- Nhung! Dậy chưa? – Anh Trung đứng trước cửa phòng gọi nó.
- Em dậy rồi. Chờ chút em ra. – Nó vớ vội chiếc áo khoác mỏng manh rồi bước ra khỏi phòng.
Đêm qua, nó không ngủ được. Nó cứ đứng lên, ngồi xuống, đi đi lại lại. Nó mong được gặp anh Tuấn. Nó mong được ở gần bên anh. Nó đã xa anh. Một khoảng thời gian có thể xác định được bằng con số nhưng với nó thì vô tận. Mỗi lần nó nhắm mắt lại, cố chợp mắt sau một ngày mệt mỏi nhưng từ sâu trong ký ức của nó, gương mặt anh lại hiện lên mỗi lúc một rõ hơn, nụ cười của anh như rất gần nó, như mới chỉ ngày hôm qua thôi, nó được nhìn thấy nụ cười ấy, nó được nghe thấy nụ cười ấy… Đôi mắt nó thâm quầng, sưng húp vì khóc nữa. Sau một ngày mà nhìn nó gầy dộc và xanh xao hẳn đi.
Hai anh em nó bắt taxi đến bệnh viện Tuấn đang nằm. Ngồi trên xe, tay chân nó cứ run bắn lên. Thấy vậy, anh Trung cầm tay nó, cố trấn an nó.
- Em đừng lo quá như thế. Sẽ ổn thôi. Con bé ngốc này.
- Nhưng em… — Ngay đến nói, giọng nó cũng run run…chỉ trực trực hai dòng nước mắt tuôn ra.
- Gần đến rồi. Em đừng như thế. Nhìn em thế này, anh nghĩ Tuấn cũng không thấy ổn chút nào đâu.
Nó cố gắng kìm lại dòng nước mắt. Nó gượng cười. Một nụ cười méo mó.
Đến bệnh viện, Phương, em gái anh Tuấn đã đứng ngay cửa ra vào. Vừa trông thấy Phương, nó chạy ngay tới ôm chầm lấy Phương.
- Chị ơi… — Nó nghẹn ngào.
Phương chẳng biết nói gì hơn. Chỉ biết ôm lấy con bé và…cố gắng…mạnh mẽ.
Ba người cùng nhau đi đến phòng của anh Tuấn. Vừa đến cửa phòng, mắt nó đã ướt đẫm, miệng nó run run nói không nên lời, còn đôi chân nó muốn rã rời vì đau đớn. Nó nhìn anh Tuấn. Trông anh gầy hơn trước. Đôi mắt không mở nhưng vẫn rõ nét mệt mỏi. Nó mở cửa vào phòng. Bước chân của nó sao thật nặng nề. Khi trước, nó cứ nghĩ, nếu ông trời cho nó một ngày được gặp lại anh, nó sẽ chạy đến thật nhanh bên anh, ôm anh thật chặt để anh chẳng thế rời xa nó, để anh mãi mãi là của nó. Nhưng bây giờ, nó không đủ sức để làm những gì nó từng ao ước, nó đang cố gắng nhấc bàn chân mệt mỏi của nó tiến gần đến bên giường bệnh của anh. Càng gần đến anh, tim nó không cảm thấy hạnh phúc ngập tràn như nó từng nghĩ mà giờ đây, tim nó đau, đau hơn cả cái ngày cuối cùng nó gặp anh bốn năm trước. Nó cầm lấy bàn tay anh. Bàn tay vẫn còn hơn ấm nhưng sao hơi ấm ấy thật yếu ớt và mong manh. Nó ngửi thấy thoang thoảng bàn tay anh có chút hương của cafe anh thích, một chút hương của cacao mà nó vẫn hay uống. Tình yêu trong lòng nó đang dâng lên, nó nhớ anh, nhớ khôn siết dù anh đang ở ngay bên cạnh nó. Nó ao ước quá khứ trở lại. Nó ao ước nó lại được nhìn thấy bàn tay này đang cầm chiếc thìa nhỏ khuấy khuấy tách cafe đen. Nó ao ước bàn tay này cốc vào đầu nó thật nhẹ nhưng nó vẫn giả vờ thật đau làm nũng với anh. Nó ao ước đôi môi kia đang mỉm cười với nó như mỗi lần nó đùa với anh. Nó ao ước đôi mắt kia nhìn nó thật trìu mến… Nó ao ước…
“Anh Tuấn ơi…” – Nó khóc. Nó chỉ còn đủ sức để khóc , để gọi anh như thế.
