Mộc Cận buồn chán đi quanh phòng khách, tin nhắn đã gửi đi từ 20 phút trước đến giờ vẫn chưa thấy trả lời.
Cô cố gắng kiếm chế lại ý muốn gọi điện thoại cho anh, bước đến bên cửa sổ vén rèm nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài là một khoảng không yên tĩnh, chỉ có một con mèo hoang đang ở cạnh thùng rác, thỉnh thoảng lại nghe được âm thanh giống như tiếng trẻ con đang khóc, khiến cho buổi tối ở nơi này càng có vẻ im lặng lạ kỳ.
Đối với thành phố nhộn nhịp như thành phố A mà nói, nơi ở của Giang Thiếu Thành khá cũ, lại nằm ở một nơi xa xôi, ngay cả đèn đường cũng chỉ tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, nhưng đối với Mộc Cận mà nói nơi này là nơi khiến cho cô cảm thấy yên bình, cũng là nơi khiến cho cô cảm thấy thoải mái nhất.
Cô đứng cạnh cửa sổ một lát, bên ngoài ngoại trừ tiếng mèo kêu cũng không còn gì khác, cô có một chút thất vọng, buông rèm cửa, và đi đến phòng của Giang Thiến Thành.
Phòng của anh không có nhiều đồ đạc, có một chiếc giường và một tủ quần áo, bàn làm việc bên trên đặt một chiếc máy vi tính. Mộc Cận nằm ngửa trên giường của anh, chăn đệm trên giường dường như còn lưu lại một hương vị riêng thuộc về anh, cô lật người đem cả khuôn mặt chôn sâu vào chiếc gối anh đã nằm, hít thật sâu, đem mùi hương làm cô say đắm đưa thật sâu vào buồng phổi, bao phủ cả lồng ngực.
Trước đây, cô chưa bao giờ biết, cũng chưa từng nghĩ tới khi mình thích một người thì sẽ như thế nào. Ngoài cha của mình ra, cô chưa từng biết đến tình cảm lưu luyến không rời một người đàn ông là thế nào.
Nhưng loại cảm giác ỷ lại vào Giang Thiếu Thành và thứ tình cảm thân thuộc đối với cha là không giống nhau. Cô nghĩ mình thật sự đã mê muội, mỗi giây mỗi phút đều muốn nhìn thấy anh, mỗi ngày đều muốn chia sẻ với anh những chuyện xảy ra xung quanh của bản thân. Nhìn dáng vẻ của anh khi nói chuyện, những lúc anh im lặng hút thuốc đều khiến cho cô không thể không nghĩ về anh.
Có lẽ rất lâu trước đây, Giang Thiếu Thành đối với cô đã là một điều khác biệt. Giống như thời gian đầu, cô có thể ở trước mặt Long Tại Nham mà không ngần ngại đưa ra bất cứ yêu cầu gì, nói bất cứ chuyện gì, nhưng trước mặt Giang Thiếu Thành, cô chỉ dám cúi đầu, không dám trò chuyện, không dám nhìn thẳng vào anh.
Nhưng lần đó ở Mị thành, rõ ràng người đầu tiên cô nên gọi là Long Tại Nham, nhưng khoảnh khắc ấy vì sao cô lại tìm đến Giang Thiếu Thành!
Cô vẫn nhớ rõ hình ảnh anh ngồi xổm xuống vén ống quần cô lên, quan tâm hỏi cô có bị thương hay không. Cũng kể từ đó, mọi chuyện đã không thể thay đổi, không khống chế được bản thân tiến đến gần anh, như con thiêu thân lao đầu vào lửa!
Vào những đêm khuya tĩnh lặng, cô thường nhìn lên trần nhà suy nghĩ, đây có phải là cảm giác thích một người hay không? Cảm giác thích một người là như vậy sao? Nhớ lại dáng vẻ của anh cảm thấy thật ngọt ngào pha lẫn với một chút cô đơn, biết rõ là si mê, nhưng vẫn sẵn lòng sa chân vào hố sâu, cũng không muốn tỉnh lại!
Giang Thiếu Thành mở cửa bước vào, trong phòng khách đèn vẫn sáng nhưng lại không nghe thấy tiếng gọi “anh Thiếu Thành” ngọt ngào vui vẻ của người con gái ấy, cũng không nhìn thấy bóng dáng tung tăng vui sướng của cô chạy đến đón chào anh.
