Cảnh Vương Phủ mặc lan hiên
Trong viện mặc lan hiên, không khí như cũ đều lộ ra sự lạnh lẽo, ngay cả một tỳ nữ cũng không có. Cũng may ngoài cửa có bảng hiệu ghi cảnh Vương Phủ, bằng không người nào bước vào còn tưởng đây là một ngôi miếu bỏ hoang. Một vị nam tử gần hai mươi tuổi, tóc đen dùng một cây trâm ngọc để buộc, dường như có ma lực rất hấp dẫn người, không cẩn thận nhìn một lần liền sẽ trầm luân trong đó. Mũi cao lại thẳng, môi mỏng hơi hơi gợi lên, hoàn toàn không tìm ra một điểm tì vết, xứng với một bộ bạch y, phiêu diêu phảng phất giống như thần tiên hạ trần. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi đó nhưng đã khoác lên mình một sự tao nhã nhất định, người này sinh ra thì chắc chắn mọi sự tôn quý đều thuộc về hắn, có lẽ, trên thế gian này sẽ không có người nào so với hắn tuấn mỹ hơn nữa! nghe nói vị vương gia này, không thể nhìn thẳng vào mắt của hắn, đôi mắt ấy thâm sâu như đáy biển, càng nhìn càng khiến người tâm thần phân loạn. . . Nếu muốn tìm nhược điểm trên người hắn, có lẽ là da hắn trắng hơn người thường vài phần, đang ngồi trên xe lăn, vừa thấy liền biết người này mang bệnh trong người. Hiện giờ hắn đang cùng một nam tử yêu nghiệt đánh cờ.
Lúc này, một vị Hắc y nhân tiến vào, rót cho mình một chén trà, uống một ngụm rồi nói ︰ gia.
Bạch y nam tử không nháy mắt nhìn vào ván cờ liền nói ︰ trở về, có phát hiện chuyện gì thú vị không?
Hắc y nam tử cười tiếp tục nói ︰ Hồi gia, chuyến đi này quả nhiên thú vị, phượng đại tiểu thư phủ thừa tướng mất tích nhiều năm trước trưa nay đã trở về, nhưng mà nàng ta thật sự xấu, Thừa tướng vô cùng ghét bỏ, tìm mọi cách để không nhận nàng. Kết quả phượng đại tiểu thư đem tín vật đính hôn năm đó cùng thái tử đưa ra, Thừa tướng không còn biện pháp lúc này mới nhận nàng, để nàng tiến vào phủ. Mà Thừa tướng phu nhân thì khóc thương tâm một hồi.
Bạch y nam tử không trả lời, nâng nâng mí mắt, nhấp một ngụm trà, miệng hơi hơi hướng về phía trước cười khẽ. Mà nam tử yêu nghiệt nhịn không được liền hỏi︰” Tử nặc, chuyện thú vị mà ngươi nói chính là chuyện này, chẳng phải nàng ta trở về là để kịp gả cho thái tử sao?
Tên kêu tử nặc nghĩ nghĩ ngượng ngùng một chút liền nói .Dạ, tô thiếu gia, thú vị không phải là chuyện này, nhưng mà ngài đoán sai rồi, nàng trở về không phải để lập gia đình, mà trở về là để từ hôn. . .
Bạch y nam tử nghi ngờ đánh giá lời nói của Hắc y nam tử, không biết hắn suy nghĩ gì, lại uống một ngụm trà tiếp tục nói ︰ ừ, phát sinh chuyện gì?
. . . Nàng nói năm đó ở trong miếu trúng độc may mắn được người khác cứu, nhưng lại mất đi kí ức , mấy ngày trước mới nhớ tới mình có gia đình, muốn quay về báo hiếu phụ thân, mà tự thấy dung nhan xấu xí không xứng với thái tử, thái tử cũng không thể có một thái tử phi như nàng, còn nói muội muội của nàng ta cùng thái tử tâm đầu ý hợp, cho nên trước hết cần từ hôn, chỉ có như vậy mới có thể để muội muội nàng danh chính ngôn thuận gả cho thái tử.
