Chui vào ổ chăn hò hét, Hàn Kì thật sự nhịn không được lại ngẩng đầu, thân dài quá cổ, ngó về hướng hành lang
Thật là…… Cùng ai nói chuyện? Lâu như vậy……
Bực bội xoay người, Hàn Kì nằm thành chữ ‘Đại’ ở trên giường, ngửa đầu nhìn Hoắc Mẫn Lăng ở ngoài cửa, trên mặt tràn đầy không kiên nhẫn.
Vốn đang muốn chuốc nước cho Tiểu tứ mắt này…… Ai biết cái di động mắc toi kia lúc nào không vang cố tình vang lúc này, thật sự là chán ghét……
Vò đầu bứt tóc, Hàn Kì nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã qua hai mươi phút ……
Sách…… Phiền muộn đứng lên. Hắn không muốn đợi nữa ……
Hừ, đi ra ngoài tìm Tiểu Tứ mắt……
Nghĩ là làm, Hàn Kì vì chủ ý của mình mà cảm thấy hưng phấn, linh mẫn từ trên giường nhảy xuống, uốn cong thắt lưng chạy chậm đến sau cửa, hắn muốn nghe xem xú tiểu tử đang cùng ai tán gẫu vui vẻ như vậy, cư nhiên dám bỏ một người siêu cấp dễ nhìn như hắn ở bên trong chẳng quan tâm……
Hắn mới không tin, có ai có thể có sức quyến rũ hơn Hàn đại thiếu gia hắn? Ở trong từ điển của hắn…… Tuyệt đối không có……
Nghĩ như vậy tâm tình cũng tốt hẳn lên, chậm rãi bước đến sau cửa, dán lỗ tai lên, dụng tâm nghe động tĩnh ngoài cửa.
“Ân, không có……” Nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Phương Vu Hi, Hoắc Mẫn Lăng đứng ở cạnh lan can, tay đặt trên song sắt, hai ngón tay mân mân, lại lật qua một tờ sách tham khảo.
「Thật sự không có tìm ngươi gây phiền toái sao?」đương nhiên không tin, cho rằng Hoắc Mẫn Lăng đang giấu cái gì, Phương Vu Hi thay đổi tư thế, nhíu đôi mi thanh tú, lo lắng hỏi.
“Không có.” Hoắc Mẫn Lăng trả lời nhanh gọn, một câu này hoàn toàn không chút do dự nói ra.
「Vậy, không có thì tốt ……」 nghe được Hoắc Mẫn Lăng trả lời phủ định, Phương Vu Hi cũng không nề hà, cảm giác cứ như là đang bao che Hàn Kì làm cho nam nhân này thực không thoải mái.
Bao che sao? Vì cái gì muốn bao che…… Chẳng lẽ trong khoảng thời gian mình không ở đó đã phát sinh chuyện gì sao?
Cúi đầu, Phương Vu Hi mày càng nhăn càng sâu, hắn thật muốn lập tức trở về nhìn xem, đến tột cùng có chuyện gì phát sinh……
Trong đầu, dự cảm bất an càng lúc càng giống bóng ma phiêu tán ở trong ngực hắn……
Không muốn tiếp tục nghĩ đến phương hướng không tốt kia, Phương Vu Hi lập tức dời đi đề tài.
「Hiện tại sắp nghỉ trưa đi?」
“Ngô.” Hàm khẩu khí ở miệng, Hoắc Mẫn Lăng cầm di động gật gật đầu.
「Vậy không cùng ngươi hàn huyên nhiều nữa, nhanh đi ngủ đi.」 ở bên cạnh sủng nịch cười, trước ngực tựa hồ lại phiêu tán mùi thơm ngát đặc thù chỉ có Hoắc Mẫn Lăng sở hữu.
“Nga.” Vẫn là đơn âm tiết trả lời câu hỏi của Phương Vu Hi, cuối cùng nghe thấy muốn treo điện thoại, Hoắc Mẫn Lăng đáp ứng không ngừng.
「A, vừa nói treo điện thoại sao bên tai lại có cảm giác bộ dáng thực vui vẻ vậy a?……」 trên vai bỗng nhiên bị áp lên, quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt Lâm Dương ôn hòa tươi cười.
“Đúng vậy.” Hoắc Mẫn Lăng thành thật trả lời, hắn quả thật rất vui vẻ.
