Tại Sao Anh Không Yêu Em

Chương 14: Ảo cảnh 01-4: Lại mềm lòng

/19


Edit: Văn Văn.

Mặc dù cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Mạnh Ninh tinh ý cảm giác được, người đang ôm mình hình như tâm trạng dần trở nên không tốt, vì vậy thuận theo suy nghĩ trong lòng, nắm lấy một đầu ngón tay của người ta rồi nâng mặt nhỏ lên chăm chú nhìn anh, sự an ủi không tiếng động bộc ra ngoài.

Ánh mắt Thi Vinh ngày càng trở nên nhu hòa, cuối cùng mềm thành bãi nước. Mặc kệ cô ấy trở thành bộ dáng gì, hệ thống đưa ra những giả thiết nào, không cần biết đây là thế giới thực hay thế giới ảo cảnh, Lộ Lộ của anh... Vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. “Tôi không sao, chúng ta cùng nhau xuống ăn sáng, được không?”

Nói đến bữa sáng... Bụng Mạnh Nịnh rất hợp thời điểm mà kêu hai tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, nhưng mặt cố bày ra biểu tình không đổi.

Thật đáng yêu quá đi. Thi Vinh không nhịn được lại hôn hôn trán cô, hận không thể đem cô nhét vào trong cơ thể mình.

Sau khi cha mẹ qua đời, Thi Vinh là người duy nhất mà Mạnh Nịnh ỷ lại, ngay cả lúc anh đang nấu ăn, cô đều có nề có nếp ngồi trên ghế, đôi mắt to tròn dõi theo mọi chuyển động của Thi Vinh, tóm lại chính là cái kiểu một giây cũng không chịu dời đi.

Thi Vinh làm bữa sáng đút cho Mạnh Nịnh ăn xong, chính mình tự ngồi ăn một bát rồi đưa Mạnh Nịnh đến thư phòng. Bởi vì Mạnh Nịnh mắc chứng tự kỷ nặng, cha mẹ cô lại không đưa cô đến học một trường giáo dục đặc biệt, cho nên, ở phương diện học tập có rất nhiều chỗ cô căn bản theo không kịp.

Kể từ khi học cao trung, Mạnh Nịnh đã không còn đến trường nữa, nơi đó làm cô sợ hãi. Cô không có khát vọng muốn đi, một chút đều không thích nhìn thấy người ngoài. Nếu có thể thu mình vào trong lớp vỏ của bản thân, đương nhiên càng tốt hơn.

"Đừng sợ, chúng ta đọc sách một lát đi?" Thi Vinh hỏi, đợi vài giây, thấy Mạnh Nịnh không có ý cự tuyệt thì đó chính là đồng ý. Vì thế anh mở sách giáo khoa ra, bắt đầu nói về chương trình học trong năm đầu tiên của cao trung.

Giọng anh trầm thấp, từ tính lại thêm ôn nhu, dễ nghe, Mạnh Nịnh dựa vào trong ngực anh nhìn sách, Thi Vinh kêu cô lấy bút làm bài, cô liền lấy bút làm bài, kêu cô tự suy nghĩ, cô liền tự suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ từ đầu đến cuối đều vô cảm.

Trong quá trình dạy học, Thi Vinh vui mừng phát hiện Mạnh Nịnh quá mức thông minh! Thời điểm cô thực sự nghiêm túc học, bất kể là gì, chỉ cần anh nói qua một lần, cô nhất định có thể hoàn toàn nắm giữ, thậm chí có thể đưa ra một số cách tính khác nhau cho một vấn đề toán học!

Hóa ra thuộc tính loại học thần này, ngay cả trong thế giới ảo cảnh cũng không thay đổi.

Mang theo Mạnh Nịnh đọc sách trong một tiếng, Thi Vinh nắm tay dẫn cô về phòng ngủ, chuẩn bị đồ ăn vặt đầy đủ cho cô rồi cùng nhau xem phim hoạt hình, cô làm chuyện gì đều rất chuyên tâm, mắt to nhìn chăm chú nhân vật hoạt hình trên TV. Thấy cô ấy tập trung như thế, Thi Vinh tranh thủ rút điện thoại ra gọi cho Quý Ngũ, hỏi cậu ta đã giải quyết chuyện đó xong chưa.

