- Đến nơi rồi. — Anh Huy lên tiếng làm nó giật mình.
- Ơ?
- Nãy giờ em như người ngủ gật ý. Anh đưa em đi bán sang Trung Quốc chắc cũng chả biết gì đâu.
- Còn lâu nhớ. Mà đây là đâu hả anh? — Nó nhìn ra ngoài cửa xe.
- Khách sạn Silivia.
- Hả?
- Lại hả rồi cái con bé này. Công ty anh hôm nay mở tiệc ở đây.
- Trời ạ. Sao anh không nói trước với em?
- Em có hỏi đâu mà nói.
- Xí! — Nó xị cái mặt.
- Ghế sau có một cái túi. Cầm giúp anh. — Anh nói khi mở cửa xe cho nó.
Nó định nói gì đó nhưng khi bước ra khỏi xe, nó bị choáng… Không phải bị choáng như bình thường với hiện tượng chóng mặt, hoa mắt, mà nó choáng bởi ngạc nhiên khi thấy hàng trăm con mắt đang hướng về phía nó. Không như mọi lần đi dự tiệc công ty của bố nó, nó không cảm thấy ngạc nhiên khi mọi người nhìn nó bước xuống xe. Nhưng giờ không chỉ bị nhìn mà nó còn bị mấy tên phóng viên chụp ảnh đến hoa hết cả mắt vì đèn flash. Hơn thế, nó đang tự hỏi: “Mình đến đây với tư cách gì?”
Anh Huy dắt nó vào trong. Có một người con gái mặc chiếc váy hồng trông thật lộng lẫy đi tới phía anh Huy và nó.
- Anh đến rồi à? Sao anh ăn mặc thế này? Còn ai đây?
- Sao em hỏi anh nhiều thế? Bố mẹ đâu?
- Bố mẹ đang ở bên trong đón khách. Chỉ chờ mình anh thôi đấy.
- Được rồi. Em cứ vào đi. Bắt đầu tiệc đi. Khoảng 15 phút nữa anh vào.
Anh Huy quay về phía nó rồi kéo tuột nó vào thang máy.
- Đi đâu nữa anh? Anh có việc thì làm đi. Em về đây.
- Vớ vẩn. Đi với anh. Chỉ cần em im lặng và làm theo những gì anh nói.
- Có việc mà anh còn kéo em đến đây. Để yên em về.
- Làm theo lời anh đi. Coi như giúp anh một lần.
- Giúp? — Nó chưa kịp nói gì thêm thì anh kéo nó vào phòng. Anh chốt cửa lại khiến nó hoảng hốt. Anh ấn cái túi vừa nãy nó cầm giúp vào tay nó.
- Em vào trong thay đồ đi. Mong là vừa.
Mặt nó nghệt ra và vẫn như lúc nãy, nó không kịp nói gì và cửa gian phòng ngủ đã được đóng cái rầm. Trên tay nó là một cái túi. Theo như lời anh, nó đoán là quần áo hoặc là váy. Anh bảo thay đồ đi rồi còn đoán với điếc. Đúng là ngố.
Nó mở cái hộp hồng hồng xinh xinh trong túi ra. Wow! Một chiếc váy trắng nhìn yêu cực. Một bên vai trần. Một bên có một bông hoa hồng trắng to. Váy hơi ngắn nhưng thân dưới phồng phồng. Nhìn thế thôi nó đã đủ thích rồi. Nó thay váy. Đứng trước gương, nó thấy mình sao thật khác. Cứ như công chúa vậy.
Cộc cộc.
- Xong chưa em?
- Zạ! — Nó chạy lại mở cửa phòng.
Anh Huy nhìn nó và cười khiến nó thấy ngại ngại.
- Em đi đôi giày này vào đi. — Anh cúi xuống xỏ giầy cho nó. Lại là một đôi giầy trắng.
- Rốt cuộc anh muốn em giúp gì anh mà lại phải làm những chuyện này?
