Lão Hầu gia mang theo người xông vào, vây quanh nam tử ngã trên mặt đất.
Lục điện hạ!
Lục điện hạ ngài không có việc gì đi.
Mọi người nâng nam tử kia dậy, Như Tiểu Lam lúc này mới chú ý tới đó là một thiếu niên, cùng lắm mới mười lăm, mười sáu tuổi, mặt mày mang theo chút dáng dấp của Hoàng đế, chỉ là trong mắt không có sự sắc bén như vậy.
Tương phản, khi mọi người nâng hắn dậy, hai tay hắn che cằm, máu không ngừng từ trên khóe miệng hắn chảy xuống, bộ dáng có chút chật vật.
Như Tiểu Lam dừng xích đu lại, lẳng lặng đứng đó nhìn.
Nàng... Nàng là ai? Lục điện hạ nhăn mặt, nhìn về phía Như Tiểu Lam.
Lão Hầu gia nhanh chóng tiến lên: Hồi Lục điện hạ, nàng là Như cô nương khuyển tử nhận nuôi, được Hoàng thượng sắc phong Minh Duyệt quận chúa.
A... Là nha đầu điên này. Lục điện hạ che cằm đứng lên, hầm hầm chỉ vào Như Tiểu Lam nói: Ngươi mắt bị mù sao, nhìn thấy bổn điện hạ còn dám cố ý đụng vào.
Như Tiểu Lam không chút sợ hãi trợn trắng mắt: Ngươi mới bị mù đi, ta cũng không bắt ngươi đi tới đây, rõ ràng là ngươi đụng phải ta.
Ngươi... Lục điện hạ tức trắng mặt: Ta là Hoàng tử, đi đâu đều là tự do của ta!
Đúng, là tự do của ngươi. Như Tiểu Lam nói cho có lệ: Tự đụng trúng người khác cũng là tự do của ngươi.
Mọi người xung quanh không ngờ tới Như Tiểu Lam dám nói chuyện cùng Lục điện hạ như thế, tất cả đều kinh sợ mở to mắt.
Chỉ có lão Hầu gia được coi như là bình tĩnh nhất, hắn đã sớm kiến thức qua một mặt không nói lý của nha đầu kia, cho nên khuyên giải Lục điện hạ nói: Điện hạ chớ nên tức giận, Minh Duyệt quận chúa tuổi còn nhỏ, điện hạ ngài ngàn vạn lần không cần chấp nhặt với nàng, điện hạ bị thương thế nào, có nặng lắm không, vẫn là nhanh chóng mời đại phu tới mới tốt.
Mọi người đỡ Lục điện hạ đi ra ngoài, Thanh Mặc Nhan vừa vặn bước vào cửa viện.
Khi Lục điện hạ đi qua, hắn đứng ở cạnh cửa, tuy rằng tuân thủ hành lễ theo quy củ, nhưng ánh mắt lạnh như băng lại chẳng khác nào dao nhỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lục điện hạ đau liên tục xuýt xoa, miệng hàm hồ lẩm bẩm: ... Tiểu nha đầu, ngươi chờ đó cho ta... Lão Hầu gia ở một bên cũng đi theo ra ngoài.
Chuyện này là sao? Thanh Mặc Nhan đi đến trước mặt Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam mím môi ủy khuất: Nói ra có lẽ chàng không tin, là tự hắn đụng vào xích đu gỗ.
Thanh Mặc Nhan nhíu mày, một tay ôm qua vai nàng: Nàng về trước đi.
Như Tiểu Lam bất đắc dĩ, chỉ có thể về sân trước.
Thanh Mặc Nhan đơn giản thay một thân y phục rồi đi ra ngoài, mãi đến khi chạng vạng tối mới quay về.
Thanh Mặc Nhan, người đụng vào ta thực sự là Lục điện hạ? Như Tiểu Lam chờ lâu đã sớm không có kiên nhẫn, Thanh Mặc Nhan muộn như thế mới trở về, nhất định là gặp phải phiền toái.
Ân. Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt đáp lời, đi đến sau bình phong thay quần áo.
Vì sao Lục điện hạ lại tới phủ chúng ta? Như Tiểu Lam ở bên ngoài hỏi.
