Ngự Thư Phòng.
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn nam tử mặc Hồng Y (xiêm áo màu đỏ) đeo mặt nạ trước mặt.
"Các hạ là?"
Con ngươi Thân Đồ Thiên Tuyệt lạnh lùng, yên lặng như hàn băng ngàn năm, lạnh nhạt nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, nam nhân này, chính là của hắn. . . . . .
Không nhận thức nhau cũng được, cũng được.
Loại nam nhân lòng dạ độc ác này, không xứng để Thân Đồ Thiên Tuyệt hắn kêu một tiếng phụ thân.
Khí phách ngồi xuống trên ghế, Thân Đồ Thiên Tuyệt thản nhiên mở miệng, "Bổn cung chủ, là tới xem kịch hay!"
Chỉ cần kịch hay kết thúc, hắn sẽ rời đi.
Chân trời góc biển, từ đó bốn biển là nhà, không quan tâm đến phàm trần thế tục nữa.
Tự xưng Cung chủ.
U Minh cung —— Thân Đồ Thiên Tuyệt.
Đông Hoàng Cung Diệu nhíu mày, "Thân Đồ Cung chủ, lại tới hoàng cung, trẫm thật sự không ngờ tới!"
"Hoàng thượng không ngờ tới điều gì, không tin, một lát nữa, người diễn kịch sẽ tới, hoàng thượng đã xem kịch hơn hai mươi năm, kịch hôm nay sẽ là Đại Kết Cục, hoàng thượng hãy xem thật tốt, tốt nhất sau khi xem xong, xúc động thật lâu, ân hận lúc đầu đã làm sai!" Thân Đồ Thiên Tuyệt nói xong, từ trong ngực lấy ra một bình rượu, thản nhiên uống.
Khi Đông Hoàng Cung Diệu nhìn thấy bình rượu ngọc đó thì khiếp sợ nói không ra lời.
Này, chuyện này. . . . . .
Đây là vật hắn tự tay đặt ở bên cạnh chôn theo Ly phi.
Là tín vật đính ước của hắn và Ly phi.
Ban đầu, bởi vì ghen tỵ, căm hận, tức giận, rất nhiều thứ, đều đập, đốt, phá hủy, chỉ còn bình rượu ngọc này.
Tại sao lại, tại sao lại ở trong tay Thân Đồ Thiên Tuyệt.
"Thân Đồ Cung chủ, bình rượu ngọc này. . . . . ."
Thân Đồ Thiên Tuyệt nghe vậy, khoát khoát bình rượu ngọc trong tay, nhếch môi cười lành, "Một phụ nhân gầy như que củi tặng cho ta, nàng nói, đây là tín vật đính ước một nam nhân vô tình vô nghĩa đưa cho nàng, đáng tiếc, cuối cùng người nam nhân kia, bội bạc, tin lời sàm ngôn, xử oan nàng, thiếu chút nữa hại chết hài tử của nàng!"
Đông Hoàng Cung Diệu nghe vậy, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống.
Lúc ấy, khi chôn cất Ly phi, cả người gầy gò cũng không nhìn ra đã từng hào hoa phong nhã (Duyên dáng, rộng rãi, có dáng dấp thanh cao), xinh đẹp như hoa.
Thậm chí, chưa từng nhìn hắn một cái.
"Phụ nhân kia. . . . . ." Đông Hoàng Cung Diệu nhỏ giọng hỏi.
Phụ nhân kia, là ai ?
Nhưng mà, hỏi không được.
Thân Đồ Thiên Tuyệt nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác.
Thản nhiên nói ra, "Nàng nói, nàng gọi là Mạc Ly, là khí phi (phi tử bị vứt bỏ) của Hoàng đế ngươi, thân mẫu của Cung Ly Lạc!"
"Không. . . . . ."
Đông Hoàng Cung Diệu kêu lên.
Không thể nào, Ly phi đã chết, là hắn tận mắt nhìn nàng được chôn cất.
Là hắn. . . . . .