- Một chút nữa thôi là em biết. Tò mò à? — Anh Huy lại cười. — Chỉ cần em im lặng đi bên anh là được.
- Em đâu có bị câm đâu.
- Thôi nào! Anh sẽ trả công em sau. Hoặc là khi nào em cần thì cứ gọi anh. Dù thế nào anh cũng sẽ giúp. Được chưa nào cô nhóc?
- Anh cứ chuẩn bị sẵn tinh thần đi.
- Ok! Khoác tay anh đi.
- Anh bảo chỉ cần đi bên anh thôi mà. Đâu có khoản này.
- Bây giờ anh mới thêm. Làm đi nhóc.
- Rồi! Em tính nợ cả đấy.
Nó khoác tay anh. Hai người bước xuống cầu thang. Bây giờ nó mới để ý. Anh mặc một bộ vest màu bạc trông chững chạc hơn nhiều so với cái áo sơ mi kẻ, quần bò mài lúc trước. Nó thấy anh với nó…như đang trong một đám cưới hay một lễ đính hôn… Phía dưới chân cầu thang, hình như là bố mẹ anh đứng đó cùng cô gái vừa nãy anh với nó gặp ngoài sảnh. Có lẽ là em gái anh Huy.
“Xin giới thiệu Tân Tổng Giám Đốc Công Ty S. A. L. M. Triệu Gia Huy.”
Tiếng vỗ tạy rợp cả gian phòng. Nó quay sang nhìn anh, định nói gì đó nhưng lại nhớ lời anh dặn, nó lại im lặng.
- Chúc mừng con. Từ giờ con mang trọng trách lớn đấy. — Bố anh tiến gần tới và vỗ vai anh.
- Con cảm ơn bố. Tiện đây con xin giới thiệu. Bùi Phương Nhung. Con gái của Giám đốc công ty N. P. A mà sắp tới con định sẽ hợp tác kinh doanh.
- Cháu chào hai bác. — Nó cười nụ cười gượng gạo rồi quay sang nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
- Công ty của bố cháu kinh doanh về lĩnh vực gì? — Bố anh Huy quay về phía nó và hỏi.
- Dạ. Công ty bố cháu kinh doanh về lĩnh vực thời trang ạ.
- Con mới đảm nhiệm thôi mà đã có kế hoạch hợp tác như vậy sao? Công ty chúng ta trước giờ đâu kinh doanh về thời trang đâu? — Bố anh có vẻ bực bội.
- Kìa mình. — Mẹ anh lên tiếng.
- Chuyện này mới đang trong dự định của con thôi. Con sẽ làm bản kế hoạch để bố xem trước. Bố cứ tin tưởng ở con. Kế hoạch đầu tiên của con. Con không dám làm khi không dám chắc… — Anh nói.
- Thôi được. Chuyện này ta sẽ bàn sau. Khách đang đợi. Con đi theo bố.
- Vâng. — Anh bước theo bố nhưng vẫn không cho nó tách khỏi anh. Nói thật là nhìn anh với nó lúc này, mọi người sẽ tưởng tượng đến hai con búp bê xinh xinh trên chiếc bánh gato ngày cưới.
Nó cứ lặng lẽ đi bên anh. Ngoài cúi chào, cười xã giao, nó chẳng dám làm gì mà cũng chẳng biết phải làm gì. Khuôn mặt của nó có chút mệt mỏi. Anh Huy thấy vậy liền xin phép khách rồi đưa nó ra ngoài vườn.
- Sao vậy anh? — Nó lên tiếng hỏi.
- Ra ngoài cho đỡ ngột ngạt chút.
- Em tưởng anh không cảm thấy thế chứ?
- Em uống chút rượu vang không?
- Có ạ. Lâu lâu không uống.
- Vậy ra là em cũng biết uống rượu?
- Hỳ. Mấy lần dự tiệc ở công ty bố em. Bố em không cho uống nên em càng tò mò. Lần đầu em chỉ dám nếm một chút thôi vì sợ say. Nhưng đến bây giờ thì em uống cũng kha khá rồi. — Nó cười tinh ranh.