Khi rời khỏi chỗ của Long Tại Nham đúng lúc lại có chút việc nên trở về thời gian đã muộn. Anh đoán có lẽ cô chờ lâu nên đã ra về, anh cởi bỏ hai nút áo đi vào phòng ngủ, vừa mở cửa bước vào đã thấy có người nằm trên giường, cảnh tượng này khiến anh giật mình.
Cô đang say sưa ngủ, nửa bên mặt lún sâu vào gối, lọn tóc dài suôn mượt phủ lên mửa bên mặt còn lại của cô, hai chân vắt vẻo ở mép giường, trên chân vẫn cò mang một đôi boot cổ lông.
Giang Thiếu Thành dừng bước đứng trước cửa, nhìn một lúc lâu, cuối cùng anh vẫn đi vào cởi giày cho cô, lại nhẹ nhàng giúp cô trở mình, khuôn mặt chôn vào trong gối như vậy cũng sẽ thở được sao?
Trong lúc ngủ mơ cô nhíu mày giống như một đứa trẻ, trong miệng phát ra một tiếng kêu nho nhỏ, lật người sang bên kia lại đem mặt chôn vào gối, Giang Thiếu Thành cũng không sửa cô lại, giúp cô đắp lại chăn rồi đi ra ngoài.
Mộc Cận có cảm giác vừa ngủ một giấc rất sâu, lúc tỉnh dậy thì vội vàng tìm kiếm điện thoại chỉ lo lắng không biết Giang Thiếu Thành đã trả lời tin nhắn của cô hay chưa. Không để ý có chăn đắp trên người, đầu ngón chân vừa chạm đất mới phát hiện đôi giày được cời ra đặt dưới sàn, cô mừng rỡ nhảy xuống giường, mở cửa ra, quả nhiên anh đang ngồi trong phòng khách.
Giang Thiếu Thành tựa lưng vào sô pha, hơi ngửa đầu, hai mắt nhắm nghiền, điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay, nhưng không có hút, một đoạn tàn thuốc đã cháy hết vẫn còn trên đầu lọc chưa rơi xuống.
Dưới ánh đèn, đường nét khuôn mặt anh vẫn cương nghị như ngày nào, Mộc Cận không biết anh đang suy nghĩ điều gì, thoạt nhìn trông anh có vẻ như rất mệt mỏi.
Nghe được tiếng cô mở cửa, Giang Thiếu Thành mở mắt ra, anh không đứng dậy mà chỉ ngồi nguyên như thế nhìn Mộc Cận, dụi điếu thuốc, nói: “Tỉnh rồi?”
Thấy cô đi chân không, lại nói: “Cô đi giày vào.”
Mộc Cận à một tiếng rồi xoay người trở về phong đi giày, sau đó quay ra ngồi xuống bên cạnh anh.
Giang Thiếu Thành giữ thái độ im lặng, cô cũng không lên tiếng, giống như một đứa trẻ sợ hãi khi làm cho ba mẹ tức giận, ngoan ngoãn ngồi im. Lúc này, anh vẫn không tỏ thái độ gì nên Mộc Cận cũng không dám nói chuyện.
Trên tay ôm một chiếc gối vuông, viền tua rua dài chung quanh, ngón tay cô vân vê cuốn quanh chúng đỏ hồng lên, Giang Thiếu Thành quay đầu nhìn cô, hỏi: “Sao không nói gì?”
“Anh không vui nên em không biết phải nói gì?”
“Tôi không vui lúc nào?”
“Bây giờ! Anh có mệt không?”
“Không mệt.” Anh cầm lấy cái gối cô đang ôm, hỏi cô: “Đói bụng sao?”
“Không đói, em ăn rồi mới tới đây, đợi anh thật lâu.”
“Tôi thấy cô ngủ rất lâu rồi.”
“Vậy sao anh không gọi em dậy.”
“Cô thức dậy cũng không có việc gì làm.”
Cô ngồi xổm trên sô pha, phồng hai má: “Sao lại không có!”
Anh cười cười: “Vậy cô muốn làm gì?”
