Thanh Mặc Nhan nghe lời Sử Đại Thiên nói, cũng lắp bắp kinh hãi.
Tiên cô ở đâu ra?
Sử Đại Thiên đắc ý liếc mắt nhìn Huyền Ngọc một cái: Cũng bởi vì nhân duyên ta tốt, cho nên phụ nhân trong thôn mới nguyện ý nói hết cho ta nghe, các nàng nói nàng là họ hàng xa của một gia đình ở trong thôn, năm nay mười ba tuổi, xinh như hoa như ngọc, nếu không phải vì gia cảnh sa sút, sợ là sẽ được gả vào phủ đệ nhà cao cửa rộng đi.
Nàng trời sinh khác hẳn người thường, nghe nói đôi mắt của nàng có thể nhìn thấy những thứ người bình thường không thấy được, từ sau khi đi vào thôn đã nhìn ra sinh tử của không ít người, bởi vậy cũng cứu được không ít mạng người ở trong thôn, cho nên thôn dân gọi nàng là tiên cô...
Như Tiểu Lam càng nghe trong lòng càng hoảng sợ.
Nói như vậy, nữ hài tử kia cũng có được đôi mắt âm dương.
Lúc trước nàng từng nghe Nhuận Nhi tỷ nói qua, chỉ có nữ tử Dục Sâm tộc mới có thể sinh ra hài tử có đôi mắt âm dương, chẳng lẽ tiên cô này cũng là do nữ tử Dục Sâm tộc sinh ra?
Như Tiểu Lam bất an nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan là loại người càng gặp chuyện càng thêm bình tĩnh: Ngươi thử đi hỏi thăm, xem có thể để chúng ta gặp mặt tiên cô một lần hay không.
Được rồi! Sử Đại Thiên thống khoái đáp, vừa ra đến trước cửa liền dương đầu khoe khoang trước mặt Huyền Ngọc.
Huyền Ngọc nắm chặt nắm tay, khớp xương rung động răng rắc.
Sử Đại Thiên lúc này mới bị dọa thay đổi sắc mặt, chạy đi nhanh như chớp.
Đêm đó bọn họ ngủ ở kho hàng, tuy rằng điều kiện có chút kém, nhưng vẫn còn hơn lúc ở trong rừng.
Chỉ là mấy ngày nay không có cách nào tắm rửa, Như Tiểu Lam cảm thấy tâm lý có chút bóng ma, bất quá thời điểm nàng chui người vào trong lòng Thanh Mặc Nhan, tất cả phiền não đều biến mất không thấy đâu.
Sáng sớm hôm sau Sử Đại Thiên liền chạy tới.
Thế tử, tiểu nhân đã làm thỏa đáng xong mọi chuyện. Sử Đại Thiên cười hắc hắc nói.
Nói. Thanh Mặc Nhan phun ra một chữ.
Ta quen biết với một quả phụ trong thôn, nàng là người giúp việc trong nhà tiên cô, nàng giúp ta chuyển lời tới tiên cô, nói là chúng ta muốn đi đến độc trùng cốc để tìm dược liệu, không biết phải làm sao mới có thể tiến vào độc trùng cốc, cầu nàng giúp đỡ nhìn một cái xem chúng ta có thể bình yên trở về hay không.
Quả nhiên Sử Đại Thiên am hiểu nhất vẫn là nói dối.
Như Tiểu Lam ở trong lòng mặc niệm cho Sử Đại Thiên hai giây.
Xem ra mệnh đội nón xanh của hắn sẽ không vứt đi được, cư nhiên quen biết với quả phụ... Sẽ không phải bị người ta coi là lốp xe dự phòng đi.
Sử Đại Thiên nào biết Như Tiểu Lam suy nghĩ cái gì. Hắn còn đang vui mừng chờ Thanh Mặc Nhan khích lệ hắn đâu.
Thanh Mặc Nhan quả nhiên không phụ kỳ vọng gật gật đầu: Tốt lắm, việc này liền để ngươi đi quan sát, cần gì cứ việc nói với Huyền Ngọc.
Người trong thôn phần lớn bần cùng, Thanh Mặc Nhan bọn họ mỗi lần ra ngoài, trên người đều mang theo không ít lộ phí, ở thời điểm như này vàng bạc liền phát huy ra uy lực cường đại.
Sử Đại Thiên hưng phấn tìm Huyền Ngọc, lấy từ trên tay đối phương năm lượng bạc rồi chạy đi.