Không đúng, lúc ấy, hắn chỉ đặt bình rượu ngọc ở bên cạnh Ly phi, sau đó liền rời đi.
"Tại sao không có khả nắng đó, trên đời này, có một loại thuốc, có thể khiến người ta giả chết!" Thân Đồ Thiên Tuyệt nói xong, ngửa đầu uống rượu.
Thản nhiên uống một ngụm nhỏ, ngậm vào trong miệng, tỉ mỉ thưởng thức.
Phụ nhân kia, bởi vì dung mạo tương đồng, ban đầu vẫn coi hắn như một người khác, mà yêu tận xương tủy.
Nhưng mà, phần hạnh phúc kia, chỉ ngắn ngủi có hai năm.
Nàng đã chết rồi. d đ lê quý đôn.commmmm
Là thật sự chết đi rồi.
Đông Hoàng Cung Diệu bừng tỉnh hiểu ra, xác thực có một loại thuốc, có thể khiến người ta giả chết.
Nhưng mà, Đông Hoàng Cung Diệu không muốn tin tưởng.
Sau khi Ly phi uống loại thuốc kia mới rời khỏi hắn, mà không phải, chết ở trong hoàng cung, chết ở nơi chính mắt hắn nhìn thấy.
Tĩnh mịch.
Đông Hoàng Cung Diệu không nói gì, Thân Đồ Thiên Tuyệt cũng không nói gì.
Kịch hay giờ mới bắt đầu, hắn đã nói, xem xong kịch sẽ rời đi.
Quý Mộc Hằng chạy trốn khỏi hoàng cung, nhưng, chạy khỏi mấy đại điện mới hiểu được, hoàng cung, sớm đã là thiên hạ của Cung Ly Lạc.
Tất cả đều là âm mưu hắn ngầm tính toán.
Trước kia không động thủ, là thời cơ chưa tới, hôm nay động thủ, là vạn sự sẵn sàng.
Những năm qua, hắn một mực âm thầm điều tra chuyện năm đó, lại giả vờ giống người không biết chuyện gì, nhưng mọi chuyện đều lọt vào mắt.
Năng lực tốt, âm mưu tốt.
Không có chỗ để trốn, nhưng lại có một con đường sống, đó là đi qua Ngự Thư Phòng .
Quý Mộc Hằng hoảng hốt chạy bừa, hoàn toàn không nghĩ tới, hoàng cung xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao Đông Hoàng Cung Diệu không biết, tại sao nhiều nơi như vậy, cũng ba tầng trong, ba tầng ngoài, trọng binh canh giữ, lại có mỗi con đường đi đến Ngự Thư Phòng, thông suốt.
Một đường chạy cực nhanh.
Bên trong ngự thư phòng.
Thân Đồ Thiên Tuyệt từ từ nhếch môi, nở một nụ cười.
"Hoàng thượng, người diễn kịch đã đến!"
Đông Hoàng Cung Diệu kinh ngạc, lại thấy quốc sư Quý Mộc Hằng cả người đầy máu, vô cùng hoảng sợ, chạy vào đại điện, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, "Hoàng thượng, không xong, Lạc vương, bắt Duệ vương, mang binh tạo phản!"
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Quý Mộc Hằng, con ngươi từ từ nheo lại.
Từ ngày, Cung Ly Lạc mang theo Vô Ưu đi ra khỏi lãnh cung thì một khắc (15’) kia, Đông Hoàng Cung Diệu cũng đã dự đoán được.
Hài tử kia, Ngũ Hành (chỉ kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ), số mệnh cực quý.
Số mệnh hắn trời sinh là Đế Vương.
"Quốc sư, năm đó, ngươi nói với trẫm, Ly Lạc khắc trẫm, Minh Duệ bảo vệ trẫm, chuyện này là thật?"
"Hồi hoàng thượng, thần không dám nói năng xằng bậy!"
Đông Hoàng Cung Diệu nhắm mắt lại.
Chuyện về Cung Ly Lạc, những năm qua, hắn lại không nghi ngờ gì.
Nhưng. . . . . .