Thấy anh cười, cô cũng cười theo, lại ngồi xuống bên anh, nói khẽ: “Hình như không có.”
Lúc đến định bụng muốn nói chuyện với anh, nghĩ đến rất nhiều chuyện muốn cùng anh nói. Còn bây giờ, Mộc Cận im lặng ngồi bên cạnh anh, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói nhưng cũng khiến cô cảm mãn nguyện rồi.
Giang Thiếu Thành nói: “Trở về đi, trời sắp sáng rồi.”
Mộc Cận nhìn vào di động, quả thật đã gần rạng sáng, thì ra cô dã ở lại đây lâu như vậy, cô nói: “Vậy chờ trời sáng rồi em sẽ về.”
Anh liếc nhìn cô: “Đừng quấy! Những người bên cạnh cô làm việc như thế nào, suốt đêm không về cũng không ai hỏi đến cô sao!”
Mộc Cận cười, nói: “Lúc đến dưới lầu em đã bảo mọi người quay về, dù sao bọn họ biết em ở chỗ của anh cũng rất an toàn.”
Sắc mặt anh trầm xuống, nói: “Vì sao cô tin tưởng tôi như vậy, không chừng tôi mới là người gây tổn thương đến cô.”
Cô lắc đầu: “Không đâu! Em biết trên đời này cho dù mọi người đều hại em, nhưng có ba người mãi mãi sẽ luôn bảo vệ em, chính là cha, anh Tại Nham và anh.”
Anh nhìn cô, gọi một tiếng Mộc Cận, cô lên tiếng, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt khó hiểu của anh, đôi mắt của cô trong suốt như nước suối thượng nguồn, dường như anh có thể thấy bóng dáng của mình trong đôi con ngươi đen láy của cô, anh nói: “Đừng nên quá tin tưởng vào tôi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì đối với cô mà nói tôi tuyệt đối không phải là người tốt!”
Cô im lặng vài giây, rồi cất giọng đầy khẳng định: “Em không tin!”
Ánh mắt anh trở nên phức tạp: “Tốt nhất cô nên tin.”
Cũng tốt, từ nay về sau cô có thể học cách cảnh giác với anh, rồi rời xa anh!
Cô cố gắng kiếm chế lại ý muốn gọi điện thoại cho anh, bước đến bên cửa sổ vén rèm nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài là một khoảng không yên tĩnh, chỉ có một con mèo hoang đang ở cạnh thùng rác, thỉnh thoảng lại nghe được âm thanh giống như tiếng trẻ con đang khóc, khiến cho buổi tối ở nơi này càng có vẻ im lặng lạ kỳ.
Đối với thành phố nhộn nhịp như thành phố A mà nói, nơi ở của Giang Thiếu Thành khá cũ, lại nằm ở một nơi xa xôi, ngay cả đèn đường cũng chỉ tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, nhưng đối với Mộc Cận mà nói nơi này là nơi khiến cho cô cảm thấy yên bình, cũng là nơi khiến cho cô cảm thấy thoải mái nhất.
Cô đứng cạnh cửa sổ một lát, bên ngoài ngoại trừ tiếng mèo kêu cũng không còn gì khác, cô có một chút thất vọng, buông rèm cửa, và đi đến phòng của Giang Thiến Thành.
Phòng của anh không có nhiều đồ đạc, có một chiếc giường và một tủ quần áo, bàn làm việc bên trên đặt một chiếc máy vi tính. Mộc Cận nằm ngửa trên giường của anh, chăn đệm trên giường dường như còn lưu lại một hương vị riêng thuộc về anh, cô lật người đem cả khuôn mặt chôn sâu vào chiếc gối anh đã nằm, hít thật sâu, đem mùi hương làm cô say đắm đưa thật sâu vào buồng phổi, bao phủ cả lồng ngực.
Trước đây, cô chưa bao giờ biết, cũng chưa từng nghĩ tới khi mình thích một người thì sẽ như thế nào. Ngoài cha của mình ra, cô chưa từng biết đến tình cảm lưu luyến không rời một người đàn ông là thế nào.