Đến buổi trưa, mới thấy hắn chạy quay về.
Bốn vị đầu trọc kia cũng nghe được chuyện về tiên cô, muốn đi bái kiến, tiên cô đã đáp ứng rồi, buổi tối chúng ta cùng nhau đi qua, tiên cô nói là mở một bàn tiệc ăn chay mời mọi người.
Không nghĩ tới bốn tăng nhân kia cũng muốn đi.
Trong lòng Như Tiểu Lam lập tức cảm thấy không mấy vui vẻ.
Dù cho tu vi của bọn họ không thể làm gì nàng, nhưng nàng vẫn không thích bị người khác coi là yêu quái.
Thanh Mặc Nhan duỗi tay sờ sờ đầu nàng: Nếu không muốn đi nàng có thể ở lại đây chờ ta.
Mới không cần đâu. Như Tiểu Lam bĩu môi nói: Khó có dịp được gặp một người cũng có đôi mắt âm dương, ta như thế nào có thể bỏ qua.
Hay là nàng sợ ta sẽ bị người ta cướp mất? Thanh Mặc Nhan bổ sung một câu.
Như Tiểu Lam ngoài miệng tỏ ra không phục, nhưng bên trong lại có chút chột dạ.
Tất cả đều là do Sử Đại Thiên người này, hắn thổi phồng tiên cô kia giống như một đóa hoa, khiến trong lòng nàng cảm thấy không được thoải mái.
Lúc chạng vạng tối, Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam, còn có đám người Huyền Ngọc cùng Sử Đại Thiên đi đến một hộ gia đình ở phía đông.
Khác hoàn toàn với những cư dân khác ở trong thôn, nhà cửa hộ gia đình này cao lớn hơn rất nhiều, lại còn có cả tường viện.
Tiên cô ở cùng thúc thúc cùng thẩm thẩm nàng, mỗi lần nàng xem sinh tử giúp người trong thôn, đều sẽ thu được chút tài vật, cho nên thúc thúc cùng thẩm thẩm nàng đều đối đãi với nàng không tệ. Sử Đại Thiên giải thích với mọi người.
Đang nói chuyện, chợt thấy bốn vị tăng nhân đang từ trên đường nhỏ phía đối diện đi tới, áng mắt theo bản năng dừng ở trên người Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam không chút khách khí trừng mắt nhìn bọn họ một cái.
Thanh Mặc Nhan nắn tay Như Tiểu Lam, bước vào cửa đầu tiên.
Trong viện được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng lại không có hạ nhân hầu hạ, người tới giúp việc đều là phụ nhân trong thôn.
Chủ nhân tòa nhà ra chào hỏi mọi người.
Như Tiểu Lam vụng trộm đánh giá đối phương, đối phương là một nam tử tầm hơn ba mươi tuổi, người gầy khô, da rám nắng, nương tử hắn nhìn rất bình thường, cũng không có chỗ nào xuất sắc cả.
Sử Đại Thiên vội vàng giới thiệu nói: Đây là thúc thúc cùng thẩm thẩm của tiên cô.
Thanh Mặc Nhan chỉ gật đầu xem như chào hỏi.
Đối phương thấy hắn một thân y phục bất phàm, bên người còn mang theo hộ vệ. Cho nên có vẻ phá lệ ân cần.
Bốn gã tăng nhân lại không được đãi ngộ tốt như thế, mọi người chào hỏi lẫn nhau rồi đi vào trong nhà.
Một người thôn phụ tiến lên rót trà cho bọn họ, Sử Đại Thiên thấy thế chủ động tiếp lấy ấm trà. Khiến phụ nhân châm trà kia ngó hắn một cái.
Phụ nhân này chính là người thân mật của Sử Đại Thiên?
Như Tiểu Lam nhịn không được muốn bát quái, hoàn toàn không chú ý tới mọi người trong phòng đang nói chuyện gì.
Một lúc sau, thôn phụ vào phòng nói với bốn gã tăng nhân: Tiên cô nói thứ ăn chay đã được dọn lên, mời các vị khách quý ngồi vào vị trí.
Mọi người vào phòng khách.
Trên bàn là tám loại đồ ăn chay khác nhau, không thể gọi là tinh xảo, đều là món ăn thôn quê trong núi, nhưng lại mang theo chút phong vị riêng.
