Đông về rồi! Cái lạnh nhẹ nhàng chạm vào da….
Sóng: Anh!
Đá: Sao em?
Sóng: Tối mai anh qua đón em đi chơi nhé!
Đá: Sao tự nhiên lại rủ anh đi chơi?
Sóng: Sao anh cứ phải hỏi sao thế? Anh không thể nói “Ừ” và làm theo những gì em nói được à?
Đá: Ừ!
Nó thích sóng nên tự nó đắt cho mình cái nickname là Sóng còn anh, vì cái tính lạnh lùng nên nó để tên anh như thế.
Kính coong…
- Chờ em một chút!
- Sao chưa nhìn xem ai mà đã nói?
- Em biết là anh rồi. Sao anh cứ phải hỏi sao thế?
- Được rồi. Nhanh lên! Ngoài này lạnh.
Nó chạy ra với một chiếc khăn len màu đen thật dày.
- Anh quàng vào đi.
- Của em à?
- Không. Của anh. Và đừng hỏi gì nữa!
Nhìn thái độ của nó, anh chẳng hỏi gì nữa, cứ lẳng lặng làm theo sở thích của nó. Cố gắng chiều nó trước khi anh đi xa…
Hai người vào một quán café nhỏ gần nhà nó. Một quán café xinh xắn và thật ấm cúng đã trở nên thân quen với hai người cả năm nay. Bốn góc nhà là bốn không gian khác nhau. Một góc màu hồng. Một góc màu vàng. Một góc màu cam. Một góc màu trắng. Bốn màu tưởng chừng không hợp nhau ấy lại được phối thật ăn ý. Bốn không gian tượng trưng cho bốn khoảng thời gian, bốn mùa trong năm. Mọi khi nó vẫn hay ngồi góc màu hồng, màu nó thích, dù anh lại thích màu trắng. Nhưng hôm nay nó lại lẳng lặng tiến tới góc màu trắng, cái góc của mùa đông.
- Anh uống cacao nóng nhé!
- Không! Anh vẫn hay uống đen nóng!
- Không! Cacao nóng!–Nó quay sang gọi chị phục vụ– Chị ơi! Cho em hai cacao nóng và hai đen nóng.
- Em rủ thêm bạn à? Anh ngạc nhiên hỏi.
- Không! Anh với em thôi!
- Sao gọi tận hai cốc?
- Anh lại hỏi sao rồi. Gọi thì để uống! — Nó cứ đối đáp với anh chỏn lỏn như thế.
…
- Mai anh đi rồi à?
- Ừ!
- Anh chọn đi!
- Chọn?
- Cacao hay đen?
- Sao lại bắt anh chọn?
- Anh lại hỏi sao rồi.
- Được rồi. Anh chọn đen.
Anh cầm lấy cốc cafe đen nóng ấm. Cứ thế, anh uống hết hai cốc đen nóng, còn nó một mình xử lý hai cốc cacao. Hai người cứ im lặng thưởng thức hương vị của hai thứ đồ uống tưởng như chẳng có gì giống nhau nhưng thực ra lại có lắm sự tương đồng.
- Em vào nhà đi! Khăn này!
- Anh cầm lấy đi!
Anh im lặng một lúc…
- Ừ! Em vào đi không lạnh!
- Anh về nhanh đi!
- Bye em! — Nói rồi anh phóng xe đi trong cơn mưa phùn đêm đông. Anh không hề biết đằng sau anh, có những giọt nước đang rơi, rơi thật nhanh, nhanh hơn cả những giọt mưa, nhiều hơn cả những giọt mưa…
Anh với nó, một năm nay quen nhau nhưng chẳng là gì của nhau cả. Có những lần nhớ da diết, có những lần giận hờn, có những khoảng lặng khó hiểu… Nhưng xem đi xét lại, anh với nó chẳng là gì cả. Anh trai em gái? Không phải. Người yêu? Cũng không. Bạn? Cũng không nốt. Anh và nó cũng chưa bao giờ đặt một cái tên chính thức cho mối quan hệ này. Cứ lúc nào nó cần anh, anh luôn sẵn sàng. Lúc nào anh cần nó, nó sẽ đến bên anh. Chỉ như thế mà thôi.