Đáp án này quả thật rất thành thực, làm cho Phương Vu Hi bất đắc dĩ cười khổ.
「Ai, vậy được rồi, treo. Bai.」 giọng điệu bỗng nhiên trở nên bình thản, treo điện thoại, xoay người tiếp nhận ly cà phê Lâm Dương đưa tới.
“Đang cùng ai tán gẫu a?” Lâm Dương khoanh tay trước ngực, trêu chọc nhìn Phương Vu Hi đứng ở trước mặt mình.
“Là Mẫn Lăng.” Uống một ngụm cà phê, vị đắng thản nhiên cũng rất nâng cao tinh thần.Phương Vu Hi cũng không thích nói dối, thẳng thắn thành khẩn hồi đáp.
“Úc…… Mẫn Lăng a……” Trên mặt vẫn như trước là cái cười ôn nhu, Lâm Dương giật mình lặp lại, đôi mắt nhìn về phía khác lóe lên một tia quái dị, còn có chút ý vị thâm tường……
Vụng về đưa điện thoại di động thu lại, Hoắc Mẫn Lăng thu hồi sách tham khảo, xoay người……
“Ba.” Trên trán đau xót, kính mắt bị ép đau vào một thứ trước mặt, Hoắc Mẫn Lăng giật mình lui trở về dựa vào lan can.
Híp mắt nhìn, mặc dù thấy không rõ khuôn mặt lắm, nhưng một đầu tóc vàng óng ánh chói mắt đã nói cho hắn biết người ngăn lại đường đi của hắn là ai.
“Gọi cho ai a?” Tay Hàn Kì đặt trong túi, quần áo sơ mi trắng và quần short đen càng có vẻ tôn ra dáng người kiện mỹ thon dài của hắn, gió nhẹ mát lạnh thổi qua phất lên sợi tóc mềm mại……
Hàn Kì lúc bình tĩnh là rất đẹp, đáng tiếc Hoắc Mẫn Lăng lại bỏ lỡ……
“Ân?” Sửa sang lại kính mắt bị lệch, thẳng đến khi thấy rõ người tới trước mặt, Hoắc Mẫn Lăng mới phát ra âm thanh.
“Ân ân…… Ân cái đầu ngươi a! Bổn thiếu gia đang hỏi ngươi, còn không nói!!” Bình tĩnh còn chưa có kéo dài quá mấy giây, Hàn Kì vẻ mặt vặn vẹo, bộ dáng hung thần làm cho đám học sinh không ít trên hành lang chùn bước.
“Nói cái gì?” Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lăng lăng trừng mình, Hoắc Mẫn Lăng khó hiểu.
“Chính là hỏi ngươi đang gọi cho ai!?” Hàn Kì thật muốn bổ đầu tứ mắt tử này ra, trời ạ! Trên thế giới sao lại có gia khỏa ngốc như thế a! Thật sự là tức chết người!![- -+ ngươi cũng không kém là bao……]
“Nga…… Phương hội trưởng a……”
“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?” Trong nháy mắt phản ứng tới, Hàn Kì kinh ngạc trừng Hoắc Mẫn Lăng, một chút ám sắc lửa giận ở trong mắt xẹt qua.
“Gọi cho Phương hội trưởng……” Hoắc Mẫn Lăng cầm lấy di động, hoàn toàn không có nhận thấy được biến hóa của Hàn hội trưởng.
“Phương Vu Hi? Ngươi cùng gia khỏa này nói điện thoại?” Hai tay thô lỗ nắm chặt lan can, đem người trước mặt khóa trong ngực, Hàn Kì hạ thấp đầu, sợi tóc hỗn độn lẫn long mâu cuồng dã cứ như là bị vỡ nát, thương tâm muốn chết ở trước mặt Hoắc Mẫn Lăng liếc tới……
“Ngươi vẫn là quên không được cái tên gia khỏa kia sao?! Muốn hắn như thế a?! Có ý gì?! Ta có chỗ nào không tốt hơn tên gia khỏa kia?!! Ngươi nói a!!? Ngươi nói ──!!!!” Thịnh nộ không dư thừa lý trí, lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Kì sinh đại khí như thế, lan can bằng sắt bị một lần một lần hung hăng đánh xuống. Con ngươi đen xinh đẹp thâm thúy, tích tụ thương tâm cùng lửa giận mà Hoắc Mẫn Lăng vẫn nhìn không rõ……
Này…… Hắn làm gì bỗng nhiên phát đại hỏa như thế? Không phải chỉ là cùng Phương hội trưởng tán gẫu trong chốc lát sao?