Lục điện hạ là vụng trộm chạy ra khỏi cung, hôm nay trong số những khách nhân phụ thân mời đến, vừa lúc có tiên sinh dạy bắn cung cưỡi ngựa cho hắn, hắn liền đi theo trà trộn vào trong phủ.
Cằm hắn không sao đi? Lần đụng phải kia rất mạnh, Như Tiểu Lam không tin đối phương không có chuyện gì.
Nứt xương cằm, vết thương rất nặng, kinh động đến cả Hoàng thượng. Thanh Mặc Nhan đổi xong y phục đi ra: Hơn nữa Lục điện hạ cực được Thái hậu yêu thích. Lúc này đây bị thương, Thái hậu liền đem tất cả cung nhân hầu hạ bên người Lục điện hạ ra đánh đến chết, răn đe cảnh cáo.
Như Tiểu Lam rùng mình, mạng người trong cung thật không đáng giá tiền a.
Hoàng thượng có nói gì hay không? Như Tiểu Lam tha thiết trông mong nhìn hắn.
Thanh Mặc Nhan nghiêng người nhìn nàng một cái: Sợ?
Như Tiểu Lam cười hắc hắc, tiến lại gần dán lên người hắn: Có chàng ở đây, ta mới không sợ đâu.
Trên mặt Thanh Mặc Nhan lại không có nửa điểm ý cười: Hôm nay sao nàng đi vào trong viện kia được?
Khóa trên cửa hỏng rồi.
Có nhìn thấy người nào khả nghi không?
Không có a. Như Tiểu Lam suy nghĩ một chút: Ta không thấy ai cả, thời điểm Lục điện hạ xuất hiện cũng không thấy có người đi theo hắn.
Nghe Thanh Mặc Nhan nhắc tới, Như Tiểu Lam cũng cảm thấy có chút không thích hợp.
Lục điện hạ tốt xấu gì cũng là Hoàng tử, làm sao có khả năng một mình chạy đến đây.
Thanh Mặc Nhan, có phải chàng biết chuyện gì hay không?
Thanh Mặc Nhan trầm mặc một lát: Mấy ngày này nàng cứ ở trong viện, dù cho phụ thân ta có gọi nàng đi, nàng cũng không được tự tiện hành động.
Như Tiểu Lam kinh sợ trợn tròn mắt: Chẳng lẽ... Việc Lục điện xuất hiện là có người cố ý an bài?
Khó nói. Thanh Mặc Nhan cong cong khóe miệng, đáy mắt toàn là tia lạnh băng.
Muốn đánh chủ ý lên người vật nhỏ của hắn? Dù cho đối phương có là dòng họ hoàng thất, hắn cũng tuyệt đối sẽ không buông tha.
Như Tiểu Lam dè dặt cẩn trọng qua mấy ngày, buổi sáng hôm nay Thanh Mặc Nhan vừa rời khỏi phủ, phía sau trong cung liền phái người tới.
Thái hậu mời Minh Duyệt quận chúa tiến cung, nói là nhiều ngày không nhìn thấy ngài, vô cùng thương nhớ, muốn ngài tiến cung bồi lão nhân gia nói chuyện. Thái giám trong cung ý cười trong suốt.
Trong lòng Như Tiểu Lam liền nâng lên.
Thanh Mặc Nhan cũng không nói với nàng Thái hậu sẽ mời nàng tiến cung.
Thái giám thấy nàng do dự, vì thế nhẹ giọng thúc giục nói: Minh Duyệt quận chúa, ngài mau chút, Thái hậu lão nhân gia nàng còn đang ở trong cung chờ ngài đâu.
Như Tiểu Lam đáp lời, khi vào phòng thay quần áo liền nhân cơ hội triệu hồi chó ngốc ra, viết qua loa một tờ giấy rồi buộc lên trên vòng cổ chó ngốc: Mau đi tìm Thanh Mặc Nhan!
Trong cung cũng không phải nơi hài hòa gì, Thanh Mặc Nhan không có ở đây, nàng chỉ cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.
Thay xong y phục đi ra, kết quả đi tới ngoài cửa phủ, nàng nhìn thấy lão Hầu gia cũng thay đổi một thân quan phục, chờ ở bên xe ngựa.
