Tô Nhiên vừa mới nhận bằng tốt nghiệp ở đại học N, có thể nói tâm trạng cô vô cùng hưng phấn. Đại học N không phải là trường học tốt nhất ở tỉnh Chiết Giang nhưng cũng là một trong những trường điểm. Dù sao lúc này cô cũng là một sinh viên đã tốt nghiệp, muốn tìm một công việc bình thường có lẽ cũng không quá khó khăn.
Huống chi căn bản cô không cần phải tìm việc làm, vì người yêu của cô, Tần Trạch, đã sớm giúp cô thu xếp, công việc là giảng dạy môn Ngữ Văn ở một trường trung học.
Nghĩ đến Tần Trạch, Tô Nhiên lại khẽ mỉm cười.
Anh ấy, tuyệt đối là một anh chàng ngốc nghếch. Ngày đó anh theo đuổi cô, bị cô từ chối một cách tàn nhẫn những ba lần nhưng anh vẫn ngây ngô không bỏ cuộc.
Mỗi lần anh tìm đến cô đều bị cô làm cho thương tích đầy mình, nhưng lần sau gặp lại, anh vẫn tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đúng là một người vô tâm mà.
Vì thế khi ấy cô mỗi lần trông thấy anh cười là thở vào nhẹ nhõm, may mà anh ấy không có suy sụp, nếu không tội lỗi của cô không biết để đâu cho hết.
Sau này, bạn của anh mới nói cho cô biết sự thật, nụ cười của anh đều là giả vờ, anh làm vậy chỉ vì không muốn cô cảm thấy khó xử và áy náy.
Trong giây phút ấy, lòng cô cảm thấy hơi nhói đau nhưng cũng rất ngọt ngào.
Lần đầu tiên anh tỏ tình với cô là năm lớp mười. Cô hoàn toàn không thích anh, cô thấy cái vẻ ngốc nghếch của anh rất đáng xấu hổ, nên cô từ chối thẳng thừng, lúc đó, anh chỉ gãi gãi đầu rồi cười nói: "Vậy thì chúng ta lại là bạn thân." Sau đó "nhẹ nhàng" bước đi.
Cũng mãi về sau, cô mới biết, thật ra khi ấy, bước đi của anh không phải "nhẹ nhàng" nữa mà là trống rỗng như bước vào cõi hư vô.
Bạn của anh nói, sau ngày hôm đó, anh không bước chân ra khỏi phòng nữa, lúc nào cũng ôm lấy sách vở suốt một tháng, đến nỗi kết quả học tập của anh nhảy vọt một bước lên hạng nhất của lớp, hạng nhì của toàn khối mới tạm dừng lại.
Lần tỏ tình thứ hai, là sau kỳ thi tốt nghiệp trung học. Khi ấy cô thấy anh đã cao lớn hơn xưa, ánh mắt sáng ngờ có thần, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu đồng ý. Nhưng sau khi quen nhau, Tô Nhiên cảm thấy không được tự nhiên, đột nhiên ở bên cạnh có thêm một người, mà người này lại cần mình chăm sóc và thỉnh thoảng còn nhớ mong, cảm giác đó không những không mang đến ngọt ngào cho cô mà ngược lại còn là một dạng gánh nặng.
Vì thế, một tuần sau, cô đề nghị chia tay. Khi ấy sắc mặt anh trắng bệch nhưng khóe môi vẫn tươi cười, một lúc lâu sau mới nói: "Không sao, chúng ta không thể là người yêu cũng có thể là bạn bè."
Anh ấy nói ra được hai chữ "bạn bè" nhưng sau khi về, mỗi đêm đều vùi đầu vào các trò chơi, nào là Tam Quốc, Ma Thú... Trò nào anh cũng đánh đến Boss cuối cùng, thậm chí tên của anh bắt đầu khá nổi tiếng trong giới game thủ. Nhưng anh, cũng gầy đi 10 kg, mắt cận thêm 2 độ, cuối cùng phát sốt, bị cảm suốt một tuần liền mới bình phục.
Lần thứ ba, nói chính xác, thật ra là Tô Nhiên đưa ra đề nghị tái hợp. Vì lần đó, Tô Nhiên đi tìm việc làm thêm nhưng bị người ta lừa mất 1000 đồng, sau đó đi xe công cộng lại bị người ta móc ví, đấy là kỳ nghỉ hè năm nhất lên năm hai. Lúc ấy, Tô Nhiên khóc hết nước mắt, Tần Trạch lặn lội đường xa chạy đến an ủi, lại còn đưa cô về nhà. Tô Nhiên cảm động trước hành động của anh và nói: "Chúng ta có thể tái hợp, hay không?"
