Hoàng hôn buông xuống.
Trong thôn lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Như Tiểu Lam mượn ánh sáng ngọn nến cẩn thận vẽ từng đường nét chu sa lên lá bùa.
Vài lần Thanh Mặc Nhan nhìn qua, nàng đều không có phản ứng gì, thái độ nghiêm túc khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Ánh nến không tốt cho mắt, để mai vẽ đi. Thanh Mặc Nhan rốt cuộc nhịn không được tiến lên xoa bóp tay nàng.
Không được a, nếu muốn tất cả chúng ta đều có thể tiến vào độc trùng cốc, số lá bùa hiện tại còn chưa đủ, ta muốn chuẩn bị thêm một ít. Như Tiểu Lam tránh khỏi tay Thanh Mặc Nhan, thật cẩn thận đặt lá bùa vừa vẽ xong sang một bên.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Thế tử, Sử Đại Thiên đã trở về. Huyền Ngọc thông bẩm.
Để hắn tiến vào.
Huyền Ngọc lui ra ngoài. Một lúc sau Sử Đại Thiên mồ hôi đầy đầu chạy vào.
Nghe được cái gì? Như Tiểu Lam chờ mong buông bút chu sa xuống.
Sử Đại Thiên cười hắc hắc: Việc này cũng là nhờ tiểu nhân xuất mã, tiểu nhân đi đến trong thôn. Giúp đỡ vài thôn phụ làm việc, nghe các nàng nói nguyên lai tiên cô còn có một biểu đệ, mới có năm, sáu tuổi. Ở trong gian sương phòng kia, năm ngoái rơi xuống giếng chết đuối.
Chết đuối? Như Tiểu Lam lắp bắp kinh hãi.
Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm: Tại sao lại chết đuối, chẳng lẽ không có ai trông nom sao?
Chuyện này phải nói từ lúc tiên cô vừa đến đây. Sử Đại Thiên nói: Lúc ấy tiên cô chỉ là một nữ hài tử bình thường, cùng lúc mất đi song thân, tiến đến nương nhờ họ hàng, không nơi nương tựa, nàng vừa tới nơi này không lâu liền nhắc đi nhắc lại thứ tử khí gì đó, thúc thúc cùng thẩm thẩm nàng cũng không để ý, sau đó số lần nàng nói càng lúc càng nhiều, đến ngay cả người trong thôn cũng cảm thấy nàng có vấn đề, cho rằng nàng bị kích thích tinh thần nên mới trở nên bất thường.
Có một lần nàng nói với người ta là nhìn thấy tử khí quấn lấy biểu đệ của nàng, người khác không tin, sau đó biểu đệ của nàng thật sự rơi xuống giếng chết đuối, lúc này mọi người mới nhớ tới những lời lúc trước nàng nói, dần dần, mọi người đều cho rằng nàng có đôi mắt âm dương. Có thể nhìn thấy những thứ người thường không thể nhìn thấy, từ đó nàng được nhiều người tôn sùng là tiên cô, người trong thôn mỗi lần ra ngoài vào núi đều sẽ tới tìm nàng để xem sinh tử...
Thanh Mặc Nhan nhìn thoáng qua Như Tiểu Lam: Oán linh kia chính là biểu đệ của tiên cô?
Như Tiểu Lam nhớ lại bộ dáng oán linh kia, xác thực là bộ dáng tiểu hài tử.
Rốt cuộc hắn muốn nói với ta cái gì? Như Tiểu Lam suy nghĩ, oán linh chỉ hướng nơi hắn ở khi còn sống, để cho bọn họ biết thân phận của hắn, nhưng mà dù có biết được cái này thì cũng có ý nghĩa gì?
Như Tiểu Lam nghĩ mãi không ra.
Đúng lúc này, Huyền Ngọc ở ngoài cửa nói: Tiên cô chuẩn bị tiệc chay, mời Thế tử đi qua dùng bữa.
Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được thâm ý trong mắt đối phương.
Tiệc chay vẫn được đặt trong phòng khách, chỉ có mình tiên cô bồi tịch (*).
(*) Bồi tịch: Cùng tham dự yến tiệc
Như Tiểu Lam cố ý nói: Thúc thúc cùng thẩm thẩm vì sao không tới cùng dùng cơm với chúng ta?