Cung Minh Duệ. . . . . .
Thân Đồ Thiên Tuyệt ha ha ha cười như điên, "Quốc sư cũng có thể nói cho Hoàng đế biết, quan hệ của ngươi và Mạn phi, cùng Duệ vương, không phải sao?"
Quý Mộc Hằng nghe vậy, khiếp sợ nghiêng đầu, nhìn thấy Thân Đồ Thiên Tuyệt mặc một bộ xiêm y đỏ thẫm, trên mặt đeo mặt nạ bạc.
Mới vừa rồi, khi hắn tiến vào đại điện, chạy trối chết, có ý đồ hãm hại Cung Ly Lạc, hoàn toàn không cảm giác được, còn có người khác ở đây, mà người này, hình như biết không ít bí mật của hắn.
"Ngươi là ai, tại sao ngươi lại muốn vu oan lão phu như vậy!"
Thân Đồ Thiên Tuyệt nghe vậy, con ngươi nheo lại, khí lạnh từ trong lòng, tràn ra, "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, ta biết rất nhiều bí mật Quý Mộc Hằng ngươi muốn che giấu!"
Thân Đồ Thiên Tuyệt nói xong, tay phải khẽ vận khí, một luồng ánh sáng màu tím nhanh chóng tấn công Quý Mộc Hằng.
"Ngươi. . . . . ."
Quý Mộc Hằng còn chưa kịp kêu lên một tiếng, đầu óc đã rơi vào một trận hỗn loạn.
Thân Đồ Thiên Tuyệt nhìn, hừ lạnh một tiếng, "Hai mươi sáu năm trước, ngày đông chí, có một nam tử lẻn vào Điện Mạn phi, nam tử kia là ai?"
"Là ta, ta không muốn Mạn nhi gả cho người khác, ta muốn Mạn nhi đi theo ta, nhưng Mạn nhi không chịu, mắt nàng bị vinh hoa phú quý mê hoặc, tâm cũng bị mê hoặc, nàng sống chết không chịu đi theo ta!"
Thân Đồ Thiên Tuyệt cười lạnh, nhìn Đông Hoàng Cung Diệu.
Hai mươi sáu năm trước, ngày đông chí, có nam tử xông vào Điện Ly phi, kinh động cả hoàng cung.
Nhưng, cuối cùng cũng không biết nam tử kia đã trốn đi đâu.
Như vậy, Đông Hoàng Cung Diệu đối với chuyện Cung Ly Lạc không phải nhi tử của hắn, rất tin tưởng.
"Cuối cùng Mạn phi nói với ngươi cái gì, bày mưu gì?"
"Mạn nhi nói, nàng phải làm nữ nhân tôn quý nhất trên đời này, nhưng mà, hoàng thượng vẫn không lâm hạnh nàng, nàng vẫn không có được hài tử, nàng cần một hài tử, cho nên, ta bấm đúng ngày tốt nhất để nàng mang thai, mua được thái giám bên cạnh Hoàng đế, để cho Hoàng đế lật bài tử của Mạn nhi!"
"Đêm hôm đó vui vẻ, Mạn phi mang bầu?"
"Không có, Hoàng đế, đã sớm không còn khả năng sinh đẻ!"
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, ta yêu Mạn nhi tận xương, định là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, cùng Mạn nhi da thịt thân thiết (là gì chắc mọi người đều biết)! ~"
Thân Đồ Thiên Tuyệt nhìn Đông Hoàng Cung Diệu tức giận đến muốn nổ tung, tiếp tục hỏi, "Cung Minh Duệ là hài tử của ai?"
"Là nhi tử của ta và Mạn nhi!"
Đông Hoàng Cung Diệu ngã ngồi ở trên ghế rồng, hai mắt đỏ bừng.
Hắn đã quên mất, muốn tiến lên bóp chết Quý Mộc Hằng, cũng quên mất phải lên tiếng thế nào, hơn nữa quên mất phải làm sao, mới có thể làm cho tim của mình, không còn đau.
Ly phi.