Tần Trạch vui mừng như điên.
Nhưng một tháng sau, gia đình Tô Nhiên biết tin đã nghiêm khắc phản đối Tô Nhiên yêu đương trong những năm Đại Học, tư tưởng của gia đình cô khá bảo thủ, bố mẹ cô cảm thấy con gái nên học xong đại học, có công việc ổn định, sau đó mới được nghĩ đến chuyện tình yêu. Khi còn học đại học thì tuyệt đối không thể tìm hiểu bạn trai, đừng nói chi người này còn là một anh chàng có gia cảnh không tốt, tướng mạo cũng không được cho lắm.
Tô Nhiên khóc, cô không có can đảm nói thẳng cho Tần Trạch nghe chuyện này nên đành viết một phong thư gửi cho anh, bảo anh trở về rồi đọc.
Một tuần rồi hai tuần, mãi đến ngày thứ bảy của tuần thứ ba, Tần Trạch mới xuất hiện ở cửa phòng ngủ của Tô Nhiên với dáng vẻ hết sức tiều tụy, anh ôm chằm lấy cô, chỉ hận không thể giữ mãi cô ở trong lòng, hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô, giọng nói tuy đã khàn đặc đi nhưng vẫn mang theo một chút bá đạo lẫn yếu ớt:
"Tô Nhiên, lần này là lần thứ ba rồi, anh không muốn buông tay."
"Em... cũng không muốn."
"Tô Nhiên, tin anh... anh nhất định sẽ mang đến cho em một cuộc sống hạnh phúc."
Sau khi nghe câu nói này của Tần Trạch, lòng Tô Nhiên bỗng mềm nhũn, nước mắt không kềm được mà tuôn rơi, cô mệt mỏi tựa vào lòng Tần Trạch gật đầu, khẽ thở dài nói: "Tần Trạch, em tin anh."
Sau đó, Tần Trạch yên lòng mà hôn mê.
Bạn của anh nói lần này thật sự Tô Nhiên hơi quá đáng, cô cho anh hi vọng, rồi lại vô tình ném nó bay đi, lúc này lòng anh đã thật sự bị tổn thương, ba tuần kia, cả ngày anh đều nằm trên giường nửa sống nửa chết.
Ăn cơm, bạn anh chăm chú quan sát anh ăn xong, nhưng sau đó cũng trông thấy anh ói ra hết toàn bộ. Bài tập, anh viết rất hăng say, nhưng bạn anh lại phát hiện, anh chỉ viết mỗi một chữ, Nhiên.
Bạn của anh tức giận nói: "Cô gái kia có cái gì tốt chứ? Cậu bị cô ta tra tấn thành cái dạng gì rồi? Cậu thích cô ấy bảy năm, nhưng cô ấy thích cậu bao lâu? Tần Trạch à, cậu tỉnh lại đi, cô ta không đáng để cậu phải yêu đến mức này, cô ta là người ý chí không vững vàng, không biết nghĩ cho cậu. Tần Trạch à, trên đời này còn nhiều cô gái tốt hơn cô ấy gấp trăm ngàn lần, cậu giỏi giang như thế vì sao cứ mãi yêu thầm một đóa hoa!"
Tần Trạch vốn đang nửa sống nửa chết nhưng sau khi nghe thấy những lời này bỗng nhiên đùng đùng nổi giận tung một đấm vào mặt người bạn đấy: "Cậu! Không được nói xấu Nhiên!"
Người bạn vừa khuyên hắn chính là người anh em thân thiết với anh từ bé đến giờ, quan hệ của cả hai cực kỳ tốt, bình thường nếu một người có canh uống tuyệt đối sẽ không để người còn lại bị đói. Vậy mà lần đầu tiên anh đánh người anh em của mình lại vì cô.
Tô Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên xuất hiện một vật thể thật lớn đâm sầm vào cô khiến cả người cô bay lên trời, cơn đau bất ngờ truyền đến làm cô không kịp hét lên, bên tay còn vang lên tiếng la hét của ai đó: "Tiểu thư, cẩn thận."