Anh Trung và chị Phương đứng bên ngoài. Nhìn anh Tuấn và nó, hai người cũng không cầm được nước mắt.
Vị bác sỹ chịu trách nhiệm chữa trị cho anh Tuấn lại gần anh Trung và chị Phương rồi cả ba người vào văn phòng khoa.
- Tôi không phải là chưa từng gặp trường hợp bị tai nạn và dẫn đến bất tỉnh như thế nào bao giờ. Nhưng hầu hết các trường hợp tôi từng chữa trị thì nếu có thể hồi phục thực sự thì sau khoảng từ ba đến sáu tháng là bệnh nhân có thể tỉnh dậy. Riêng trường hợp của người thân hai vị thì giờ đã là tháng thứ bảy. Vậy mà bệnh nhân không hề có biểu hiện gì tiến triển. Khoa học hiện nay tiên tiến hơn trước nhưng chúng chỉ có thể tác động một phần. Còn lại là phải ở ý chí của bệnh nhân. Nếu người đó thực sự không muốn tỉnh lại thì dù chúng ta có cố gắng đến đâu cũng không có kết quả. Tôi mong hai vị suy nghĩ thật kỹ. Việc chấm dứt sự sống có thể là tàn nhẫn nhưng mặt khác của nó lại là sự bình thản, sự giải thoát. – Vị bác sỹ cao tuổi nói với anh Trung và chị Phương.
- Tôi hiểu ông đang muốn nói gì. – Anh Trung lên tiếng. – Nhưng bản thân chúng tôi là người thân của Tuấn. Chúng tôi có lòng tin là Tuấn sẽ tỉnh lại. Tuấn còn quá trẻ để chấm dứt sự sống. Vấn đề tồn tại hiện giờ chỉ là thời gian mà thôi. Chúng tôi không chấp nhận phương án rút ống thở mà ông đã đề nghị. Chúng tôi sẽ sắp xếp việc chuyển Tuấn về một bệnh viện tại Việt Nam để tiếp tục điều trị. Chúng tôi mong ông sẽ giúp đỡ.
- Mong bác sỹ giúp đỡ chúng tôi. – Chị Phương nói.
- Thôi được. Tôi hiểu. Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể. Vậy giờ, hai vị hãy điền một số thông tin vào tờ giấy này và chúng tôi sẽ tiến hành ngay khi có thể. – Vị bác sỹ nói và đưa cho anh Trung, chị Phương vài tờ giấy chi chít chữ.
…
“Anh Tuấn ơi…” – Nó vẫn cứ ngồi bên cạnh giường bệnh của anh… Nó vẫn khóc. Nước mắt của nó sắp ướt thẫm một bên tay áo của anh mất.
- Em đừng khóc nữa. Tuấn sẽ không vui khi thấy em vậy đâu. Em biết điều đó mà. – Anh Trung đặt tay lên vai nó rồi khẽ hôn lên tóc nó.
Nó gạt nước mắt. Đứng dậy và dựa vào vai anh Trung.
- Anh Tuấn sẽ tỉnh lại phải không anh? Em tin như thế. Anh cũng tin điều đó chứ? – Nó ngước đôi mắt ướt lên nhìn anh Trung.
- Điều đó tất cả mọi người đều tin mà. Ngốc ạ! – Anh Trung gượng cười và trả lời nó.
- Em sẽ ở đây chăm sóc anh Tuấn đến lúc anh ý tỉnh lại được không anh?