Nữ tử hắn yêu nhất, đã chết vì sự cả tin của hắn.
"Năm đó Ly phi sinh hạ hai hài tử, một người trong đó đang ở đâu?" Thân Đồ Thiên Tuyệt hỏi.
"Bị sư huynh của ta ôm đi!"
"Sư huynh ngươi đã để hài tử đó lại bên dốc núi?" Thân Đồ Thiên Tuyệt hỏi, tâm gắt gao níu chặt.
Thân phận của hắn, vào giờ phút này, rốt cuộc cũng có thể, đưa ra ánh sáng.
Nhưng, rồi lại không muốn biết đáp án.
Mặc kệ đáp án là gì, đều không phải là điều hắn có thể chịu đựng.
"Đúng, đúng là đã để lại bên dốc núi!"
Thân Đồ Thiên Tuyệt nhắm mắt lại, nặng nề hít sâu một hơi, tay cầm thành quả đấm, "Năm đó, là ngươi dẫn người ám sát Cung Ly Lạc và Vô Ưu?"
"Đúng, đúng là chỉ ý của hoàng thượng!"
Thân Đồ Thiên Tuyệt cười, nhìn ra ngoài cửa, Vô Ưu và Cung Ly Lạc mười ngón tay đan xen, một chưởng đánh vào ngực Quý Mộc Hằng, đánh nát trái tim của hắn, lại nhất thời không chết được.
Nhưng tuyệt đối không thể cứu.
Cho dù là Đại La Thần Tiên (tu hành đắc đạo), Linh Đan Diệu Dược, cũng không cứu được hắn.
Cười lạnh liếc mắt nhìn Đông Hoàng Cung Diệu đau đến cực hạn, đau đến chết lặng, xoay người, đi ra ngoài.
Cung Ly Lạc đưa tay kéo cánh tay Thân Đồ Thiên Tuyệt.
Thân Đồ Thiên Tuyệt nghiêng đầu, thờ ơ nhìn Cung Ly Lạc, "Thế nào, muốn vạch trần ta sao?"
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn nam tử mặc Hồng Y (xiêm áo màu đỏ) đeo mặt nạ trước mặt.
"Các hạ là?"
Con ngươi Thân Đồ Thiên Tuyệt lạnh lùng, yên lặng như hàn băng ngàn năm, lạnh nhạt nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, nam nhân này, chính là của hắn. . . . . .
Không nhận thức nhau cũng được, cũng được.
Loại nam nhân lòng dạ độc ác này, không xứng để Thân Đồ Thiên Tuyệt hắn kêu một tiếng phụ thân.
Khí phách ngồi xuống trên ghế, Thân Đồ Thiên Tuyệt thản nhiên mở miệng, "Bổn cung chủ, là tới xem kịch hay!"
Chỉ cần kịch hay kết thúc, hắn sẽ rời đi.
Chân trời góc biển, từ đó bốn biển là nhà, không quan tâm đến phàm trần thế tục nữa.
Tự xưng Cung chủ.
U Minh cung —— Thân Đồ Thiên Tuyệt.
Đông Hoàng Cung Diệu nhíu mày, "Thân Đồ Cung chủ, lại tới hoàng cung, trẫm thật sự không ngờ tới!"
"Hoàng thượng không ngờ tới điều gì, không tin, một lát nữa, người diễn kịch sẽ tới, hoàng thượng đã xem kịch hơn hai mươi năm, kịch hôm nay sẽ là Đại Kết Cục, hoàng thượng hãy xem thật tốt, tốt nhất sau khi xem xong, xúc động thật lâu, ân hận lúc đầu đã làm sai!" Thân Đồ Thiên Tuyệt nói xong, từ trong ngực lấy ra một bình rượu, thản nhiên uống.
Khi Đông Hoàng Cung Diệu nhìn thấy bình rượu ngọc đó thì khiếp sợ nói không ra lời.
Này, chuyện này. . . . . .
Đây là vật hắn tự tay đặt ở bên cạnh chôn theo Ly phi.