Sao cái này cũng chọc tới hắn?
Hoắc Mẫn Lăng rụt lui về phía sau, lan can bị đấm mạnh phát ra rung động không ngừng va chạm sau lưng hắn. Ánh mắt giấu bên dưới thấu kính trong suốt hoang mang nhìn nam nhân bỗng nhiên nổi bão lung tung trước mắt này, đảo qua cánh tay rắn chắc đang bấu chặt sau lan can ẩn ẩn đỏ lên, đáy mắt không biết sao lại hiện lên một chút lo lắng……
Hàn đại thiếu gia lại phát cuồng, hành lang nguyên bản còn náo nhiệt nhất thời ngay cả bóng một con chim cũng không thấy, nên trốn thì đã trốn trở về ký túc xá, miễn cho bị lửa giận lớn nhất n thế kỷ lan đến, đó cũng không phải là chuyện hảo ngoạn……─ ─|||…… Bọn họ đều còn trẻ a……
Khụ khụ……
“Nói, di động này ở đâu có?” Thoáng áp chế lửa giận bình tĩnh xuống một chút, Hàn Kì chỉ lên di động màu lam trên tay, lạnh lùng hỏi.
“Nga, Phương hội trưởng cho.” Cúi đầu nhìn lại, Hoắc Mẫn Lăng khó hiểu di động này lại xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ cũng sẽ chọc giống đực sinh vật này sinh khí sao?
Quả nhiên……= =|| Hoắc Mẫn Lăng có khi đoán bừa đều sẽ là đúng ……
Nghe câu thẳng thắn thành khẩn như thế lại làm cho hắn tâm đau muốn chết, Hàn Kì hô hấp dồn dập muốn dừng cũng không được, giống như bị cơn tức đè ép xuống, trong ngực tích đầy nước tanh hôi, hít thở không thông, thật là khó chịu……
Nhưng là, tĩnh xuống, ngược tiếp tục tĩnh xuống, hô hấp chậm rãi vững vàng, tay nắm trên lan can vô lực hạ xuống, ánh mắt Hàn Kì rất lạnh, lạnh lẽo trộn lẫn hỏa nhiệt ……
“Nguyên lai là như vậy……” Cười lạnh đến chói mắt, vẻ mặt miệt thị, bạc môi mấp máy hô hấp nhẹ nhàng, ác ý ở bên tai Hoắc Mẫn Lăng lôi ra một cái tươi cười tàn nhẫn, hướng vào lỗ tai nói:“Di động a? Nguyên lai xú tiểu tử ngươi là tiểu mật (tiểu tình nhân=.=) a…… Bị họ Phương bao dưỡng đùa giỡn? Thượng qua giường mấy lần rồi? Nhanh như thế đã có di động …… Có phải còn có cái gì ta không biết hay không a? Nói a…… Thượng ngươi một lần bảng giá là bao nhiêu?…… Một chiếc ô tô? Một đống nhà ở? Hay là tiền vàng?…… Ta rất hứng thú nha……”
Ghen tị luôn là đáng sợ nhất,trong nháy mắt mất đi lý trí, nó giương nanh múa vuốt, cảm xúc dồn nén đến mức không chịu nổi mà nói dối, rõ ràng không muốn thương tổn nhưng lại hết lần này đến lần khác chế nhạo người mình không muốn thương tổn nhất.
Hàn Kì vừa thốt lên xong liền hối hận.
Hắn cương ở tại chỗ, tựa hồ cảm thấy có cái gì không đúng, lại không thể tìm được không đúng ở chỗ nào, vẫn đang không ngừng nói, không ngừng nói, nói những lời ngay cả chính hắn cũng sợ hãi……
Gằn từng tiếng từ miệng mình, truyền đến cái người so với hắn còn yếu ớt hơn.
Đạm mạc, Hoắc Mẫn Lăng vẫn cứ đứng đấy, dùng đại thấu kính không có cảm tình nhìn hắn, dưới tấm thủy tinh lạnh lùng thấy không rõ vẻ mặt.
“Không bào chữa a, trình độ của ngươi như vậy, thực làm cho người ta khinh thường……” Phun ra lời nói cuối cùng, chậm rãi xoay người từ cạnh cửa lôi ra áo khoác đồng phục của mình khoác lên sau vai, cũng không quay đầu lại ly khai hành lang.