Nhưng loại cảm giác ỷ lại vào Giang Thiếu Thành và thứ tình cảm thân thuộc đối với cha là không giống nhau. Cô nghĩ mình thật sự đã mê muội, mỗi giây mỗi phút đều muốn nhìn thấy anh, mỗi ngày đều muốn chia sẻ với anh những chuyện xảy ra xung quanh của bản thân. Nhìn dáng vẻ của anh khi nói chuyện, những lúc anh im lặng hút thuốc đều khiến cho cô không thể không nghĩ về anh.
Có lẽ rất lâu trước đây, Giang Thiếu Thành đối với cô đã là một điều khác biệt. Giống như thời gian đầu, cô có thể ở trước mặt Long Tại Nham mà không ngần ngại đưa ra bất cứ yêu cầu gì, nói bất cứ chuyện gì, nhưng trước mặt Giang Thiếu Thành, cô chỉ dám cúi đầu, không dám trò chuyện, không dám nhìn thẳng vào anh.
Nhưng lần đó ở Mị thành, rõ ràng người đầu tiên cô nên gọi là Long Tại Nham, nhưng khoảnh khắc ấy vì sao cô lại tìm đến Giang Thiếu Thành!
Cô vẫn nhớ rõ hình ảnh anh ngồi xổm xuống vén ống quần cô lên, quan tâm hỏi cô có bị thương hay không. Cũng kể từ đó, mọi chuyện đã không thể thay đổi, không khống chế được bản thân tiến đến gần anh, như con thiêu thân lao đầu vào lửa!
Vào những đêm khuya tĩnh lặng, cô thường nhìn lên trần nhà suy nghĩ, đây có phải là cảm giác thích một người hay không? Cảm giác thích một người là như vậy sao? Nhớ lại dáng vẻ của anh cảm thấy thật ngọt ngào pha lẫn với một chút cô đơn, biết rõ là si mê, nhưng vẫn sẵn lòng sa chân vào hố sâu, cũng không muốn tỉnh lại!
Giang Thiếu Thành mở cửa bước vào, trong phòng khách đèn vẫn sáng nhưng lại không nghe thấy tiếng gọi “anh Thiếu Thành” ngọt ngào vui vẻ của người con gái ấy, cũng không nhìn thấy bóng dáng tung tăng vui sướng của cô chạy đến đón chào anh.
Khi rời khỏi chỗ của Long Tại Nham đúng lúc lại có chút việc nên trở về thời gian đã muộn. Anh đoán có lẽ cô chờ lâu nên đã ra về, anh cởi bỏ hai nút áo đi vào phòng ngủ, vừa mở cửa bước vào đã thấy có người nằm trên giường, cảnh tượng này khiến anh giật mình.
Cô đang say sưa ngủ, nửa bên mặt lún sâu vào gối, lọn tóc dài suôn mượt phủ lên mửa bên mặt còn lại của cô, hai chân vắt vẻo ở mép giường, trên chân vẫn cò mang một đôi boot cổ lông.
Giang Thiếu Thành dừng bước đứng trước cửa, nhìn một lúc lâu, cuối cùng anh vẫn đi vào cởi giày cho cô, lại nhẹ nhàng giúp cô trở mình, khuôn mặt chôn vào trong gối như vậy cũng sẽ thở được sao?
Trong lúc ngủ mơ cô nhíu mày giống như một đứa trẻ, trong miệng phát ra một tiếng kêu nho nhỏ, lật người sang bên kia lại đem mặt chôn vào gối, Giang Thiếu Thành cũng không sửa cô lại, giúp cô đắp lại chăn rồi đi ra ngoài.
Mộc Cận có cảm giác vừa ngủ một giấc rất sâu, lúc tỉnh dậy thì vội vàng tìm kiếm điện thoại chỉ lo lắng không biết Giang Thiếu Thành đã trả lời tin nhắn của cô hay chưa. Không để ý có chăn đắp trên người, đầu ngón chân vừa chạm đất mới phát hiện đôi giày được cời ra đặt dưới sàn, cô mừng rỡ nhảy xuống giường, mở cửa ra, quả nhiên anh đang ngồi trong phòng khách.
Giang Thiếu Thành tựa lưng vào sô pha, hơi ngửa đầu, hai mắt nhắm nghiền, điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay, nhưng không có hút, một đoạn tàn thuốc đã cháy hết vẫn còn trên đầu lọc chưa rơi xuống.