Rèm cửa vang lên, đi vào là một nữ tử dáng người nhỏ xinh.
Mọi người ngừng thở, đồng thời nhìn chằm chằm nàng.
Đến ngay cả Như Tiểu Lam cũng không thể không thừa nhận rằng hình dung lúc trước của Sử Đại Thiên cũng không phải nói quá, vị tiên cô này, thật đúng là xinh đẹp như hoa.
Bốn vị tăng nhân chắp hai tay thi lễ.
Tiên cô nhẹ nhàng phúc lễ, tư thế cư nhiên vô cùng tiêu chuẩn.
Như Tiểu Lam không hay làm mấy động tác phúc lễ, nhưng mà khi tiến cung, cũng từng nhìn thấy các nữ nhân trong cung phúc lễ qua. Không nghĩ tới ở một nơi thâm sơn cùng cốc thế này cũng có thể gặp được một nữ tử như vậy.
Khó trách Sử Đại Thiên nói nàng gia cảnh sa sút, bằng không sau này nhất định sẽ được gả vào một gia đình tốt.
Chư vị khách quý mời ngồi. Tiên cô ôn nhu mở miệng nói, thanh âm ôn nhu khí chất phi phàm.
Như Tiểu Lam theo bản năng nhích lại gần người Thanh Mặc Nhan.
Nhưng mà tiên cô vẫn luôn rũ mắt. Chưa từng nhìn bọn hắn lấy một cái, Như Tiểu Lam cảm thấy hành động của mình có chút trẻ con, vì thế có chút ngượng ngùng xê dịch sang bên cạnh. Muốn kéo ra chút khoảng cách với Thanh Mặc Nhan.
Đúng lúc này, từ phía dưới bàn vươn tới một cánh tay nhỏ bé lạnh như băng, dừng ở trên đùi Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam suýt nữa kêu ra tiếng, đứng bật dậy tránh thoát cánh tay kia.
Khách quý sao vậy? Thanh âm ôn nhu của tiên cô vang lên.
Như Tiểu Lam bất chấp ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhìn xuống phía dưới cái bàn.
Nơi đó rỗng tuếch, cái gì cũng không có.
Lông tóc Như Tiểu Lam dựng đứng, cánh tay vừa rồi từ đâu ra?
Tiên cô ở đâu ra?
Sử Đại Thiên đắc ý liếc mắt nhìn Huyền Ngọc một cái: Cũng bởi vì nhân duyên ta tốt, cho nên phụ nhân trong thôn mới nguyện ý nói hết cho ta nghe, các nàng nói nàng là họ hàng xa của một gia đình ở trong thôn, năm nay mười ba tuổi, xinh như hoa như ngọc, nếu không phải vì gia cảnh sa sút, sợ là sẽ được gả vào phủ đệ nhà cao cửa rộng đi.
Nàng trời sinh khác hẳn người thường, nghe nói đôi mắt của nàng có thể nhìn thấy những thứ người bình thường không thấy được, từ sau khi đi vào thôn đã nhìn ra sinh tử của không ít người, bởi vậy cũng cứu được không ít mạng người ở trong thôn, cho nên thôn dân gọi nàng là tiên cô...
Như Tiểu Lam càng nghe trong lòng càng hoảng sợ.
Nói như vậy, nữ hài tử kia cũng có được đôi mắt âm dương.
Lúc trước nàng từng nghe Nhuận Nhi tỷ nói qua, chỉ có nữ tử Dục Sâm tộc mới có thể sinh ra hài tử có đôi mắt âm dương, chẳng lẽ tiên cô này cũng là do nữ tử Dục Sâm tộc sinh ra?
Như Tiểu Lam bất an nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan là loại người càng gặp chuyện càng thêm bình tĩnh: Ngươi thử đi hỏi thăm, xem có thể để chúng ta gặp mặt tiên cô một lần hay không.
Được rồi! Sử Đại Thiên thống khoái đáp, vừa ra đến trước cửa liền dương đầu khoe khoang trước mặt Huyền Ngọc.
Huyền Ngọc nắm chặt nắm tay, khớp xương rung động răng rắc.
Sử Đại Thiên lúc này mới bị dọa thay đổi sắc mặt, chạy đi nhanh như chớp.
Đêm đó bọn họ ngủ ở kho hàng, tuy rằng điều kiện có chút kém, nhưng vẫn còn hơn lúc ở trong rừng.