- Chỉ vài hôm nữa chúng ta sẽ về Việt Nam. Tuấn cũng sẽ về cùng anh và em. Anh vừa bàn bạc với bác sỹ rồi. Em đừng cố gắng quá sức. Anh và em, cả chị Phương nữa sẽ thay nhau chăm sóc Tuấn từ giờ đến hôm đó.
- Em không sao. Em muốn ở cạnh anh ý. Có vậy thôi. – Nó gục mặt vào vai anh Trung. Hình như nước mắt nó lại tuôn ra rồi thì phải.
Sáng ngày hôm sau, bác sỹ bắt đầu chuẩn bị các thủ tục cần thiết để cho anh Tuấn chuyển viện. Anh Tuấn sẽ được chuyển về bệnh viện Việt Đức trong ba ngày nữa. Bố mẹ anh cũng đã trở về nước để chuẩn bị đón anh về.
- Chị Phương ơi! Để em đến nhà chuẩn bị đồ cho anh Tuấn được không chị? – Nó thủ thỉ với chị Phương.
- Ừm! Chị đang định về phòng trọ của anh Tuấn để dọn dẹp đồ đạc. Từ lúc sang đây chị cũng chưa từng đến đó.
- Vậy để em gọi anh Trung vào chăm anh Tuấn nhé rồi chị em mình cùng đi. – Nó bỗng trở nên hớn hở kỳ lạ.
…
Phòng trọ của Tuấn, bốn năm trời mà sao căn phòng thật trống rỗng. Một cái giá sách trống trơn. Một cái bàn học chất đầy sách vở, giấy tờ. Một chiếc laptop đã lâu không sử dụng vương bụi. Một chiếc giường không có chút hơi ấm. Tất cả đều được phủ lên bởi một lớp bụi khá dày.
Lọc cọc…
Tiếng gì đó nghe thật lạ tai đang phát ra từ ngoài cửa phòng. Một người đàn ông đã lớn tuổi cùng với một chiếc batoong bước vào.
- Hai cô là ai? Sao lại vào căn phòng này?
- Dạ. Cháu là người nhà của anh Tuấn, người đã thuê trọ ở đây thưa ông. – Nó trả lời trong sự rụt rè.
- Tôi đã không gặp cậu ta nửa năm nay rồi. Không chút tin tức. Cậu ta đã trả tiền thuê nhà cả năm nay nên tôi cũng không đành để cho người khác đến thuê.
- Cháu cảm ơn ông. Gia đình cháu chuẩn bị về nước nên cháu đến đây dọn dẹp hộ anh ý thôi ạ. – Chị Phương nói.
- Vậy sao cậu ta không tới?
- Anh ý có việc nên phải về trước ông ạ. Bọn cháu sẽ dọn dẹp nhanh thôi. Xong việc bọn cháu sẽ gửi lại chìa khóa phòng cho ông ạ.—Nó nhanh nhảu.
- Ừm. Được rồi. Lát hai cháu xuống phòng bên dưới gặp ta. – Nói rồi ông cụ bước đi. Vẫn tiếng lọc cọc của chiếc batoong vang lên.
…
Đang dọn dẹp thì bỗng chị Phương có điện thoại. Nghe điện thoại xong, chị quay sang bảo nó:
- Chị ra ngoài một chút. Em ở lại một mình được chứ? Chỉ một lát thôi chị về.
- Dạ được. Không sao đâu chị.
