Khi tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, có lẽ bởi di chứng của mũi kim trước đó, tôi có hơi chút váng đầu.
Tẻ nhạt nhìn ra xung quanh, rồi khoác áo ngủ ngồi bên cửa sổ.
Người giúp việc gõ cửa đi vào hỏi, “Thiếu gia Sinh, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, mang vào chứ ạ?”
Tôi không đoái hoài gì đến, chỉ gật.
Được đưa tới là bánh mỳ, sữa, xúc xích, jambon, còn có cả trứng.
Quái gở, rõ ràng là bữa sáng kiểu Tây, thế mà trứng lại là trứng luộc.
Người giúp việc thấy tôi ngó đăm đăm vào món trứng, giải thích luôn, “Đại thiếu gia dặn dò, trứng luộc có nhiều chất dinh dưỡng.”
Nghe một câu đó xong, chả muốn nhìn cái món trứng đó dù chỉ bằng một nửa con mắt.
Tôi lạnh lùng bảo, “Tôi muốn uống café.”
“Đại thiếu gia đã dặn, sữa…”
Tôi đột ngột ngẩng đầu, căm tức trừng cái kẻ không rời mấy cái mệnh lệnh của Vinh Dữ Tương lấy một chữ.
Chị ta cúi đầu, ngại ngần thưa, “Để tôi đi hỏi thử.”
Thật cẩn thận né khỏi ánh mắt tôi, khép cửa lại đi ra ngoài.
Hỏi ai? Đương nhiên là Vinh Dữ Tương.
Nếu anh ta ngay cả một việc cỏn con cũng đều phải hỏi đến, chẳng lẽ một khắc cũng không được rỗi rãi?
Café nhanh chóng được bưng lên.
Tôi cười lạnh, coi như được ban ân đi vậy.
Giống một bậc đế vương, cao cao tại thượng.
Ban thưởng cho mày một tách café.
Người giúp việc không có kiêu ngạo của thường ngày, cúi đầu đi vào, cúi đầu đi ra.
Hành động toàn là cung kính.
Tôi cũng không thoải mái, mà thấy buồn nhiều hơn.
Ra oai với kẻ chỉ biết máy móc nghe lệnh, đâu phải cá tính của tôi.
Chẳng lẽ phong độ và lễ nghi mà bố mẹ tôi đã rèn giũa cho từ nhỏ, giờ đã bị Dữ Tương chầm chậm mài mòn.
Cứ cố mài đi những góc cạnh của tôi, lý do là gì vậy?
Tôi uống tách café nhạt thếch, đứng bên cửa sổ phóng tầm mắt ra xa.
Vinh gia lớn cực kỳ, vườn hoa, bể bơi, sân tennis, đều khoe đủ được hết nào những huy hoàng của Vinh gia.
Năm đó, bác Vinh cũng đứng bên cửa sổ ngắm nhìn vương quốc của bác, đích xác tự nhiên lắm.
Còn hiện tại, người chủ nhân xưa cũ ấy giờ đã ở phương nao?
Tôi nhìn thấy Dữ Tương.
Anh ta đang đấu hăng hái trên sân tennis, mà đối thủ, là Chu Hằng.
Tôi nhớ tới cái lỗ kim trên tay.
Dữ Tương đưa lưng về phía tôi, ra sức đón cầu.
Lưng anh vừa dày lại vừa rộng, cánh tay lại rất đẹp và thuôn dài.
Nhìn anh và Chu Hằng đấu với nhau, không khác gì khiêu vũ, hết nhoi Đông rồi lại nhào Tây trên sân để đỡ bóng, thế là bật cười thành tiếng.
Thoáng chốc, giật mình.
Tôi hốt nhiên bụm miệng.
Hai kẻ này đều đê tiện xấu xa, có gì tốt đẹp cơ chứ?
Dữ Tương đánh thắng, bỗng dưng xoay người lại, từ xa vẫy vẫy cái vợt với tôi.
Hoá ra anh ta đã sớm biết có tôi nhìn.
Tôi lẩn ra sau cửa sổ, ngửa đầu uống cạn toàn bộ café còn thừa.
Nhất thời miệng đắng nghét.
Về chỗ ngồi xuống, lại nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng của Dữ Tương, anh ta đang lên lầu.
Tôi âm thầm cầu nguyện anh ta đừng có vào đây, thế mà cũng chẳng được như nguyện.
Thôi thôi, nếu ông trời mà có ít nhiều trắc ẩn với tôi, làm sao mà tôi phải có ngày này?
“Sinh Sinh.” Dữ Tương mặc đồ thể thao màu trắng, ngồi xổm trước mặt tôi, “Sao không chịu ăn gì? Cứ thế này, chẳng biết yêu quý cơ thể mình gì cả.”