- Cũng gan gớm nhỉ? Để anh vào lấy. Chờ anh chút nhé.
- Zạ!
Một mình nó trong khu vườn nhỏ nhỏ của khách sạn. Kiến trúc của khách sạn khiến nó thấy thích thú. Nhìn từ bên ngoài thì chẳng có gì khác biệt với các khách sạn khác. Nhưng bên trong, từ phòng ốc đến không gian ngoài trời lại mang vẻ cuốn hút lạ kỳ. Như các khách sạn khác, tông màu chủ đạo sẽ là màu nâu và vàng. Theo cách sắp đặt thì nó có thể là hiện đại, cũng có thể là cổ kính. Nhưng khách sạn nơi nó đang đứng lại dùng màu chủ đạo là màu đen và màu tím. Các chi tiết đều xoay quanh hai màu đó nhưng được phối đậm nhạt hài hòa một cách bất ngờ và đầy ấn tượng. Bất chợt nó nghĩ đến anh Tuấn. Đen và tím là hai màu anh thích nhất. Nó lại nhớ một người không nên nhớ rồi. Nó thở dài và bước đi.
- Nhung ơi! — Tiếng anh Huy gọi.
- Em ở phía này.
- Nghịch ngợm. Lần sau đứng một chỗ chờ anh. Đừng có đi lung tung như thế. Không sợ mẹ mìn bắt à?
- Xí! Em không bắt mẹ mìn thì thôi chứ mẹ mìn nào dám bắt em.
- Con nhóc này gan thật. Haha. — Anh Huy cười và đưa cho nó ly rượu.
- Có gì đâu mà anh cười khoái chí thế? Rốt cuộc việc hôm nay anh muốn em giúp chỉ có thế thôi à?
- Chưa đâu nhóc ạ. Cứ bình tĩnh. Có gì đâu mà phải vội.
- À. Anh định hợp tác với công ty bố em thật à?
- Em nghĩ anh dám nói đùa với bố anh chắc.
- Tức là anh nghiêm túc?
- Còn phải hỏi.
- Anh có thấy quyết định đấy vội vàng quá không? Công ty anh trước giờ chỉ tập trung cho bất động sản và công nghệ thông tin thôi cơ mà?
- Anh đi vào thành phố Hồ Chí Minh một tháng nay, em biết đúng không?
- Vâng.
- Anh vào đó và gặp một người bạn. Cậu ta đi Pháp học về kiến trúc nhưng lại khá am hiểu về thời trang. Hiện cậu ta đang có kế hoạch lập nên một thương hiệu thời trang riêng. Anh đã bàn bạc với cậu ta và đi đến quyết định này. Vậy có được coi là vội vàng không?
- Có thể là không? Vậy cho em hỏi. Sao anh lại chọn công ty của bố em để hợp tác?
- Nếu anh nói tất cả đều được tính toán cẩn thận còn riêng quyết định hợp tác với công ty bố em lại là một sự tình cờ thì em nghĩ sao?
- Vậy thì em nghĩ anh gan hơn em. Chỉ là sự tình cờ mà dám nói với bố anh một cách quyết đoán như thế.
- Anh tin bản thân anh mà.
- Tự tin hay là tự kiêu?
- Lại thích chọc ngoáy anh à? — Anh Huy véo má nó.
- Đau! — Nó kêu lên. — Đánh chết bây giờ.
- Haha. Để sau đi. Vào bên trong thôi. Anh mất tích lâu quá rồi. Tuyên bố một số thứ nữa là anh xong việc. Anh em mình đi chơi. Ok? — Anh Huy đưa ly rượu lên như muốn cụng ly.
- Tuyên bố gì nữa? — Đôi mắt nó mở tròn xoe.
- Chút nữa sẽ biết. Nhanh lên anh mỏi tay quá!
- Haizz. Lắm chuyện. — Nói rồi nó đưa ly lên.
