Trong thư phòng
Tâm tư lúc này của phượng Thừa tướng cơ bản là không nằm trên ván cờ, sau mấy ván liền nói phượng thường vũ bồi long thiên tuyệt đi dạo ở hoa viên, lát sau thì tự mình đứng dậy đi lan uyển tìm Vương thị nói chuyện, dặn dò Vương thị cần phải tự mình đi thanh hà viên lừa phượng ngâm cửu đến tiền thính (sảnh ngoài) dùng bữa.
Thời gian đã đến, Vương thị dẫn đám nha hoàn cùng tôn mama đi vào thanh hà viên, vừa vào trong thì liền thể hiện sự khó chịu, bà dùng khăn che cái mũi của mình, nói tôn ma ma đi gọi phượng ngâm cửu đến tiền thính dùng bữa.
Tôn ma ma thấy trong sân không có người liền hô ︰ Đại tiểu thư, lão gia nói người đến tiền thính dùng bữa.
Khẩu khí kia không có một chút gì gọi là tôn kính, thậm chí còn mang theo một tia ghét bỏ.
Lúc này, Thanh Ảnh từ trong phòng đi ra, thấy tôn ma ma thì không khách khí nói ︰ Vị ma ma này, tiểu thư chúng ta hôm nay đi đường mệt mỏi, hiện giờ còn đang ngủ, vừa rồi có phân phó buổi tối sẽ không dùng bữa , phiền ngươi quay về nói với Thừa tướng một tiếng.
Tôn ma ma nhất thời sửng sốt, giờ này mà còn ngủ ? bà quay đầu nhìn về phía Vương thị, Vương thị không có cách nào liền hắng giọng một cái, ôn nhu nói ︰ Mau đi gọi đại tiểu thư dậy, lão gia đã dặn dò ta tự mình đón đại tiểu thư đến tiền thính dùng bữa, đứa nhỏ này mới trở về sao có thể để bụng đói đi ngủ, nàng không chăm sóc bản thân mình, ta sẽ đau lòng.
Ý của lão gia là để bà tự mình đi đón phượng ngâm cửu đến tiền thính, bằng không bà cũng không nguyện ý đến cái viện hẻo lánh này, lại không ngờ tiểu tiện nhân này còn đang ngủ.
Phượng ngâm cửu đã sớm tỉnh dậy, nhưng vẫn nằm trên giường lười cử động, lời nói của Vương thị nàng nghe rất rõ ràng, ngay lập tức tự rùng mình một cái, cả người đều nổi da gà, trong lòng liền cảm khái nói︰ bái phục, ảnh hậu thế kỷ hai mươi mốt có diễn thì cũng chưa chắc trụ được một phút đã bị Vương thị tiêu diệt , kỹ thuật diễn đỉnh cao.
Trong lòng cười lạnh nói ︰ Tại sao nhất định phải dẫn nàng đến tiền thính dùng bữa, nguyên nhân sâu xa có lẽ là do thái tử hôm nay tới đây, trước khi để nàng tự mình nói với thái hậu chuyện lui hôn, để nàng trước trao đổi tín vật, có như vậy thì thái hậu cũng không thể can thiệp . Nhưng thật ra vậy cũng tốt, sớm muộn gì cũng phải từ hôn, thừa dịp hôm nay thái tử ở đây, lui cũng tốt, chỉ là không biết ý thái tử như thế nào.
Vì thế, liền nói với Thanh Ảnh︰ Thanh Ảnh, ai đang ở ngoài nói chuyện, có việc gì?
Thanh Ảnh vừa nghe tiểu thư nhà mình lên tiếng liền biết tiểu thư là muốn đi gặp thái tử.
Vì thế trả lời︰ tiểu thư, là Vương phu nhân, nàng nói mừng ngày người quay về, muốn dẫn người đến tiền thính dùng bữa.
Vương thị vừa nghe phượng ngâm cửu tỉnh, thì nhanh chóng bước vào phòng, từ đằng xa đã thấy được phượng ngâm cửu nằm trên giường nghỉ ngơi, trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ nhưng rất nhanh liền biến mất, bà cho rằng sẽ không có ai phát hiện, nhưng hành động này làm sao trốn được đôi mắt của phượng ngâm cửu, nàng nhìn thấu từng biểu tình trên mặt của bà ta. Vương thị đi tới mép giường liền nói ︰ Cửu nhi, ngươi mới trở về, bữa cơm này là vì ngươi mà tổ chức, ngươi thế nào có thể không đi, cũng nhân dịp này nhận thức lại với muội muội, hơn nữa, làm gì có người nào để bụng đói mà đi ngủ, ngươi không đau lòng, ta và phụ thân ngươi sẽ đau lòng, mau mau sửa soạn một chút, ta dẫn ngươi đi tiền thính, chúng ta người một nhà cùng nhau dùng cơm. Vương thị nói xong thì an vị ngồi trên ghế chờ phượng ngâm cửu.