Tôi thả cái tách trong tay, mệt mỏi ngả người ra ghế.
Anh ta cười nói, “Xin lỗi mà, quên mất em thích uống café. Anh phân phó nhà bếp rồi đấy, sau này sáng nào cũng sẽ pha café cho em.”
Anh ta dịu dàng sán tới gần, nói đùa, “Đừng giận mà, do anh không tốt, làm gì mà lại quên mất cả sở thích của em.”
Lòng tôi băng lạnh.
Tôi hỏi, “Dữ Tương, tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với anh, được không?”
“Dĩ nhiên, sao mà không được? Anh thích nhất là nghe em nói chuyện. Sinh Sinh, hồi trước em thích nói nhiều với anh lắm, dạy anh hết chuyện này lại chuyện kia.”
Tôi né đi ánh mắt nóng cháy của anh ta.
Đừng nhắc đến trước kia nữa, tôi xin anh.
“Dữ Tương, có rất nhiều chuyện, tôi không hiểu.”
“Em không hiểu cái gì? Anh sẽ giải thích cho em.”
Tôi trông đến nụ cười thân thiết ấy, thiên hạ quả thực không thể có ai dịu dàng và kiên nhẫn sánh bằng, mà lòng chỉ ngợp cay xót, trái tim đập nhanh.
“Người ta nói tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết[1]. Nhưng anh thì không giống vậy, sau chót tôi cũng không rõ được anh tính toán thế nào? Anh muốn bức điên tôi, hay là muốn từ từ đùa giỡn? Anh nói cho tôi biết, có được không?”
Dữ Tương lắc, dở khóc dở cười, “Sinh Sinh, sao em lại so sánh Tư Mã Chiêu với anh cơ chứ?”
“Ừ.” Tôi gật, “Anh lợi hại hơn hắn. Lợi hại hơn gấp cả trăm, cả nghìn lần.”
“Sinh Sinh, em cứ hay tâng bốc anh như thế. Tâng anh lên tận trời, cứ như anh không có gì không làm được.”
Tôi đẩy anh ta ra.
“Dữ Tương, rốt cuộc anh muốn như thế nào. Tôi phải dùng cách gì mới được thoát khỏi anh? Xin anh nói cho tôi biết.” Tôi lại nói, “Gọi luật sư đến đi, tôi sẽ ký chuyển nhượng ngay lập tức, chắp tay dâng Hoàng thị cho anh.”
Dữ Tương cười khổ, “Hoàng thị là anh vất vả mãi đoạt về cho em mà, tại sao em lại phải chắp tay dâng nó cho anh.”
Tôi suy sụp ngồi bệt xuống.
Phải mà. Hoàng thị vốn dĩ đâu nằm trong tay tôi.
Tại sao lại ngây ngô nghĩ nó là của mình mà đem ra đổi chác?
Tôi tự hỏi tôi chưa từng làm gì có lỗi với anh, vì sao anh tra tấn tôi như vậy?
Tôi ngơ ngác hỏi, “Ngay cả Dữ Đình anh còn chịu buông tha cơ mà, thế tại sao không thả cho tôi đi? Dữ Tương, vết sẹo trên đầu anh có thể trị được. Tôi sẽ mời bác sĩ chữa lành nó cho anh. Chuyện của chúng ta giải quyết sạch sẽ đi nhé, được không?”
Dữ Tương ngỡ ngàng.
Anh ta nhìn tôi một lát, đoạn ôm tôi vào trong ngực.
Anh ta bảo, “Sinh Sinh, sao em lại trở nên thế này?”
Nói như thể sắp khóc.
Tôi sửng sốt, ngó đăm đăm tới cái biểu lộ ngàn năm hiếm thấy mà giờ đã thật sự biểu lộ ra của anh.
“Trước kia em yêu anh đến vậy mà, muốn anh đoạt được Vinh thị, tại sao giờ lại cứ trốn tránh anh?” Anh ta hỏi, “Anh vì em mà làm nhiều như vậy, tại sao em lại không hề tiếp nhận, chỉ nghĩ muốn bỏ đi? Anh sai ở đâu, để mà em hận anh như thế?”
Thật ngậm máu phun người.
Hơn nữa lại còn phun cực kỳ nhuần nhuyễn, cực kỳ tuyệt diệu.
Tôi nói, “Vinh Dữ Tương, anh nhét máy nghe trộm trong điện thoại của tôi.”
“Anh có ép em gọi điện thoại đâu? Nếu cứ lơ là hành động của em, Dữ Đình lại còn rất giảo hoạt, sơ sảy một cái, em sẽ bị gặp nguy ngay.”
