“Tại vì em đã yêu nên đợi chờ…Một tiếng yêu, anh từ lâu hững hờ… Tại vì cơn gió chiều nay lạnh lùng để chiếc lá một mình cô đơn… Chuyện buồn em sẽ mãi…”
Mãi nó mới với tới chỗ cái điện thoại di động. Một số máy lạ hoắc.
- Công chúa ngủ trong rừng dậy chưa? – Giọng của một người con trai.
- Ơ? – Đôi mắt nó mở to tròn đầy vẻ ngạc nhiên chả có vẻ gì là vừa bị đánh thức cả. Một chút hy vọng người con trai ở đầu dây bên kia là anh Tuấn. Anh Tuấn đã từng gọi nó như thế.
- Ngủ say thật. Anh trai của cô đây. Xuống mở cổng cho anh.
Nó hất chăn, chạy vù xuống nhà với cái bộ đồ ngủ và mái tóc xoăn đang rối tít mù. Nó cũng chẳng biết nó leo lên giường từ lúc nào.
- Anh chờ em chút. Em tìm chìa khóa nhà đã. – Nó nói vọng ra. – A! Thấy rồi. Em ra đây.
- Lâu quá đấy. Biết anh đứng đây nửa tiếng rồi không? – Anh nó nói.
- Anh về sao không báo trước?
- Thế mới nhìn thấy khuôn mặt xấu nhất quả đất này được chứ. – Anh nó cười.
- Á! – Nó kêu lên tá hỏa, giờ mới sực nhớ ra là…nó đang ở cái bộ dạng tồi tệ nhất mà từ xưa đến nay nó chỉ dám để thế ở trong phòng mình.
- Thôi, không sao đâu. Dù gì anh cũng nhìn thấy rồi. Kéo giúp anh hai cái vali kia vào đi. À, đây là bạn anh. Cậu ấy là người Hàn Quốc nhưng nói tiếng Việt giỏi lắm đấy.
Đang trong cái bộ dạng mà anh nó gọi là xấu nhất quả đất, nó thấy xấu hổ kinh khủng. Nó cúi cúi ngượng ngượng kéo lê hai chiếc vali vào nhà. Cậu bạn Hàn Quốc của anh nó nhìn nó và cười tủm tỉm.
Vào đến nhà, nó chạy tót luôn lên phòng để “chỉnh sửa” lại cái bộ dạng xấu hổ ấy.
- Em Trung đang yêu ai đó à? – Cậu bạn của anh Trung hỏi anh Trung.
- Ừ! Chắc cũng được bốn năm nay rồi. Mình cũng chẳng biết khuyện con bé thế nào. Mà sao cậu biết? – Anh Trung thở dài, đặt cốc café xuống bàn. – Cậu uống đi. Đợi em mình chút rồi ba đứa đi ăn sáng.
- Mình nhìn và đoán thế thôi. Cũng không hiểu tại sao lại có cảm giác ý nữa. Cậu cố gắng giúp em cậu đi. Tình yêu ấy không có kết quả đâu.
- Sao cậu lại nói thế? – Anh Trung ngạc nhiên hỏi.
- Hm… Mình cũng không rõ. Chỉ cảm giác vậy. Nói thật với Trung, mình còn có cảm giác rằng người kia sẽ không bao giờ trở về đâu.
- Không bao giờ trở về? – Anh Trung tròn xoe mắt nhìn cậu bạn Hàn Quốc. – Cậu ấy đi bốn năm rồi. Năm ngoái mình còn sang nhà thăm bố mẹ cậu ấy nhưng rồi đột nhiên hai bác lại chuyển nhà không chút tin tức. Mình cũng mất liên lạc với cậu ấy.
Từ chân cầu thang, nó đã nghe thấy câu chuyện của hai người. Nó chỉ biết sững sờ đứng đó. Im lặng. Và khóc.
- Chuyện đấy Nhung biết chứ? – Cậu bạn kia hỏi tiếp.
- Ừm. Mình có nói với con bé mà. Mà sao nó thay đồ lâu thế. Để mình lên gọi.
- Ừm.
…
- Nhung… — Anh Trung lên tiếng khi nhìn thấy nó đang giàn giụa nước mắt đứng ở chân cầu thang.
- Anh Trung… — Nó khóc nấc.
- Anh… — Anh Trung nói ngập ngừng.
Im lặng một hồi, anh Trung cũng chỉ biết đứng sững đó nhìn nó.
- Thôi, không sao đâu. Mình đi ăn đi. – Nó gạt nước mắt và gượng cười.
- … Ư…Ừm… — Anh Trung gật đầu, chẳng nói thêm điều gì nữa.
Cậu bạn Hàn Quốc cũng nhìn thấy nó từ đằng xa. Đôi mắt cũng buồn như đôi mắt nó vậy.