Phượng ngâm cửu vẫy vẫy tay, bởi vì ngủ đến mơ hồ nên Thanh Ảnh đỡ phượng ngâm cửu ngồi dậy, phủi phủi quần áo, vì phượng ngâm cửu vấn một búi tóc đơn giản. Nàng dùng khăn lau mặt để thanh tỉnh một chút liền theo Vương thị bước ra ngoài.
Vương thị dẫn phượng ngâm cửu tiến vào tiền thính, vừa đi vào, liền thấy được thái tử long thiên tuyệt, phượng thường vũ còn có phượng Thừa tướng đang ngồi ở trước bàn, phượng Thừa tướng thấy sau lưng Vương thị là phượng ngâm cửu thì trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ nhưng nháy mắt liền biến mất, hắn đứng lên vẫy tay với nàng, cười nói ︰ Cửu nhi, mau lại đây, đêm nay xem như là vì ngươi mà mở tiệc , ngươi xem, thái tử nghe nói ngươi trở về liền ở lại dùng cơm . Long thiên tuyệt không nghĩ phượng Thừa tướng sẽ nói như vậy, giống như hắn đang cố ý chờ phượng ngâm cửu tới, nghĩ thầm trong lòng︰ Đúng là cáo già. Nói vậy là để hắn đem tín vật thu hồi, miễn cho hắn đổi ý . Liền hướng ngoài cửa nhìn phượng ngâm cửu cùng Vương thị đang bước vào.
Long thiên tuyệt không phải kẻ ngốc, hắn thích phượng thường vũ, nhưng cũng không thể đắc tội phượng Thừa tướng để duy trì triều đình, cho nên hắn cũng không tức giận, thuận theo phượng Thừa tướng không nói gì, dù sao hắn muốn có nữ nhân nào mà chẳng được, thiếu một cái cũng không thành vấn đề.
Phượng ngâm cửu hơi hơi hành lễ, cúi đầu không nói gì với thái tử.
Phượng thường vũ dùng ánh mắt khinh thường nhìn phượng ngâm cửu rồi nghĩ thầm ︰”Một chút lễ nghĩa cũng không có, nhìn còn quá dọa người, tựa hồ không có điểm nào uy hiếp, loại người này cơ bản không xứng ngồi trên bàn . Trong lòng thì âm thầm cười trộm”
Mà long thiên tuyệt lúc này đang âm thầm quan sát phượng ngâm cửu, chỉ thấy nàng có sự trầm ổn cùng một đôi mắt linh động thu hút lòng người. hắn suy nghĩ trong lòng ︰ đại tiểu thư này nhìn thấy hắn mà không có vẻ sợ hãi, cũng không mang ánh mắt si mê, trong con ngươi càng không có một tia dao động. Phải biết rằng, trong cung mỗi lần tổ chức yến tiệc đều có rất nhiều tiểu thư của các đại thần trong triều dùng ánh mắt si mê nhìn hắn, hắn cảm thấy rất khó chịu, nguyên nhân thực đơn giản, các tiểu thư này là vì tham lam quyền lực mới đối với hắn sinh ra sự yêu thích, mà phượng ngâm cửu cư nhiên không để tâm đến hắn, khiến cho hắn thật sự tò mò, cho dù là phượng thường vũ, tuy rằng rụt rè nhưng cũng giống như những người khác, lần đầu đã bị đôi mắt hắn hấp dẫn.”
Phượng ngâm cửu trong lòng cười lạnh, vừa nhíu mày vừa âm thầm đánh giá long thiên tuyệt, phượng ngâm cửu dùng tám chữ để hình dung về người này, ôn nhuận Như Ngọc, quân tử khiêm nhường, khiến cho người nhìn thực thoải mái, chỉ là không biết người này có phải hay không lại là một kẻ bại hoại?