Tiên cô cúi đầu, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt: Bọn họ có chút không quen ở cùng ta...
Đều là người trong nhà, tại sao lại không quen? Như Tiểu Lam ra vẻ khó hiểu.
Luôn có rất nhiều tử khí vờn quanh bên người ta, bọn họ cảm thấy không thoải mái. Tiên cô hơi buồn nói: Cũng may là ta đã quen.
Quen cái rắm! Bên người ngươi căn bản là không có tử khí.
Ánh mắt Như Tiểu Lam xẹt qua bên người tiên cô, trong phòng sạch sẽ thanh tịnh, cái gì cũng không có.
Mọi người an tĩnh dùng cơm, cánh tay Như Tiểu Lam ngắn, nhiều lần muốn gắp món ăn ở phía đối diện, lại luôn luôn thất bại.
Thanh Mặc Nhan gắp đồ ăn cho nàng, bỏ vào trong bát của nàng.
Như Tiểu Lam dương khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười nói cảm tạ với hắn.
Trên mặt Thanh Mặc Nhan không có quá nhiều biểu cảm, nhưng trong mắt lại khó nén tia sủng nịch.
Tiên cô ngồi đối diện thu hết một màn này vào trong mắt, ánh mắt hơi tối lại.
Các vị khách quý muốn đi độc trùng cốc?
Muốn tìm một loại dược liệu quan trọng. Nghe nói chỉ có ở trùng cốc mới có. Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nói.
Nói như thật vậy.
Như Tiểu Lam âm thầm bẹp miệng, quả nhiên nói dối gì đó không phải thế mạnh của nàng.
Trong độc trùng cốc có yêu nữ, cũng do nàng, nên hiện tại trong cốc mới có sương mù dày đặc, một khi không cẩn thận hít phải khí độc, sẽ khiến cho toàn thân thối rữa rồi chết, các vị khách quý vẫn là đừng nên đi mạo hiểm. Tiên cô khuyên nhủ.
Ta phải đi. Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nói: Ta cần loại dược liệu kia.
Xin mạo muội hỏi một một chút, vì sao công tử nhất định muốn có được loại dược liệu kia? Tiên cô không hiểu nhìn về phía Thanh Mặc Nhan. Ánh nến u ám, gương mặt Thanh Mặc Nhan có vẻ phá lệ rõ ràng, tiên cô chỉ nhìn thoáng qua liền lập tức cúi đầu. Ẩn giấu hai gò má đã thoáng đỏ ửng.
Là phu nhân của ta cần loại dược liệu kia.
Như Tiểu Lam thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, tại sao lại đổ lên người ta a.
Công tử đổi xử với phu nhân mình thật tốt... Tiên cô buồn bã nói, hoàn toàn không phát giác trong giọng nói của mình có chút ghen tuông.
Phu nhân của ta, ta đương nhiên phải đối xử tốt với nàng. Thanh Mặc Nhan vươn tay, ở trước mặt mọi người nhẹ nhàng vân vê vành tai Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam ngây ra như phỗng.
Ánh mắt tràn đầy tình yêu này là tình huống gì, Thiếu khanh đại nhân đây đâu phải là tác phong của ngài a.
Thanh Mặc Nhan mỉm cười với nàng. Chậm rãi cúi người lại đây, hôn lên má nàng một cái.
Đỉnh đầu Như Tiểu Lam xuy xuy bốc khói, toàn bộ mặt đỏ như trái táo.
Dù cho nàng cảm thấy trong chuyện này có quỷ, nhưng vẫn không nhịn được đỏ bừng mặt, làm hành động thân mật trước mặt nhiều người như thế, không đúng a. Thanh Mặc Nhan rốt cuộc là có mục đích gì?
Tiên cô rũ mắt xuống, yên lặng dùng đôi đũa gắp cơm trong bát.
Như Tiểu Lam chú ý tới, đến lúc xong bữa, tiên cô mới chỉ dùng được nửa chén cơm.
Thanh Mặc Nhan muốn mang theo Như Tiểu Lam cáo từ, lại bị tiên cô ngăn cản.
Thời gian còn sớm, nơi này của ta còn có chút trà ngon. Các vị có muốn nếm thử hay không?