Chỉ là mấy ngày nay không có cách nào tắm rửa, Như Tiểu Lam cảm thấy tâm lý có chút bóng ma, bất quá thời điểm nàng chui người vào trong lòng Thanh Mặc Nhan, tất cả phiền não đều biến mất không thấy đâu.
Sáng sớm hôm sau Sử Đại Thiên liền chạy tới.
Thế tử, tiểu nhân đã làm thỏa đáng xong mọi chuyện. Sử Đại Thiên cười hắc hắc nói.
Nói. Thanh Mặc Nhan phun ra một chữ.
Ta quen biết với một quả phụ trong thôn, nàng là người giúp việc trong nhà tiên cô, nàng giúp ta chuyển lời tới tiên cô, nói là chúng ta muốn đi đến độc trùng cốc để tìm dược liệu, không biết phải làm sao mới có thể tiến vào độc trùng cốc, cầu nàng giúp đỡ nhìn một cái xem chúng ta có thể bình yên trở về hay không.
Quả nhiên Sử Đại Thiên am hiểu nhất vẫn là nói dối.
Như Tiểu Lam ở trong lòng mặc niệm cho Sử Đại Thiên hai giây.
Xem ra mệnh đội nón xanh của hắn sẽ không vứt đi được, cư nhiên quen biết với quả phụ... Sẽ không phải bị người ta coi là lốp xe dự phòng đi.
Sử Đại Thiên nào biết Như Tiểu Lam suy nghĩ cái gì. Hắn còn đang vui mừng chờ Thanh Mặc Nhan khích lệ hắn đâu.
Thanh Mặc Nhan quả nhiên không phụ kỳ vọng gật gật đầu: Tốt lắm, việc này liền để ngươi đi quan sát, cần gì cứ việc nói với Huyền Ngọc.
Người trong thôn phần lớn bần cùng, Thanh Mặc Nhan bọn họ mỗi lần ra ngoài, trên người đều mang theo không ít lộ phí, ở thời điểm như này vàng bạc liền phát huy ra uy lực cường đại.
Sử Đại Thiên hưng phấn tìm Huyền Ngọc, lấy từ trên tay đối phương năm lượng bạc rồi chạy đi.
Đến buổi trưa, mới thấy hắn chạy quay về.
Bốn vị đầu trọc kia cũng nghe được chuyện về tiên cô, muốn đi bái kiến, tiên cô đã đáp ứng rồi, buổi tối chúng ta cùng nhau đi qua, tiên cô nói là mở một bàn tiệc ăn chay mời mọi người.
Không nghĩ tới bốn tăng nhân kia cũng muốn đi.
Trong lòng Như Tiểu Lam lập tức cảm thấy không mấy vui vẻ.
Dù cho tu vi của bọn họ không thể làm gì nàng, nhưng nàng vẫn không thích bị người khác coi là yêu quái.
Thanh Mặc Nhan duỗi tay sờ sờ đầu nàng: Nếu không muốn đi nàng có thể ở lại đây chờ ta.
Mới không cần đâu. Như Tiểu Lam bĩu môi nói: Khó có dịp được gặp một người cũng có đôi mắt âm dương, ta như thế nào có thể bỏ qua.
Hay là nàng sợ ta sẽ bị người ta cướp mất? Thanh Mặc Nhan bổ sung một câu.
Như Tiểu Lam ngoài miệng tỏ ra không phục, nhưng bên trong lại có chút chột dạ.
Tất cả đều là do Sử Đại Thiên người này, hắn thổi phồng tiên cô kia giống như một đóa hoa, khiến trong lòng nàng cảm thấy không được thoải mái.
Lúc chạng vạng tối, Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam, còn có đám người Huyền Ngọc cùng Sử Đại Thiên đi đến một hộ gia đình ở phía đông.
Khác hoàn toàn với những cư dân khác ở trong thôn, nhà cửa hộ gia đình này cao lớn hơn rất nhiều, lại còn có cả tường viện.
Tiên cô ở cùng thúc thúc cùng thẩm thẩm nàng, mỗi lần nàng xem sinh tử giúp người trong thôn, đều sẽ thu được chút tài vật, cho nên thúc thúc cùng thẩm thẩm nàng đều đối đãi với nàng không tệ. Sử Đại Thiên giải thích với mọi người.