Nàng xoay người biểu tình giống như khó xử, không nhịn được liền nói với Vương thị ︰ Vương phu nhân, không phải nói người một nhà cùng nhau ăn một bữa cơm sao, như thế nào điện hạ cũng tới, ta đây vẫn nên trở về thôi. . . . . .
Vương thị cùng phượng Thừa tướng nghe xong, biểu tình thực sự phong phú, thật vất vả mới có thể dẫn tiểu tiện nhân này lại đây , vậy mà nàng ta lại nói một câu như thế. . . . . .
Vương thị ngay lập tức nói ︰ Cửu nhi, như thế nào thì điện hạ và ngươi cũng có hôn ước, sao có thể tính là người ngoài? Phượng Thừa tướng thấy phượng ngâm cửu không hành lễ với thái tử, ánh mắt tối sầm vội vàng nói với long thiên tuyệt ︰ điện hạ, xin bỏ qua cho tiểu nữ nhà ta, nàng mới từ xa trở về không hiểu lễ nghĩa, sau này còn phải dạy dỗ từ từ.
Long thiên tuyệt đã muốn đi tới trước mặt phượng ngâm cửu liền nói một câu ︰ Không có gì. Trong lòng lại bị thanh âm của phượng ngâm cửu hấp dẫn.
Long thiên tuyệt yên lặng suy nghĩ trong lòng︰ phượng gia đại tiểu thư này mặc dù lớn lên ở ngoài nhưng bộ dạng tự nhiên hào phóng, hắn là đương kim thái tử, nhưng trong mắt nàng lại không có vẻ sợ hãi khi nhìn hắn, càng không có một chút gì gọi là tình ý, hắn đã từng gặp qua vô vàn nữ nhân, nhưng nữ nhân lần đầu nhìn hắn không khiếp đảm thì có lẽ nàng là người duy nhất, chỉ cần hắn nhìn vào nữ tử nào lâu một chút, thì trong mắt nàng ta đều là xấu hổ cùng tình ý say đắm, ngay cả phượng thường vũ thời điểm thấy hắn cũng bị hắn mê hoặc. Nhưng phượng ngâm cửu nàng thật sự đặc biệt, xấu nữ thì thôi, nhưng trong mắt lại không có sự si mê như người khác, còn thanh âm mềm mại hấp dẫn lòng người kia. Đáng tiếc. . . . . .
Tâm tư lúc này của phượng Thừa tướng cơ bản là không nằm trên ván cờ, sau mấy ván liền nói phượng thường vũ bồi long thiên tuyệt đi dạo ở hoa viên, lát sau thì tự mình đứng dậy đi lan uyển tìm Vương thị nói chuyện, dặn dò Vương thị cần phải tự mình đi thanh hà viên lừa phượng ngâm cửu đến tiền thính (sảnh ngoài) dùng bữa.
Thời gian đã đến, Vương thị dẫn đám nha hoàn cùng tôn mama đi vào thanh hà viên, vừa vào trong thì liền thể hiện sự khó chịu, bà dùng khăn che cái mũi của mình, nói tôn ma ma đi gọi phượng ngâm cửu đến tiền thính dùng bữa.
Tôn ma ma thấy trong sân không có người liền hô ︰ Đại tiểu thư, lão gia nói người đến tiền thính dùng bữa.
Khẩu khí kia không có một chút gì gọi là tôn kính, thậm chí còn mang theo một tia ghét bỏ.
Lúc này, Thanh Ảnh từ trong phòng đi ra, thấy tôn ma ma thì không khách khí nói ︰ Vị ma ma này, tiểu thư chúng ta hôm nay đi đường mệt mỏi, hiện giờ còn đang ngủ, vừa rồi có phân phó buổi tối sẽ không dùng bữa , phiền ngươi quay về nói với Thừa tướng một tiếng.
Tôn ma ma nhất thời sửng sốt, giờ này mà còn ngủ ? bà quay đầu nhìn về phía Vương thị, Vương thị không có cách nào liền hắng giọng một cái, ôn nhu nói ︰ Mau đi gọi đại tiểu thư dậy, lão gia đã dặn dò ta tự mình đón đại tiểu thư đến tiền thính dùng bữa, đứa nhỏ này mới trở về sao có thể để bụng đói đi ngủ, nàng không chăm sóc bản thân mình, ta sẽ đau lòng.
Ý của lão gia là để bà tự mình đi đón phượng ngâm cửu đến tiền thính, bằng không bà cũng không nguyện ý đến cái viện hẻo lánh này, lại không ngờ tiểu tiện nhân này còn đang ngủ.
