Lục Thừa không nghĩ tới việc Mộc Cận lại đi cùng một người đàn ông khác đến đón hắn.
Nhìn thấy đi phía sau Mộc Cận là Giang Thiếu Thành, vẻ mặt Lục Thừa có phần mất tự nhiên. Đàn ông thường rất thích sĩ diện trước mặt phụ nữ, ở trước mặt người đàn ông khác càng thích so bì mặt mũi. Bây giờ hắn lại đang ở trong tình cảnh khốn cùng đương nhiên lúc này sẽ chú ý đến việc gặp gỡ ‘ tình địch’.
Huống chi người trước mắt là Giang Thiếu Thành phong thái bất phàm, chỉ cần trên người hắn có loại khí chất vững chãi như thái sơn này thì sẽ không có một Lục Thừa mới chập chững bước vào xã hội như bây giờ, bản thân cảm thấy căm phẫn khi tự coi mình là tài giỏi hơn người nhưng lại luôn gặp phải nhiều trắc trở.
Giang Thiếu Thành không đi vào phòng bệnh, chỉ bước hai bước, đứng ở cạnh cửa nhìn Lục Thừa gật đầu, xem như chào hỏi.
Lục Thừa cười gượng, quay sang Mộc Cận nói: “Không giúp mình giới thiệu một chút sao?”
Mộc Cận nhìn Giang Thiếu Thành phía sau, nói: “Đây là anh Giang, triển lãm tranh của cậu lần này là do công ty của anh Giang chịu trách nhiệm.”
Lục Thừa vươn tay về phía Giang Thiếu Thành, trong ánh mắt có một chút hứng thú muốn đọ sức. Trong mắt hắn cho dù Giang Thiếu Thành có dáng vẻ phong độ nhưng chẳng qua đều là do quần áo và phụ kiện đắt tiền làm tôn lên vẻ ngoài mà thôi, chỉ cần là con buôn, thì cuối cùng trong cốt tủy vẫn không xóa đi được mùi của đồng tiền!
Hắn nói: “Cám ơn anh, Giang tiên sinh, chắc là anh đã xem qua những bức tranh của tôi, hãy tin tôi, tôi sẽ không khiến cho anh phải thất vọng đâu.”
Giang Thiếu Thành chỉ gật đầu, nói: “Đã có thể đi chưa, Lục tiên sinh.”
Mộc Cận hỏi Lục Thừa: “Cậu làm thủ tục xuất viện chưa?”
“Đã xong cả rồi .”
“Vậy chúng ta đi thôi, một lát nữa anh Giang còn có chuyện cần làm.”
Những lời này của Mộc Cận càng khiến cho trong lòng Lục Thừa thêm chán nản, giọng nói của cô khi nói chuyện với Giang Thiếu Thành vô cùng thân thiết, còn ánh mắt khi cô nhìn về phía Giang Thiếu Thành làm hắn cảm thấy khó chịu.
Sau khi lên xe, hành động của Mộc Cận lại ngoài dự đoán của Lục Thừa, cô không cùng hắn ngồi vào hàng ghế sau xe, mà lại ngồi vào ghế lái phụ bên cạnh Giang Thiếu Thành.
Dọc đường đi, Lục Thừa nín nhịn không nói chuyện, muốn để Mộc Cận biết được tâm trạng hiện giờ của hắn thật sự không vui vẻ, nhưng nghĩ kĩ lại hắn có tư cách gì để không thấy thoải mái đây?
Hắn cũng không phải là gì của cô, cô cũng không thừa nhận tình cảm với hắn, nghĩ đến những điều đó Lục Thừa cảm thấy hơi nản lòng. Hắn không biết Mộc Cận rốt cuộc đang tính toán điều gì, rõ ràng hắn thấy là cô thích mình, bây giờ lại thờ ơ như thế này, muốn dùng người đàn ông khác thử hắn sao?
Mộc Cận ngồi phía trước đương nhiên không biết tâm tư Lục Thừa lại đang biến chuyển trăm bề như vậy, cô vẫn còn đang ngập trong niềm vui sướng khi có thể lôi kéo Giang Thiếu Thành đang còn trong công ty đi cùng cô.