Ba người đi ăn sáng ở quán Phở 24 gần nhà. Nó rất ngạc nhiên khi cậu bạn của anh Trung tuy là người Hàn Quốc nhưng lại nói rất giỏi tiếng Việt. Hóa ra bố anh ý là người Việt gốc sang Hàn Quốc kinh doanh rồi gặp mẹ anh ý. Cái tên tiếng Hàn của anh là Lee Sung Min, tên tiếng Việt là Lê Anh Minh. Anh Minh rất am hiểu về Việt Nam. Nó thấy xấu hổ vì đến nó, người Việt Nam chính gốc mà còn chẳng biết nhiều bằng anh. Anh Minh biết rõ các địa danh nổi tiếng ở Việt Nam. Ngay ở Hà Nội cũng chẳng có mấy nơi mà anh chưa hề nghe đến. Anh biết cả cái ngõ Tạm Thương bé tý tẹo nổi tiếng về nem chua rán, cái phố Tô Tịch đông nghịt hoa quả dầm, rồi còn cả trà đá Nhà Thờ Lớn, trà chanh Đào Duy Từ nữa chứ. Anh Minh bảo anh thích Việt Nam hơn cả Hàn Quốc. Vì thế từ năm 9 tuổi, anh đã sang Việt Nam rồi. Sang rồi chẳng muốn về nhưng bố mẹ anh không đồng ý nên thỉnh thoảng anh lại phải về Hàn Quốc.
- Vậy sau này, anh muốn lập gia đình ở Hàn Quốc hay ở Việt Nam? – Nó buột miệng hỏi.
- Anh chưa có ý muốn lập gia đình. Anh nghĩ là anh sẽ không lập gia đình. – Anh Minh trả lời.
- Sao lại vậy ạ? – Nhung tò mò.
- Đơn giản là anh nghĩ thế thôi. Không có lý do gì đặc biệt để em tò mò vậy đâu. – Anh Minh cười.
- Hỳ. Chỉ là chút hiếu kỳ thôi mà anh. – Rồi nó quay sang phía anh trai nó. – Anh Trung, chuyện kinh doanh thế nào rồi? Công ty bố thì anh không thích lại thích tự mình làm. Anh thích trở thành đối thủ với bố à?
- Anh không muốn bị coi là người ăn bám, nhờ có cuộc kết hôn của mẹ anh và bố em anh mới được làm việc ở công ty đó. Anh muốn tự mình gây dựng sự nghiệp cho mình.
- Anh… cũng gần 20 năm rồi mà. Bố cũng rất quý anh. Anh không thể chấp nhận bố được à?
- Anh chấp nhận gọi là bố nhưng về sự nghiệp thì anh muốn tự lực. Em không hiểu đâu.
- Lúc nào mà anh chẳng bảo em không hiểu. Với mọi người sao em cứ mãi là trẻ con thế? – Nó bĩu môi phụng phịu.
- Thì em đúng là trẻ con mà. Cái thái độ vừa nãy đấy. – Anh Trung cười lớn.
Anh Trung với nó chỉ là anh em cùng mẹ khác cha. Khi mẹ sinh anh Trung thì bố anh Trung bị tai nạn giao thông và mất. Được hơn một năm sau, bà ngoại nó ép mẹ nó lấy bố nó bây giờ. Bà cũng chỉ vì muốn tốt cho mẹ và anh nó thôi. Bà sợ mẹ nó một mình nuôi con vất vả, cũng sợ khi anh hiểu chuyện rồi mà bị mọi người coi là đứa trẻ mồ côi cha. Cũng may, bố nó đã yêu mẹ nó từ trước khi mẹ nó kết hôn với bố anh Trung nên khi lấy mẹ nó, bố nó hết mực chăm sóc, yêu thương anh Trung như con ruột vậy. Anh Trung cũng rất quý bố. Đến mức, khi nó mới sinh, anh còn ghét nó vì thấy bố lúc nào cũng chăm bẵm cho nó, ít quan tâm tới anh. Nó thì rất quý anh. Khi nó bị ốm, ai bế nó cũng khóc, cũng quấy, kể cả bố hay mẹ, nhưng cứ đặt tới tay anh là y như rằng nó nín, thậm chí cười toe toét ý chứ. Cho đến bây giờ nó vẫn thích được anh ôm, anh bế, anh cõng.
- Anh đừng trêu em nữa mà. Anh không có nhà, em buồn lắm đấy. Chẳng ai cõng em đi ăn kem cả. – Nó cười cười.