Chị Phương đi. Một mình nó ở lại trong căn phòng trống trải. Nhìn đâu nó cũng tưởng tượng ra hình ảnh của anh. Anh đứng đó, khuôn mặt vẫn như đang cười với nó. Anh ở đó, như thật, như mơ… Đôi mắt nó lại hoen lệ rồi. Nó tiến lại gần chiếc bàn học của anh. Sách vở ngổn ngang. Có lẽ việc học hành của anh ở nơi đây không hề dễ dàng. Xếp gọn vài cuốn sách nó nhìn thấy một lọ thuốc đang nằm chỏng trơ, nắp lọ bị mở ra, vài viên thuốc vương vãi. Thuốc an thần? Anh không được khỏe? Cuộc sống ở đây áp lực với anh lắm sao? Nó cầm lọ thuốc ôm vào ngực. Nước mắt đang chảy dài trên má nó. Nó đau… Cất gọn sách vở của anh vào những thùng bìa catton, nó tiến lại gần chiếc máy tính xách tay, món quà thi đỗ đại học bố mẹ anh tặng. Nó mở máy lên. Chiếc máy tính đã không sử dụng hơn nửa năm, chẳng trách bây giờ, khi bật lên nó lại kêu gầm gừ to đến thế. Nó không tưởng tượng nổi. Màn hình desktop chính là ảnh của nó. Ảnh nó đang nằm ngủ. Nó lục tung trí nhớ của mình để tìm cho bằng được ảnh này nó chụp khi nào. Nhưng ảnh này là ảnh anh chụp. Chỉ có thể là thế. Vì nó đang ngủ, ngủ một cách ngon lành. Nó tò mò mở My Document của anh. My Pictures… Ảnh phong cảnh các nơi ở Thụy Điển do anh chụp. Anh vẫn thích chụp ảnh mà. Ba năm học cấp 3, anh vẫn dành thời gian đi làm thêm chỉ để tự mua cho mình một chiếc máy ảnh chuyên nghiệp để thực hiện sở thích của mình. Nó lướt chuột xuống phía dưới. Các bức ảnh bỗng xuất hiện thêm một người con gái. Một người con gái phương Tây với mái tóc bạch kim xoăn dài óng ả. Người con gái trông thật đẹp. Cô ấy có nụ cười thật cuốn hút. Một vết dao cắt đang lướt qua tim nó. Người con gái đó…có lẽ nào…????? Hoang mang và đau đớn. Nó ngồi gục xuống. Nó tiếp tục kéo chuột xuống dưới. Một folder riêng có tên “4got”. Nó mở ra và… File ảnh của nó. Tất cả những bức ảnh mà nó với anh từng đi lang thang rồi chụp. Có cả những bức ảnh mà nó chưa bao giờ được nhìn thấy. Ảnh nó. Lúc vui. Lúc buồn. Lúc nó cười. Lúc nó khóc. Lúc nó đang chơi đùa. Lúc nó đang nghĩ vẫn vơ… Nhiều nhiều lắm. Mắt nó mỗi lúc thêm ướt.
“Anh! Sao lại thế? Tại sao đã quên mà anh vẫn còn lưu ảnh em lại đây? 4got… Sao anh không xóa hết đi chứ? Còn người con gái kia? Người con gái ấy là ai? Anh cũng lưu ảnh của người con gái ấy…nhưng ảnh của người con gái ấy không mang tên 4got… Anh… Tại sao????”
Lại thêm một vết dao nữa đang cứa vào trái tim yêu ớt của nó. Nó gục mặt vào đầu gối. Mọi thứ trở nên quay cuồng. Những dòng suy nghĩ đang trở nên lộn xộn trong đầu nó. Nó ôm đầu. Nó kêu gào…
“Sao anh lại đối xử như thế với em chứ? Tại sao chứ? Anh đã quên em thì còn để ảnh em ở đây làm gì? Còn ảnh desktop nữa? Anh đang làm gì đây?”
“Đáng lẽ mình không nên động đến chiếc máy tính này…”
“Không! Không phải anh có lỗi. Anh đã quên mình từ khi anh quyết định sang đây rồi. Phải. Anh không có lỗi. Là tại mình cứ hy vọng thôi mà. Lỗi là của mình. Ảnh anh chụp anh giữ thôi mà. Không có gì đâu. Dọn dẹp. Dọn dẹp. Không nghĩ vớ vẩn nữa.”
“Không! Nếu anh giữ lại ảnh chỉ vì đó là những gì anh đã từng chụp thì đâu cần để tên là 4got chứ? Sao anh luôn làm em thấy khó hiểu thế? Rốt cuộc anh muốn sao chứ?”
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa… – Nó kêu gào trong nước mắt.
Có gì đó trong nó thức tỉnh hay nó vẫn đang hy vọng…nó bỗng đứng phắt lên, gạt nước mắt và tiếp tục dọn dẹp đồ đạc.