Phượng ngâm cửu đã sớm tỉnh dậy, nhưng vẫn nằm trên giường lười cử động, lời nói của Vương thị nàng nghe rất rõ ràng, ngay lập tức tự rùng mình một cái, cả người đều nổi da gà, trong lòng liền cảm khái nói︰ bái phục, ảnh hậu thế kỷ hai mươi mốt có diễn thì cũng chưa chắc trụ được một phút đã bị Vương thị tiêu diệt , kỹ thuật diễn đỉnh cao.
Trong lòng cười lạnh nói ︰ Tại sao nhất định phải dẫn nàng đến tiền thính dùng bữa, nguyên nhân sâu xa có lẽ là do thái tử hôm nay tới đây, trước khi để nàng tự mình nói với thái hậu chuyện lui hôn, để nàng trước trao đổi tín vật, có như vậy thì thái hậu cũng không thể can thiệp . Nhưng thật ra vậy cũng tốt, sớm muộn gì cũng phải từ hôn, thừa dịp hôm nay thái tử ở đây, lui cũng tốt, chỉ là không biết ý thái tử như thế nào.
Vì thế, liền nói với Thanh Ảnh︰ Thanh Ảnh, ai đang ở ngoài nói chuyện, có việc gì?
Thanh Ảnh vừa nghe tiểu thư nhà mình lên tiếng liền biết tiểu thư là muốn đi gặp thái tử.
Vì thế trả lời︰ tiểu thư, là Vương phu nhân, nàng nói mừng ngày người quay về, muốn dẫn người đến tiền thính dùng bữa.
Vương thị vừa nghe phượng ngâm cửu tỉnh, thì nhanh chóng bước vào phòng, từ đằng xa đã thấy được phượng ngâm cửu nằm trên giường nghỉ ngơi, trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ nhưng rất nhanh liền biến mất, bà cho rằng sẽ không có ai phát hiện, nhưng hành động này làm sao trốn được đôi mắt của phượng ngâm cửu, nàng nhìn thấu từng biểu tình trên mặt của bà ta. Vương thị đi tới mép giường liền nói ︰ Cửu nhi, ngươi mới trở về, bữa cơm này là vì ngươi mà tổ chức, ngươi thế nào có thể không đi, cũng nhân dịp này nhận thức lại với muội muội, hơn nữa, làm gì có người nào để bụng đói mà đi ngủ, ngươi không đau lòng, ta và phụ thân ngươi sẽ đau lòng, mau mau sửa soạn một chút, ta dẫn ngươi đi tiền thính, chúng ta người một nhà cùng nhau dùng cơm. Vương thị nói xong thì an vị ngồi trên ghế chờ phượng ngâm cửu.
Phượng ngâm cửu vẫy vẫy tay, bởi vì ngủ đến mơ hồ nên Thanh Ảnh đỡ phượng ngâm cửu ngồi dậy, phủi phủi quần áo, vì phượng ngâm cửu vấn một búi tóc đơn giản. Nàng dùng khăn lau mặt để thanh tỉnh một chút liền theo Vương thị bước ra ngoài.
Vương thị dẫn phượng ngâm cửu tiến vào tiền thính, vừa đi vào, liền thấy được thái tử long thiên tuyệt, phượng thường vũ còn có phượng Thừa tướng đang ngồi ở trước bàn, phượng Thừa tướng thấy sau lưng Vương thị là phượng ngâm cửu thì trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ nhưng nháy mắt liền biến mất, hắn đứng lên vẫy tay với nàng, cười nói ︰ Cửu nhi, mau lại đây, đêm nay xem như là vì ngươi mà mở tiệc , ngươi xem, thái tử nghe nói ngươi trở về liền ở lại dùng cơm . Long thiên tuyệt không nghĩ phượng Thừa tướng sẽ nói như vậy, giống như hắn đang cố ý chờ phượng ngâm cửu tới, nghĩ thầm trong lòng︰ Đúng là cáo già. Nói vậy là để hắn đem tín vật thu hồi, miễn cho hắn đổi ý . Liền hướng ngoài cửa nhìn phượng ngâm cửu cùng Vương thị đang bước vào.
Long thiên tuyệt không phải kẻ ngốc, hắn thích phượng thường vũ, nhưng cũng không thể đắc tội phượng Thừa tướng để duy trì triều đình, cho nên hắn cũng không tức giận, thuận theo phượng Thừa tướng không nói gì, dù sao hắn muốn có nữ nhân nào mà chẳng được, thiếu một cái cũng không thành vấn đề.