Một tiếng thắng xe hết sức chói tai vang lên hòa vào tiếng hét sợ hãi của những ngươi xung quanh, sau đó trước mặt cô tối mơ đi, cô bất tỉnh.
"Cô gái, cô gái..."
Tô Nhiên cố gắng mở mắt, từ từ tỉnh lại.
Bằng nghị lực kiên cường, cuối cùng Tô Nhiên cũng mở mắt được, đập vào mắt cô dường như là một văn phòng. Tô Nhiên đang nằm trên ghế salon, đối diện là hai cái bàn làm việc kiểu cũ đặt sát vào nhau, trông rất giống văn phòng làm việc của giáo viên ở trường học.
Tô Nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, chuyện gì thế này? Không phải cô vừa bị đụng xe sao? Tại sao lúc này cô không phải ở bệnh viện mà lại ở đây? Chẳng lẽ cô được một giáo viên nào đó cứu ư?
Trên vách tường trước mặt có một chiếc gương đồng thật lớn, Tô Nhiên muốn nhìn thử xem rốt cuộc lúc này mình đã thê thảm đến mức nào.
Nhưng, trong gương lại không có hình ảnh của Tô Nhiên mà chỉ có một cô bé khoảng mười một mười hai tuổi. Mái tóc tết thành hai bím, phía trên rối mù, đôi mắt sáng ngời, không cần đeo kính cũng có thể nhìn rõ mọi vật.
Tô Nhiên run run chỉ tay vào bản thân mình ở trong gương - Hả? Mình cải lão hoàn đồng?
Cô không thể nào tin được.
Vì thế cô từ từ cử động tay phải, Tô Nhiên phiên bản nhỏ trong gương cũng từ từ cử động tay phải.
Tô Nhiên nhéo mạnh vào tay mình, ối đau quá !!!!
Mình, tái sinh?
Cô sờ sờ mặt, rồi sờ sờ tay, rốt cuộc đã xác thực bản thân mình là một người bằng xương bằng thịt mà không phải là đang nằm mơ.
Xem ra số của mình thật "may mắn", Tô Nhiên ban đầu hơi hoảng sợ nhưng kế đó lại mừng như điên. Nếu cô có thể sống lại một lần nữa thì so với trước đây, cô càng thêm trưởng thành hơn, như vậy cô sẽ yêu thương và trân trọng anh chàng đã hết lòng vì cô, và sẽ không bao giờ làm anh phải đau lòng vì cô nữa. Sau đó, cô sẽ giúp đỡ gia đình có cuộc sống tốt hơn, ít nhất có thể giúp gia đình cô đạt đến mức khá giả.
Trong lúc Tô Nhiên đang mơ giấc mộng tương lai thật đẹp thì, cửa mở, một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi nhẹ nhàng bước vào.
"Tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào?"
"Rất tốt."
Người kia nhìn Tô Nhiên rồi trách mắng với giọng điệu có chút không hài lòng: "Xem ra không còn gì lo lắng nữa, cô bé à, giảm cân cái gì chứ? Mấy ngày này ăn không đủ đúng không? Hôm nay trời lại nắng, không say nắng mới là lạ."
Giảm cân? Tô Nhiên như bị sét đánh ngang tai, hóa ra lúc mình còn bé đã "giỏi giang" như vậy, mình không nặng được mấy cân thịt vậy mà đã nghĩ đến chuyện giảm cân?
"Được rồi, nhanh về phòng học đi, hôm nay là ngày nhập học năm đầu trung học mà con đã gây ra chuyện lớn như vậy." Thầy giáo kia có chút bực mình phất tay đuổi Tô Nhiên đi.
Năm đầu trung học - lớp Bảy!
Một từ ngữ thật đẹp, Tô Nhiên mỉm cười.
Anh và cô quen nhau không phải ở năm đầu trung học sao?
Cô cố gắng lục lọi phần trí nhớ còn sót lại, từ từ đi về phía phòng học lớp Bảy (4), rồi đưa mắt nhìn ngắm bốn phía, kế đó cô trông thấy một cậu bé mặc áo sơ mi màu trắng, gọn gàng nhưng có chút u buồn.
Cậu bé này chính là người ngày xưa cô từng thầm mến.
Trong lòng Tô Nhiên bình lặng như nước, cô kéo kéo cái cặp sách của mình, khẽ mỉm cười, bản thân mình đã ngần này tuổi, nếu với một cậu bé mà vẫn động tâm thì đúng là không có tương lai.