Bạch y nam tử trong mắt hiện lên một tia sáng, cười nói ︰ phượng đại tiểu thư này xảo trá giống như hồ ly, phái người theo dõi nàng , ta thật muốn nhìn một chút nàng trở về đơn giản chỉ là muốn từ hôn thôi sao? tữ nặc đang nói, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra trong quán trà, liền nói ︰ gia, đại tiểu thư thừa tướng xác thật không đơn giản.
Kỳ thật, tử nặc từ trước đã đi theo sau bọn Tam hoàng tử, chuyện xảy ra ở quán trà hắn đều thấy rất rõ ràng. Vì thế liền đem chuyện ở quán trà nói hết với bạch y nam tử. Lại nghĩ tới chuyện xảy ra ở ngoài phủ Thừa Tướng thì tiếp tục nói ︰ Hơn nữa, lúc ở phủ Thừa Tướng, ta ở trên cây cách mười trượng để theo dõi, nàng cư nhiên có thể phát hiện ra, ánh mắt đặc biệt sắc bén. Ngay lúc nàng theo phu nhân thừa tướng tiến vào phủ thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua ta, tựa hồ nội lực không kém.
Đối diện, nam tử yêu nghiệt nhìn bạch y nam tử một chút, hắn liền nói :
Ta nói này, a dận, nữ tử này thật có ý tứ, nếu không phải nàng xấu xí ta thật thưởng thức nàng, đáng tiếc.
Long dận nói ︰ A triệt, thu hồi đôi mắt đào hoa của ngươi đi, ta cũng không phải nữ nhân, hơn nữa hôm nay ngươi nói nhiều như vậy làm gì. . .
. . . Ta chỉ mới phát biểu một câu? nam tử yêu nghiệt ai oán nhìn bạch y nam tử. Mà a triệt lúc này ngồi ở trên giường, đôi mắt đào hoa quyến rũ người, không biết đã câu bao nhiêu tấm lòng của nữ nhân, môi mỏng cười như không cười. Mà nam tử yêu nghiệt này chính là đại đệ tử của dược vương cốc chủ, tô ngọc triệt.
Phải nói tô ngọc triệt lớn lên cực kỳ xinh đẹp, bởi vì hắn có một khuôn mặt trung tính, sở dĩ nói hắn như vậy bởi vì da hắn trắng nõn nà, đôi mắt đào hoa cực kì mê người, mi không vẽ mà đen, môi không điểm mà lại đỏ. Đặc biệt là nốt chu sa đỏ rực giữa ấn đường. Khi thì tao nhã, khi thì mị hoặc, có khi lại tà khí.
Bạch y nam tử mí mắt đều lười nâng lên, không ngó ngàng tới hắn tiếp tục nói ︰ ừ, nói vậy thì xác thật nàng không đơn giản, ta nghĩ chuyện xảy ra ở quán trà cũng do nàng làm, chỉ không biết nàng ta ra tay như thế nào, nữ tử này can đảm cẩn trọng, thông minh tuyệt đỉnh, có thù tất báo. Rõ ràng là một tiểu hồ ly, ta thật muốn nhìn thấy nàng.
Bạch y nam tử gọi a dận vừa mới nói xong thì nam tử yêu nghiệt liền nhìn về phía hắn nói ︰ Ô ô, đây là xảy ra chuyện gì, nge lời này ta thật sự không thể tin được nha, đường đường cảnh Vương điện hạ trước nay không gần nữ sắc, có bao nhiêu người muốn bò lên giường của ngươi đều bị ngươi đánh cho tàn phế, cuối cùng cảnh Vương Phủ ngay cả một nữ tỳ đều không có, thế nào, đối một người xấu xí cảm thấy thú vị , khẩu vị của ngươi, ta cũng không dám nói nhiều. . . Bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất chứng tỏ ngươi không phải đoạn tụ. . .
Bạch y nam tử này, mười ba tuổi được xưng là chiến thần cảnh Vương điện hạ long dận .