- Em dậy rồi. Chờ chút em ra. – Nó vớ vội chiếc áo khoác mỏng manh rồi bước ra khỏi phòng.
Đêm qua, nó không ngủ được. Nó cứ đứng lên, ngồi xuống, đi đi lại lại. Nó mong được gặp anh Tuấn. Nó mong được ở gần bên anh. Nó đã xa anh. Một khoảng thời gian có thể xác định được bằng con số nhưng với nó thì vô tận. Mỗi lần nó nhắm mắt lại, cố chợp mắt sau một ngày mệt mỏi nhưng từ sâu trong ký ức của nó, gương mặt anh lại hiện lên mỗi lúc một rõ hơn, nụ cười của anh như rất gần nó, như mới chỉ ngày hôm qua thôi, nó được nhìn thấy nụ cười ấy, nó được nghe thấy nụ cười ấy… Đôi mắt nó thâm quầng, sưng húp vì khóc nữa. Sau một ngày mà nhìn nó gầy dộc và xanh xao hẳn đi.
Hai anh em nó bắt taxi đến bệnh viện Tuấn đang nằm. Ngồi trên xe, tay chân nó cứ run bắn lên. Thấy vậy, anh Trung cầm tay nó, cố trấn an nó.
- Em đừng lo quá như thế. Sẽ ổn thôi. Con bé ngốc này.
- Nhưng em… — Ngay đến nói, giọng nó cũng run run…chỉ trực trực hai dòng nước mắt tuôn ra.
- Gần đến rồi. Em đừng như thế. Nhìn em thế này, anh nghĩ Tuấn cũng không thấy ổn chút nào đâu.
Nó cố gắng kìm lại dòng nước mắt. Nó gượng cười. Một nụ cười méo mó.
Đến bệnh viện, Phương, em gái anh Tuấn đã đứng ngay cửa ra vào. Vừa trông thấy Phương, nó chạy ngay tới ôm chầm lấy Phương.
- Chị ơi… — Nó nghẹn ngào.
Phương chẳng biết nói gì hơn. Chỉ biết ôm lấy con bé và…cố gắng…mạnh mẽ.
Ba người cùng nhau đi đến phòng của anh Tuấn. Vừa đến cửa phòng, mắt nó đã ướt đẫm, miệng nó run run nói không nên lời, còn đôi chân nó muốn rã rời vì đau đớn. Nó nhìn anh Tuấn. Trông anh gầy hơn trước. Đôi mắt không mở nhưng vẫn rõ nét mệt mỏi. Nó mở cửa vào phòng. Bước chân của nó sao thật nặng nề. Khi trước, nó cứ nghĩ, nếu ông trời cho nó một ngày được gặp lại anh, nó sẽ chạy đến thật nhanh bên anh, ôm anh thật chặt để anh chẳng thế rời xa nó, để anh mãi mãi là của nó. Nhưng bây giờ, nó không đủ sức để làm những gì nó từng ao ước, nó đang cố gắng nhấc bàn chân mệt mỏi của nó tiến gần đến bên giường bệnh của anh. Càng gần đến anh, tim nó không cảm thấy hạnh phúc ngập tràn như nó từng nghĩ mà giờ đây, tim nó đau, đau hơn cả cái ngày cuối cùng nó gặp anh bốn năm trước. Nó cầm lấy bàn tay anh. Bàn tay vẫn còn hơn ấm nhưng sao hơi ấm ấy thật yếu ớt và mong manh. Nó ngửi thấy thoang thoảng bàn tay anh có chút hương của cafe anh thích, một chút hương của cacao mà nó vẫn hay uống. Tình yêu trong lòng nó đang dâng lên, nó nhớ anh, nhớ khôn siết dù anh đang ở ngay bên cạnh nó. Nó ao ước quá khứ trở lại. Nó ao ước nó lại được nhìn thấy bàn tay này đang cầm chiếc thìa nhỏ khuấy khuấy tách cafe đen. Nó ao ước bàn tay này cốc vào đầu nó thật nhẹ nhưng nó vẫn giả vờ thật đau làm nũng với anh. Nó ao ước đôi môi kia đang mỉm cười với nó như mỗi lần nó đùa với anh. Nó ao ước đôi mắt kia nhìn nó thật trìu mến… Nó ao ước…
“Anh Tuấn ơi…” – Nó khóc. Nó chỉ còn đủ sức để khóc , để gọi anh như thế.