Keng. Anh và nó đều uống cạn ly rượu.
- Ơ?
- Nãy giờ em như người ngủ gật ý. Anh đưa em đi bán sang Trung Quốc chắc cũng chả biết gì đâu.
- Còn lâu nhớ. Mà đây là đâu hả anh? — Nó nhìn ra ngoài cửa xe.
- Khách sạn Silivia.
- Hả?
- Lại hả rồi cái con bé này. Công ty anh hôm nay mở tiệc ở đây.
- Trời ạ. Sao anh không nói trước với em?
- Em có hỏi đâu mà nói.
- Xí! — Nó xị cái mặt.
- Ghế sau có một cái túi. Cầm giúp anh. — Anh nói khi mở cửa xe cho nó.
Nó định nói gì đó nhưng khi bước ra khỏi xe, nó bị choáng… Không phải bị choáng như bình thường với hiện tượng chóng mặt, hoa mắt, mà nó choáng bởi ngạc nhiên khi thấy hàng trăm con mắt đang hướng về phía nó. Không như mọi lần đi dự tiệc công ty của bố nó, nó không cảm thấy ngạc nhiên khi mọi người nhìn nó bước xuống xe. Nhưng giờ không chỉ bị nhìn mà nó còn bị mấy tên phóng viên chụp ảnh đến hoa hết cả mắt vì đèn flash. Hơn thế, nó đang tự hỏi: “Mình đến đây với tư cách gì?”
Anh Huy dắt nó vào trong. Có một người con gái mặc chiếc váy hồng trông thật lộng lẫy đi tới phía anh Huy và nó.
- Anh đến rồi à? Sao anh ăn mặc thế này? Còn ai đây?
- Sao em hỏi anh nhiều thế? Bố mẹ đâu?
- Bố mẹ đang ở bên trong đón khách. Chỉ chờ mình anh thôi đấy.
- Được rồi. Em cứ vào đi. Bắt đầu tiệc đi. Khoảng 15 phút nữa anh vào.
Anh Huy quay về phía nó rồi kéo tuột nó vào thang máy.
- Đi đâu nữa anh? Anh có việc thì làm đi. Em về đây.
- Vớ vẩn. Đi với anh. Chỉ cần em im lặng và làm theo những gì anh nói.
- Có việc mà anh còn kéo em đến đây. Để yên em về.
- Làm theo lời anh đi. Coi như giúp anh một lần.
- Giúp? — Nó chưa kịp nói gì thêm thì anh kéo nó vào phòng. Anh chốt cửa lại khiến nó hoảng hốt. Anh ấn cái túi vừa nãy nó cầm giúp vào tay nó.
- Em vào trong thay đồ đi. Mong là vừa.
Mặt nó nghệt ra và vẫn như lúc nãy, nó không kịp nói gì và cửa gian phòng ngủ đã được đóng cái rầm. Trên tay nó là một cái túi. Theo như lời anh, nó đoán là quần áo hoặc là váy. Anh bảo thay đồ đi rồi còn đoán với điếc. Đúng là ngố.
Nó mở cái hộp hồng hồng xinh xinh trong túi ra. Wow! Một chiếc váy trắng nhìn yêu cực. Một bên vai trần. Một bên có một bông hoa hồng trắng to. Váy hơi ngắn nhưng thân dưới phồng phồng. Nhìn thế thôi nó đã đủ thích rồi. Nó thay váy. Đứng trước gương, nó thấy mình sao thật khác. Cứ như công chúa vậy.
Cộc cộc.
- Xong chưa em?
- Zạ! — Nó chạy lại mở cửa phòng.
Anh Huy nhìn nó và cười khiến nó thấy ngại ngại.
- Em đi đôi giày này vào đi. — Anh cúi xuống xỏ giầy cho nó. Lại là một đôi giầy trắng.
- Rốt cuộc anh muốn em giúp gì anh mà lại phải làm những chuyện này?
- Một chút nữa thôi là em biết. Tò mò à? — Anh Huy lại cười. — Chỉ cần em im lặng đi bên anh là được.