Hắn còn nhớ rõ sáu năm về trước, Bắc Minh cùng thiên phượng quốc xảy ra chiến tranh, trước mắt, trận chiến này đánh quá đột ngột, quân bắc minh lại đột kích biên quan yến thành, dẫn đến thất thủ, dân chúng trong thành khổ không thể tả.
Lúc đó, nhi tử nhỏ tuổi nhất của tiên hoàng là cảnh vương long dận đang ở bên ngoài rèn luyện. Nhận được tin tức, liền tập kết mười tám ảnh vệ dưới tay cùng đội quân Tuyết Ảnh hơn ngàn người, vội vàng cùng đội quân họp khẩn, chuẩn bị nghênh đón hơn mười vạn quân binh của bắc minh.
Mà cảnh vương tuổi còn nhỏ gặp nguy không loạn, bày binh bố trận, chỉ điểm giang sơn, so với Bắc Minh chỉ có nửa phần binh lực, lại đánh lùi mười vạn quân địch. Chẳng những đoạt lại yến thành, còn đem tàn quân bắc minh đuổi ra ngoại thành hơn trăm dặm, cứu dân giữa nước lửa, từ này trở đi văn thao võ lược, kiêu dũng thiện chiến, vang danh tứ quốc, đoạt được danh xưng gọi là chiến thần!
Trận chiến ấy nổi danh danh còn mang theo truyền thuyết về cảnh vương phủ, mười tám ảnh vệ cùng Tuyết Ảnh kị và cảnh vương long dận —— hắn mười ba tuổi, giết hơn ba trăm người, bắt sống các quan viên đắc lực bắc minh, được dân chúng phượng hoàng triều tôn là tiểu chiến thần.
Không nghĩ tới hai năm sau, Nam Cương lại dám khiêu khích thiên phượng hoàng triều, ở biên cương khơi mào chiến tranh, vì thế hoàng thượng hạ chỉ, cảnh vương lại lần nữa xuất chinh, nhưng hoàng đế Nam Cương âm hiểm xảo trá, đã sớm chuẩn bị âm mưu để hại cảnh vương long dận, người Nam Cương lấy cổ độc làm chủ, cho nên hắn cùng Ngũ Độc giáo cấu kết, vì long dận mà chuẩn bị một loại băng tằm cổ độc, cổ độc này cực kỳ âm hiểm, bình thường người trúng cổ sẽ không lập tức mất mạng, mấy ngày sau hoặc mấy tháng sau mới xuất hiện bệnh trạng tra tấn đến chết, mà băng tằm cổ độc chính là loại cổ một khi trúng sẽ bị tra tấn, vài năm sau sẽ gầy trơ xương, máu bị rút cạn mà chết. Mà người trúng cổ này, mỗi tháng vào đêm trăng tròn độc sẽ bộc phát, cả người đóng băng, ba canh giờ sau xương cốt bắt đầu trở nên đau buốt. Loại cổ độc này chỉ có giáo chủ Ngũ Độc giáo mới có khả năng nuôi được, trước hắn dùng máu của mình để nuôi cổ trùng một năm, sau mới đem cổ trùng phóng trên người một tên lính, chỉ cần máu của tên này bắn trên người long dận, như vậy long dận chắc chắn sẽ bị trúng độc. may mắn long dận cùng tô ngọc triệt lúc nhỏ bởi vì tranh giành một khối ngọc, mà đánh nhau mặt mũi bầm dặp, kết quả ngọc bội ai cũng không cướp được liền quăng bể nát, nhưng đánh xong liền thành bằng hữu. Mà a triệt cũng không giải được loại cổ độc này, chỉ có thể giảm bớt canh giờ đóng băng, áp chế cổ độc. Cũng may long dận nhẫn nại hơn so với người thường, nếu không đã sớm chịu không nổi xương cốt đau buốt liền tự sát mà chết . Mà lúc long dận trúng độc, không kịp nghĩ nhiều đã bị đưa về, sau này lúc long dận tỉnh lại liền nghĩ thiên phượng quốc chắn hẳn có nội gián, nếu không thì làm sao hắn dễ dàng mắc mưu như vậy, vì thế không truy vấn hoàng đế Nam Cương, để hoàng đế Nam Cương tin tưởng long dận hiện tại chỉ có thể kéo dài hơi tàn để tồn tại, hắn lựa chọn ngồi trên xe lăn để làm cho người khác tin tưởng hắn bị cổ độc ăn mòn hai chân, sau này sẽ không thể quay lại chiến trường .
