền mang theo thần sắc vui mừng: Mới không gặp một thời gian, nha đầu này đã lớn lên không ít. Đột nhiên nhớ tới lúc trước Thanh Mặc Nhan từng nói qua, nàng lớn nhanh, thọ hạn cũng không dài, không khỏi có chút tiếc hận.
Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm, tiến lên bẩm báo những chuyện ở Đại lý tự với Hoàng thượng.
Tiểu vương gia đã rời khỏi kinh thành, đi đến Ứng Châu.
Như Tiểu Lam nghe xong thần sắc bất giác ảm đạm xuống.
Vu Tĩnh Kỳ cuối cùng cũng không tránh được sự trách phạt của hoàng quyền, dù cho hắn thuộc dòng họ hoàng thất, nhưng chỉ cần phạm đến Hoàng đế, đều sẽ không có kết cục tốt.
Hoàng đế cùng Thanh Mặc Nhan nói chuyện công việc xong, Hoàng đế liền ban cho họ được ngồi, cũng sai cung nữ đi lấy điểm tâm tới cho Như Tiểu Lam ăn.
Hôn sự của Liễu Dương quận chúa cũng nên tổ chức, ngươi trở về liền bảo nhị đệ ngươi chuẩn bị, nhanh chóng đem hôn kỳ định xuống. Hoàng đế thản nhiên nói, vì việc này Hoàng hậu đã nháo với hắn vài lần, hiển nhiên là không hy vọng người bên nhà mẹ đẻ mình phải gả cho một kẻ bất tài như nhị thiếu gia Hầu phủ.
Hoàng hậu càng như vậy, Hoàng đế càng cảm thấy người nàng nhìn trúng là Thanh Mặc Nhan.
Hắn sẽ không để cho thế lực Hoàng hậu dính vào trên người Thanh Mặc Nhan, đó là đao của hắn, tuyệt đối không thể để người khác có cơ hội thao túng.
Việc này có cần nói trước với Hoàng hậu một tiếng hay không? Thanh Mặc Nhan ra vẻ rất cẩn thận.
Hoàng đế bưng chén trà chậm rãi uống: Trẫm tứ hôn, nàng đã sớm biết được.
Thanh Mặc Nhan gật đầu: Chuyện của biểu muội vi thần đa tạ Hoàng thượng đã thành toàn.
Nói đến việc này Hoàng đế liền cười rộ lên: Trước kia trẫm không phát hiện, Úy Tử Ngang là một người có thể dùng được, thất phẩm điển nghi... Có chút ủy khuất hắn.
Thanh Mặc Nhan nghiêm mặt nói: Hoàng thượng ngàn vạn lần đừng thăng chức quan vào lúc này cho hắn, bằng không trong triều sẽ có nhiều người nghĩ rằng là do vi thần ở giữa giở trò.
Hoàng đế khinh thường hừ một tiếng: Đám ngôn quan kia từ xưa đến nay đã như vậy, trẫm còn không sợ ngươi sợ cái gì?
Thanh Mặc Nhan đứng dậy cung kính thi lễ: Nếu nói ân điển, vi thần cả gan cầu một hoàng ân.
Nga? Ngươi nói xem. Hoàng đế có chút ngoài ý muốn, hắn nhận thức Thanh Mặc Nhan nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên Thanh Mặc Nhan hướng hắn cầu một cái ân điển.
Tiểu Lam nhiều lần trợ giúp vi thần phá án, vi thần rất muốn cưới nàng làm vợ, hiện giờ Liễu Dương quận chúa sắp gả vào trong phủ, thân phận Tiểu Lam có chút không ổn, vi thần muốn cầu một cái ân điển.
Hoàng đế nhướn mày, lập tức liền hiểu rõ ý đồ của Thanh Mặc Nhan.
Trước kia Thanh Mặc Nhan từng nói qua là hắn muốn cưới Như Tiểu Lam, bất quá lúc đó bộ dáng của Như Tiểu Lam chỉ là một tiểu hài tử, cho nên hắn cũng không suy nghĩ việc này quá nhiều, hiện tại xem ra... Như Tiểu Lam bộ dáng lớn lên cũng không tầm thường, mặc dù không nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại vô cùng ngây thơ đáng yêu.
Hoàng đế âm thầm gật đầu.
Như vậy cũng tốt, không phải tuyệt sắc sẽ không cần lo lắng Thanh Mặc Nhan sẽ trầm mê trong sắc đẹp, làm ảnh hưởng đến công việc.
Thân phận thấp kém, không có gia tộc chống lưng, người ngoài sẽ vì vậy mà khinh thường nàng, đến ngay cả Thanh Mặc Nhan cũng sẽ phải chịu nhiều chê trách.
Bất quá đối với kết quả như vậy Hoàng đế lại cảm thấy vô cùng vừa lòng.
Không có thế lực thê tộc, Thanh Mặc Nhan liền sẽ không bị người nôi kéo.
Lại nói hắn là Hoàng đế, hắn muốn cho ai thân phận cao quý, còn không phải chỉ là một lời nói thôi sao?
Vuốt ve chén trà trong tay, Hoàng đế suy nghĩ một chút: Trẫm nhớ rõ nhị đệ Hiền ích hầu mất con từ sớm, vì vậy không có con nối dõi kế thừa gia nghiệp, không bằng để Tiểu Lam làm con thừa tự (*) của Hiền ích hầu, phong nàng làm Minh Duyệt quận chúa.
(*) Thừa tự là việc thừa hưởng tài sản của cha ông để lại và nhận trách nhiệm lo việc thờ cúng của dòng họ, tổ tiên theo lệ xưa.
Nói cách khác, thân phận Như Tiểu Lam so ra còn cao hơn Liễu Dương quận chúa một bậc.