Nếu như là trước đây thì anh không có kiên nhẫn nghe điện thoại của cô, chứ đừng nói đến chuyện sẽ để cho cô tùy tiện gọi anh ra ngoài, có phải địa vị của cô trong lòng anh đã thay đổi không? Xe đi vào trước một tòa nhà chung cư tại khu tập thể, Mộc Cận quay đầu nói với Lục Thừa: “Đây là chỗ anh Giang đã tìm giúp, tạm thời cậu có thể ở lại đây trước!”
Căn hộ ở trên tầng 5, Giang Thiếu Thành đưa Lục Thừa và Mộc Cận đi lên, hai phòng ngủ lớn, những đồ dùng cần thiết đều đầy đủ, ngay cả chăn đệm ga giường đều có sẵn.
Giang Thiếu Thành nói với Lục Thừa: “Đây là nhà một người bạn của tôi, tạm thời không có ai ở, cậu ở tạm chỗ này trước đi.” Dứt lời thì đưa chìa khóa nhà cho Lục Thừa.
“Cám ơn anh!”
Lục Thừa đem những bức tranh Mộc Cận mang tới đặt vào trong phòng, bước ra nói: “Tôi nghĩ phòng này dùng làm phòng vẽ trang, không biết bạn của anh có ngại không, đương nhiên tôi sẽ trả tiền thuê nhà.”
Giang Thiếu Thành nói: “Không có gì, cậu thấy tiện là được rồi.”
Anh xem thời gian, nói với Mộc Cận: “Tôi phải đi trước, cô ở đây nới Lục tiên sinh một chút nữa hay...”
Chưa đợi Giang Thiếu Thành nói xong, Mộc Cận từ trên sô pha đứng lên, choàng khăn quàng cổ lên, nói: “Anh Giang, em với anh cùng đi đi.”
Lục Thừa muốn giữ lại nhưng lời còn nghẹn trong yết hầu, chỉ có thể nhìn Giang Thiếu Thành và Mộc Cận cùng nhau bước ra ngoài.
Lúc ngồi trên xe, Mộc Cận lại nghĩ đến những việc mình đã chuẩn bị trong đêm nay, áo ngủ gợi cảm! Khiêu vũ! Giang Thiếu Thành! Triền miên! Từng thứ không liên quan với nhau lúc ở trong đầu cô lại ngay lập tức kết hợp lại thành những cảnh tượng hết sức mờ ám.
Mộc Cận ngồi bên cạnh anh, cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ sợ vừa ngước nhìn lên sẽ bị anh nhìn thấu, nhưng ánh mắt không kiềm chế được lâu lâu lại liếc nhìn một bên mặt anh, vẫn gai góc cứng rắn như thường ngày!
Giang Thiếu Thành đối với việc ‘nhìn trộm’ của cô cảm thấy buồn cười, cảm nhận cô đang chuẩn bị nhìn lén anh, cuối cùng không nhịn được nói: “Cẩn thận mắt sẽ lé bây giờ.”
Một lúc sau Mộc Cận mới phản ứng thì ra hành động vừa rồi của mình đều bị anh thấy hết cả, Mộc Cận cười ha ha chữa ngại: “Anh Thiếu Thành, anh trở nên hóm hỉnh rồi, đã có thể nói năng hài hước như vậy.”
Giang Thiếu Thành không nói gì, Mộc Cận bị vạch trần thì ngồi nghiêm chỉnh lại nhìn thẳng phía trước, một lúc sau mới hỏi dò: “Anh Thiếu Thành, tối nay anh có bận chuyện gì không?”
Giang Thiếu Thành đánh tay lái xe trên đường, không để ý hỏi: “Chuyện gì đặc biệt?”
Mộc Cận thầm bĩu môi, quả nhiên sinh nhật mình anh cũng quên, cô nói: “Đêm nay dù anh có bận cũng bớt chút thời gian được không?”
Giang Thiếu Thành nhìn cô: “Cô có chuyện gì à?”
Mộc Cận vội vàng lắc đầu: “Không có gì, thuận miệng hỏi một chút thôi.”