Năm năm trước hắn tự tin, kiêu ngạo, bá khí, nhưng sau khi trúng độc hắn chỉ có thể thu liễm mũi nhọn của mình, thoạt nhìn hắn giống một công tử ôn hòa, khiêm tốn, nhưng thật ra hắn phúc hắc độc miệng trước nay đều không thay đổi, đừng thấy bình thường hắn cười, thật ra con người của hắn rất băng lãnh.
Mà tử nặc chính là một trong mười tám ảnh vệ của hắn, gia phái hắn đi tìm mặc Cửu công tử là do độc trên người , nhưng không nghĩ tới bọn Tam hoàng tử cũng đi tìm mặc Cửu công tử, hắn liền đi theo. Kết quả chứng kiến một màn kia ở quán trà thì cảm thấy thú vị. Muốn nhìn một chút có phải do không phượng ngâm cửu làm hay không, nên không đi theo Tam hoàng tử nữa, liền đi tìm phượng ngâm cửu, tưởng không có tung tích thì lúc sau nghe được động tĩnh ngoài cửa lớn phủ thừa tướng, vì thế liền thấy được một màn xuất sắc.
Tử nặc, ngày mai tiến cung đi gặp thái hậu. Long dận cúi đầu không biết tính toán chuyện gì, nhíu mày nói.
. .Dạ
Ta sẽ không đi, a dận, ta đối người xấu xí không có hứng thú, ngươi đi một mình đi, đương nhiên có chuyện gì thú vị chuyện thì đừng quên ta. Tô ngọc triệt trong mắt bắn ra một tia quyến rũ liền nói.
. . . . . .
Ngươi có thể lăn . . .
Mà long dận không biết rằng lần đi này chính là thay đổi cả cuộc đời hắn.
Trong viện mặc lan hiên, không khí như cũ đều lộ ra sự lạnh lẽo, ngay cả một tỳ nữ cũng không có. Cũng may ngoài cửa có bảng hiệu ghi cảnh Vương Phủ, bằng không người nào bước vào còn tưởng đây là một ngôi miếu bỏ hoang. Một vị nam tử gần hai mươi tuổi, tóc đen dùng một cây trâm ngọc để buộc, dường như có ma lực rất hấp dẫn người, không cẩn thận nhìn một lần liền sẽ trầm luân trong đó. Mũi cao lại thẳng, môi mỏng hơi hơi gợi lên, hoàn toàn không tìm ra một điểm tì vết, xứng với một bộ bạch y, phiêu diêu phảng phất giống như thần tiên hạ trần. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi đó nhưng đã khoác lên mình một sự tao nhã nhất định, người này sinh ra thì chắc chắn mọi sự tôn quý đều thuộc về hắn, có lẽ, trên thế gian này sẽ không có người nào so với hắn tuấn mỹ hơn nữa! nghe nói vị vương gia này, không thể nhìn thẳng vào mắt của hắn, đôi mắt ấy thâm sâu như đáy biển, càng nhìn càng khiến người tâm thần phân loạn. . . Nếu muốn tìm nhược điểm trên người hắn, có lẽ là da hắn trắng hơn người thường vài phần, đang ngồi trên xe lăn, vừa thấy liền biết người này mang bệnh trong người. Hiện giờ hắn đang cùng một nam tử yêu nghiệt đánh cờ.
Lúc này, một vị Hắc y nhân tiến vào, rót cho mình một chén trà, uống một ngụm rồi nói ︰ gia.
Bạch y nam tử không nháy mắt nhìn vào ván cờ liền nói ︰ trở về, có phát hiện chuyện gì thú vị không?