Là tín vật đính ước của hắn và Ly phi.
Ban đầu, bởi vì ghen tỵ, căm hận, tức giận, rất nhiều thứ, đều đập, đốt, phá hủy, chỉ còn bình rượu ngọc này.
Tại sao lại, tại sao lại ở trong tay Thân Đồ Thiên Tuyệt.
"Thân Đồ Cung chủ, bình rượu ngọc này. . . . . ."
Thân Đồ Thiên Tuyệt nghe vậy, khoát khoát bình rượu ngọc trong tay, nhếch môi cười lành, "Một phụ nhân gầy như que củi tặng cho ta, nàng nói, đây là tín vật đính ước một nam nhân vô tình vô nghĩa đưa cho nàng, đáng tiếc, cuối cùng người nam nhân kia, bội bạc, tin lời sàm ngôn, xử oan nàng, thiếu chút nữa hại chết hài tử của nàng!"
Đông Hoàng Cung Diệu nghe vậy, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống.
Lúc ấy, khi chôn cất Ly phi, cả người gầy gò cũng không nhìn ra đã từng hào hoa phong nhã (Duyên dáng, rộng rãi, có dáng dấp thanh cao), xinh đẹp như hoa.
Thậm chí, chưa từng nhìn hắn một cái.
"Phụ nhân kia. . . . . ." Đông Hoàng Cung Diệu nhỏ giọng hỏi.
Phụ nhân kia, là ai ?
Nhưng mà, hỏi không được.
Thân Đồ Thiên Tuyệt nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác.
Thản nhiên nói ra, "Nàng nói, nàng gọi là Mạc Ly, là khí phi (phi tử bị vứt bỏ) của Hoàng đế ngươi, thân mẫu của Cung Ly Lạc!"
"Không. . . . . ."
Đông Hoàng Cung Diệu kêu lên.
Không thể nào, Ly phi đã chết, là hắn tận mắt nhìn nàng được chôn cất.
Là hắn. . . . . .
Không đúng, lúc ấy, hắn chỉ đặt bình rượu ngọc ở bên cạnh Ly phi, sau đó liền rời đi.
"Tại sao không có khả nắng đó, trên đời này, có một loại thuốc, có thể khiến người ta giả chết!" Thân Đồ Thiên Tuyệt nói xong, ngửa đầu uống rượu.
Thản nhiên uống một ngụm nhỏ, ngậm vào trong miệng, tỉ mỉ thưởng thức.
Phụ nhân kia, bởi vì dung mạo tương đồng, ban đầu vẫn coi hắn như một người khác, mà yêu tận xương tủy.
Nhưng mà, phần hạnh phúc kia, chỉ ngắn ngủi có hai năm.
Nàng đã chết rồi. d đ lê quý đôn.commmmm
Là thật sự chết đi rồi.
Đông Hoàng Cung Diệu bừng tỉnh hiểu ra, xác thực có một loại thuốc, có thể khiến người ta giả chết.
Nhưng mà, Đông Hoàng Cung Diệu không muốn tin tưởng.
Sau khi Ly phi uống loại thuốc kia mới rời khỏi hắn, mà không phải, chết ở trong hoàng cung, chết ở nơi chính mắt hắn nhìn thấy.
Tĩnh mịch.
Đông Hoàng Cung Diệu không nói gì, Thân Đồ Thiên Tuyệt cũng không nói gì.
Kịch hay giờ mới bắt đầu, hắn đã nói, xem xong kịch sẽ rời đi.
Quý Mộc Hằng chạy trốn khỏi hoàng cung, nhưng, chạy khỏi mấy đại điện mới hiểu được, hoàng cung, sớm đã là thiên hạ của Cung Ly Lạc.
Tất cả đều là âm mưu hắn ngầm tính toán.
Trước kia không động thủ, là thời cơ chưa tới, hôm nay động thủ, là vạn sự sẵn sàng.
Những năm qua, hắn một mực âm thầm điều tra chuyện năm đó, lại giả vờ giống người không biết chuyện gì, nhưng mọi chuyện đều lọt vào mắt.