Thân ảnh càng chạy càng xa, Hoắc Mẫn Lăng chỉ là lẳng lặng nhìn, thẳng đến bên tai truyền đến một trận gió nhẹ.
Nga, gió hảo lạnh a……
Quay đầu nhìn lại, hướng về cành lá xanh biếc vang lên thanh âm‘Sàn sạt’, Hoắc Mẫn Lăng trên mặt kéo một cái tươi cười nhợt nhạt.
Nga, đúng rồi, vừa rồi giống đực sinh vật kia nói ‘Tiểu mật’ là ý gì a?
Tiểu mật? Tiểu ong mật sao? Chẳng lẽ hắn giống tiểu ong mật?
Hay là cái gì……
Nghiêng đầu, khó khăn suy tư từ ngữ thâm ảo kỳ quái của Hàn Kì, mặt mày Hoắc Mẫn Lăng nhăn thành một đống.
Còn có bao dưỡng? Người nào dưỡng? Bao dương? Cam đoan (bao là cam đoan=◎)ngươi dương? Bao dưỡng? Bao dưỡng khí?
Ngô…… Sao lại khó hiểu như vậy a……
Còn có trên cái giường nga…… Trên giường? Hắn mỗi ngày ngủ…… Có phải là mỗi ngày trên giường hay không a?
Nhưng là……
Vậy hẳn là còn có cái xuống giường mới đúng nha……
Hoắc Mẫn Lăng chống hai má, đứng nhìn bầu trời lam lam, hoang mang muốn chết.
Nguyên lai……─ ─|| những lời mới vừa rồi Hàn đại thiếu nói, hắn một cái cũng chưa nghe hiểu…………
Trên ngã tư đường lạnh lẽo hắc ám, xa hoa truỵ lạc, ánh đèn lay động ái muội chiếu xạ lên những đôi trai thanh gái lịch lui tới.
“Khụ khụ……” Hơi hơi ho khan, Hàn Kì kéo chặt quần áo, hiện tại trên mặt là vẻ ảo não muốn chết.
Nghĩ lại chuyện trên hành lang chiều hôm nay, hắn liền hận không thể tìm cái động nhảy xuống đi tìm chết mà quên đi!
“Ai……” Nguy hiểm thật!! Thiếu chút nữa là lọt xuống cái cống thoát nước, Hàn Kì cuống quít né đến một bên, vỗ vỗ ngực may mắn.[- -+ ngươi không phải nói muốn tìm cái động sao? Vốn tác giả còn tốt bụng cho ngươi cái cống thoát nước……]
Tiếp tục đi về phía trước, Hàn Kì ngẩng đầu nhìn lên đèn đường không biết đã sáng lên bao lâu, trong lòng ưu sầu càng ngày càng đậm.
Đã…… trễ như thế rồi a……
Ai, hôm nay hắn sao lại nói với Tiểu tứ mắt những lời như vậy a…… Thật là! Nói như vậy…… Sao có thể nói như vậy a!?
Ngu ngốc! Âm thầm mắng chính mình một câu, Hàn Kì oán hận lấy đôi bàn tay đã đỏ hửng vỗ vào đầu mình, đau lòng cùng hối hận ở trong mắt hắn giao tranh.
Làm sao đây? Nên trở về không?…………
Đứng ở lối vào, do dự.
Tựa vào cây đèn đường đầu phố, mượn ánh sáng mông lung nhìn từng đợt xe hơi cao cấp chạy qua.
Không có mặt mũi để trở về……
Khổ sở phun ra một hơi thật dài, Hàn Kì ôm đèn đường, ai oán sám hối.
“Buông tay!! Các ngươi muốn làm cái gì?!!” Nữ tử hoảng sợ ôm túi xách của mình, nhìn hai ba tên nam nhân đang không ngừng vây lên.
“Ha ha, oa, tiểu thư thật khá, uống một chén cũng không được a……” nam nhân mặc áo vàng bỏ tay vào túi, ở trong bóng đêm cười ra tiếng.
“Các ngươi……”
“Đúng vậy, đi, chúng ta cùng đi ngoạn một chút đi……” nam nhân áo lam làm bộ dáng sắp giơ tay đặt lên vai nữ tử, nữ tử kinh hoảng nắm lấy túi [- – túi nha……] đánh thẳng vào bụng.
“A!!”