Hắc y nam tử cười tiếp tục nói ︰ Hồi gia, chuyến đi này quả nhiên thú vị, phượng đại tiểu thư phủ thừa tướng mất tích nhiều năm trước trưa nay đã trở về, nhưng mà nàng ta thật sự xấu, Thừa tướng vô cùng ghét bỏ, tìm mọi cách để không nhận nàng. Kết quả phượng đại tiểu thư đem tín vật đính hôn năm đó cùng thái tử đưa ra, Thừa tướng không còn biện pháp lúc này mới nhận nàng, để nàng tiến vào phủ. Mà Thừa tướng phu nhân thì khóc thương tâm một hồi.
Bạch y nam tử không trả lời, nâng nâng mí mắt, nhấp một ngụm trà, miệng hơi hơi hướng về phía trước cười khẽ. Mà nam tử yêu nghiệt nhịn không được liền hỏi︰” Tử nặc, chuyện thú vị mà ngươi nói chính là chuyện này, chẳng phải nàng ta trở về là để kịp gả cho thái tử sao?
Tên kêu tử nặc nghĩ nghĩ ngượng ngùng một chút liền nói .Dạ, tô thiếu gia, thú vị không phải là chuyện này, nhưng mà ngài đoán sai rồi, nàng trở về không phải để lập gia đình, mà trở về là để từ hôn. . .
Bạch y nam tử nghi ngờ đánh giá lời nói của Hắc y nam tử, không biết hắn suy nghĩ gì, lại uống một ngụm trà tiếp tục nói ︰ ừ, phát sinh chuyện gì?
. . . Nàng nói năm đó ở trong miếu trúng độc may mắn được người khác cứu, nhưng lại mất đi kí ức , mấy ngày trước mới nhớ tới mình có gia đình, muốn quay về báo hiếu phụ thân, mà tự thấy dung nhan xấu xí không xứng với thái tử, thái tử cũng không thể có một thái tử phi như nàng, còn nói muội muội của nàng ta cùng thái tử tâm đầu ý hợp, cho nên trước hết cần từ hôn, chỉ có như vậy mới có thể để muội muội nàng danh chính ngôn thuận gả cho thái tử.
Bạch y nam tử trong mắt hiện lên một tia sáng, cười nói ︰ phượng đại tiểu thư này xảo trá giống như hồ ly, phái người theo dõi nàng , ta thật muốn nhìn một chút nàng trở về đơn giản chỉ là muốn từ hôn thôi sao? tữ nặc đang nói, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra trong quán trà, liền nói ︰ gia, đại tiểu thư thừa tướng xác thật không đơn giản.
Kỳ thật, tử nặc từ trước đã đi theo sau bọn Tam hoàng tử, chuyện xảy ra ở quán trà hắn đều thấy rất rõ ràng. Vì thế liền đem chuyện ở quán trà nói hết với bạch y nam tử. Lại nghĩ tới chuyện xảy ra ở ngoài phủ Thừa Tướng thì tiếp tục nói ︰ Hơn nữa, lúc ở phủ Thừa Tướng, ta ở trên cây cách mười trượng để theo dõi, nàng cư nhiên có thể phát hiện ra, ánh mắt đặc biệt sắc bén. Ngay lúc nàng theo phu nhân thừa tướng tiến vào phủ thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua ta, tựa hồ nội lực không kém.
Đối diện, nam tử yêu nghiệt nhìn bạch y nam tử một chút, hắn liền nói :
Ta nói này, a dận, nữ tử này thật có ý tứ, nếu không phải nàng xấu xí ta thật thưởng thức nàng, đáng tiếc.
Long dận nói ︰ A triệt, thu hồi đôi mắt đào hoa của ngươi đi, ta cũng không phải nữ nhân, hơn nữa hôm nay ngươi nói nhiều như vậy làm gì. . .
. . . Ta chỉ mới phát biểu một câu? nam tử yêu nghiệt ai oán nhìn bạch y nam tử. Mà a triệt lúc này ngồi ở trên giường, đôi mắt đào hoa quyến rũ người, không biết đã câu bao nhiêu tấm lòng của nữ nhân, môi mỏng cười như không cười. Mà nam tử yêu nghiệt này chính là đại đệ tử của dược vương cốc chủ, tô ngọc triệt.