- Em đâu có bị câm đâu.
- Thôi nào! Anh sẽ trả công em sau. Hoặc là khi nào em cần thì cứ gọi anh. Dù thế nào anh cũng sẽ giúp. Được chưa nào cô nhóc?
- Anh cứ chuẩn bị sẵn tinh thần đi.
- Ok! Khoác tay anh đi.
- Anh bảo chỉ cần đi bên anh thôi mà. Đâu có khoản này.
- Bây giờ anh mới thêm. Làm đi nhóc.
- Rồi! Em tính nợ cả đấy.
Nó khoác tay anh. Hai người bước xuống cầu thang. Bây giờ nó mới để ý. Anh mặc một bộ vest màu bạc trông chững chạc hơn nhiều so với cái áo sơ mi kẻ, quần bò mài lúc trước. Nó thấy anh với nó…như đang trong một đám cưới hay một lễ đính hôn… Phía dưới chân cầu thang, hình như là bố mẹ anh đứng đó cùng cô gái vừa nãy anh với nó gặp ngoài sảnh. Có lẽ là em gái anh Huy.
“Xin giới thiệu Tân Tổng Giám Đốc Công Ty S. A. L. M. Triệu Gia Huy.”
Tiếng vỗ tạy rợp cả gian phòng. Nó quay sang nhìn anh, định nói gì đó nhưng lại nhớ lời anh dặn, nó lại im lặng.
- Chúc mừng con. Từ giờ con mang trọng trách lớn đấy. — Bố anh tiến gần tới và vỗ vai anh.
- Con cảm ơn bố. Tiện đây con xin giới thiệu. Bùi Phương Nhung. Con gái của Giám đốc công ty N. P. A mà sắp tới con định sẽ hợp tác kinh doanh.
- Cháu chào hai bác. — Nó cười nụ cười gượng gạo rồi quay sang nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
- Công ty của bố cháu kinh doanh về lĩnh vực gì? — Bố anh Huy quay về phía nó và hỏi.
- Dạ. Công ty bố cháu kinh doanh về lĩnh vực thời trang ạ.
- Con mới đảm nhiệm thôi mà đã có kế hoạch hợp tác như vậy sao? Công ty chúng ta trước giờ đâu kinh doanh về thời trang đâu? — Bố anh có vẻ bực bội.
- Kìa mình. — Mẹ anh lên tiếng.
- Chuyện này mới đang trong dự định của con thôi. Con sẽ làm bản kế hoạch để bố xem trước. Bố cứ tin tưởng ở con. Kế hoạch đầu tiên của con. Con không dám làm khi không dám chắc… — Anh nói.
- Thôi được. Chuyện này ta sẽ bàn sau. Khách đang đợi. Con đi theo bố.
- Vâng. — Anh bước theo bố nhưng vẫn không cho nó tách khỏi anh. Nói thật là nhìn anh với nó lúc này, mọi người sẽ tưởng tượng đến hai con búp bê xinh xinh trên chiếc bánh gato ngày cưới.
Nó cứ lặng lẽ đi bên anh. Ngoài cúi chào, cười xã giao, nó chẳng dám làm gì mà cũng chẳng biết phải làm gì. Khuôn mặt của nó có chút mệt mỏi. Anh Huy thấy vậy liền xin phép khách rồi đưa nó ra ngoài vườn.
- Sao vậy anh? — Nó lên tiếng hỏi.
- Ra ngoài cho đỡ ngột ngạt chút.
- Em tưởng anh không cảm thấy thế chứ?
- Em uống chút rượu vang không?
- Có ạ. Lâu lâu không uống.
- Vậy ra là em cũng biết uống rượu?
- Hỳ. Mấy lần dự tiệc ở công ty bố em. Bố em không cho uống nên em càng tò mò. Lần đầu em chỉ dám nếm một chút thôi vì sợ say. Nhưng đến bây giờ thì em uống cũng kha khá rồi. — Nó cười tinh ranh.