Tôi nói, “Anh để tôi ở lại phòng, tạo cho Dữ Đình cơ hội.”
“Anh cũng đã báo cho cha để về cứu em rồi mà.”
Tôi lại nói, “Anh để tôi bị lũ đó cưỡng ***. Dữ Tương, nếu anh có yêu tôi dù chỉ đôi chút ít ỏi, sao có thể nỡ nhẫn tâm như vậy?”
“Sinh Sinh à…” Anh ta đau khổ giải thích, “Đó là tính toán sai lầm của anh, đã tới quá muộn. Anh… Anh thật sự không ngờ…”
“Đừng có nói nữa!” Tôi hét to.
Tính toán sai lầm.
Anh cũng đưa cả tôi vào vòng toan tính của anh hết đó thôi.
Thì ra với anh, tôi cùng lắm cũng chỉ là một quân cờ hữu dụng.
Thì ra là thế.
Dáng người cao lớn của Dữ Tương đang sừng sững ngay tại trước mắt.
Tôi bịt hai tai.
Tôi nhắm mắt lại.
Thế mà, mùi hương của anh vẫn len lỏi, giọng nói của anh vẫn thầm thì.
Anh ta hỏi, “Sinh Sinh, tại sao em thay lòng đổi dạ? Anh yêu em yêu đến khổ sở, em có biết không?”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, liên tục lùi về đằng sau, đụng vào giường, ngã xuống.
“Em làm cho anh yêu em, rồi lại bỏ anh mà đi. Làm sao anh chịu cho nổi?” Dữ Tương vẫn nói, “Anh cũng không muốn thấy em bị thế này, không muốn giam giữ em. Nhưng lơi lỏng một cái, em sẽ chạy trốn khỏi tầm mắt anh. Em nhất định phải đùa giỡn vậy mới thoả ư?”
Anh ta bắt lấy cánh tay tôi, kéo tôi lên từ trên giường.
“Dữ Tương, xin anh buông tay đi.” Tôi chẳng phản bác được, luận về tài ăn nói, tôi thật sự kém xa anh ta.
Nên tôi chỉ có thể cầu khẩn, “Xin anh đừng như vậy, tôi sợ lắm.”
“Em sợ ư?” Dữ Tương lại ôm tôi, khẽ khàng an ủi, “Anh cũng sợ. Từ nhỏ, đã không có gì là thuộc về anh. Dù nhìn là của anh, nhưng thực tế đều là của Dữ Đình hết, tất cả đều là của Dữ Đình. Anh chỉ có thể tranh, âm thầm mà tranh. Anh không chịu để mất Vinh thị, cũng sẽ không buông bỏ em.”
So với ngày xưa anh ta càng thêm chân tình thắm thiết.
So với ngày xưa tôi càng thêm kinh hồn táng đảm.
“Sinh Sinh à, em thật tốt với anh. Chưa từng có ai vì anh mà lo nghĩ như thế. Anh thành công được như hôm nay, là hạnh phúc của em mà, nhỉ?”
Tôi đâm chán ngán, “Dữ Tương, anh đã thành công rồi, cần gì phải quan tâm hạnh phúc của tôi nữa?”
“Không được.” Anh ta ngậm lấy miệng tôi, cứ như muốn chặn cản lời tôi nói, “Anh muốn ở bên em. Chúng ta có ở bên nhau, em mới hạnh phúc được. Tại sao em vẫn không hiểu? Ừm, em còn bé mà, đơn thuần lắm, những chuyện thế này không hiểu được đâu.”
“Không không! Dữ Tương, chỉ cần anh buông tha cho tôi là tôi đã có đủ hạnh phúc rồi.” Tôi né khỏi nụ hôn của anh ta, “Anh có nhiều tiền bạc, lại đẹp trai, muốn hạng người gì cũng không thiếu. Tôi chẳng có gì tốt đẹp, không xứng lấy nửa điểm với anh.”
“Sinh Sinh…” Anh ta ngừng lại sự truy đuổi nóng cháy, lẳng lặng nâng cằm tôi lên, “Cả đời này, anh chỉ nằm ngủ trên giường em mà thôi.”
Tôi đột nhiên bị chấn động.
Đầu óc đều là lập loè sao nổ, chớp loé không ngừng.
Cảm giác không biết phải gọi tên ra sao.
“Chỉ có em mới xứng với anh…” Anh nhìn thẳng mắt tôi, giống như muốn chộp, muốn đào khoét sâu cả vào nơi chứa đựng hồn phách trong tôi.
Lòng gào thét một nghìn lần, một vạn lần tôi không tin đâu.
Mà giờ bất đắc dĩ…
Tôi tin.
Tôi hỏi, “Dữ Tương, nếu phải lựa chọn giữa tôi và Vinh thị, anh chọn cái gì?”