- Lớn tướng còn muốn anh cõng. Anh già rồi, không cõng được em nữa đâu, gãy sụn lưng. – Anh Trung giả mặt ông già đau khổ, mặt quay sang phía anh Minh còn tay kia đấm đấm lưng. Trông rõ là nhắng. Anh Minh nãy giờ cũng chỉ nhìn hai anh em nói chuyện rồi cười.
- Kệ chứ. Em thích anh cõng. Trước giờ em có cho ai cõng em đâu. Kể cả anh Tuấn. – Nói đến đây, nó như sững lại. Cả anh nó cũng thế. Cứ như thời gian chợt ngưng đọng lại vậy. – À! Em mới gặp lại anh Huy bạn anh đấy. – Nó cố gắng chuyển chủ đề.
- Ư..ừm. – Anh nó cũng cố gắng coi như không có chuyện gì. – Em gặp nó hôm nào?
- Một tháng trước và hôm qua nữa.
- Ừm. Thằng Huy chắc lấy vợ rồi chứ gì? Haha. – Anh Trung cố đùa. – Minh còn nhớ cái thằng đội nón giả ăn mày trong cái ảnh tổng kết cuối năm lớp 12 mình cho Minh xem không? Nó là Huy đấy.
- Ừm. Mình có nhớ. Cậu bạn đó có vẻ thú vị đấy.
- Thú vị gì đâu anh! – Nhung chen vào. – Em thấy đáng ghét thì có.
- Là em chưa nhận ra thôi. – Anh Minh tủm tỉm như đang biết điều gì đó mà không chịu nói.
- Nó làm gì em mà em thấy đáng ghét? – Anh Trung hỏi.
- Anh ý thì làm gì được em cơ chứ. Em thấy ghét thì ghét thôi. – Nó cầm thìa xúc một miếng bánh flan ăn.
- Nhìn em anh nghi lắm. Khi nào anh gặp anh sẽ hỏi nó là biết ngay. – Anh Trung cười ranh mãnh, rướn rướn cặp lông mày nhìn anh Minh.
Ăn xong, ba người quay về nhà. Mẹ nó đã về trước đó, thấy đồ đạc nên đã lên dọn sẵn căn phòng cho khách ở cạnh phòng nó. Mẹ nó vốn là người tinh ý mà.
- Mẹ dọn phòng rồi đấy. Mấy đứa tự chuyển đồ lên nốt nhé.
- Vâng. Con cảm ơn mẹ. Đây là Minh, bạn con. – Anh Trung giới thiệu.
- Chào cháu, bác là mẹ của Trung và Nhung. Cháu cứ tự nhiên nhé. – Mẹ nó nói với anh Minh.
- Cháu xin lỗi đã làm phiền bác. – Anh Minh ái ngại trả lời.
- Không có gì đâu cháu. Cháu cứ ở đây đến khi nào cháu muốn. Đừng ngại. Cháu lên phòng xem qua đi.
- Cháu…
- Không sao đâu. Đừng ngại vậy mà. – Anh Trung vỗ vai anh Minh.
Căn phòng không có gì đặc biệt. Một chiếc giường nhỏ, bên cạnh là một bộ bàn ghế. Nhung nhanh nhảu chạy vào phòng trước còn anh Trung và anh Minh xách đồ phía sau.
- Căn phòng này không quá tệ chứ anh Minh? – Nhung hỏi đùa.
- Tốt hơn là anh sẽ phải thuê phòng ở ngoài như mọi lần.
- Chỉ tốt hơn ở chỗ đó thôi à? – Nó giả giọng thất vọng.
- Không. Tốt hơn về mọi thứ. – Anh Minh cười. Mọi người hay nhận xét con trai Hàn Quốc có những nụ cười chết người, dễ hấp dẫn phụ nữ, giống như nụ cười thiên thần của chàng Jun Jihoo trong Boy Over Flowers, cũng chẳng đẹp trai cho lắm nhưng Kang Taebong trong Dan Ja ‘s Spring cũng có nụ cười trông rất cuốn hút. Anh Minh nếu nhìn vẻ ngoài thì chẳng khác con trai Việt Nam là mấy nhưng anh có nụ cười…nụ cười Hàn Quốc – Nó gọi thế.
“It’s such a dirty mess imperfect at it’s best…But it’s my love ,my love ,my bloody valentine…”
- Ơi em! – Anh Trung nhấc máy.
- …
- Ừ! Anh về rồi. Lần này nhiều việc. Khi nào có thời gian anh gọi cho em sau. Bye em!
Anh Trung dập máy rồi tiếp tục dọn đồ đạc cho anh Minh, chẳng nói thêm bất cứ lời nào.
- Cảm ơn hai anh em. Để đó mình tự sắp xếp nốt cho. – Anh Mình vừa nói vừa đẩu anh Trung với nó ra khỏi phòng.
- Cậu dọn dẹp qua rồi ngủ sớm đi. Mai dọn nốt cũng được. – Anh Trung nói.