Phượng ngâm cửu hơi hơi hành lễ, cúi đầu không nói gì với thái tử.
Phượng thường vũ dùng ánh mắt khinh thường nhìn phượng ngâm cửu rồi nghĩ thầm ︰”Một chút lễ nghĩa cũng không có, nhìn còn quá dọa người, tựa hồ không có điểm nào uy hiếp, loại người này cơ bản không xứng ngồi trên bàn . Trong lòng thì âm thầm cười trộm”
Mà long thiên tuyệt lúc này đang âm thầm quan sát phượng ngâm cửu, chỉ thấy nàng có sự trầm ổn cùng một đôi mắt linh động thu hút lòng người. hắn suy nghĩ trong lòng ︰ đại tiểu thư này nhìn thấy hắn mà không có vẻ sợ hãi, cũng không mang ánh mắt si mê, trong con ngươi càng không có một tia dao động. Phải biết rằng, trong cung mỗi lần tổ chức yến tiệc đều có rất nhiều tiểu thư của các đại thần trong triều dùng ánh mắt si mê nhìn hắn, hắn cảm thấy rất khó chịu, nguyên nhân thực đơn giản, các tiểu thư này là vì tham lam quyền lực mới đối với hắn sinh ra sự yêu thích, mà phượng ngâm cửu cư nhiên không để tâm đến hắn, khiến cho hắn thật sự tò mò, cho dù là phượng thường vũ, tuy rằng rụt rè nhưng cũng giống như những người khác, lần đầu đã bị đôi mắt hắn hấp dẫn.”
Phượng ngâm cửu trong lòng cười lạnh, vừa nhíu mày vừa âm thầm đánh giá long thiên tuyệt, phượng ngâm cửu dùng tám chữ để hình dung về người này, ôn nhuận Như Ngọc, quân tử khiêm nhường, khiến cho người nhìn thực thoải mái, chỉ là không biết người này có phải hay không lại là một kẻ bại hoại?
Nàng xoay người biểu tình giống như khó xử, không nhịn được liền nói với Vương thị ︰ Vương phu nhân, không phải nói người một nhà cùng nhau ăn một bữa cơm sao, như thế nào điện hạ cũng tới, ta đây vẫn nên trở về thôi. . . . . .
Vương thị cùng phượng Thừa tướng nghe xong, biểu tình thực sự phong phú, thật vất vả mới có thể dẫn tiểu tiện nhân này lại đây , vậy mà nàng ta lại nói một câu như thế. . . . . .
Vương thị ngay lập tức nói ︰ Cửu nhi, như thế nào thì điện hạ và ngươi cũng có hôn ước, sao có thể tính là người ngoài? Phượng Thừa tướng thấy phượng ngâm cửu không hành lễ với thái tử, ánh mắt tối sầm vội vàng nói với long thiên tuyệt ︰ điện hạ, xin bỏ qua cho tiểu nữ nhà ta, nàng mới từ xa trở về không hiểu lễ nghĩa, sau này còn phải dạy dỗ từ từ.
Long thiên tuyệt đã muốn đi tới trước mặt phượng ngâm cửu liền nói một câu ︰ Không có gì. Trong lòng lại bị thanh âm của phượng ngâm cửu hấp dẫn.
Long thiên tuyệt yên lặng suy nghĩ trong lòng︰ phượng gia đại tiểu thư này mặc dù lớn lên ở ngoài nhưng bộ dạng tự nhiên hào phóng, hắn là đương kim thái tử, nhưng trong mắt nàng lại không có vẻ sợ hãi khi nhìn hắn, càng không có một chút gì gọi là tình ý, hắn đã từng gặp qua vô vàn nữ nhân, nhưng nữ nhân lần đầu nhìn hắn không khiếp đảm thì có lẽ nàng là người duy nhất, chỉ cần hắn nhìn vào nữ tử nào lâu một chút, thì trong mắt nàng ta đều là xấu hổ cùng tình ý say đắm, ngay cả phượng thường vũ thời điểm thấy hắn cũng bị hắn mê hoặc. Nhưng phượng ngâm cửu nàng thật sự đặc biệt, xấu nữ thì thôi, nhưng trong mắt lại không có sự si mê như người khác, còn thanh âm mềm mại hấp dẫn lòng người kia. Đáng tiếc. . . . . .
/22
|