Cô chậm rãi đi lướt qua anh, cũng ngay lúc ấy, cậu bé kia đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Nhiên.
Tô Nhiên nhìn vào ánh mắt trong sáng có chút u buồn của anh chàng kia rồi hơi mỉm cười bước đi. Cả đời này, cô không muốn dính dáng vào người nổi tiếng của trường học, càng không muốn dính vào người trong mộng của các bạn trong lớp, cô chỉ muốn trông nom tốt chàng ngốc của mình mà thôi.
Ngày xưa, thời trung học, cô còn khá ngây thơ, không biết khi còn học trung học mới là mới gian quý giá nhất, cho nên lúc này, cô phải từ từ hưởng thụ lại một lần nữa.
Từ từ nhìn anh càng ngày càng trở nên ưu tú, càng lúc càng phát triển tốt hơn.
Tô Nhiên chớp mắt mấy cái, cô vẫn tiếp tục quan sát xung quanh, mọi người trong phòng học lớp Bảy (4) này dường như đều rất thân quen, làm lòng cô đột nhiên dâng trào cảm xúc, không ngờ, buổi tối hôm đó, cô đi ăn mừng tốt nghiệp trở về không cẩn thận bị xe đụng phải, lại có thể quay ngược thời gian trở về 10 năm trước, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, cũng chính là ngày 2, tháng 9, năm 2001.
Cô đưa mắt nhìn khắp phòng học bắt đầu tìm kiếm.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc cô cùng tìm thấy anh.
Anh lúc này vẫn còn là một cậu bé có làn da ngăm đen, các đường nét trên gương mặt trừ đôi mắt và lông mi khá xinh xắn thì những thứ còn lại đều bình thường. Cậu bé kia mặc một chiếc áo thun trắng đã ố vàng và chiếc quần bò rộng thùng thình ôm thân hình gầy gò trơ xương.
Khóe mắt Tô Nhiên có chút ươn ướt, cô cắn răng tự nói với lòng mình: "Ông trời cho cô cơ hội sống lại một lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không lãng phí. Cô nhất định sẽ yêu thương chiều chuộng anh, ngày xưa anh làm rất nhiều chuyện vì cô, mà cô lại xảy ra tai nạn, cho nên bây giờ, đến lượt cô yêu thương anh thật nhiều.
Huống chi căn bản cô không cần phải tìm việc làm, vì người yêu của cô, Tần Trạch, đã sớm giúp cô thu xếp, công việc là giảng dạy môn Ngữ Văn ở một trường trung học.
Nghĩ đến Tần Trạch, Tô Nhiên lại khẽ mỉm cười.
Anh ấy, tuyệt đối là một anh chàng ngốc nghếch. Ngày đó anh theo đuổi cô, bị cô từ chối một cách tàn nhẫn những ba lần nhưng anh vẫn ngây ngô không bỏ cuộc.
Mỗi lần anh tìm đến cô đều bị cô làm cho thương tích đầy mình, nhưng lần sau gặp lại, anh vẫn tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đúng là một người vô tâm mà.
Vì thế khi ấy cô mỗi lần trông thấy anh cười là thở vào nhẹ nhõm, may mà anh ấy không có suy sụp, nếu không tội lỗi của cô không biết để đâu cho hết.
Sau này, bạn của anh mới nói cho cô biết sự thật, nụ cười của anh đều là giả vờ, anh làm vậy chỉ vì không muốn cô cảm thấy khó xử và áy náy.
Trong giây phút ấy, lòng cô cảm thấy hơi nhói đau nhưng cũng rất ngọt ngào.
Lần đầu tiên anh tỏ tình với cô là năm lớp mười. Cô hoàn toàn không thích anh, cô thấy cái vẻ ngốc nghếch của anh rất đáng xấu hổ, nên cô từ chối thẳng thừng, lúc đó, anh chỉ gãi gãi đầu rồi cười nói: "Vậy thì chúng ta lại là bạn thân." Sau đó "nhẹ nhàng" bước đi.
Cũng mãi về sau, cô mới biết, thật ra khi ấy, bước đi của anh không phải "nhẹ nhàng" nữa mà là trống rỗng như bước vào cõi hư vô.