Cô nắm chặt ngón tay mình, bắt đầu nghĩ xem tối nay sẽ chuẩn bị cho anh một buổi tiệc sinh nhật cả đời khó quên, tuy rằng chưa từng trải nghiệm cảm giác yêu đương, nhưng cũng không phải là một đứa bé không biết gì.
Dĩ nhiên cô biết đêm nay mình sẽ làm gì! Chuyện này khiến cho cô rất xấu hổ, trong tiểu thuyết cũng thường thấy những cảnh như vậy, đến cuối cùng đều viết thành một đoạn yêu đương lãng mạn, một kết cục hoàn mỹ!
Cô biết hành vi của mình đêm nay có phần điên rồ, nhưng cô cũng rõ mình không phải hồ đồ, không phải bởi vì cô cũng mong ngóng những lúc gặp gỡ lãng mạn, một tình yêu lãng mạn, cho nên mới bất chấp như vậy. Mà bởi vì là anh, cho nên mới nảy sinh những mộng tưởng về một tình yêu như vậy, mới có những ao ước đối với tình yêu, cho nên cô không cho phép mình lui bước.
Cô không biết nên hình dung như thế nào về tình yêu đối với Giang Thiếu Thành, cô chỉ biết cô đã ấp ủ một tình yêu tha thiết đối với anh còn hơn cả mong muốn được tự do suốt hai mươi mấy năm qua.
Bởi vì Giang Thiếu Thành, cô tin, yêu thật sâu sắc một người, thì không có bất kì lí do nào, thậm chí chỉ cần là trong phút chốc.
Hai mươi năm cô cũng chưa làm điều gì kì quặc, không gan dạ, nhưng lúc này cô muốn dũng cảm một lần, cô không muốn giữ lại, muốn dùng toàn bộ để yêu thương anh. Nếu trong cuộc đời người phụ nữ đã định trước sẽ gặp một người làm cho cô ấy không quan tâm đến tất cả nguyện đắm chìm, bằng lòng vì người đàn ông đó trả giá bất kể chuyện gì, cô cam tâm tình nguyện bỏ qua tất cả mọi người đàn ông khác để ở bên cạnh Giang Thiếu Thành! Yêu chính là sâu sắc đến chết mới thôi.
Nhìn thấy đi phía sau Mộc Cận là Giang Thiếu Thành, vẻ mặt Lục Thừa có phần mất tự nhiên. Đàn ông thường rất thích sĩ diện trước mặt phụ nữ, ở trước mặt người đàn ông khác càng thích so bì mặt mũi. Bây giờ hắn lại đang ở trong tình cảnh khốn cùng đương nhiên lúc này sẽ chú ý đến việc gặp gỡ ‘ tình địch’.
Huống chi người trước mắt là Giang Thiếu Thành phong thái bất phàm, chỉ cần trên người hắn có loại khí chất vững chãi như thái sơn này thì sẽ không có một Lục Thừa mới chập chững bước vào xã hội như bây giờ, bản thân cảm thấy căm phẫn khi tự coi mình là tài giỏi hơn người nhưng lại luôn gặp phải nhiều trắc trở.
Giang Thiếu Thành không đi vào phòng bệnh, chỉ bước hai bước, đứng ở cạnh cửa nhìn Lục Thừa gật đầu, xem như chào hỏi.
Lục Thừa cười gượng, quay sang Mộc Cận nói: “Không giúp mình giới thiệu một chút sao?”
Mộc Cận nhìn Giang Thiếu Thành phía sau, nói: “Đây là anh Giang, triển lãm tranh của cậu lần này là do công ty của anh Giang chịu trách nhiệm.”
Lục Thừa vươn tay về phía Giang Thiếu Thành, trong ánh mắt có một chút hứng thú muốn đọ sức. Trong mắt hắn cho dù Giang Thiếu Thành có dáng vẻ phong độ nhưng chẳng qua đều là do quần áo và phụ kiện đắt tiền làm tôn lên vẻ ngoài mà thôi, chỉ cần là con buôn, thì cuối cùng trong cốt tủy vẫn không xóa đi được mùi của đồng tiền!
Hắn nói: “Cám ơn anh, Giang tiên sinh, chắc là anh đã xem qua những bức tranh của tôi, hãy tin tôi, tôi sẽ không khiến cho anh phải thất vọng đâu.”