Sáng hôm sau, anh đi…
Năm đầu tiên, nó cố gắng tập sống cuộc sống không có anh, không có người chiều theo cái tính trái mùa của nó. Nó bắt đầu tập đi đến quán café quen thuộc kia một mình và thưởng thức một cốc đen nóng. Cái vị đắng ấy sao anh có thể thích được chứ? Uống rồi nó cũng quen. Cả một năm dài trôi qua.
Đến năm thứ hai, nó không uống đen nóng nữa, nó lại trở về với cacao nóng nó thích…
Đến năm thứ ba, nó chẳng uống hai thứ ấy nữa. Không đen nóng. Cũng chẳng cacao. Nó bỏ thói quen đi đến quán đấy uống cafe.
Anh đi…
Năm đầu tiên sống ở Thụy Điển, những tối, anh thường đi uống cafe một mình. Không phải không có bạn mà là vì anh thích đi một mình. Cũng không phải anh thích đi một mình. Mà lý do đơn giản, người anh cần đi cùng lại không thể đến bên anh. Anh đến quán café và gọi cho mình một cốc cacao nóng. Anh uống nó cả một năm dài. Cái vị đắng đắng của cacao, ngọt ngọt của sữa. Anh chẳng thích bằng cafe đen nhưng anh vẫn cứ uống.
Cho đến năm thứ hai ở Thụy Điển, anh lại uống cafe đen. Mọi thứ nhẹ nhàng trôi qua.
Đến năm thứ ba, anh không đi uống cafe nữa. Anh dành thời gian cho việc học. Mà có lẽ chẳng phải thế đâu…
Có một thứ được cất dưới gối của mỗi người mà người kia không hề biết đến. Hai quyển nhật ký mà chỉ có chủ nhân của nó biết đến sự tồn tại âm thầm và lặng lẽ của nó. Hai quyển nhật ký tràn ngập những nỗi đau, những giọt nước mắt rơi trong đêm.
Sóng: Anh!
Đá: Sao em?
Sóng: Tối mai anh qua đón em đi chơi nhé!
Đá: Sao tự nhiên lại rủ anh đi chơi?
Sóng: Sao anh cứ phải hỏi sao thế? Anh không thể nói “Ừ” và làm theo những gì em nói được à?
Đá: Ừ!
Nó thích sóng nên tự nó đắt cho mình cái nickname là Sóng còn anh, vì cái tính lạnh lùng nên nó để tên anh như thế.
Kính coong…
- Chờ em một chút!
- Sao chưa nhìn xem ai mà đã nói?
- Em biết là anh rồi. Sao anh cứ phải hỏi sao thế?
- Được rồi. Nhanh lên! Ngoài này lạnh.
Nó chạy ra với một chiếc khăn len màu đen thật dày.
- Anh quàng vào đi.
- Của em à?
- Không. Của anh. Và đừng hỏi gì nữa!
Nhìn thái độ của nó, anh chẳng hỏi gì nữa, cứ lẳng lặng làm theo sở thích của nó. Cố gắng chiều nó trước khi anh đi xa…
Hai người vào một quán café nhỏ gần nhà nó. Một quán café xinh xắn và thật ấm cúng đã trở nên thân quen với hai người cả năm nay. Bốn góc nhà là bốn không gian khác nhau. Một góc màu hồng. Một góc màu vàng. Một góc màu cam. Một góc màu trắng. Bốn màu tưởng chừng không hợp nhau ấy lại được phối thật ăn ý. Bốn không gian tượng trưng cho bốn khoảng thời gian, bốn mùa trong năm. Mọi khi nó vẫn hay ngồi góc màu hồng, màu nó thích, dù anh lại thích màu trắng. Nhưng hôm nay nó lại lẳng lặng tiến tới góc màu trắng, cái góc của mùa đông.
- Anh uống cacao nóng nhé!
- Không! Anh vẫn hay uống đen nóng!