- Ừ được rồi. Hai anh em đi nghỉ đi.
- Anh ngủ ngon nhé! – Nó lên tiếng.
Anh Trung không nói gì rồi đi về phòng. Nó cảm thấy không ổn. Anh Trung với chị Ly chắc chắn có chuyện gì đó. Nghĩ vậy nó bước theo anh.
- Anh Trung, nói cho em được không?
- Chẳng có gì đâu cô nhóc lắm chuyện à!
- Anh nói cho em đi mà. Giống như những lần em tâm sự với anh. Được không?
- Được rồi. Vào phòng anh đi. – Anh Trung trả lời với khuôn mặt buồn buồn.
Hai anh em ngồi ngoài ban công tựa lưng vào nhau.
- Lâu lắm mới được ngồi với anh thế này? Lần đầu tiên anh xa nhà lâu đến thế.
- Ừ! Ở nhà không có chuyện gì chứ?
- Không! Mọi thứ ổn cả.
- Có thật mọi thứ đều ổn không? Hôm nay anh không thấy bố về.
- Chắc một lúc nữa bố mới về. Dạo này công ty nhiều việc lắm thì phải. Gần tuần nay bố toàn về muộn thế.
- Ừm… — Giọng anh nhỏ đi.
- Anh kể chuyện anh và chị Ly cho em đi.
- Cũng chẳng có gì đâu.
- Anh kể đi mà. – Nó quay sang ôm lấy lưng anh Trung.
- Nhóc con! – Anh Trung gượng cười rồi cù nó. Giống như những lần nó buồn buồn về chuyện anh Tuấn. Nó đều lẻn sang phòng anh Trung, nấp ở đâu đó rồi bỗng nhiên ôm chầm lấy anh từ phía sau. Anh Trung đều quay lại cù nó rồi cả hai cứ thế đùa nghịch cho đến khi hết buồn thì thôi.
- Thôi! Không đùa nữa. Anh kể chuyện đi.
- Chỉ là đột nhiên anh cảm thấy anh không yêu Ly nữa nhưng anh không biết nói thế nào mà thôi. Anh không muốn trả lời tin nhắn, chẳng muốn chủ động gọi cho Ly và cũng chẳng muốn trả lời điện thoại của Ly.
- Anh đọc truyện “Nếu một ngày ta bỗng thấy chán nhau” chưa?
- Chưa.
- Rồi anh sẽ như câu chuyện đó thôi. Chỉ là đột nhiên anh cảm thấy thế rồi sau đó anh lại cảm thấy nhớ, thấy cần, thấy yêu.
- Có thể là thế. Cũng có thể là không.
- Thời gian sẽ trả lời tất cả. Mong là đừng quá muộn phải không anh?
- Ừ! Còn em? Khi nào em mới chịu bước ra khỏi quá khứ?
- Câu này của anh nghe văn chương ghê quá!
- Đừng tránh câu hỏi của anh.
- Em không biết…Hôm nay em ngủ ở phòng anh nhé?
- Ừ!
Từ nhỏ tới bây giờ, những lần nó mơ thấy ác mộng hay đơn giản là nó thấy buồn, thấy cô đơn nó đều muốn ngủ cạnh anh. Ở cạnh anh nó thấy nó ấm áp, nó không cô đơn. Có lúc nó nghĩ, nó chỉ cần có anh trai là đủ. Hồi lớp 9, khi biết anh có người yêu, nó đã rất bực bội. Nó giận dỗi anh, nó không nói chuyện với anh. Nó nghĩ rằng, anh có người yêu rồi thì sẽ không còn quan tâm đến nó nhiều. Anh sẽ dành thời gian cho người yêu chứ không phải cho nó như trước.
Nó nằm ôm lấy cái lưng của anh mà ngủ. Nó thích cái lưng ấy lắm. Một cái lưng rộng, vững chắc. Nơi đã thấm bao nhiêu nước mắt của nó từ bé đến lớn. Khi nó đã ngủ say rồi, anh Trung nhẹ nhàng kéo tay nó khỏi người rồi ra ngoài ban công hút thuốc. Anh cầm lấy điện thoại, bấm số…một số điện thoại mà từ rất lâu rồi anh không gọi…
Tút tút…Có tín hiệu từ đầu dây bên kia…
- Alô? – Giọng một người con gái…
- Xin hỏi đây có phải số điện thoại của Tuấn không?
- Dạ, phải. Anh Tuấn hiện giờ không nghe máy được. Anh có muốn nhắn lại gì không ạ?
- Tôi là Trung. Khi nào Tuấn cầm máy, bạn nhắn giùm mình là gọi lại cho mình ngay nhé.
Cạch. Tiếng dập máy khô khốc trong đêm. Anh Trung lại gần Nhung.