Tiểu Lam đến, mau chút lên xe đi.
Như Tiểu Lam ngây người.
Ây nha... Lão già này đây là muốn tiến cung cùng nàng?
Nhìn nhìn mấy tử sĩ đi theo bên người, bọn họ tuy rằng là do Thanh Mặc Nhan an bài, nhưng sau khi tiến cung bọn họ lại không thể theo nàng vào.
Nói cách khác, sau khi tiến cung, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Ở trong lòng âm thầm kêu gọi, Thanh Mặc Nhan, chàng đang ở đâu? Mau đến nhanh a, một mình ta đây sao chống đỡ nổi...
Xe ngựa một đường đi đến trước cửa cung.
Lão Hầu gia cùng Như Tiểu Lam xuống xe, thái giám mang theo bọn họ vào cung, đi thẳng đến cung Thái hậu.
Khiến Như Tiểu Lam ngoài ý muốn chính là, lão Hầu gia một đường đều đi theo bên người nàng.
Thái hậu thấy Như Tiểu Lam liền hiền lành gọi nàng tới bên người, đầu tiên là nói chút chuyện không mấy liên quan, rồi sau đó đề tài vừa chuyển, đột nhiên hỏi nàng về chuyện ngày ấy đụng bị thương Lục điện hạ.
Trong lòng Như Tiểu Lam lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt.
Không đợi nàng mở miệng, chợt nghe thấy lão Hầu gia nói: Tiểu Lam tâm tính vẫn còn trẻ con, tuy rằng khiến Lục điện hạ bị thương chỉ là vô tình, nhưng tội cũng không thể hoàn toàn bỏ qua, mấy ngày nay nàng luôn ở trong viện hối lỗi, hy vọng Thái hậu cho nàng một cơ hội sửa đổi, gặp mặt tạ lỗi với Lục điện hạ.
Như Tiểu Lam nửa giương miệng, thật vất vả mới đem câu nói nghẹn trong lòng nuốt trở về.
Lão Hầu gia, mắt của ngài bị mù từ lúc nào vậy?
Gặp mặt tạ lỗi... Rõ ràng là hắn đụng phải ta trước có được hay không!
Lục điện hạ!
Lục điện hạ ngài không có việc gì đi.
Mọi người nâng nam tử kia dậy, Như Tiểu Lam lúc này mới chú ý tới đó là một thiếu niên, cùng lắm mới mười lăm, mười sáu tuổi, mặt mày mang theo chút dáng dấp của Hoàng đế, chỉ là trong mắt không có sự sắc bén như vậy.
Tương phản, khi mọi người nâng hắn dậy, hai tay hắn che cằm, máu không ngừng từ trên khóe miệng hắn chảy xuống, bộ dáng có chút chật vật.
Như Tiểu Lam dừng xích đu lại, lẳng lặng đứng đó nhìn.
Nàng... Nàng là ai? Lục điện hạ nhăn mặt, nhìn về phía Như Tiểu Lam.
Lão Hầu gia nhanh chóng tiến lên: Hồi Lục điện hạ, nàng là Như cô nương khuyển tử nhận nuôi, được Hoàng thượng sắc phong Minh Duyệt quận chúa.
A... Là nha đầu điên này. Lục điện hạ che cằm đứng lên, hầm hầm chỉ vào Như Tiểu Lam nói: Ngươi mắt bị mù sao, nhìn thấy bổn điện hạ còn dám cố ý đụng vào.
Như Tiểu Lam không chút sợ hãi trợn trắng mắt: Ngươi mới bị mù đi, ta cũng không bắt ngươi đi tới đây, rõ ràng là ngươi đụng phải ta.
Ngươi... Lục điện hạ tức trắng mặt: Ta là Hoàng tử, đi đâu đều là tự do của ta!
Đúng, là tự do của ngươi. Như Tiểu Lam nói cho có lệ: Tự đụng trúng người khác cũng là tự do của ngươi.
Mọi người xung quanh không ngờ tới Như Tiểu Lam dám nói chuyện cùng Lục điện hạ như thế, tất cả đều kinh sợ mở to mắt.