- Không! Cacao nóng!–Nó quay sang gọi chị phục vụ– Chị ơi! Cho em hai cacao nóng và hai đen nóng.
- Em rủ thêm bạn à? Anh ngạc nhiên hỏi.
- Không! Anh với em thôi!
- Sao gọi tận hai cốc?
- Anh lại hỏi sao rồi. Gọi thì để uống! — Nó cứ đối đáp với anh chỏn lỏn như thế.
…
- Mai anh đi rồi à?
- Ừ!
- Anh chọn đi!
- Chọn?
- Cacao hay đen?
- Sao lại bắt anh chọn?
- Anh lại hỏi sao rồi.
- Được rồi. Anh chọn đen.
Anh cầm lấy cốc cafe đen nóng ấm. Cứ thế, anh uống hết hai cốc đen nóng, còn nó một mình xử lý hai cốc cacao. Hai người cứ im lặng thưởng thức hương vị của hai thứ đồ uống tưởng như chẳng có gì giống nhau nhưng thực ra lại có lắm sự tương đồng.
- Em vào nhà đi! Khăn này!
- Anh cầm lấy đi!
Anh im lặng một lúc…
- Ừ! Em vào đi không lạnh!
- Anh về nhanh đi!
- Bye em! — Nói rồi anh phóng xe đi trong cơn mưa phùn đêm đông. Anh không hề biết đằng sau anh, có những giọt nước đang rơi, rơi thật nhanh, nhanh hơn cả những giọt mưa, nhiều hơn cả những giọt mưa…
Anh với nó, một năm nay quen nhau nhưng chẳng là gì của nhau cả. Có những lần nhớ da diết, có những lần giận hờn, có những khoảng lặng khó hiểu… Nhưng xem đi xét lại, anh với nó chẳng là gì cả. Anh trai em gái? Không phải. Người yêu? Cũng không. Bạn? Cũng không nốt. Anh và nó cũng chưa bao giờ đặt một cái tên chính thức cho mối quan hệ này. Cứ lúc nào nó cần anh, anh luôn sẵn sàng. Lúc nào anh cần nó, nó sẽ đến bên anh. Chỉ như thế mà thôi.
Sáng hôm sau, anh đi…
Năm đầu tiên, nó cố gắng tập sống cuộc sống không có anh, không có người chiều theo cái tính trái mùa của nó. Nó bắt đầu tập đi đến quán café quen thuộc kia một mình và thưởng thức một cốc đen nóng. Cái vị đắng ấy sao anh có thể thích được chứ? Uống rồi nó cũng quen. Cả một năm dài trôi qua.
Đến năm thứ hai, nó không uống đen nóng nữa, nó lại trở về với cacao nóng nó thích…
Đến năm thứ ba, nó chẳng uống hai thứ ấy nữa. Không đen nóng. Cũng chẳng cacao. Nó bỏ thói quen đi đến quán đấy uống cafe.
Anh đi…
Năm đầu tiên sống ở Thụy Điển, những tối, anh thường đi uống cafe một mình. Không phải không có bạn mà là vì anh thích đi một mình. Cũng không phải anh thích đi một mình. Mà lý do đơn giản, người anh cần đi cùng lại không thể đến bên anh. Anh đến quán café và gọi cho mình một cốc cacao nóng. Anh uống nó cả một năm dài. Cái vị đắng đắng của cacao, ngọt ngọt của sữa. Anh chẳng thích bằng cafe đen nhưng anh vẫn cứ uống.
Cho đến năm thứ hai ở Thụy Điển, anh lại uống cafe đen. Mọi thứ nhẹ nhàng trôi qua.
Đến năm thứ ba, anh không đi uống cafe nữa. Anh dành thời gian cho việc học. Mà có lẽ chẳng phải thế đâu…
Có một thứ được cất dưới gối của mỗi người mà người kia không hề biết đến. Hai quyển nhật ký mà chỉ có chủ nhân của nó biết đến sự tồn tại âm thầm và lặng lẽ của nó. Hai quyển nhật ký tràn ngập những nỗi đau, những giọt nước mắt rơi trong đêm.
/23
|