Liễu Dương quận chúa được phong hào là vì Hoàng hậu nương nương vô cùng sủng ái nàng, nhưng chung quy nàng không thuộc dòng dõi hoàng thất, Như Tiểu Lam lại được nhận làm nghĩa nữ của người hoàng thất, phong hào của nàng thuộc dòng họ hoàng tộc.
Hơn nữa, Hiền ích hầu không có con nối dõi, dù cho nàng đi qua làm con thừa tự cũng sẽ không có ai chèn ép, nhiều nhất chỉ cần đến hành đại lễ trước bài vị vợ chồng Hiền ích hầu, liền tính là nhận thân.
Thanh Mặc Nhan bất động thanh sắc kéo Như Tiểu Lam qua, cúi đầu thi lễ: Đa tạ ân điển Hoàng thượng.
Như Tiểu Lam nghe xong liền lâm vào mơ màng hồ đồ, nàng không rõ huyền diệu trong việc này, bất quá nàng lại hiểu được ở nơi này nàng phải nghe theo Thanh Mặc Nhan.
Vì thế ngoan ngoãn hành lễ giống hắn, cảm tạ Hoàng thượng.
Hành lễ đứng lên, Hoàng đế cười hỏi nàng: Đất phong của Hiền ích hầu cách quá xa kinh thành, không bằng trẫm để ngươi chọn một nơi đất phong khác ngươi thấy như thế nào?
Như Tiểu Lam giật mình há to miệng, còn có đất phong?
Hoàng đế ra tay thật đúng là hào phóng, nhưng nàng biết chọn thế nào bây giờ?
Bộ dáng không chút nào che giấu kinh ngạc đã lấy lòng được Hoàng đế.
Nói đi, ngươi muốn chọn nơi nào làm đất phong. Hoàng đế sai người mang bản đồ tới.
Thái giám mở bản đồ đặt lên trên bàn, Thanh Mặc Nhan đứng bất động, nhìn về phía Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam chớp chớp mắt, chẳng lẽ để tự ta chọn? Ta nào biết nên chọn nơi như thế nào a.
Nàng vốn định bảo Thanh Mặc Nhan chọn giúp nàng, nhưng khi nàng nhìn thấy tia quạnh quẽ nơi đáy mắt hắn, nàng liền chợt ngộ ra.
Việc này không được để Thanh Mặc Nhan nhúng tay vào.
Đột nhiên, trong đầu nàng hiện lên một ý niệm, tòa mộ cổ kia!
Ta muốn Thạch Phường trấn. Nàng giòn tan nói.
Hoàng đế ngẩn người, loại địa phương nhỏ như thế này, hắn còn không biết ở nơi nào.
Thái giám giúp đỡ tìm nửa ngày, sau đó lại lấy một tấm bản đồ khác tới, thật vất vả mới tìm được.
Nhìn ký hiệu nho nhỏ trên bản đồ kia, Hoàng đế nở nụ cười.
Ngươi thực sự muốn nơi này?
Như Tiểu Lam gật đầu thật mạnh.
Nếu nơi này thành đất phong của nàng, liền không cần lo lắng mộ cổ sẽ bị người khác chiếm nữa, đến lúc đó nàng cũng có thể nghiên cứu ra cách để trở về.
Nàng hưng phấn gật đầu, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt thấu hiểu của Thanh Mặc Nhan đang đứng bên cạnh.
Hoàng đế thống khoái đáp ứng, dù sao liền tính Như Tiểu Lam cùng Thanh Mặc Nhan thành thân, nàng cũng không có khả năng thật sự đến Thạch Phường trấn ở, bất quá hắn vẫn hạ lệnh phái người đi xây phủ Minh Duyệt quận chúa ở Thạch Phường trấn.
Ta có thể chỉ định phong cách phòng ở mình thích không? Như Tiểu Lam lớn mật hỏi.
Ngươi muốn thế nào cứ bảo Thanh Mặc Nhan tìm người giúp ngươi vẽ ra đi. Đối với việc này Hoàng đế cũng không mấy để ý, chỉ là phủ quận chúa mà thôi, sau khi thành thân bọn họ đến đó ở tượng trưng vài ngày là được.
Như Tiểu Lam vui mừng vì được thưởng, cùng Thanh Mặc Nhan xuất cung.
Ở trên đường Thanh Mặc Nhan nói nàng nghe chuyện liên quan đến Hiền ích hầu, nàng thế mới biết mình đã chiếm được tiện nghi lớn đến mức nào.
Liễu Dương quận chúa mà biết chắc chắn sẽ tức đến đỉnh đầu bốc khói. Như Tiểu Lam cười khanh khách lên.
Biểu cảm trên mặt Thanh Mặc Nhan lại không mấy vui mừng.
Như Tiểu Lam kinh ngạc nói: Ngươi không vui sao?
Rõ ràng hắn mong muốn nàng gả cho hắn hơn ai hết.
Vì sao ngươi lại chọn Thạch Phường trấn? Trong mắt Thanh Mặc Nhan hoàn toàn là tìm tòi nghiên cứu.
Bởi vì nó giống hệt nơi ở cũ của ta, giúp ta có cảm giác. Lời này không tính là nói dối, bởi vì nơi đó quả thực giúp nàng sinh ra cảm giác hoài niệm.
Cho nên nàng muốn thiết kế phòng ở giống vơi nơi nàng ở trước kia, ở trong căn phòng cổ xưa đó, nhiều năm trôi qua chỉ có nàng cùng ông nội sống nương tựa lẫn nhau.
Thanh Mặc Nhan không tiếp tục truy vấn nữa, chỉ là ôm nàng vào lòng, rất nhanh khiến nàng suýt nữa không thở được.
/370
|