Quý Ngũ thần thanh khí sảng [1] mà nói tất cả đã giải quyết, ông chủ không cần lo lắng. Trời mới biết cậu ta là người bạo lực, thô lỗ thế nào lại phải bình tĩnh kêu đoàn luật sư đi đối phó với mấy kẻ khốn đó, sau khi nhóm phóng viên cùng mấy tên khốn đó biến mất cùng nhau, cậu ta xách cây lau nhà đánh người, đem mặt mũi bọn họ đều đánh đến bầm dập, lúc này mới vui sướng trở về công ty.

[1] Thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái dễ chịu.

Nếu đã giải quyết, Thi Vinh liền không quan tâm nữa. Anh ta trực tiếp cúp điện thoại, ban đầu Quý Ngũ còn định khoe khoang một chút, ai biết cái miệng lại không đuổi kịp tốc độ người ta cúp máy.

Đám người Mạnh gia kia, Thi Vinh căn bản lười quan tâm, nhưng việc này không đại biểu anh ta sẽ bỏ qua cho bọn họ. Hệ thống yêu cầu anh phải sắm vai nhân viên cho tốt. Trong thế giới ảo cảnh này, hình tượng của anh ta là một đại thúc tính tình ôn nhu, hiền lành, nói cách khác anh ta không thể làm những việc mà "Thi Vinh" có thể làm.

Không làm cũng có thể, không lẽ anh không biết việc mượn đao giết người. Ở bên cùng hệ thống trong nhiều năm như vậy, Thi Vinh sớm đã học được kỹ năng bằng mặt không bằng lòng, làm thế nào khai thác các lỗ hỏng của hệ thống. Hệ thống tự cho rằng nó thông minh, nhưng sao có thể thông minh hơn anh ta? Phàm là chuyện anh muốn làm, ngay cả hệ thống cũng không thể ngăn cản.

Bắt nạt bảo bối của anh, đối với bảo bối có mưu đồ gây rối, chẳng sợ thực chất thương tổn không đáng kể, vẫn phải chịu sự trả thù của anh. Ngay cả chỉ có tí suy nghĩ, cũng không thể.

Thi Vinh hỏi Mạnh Nịnh muốn đến trường hay không, cô lập tức lắc đầu như trống bỏi, cô không thích đến trường, cô không thích những người ở đó. Bọn họ khác với cha mẹ và người đàn ông đang đứng trước mặt cô, kẻ thì dụng tâm kín đáo tiếp cận cô, hoặc thù địch với cô một cách khó hiểu, cô

không hiểu tại sao họ lại muốn vậy.

Chỉ có cha mẹ và Thi Vinh mới có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Không đến trường mới tốt, không đến trường, thời gian bọn họ ở bên nhau sẽ càng nhiều hơn một ít, Thi Vinh rất hạnh phúc.

Anh không biết mình có thể ở lại thế giới này bao lâu nên anh đặc biệt trân trọng mỗi giây mỗi phút cùng nhau ở bên cô. Anh ta ước rằng cô tự kỷ không để ý đến bất cứ kẻ nào ngoại trừ anh, tốt nhất là vứt bỏ toàn bộ thế giới, trong mắt, trong tim chỉ nhìn mình anh.

Nếu như vậy thì tốt rồi. Giống như anh cũng chỉ nhìn một mình cô, chỉ có lẫn nhau, cái khác không cần.

Nhìn thấy Mạnh Nịnh bởi vì bị mình dịu dàng săn sóc mà ngày càng đặc biệt ỷ lại, Thi Vinh chậm rãi nắm chặt tay, lại chậm rãi nới lỏng.