Anh Trung và chị Phương đứng bên ngoài. Nhìn anh Tuấn và nó, hai người cũng không cầm được nước mắt.
Vị bác sỹ chịu trách nhiệm chữa trị cho anh Tuấn lại gần anh Trung và chị Phương rồi cả ba người vào văn phòng khoa.
- Tôi không phải là chưa từng gặp trường hợp bị tai nạn và dẫn đến bất tỉnh như thế nào bao giờ. Nhưng hầu hết các trường hợp tôi từng chữa trị thì nếu có thể hồi phục thực sự thì sau khoảng từ ba đến sáu tháng là bệnh nhân có thể tỉnh dậy. Riêng trường hợp của người thân hai vị thì giờ đã là tháng thứ bảy. Vậy mà bệnh nhân không hề có biểu hiện gì tiến triển. Khoa học hiện nay tiên tiến hơn trước nhưng chúng chỉ có thể tác động một phần. Còn lại là phải ở ý chí của bệnh nhân. Nếu người đó thực sự không muốn tỉnh lại thì dù chúng ta có cố gắng đến đâu cũng không có kết quả. Tôi mong hai vị suy nghĩ thật kỹ. Việc chấm dứt sự sống có thể là tàn nhẫn nhưng mặt khác của nó lại là sự bình thản, sự giải thoát. – Vị bác sỹ cao tuổi nói với anh Trung và chị Phương.
- Tôi hiểu ông đang muốn nói gì. – Anh Trung lên tiếng. – Nhưng bản thân chúng tôi là người thân của Tuấn. Chúng tôi có lòng tin là Tuấn sẽ tỉnh lại. Tuấn còn quá trẻ để chấm dứt sự sống. Vấn đề tồn tại hiện giờ chỉ là thời gian mà thôi. Chúng tôi không chấp nhận phương án rút ống thở mà ông đã đề nghị. Chúng tôi sẽ sắp xếp việc chuyển Tuấn về một bệnh viện tại Việt Nam để tiếp tục điều trị. Chúng tôi mong ông sẽ giúp đỡ.
- Mong bác sỹ giúp đỡ chúng tôi. – Chị Phương nói.
- Thôi được. Tôi hiểu. Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể. Vậy giờ, hai vị hãy điền một số thông tin vào tờ giấy này và chúng tôi sẽ tiến hành ngay khi có thể. – Vị bác sỹ nói và đưa cho anh Trung, chị Phương vài tờ giấy chi chít chữ.
…
“Anh Tuấn ơi…” – Nó vẫn cứ ngồi bên cạnh giường bệnh của anh… Nó vẫn khóc. Nước mắt của nó sắp ướt thẫm một bên tay áo của anh mất.
- Em đừng khóc nữa. Tuấn sẽ không vui khi thấy em vậy đâu. Em biết điều đó mà. – Anh Trung đặt tay lên vai nó rồi khẽ hôn lên tóc nó.
Nó gạt nước mắt. Đứng dậy và dựa vào vai anh Trung.
- Anh Tuấn sẽ tỉnh lại phải không anh? Em tin như thế. Anh cũng tin điều đó chứ? – Nó ngước đôi mắt ướt lên nhìn anh Trung.
- Điều đó tất cả mọi người đều tin mà. Ngốc ạ! – Anh Trung gượng cười và trả lời nó.
- Em sẽ ở đây chăm sóc anh Tuấn đến lúc anh ý tỉnh lại được không anh?
- Chỉ vài hôm nữa chúng ta sẽ về Việt Nam. Tuấn cũng sẽ về cùng anh và em. Anh vừa bàn bạc với bác sỹ rồi. Em đừng cố gắng quá sức. Anh và em, cả chị Phương nữa sẽ thay nhau chăm sóc Tuấn từ giờ đến hôm đó.