Bạn của anh nói, sau ngày hôm đó, anh không bước chân ra khỏi phòng nữa, lúc nào cũng ôm lấy sách vở suốt một tháng, đến nỗi kết quả học tập của anh nhảy vọt một bước lên hạng nhất của lớp, hạng nhì của toàn khối mới tạm dừng lại.
Lần tỏ tình thứ hai, là sau kỳ thi tốt nghiệp trung học. Khi ấy cô thấy anh đã cao lớn hơn xưa, ánh mắt sáng ngờ có thần, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu đồng ý. Nhưng sau khi quen nhau, Tô Nhiên cảm thấy không được tự nhiên, đột nhiên ở bên cạnh có thêm một người, mà người này lại cần mình chăm sóc và thỉnh thoảng còn nhớ mong, cảm giác đó không những không mang đến ngọt ngào cho cô mà ngược lại còn là một dạng gánh nặng.
Vì thế, một tuần sau, cô đề nghị chia tay. Khi ấy sắc mặt anh trắng bệch nhưng khóe môi vẫn tươi cười, một lúc lâu sau mới nói: "Không sao, chúng ta không thể là người yêu cũng có thể là bạn bè."
Anh ấy nói ra được hai chữ "bạn bè" nhưng sau khi về, mỗi đêm đều vùi đầu vào các trò chơi, nào là Tam Quốc, Ma Thú... Trò nào anh cũng đánh đến Boss cuối cùng, thậm chí tên của anh bắt đầu khá nổi tiếng trong giới game thủ. Nhưng anh, cũng gầy đi 10 kg, mắt cận thêm 2 độ, cuối cùng phát sốt, bị cảm suốt một tuần liền mới bình phục.
Lần thứ ba, nói chính xác, thật ra là Tô Nhiên đưa ra đề nghị tái hợp. Vì lần đó, Tô Nhiên đi tìm việc làm thêm nhưng bị người ta lừa mất 1000 đồng, sau đó đi xe công cộng lại bị người ta móc ví, đấy là kỳ nghỉ hè năm nhất lên năm hai. Lúc ấy, Tô Nhiên khóc hết nước mắt, Tần Trạch lặn lội đường xa chạy đến an ủi, lại còn đưa cô về nhà. Tô Nhiên cảm động trước hành động của anh và nói: "Chúng ta có thể tái hợp, hay không?"
Tần Trạch vui mừng như điên.
Nhưng một tháng sau, gia đình Tô Nhiên biết tin đã nghiêm khắc phản đối Tô Nhiên yêu đương trong những năm Đại Học, tư tưởng của gia đình cô khá bảo thủ, bố mẹ cô cảm thấy con gái nên học xong đại học, có công việc ổn định, sau đó mới được nghĩ đến chuyện tình yêu. Khi còn học đại học thì tuyệt đối không thể tìm hiểu bạn trai, đừng nói chi người này còn là một anh chàng có gia cảnh không tốt, tướng mạo cũng không được cho lắm.
Tô Nhiên khóc, cô không có can đảm nói thẳng cho Tần Trạch nghe chuyện này nên đành viết một phong thư gửi cho anh, bảo anh trở về rồi đọc.
Một tuần rồi hai tuần, mãi đến ngày thứ bảy của tuần thứ ba, Tần Trạch mới xuất hiện ở cửa phòng ngủ của Tô Nhiên với dáng vẻ hết sức tiều tụy, anh ôm chằm lấy cô, chỉ hận không thể giữ mãi cô ở trong lòng, hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô, giọng nói tuy đã khàn đặc đi nhưng vẫn mang theo một chút bá đạo lẫn yếu ớt:
"Tô Nhiên, lần này là lần thứ ba rồi, anh không muốn buông tay."
"Em... cũng không muốn."
"Tô Nhiên, tin anh... anh nhất định sẽ mang đến cho em một cuộc sống hạnh phúc."
Sau khi nghe câu nói này của Tần Trạch, lòng Tô Nhiên bỗng mềm nhũn, nước mắt không kềm được mà tuôn rơi, cô mệt mỏi tựa vào lòng Tần Trạch gật đầu, khẽ thở dài nói: "Tần Trạch, em tin anh."
Sau đó, Tần Trạch yên lòng mà hôn mê.
Bạn của anh nói lần này thật sự Tô Nhiên hơi quá đáng, cô cho anh hi vọng, rồi lại vô tình ném nó bay đi, lúc này lòng anh đã thật sự bị tổn thương, ba tuần kia, cả ngày anh đều nằm trên giường nửa sống nửa chết.
