Hoàng triều Thiên Phượng, Phượng Hoàng thành Phượng Hoàng Sơn
Ngày mười bảy âm lịch, thời tiết âm u, chỉ có vài ngôi sao ẩn hiện trên bầu trời, ánh trăng rọi xuống rừng sâu, tạo nên một khung cảnh thật quỷ dị, từng đợt gió lạnh thổi qua, các nhành cây giương nanh múa vuốt, ma xát tạo ra âm thanh xào xạc, thú hoang trong núi rống thành tiếng lớn, không khí ngày hôm nay quả kì lạ.
Lúc này, chỉ thấy một bóng dáng gầy yếu mang theo một nữ oa ( nữ hài tử ) bảy tuổi lén lút chạy vào núi sâu, thật cẩn thận đem nữ oa bỏ trên mặt đất, xoa xoa mồ hôi trên trán, dùng tay xem xét nữ oa không còn thở, mới mở miệng nói:
đích nữ thì có chỗ nào tốt, phủ Thừa Tướng đúng là địa phương ăn tươi nuốt sống người, ngay cả Đại tiểu thư cũng bị hạ độc , Đại tiểu thư còn nhỏ, dung mạo không còn, vậy mà cuối cùng vẫn không tránh được một kiếp, Đại tiểu thư, oan có đầu, nợ có chủ. Nếu ngươi muốn báo thù thì cũng đừng tìm ta, muốn tìm thì tìm phu nhân, ta đây không có cách nào, ngươi sớm đầu thai đi, kiếp sau không nên sinh ra ở gia đình như vậy. . .
Sau khi nói xong liền lấy chiếu đắp lên người nữ oa, quỳ xuống hướng nữ oa bái lạy vài cái, liền đứng dậy rời đi.
nữ oa mặt không chút máu nằm ở nơi đó, đột nhiên lúc này đem chiếu xốc lên ho nhẹ một tiếng , phun ra một bải nước máu đen, lông mi run rẩy mở mắt, hô hấp khó khăn
Khụ khụ. . . Đau quá. . . Ta làm sao vậy, không phải bị Sở Kiều giết trong lúc làm nhiệm vụ rồi sao, như thế nào cả người đều đau như vậy?
A Cửu là sát thủ đứng đầu trong tổ chức M, bình thường lúc làm nhiệm vụ phải sử dụng các loại vũ khí giết người, thì a Cửu am hiểu nhất chính là dùng độc. Mà Sở Kiều lại chính là nam nhân mà nàng yêu, trước đây A Cửu cùng Sở Kiều lớn lên trong cô nhi viện, 5 tuổi hai người lén ra ngoài chơi, được tổ chức sát thủ M nhìn trúng, từ đó về sau gia nhập tổ chức, lúc bắt đầu huấn luyện có hơn một trăm người, nhưng cuối cùng chỉ chọn ra hai mươi người giỏi nhất tham gia khóa huấn luyện đặc biệt. Mười ba tuổi, hai người được điều tới bộ phận nhiệm vụ đặc thù, trong suốt thời gian đó hai người tương trợ lẫn nhau, bởi vì chưa từng thất bại, nên nhiệm vụ hai người nhận càng ngày càng nhiều, sau một hồi thì trở thành kim bài sát thủ, tuy rằng vất vả, nguy hiểm, nhưng nhìn đến tiền trong két ngày càng nhiều, a Cửu liền thấy vui mừng , mà Sở Kiều trước giờ vẫn thích a Cửu, nhưng nàng chỉ xem hắn là ca ca, 18 tuổi Sở kiều hướng a Cửu thổ lộ , cũng đối a Cửu nói cả đời sẽ đối xử thật tốt với nàng, tương lai về sau sẽ cùng a Cửu sống bình yên qua ngày, mà a Cửu cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới người này sẽ thích mình, hai người bọn họ từ nhỏ đã quen biết, mà nàng vẫn xem Sở Kiều là ca ca, bọn họ mỗi ngày đều sống trong máu tươi, Sở Kiều lại là người duy nhất đối tốt với nàng, sao không cho hắn một cơ hội, cũng như cho mình một cơ hội.