Năng lực tốt, âm mưu tốt.
Không có chỗ để trốn, nhưng lại có một con đường sống, đó là đi qua Ngự Thư Phòng .
Quý Mộc Hằng hoảng hốt chạy bừa, hoàn toàn không nghĩ tới, hoàng cung xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao Đông Hoàng Cung Diệu không biết, tại sao nhiều nơi như vậy, cũng ba tầng trong, ba tầng ngoài, trọng binh canh giữ, lại có mỗi con đường đi đến Ngự Thư Phòng, thông suốt.
Một đường chạy cực nhanh.
Bên trong ngự thư phòng.
Thân Đồ Thiên Tuyệt từ từ nhếch môi, nở một nụ cười.
"Hoàng thượng, người diễn kịch đã đến!"
Đông Hoàng Cung Diệu kinh ngạc, lại thấy quốc sư Quý Mộc Hằng cả người đầy máu, vô cùng hoảng sợ, chạy vào đại điện, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, "Hoàng thượng, không xong, Lạc vương, bắt Duệ vương, mang binh tạo phản!"
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Quý Mộc Hằng, con ngươi từ từ nheo lại.
Từ ngày, Cung Ly Lạc mang theo Vô Ưu đi ra khỏi lãnh cung thì một khắc (15’) kia, Đông Hoàng Cung Diệu cũng đã dự đoán được.
Hài tử kia, Ngũ Hành (chỉ kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ), số mệnh cực quý.
Số mệnh hắn trời sinh là Đế Vương.
"Quốc sư, năm đó, ngươi nói với trẫm, Ly Lạc khắc trẫm, Minh Duệ bảo vệ trẫm, chuyện này là thật?"
"Hồi hoàng thượng, thần không dám nói năng xằng bậy!"
Đông Hoàng Cung Diệu nhắm mắt lại.
Chuyện về Cung Ly Lạc, những năm qua, hắn lại không nghi ngờ gì.
Nhưng. . . . . .
Cung Minh Duệ. . . . . .
Thân Đồ Thiên Tuyệt ha ha ha cười như điên, "Quốc sư cũng có thể nói cho Hoàng đế biết, quan hệ của ngươi và Mạn phi, cùng Duệ vương, không phải sao?"
Quý Mộc Hằng nghe vậy, khiếp sợ nghiêng đầu, nhìn thấy Thân Đồ Thiên Tuyệt mặc một bộ xiêm y đỏ thẫm, trên mặt đeo mặt nạ bạc.
Mới vừa rồi, khi hắn tiến vào đại điện, chạy trối chết, có ý đồ hãm hại Cung Ly Lạc, hoàn toàn không cảm giác được, còn có người khác ở đây, mà người này, hình như biết không ít bí mật của hắn.
"Ngươi là ai, tại sao ngươi lại muốn vu oan lão phu như vậy!"
Thân Đồ Thiên Tuyệt nghe vậy, con ngươi nheo lại, khí lạnh từ trong lòng, tràn ra, "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, ta biết rất nhiều bí mật Quý Mộc Hằng ngươi muốn che giấu!"
Thân Đồ Thiên Tuyệt nói xong, tay phải khẽ vận khí, một luồng ánh sáng màu tím nhanh chóng tấn công Quý Mộc Hằng.
"Ngươi. . . . . ."
Quý Mộc Hằng còn chưa kịp kêu lên một tiếng, đầu óc đã rơi vào một trận hỗn loạn.
Thân Đồ Thiên Tuyệt nhìn, hừ lạnh một tiếng, "Hai mươi sáu năm trước, ngày đông chí, có một nam tử lẻn vào Điện Mạn phi, nam tử kia là ai?"
"Là ta, ta không muốn Mạn nhi gả cho người khác, ta muốn Mạn nhi đi theo ta, nhưng Mạn nhi không chịu, mắt nàng bị vinh hoa phú quý mê hoặc, tâm cũng bị mê hoặc, nàng sống chết không chịu đi theo ta!"