- Anh sẽ không để em khóc thêm nhiều nữa đâu.
Mãi nó mới với tới chỗ cái điện thoại di động. Một số máy lạ hoắc.
- Công chúa ngủ trong rừng dậy chưa? – Giọng của một người con trai.
- Ơ? – Đôi mắt nó mở to tròn đầy vẻ ngạc nhiên chả có vẻ gì là vừa bị đánh thức cả. Một chút hy vọng người con trai ở đầu dây bên kia là anh Tuấn. Anh Tuấn đã từng gọi nó như thế.
- Ngủ say thật. Anh trai của cô đây. Xuống mở cổng cho anh.
Nó hất chăn, chạy vù xuống nhà với cái bộ đồ ngủ và mái tóc xoăn đang rối tít mù. Nó cũng chẳng biết nó leo lên giường từ lúc nào.
- Anh chờ em chút. Em tìm chìa khóa nhà đã. – Nó nói vọng ra. – A! Thấy rồi. Em ra đây.
- Lâu quá đấy. Biết anh đứng đây nửa tiếng rồi không? – Anh nó nói.
- Anh về sao không báo trước?
- Thế mới nhìn thấy khuôn mặt xấu nhất quả đất này được chứ. – Anh nó cười.
- Á! – Nó kêu lên tá hỏa, giờ mới sực nhớ ra là…nó đang ở cái bộ dạng tồi tệ nhất mà từ xưa đến nay nó chỉ dám để thế ở trong phòng mình.
- Thôi, không sao đâu. Dù gì anh cũng nhìn thấy rồi. Kéo giúp anh hai cái vali kia vào đi. À, đây là bạn anh. Cậu ấy là người Hàn Quốc nhưng nói tiếng Việt giỏi lắm đấy.
Đang trong cái bộ dạng mà anh nó gọi là xấu nhất quả đất, nó thấy xấu hổ kinh khủng. Nó cúi cúi ngượng ngượng kéo lê hai chiếc vali vào nhà. Cậu bạn Hàn Quốc của anh nó nhìn nó và cười tủm tỉm.
Vào đến nhà, nó chạy tót luôn lên phòng để “chỉnh sửa” lại cái bộ dạng xấu hổ ấy.
- Em Trung đang yêu ai đó à? – Cậu bạn của anh Trung hỏi anh Trung.
- Ừ! Chắc cũng được bốn năm nay rồi. Mình cũng chẳng biết khuyện con bé thế nào. Mà sao cậu biết? – Anh Trung thở dài, đặt cốc café xuống bàn. – Cậu uống đi. Đợi em mình chút rồi ba đứa đi ăn sáng.
- Mình nhìn và đoán thế thôi. Cũng không hiểu tại sao lại có cảm giác ý nữa. Cậu cố gắng giúp em cậu đi. Tình yêu ấy không có kết quả đâu.
- Sao cậu lại nói thế? – Anh Trung ngạc nhiên hỏi.
- Hm… Mình cũng không rõ. Chỉ cảm giác vậy. Nói thật với Trung, mình còn có cảm giác rằng người kia sẽ không bao giờ trở về đâu.
- Không bao giờ trở về? – Anh Trung tròn xoe mắt nhìn cậu bạn Hàn Quốc. – Cậu ấy đi bốn năm rồi. Năm ngoái mình còn sang nhà thăm bố mẹ cậu ấy nhưng rồi đột nhiên hai bác lại chuyển nhà không chút tin tức. Mình cũng mất liên lạc với cậu ấy.
Từ chân cầu thang, nó đã nghe thấy câu chuyện của hai người. Nó chỉ biết sững sờ đứng đó. Im lặng. Và khóc.
- Chuyện đấy Nhung biết chứ? – Cậu bạn kia hỏi tiếp.
- Ừm. Mình có nói với con bé mà. Mà sao nó thay đồ lâu thế. Để mình lên gọi.
- Ừm.
…
- Nhung… — Anh Trung lên tiếng khi nhìn thấy nó đang giàn giụa nước mắt đứng ở chân cầu thang.
- Anh Trung… — Nó khóc nấc.
- Anh… — Anh Trung nói ngập ngừng.
Im lặng một hồi, anh Trung cũng chỉ biết đứng sững đó nhìn nó.
- Thôi, không sao đâu. Mình đi ăn đi. – Nó gạt nước mắt và gượng cười.
- … Ư…Ừm… — Anh Trung gật đầu, chẳng nói thêm điều gì nữa.
Cậu bạn Hàn Quốc cũng nhìn thấy nó từ đằng xa. Đôi mắt cũng buồn như đôi mắt nó vậy.