Tương lai có cuộc sống bình yên như thế, nên nàng đồng ý cùng hắn thử một lần, cứ như vậy hạnh phúc hai năm trời, Sở Kiều đối a Cửu cũng tốt, nên dần dần nàng yêu hắn thật sự, hai mươi tuổi muốn cho hắn bất ngờ, nàng xin rời khỏi tổ chức, sinh nhật liền đem thứ quý giá nhất của mình trao cho hắn. Mà một tháng sau Sở Kiều có qua lại với một người phụ nữ, người này bộ dạng vô cùng xinh đẹp, cũng tìm cách bò lên người hắn, nhưng một thời gian sau Sở Kiều liền trốn tránh, hắn biết loại nữ nhân này không nên dây vào, hối hận không kịp, ai ngờ lão Đại biết Sở Kiều đùa bỡn nữ nhi của mình, kết quả lão liền phái người trong tổ chức đuổi giết hắn, lúc này nữ nhân kia tìm được hắn, nói với hắn giết chết nàng, cưới nàng ta, sau đó vị trí lão đại sẽ thuộc về hắn, bằng không sẽ đuổi giết hắn cả đời. Không nghĩ hắn ham mê danh vọng mà phản bội mình, lợi dụng lúc làm nhiệm vụ nổ súng giết nàng, mà a Cửu trước khi chết thấy được người đàn bà kia cư nhiên đem Sở Kiều bắn chết, thì ra nữ nhân này chỉ muốn báo thù cho nam nhân mà ả yêu nhất, đơn giản a Cửu cùng Sở Kiều trong lúc làm nhiệm vụ đã giết chết vị hôn phu của nàng. . .
A Cửu đang nghĩ ngợi, trên đầu lại truyền đến từng cơn đau: đau quá, nàng còn sống nhưng sao tay chân lại không thể cử động , thân thể này còn nhỏ như vậy mà trúng độc rồi sao, thật sự muốn cười, nàng vừa là sát thủ vừa là bác sĩ, lại không thể chữa trị cho bản thân mình, xuyên qua cứ vậy mà chết ư?
Lạnh quá
A Cửu một trận mê man, đang suy nghĩ đây là nơi nào mà gió lạnh như vậy, là ai bỏ nàng ở lại, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy một lão nhân tóc trắng, tóc chỉ dùng một cây trâm bó buộc , mặt đầy hồng quang, hai mắt sáng ngời, đang chăm chú nhìn nàng, nhíu mi,
Nói: ai mà tàn nhẫn như vậy, lại hạ túy hồng nhan cùng thiên độc trên người một đứa bé, đủ ngoan độc, cái gọi là túy hồng nhan khiến cho hai má người trúng độc xuất hiện vết bớt, trúng độc càng sâu bớt càng nặng, mà thiên độc còn lại chính là độc dược tử vong.
A Cửu ngẩng đầu nhìn lão nhân này, thầm nghĩ: Thì ra là người am hiểu về độc, không được, nhất định phải khiến hắn cứu mình.
Sau khi hạ quyết tâm, nàng nhìn nhìn lão nhân, lại không giống khẩu khí cầu xin liền nói: Cứu ta. . . Ta không muốn chết. . .
Lão nhân lấy tay vuốt chòm râu, trong mắt hiện lên một tia tính kế, nhìn Tiểu Cửu: Ta cho tới bây giờ cũng không vô duyên vô cớ cứu người, ngươi có cái gì để ta phải cứu ngươi?
A Cửu nhìn lão nhân, suy nghĩ trong lòng, đúng là lão hồ ly rồi nói: Ngươi xem ta cái gì cũng không có, tiền không có, chỉ có cái mạng này, ngươi muốn gì, nói điều kiện đi, ta đồng ý. Lão nhân nói: Ta cần người thử nghiệm . A Cửu đáp rõ ràng: Thành giao .
Lão nhân kinh ngạc nhìn a Cửu, trong mắt hiện lên một tia nghi vấn sau đó nói: Ta muốn chính là người thử độc, ngươi không hối hận? A Cửu người không có khí lực , liền nói: Mạng không còn, ta còn có lựa chọn khác sao? Hiển nhiên lão nhân thực thưởng thức tiểu nữ nhi lạnh nhạt lại thông minh này, lại vuốt vuốt chòm râu, lão âm thầm tán thưởng: Uh, đi thôi , sau đó bế nàng dùng khinh công rời khỏi đáy núi, nơi đây lại trở về thời điểm ban đầu, khi chưa có ai xuất hiện. . .