- Em không sao. Em muốn ở cạnh anh ý. Có vậy thôi. – Nó gục mặt vào vai anh Trung. Hình như nước mắt nó lại tuôn ra rồi thì phải.
Sáng ngày hôm sau, bác sỹ bắt đầu chuẩn bị các thủ tục cần thiết để cho anh Tuấn chuyển viện. Anh Tuấn sẽ được chuyển về bệnh viện Việt Đức trong ba ngày nữa. Bố mẹ anh cũng đã trở về nước để chuẩn bị đón anh về.
- Chị Phương ơi! Để em đến nhà chuẩn bị đồ cho anh Tuấn được không chị? – Nó thủ thỉ với chị Phương.
- Ừm! Chị đang định về phòng trọ của anh Tuấn để dọn dẹp đồ đạc. Từ lúc sang đây chị cũng chưa từng đến đó.
- Vậy để em gọi anh Trung vào chăm anh Tuấn nhé rồi chị em mình cùng đi. – Nó bỗng trở nên hớn hở kỳ lạ.
…
Phòng trọ của Tuấn, bốn năm trời mà sao căn phòng thật trống rỗng. Một cái giá sách trống trơn. Một cái bàn học chất đầy sách vở, giấy tờ. Một chiếc laptop đã lâu không sử dụng vương bụi. Một chiếc giường không có chút hơi ấm. Tất cả đều được phủ lên bởi một lớp bụi khá dày.
Lọc cọc…
Tiếng gì đó nghe thật lạ tai đang phát ra từ ngoài cửa phòng. Một người đàn ông đã lớn tuổi cùng với một chiếc batoong bước vào.
- Hai cô là ai? Sao lại vào căn phòng này?
- Dạ. Cháu là người nhà của anh Tuấn, người đã thuê trọ ở đây thưa ông. – Nó trả lời trong sự rụt rè.
- Tôi đã không gặp cậu ta nửa năm nay rồi. Không chút tin tức. Cậu ta đã trả tiền thuê nhà cả năm nay nên tôi cũng không đành để cho người khác đến thuê.
- Cháu cảm ơn ông. Gia đình cháu chuẩn bị về nước nên cháu đến đây dọn dẹp hộ anh ý thôi ạ. – Chị Phương nói.
- Vậy sao cậu ta không tới?
- Anh ý có việc nên phải về trước ông ạ. Bọn cháu sẽ dọn dẹp nhanh thôi. Xong việc bọn cháu sẽ gửi lại chìa khóa phòng cho ông ạ.—Nó nhanh nhảu.
- Ừm. Được rồi. Lát hai cháu xuống phòng bên dưới gặp ta. – Nói rồi ông cụ bước đi. Vẫn tiếng lọc cọc của chiếc batoong vang lên.
…
Đang dọn dẹp thì bỗng chị Phương có điện thoại. Nghe điện thoại xong, chị quay sang bảo nó:
- Chị ra ngoài một chút. Em ở lại một mình được chứ? Chỉ một lát thôi chị về.
- Dạ được. Không sao đâu chị.