Bản thân thật đúng là một người ti tiện. Rõ ràng tính cách anh không phải như thế, rõ ràng là loại người cô không thích nhất, lại chỉ có thể khoác một lớp da người, mang một chiếc mặt nạ, trộm ở bên cô ấy vui vẻ nửa ngày. Nếu có một ngày, cô phát hiện mình kỳ thật cũng không giống người tốt như trong tưởng tưởng của cô ấy, liệu cô trong ảo cảnh này có phải sẽ không chút ngần ngại nói không yêu anh ta?

Thi Vinh không biết.

Anh cũng không muốn biết. Anh chỉ biết ôm chặt bảo bối trong ngực, trộm được một ngày thì bên nhau một ngày, trộm được nửa đời thì bên nhau nửa đời, ngay cả khi anh chết cũng muốn quấn lấy cô không tha.

【Ký chủ, ngươi nhìn xem, chính bởi vì thái độ của ngươi mới dọa khiến cô ấy bỏ chạy đó.】

Thi Vinh không thèm quan tâm nó, đem Mạnh Nịnh ôm lên, liền thấy mặt cô ấy vô cảm nhìn về phía mình, mắt to tròn hỏi: Anh đang làm vì vậy?

Anh cười khẽ: "Nhìn cách xa một chút, để không dễ bị cận thị."

Mạnh Nịnh ngoan ngoãn bị anh ôm dời xa ba bước cách TV xa hơn. Cô làm bất kỳ chuyện gì đều rất tập trung, bao gồm cả việc xem phim hoạt hình, vì vậy căn bản không thấy đôi mắt Thi Vinh nhìn chăm chú mình có bao nhiêu kích động cùng đè nén.

Thời gian một ngày một ngày trôi qua, cứ như vậy, Mạnh Nịnh và Thi Vinh sống nương tựa lẫn nhau được 6 năm. Đến ngày sinh nhật 25 tuổi của cô, Thi Vinh thực sự chờ không nổi nữa.

Cô vẫn luôn xem anh ta như vị cứu tinh, như bắt lấy khúc gỗ khi chết đuối, trong mùa xuân trong trẻo khi khát nước, trong mùa hè nóng bức có làn gió mát thổi qua. Nhưng trước nay đều không xem anh như một người đàn ông, cô đối với anh giống như cha mẹ cô đã qua đời, không có gì khác biệt.

Mà thời gian của anh đã không còn nhiều, anh không thể cứ im lặng ngồi chờ chết như vậy nữa, anh muốn làm cho cô yêu anh.

Vì thế, bắt đầu từ ngày sinh nhật lần thứ 25 của Mạnh Nịnh, Thi Vinh lúc sau cho cô một bữa tiệc sinh nhật đầy yên tĩnh mà ấm áp, anh nói với cô, từ nay về sau hai người không thể ngủ chung một phòng tiếp nữa vì cô đã trưởng thành rồi.

Mạnh Nịnh nghiêng đầu nhìn anh, như thể nghe không hiểu, duỗi tay đòi anh ôm.

Thi Vinh lui một bước, dịu dàng lại kiên định lặp lại lần nữa: "Lộ Lộ ngoan, tối nay em có thể ngủ một mình không?"

Mạnh Nịnh không nói gì, Thi Vinh cho rằng cô nghe hiểu, liền không nhắc lại. Ai ngờ chờ đến tối, anh vừa mới bước ra khỏi phòng tắm đã thấy cô gái nhỏ ôm gối đứng tại chỗ, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm anh. Rõ ràng mang khuôn mặt than nhỏ, đôi mắt lại lã chã chực khóc, tựa như đang hỏi anh: Anh không cần em nữa sao?

Thôi. Thi Vinh nghĩ cứ ngủ đêm hôm nay đi, mai lại bắt đầu vậy.

Vì vậy, anh vươn tay về phía Mạnh Nịnh, thân thể mềm mại thuận thế nhào vào trong ngực anh ta, ôm eo anh không chịu buông.

*

Văn: Ảo cảnh này chừng nào mk edit xong sẽ đăng một lượt luôn nhé rồi tập trung bên bộ khác nên có lẽ sẽ k up thường xuyên nữa.

/19

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status