Nghe nói uống trà, trong lòng Như Tiểu Lam không hiểu sao lại lộp bộp một chút.
Hảo. Ánh mắt Thanh Mặc Nhan hơi híp, ẩn giấu tia sáng sắc bén nơi đáy mắt.
Thẩm thẩm tiên cô bưng ấm trà vào. Tiên cô tự tay pha trà.
Như Tiểu Lam chú ý tới động tác của đối phương, không thể không thừa nhận, động tác của nàng vô cùng đẹp mắt, dù cho nàng không hiểu về trà cụ cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Thanh Mặc Nhan nhìn động tác thuần thục của đối phương, ẩn ẩn mở miệng nói: Trước kia tiên cô có học qua trà nghệ đi? Ngoài ra còn học thêm những thứ nào nữa?
Nhắc tới việc này, tiên cô mới lộ ra tươi cười ngây ngô của thiếu nữ: Đều học qua một ít, trước kia gia phụ rất nghiêm khắc với ta, cầm kỳ thư họa đều có mời sư phụ giáo tập qua.
Không nghĩ tới tiên cô cũng là tiểu thư khuê các. Thanh Mặc Nhan tán thưởng một câu: Rất xứng gả vào phủ đệ nhà cao cửa rộng.
Như Tiểu Lam lặng lẽ nhìn về phía Thanh Mặc Nhan, tại sao câu khen ngợi này nghe qua lại có chút kỳ quái, giống như là mang theo ý châm chọc đâu.
Tiên cô cũng không chú ý tới thâm ý khác trong lời nói của Thanh Mặc Nhan, pha trà xong, nàng tự tay rót cho Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam mỗi người một chén.
Thỉnh công tử cùng phu nhân ngài nếm thử, tuy trà này so ra kém hơn những loại trà quý giá, nhưng cũng rất đặc biệt.
Như Tiểu Lam ngửi ngửi chén trà trước mặt, không đợi nàng kịp làm gì, Thanh Mặc Nhan đột nhiên duỗi tay qua, cầm chén trà của nàng đi.
Công tử? Tiên cô lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trơ mắt nhìn Thanh Mặc Nhan trao đổi chén trà của hắn với Như Tiểu Lam.
Trong thôn lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Như Tiểu Lam mượn ánh sáng ngọn nến cẩn thận vẽ từng đường nét chu sa lên lá bùa.
Vài lần Thanh Mặc Nhan nhìn qua, nàng đều không có phản ứng gì, thái độ nghiêm túc khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Ánh nến không tốt cho mắt, để mai vẽ đi. Thanh Mặc Nhan rốt cuộc nhịn không được tiến lên xoa bóp tay nàng.
Không được a, nếu muốn tất cả chúng ta đều có thể tiến vào độc trùng cốc, số lá bùa hiện tại còn chưa đủ, ta muốn chuẩn bị thêm một ít. Như Tiểu Lam tránh khỏi tay Thanh Mặc Nhan, thật cẩn thận đặt lá bùa vừa vẽ xong sang một bên.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Thế tử, Sử Đại Thiên đã trở về. Huyền Ngọc thông bẩm.
Để hắn tiến vào.
Huyền Ngọc lui ra ngoài. Một lúc sau Sử Đại Thiên mồ hôi đầy đầu chạy vào.
Nghe được cái gì? Như Tiểu Lam chờ mong buông bút chu sa xuống.
Sử Đại Thiên cười hắc hắc: Việc này cũng là nhờ tiểu nhân xuất mã, tiểu nhân đi đến trong thôn. Giúp đỡ vài thôn phụ làm việc, nghe các nàng nói nguyên lai tiên cô còn có một biểu đệ, mới có năm, sáu tuổi. Ở trong gian sương phòng kia, năm ngoái rơi xuống giếng chết đuối.
Chết đuối? Như Tiểu Lam lắp bắp kinh hãi.
Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm: Tại sao lại chết đuối, chẳng lẽ không có ai trông nom sao?
Chuyện này phải nói từ lúc tiên cô vừa đến đây. Sử Đại Thiên nói: Lúc ấy tiên cô chỉ là một nữ hài tử bình thường, cùng lúc mất đi song thân, tiến đến nương nhờ họ hàng, không nơi nương tựa, nàng vừa tới nơi này không lâu liền nhắc đi nhắc lại thứ tử khí gì đó, thúc thúc cùng thẩm thẩm nàng cũng không để ý, sau đó số lần nàng nói càng lúc càng nhiều, đến ngay cả người trong thôn cũng cảm thấy nàng có vấn đề, cho rằng nàng bị kích thích tinh thần nên mới trở nên bất thường.