Giang Thiếu Thành chỉ gật đầu, nói: “Đã có thể đi chưa, Lục tiên sinh.”
Mộc Cận hỏi Lục Thừa: “Cậu làm thủ tục xuất viện chưa?”
“Đã xong cả rồi .”
“Vậy chúng ta đi thôi, một lát nữa anh Giang còn có chuyện cần làm.”
Những lời này của Mộc Cận càng khiến cho trong lòng Lục Thừa thêm chán nản, giọng nói của cô khi nói chuyện với Giang Thiếu Thành vô cùng thân thiết, còn ánh mắt khi cô nhìn về phía Giang Thiếu Thành làm hắn cảm thấy khó chịu.
Sau khi lên xe, hành động của Mộc Cận lại ngoài dự đoán của Lục Thừa, cô không cùng hắn ngồi vào hàng ghế sau xe, mà lại ngồi vào ghế lái phụ bên cạnh Giang Thiếu Thành.
Dọc đường đi, Lục Thừa nín nhịn không nói chuyện, muốn để Mộc Cận biết được tâm trạng hiện giờ của hắn thật sự không vui vẻ, nhưng nghĩ kĩ lại hắn có tư cách gì để không thấy thoải mái đây?
Hắn cũng không phải là gì của cô, cô cũng không thừa nhận tình cảm với hắn, nghĩ đến những điều đó Lục Thừa cảm thấy hơi nản lòng. Hắn không biết Mộc Cận rốt cuộc đang tính toán điều gì, rõ ràng hắn thấy là cô thích mình, bây giờ lại thờ ơ như thế này, muốn dùng người đàn ông khác thử hắn sao?
Mộc Cận ngồi phía trước đương nhiên không biết tâm tư Lục Thừa lại đang biến chuyển trăm bề như vậy, cô vẫn còn đang ngập trong niềm vui sướng khi có thể lôi kéo Giang Thiếu Thành đang còn trong công ty đi cùng cô.
Nếu như là trước đây thì anh không có kiên nhẫn nghe điện thoại của cô, chứ đừng nói đến chuyện sẽ để cho cô tùy tiện gọi anh ra ngoài, có phải địa vị của cô trong lòng anh đã thay đổi không? Xe đi vào trước một tòa nhà chung cư tại khu tập thể, Mộc Cận quay đầu nói với Lục Thừa: “Đây là chỗ anh Giang đã tìm giúp, tạm thời cậu có thể ở lại đây trước!”
Căn hộ ở trên tầng 5, Giang Thiếu Thành đưa Lục Thừa và Mộc Cận đi lên, hai phòng ngủ lớn, những đồ dùng cần thiết đều đầy đủ, ngay cả chăn đệm ga giường đều có sẵn.
Giang Thiếu Thành nói với Lục Thừa: “Đây là nhà một người bạn của tôi, tạm thời không có ai ở, cậu ở tạm chỗ này trước đi.” Dứt lời thì đưa chìa khóa nhà cho Lục Thừa.
“Cám ơn anh!”
Lục Thừa đem những bức tranh Mộc Cận mang tới đặt vào trong phòng, bước ra nói: “Tôi nghĩ phòng này dùng làm phòng vẽ trang, không biết bạn của anh có ngại không, đương nhiên tôi sẽ trả tiền thuê nhà.”
Giang Thiếu Thành nói: “Không có gì, cậu thấy tiện là được rồi.”
Anh xem thời gian, nói với Mộc Cận: “Tôi phải đi trước, cô ở đây nới Lục tiên sinh một chút nữa hay...”
Chưa đợi Giang Thiếu Thành nói xong, Mộc Cận từ trên sô pha đứng lên, choàng khăn quàng cổ lên, nói: “Anh Giang, em với anh cùng đi đi.”
Lục Thừa muốn giữ lại nhưng lời còn nghẹn trong yết hầu, chỉ có thể nhìn Giang Thiếu Thành và Mộc Cận cùng nhau bước ra ngoài.