Đang nói chuyện, chợt thấy bốn vị tăng nhân đang từ trên đường nhỏ phía đối diện đi tới, áng mắt theo bản năng dừng ở trên người Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam không chút khách khí trừng mắt nhìn bọn họ một cái.
Thanh Mặc Nhan nắn tay Như Tiểu Lam, bước vào cửa đầu tiên.
Trong viện được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng lại không có hạ nhân hầu hạ, người tới giúp việc đều là phụ nhân trong thôn.
Chủ nhân tòa nhà ra chào hỏi mọi người.
Như Tiểu Lam vụng trộm đánh giá đối phương, đối phương là một nam tử tầm hơn ba mươi tuổi, người gầy khô, da rám nắng, nương tử hắn nhìn rất bình thường, cũng không có chỗ nào xuất sắc cả.
Sử Đại Thiên vội vàng giới thiệu nói: Đây là thúc thúc cùng thẩm thẩm của tiên cô.
Thanh Mặc Nhan chỉ gật đầu xem như chào hỏi.
Đối phương thấy hắn một thân y phục bất phàm, bên người còn mang theo hộ vệ. Cho nên có vẻ phá lệ ân cần.
Bốn gã tăng nhân lại không được đãi ngộ tốt như thế, mọi người chào hỏi lẫn nhau rồi đi vào trong nhà.
Một người thôn phụ tiến lên rót trà cho bọn họ, Sử Đại Thiên thấy thế chủ động tiếp lấy ấm trà. Khiến phụ nhân châm trà kia ngó hắn một cái.
Phụ nhân này chính là người thân mật của Sử Đại Thiên?
Như Tiểu Lam nhịn không được muốn bát quái, hoàn toàn không chú ý tới mọi người trong phòng đang nói chuyện gì.
Một lúc sau, thôn phụ vào phòng nói với bốn gã tăng nhân: Tiên cô nói thứ ăn chay đã được dọn lên, mời các vị khách quý ngồi vào vị trí.
Mọi người vào phòng khách.
Trên bàn là tám loại đồ ăn chay khác nhau, không thể gọi là tinh xảo, đều là món ăn thôn quê trong núi, nhưng lại mang theo chút phong vị riêng.
Rèm cửa vang lên, đi vào là một nữ tử dáng người nhỏ xinh.
Mọi người ngừng thở, đồng thời nhìn chằm chằm nàng.
Đến ngay cả Như Tiểu Lam cũng không thể không thừa nhận rằng hình dung lúc trước của Sử Đại Thiên cũng không phải nói quá, vị tiên cô này, thật đúng là xinh đẹp như hoa.
Bốn vị tăng nhân chắp hai tay thi lễ.
Tiên cô nhẹ nhàng phúc lễ, tư thế cư nhiên vô cùng tiêu chuẩn.
Như Tiểu Lam không hay làm mấy động tác phúc lễ, nhưng mà khi tiến cung, cũng từng nhìn thấy các nữ nhân trong cung phúc lễ qua. Không nghĩ tới ở một nơi thâm sơn cùng cốc thế này cũng có thể gặp được một nữ tử như vậy.
Khó trách Sử Đại Thiên nói nàng gia cảnh sa sút, bằng không sau này nhất định sẽ được gả vào một gia đình tốt.
Chư vị khách quý mời ngồi. Tiên cô ôn nhu mở miệng nói, thanh âm ôn nhu khí chất phi phàm.
Như Tiểu Lam theo bản năng nhích lại gần người Thanh Mặc Nhan.
Nhưng mà tiên cô vẫn luôn rũ mắt. Chưa từng nhìn bọn hắn lấy một cái, Như Tiểu Lam cảm thấy hành động của mình có chút trẻ con, vì thế có chút ngượng ngùng xê dịch sang bên cạnh. Muốn kéo ra chút khoảng cách với Thanh Mặc Nhan.
Đúng lúc này, từ phía dưới bàn vươn tới một cánh tay nhỏ bé lạnh như băng, dừng ở trên đùi Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam suýt nữa kêu ra tiếng, đứng bật dậy tránh thoát cánh tay kia.
Khách quý sao vậy? Thanh âm ôn nhu của tiên cô vang lên.
Như Tiểu Lam bất chấp ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhìn xuống phía dưới cái bàn.
Nơi đó rỗng tuếch, cái gì cũng không có.
Lông tóc Như Tiểu Lam dựng đứng, cánh tay vừa rồi từ đâu ra?
/370
|