Ăn cơm, bạn anh chăm chú quan sát anh ăn xong, nhưng sau đó cũng trông thấy anh ói ra hết toàn bộ. Bài tập, anh viết rất hăng say, nhưng bạn anh lại phát hiện, anh chỉ viết mỗi một chữ, Nhiên.
Bạn của anh tức giận nói: "Cô gái kia có cái gì tốt chứ? Cậu bị cô ta tra tấn thành cái dạng gì rồi? Cậu thích cô ấy bảy năm, nhưng cô ấy thích cậu bao lâu? Tần Trạch à, cậu tỉnh lại đi, cô ta không đáng để cậu phải yêu đến mức này, cô ta là người ý chí không vững vàng, không biết nghĩ cho cậu. Tần Trạch à, trên đời này còn nhiều cô gái tốt hơn cô ấy gấp trăm ngàn lần, cậu giỏi giang như thế vì sao cứ mãi yêu thầm một đóa hoa!"
Tần Trạch vốn đang nửa sống nửa chết nhưng sau khi nghe thấy những lời này bỗng nhiên đùng đùng nổi giận tung một đấm vào mặt người bạn đấy: "Cậu! Không được nói xấu Nhiên!"
Người bạn vừa khuyên hắn chính là người anh em thân thiết với anh từ bé đến giờ, quan hệ của cả hai cực kỳ tốt, bình thường nếu một người có canh uống tuyệt đối sẽ không để người còn lại bị đói. Vậy mà lần đầu tiên anh đánh người anh em của mình lại vì cô.
Tô Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên xuất hiện một vật thể thật lớn đâm sầm vào cô khiến cả người cô bay lên trời, cơn đau bất ngờ truyền đến làm cô không kịp hét lên, bên tay còn vang lên tiếng la hét của ai đó: "Tiểu thư, cẩn thận."
Một tiếng thắng xe hết sức chói tai vang lên hòa vào tiếng hét sợ hãi của những ngươi xung quanh, sau đó trước mặt cô tối mơ đi, cô bất tỉnh.
"Cô gái, cô gái..."
Tô Nhiên cố gắng mở mắt, từ từ tỉnh lại.
Bằng nghị lực kiên cường, cuối cùng Tô Nhiên cũng mở mắt được, đập vào mắt cô dường như là một văn phòng. Tô Nhiên đang nằm trên ghế salon, đối diện là hai cái bàn làm việc kiểu cũ đặt sát vào nhau, trông rất giống văn phòng làm việc của giáo viên ở trường học.
Tô Nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, chuyện gì thế này? Không phải cô vừa bị đụng xe sao? Tại sao lúc này cô không phải ở bệnh viện mà lại ở đây? Chẳng lẽ cô được một giáo viên nào đó cứu ư?
Trên vách tường trước mặt có một chiếc gương đồng thật lớn, Tô Nhiên muốn nhìn thử xem rốt cuộc lúc này mình đã thê thảm đến mức nào.
Nhưng, trong gương lại không có hình ảnh của Tô Nhiên mà chỉ có một cô bé khoảng mười một mười hai tuổi. Mái tóc tết thành hai bím, phía trên rối mù, đôi mắt sáng ngời, không cần đeo kính cũng có thể nhìn rõ mọi vật.
Tô Nhiên run run chỉ tay vào bản thân mình ở trong gương - Hả? Mình cải lão hoàn đồng?
Cô không thể nào tin được.
Vì thế cô từ từ cử động tay phải, Tô Nhiên phiên bản nhỏ trong gương cũng từ từ cử động tay phải.
Tô Nhiên nhéo mạnh vào tay mình, ối đau quá !!!!
Mình, tái sinh?
Cô sờ sờ mặt, rồi sờ sờ tay, rốt cuộc đã xác thực bản thân mình là một người bằng xương bằng thịt mà không phải là đang nằm mơ.
Xem ra số của mình thật "may mắn", Tô Nhiên ban đầu hơi hoảng sợ nhưng kế đó lại mừng như điên. Nếu cô có thể sống lại một lần nữa thì so với trước đây, cô càng thêm trưởng thành hơn, như vậy cô sẽ yêu thương và trân trọng anh chàng đã hết lòng vì cô, và sẽ không bao giờ làm anh phải đau lòng vì cô nữa. Sau đó, cô sẽ giúp đỡ gia đình có cuộc sống tốt hơn, ít nhất có thể giúp gia đình cô đạt đến mức khá giả.