Ba người đi ăn sáng ở quán Phở 24 gần nhà. Nó rất ngạc nhiên khi cậu bạn của anh Trung tuy là người Hàn Quốc nhưng lại nói rất giỏi tiếng Việt. Hóa ra bố anh ý là người Việt gốc sang Hàn Quốc kinh doanh rồi gặp mẹ anh ý. Cái tên tiếng Hàn của anh là Lee Sung Min, tên tiếng Việt là Lê Anh Minh. Anh Minh rất am hiểu về Việt Nam. Nó thấy xấu hổ vì đến nó, người Việt Nam chính gốc mà còn chẳng biết nhiều bằng anh. Anh Minh biết rõ các địa danh nổi tiếng ở Việt Nam. Ngay ở Hà Nội cũng chẳng có mấy nơi mà anh chưa hề nghe đến. Anh biết cả cái ngõ Tạm Thương bé tý tẹo nổi tiếng về nem chua rán, cái phố Tô Tịch đông nghịt hoa quả dầm, rồi còn cả trà đá Nhà Thờ Lớn, trà chanh Đào Duy Từ nữa chứ. Anh Minh bảo anh thích Việt Nam hơn cả Hàn Quốc. Vì thế từ năm 9 tuổi, anh đã sang Việt Nam rồi. Sang rồi chẳng muốn về nhưng bố mẹ anh không đồng ý nên thỉnh thoảng anh lại phải về Hàn Quốc.
- Vậy sau này, anh muốn lập gia đình ở Hàn Quốc hay ở Việt Nam? – Nó buột miệng hỏi.
- Anh chưa có ý muốn lập gia đình. Anh nghĩ là anh sẽ không lập gia đình. – Anh Minh trả lời.
- Sao lại vậy ạ? – Nhung tò mò.
- Đơn giản là anh nghĩ thế thôi. Không có lý do gì đặc biệt để em tò mò vậy đâu. – Anh Minh cười.
- Hỳ. Chỉ là chút hiếu kỳ thôi mà anh. – Rồi nó quay sang phía anh trai nó. – Anh Trung, chuyện kinh doanh thế nào rồi? Công ty bố thì anh không thích lại thích tự mình làm. Anh thích trở thành đối thủ với bố à?
- Anh không muốn bị coi là người ăn bám, nhờ có cuộc kết hôn của mẹ anh và bố em anh mới được làm việc ở công ty đó. Anh muốn tự mình gây dựng sự nghiệp cho mình.
- Anh… cũng gần 20 năm rồi mà. Bố cũng rất quý anh. Anh không thể chấp nhận bố được à?
- Anh chấp nhận gọi là bố nhưng về sự nghiệp thì anh muốn tự lực. Em không hiểu đâu.
- Lúc nào mà anh chẳng bảo em không hiểu. Với mọi người sao em cứ mãi là trẻ con thế? – Nó bĩu môi phụng phịu.
- Thì em đúng là trẻ con mà. Cái thái độ vừa nãy đấy. – Anh Trung cười lớn.
Anh Trung với nó chỉ là anh em cùng mẹ khác cha. Khi mẹ sinh anh Trung thì bố anh Trung bị tai nạn giao thông và mất. Được hơn một năm sau, bà ngoại nó ép mẹ nó lấy bố nó bây giờ. Bà cũng chỉ vì muốn tốt cho mẹ và anh nó thôi. Bà sợ mẹ nó một mình nuôi con vất vả, cũng sợ khi anh hiểu chuyện rồi mà bị mọi người coi là đứa trẻ mồ côi cha. Cũng may, bố nó đã yêu mẹ nó từ trước khi mẹ nó kết hôn với bố anh Trung nên khi lấy mẹ nó, bố nó hết mực chăm sóc, yêu thương anh Trung như con ruột vậy. Anh Trung cũng rất quý bố. Đến mức, khi nó mới sinh, anh còn ghét nó vì thấy bố lúc nào cũng chăm bẵm cho nó, ít quan tâm tới anh. Nó thì rất quý anh. Khi nó bị ốm, ai bế nó cũng khóc, cũng quấy, kể cả bố hay mẹ, nhưng cứ đặt tới tay anh là y như rằng nó nín, thậm chí cười toe toét ý chứ. Cho đến bây giờ nó vẫn thích được anh ôm, anh bế, anh cõng.
- Anh đừng trêu em nữa mà. Anh không có nhà, em buồn lắm đấy. Chẳng ai cõng em đi ăn kem cả. – Nó cười cười.
- Lớn tướng còn muốn anh cõng. Anh già rồi, không cõng được em nữa đâu, gãy sụn lưng. – Anh Trung giả mặt ông già đau khổ, mặt quay sang phía anh Minh còn tay kia đấm đấm lưng. Trông rõ là nhắng. Anh Minh nãy giờ cũng chỉ nhìn hai anh em nói chuyện rồi cười.