Chỉ có lão Hầu gia được coi như là bình tĩnh nhất, hắn đã sớm kiến thức qua một mặt không nói lý của nha đầu kia, cho nên khuyên giải Lục điện hạ nói: Điện hạ chớ nên tức giận, Minh Duyệt quận chúa tuổi còn nhỏ, điện hạ ngài ngàn vạn lần không cần chấp nhặt với nàng, điện hạ bị thương thế nào, có nặng lắm không, vẫn là nhanh chóng mời đại phu tới mới tốt.
Mọi người đỡ Lục điện hạ đi ra ngoài, Thanh Mặc Nhan vừa vặn bước vào cửa viện.
Khi Lục điện hạ đi qua, hắn đứng ở cạnh cửa, tuy rằng tuân thủ hành lễ theo quy củ, nhưng ánh mắt lạnh như băng lại chẳng khác nào dao nhỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lục điện hạ đau liên tục xuýt xoa, miệng hàm hồ lẩm bẩm: ... Tiểu nha đầu, ngươi chờ đó cho ta... Lão Hầu gia ở một bên cũng đi theo ra ngoài.
Chuyện này là sao? Thanh Mặc Nhan đi đến trước mặt Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam mím môi ủy khuất: Nói ra có lẽ chàng không tin, là tự hắn đụng vào xích đu gỗ.
Thanh Mặc Nhan nhíu mày, một tay ôm qua vai nàng: Nàng về trước đi.
Như Tiểu Lam bất đắc dĩ, chỉ có thể về sân trước.
Thanh Mặc Nhan đơn giản thay một thân y phục rồi đi ra ngoài, mãi đến khi chạng vạng tối mới quay về.
Thanh Mặc Nhan, người đụng vào ta thực sự là Lục điện hạ? Như Tiểu Lam chờ lâu đã sớm không có kiên nhẫn, Thanh Mặc Nhan muộn như thế mới trở về, nhất định là gặp phải phiền toái.
Ân. Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt đáp lời, đi đến sau bình phong thay quần áo.
Vì sao Lục điện hạ lại tới phủ chúng ta? Như Tiểu Lam ở bên ngoài hỏi.
Lục điện hạ là vụng trộm chạy ra khỏi cung, hôm nay trong số những khách nhân phụ thân mời đến, vừa lúc có tiên sinh dạy bắn cung cưỡi ngựa cho hắn, hắn liền đi theo trà trộn vào trong phủ.
Cằm hắn không sao đi? Lần đụng phải kia rất mạnh, Như Tiểu Lam không tin đối phương không có chuyện gì.
Nứt xương cằm, vết thương rất nặng, kinh động đến cả Hoàng thượng. Thanh Mặc Nhan đổi xong y phục đi ra: Hơn nữa Lục điện hạ cực được Thái hậu yêu thích. Lúc này đây bị thương, Thái hậu liền đem tất cả cung nhân hầu hạ bên người Lục điện hạ ra đánh đến chết, răn đe cảnh cáo.
Như Tiểu Lam rùng mình, mạng người trong cung thật không đáng giá tiền a.
Hoàng thượng có nói gì hay không? Như Tiểu Lam tha thiết trông mong nhìn hắn.
Thanh Mặc Nhan nghiêng người nhìn nàng một cái: Sợ?
Như Tiểu Lam cười hắc hắc, tiến lại gần dán lên người hắn: Có chàng ở đây, ta mới không sợ đâu.
Trên mặt Thanh Mặc Nhan lại không có nửa điểm ý cười: Hôm nay sao nàng đi vào trong viện kia được?
Khóa trên cửa hỏng rồi.
Có nhìn thấy người nào khả nghi không?
Không có a. Như Tiểu Lam suy nghĩ một chút: Ta không thấy ai cả, thời điểm Lục điện hạ xuất hiện cũng không thấy có người đi theo hắn.
Nghe Thanh Mặc Nhan nhắc tới, Như Tiểu Lam cũng cảm thấy có chút không thích hợp.
Lục điện hạ tốt xấu gì cũng là Hoàng tử, làm sao có khả năng một mình chạy đến đây.
Thanh Mặc Nhan, có phải chàng biết chuyện gì hay không?
Thanh Mặc Nhan trầm mặc một lát: Mấy ngày này nàng cứ ở trong viện, dù cho phụ thân ta có gọi nàng đi, nàng cũng không được tự tiện hành động.