Ngày mười bảy âm lịch, thời tiết âm u, chỉ có vài ngôi sao ẩn hiện trên bầu trời, ánh trăng rọi xuống rừng sâu, tạo nên một khung cảnh thật quỷ dị, từng đợt gió lạnh thổi qua, các nhành cây giương nanh múa vuốt, ma xát tạo ra âm thanh xào xạc, thú hoang trong núi rống thành tiếng lớn, không khí ngày hôm nay quả kì lạ.
Lúc này, chỉ thấy một bóng dáng gầy yếu mang theo một nữ oa ( nữ hài tử ) bảy tuổi lén lút chạy vào núi sâu, thật cẩn thận đem nữ oa bỏ trên mặt đất, xoa xoa mồ hôi trên trán, dùng tay xem xét nữ oa không còn thở, mới mở miệng nói:
đích nữ thì có chỗ nào tốt, phủ Thừa Tướng đúng là địa phương ăn tươi nuốt sống người, ngay cả Đại tiểu thư cũng bị hạ độc , Đại tiểu thư còn nhỏ, dung mạo không còn, vậy mà cuối cùng vẫn không tránh được một kiếp, Đại tiểu thư, oan có đầu, nợ có chủ. Nếu ngươi muốn báo thù thì cũng đừng tìm ta, muốn tìm thì tìm phu nhân, ta đây không có cách nào, ngươi sớm đầu thai đi, kiếp sau không nên sinh ra ở gia đình như vậy. . .
Sau khi nói xong liền lấy chiếu đắp lên người nữ oa, quỳ xuống hướng nữ oa bái lạy vài cái, liền đứng dậy rời đi.
nữ oa mặt không chút máu nằm ở nơi đó, đột nhiên lúc này đem chiếu xốc lên ho nhẹ một tiếng , phun ra một bải nước máu đen, lông mi run rẩy mở mắt, hô hấp khó khăn
Khụ khụ. . . Đau quá. . . Ta làm sao vậy, không phải bị Sở Kiều giết trong lúc làm nhiệm vụ rồi sao, như thế nào cả người đều đau như vậy?
A Cửu là sát thủ đứng đầu trong tổ chức M, bình thường lúc làm nhiệm vụ phải sử dụng các loại vũ khí giết người, thì a Cửu am hiểu nhất chính là dùng độc. Mà Sở Kiều lại chính là nam nhân mà nàng yêu, trước đây A Cửu cùng Sở Kiều lớn lên trong cô nhi viện, 5 tuổi hai người lén ra ngoài chơi, được tổ chức sát thủ M nhìn trúng, từ đó về sau gia nhập tổ chức, lúc bắt đầu huấn luyện có hơn một trăm người, nhưng cuối cùng chỉ chọn ra hai mươi người giỏi nhất tham gia khóa huấn luyện đặc biệt. Mười ba tuổi, hai người được điều tới bộ phận nhiệm vụ đặc thù, trong suốt thời gian đó hai người tương trợ lẫn nhau, bởi vì chưa từng thất bại, nên nhiệm vụ hai người nhận càng ngày càng nhiều, sau một hồi thì trở thành kim bài sát thủ, tuy rằng vất vả, nguy hiểm, nhưng nhìn đến tiền trong két ngày càng nhiều, a Cửu liền thấy vui mừng , mà Sở Kiều trước giờ vẫn thích a Cửu, nhưng nàng chỉ xem hắn là ca ca, 18 tuổi Sở kiều hướng a Cửu thổ lộ , cũng đối a Cửu nói cả đời sẽ đối xử thật tốt với nàng, tương lai về sau sẽ cùng a Cửu sống bình yên qua ngày, mà a Cửu cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới người này sẽ thích mình, hai người bọn họ từ nhỏ đã quen biết, mà nàng vẫn xem Sở Kiều là ca ca, bọn họ mỗi ngày đều sống trong máu tươi, Sở Kiều lại là người duy nhất đối tốt với nàng, sao không cho hắn một cơ hội, cũng như cho mình một cơ hội.