Có một lần nàng nói với người ta là nhìn thấy tử khí quấn lấy biểu đệ của nàng, người khác không tin, sau đó biểu đệ của nàng thật sự rơi xuống giếng chết đuối, lúc này mọi người mới nhớ tới những lời lúc trước nàng nói, dần dần, mọi người đều cho rằng nàng có đôi mắt âm dương. Có thể nhìn thấy những thứ người thường không thể nhìn thấy, từ đó nàng được nhiều người tôn sùng là tiên cô, người trong thôn mỗi lần ra ngoài vào núi đều sẽ tới tìm nàng để xem sinh tử...
Thanh Mặc Nhan nhìn thoáng qua Như Tiểu Lam: Oán linh kia chính là biểu đệ của tiên cô?
Như Tiểu Lam nhớ lại bộ dáng oán linh kia, xác thực là bộ dáng tiểu hài tử.
Rốt cuộc hắn muốn nói với ta cái gì? Như Tiểu Lam suy nghĩ, oán linh chỉ hướng nơi hắn ở khi còn sống, để cho bọn họ biết thân phận của hắn, nhưng mà dù có biết được cái này thì cũng có ý nghĩa gì?
Như Tiểu Lam nghĩ mãi không ra.
Đúng lúc này, Huyền Ngọc ở ngoài cửa nói: Tiên cô chuẩn bị tiệc chay, mời Thế tử đi qua dùng bữa.
Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được thâm ý trong mắt đối phương.
Tiệc chay vẫn được đặt trong phòng khách, chỉ có mình tiên cô bồi tịch (*).
(*) Bồi tịch: Cùng tham dự yến tiệc
Như Tiểu Lam cố ý nói: Thúc thúc cùng thẩm thẩm vì sao không tới cùng dùng cơm với chúng ta?
Tiên cô cúi đầu, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt: Bọn họ có chút không quen ở cùng ta...
Đều là người trong nhà, tại sao lại không quen? Như Tiểu Lam ra vẻ khó hiểu.
Luôn có rất nhiều tử khí vờn quanh bên người ta, bọn họ cảm thấy không thoải mái. Tiên cô hơi buồn nói: Cũng may là ta đã quen.
Quen cái rắm! Bên người ngươi căn bản là không có tử khí.
Ánh mắt Như Tiểu Lam xẹt qua bên người tiên cô, trong phòng sạch sẽ thanh tịnh, cái gì cũng không có.
Mọi người an tĩnh dùng cơm, cánh tay Như Tiểu Lam ngắn, nhiều lần muốn gắp món ăn ở phía đối diện, lại luôn luôn thất bại.
Thanh Mặc Nhan gắp đồ ăn cho nàng, bỏ vào trong bát của nàng.
Như Tiểu Lam dương khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười nói cảm tạ với hắn.
Trên mặt Thanh Mặc Nhan không có quá nhiều biểu cảm, nhưng trong mắt lại khó nén tia sủng nịch.
Tiên cô ngồi đối diện thu hết một màn này vào trong mắt, ánh mắt hơi tối lại.
Các vị khách quý muốn đi độc trùng cốc?
Muốn tìm một loại dược liệu quan trọng. Nghe nói chỉ có ở trùng cốc mới có. Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nói.
Nói như thật vậy.
Như Tiểu Lam âm thầm bẹp miệng, quả nhiên nói dối gì đó không phải thế mạnh của nàng.
Trong độc trùng cốc có yêu nữ, cũng do nàng, nên hiện tại trong cốc mới có sương mù dày đặc, một khi không cẩn thận hít phải khí độc, sẽ khiến cho toàn thân thối rữa rồi chết, các vị khách quý vẫn là đừng nên đi mạo hiểm. Tiên cô khuyên nhủ.
Ta phải đi. Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nói: Ta cần loại dược liệu kia.