- Kệ chứ. Em thích anh cõng. Trước giờ em có cho ai cõng em đâu. Kể cả anh Tuấn. – Nói đến đây, nó như sững lại. Cả anh nó cũng thế. Cứ như thời gian chợt ngưng đọng lại vậy. – À! Em mới gặp lại anh Huy bạn anh đấy. – Nó cố gắng chuyển chủ đề.
- Ư..ừm. – Anh nó cũng cố gắng coi như không có chuyện gì. – Em gặp nó hôm nào?
- Một tháng trước và hôm qua nữa.
- Ừm. Thằng Huy chắc lấy vợ rồi chứ gì? Haha. – Anh Trung cố đùa. – Minh còn nhớ cái thằng đội nón giả ăn mày trong cái ảnh tổng kết cuối năm lớp 12 mình cho Minh xem không? Nó là Huy đấy.
- Ừm. Mình có nhớ. Cậu bạn đó có vẻ thú vị đấy.
- Thú vị gì đâu anh! – Nhung chen vào. – Em thấy đáng ghét thì có.
- Là em chưa nhận ra thôi. – Anh Minh tủm tỉm như đang biết điều gì đó mà không chịu nói.
- Nó làm gì em mà em thấy đáng ghét? – Anh Trung hỏi.
- Anh ý thì làm gì được em cơ chứ. Em thấy ghét thì ghét thôi. – Nó cầm thìa xúc một miếng bánh flan ăn.
- Nhìn em anh nghi lắm. Khi nào anh gặp anh sẽ hỏi nó là biết ngay. – Anh Trung cười ranh mãnh, rướn rướn cặp lông mày nhìn anh Minh.
Ăn xong, ba người quay về nhà. Mẹ nó đã về trước đó, thấy đồ đạc nên đã lên dọn sẵn căn phòng cho khách ở cạnh phòng nó. Mẹ nó vốn là người tinh ý mà.
- Mẹ dọn phòng rồi đấy. Mấy đứa tự chuyển đồ lên nốt nhé.
- Vâng. Con cảm ơn mẹ. Đây là Minh, bạn con. – Anh Trung giới thiệu.
- Chào cháu, bác là mẹ của Trung và Nhung. Cháu cứ tự nhiên nhé. – Mẹ nó nói với anh Minh.
- Cháu xin lỗi đã làm phiền bác. – Anh Minh ái ngại trả lời.
- Không có gì đâu cháu. Cháu cứ ở đây đến khi nào cháu muốn. Đừng ngại. Cháu lên phòng xem qua đi.
- Cháu…
- Không sao đâu. Đừng ngại vậy mà. – Anh Trung vỗ vai anh Minh.
Căn phòng không có gì đặc biệt. Một chiếc giường nhỏ, bên cạnh là một bộ bàn ghế. Nhung nhanh nhảu chạy vào phòng trước còn anh Trung và anh Minh xách đồ phía sau.
- Căn phòng này không quá tệ chứ anh Minh? – Nhung hỏi đùa.
- Tốt hơn là anh sẽ phải thuê phòng ở ngoài như mọi lần.
- Chỉ tốt hơn ở chỗ đó thôi à? – Nó giả giọng thất vọng.
- Không. Tốt hơn về mọi thứ. – Anh Minh cười. Mọi người hay nhận xét con trai Hàn Quốc có những nụ cười chết người, dễ hấp dẫn phụ nữ, giống như nụ cười thiên thần của chàng Jun Jihoo trong Boy Over Flowers, cũng chẳng đẹp trai cho lắm nhưng Kang Taebong trong Dan Ja ‘s Spring cũng có nụ cười trông rất cuốn hút. Anh Minh nếu nhìn vẻ ngoài thì chẳng khác con trai Việt Nam là mấy nhưng anh có nụ cười…nụ cười Hàn Quốc – Nó gọi thế.
“It’s such a dirty mess imperfect at it’s best…But it’s my love ,my love ,my bloody valentine…”
- Ơi em! – Anh Trung nhấc máy.
- …
- Ừ! Anh về rồi. Lần này nhiều việc. Khi nào có thời gian anh gọi cho em sau. Bye em!
Anh Trung dập máy rồi tiếp tục dọn đồ đạc cho anh Minh, chẳng nói thêm bất cứ lời nào.
- Cảm ơn hai anh em. Để đó mình tự sắp xếp nốt cho. – Anh Mình vừa nói vừa đẩu anh Trung với nó ra khỏi phòng.
- Cậu dọn dẹp qua rồi ngủ sớm đi. Mai dọn nốt cũng được. – Anh Trung nói.
- Ừ được rồi. Hai anh em đi nghỉ đi.