Chị Phương đi. Một mình nó ở lại trong căn phòng trống trải. Nhìn đâu nó cũng tưởng tượng ra hình ảnh của anh. Anh đứng đó, khuôn mặt vẫn như đang cười với nó. Anh ở đó, như thật, như mơ… Đôi mắt nó lại hoen lệ rồi. Nó tiến lại gần chiếc bàn học của anh. Sách vở ngổn ngang. Có lẽ việc học hành của anh ở nơi đây không hề dễ dàng. Xếp gọn vài cuốn sách nó nhìn thấy một lọ thuốc đang nằm chỏng trơ, nắp lọ bị mở ra, vài viên thuốc vương vãi. Thuốc an thần? Anh không được khỏe? Cuộc sống ở đây áp lực với anh lắm sao? Nó cầm lọ thuốc ôm vào ngực. Nước mắt đang chảy dài trên má nó. Nó đau… Cất gọn sách vở của anh vào những thùng bìa catton, nó tiến lại gần chiếc máy tính xách tay, món quà thi đỗ đại học bố mẹ anh tặng. Nó mở máy lên. Chiếc máy tính đã không sử dụng hơn nửa năm, chẳng trách bây giờ, khi bật lên nó lại kêu gầm gừ to đến thế. Nó không tưởng tượng nổi. Màn hình desktop chính là ảnh của nó. Ảnh nó đang nằm ngủ. Nó lục tung trí nhớ của mình để tìm cho bằng được ảnh này nó chụp khi nào. Nhưng ảnh này là ảnh anh chụp. Chỉ có thể là thế. Vì nó đang ngủ, ngủ một cách ngon lành. Nó tò mò mở My Document của anh. My Pictures… Ảnh phong cảnh các nơi ở Thụy Điển do anh chụp. Anh vẫn thích chụp ảnh mà. Ba năm học cấp 3, anh vẫn dành thời gian đi làm thêm chỉ để tự mua cho mình một chiếc máy ảnh chuyên nghiệp để thực hiện sở thích của mình. Nó lướt chuột xuống phía dưới. Các bức ảnh bỗng xuất hiện thêm một người con gái. Một người con gái phương Tây với mái tóc bạch kim xoăn dài óng ả. Người con gái trông thật đẹp. Cô ấy có nụ cười thật cuốn hút. Một vết dao cắt đang lướt qua tim nó. Người con gái đó…có lẽ nào…????? Hoang mang và đau đớn. Nó ngồi gục xuống. Nó tiếp tục kéo chuột xuống dưới. Một folder riêng có tên “4got”. Nó mở ra và… File ảnh của nó. Tất cả những bức ảnh mà nó với anh từng đi lang thang rồi chụp. Có cả những bức ảnh mà nó chưa bao giờ được nhìn thấy. Ảnh nó. Lúc vui. Lúc buồn. Lúc nó cười. Lúc nó khóc. Lúc nó đang chơi đùa. Lúc nó đang nghĩ vẫn vơ… Nhiều nhiều lắm. Mắt nó mỗi lúc thêm ướt.
“Anh! Sao lại thế? Tại sao đã quên mà anh vẫn còn lưu ảnh em lại đây? 4got… Sao anh không xóa hết đi chứ? Còn người con gái kia? Người con gái ấy là ai? Anh cũng lưu ảnh của người con gái ấy…nhưng ảnh của người con gái ấy không mang tên 4got… Anh… Tại sao????”
Lại thêm một vết dao nữa đang cứa vào trái tim yêu ớt của nó. Nó gục mặt vào đầu gối. Mọi thứ trở nên quay cuồng. Những dòng suy nghĩ đang trở nên lộn xộn trong đầu nó. Nó ôm đầu. Nó kêu gào…
“Sao anh lại đối xử như thế với em chứ? Tại sao chứ? Anh đã quên em thì còn để ảnh em ở đây làm gì? Còn ảnh desktop nữa? Anh đang làm gì đây?”
“Đáng lẽ mình không nên động đến chiếc máy tính này…”
“Không! Không phải anh có lỗi. Anh đã quên mình từ khi anh quyết định sang đây rồi. Phải. Anh không có lỗi. Là tại mình cứ hy vọng thôi mà. Lỗi là của mình. Ảnh anh chụp anh giữ thôi mà. Không có gì đâu. Dọn dẹp. Dọn dẹp. Không nghĩ vớ vẩn nữa.”
“Không! Nếu anh giữ lại ảnh chỉ vì đó là những gì anh đã từng chụp thì đâu cần để tên là 4got chứ? Sao anh luôn làm em thấy khó hiểu thế? Rốt cuộc anh muốn sao chứ?”
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa… – Nó kêu gào trong nước mắt.
Có gì đó trong nó thức tỉnh hay nó vẫn đang hy vọng…nó bỗng đứng phắt lên, gạt nước mắt và tiếp tục dọn dẹp đồ đạc.
/23
|