Xin mạo muội hỏi một một chút, vì sao công tử nhất định muốn có được loại dược liệu kia? Tiên cô không hiểu nhìn về phía Thanh Mặc Nhan. Ánh nến u ám, gương mặt Thanh Mặc Nhan có vẻ phá lệ rõ ràng, tiên cô chỉ nhìn thoáng qua liền lập tức cúi đầu. Ẩn giấu hai gò má đã thoáng đỏ ửng.
Là phu nhân của ta cần loại dược liệu kia.
Như Tiểu Lam thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, tại sao lại đổ lên người ta a.
Công tử đổi xử với phu nhân mình thật tốt... Tiên cô buồn bã nói, hoàn toàn không phát giác trong giọng nói của mình có chút ghen tuông.
Phu nhân của ta, ta đương nhiên phải đối xử tốt với nàng. Thanh Mặc Nhan vươn tay, ở trước mặt mọi người nhẹ nhàng vân vê vành tai Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam ngây ra như phỗng.
Ánh mắt tràn đầy tình yêu này là tình huống gì, Thiếu khanh đại nhân đây đâu phải là tác phong của ngài a.
Thanh Mặc Nhan mỉm cười với nàng. Chậm rãi cúi người lại đây, hôn lên má nàng một cái.
Đỉnh đầu Như Tiểu Lam xuy xuy bốc khói, toàn bộ mặt đỏ như trái táo.
Dù cho nàng cảm thấy trong chuyện này có quỷ, nhưng vẫn không nhịn được đỏ bừng mặt, làm hành động thân mật trước mặt nhiều người như thế, không đúng a. Thanh Mặc Nhan rốt cuộc là có mục đích gì?
Tiên cô rũ mắt xuống, yên lặng dùng đôi đũa gắp cơm trong bát.
Như Tiểu Lam chú ý tới, đến lúc xong bữa, tiên cô mới chỉ dùng được nửa chén cơm.
Thanh Mặc Nhan muốn mang theo Như Tiểu Lam cáo từ, lại bị tiên cô ngăn cản.
Thời gian còn sớm, nơi này của ta còn có chút trà ngon. Các vị có muốn nếm thử hay không?
Nghe nói uống trà, trong lòng Như Tiểu Lam không hiểu sao lại lộp bộp một chút.
Hảo. Ánh mắt Thanh Mặc Nhan hơi híp, ẩn giấu tia sáng sắc bén nơi đáy mắt.
Thẩm thẩm tiên cô bưng ấm trà vào. Tiên cô tự tay pha trà.
Như Tiểu Lam chú ý tới động tác của đối phương, không thể không thừa nhận, động tác của nàng vô cùng đẹp mắt, dù cho nàng không hiểu về trà cụ cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Thanh Mặc Nhan nhìn động tác thuần thục của đối phương, ẩn ẩn mở miệng nói: Trước kia tiên cô có học qua trà nghệ đi? Ngoài ra còn học thêm những thứ nào nữa?
Nhắc tới việc này, tiên cô mới lộ ra tươi cười ngây ngô của thiếu nữ: Đều học qua một ít, trước kia gia phụ rất nghiêm khắc với ta, cầm kỳ thư họa đều có mời sư phụ giáo tập qua.
Không nghĩ tới tiên cô cũng là tiểu thư khuê các. Thanh Mặc Nhan tán thưởng một câu: Rất xứng gả vào phủ đệ nhà cao cửa rộng.
Như Tiểu Lam lặng lẽ nhìn về phía Thanh Mặc Nhan, tại sao câu khen ngợi này nghe qua lại có chút kỳ quái, giống như là mang theo ý châm chọc đâu.
Tiên cô cũng không chú ý tới thâm ý khác trong lời nói của Thanh Mặc Nhan, pha trà xong, nàng tự tay rót cho Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam mỗi người một chén.
Thỉnh công tử cùng phu nhân ngài nếm thử, tuy trà này so ra kém hơn những loại trà quý giá, nhưng cũng rất đặc biệt.
Như Tiểu Lam ngửi ngửi chén trà trước mặt, không đợi nàng kịp làm gì, Thanh Mặc Nhan đột nhiên duỗi tay qua, cầm chén trà của nàng đi.
Công tử? Tiên cô lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trơ mắt nhìn Thanh Mặc Nhan trao đổi chén trà của hắn với Như Tiểu Lam.
/370
|