- Cũng gan gớm nhỉ? Để anh vào lấy. Chờ anh chút nhé.
- Zạ!
Một mình nó trong khu vườn nhỏ nhỏ của khách sạn. Kiến trúc của khách sạn khiến nó thấy thích thú. Nhìn từ bên ngoài thì chẳng có gì khác biệt với các khách sạn khác. Nhưng bên trong, từ phòng ốc đến không gian ngoài trời lại mang vẻ cuốn hút lạ kỳ. Như các khách sạn khác, tông màu chủ đạo sẽ là màu nâu và vàng. Theo cách sắp đặt thì nó có thể là hiện đại, cũng có thể là cổ kính. Nhưng khách sạn nơi nó đang đứng lại dùng màu chủ đạo là màu đen và màu tím. Các chi tiết đều xoay quanh hai màu đó nhưng được phối đậm nhạt hài hòa một cách bất ngờ và đầy ấn tượng. Bất chợt nó nghĩ đến anh Tuấn. Đen và tím là hai màu anh thích nhất. Nó lại nhớ một người không nên nhớ rồi. Nó thở dài và bước đi.
- Nhung ơi! — Tiếng anh Huy gọi.
- Em ở phía này.
- Nghịch ngợm. Lần sau đứng một chỗ chờ anh. Đừng có đi lung tung như thế. Không sợ mẹ mìn bắt à?
- Xí! Em không bắt mẹ mìn thì thôi chứ mẹ mìn nào dám bắt em.
- Con nhóc này gan thật. Haha. — Anh Huy cười và đưa cho nó ly rượu.
- Có gì đâu mà anh cười khoái chí thế? Rốt cuộc việc hôm nay anh muốn em giúp chỉ có thế thôi à?
- Chưa đâu nhóc ạ. Cứ bình tĩnh. Có gì đâu mà phải vội.
- À. Anh định hợp tác với công ty bố em thật à?
- Em nghĩ anh dám nói đùa với bố anh chắc.
- Tức là anh nghiêm túc?
- Còn phải hỏi.
- Anh có thấy quyết định đấy vội vàng quá không? Công ty anh trước giờ chỉ tập trung cho bất động sản và công nghệ thông tin thôi cơ mà?
- Anh đi vào thành phố Hồ Chí Minh một tháng nay, em biết đúng không?
- Vâng.
- Anh vào đó và gặp một người bạn. Cậu ta đi Pháp học về kiến trúc nhưng lại khá am hiểu về thời trang. Hiện cậu ta đang có kế hoạch lập nên một thương hiệu thời trang riêng. Anh đã bàn bạc với cậu ta và đi đến quyết định này. Vậy có được coi là vội vàng không?
- Có thể là không? Vậy cho em hỏi. Sao anh lại chọn công ty của bố em để hợp tác?
- Nếu anh nói tất cả đều được tính toán cẩn thận còn riêng quyết định hợp tác với công ty bố em lại là một sự tình cờ thì em nghĩ sao?
- Vậy thì em nghĩ anh gan hơn em. Chỉ là sự tình cờ mà dám nói với bố anh một cách quyết đoán như thế.
- Anh tin bản thân anh mà.
- Tự tin hay là tự kiêu?
- Lại thích chọc ngoáy anh à? — Anh Huy véo má nó.
- Đau! — Nó kêu lên. — Đánh chết bây giờ.
- Haha. Để sau đi. Vào bên trong thôi. Anh mất tích lâu quá rồi. Tuyên bố một số thứ nữa là anh xong việc. Anh em mình đi chơi. Ok? — Anh Huy đưa ly rượu lên như muốn cụng ly.
- Tuyên bố gì nữa? — Đôi mắt nó mở tròn xoe.
- Chút nữa sẽ biết. Nhanh lên anh mỏi tay quá!
- Haizz. Lắm chuyện. — Nói rồi nó đưa ly lên.
Keng. Anh và nó đều uống cạn ly rượu.
/23
|