- Anh ngủ ngon nhé! – Nó lên tiếng.
Anh Trung không nói gì rồi đi về phòng. Nó cảm thấy không ổn. Anh Trung với chị Ly chắc chắn có chuyện gì đó. Nghĩ vậy nó bước theo anh.
- Anh Trung, nói cho em được không?
- Chẳng có gì đâu cô nhóc lắm chuyện à!
- Anh nói cho em đi mà. Giống như những lần em tâm sự với anh. Được không?
- Được rồi. Vào phòng anh đi. – Anh Trung trả lời với khuôn mặt buồn buồn.
Hai anh em ngồi ngoài ban công tựa lưng vào nhau.
- Lâu lắm mới được ngồi với anh thế này? Lần đầu tiên anh xa nhà lâu đến thế.
- Ừ! Ở nhà không có chuyện gì chứ?
- Không! Mọi thứ ổn cả.
- Có thật mọi thứ đều ổn không? Hôm nay anh không thấy bố về.
- Chắc một lúc nữa bố mới về. Dạo này công ty nhiều việc lắm thì phải. Gần tuần nay bố toàn về muộn thế.
- Ừm… — Giọng anh nhỏ đi.
- Anh kể chuyện anh và chị Ly cho em đi.
- Cũng chẳng có gì đâu.
- Anh kể đi mà. – Nó quay sang ôm lấy lưng anh Trung.
- Nhóc con! – Anh Trung gượng cười rồi cù nó. Giống như những lần nó buồn buồn về chuyện anh Tuấn. Nó đều lẻn sang phòng anh Trung, nấp ở đâu đó rồi bỗng nhiên ôm chầm lấy anh từ phía sau. Anh Trung đều quay lại cù nó rồi cả hai cứ thế đùa nghịch cho đến khi hết buồn thì thôi.
- Thôi! Không đùa nữa. Anh kể chuyện đi.
- Chỉ là đột nhiên anh cảm thấy anh không yêu Ly nữa nhưng anh không biết nói thế nào mà thôi. Anh không muốn trả lời tin nhắn, chẳng muốn chủ động gọi cho Ly và cũng chẳng muốn trả lời điện thoại của Ly.
- Anh đọc truyện “Nếu một ngày ta bỗng thấy chán nhau” chưa?
- Chưa.
- Rồi anh sẽ như câu chuyện đó thôi. Chỉ là đột nhiên anh cảm thấy thế rồi sau đó anh lại cảm thấy nhớ, thấy cần, thấy yêu.
- Có thể là thế. Cũng có thể là không.
- Thời gian sẽ trả lời tất cả. Mong là đừng quá muộn phải không anh?
- Ừ! Còn em? Khi nào em mới chịu bước ra khỏi quá khứ?
- Câu này của anh nghe văn chương ghê quá!
- Đừng tránh câu hỏi của anh.
- Em không biết…Hôm nay em ngủ ở phòng anh nhé?
- Ừ!
Từ nhỏ tới bây giờ, những lần nó mơ thấy ác mộng hay đơn giản là nó thấy buồn, thấy cô đơn nó đều muốn ngủ cạnh anh. Ở cạnh anh nó thấy nó ấm áp, nó không cô đơn. Có lúc nó nghĩ, nó chỉ cần có anh trai là đủ. Hồi lớp 9, khi biết anh có người yêu, nó đã rất bực bội. Nó giận dỗi anh, nó không nói chuyện với anh. Nó nghĩ rằng, anh có người yêu rồi thì sẽ không còn quan tâm đến nó nhiều. Anh sẽ dành thời gian cho người yêu chứ không phải cho nó như trước.
Nó nằm ôm lấy cái lưng của anh mà ngủ. Nó thích cái lưng ấy lắm. Một cái lưng rộng, vững chắc. Nơi đã thấm bao nhiêu nước mắt của nó từ bé đến lớn. Khi nó đã ngủ say rồi, anh Trung nhẹ nhàng kéo tay nó khỏi người rồi ra ngoài ban công hút thuốc. Anh cầm lấy điện thoại, bấm số…một số điện thoại mà từ rất lâu rồi anh không gọi…
Tút tút…Có tín hiệu từ đầu dây bên kia…
- Alô? – Giọng một người con gái…
- Xin hỏi đây có phải số điện thoại của Tuấn không?
- Dạ, phải. Anh Tuấn hiện giờ không nghe máy được. Anh có muốn nhắn lại gì không ạ?
- Tôi là Trung. Khi nào Tuấn cầm máy, bạn nhắn giùm mình là gọi lại cho mình ngay nhé.
Cạch. Tiếng dập máy khô khốc trong đêm. Anh Trung lại gần Nhung.
- Anh sẽ không để em khóc thêm nhiều nữa đâu.
/23
|