Tương lai có cuộc sống bình yên như thế, nên nàng đồng ý cùng hắn thử một lần, cứ như vậy hạnh phúc hai năm trời, Sở Kiều đối a Cửu cũng tốt, nên dần dần nàng yêu hắn thật sự, hai mươi tuổi muốn cho hắn bất ngờ, nàng xin rời khỏi tổ chức, sinh nhật liền đem thứ quý giá nhất của mình trao cho hắn. Mà một tháng sau Sở Kiều có qua lại với một người phụ nữ, người này bộ dạng vô cùng xinh đẹp, cũng tìm cách bò lên người hắn, nhưng một thời gian sau Sở Kiều liền trốn tránh, hắn biết loại nữ nhân này không nên dây vào, hối hận không kịp, ai ngờ lão Đại biết Sở Kiều đùa bỡn nữ nhi của mình, kết quả lão liền phái người trong tổ chức đuổi giết hắn, lúc này nữ nhân kia tìm được hắn, nói với hắn giết chết nàng, cưới nàng ta, sau đó vị trí lão đại sẽ thuộc về hắn, bằng không sẽ đuổi giết hắn cả đời. Không nghĩ hắn ham mê danh vọng mà phản bội mình, lợi dụng lúc làm nhiệm vụ nổ súng giết nàng, mà a Cửu trước khi chết thấy được người đàn bà kia cư nhiên đem Sở Kiều bắn chết, thì ra nữ nhân này chỉ muốn báo thù cho nam nhân mà ả yêu nhất, đơn giản a Cửu cùng Sở Kiều trong lúc làm nhiệm vụ đã giết chết vị hôn phu của nàng. . .
A Cửu đang nghĩ ngợi, trên đầu lại truyền đến từng cơn đau: đau quá, nàng còn sống nhưng sao tay chân lại không thể cử động , thân thể này còn nhỏ như vậy mà trúng độc rồi sao, thật sự muốn cười, nàng vừa là sát thủ vừa là bác sĩ, lại không thể chữa trị cho bản thân mình, xuyên qua cứ vậy mà chết ư?
Lạnh quá
A Cửu một trận mê man, đang suy nghĩ đây là nơi nào mà gió lạnh như vậy, là ai bỏ nàng ở lại, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy một lão nhân tóc trắng, tóc chỉ dùng một cây trâm bó buộc , mặt đầy hồng quang, hai mắt sáng ngời, đang chăm chú nhìn nàng, nhíu mi,
Nói: ai mà tàn nhẫn như vậy, lại hạ túy hồng nhan cùng thiên độc trên người một đứa bé, đủ ngoan độc, cái gọi là túy hồng nhan khiến cho hai má người trúng độc xuất hiện vết bớt, trúng độc càng sâu bớt càng nặng, mà thiên độc còn lại chính là độc dược tử vong.
A Cửu ngẩng đầu nhìn lão nhân này, thầm nghĩ: Thì ra là người am hiểu về độc, không được, nhất định phải khiến hắn cứu mình.
Sau khi hạ quyết tâm, nàng nhìn nhìn lão nhân, lại không giống khẩu khí cầu xin liền nói: Cứu ta. . . Ta không muốn chết. . .
Lão nhân lấy tay vuốt chòm râu, trong mắt hiện lên một tia tính kế, nhìn Tiểu Cửu: Ta cho tới bây giờ cũng không vô duyên vô cớ cứu người, ngươi có cái gì để ta phải cứu ngươi?
A Cửu nhìn lão nhân, suy nghĩ trong lòng, đúng là lão hồ ly rồi nói: Ngươi xem ta cái gì cũng không có, tiền không có, chỉ có cái mạng này, ngươi muốn gì, nói điều kiện đi, ta đồng ý. Lão nhân nói: Ta cần người thử nghiệm . A Cửu đáp rõ ràng: Thành giao .
Lão nhân kinh ngạc nhìn a Cửu, trong mắt hiện lên một tia nghi vấn sau đó nói: Ta muốn chính là người thử độc, ngươi không hối hận? A Cửu người không có khí lực , liền nói: Mạng không còn, ta còn có lựa chọn khác sao? Hiển nhiên lão nhân thực thưởng thức tiểu nữ nhi lạnh nhạt lại thông minh này, lại vuốt vuốt chòm râu, lão âm thầm tán thưởng: Uh, đi thôi , sau đó bế nàng dùng khinh công rời khỏi đáy núi, nơi đây lại trở về thời điểm ban đầu, khi chưa có ai xuất hiện. . .
/22
|