“A, tiểu thư này còn rất lợi hại nha…… Không phải là nên hảo hảo dạy dỗ một chút?” nam nhân áo vàng lại cười ra tiếng, tay kéo lại nữ tử, hung hăng túm đến bên người mình.
“Buông!! Lưu manh!!” Nữ tử điên cuồng giãy dụa, lại vẫn bị ba nam nhân gắt gao kiềm trụ, một tên ở phía sau một tên ở phía trước, một tên lại bắt đầu tháo bỏ từng kiện nữ trang.
“Hắc hắc, không cần kêu a……” nam tử áo đen vẫn không nói gì lại cười đến đáng sợ, ba người cố gắng che lấy miệng nữ tử, sắp đem nàng kéo tới một góc âm u.
“Này, các ngươi làm cái gì?”[- -+ vấn đề hảo ngu ngốc]…… Hàn đại thiếu đứng ở một bên, nghi hoặc nhìn cảnh tượng bốn người dường như đang cưỡng gian.[- -+ vốn chính là cưỡng gian ……]
“Ngô ngô……” nữ tử bị áp chế khóc lóc, phát ra âm thanh xin giúp đỡ nhìn Hàn Kì.
“Ai! Xú tiểu tử! Không cần xen vào việc của người khác!!!” nam nhân áo lam nhìn thấy tên học sinh ở đâu xông tới, lập tức khí thế đề cao không ít.
“Cái gì? Xú tiểu tử?” Hàn đại thiếu sắc mặt nhất trầm, đây chính là xưng hô chuyên dụng hắn nói với Tiểu Tứ mắt! Nam nhân này nói như thế chính là vũ nhục Hàn đại thiếu hắn! Thậm chí còn gián tiếp vũ nhục Tiểu Tứ mắt! (Su: a mắc chứng tự kỷ cuồng)
“Ngô……” Lời thô tục còn chưa có rống ra, trên mặt đã trúng một quyền, mạnh đến mức nam nhân áo lam ngay cả chính mình là đang phối hợp diễn xuất hay là nhân vật chính đều đã không rõ ràng lắm, hai mắt choáng váng, ngã xuống đất.
“Này! Bảo ngươi không cần xen vào việc của người khác!!” nam nhân áo vàng đứng một bên nóng nảy, huy quyền hướng về Hàn Kì.
Hừ! Khinh thường nhún vai, Hàn đại thiếu thoải mái mà tránh thoát quyền đầu thật sự không có gì đáng xem này, chân dài duỗi ra, hướng sau thắt lưng nam nhân dặm thẳng vó ngựa.
Nhẹ điểm lực đạo, miễn cho đem xương sống người ta chặt đứt cũng không tốt, nhìn nam nhân té trên mặt đất ôm thắt lưng của mình uốn éo méo mó đau đớn hừ hừ.
Phỏng chừng là sẽ tạm thời đi không nổi, Hàn đại thiếu quay đầu đang chuẩn bị giải quyết một tên khác……
Nhưng mà, hắn chưa từng dự đoán được đối phương cư nhiên lại đánh lén?!
Một góc tối đen chỉ nhìn thấy một chút ánh sáng lóe lên, uyển chuyển như xà hướng đến hạ phúc của mình nhanh chóng đánh úp lại……
Trong lòng bỗng ý thức được cái gì, Hàn Kì hơi hơi nghiêng người, theo bản năng đưa ra tay phải bắt được cái ánh sáng lãnh liệt kia.
“A……” hàn ý lạnh lẽo xé rách trong lòng bàn tay, đau đớn nhập vào trong thịt làm cho Hàn Kì hấp một ngụm lãnh khí.
“Ba!” Thừa dịp này, trên mặt nam nhân đã bị huy một quyền, kêu rên thành tiếng, chật vật té ngã trên mặt đất, trên khóe miệng lẫn mũi từ từ chảy ra vài giọt máu lạnh lạnh, còn có một mảnh đỏ tươi trên mặt.
Bất quá, máu này cũng không phải của hắn, mà là……
Đột nhiên cảm thấy trong tay đau đến vô lực, lay động đi đến bên dưới ngọn đèn, lật tay lên nhìn thấy miệng vết thương thâm tím, nơi đó dường như đang chuẩn bị giống suối phun, Hàn đại thiếu trợn mắt há hốc mồm!