Phải nói tô ngọc triệt lớn lên cực kỳ xinh đẹp, bởi vì hắn có một khuôn mặt trung tính, sở dĩ nói hắn như vậy bởi vì da hắn trắng nõn nà, đôi mắt đào hoa cực kì mê người, mi không vẽ mà đen, môi không điểm mà lại đỏ. Đặc biệt là nốt chu sa đỏ rực giữa ấn đường. Khi thì tao nhã, khi thì mị hoặc, có khi lại tà khí.
Bạch y nam tử mí mắt đều lười nâng lên, không ngó ngàng tới hắn tiếp tục nói ︰ ừ, nói vậy thì xác thật nàng không đơn giản, ta nghĩ chuyện xảy ra ở quán trà cũng do nàng làm, chỉ không biết nàng ta ra tay như thế nào, nữ tử này can đảm cẩn trọng, thông minh tuyệt đỉnh, có thù tất báo. Rõ ràng là một tiểu hồ ly, ta thật muốn nhìn thấy nàng.
Bạch y nam tử gọi a dận vừa mới nói xong thì nam tử yêu nghiệt liền nhìn về phía hắn nói ︰ Ô ô, đây là xảy ra chuyện gì, nge lời này ta thật sự không thể tin được nha, đường đường cảnh Vương điện hạ trước nay không gần nữ sắc, có bao nhiêu người muốn bò lên giường của ngươi đều bị ngươi đánh cho tàn phế, cuối cùng cảnh Vương Phủ ngay cả một nữ tỳ đều không có, thế nào, đối một người xấu xí cảm thấy thú vị , khẩu vị của ngươi, ta cũng không dám nói nhiều. . . Bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất chứng tỏ ngươi không phải đoạn tụ. . .
Bạch y nam tử này, mười ba tuổi được xưng là chiến thần cảnh Vương điện hạ long dận .
Hắn còn nhớ rõ sáu năm về trước, Bắc Minh cùng thiên phượng quốc xảy ra chiến tranh, trước mắt, trận chiến này đánh quá đột ngột, quân bắc minh lại đột kích biên quan yến thành, dẫn đến thất thủ, dân chúng trong thành khổ không thể tả.
Lúc đó, nhi tử nhỏ tuổi nhất của tiên hoàng là cảnh vương long dận đang ở bên ngoài rèn luyện. Nhận được tin tức, liền tập kết mười tám ảnh vệ dưới tay cùng đội quân Tuyết Ảnh hơn ngàn người, vội vàng cùng đội quân họp khẩn, chuẩn bị nghênh đón hơn mười vạn quân binh của bắc minh.
Mà cảnh vương tuổi còn nhỏ gặp nguy không loạn, bày binh bố trận, chỉ điểm giang sơn, so với Bắc Minh chỉ có nửa phần binh lực, lại đánh lùi mười vạn quân địch. Chẳng những đoạt lại yến thành, còn đem tàn quân bắc minh đuổi ra ngoại thành hơn trăm dặm, cứu dân giữa nước lửa, từ này trở đi văn thao võ lược, kiêu dũng thiện chiến, vang danh tứ quốc, đoạt được danh xưng gọi là chiến thần!
Trận chiến ấy nổi danh danh còn mang theo truyền thuyết về cảnh vương phủ, mười tám ảnh vệ cùng Tuyết Ảnh kị và cảnh vương long dận —— hắn mười ba tuổi, giết hơn ba trăm người, bắt sống các quan viên đắc lực bắc minh, được dân chúng phượng hoàng triều tôn là tiểu chiến thần.