Trong lúc Tô Nhiên đang mơ giấc mộng tương lai thật đẹp thì, cửa mở, một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi nhẹ nhàng bước vào.
"Tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào?"
"Rất tốt."
Người kia nhìn Tô Nhiên rồi trách mắng với giọng điệu có chút không hài lòng: "Xem ra không còn gì lo lắng nữa, cô bé à, giảm cân cái gì chứ? Mấy ngày này ăn không đủ đúng không? Hôm nay trời lại nắng, không say nắng mới là lạ."
Giảm cân? Tô Nhiên như bị sét đánh ngang tai, hóa ra lúc mình còn bé đã "giỏi giang" như vậy, mình không nặng được mấy cân thịt vậy mà đã nghĩ đến chuyện giảm cân?
"Được rồi, nhanh về phòng học đi, hôm nay là ngày nhập học năm đầu trung học mà con đã gây ra chuyện lớn như vậy." Thầy giáo kia có chút bực mình phất tay đuổi Tô Nhiên đi.
Năm đầu trung học - lớp Bảy!
Một từ ngữ thật đẹp, Tô Nhiên mỉm cười.
Anh và cô quen nhau không phải ở năm đầu trung học sao?
Cô cố gắng lục lọi phần trí nhớ còn sót lại, từ từ đi về phía phòng học lớp Bảy (4), rồi đưa mắt nhìn ngắm bốn phía, kế đó cô trông thấy một cậu bé mặc áo sơ mi màu trắng, gọn gàng nhưng có chút u buồn.
Cậu bé này chính là người ngày xưa cô từng thầm mến.
Trong lòng Tô Nhiên bình lặng như nước, cô kéo kéo cái cặp sách của mình, khẽ mỉm cười, bản thân mình đã ngần này tuổi, nếu với một cậu bé mà vẫn động tâm thì đúng là không có tương lai.
Cô chậm rãi đi lướt qua anh, cũng ngay lúc ấy, cậu bé kia đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Nhiên.
Tô Nhiên nhìn vào ánh mắt trong sáng có chút u buồn của anh chàng kia rồi hơi mỉm cười bước đi. Cả đời này, cô không muốn dính dáng vào người nổi tiếng của trường học, càng không muốn dính vào người trong mộng của các bạn trong lớp, cô chỉ muốn trông nom tốt chàng ngốc của mình mà thôi.
Ngày xưa, thời trung học, cô còn khá ngây thơ, không biết khi còn học trung học mới là mới gian quý giá nhất, cho nên lúc này, cô phải từ từ hưởng thụ lại một lần nữa.
Từ từ nhìn anh càng ngày càng trở nên ưu tú, càng lúc càng phát triển tốt hơn.
Tô Nhiên chớp mắt mấy cái, cô vẫn tiếp tục quan sát xung quanh, mọi người trong phòng học lớp Bảy (4) này dường như đều rất thân quen, làm lòng cô đột nhiên dâng trào cảm xúc, không ngờ, buổi tối hôm đó, cô đi ăn mừng tốt nghiệp trở về không cẩn thận bị xe đụng phải, lại có thể quay ngược thời gian trở về 10 năm trước, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, cũng chính là ngày 2, tháng 9, năm 2001.
Cô đưa mắt nhìn khắp phòng học bắt đầu tìm kiếm.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc cô cùng tìm thấy anh.
Anh lúc này vẫn còn là một cậu bé có làn da ngăm đen, các đường nét trên gương mặt trừ đôi mắt và lông mi khá xinh xắn thì những thứ còn lại đều bình thường. Cậu bé kia mặc một chiếc áo thun trắng đã ố vàng và chiếc quần bò rộng thùng thình ôm thân hình gầy gò trơ xương.
Khóe mắt Tô Nhiên có chút ươn ướt, cô cắn răng tự nói với lòng mình: "Ông trời cho cô cơ hội sống lại một lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không lãng phí. Cô nhất định sẽ yêu thương chiều chuộng anh, ngày xưa anh làm rất nhiều chuyện vì cô, mà cô lại xảy ra tai nạn, cho nên bây giờ, đến lượt cô yêu thương anh thật nhiều.
/17
|