Lúc ngồi trên xe, Mộc Cận lại nghĩ đến những việc mình đã chuẩn bị trong đêm nay, áo ngủ gợi cảm! Khiêu vũ! Giang Thiếu Thành! Triền miên! Từng thứ không liên quan với nhau lúc ở trong đầu cô lại ngay lập tức kết hợp lại thành những cảnh tượng hết sức mờ ám.
Mộc Cận ngồi bên cạnh anh, cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ sợ vừa ngước nhìn lên sẽ bị anh nhìn thấu, nhưng ánh mắt không kiềm chế được lâu lâu lại liếc nhìn một bên mặt anh, vẫn gai góc cứng rắn như thường ngày!
Giang Thiếu Thành đối với việc ‘nhìn trộm’ của cô cảm thấy buồn cười, cảm nhận cô đang chuẩn bị nhìn lén anh, cuối cùng không nhịn được nói: “Cẩn thận mắt sẽ lé bây giờ.”
Một lúc sau Mộc Cận mới phản ứng thì ra hành động vừa rồi của mình đều bị anh thấy hết cả, Mộc Cận cười ha ha chữa ngại: “Anh Thiếu Thành, anh trở nên hóm hỉnh rồi, đã có thể nói năng hài hước như vậy.”
Giang Thiếu Thành không nói gì, Mộc Cận bị vạch trần thì ngồi nghiêm chỉnh lại nhìn thẳng phía trước, một lúc sau mới hỏi dò: “Anh Thiếu Thành, tối nay anh có bận chuyện gì không?”
Giang Thiếu Thành đánh tay lái xe trên đường, không để ý hỏi: “Chuyện gì đặc biệt?”
Mộc Cận thầm bĩu môi, quả nhiên sinh nhật mình anh cũng quên, cô nói: “Đêm nay dù anh có bận cũng bớt chút thời gian được không?”
Giang Thiếu Thành nhìn cô: “Cô có chuyện gì à?”
Mộc Cận vội vàng lắc đầu: “Không có gì, thuận miệng hỏi một chút thôi.”
Cô nắm chặt ngón tay mình, bắt đầu nghĩ xem tối nay sẽ chuẩn bị cho anh một buổi tiệc sinh nhật cả đời khó quên, tuy rằng chưa từng trải nghiệm cảm giác yêu đương, nhưng cũng không phải là một đứa bé không biết gì.
Dĩ nhiên cô biết đêm nay mình sẽ làm gì! Chuyện này khiến cho cô rất xấu hổ, trong tiểu thuyết cũng thường thấy những cảnh như vậy, đến cuối cùng đều viết thành một đoạn yêu đương lãng mạn, một kết cục hoàn mỹ!
Cô biết hành vi của mình đêm nay có phần điên rồ, nhưng cô cũng rõ mình không phải hồ đồ, không phải bởi vì cô cũng mong ngóng những lúc gặp gỡ lãng mạn, một tình yêu lãng mạn, cho nên mới bất chấp như vậy. Mà bởi vì là anh, cho nên mới nảy sinh những mộng tưởng về một tình yêu như vậy, mới có những ao ước đối với tình yêu, cho nên cô không cho phép mình lui bước.
Cô không biết nên hình dung như thế nào về tình yêu đối với Giang Thiếu Thành, cô chỉ biết cô đã ấp ủ một tình yêu tha thiết đối với anh còn hơn cả mong muốn được tự do suốt hai mươi mấy năm qua.
Bởi vì Giang Thiếu Thành, cô tin, yêu thật sâu sắc một người, thì không có bất kì lí do nào, thậm chí chỉ cần là trong phút chốc.
Hai mươi năm cô cũng chưa làm điều gì kì quặc, không gan dạ, nhưng lúc này cô muốn dũng cảm một lần, cô không muốn giữ lại, muốn dùng toàn bộ để yêu thương anh. Nếu trong cuộc đời người phụ nữ đã định trước sẽ gặp một người làm cho cô ấy không quan tâm đến tất cả nguyện đắm chìm, bằng lòng vì người đàn ông đó trả giá bất kể chuyện gì, cô cam tâm tình nguyện bỏ qua tất cả mọi người đàn ông khác để ở bên cạnh Giang Thiếu Thành! Yêu chính là sâu sắc đến chết mới thôi.
/106
|