Không nghĩ tới hai năm sau, Nam Cương lại dám khiêu khích thiên phượng hoàng triều, ở biên cương khơi mào chiến tranh, vì thế hoàng thượng hạ chỉ, cảnh vương lại lần nữa xuất chinh, nhưng hoàng đế Nam Cương âm hiểm xảo trá, đã sớm chuẩn bị âm mưu để hại cảnh vương long dận, người Nam Cương lấy cổ độc làm chủ, cho nên hắn cùng Ngũ Độc giáo cấu kết, vì long dận mà chuẩn bị một loại băng tằm cổ độc, cổ độc này cực kỳ âm hiểm, bình thường người trúng cổ sẽ không lập tức mất mạng, mấy ngày sau hoặc mấy tháng sau mới xuất hiện bệnh trạng tra tấn đến chết, mà băng tằm cổ độc chính là loại cổ một khi trúng sẽ bị tra tấn, vài năm sau sẽ gầy trơ xương, máu bị rút cạn mà chết. Mà người trúng cổ này, mỗi tháng vào đêm trăng tròn độc sẽ bộc phát, cả người đóng băng, ba canh giờ sau xương cốt bắt đầu trở nên đau buốt. Loại cổ độc này chỉ có giáo chủ Ngũ Độc giáo mới có khả năng nuôi được, trước hắn dùng máu của mình để nuôi cổ trùng một năm, sau mới đem cổ trùng phóng trên người một tên lính, chỉ cần máu của tên này bắn trên người long dận, như vậy long dận chắc chắn sẽ bị trúng độc. may mắn long dận cùng tô ngọc triệt lúc nhỏ bởi vì tranh giành một khối ngọc, mà đánh nhau mặt mũi bầm dặp, kết quả ngọc bội ai cũng không cướp được liền quăng bể nát, nhưng đánh xong liền thành bằng hữu. Mà a triệt cũng không giải được loại cổ độc này, chỉ có thể giảm bớt canh giờ đóng băng, áp chế cổ độc. Cũng may long dận nhẫn nại hơn so với người thường, nếu không đã sớm chịu không nổi xương cốt đau buốt liền tự sát mà chết . Mà lúc long dận trúng độc, không kịp nghĩ nhiều đã bị đưa về, sau này lúc long dận tỉnh lại liền nghĩ thiên phượng quốc chắn hẳn có nội gián, nếu không thì làm sao hắn dễ dàng mắc mưu như vậy, vì thế không truy vấn hoàng đế Nam Cương, để hoàng đế Nam Cương tin tưởng long dận hiện tại chỉ có thể kéo dài hơi tàn để tồn tại, hắn lựa chọn ngồi trên xe lăn để làm cho người khác tin tưởng hắn bị cổ độc ăn mòn hai chân, sau này sẽ không thể quay lại chiến trường .
Năm năm trước hắn tự tin, kiêu ngạo, bá khí, nhưng sau khi trúng độc hắn chỉ có thể thu liễm mũi nhọn của mình, thoạt nhìn hắn giống một công tử ôn hòa, khiêm tốn, nhưng thật ra hắn phúc hắc độc miệng trước nay đều không thay đổi, đừng thấy bình thường hắn cười, thật ra con người của hắn rất băng lãnh.
Mà tử nặc chính là một trong mười tám ảnh vệ của hắn, gia phái hắn đi tìm mặc Cửu công tử là do độc trên người , nhưng không nghĩ tới bọn Tam hoàng tử cũng đi tìm mặc Cửu công tử, hắn liền đi theo. Kết quả chứng kiến một màn kia ở quán trà thì cảm thấy thú vị. Muốn nhìn một chút có phải do không phượng ngâm cửu làm hay không, nên không đi theo Tam hoàng tử nữa, liền đi tìm phượng ngâm cửu, tưởng không có tung tích thì lúc sau nghe được động tĩnh ngoài cửa lớn phủ thừa tướng, vì thế liền thấy được một màn xuất sắc.
Tử nặc, ngày mai tiến cung đi gặp thái hậu. Long dận cúi đầu không biết tính toán chuyện gì, nhíu mày nói.
. .Dạ
Ta sẽ không đi, a dận, ta đối người xấu xí không có hứng thú, ngươi đi một mình đi, đương nhiên có chuyện gì thú vị chuyện thì đừng quên ta. Tô ngọc triệt trong mắt bắn ra một tia quyến rũ liền nói.
. . . . . .
Ngươi có thể lăn . . .
Mà long dận không biết rằng lần đi này chính là thay đổi cả cuộc đời hắn.
/22
|