Anh ấy ngẩn ra.
Nếu anh ta trơn tru lưu loát đáp rằng anh chọn tôi.
Tôi sẽ chỉ bật lên cười váng, từ nay về sau cạn kiệt hy vọng, không còn tin được nữa cái người hành động nham hiểm này.
Thế mà anh lại ngẩn ra, lòng tôi lại dấy lên muốn vàn đau đớn.
Dữ Tương, chút ít thực tâm của anh, lẽ nào dành cho tôi thật sự đó à?
Hay là cái sự do dự hồi lát này cũng chỉ là diễn trò thôi, để tôi cuồng quẫy giữa đảo điên tơ nhện, càng bị dính thêm một sợi mạng dai bền, càng thêm ngàn đời vô phương chống đỡ.
“Anh tránh ra!” Tôi gồng hết toàn lực đẩy anh ta ra khỏi, bịt mắt mình thét đến chói tai, “Tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh!”
Tôi không chảy lấy một giọt nước mắt, mà âm lại nghẹn đặc nức nở của tiếng khóc, “Tôi sẽ không bao giờ yêu anh nữa đâu! Không, tôi chưa từng lúc nào yêu anh, chưa bao giờ từng!”
Rống tán loạn, thở hổn hển suy yếu tựa vào chân giường.
Tai nghe được tiếng hít vào sâu thẳm của Dữ Tương. Anh nói, “Được, anh biết rồi.”
Anh lặp lại lời của tôi, cứ một chữ lại một chữ, đều đều nhàn nhạt, “Em hận anh, em chưa từng bao giờ yêu anh.”
Tôi đã từng nghe anh nói không ít, vậy mà hôm nay mới hay – anh chỉ có nhẹ nhàng thốt ra vài câu, đã có thể khiến cho người ta khát khao bị trời long đất lở, thảm rơi, kìm hãm mãi đến tận tầng mười tám của địa ngục.
Tôi gật thật mạnh đầu, “Phải, tôi hận anh.”
Ngắn gọn mà rõ ràng, vô cùng thống khoái.
Dữ Tương ngửa đầu lên, thở dài.
“Ra là thế.” Anh thán, “Ra là thế.”
Thở dài rồi đi.
Tôi chỉ im lặng.
Chứ không thì còn điều gì được nữa?
Còn gì để mà khóc lóc đây?
Biết bao vị ngọt vị ngào của ngày hôm qua, lại thành từng giọt từng dòng độc dược thẩm thấu vào lòng, vào trí óc.
Cứ thế, cảnh còn mà người nơi đâu.
Vì sao không xấu xa bưng kín hết đi, để tôi cả kiếp này chẳng còn hy vọng hão huyền được nữa.
Tôi rất hận.
Vốn là đứa bị hại, bị khổ, mà sau tình huống ban nãy, thật ren rối không biết nổi là ai mới phụ ai.
Co quắp lại dưới chân giường, cả ngày cứ đần ra thế mãi.
Sau đó, mới hoảng hốt trong phòng có người.
Ngay khi ngẩng đầu lên, cả cơ thể đã được ôm bổng lấy, đặt xuống giường.
Dữ Tương giúp tôi đắp tốt chăn.
Sắc mặt vẫn như cũ, tựa hồ sáng nay lộ ra tiếng lòng trước mắt tôi, không phải là bản thân anh ta.
Trước sau vẫn chăm sóc chu đáo, mềm nhẹ êm ái.
“Ngủ đi, Sinh Sinh.”
Chu Hằng từ sau lưng anh ta đi tới, trong tay lại cầm một mũi kim nữa.
Con ngươi của tôi rút co lại, tôi cuống quýt cuộn mình.
Hết thảy cứ như một thước phim quay chậm, nào có nổi cơ may kháng cự đây.
Mắt thấy rõ thứ chất lỏng trong suốt được đẩy vào mạch máu, hoà vào máu.
Dữ Tương vuốt mắt tôi, dùng bóng tối đỡ tôi bước vào giấc mộng.
“Anh không buông tay đâu, Sinh Sinh. Anh sẽ không buông tay.”
Giữa cơn mê đan xen, loáng thoáng tôi nghe được những lời này.
Chỉ duy một nguyện là mình đang nằm mơ thôi.
. / .
1. Tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết
Tư Mã Chiêu là Ngụy thần thờ Tam quốc, lấn át vua dân, vây cánh còn từng đâm chết Ngụy đế Tào Mao. Đời Tư Mã Viêm về sau còn soán Ngụy tự lập.
“Tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết” là thành ngữ chỉ dã tâm cực kỳ rõ ràng, âm mưu hiển lộ và hành động ra ai ai cũng biết.
/35
|