Dưới ánh đèn, đường nét khuôn mặt anh vẫn cương nghị như ngày nào, Mộc Cận không biết anh đang suy nghĩ điều gì, thoạt nhìn trông anh có vẻ như rất mệt mỏi.
Nghe được tiếng cô mở cửa, Giang Thiếu Thành mở mắt ra, anh không đứng dậy mà chỉ ngồi nguyên như thế nhìn Mộc Cận, dụi điếu thuốc, nói: “Tỉnh rồi?”
Thấy cô đi chân không, lại nói: “Cô đi giày vào.”
Mộc Cận à một tiếng rồi xoay người trở về phong đi giày, sau đó quay ra ngồi xuống bên cạnh anh.
Giang Thiếu Thành giữ thái độ im lặng, cô cũng không lên tiếng, giống như một đứa trẻ sợ hãi khi làm cho ba mẹ tức giận, ngoan ngoãn ngồi im. Lúc này, anh vẫn không tỏ thái độ gì nên Mộc Cận cũng không dám nói chuyện.
Trên tay ôm một chiếc gối vuông, viền tua rua dài chung quanh, ngón tay cô vân vê cuốn quanh chúng đỏ hồng lên, Giang Thiếu Thành quay đầu nhìn cô, hỏi: “Sao không nói gì?”
“Anh không vui nên em không biết phải nói gì?”
“Tôi không vui lúc nào?”
“Bây giờ! Anh có mệt không?”
“Không mệt.” Anh cầm lấy cái gối cô đang ôm, hỏi cô: “Đói bụng sao?”
“Không đói, em ăn rồi mới tới đây, đợi anh thật lâu.”
“Tôi thấy cô ngủ rất lâu rồi.”
“Vậy sao anh không gọi em dậy.”
“Cô thức dậy cũng không có việc gì làm.”
Cô ngồi xổm trên sô pha, phồng hai má: “Sao lại không có!”
Anh cười cười: “Vậy cô muốn làm gì?”
Thấy anh cười, cô cũng cười theo, lại ngồi xuống bên anh, nói khẽ: “Hình như không có.”
Lúc đến định bụng muốn nói chuyện với anh, nghĩ đến rất nhiều chuyện muốn cùng anh nói. Còn bây giờ, Mộc Cận im lặng ngồi bên cạnh anh, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói nhưng cũng khiến cô cảm mãn nguyện rồi.
Giang Thiếu Thành nói: “Trở về đi, trời sắp sáng rồi.”
Mộc Cận nhìn vào di động, quả thật đã gần rạng sáng, thì ra cô dã ở lại đây lâu như vậy, cô nói: “Vậy chờ trời sáng rồi em sẽ về.”
Anh liếc nhìn cô: “Đừng quấy! Những người bên cạnh cô làm việc như thế nào, suốt đêm không về cũng không ai hỏi đến cô sao!”
Mộc Cận cười, nói: “Lúc đến dưới lầu em đã bảo mọi người quay về, dù sao bọn họ biết em ở chỗ của anh cũng rất an toàn.”
Sắc mặt anh trầm xuống, nói: “Vì sao cô tin tưởng tôi như vậy, không chừng tôi mới là người gây tổn thương đến cô.”
Cô lắc đầu: “Không đâu! Em biết trên đời này cho dù mọi người đều hại em, nhưng có ba người mãi mãi sẽ luôn bảo vệ em, chính là cha, anh Tại Nham và anh.”
Anh nhìn cô, gọi một tiếng Mộc Cận, cô lên tiếng, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt khó hiểu của anh, đôi mắt của cô trong suốt như nước suối thượng nguồn, dường như anh có thể thấy bóng dáng của mình trong đôi con ngươi đen láy của cô, anh nói: “Đừng nên quá tin tưởng vào tôi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì đối với cô mà nói tôi tuyệt đối không phải là người tốt!”
Cô im lặng vài giây, rồi cất giọng đầy khẳng định: “Em không tin!”
Ánh mắt anh trở nên phức tạp: “Tốt nhất cô nên tin.”
Cũng tốt, từ nay về sau cô có thể học cách cảnh giác với anh, rồi rời xa anh!
/106
|