Như Tiểu Lam kinh sợ trợn tròn mắt: Chẳng lẽ... Việc Lục điện xuất hiện là có người cố ý an bài?
Khó nói. Thanh Mặc Nhan cong cong khóe miệng, đáy mắt toàn là tia lạnh băng.
Muốn đánh chủ ý lên người vật nhỏ của hắn? Dù cho đối phương có là dòng họ hoàng thất, hắn cũng tuyệt đối sẽ không buông tha.
Như Tiểu Lam dè dặt cẩn trọng qua mấy ngày, buổi sáng hôm nay Thanh Mặc Nhan vừa rời khỏi phủ, phía sau trong cung liền phái người tới.
Thái hậu mời Minh Duyệt quận chúa tiến cung, nói là nhiều ngày không nhìn thấy ngài, vô cùng thương nhớ, muốn ngài tiến cung bồi lão nhân gia nói chuyện. Thái giám trong cung ý cười trong suốt.
Trong lòng Như Tiểu Lam liền nâng lên.
Thanh Mặc Nhan cũng không nói với nàng Thái hậu sẽ mời nàng tiến cung.
Thái giám thấy nàng do dự, vì thế nhẹ giọng thúc giục nói: Minh Duyệt quận chúa, ngài mau chút, Thái hậu lão nhân gia nàng còn đang ở trong cung chờ ngài đâu.
Như Tiểu Lam đáp lời, khi vào phòng thay quần áo liền nhân cơ hội triệu hồi chó ngốc ra, viết qua loa một tờ giấy rồi buộc lên trên vòng cổ chó ngốc: Mau đi tìm Thanh Mặc Nhan!
Trong cung cũng không phải nơi hài hòa gì, Thanh Mặc Nhan không có ở đây, nàng chỉ cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.
Thay xong y phục đi ra, kết quả đi tới ngoài cửa phủ, nàng nhìn thấy lão Hầu gia cũng thay đổi một thân quan phục, chờ ở bên xe ngựa.
Tiểu Lam đến, mau chút lên xe đi.
Như Tiểu Lam ngây người.
Ây nha... Lão già này đây là muốn tiến cung cùng nàng?
Nhìn nhìn mấy tử sĩ đi theo bên người, bọn họ tuy rằng là do Thanh Mặc Nhan an bài, nhưng sau khi tiến cung bọn họ lại không thể theo nàng vào.
Nói cách khác, sau khi tiến cung, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Ở trong lòng âm thầm kêu gọi, Thanh Mặc Nhan, chàng đang ở đâu? Mau đến nhanh a, một mình ta đây sao chống đỡ nổi...
Xe ngựa một đường đi đến trước cửa cung.
Lão Hầu gia cùng Như Tiểu Lam xuống xe, thái giám mang theo bọn họ vào cung, đi thẳng đến cung Thái hậu.
Khiến Như Tiểu Lam ngoài ý muốn chính là, lão Hầu gia một đường đều đi theo bên người nàng.
Thái hậu thấy Như Tiểu Lam liền hiền lành gọi nàng tới bên người, đầu tiên là nói chút chuyện không mấy liên quan, rồi sau đó đề tài vừa chuyển, đột nhiên hỏi nàng về chuyện ngày ấy đụng bị thương Lục điện hạ.
Trong lòng Như Tiểu Lam lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt.
Không đợi nàng mở miệng, chợt nghe thấy lão Hầu gia nói: Tiểu Lam tâm tính vẫn còn trẻ con, tuy rằng khiến Lục điện hạ bị thương chỉ là vô tình, nhưng tội cũng không thể hoàn toàn bỏ qua, mấy ngày nay nàng luôn ở trong viện hối lỗi, hy vọng Thái hậu cho nàng một cơ hội sửa đổi, gặp mặt tạ lỗi với Lục điện hạ.
Như Tiểu Lam nửa giương miệng, thật vất vả mới đem câu nói nghẹn trong lòng nuốt trở về.
Lão Hầu gia, mắt của ngài bị mù từ lúc nào vậy?
Gặp mặt tạ lỗi... Rõ ràng là hắn đụng phải ta trước có được hay không!
/370
|