Thân Đồ Thiên Tuyệt cười lạnh, nhìn Đông Hoàng Cung Diệu.
Hai mươi sáu năm trước, ngày đông chí, có nam tử xông vào Điện Ly phi, kinh động cả hoàng cung.
Nhưng, cuối cùng cũng không biết nam tử kia đã trốn đi đâu.
Như vậy, Đông Hoàng Cung Diệu đối với chuyện Cung Ly Lạc không phải nhi tử của hắn, rất tin tưởng.
"Cuối cùng Mạn phi nói với ngươi cái gì, bày mưu gì?"
"Mạn nhi nói, nàng phải làm nữ nhân tôn quý nhất trên đời này, nhưng mà, hoàng thượng vẫn không lâm hạnh nàng, nàng vẫn không có được hài tử, nàng cần một hài tử, cho nên, ta bấm đúng ngày tốt nhất để nàng mang thai, mua được thái giám bên cạnh Hoàng đế, để cho Hoàng đế lật bài tử của Mạn nhi!"
"Đêm hôm đó vui vẻ, Mạn phi mang bầu?"
"Không có, Hoàng đế, đã sớm không còn khả năng sinh đẻ!"
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, ta yêu Mạn nhi tận xương, định là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, cùng Mạn nhi da thịt thân thiết (là gì chắc mọi người đều biết)! ~"
Thân Đồ Thiên Tuyệt nhìn Đông Hoàng Cung Diệu tức giận đến muốn nổ tung, tiếp tục hỏi, "Cung Minh Duệ là hài tử của ai?"
"Là nhi tử của ta và Mạn nhi!"
Đông Hoàng Cung Diệu ngã ngồi ở trên ghế rồng, hai mắt đỏ bừng.
Hắn đã quên mất, muốn tiến lên bóp chết Quý Mộc Hằng, cũng quên mất phải lên tiếng thế nào, hơn nữa quên mất phải làm sao, mới có thể làm cho tim của mình, không còn đau.
Ly phi.
Nữ tử hắn yêu nhất, đã chết vì sự cả tin của hắn.
"Năm đó Ly phi sinh hạ hai hài tử, một người trong đó đang ở đâu?" Thân Đồ Thiên Tuyệt hỏi.
"Bị sư huynh của ta ôm đi!"
"Sư huynh ngươi đã để hài tử đó lại bên dốc núi?" Thân Đồ Thiên Tuyệt hỏi, tâm gắt gao níu chặt.
Thân phận của hắn, vào giờ phút này, rốt cuộc cũng có thể, đưa ra ánh sáng.
Nhưng, rồi lại không muốn biết đáp án.
Mặc kệ đáp án là gì, đều không phải là điều hắn có thể chịu đựng.
"Đúng, đúng là đã để lại bên dốc núi!"
Thân Đồ Thiên Tuyệt nhắm mắt lại, nặng nề hít sâu một hơi, tay cầm thành quả đấm, "Năm đó, là ngươi dẫn người ám sát Cung Ly Lạc và Vô Ưu?"
"Đúng, đúng là chỉ ý của hoàng thượng!"
Thân Đồ Thiên Tuyệt cười, nhìn ra ngoài cửa, Vô Ưu và Cung Ly Lạc mười ngón tay đan xen, một chưởng đánh vào ngực Quý Mộc Hằng, đánh nát trái tim của hắn, lại nhất thời không chết được.
Nhưng tuyệt đối không thể cứu.
Cho dù là Đại La Thần Tiên (tu hành đắc đạo), Linh Đan Diệu Dược, cũng không cứu được hắn.
Cười lạnh liếc mắt nhìn Đông Hoàng Cung Diệu đau đến cực hạn, đau đến chết lặng, xoay người, đi ra ngoài.
Cung Ly Lạc đưa tay kéo cánh tay Thân Đồ Thiên Tuyệt.
Thân Đồ Thiên Tuyệt nghiêng đầu, thờ ơ nhìn Cung Ly Lạc, "Thế nào, muốn vạch trần ta sao?"
/107
|