Máu loãng đầy tràn ở trong lòng bàn tay không thể dừng, một giọt như khói lửa phá thiên, rơi xuống trên mặt đất……
Thật là…… Cùng ai nói chuyện? Lâu như vậy……
Bực bội xoay người, Hàn Kì nằm thành chữ ‘Đại’ ở trên giường, ngửa đầu nhìn Hoắc Mẫn Lăng ở ngoài cửa, trên mặt tràn đầy không kiên nhẫn.
Vốn đang muốn chuốc nước cho Tiểu tứ mắt này…… Ai biết cái di động mắc toi kia lúc nào không vang cố tình vang lúc này, thật sự là chán ghét……
Vò đầu bứt tóc, Hàn Kì nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã qua hai mươi phút ……
Sách…… Phiền muộn đứng lên. Hắn không muốn đợi nữa ……
Hừ, đi ra ngoài tìm Tiểu Tứ mắt……
Nghĩ là làm, Hàn Kì vì chủ ý của mình mà cảm thấy hưng phấn, linh mẫn từ trên giường nhảy xuống, uốn cong thắt lưng chạy chậm đến sau cửa, hắn muốn nghe xem xú tiểu tử đang cùng ai tán gẫu vui vẻ như vậy, cư nhiên dám bỏ một người siêu cấp dễ nhìn như hắn ở bên trong chẳng quan tâm……
Hắn mới không tin, có ai có thể có sức quyến rũ hơn Hàn đại thiếu gia hắn? Ở trong từ điển của hắn…… Tuyệt đối không có……
Nghĩ như vậy tâm tình cũng tốt hẳn lên, chậm rãi bước đến sau cửa, dán lỗ tai lên, dụng tâm nghe động tĩnh ngoài cửa.
“Ân, không có……” Nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Phương Vu Hi, Hoắc Mẫn Lăng đứng ở cạnh lan can, tay đặt trên song sắt, hai ngón tay mân mân, lại lật qua một tờ sách tham khảo.
「Thật sự không có tìm ngươi gây phiền toái sao?」đương nhiên không tin, cho rằng Hoắc Mẫn Lăng đang giấu cái gì, Phương Vu Hi thay đổi tư thế, nhíu đôi mi thanh tú, lo lắng hỏi.
“Không có.” Hoắc Mẫn Lăng trả lời nhanh gọn, một câu này hoàn toàn không chút do dự nói ra.
「Vậy, không có thì tốt ……」 nghe được Hoắc Mẫn Lăng trả lời phủ định, Phương Vu Hi cũng không nề hà, cảm giác cứ như là đang bao che Hàn Kì làm cho nam nhân này thực không thoải mái.
Bao che sao? Vì cái gì muốn bao che…… Chẳng lẽ trong khoảng thời gian mình không ở đó đã phát sinh chuyện gì sao?
Cúi đầu, Phương Vu Hi mày càng nhăn càng sâu, hắn thật muốn lập tức trở về nhìn xem, đến tột cùng có chuyện gì phát sinh……
Trong đầu, dự cảm bất an càng lúc càng giống bóng ma phiêu tán ở trong ngực hắn……
Không muốn tiếp tục nghĩ đến phương hướng không tốt kia, Phương Vu Hi lập tức dời đi đề tài.
「Hiện tại sắp nghỉ trưa đi?」
“Ngô.” Hàm khẩu khí ở miệng, Hoắc Mẫn Lăng cầm di động gật gật đầu.
「Vậy không cùng ngươi hàn huyên nhiều nữa, nhanh đi ngủ đi.」 ở bên cạnh sủng nịch cười, trước ngực tựa hồ lại phiêu tán mùi thơm ngát đặc thù chỉ có Hoắc Mẫn Lăng sở hữu.
“Nga.” Vẫn là đơn âm tiết trả lời câu hỏi của Phương Vu Hi, cuối cùng nghe thấy muốn treo điện thoại, Hoắc Mẫn Lăng đáp ứng không ngừng.
「A, vừa nói treo điện thoại sao bên tai lại có cảm giác bộ dáng thực vui vẻ vậy a?……」 trên vai bỗng nhiên bị áp lên, quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt Lâm Dương ôn hòa tươi cười.
“Đúng vậy.” Hoắc Mẫn Lăng thành thật trả lời, hắn quả thật rất vui vẻ.
Đáp án này quả thật rất thành thực, làm cho Phương Vu Hi bất đắc dĩ cười khổ.
「Ai, vậy được rồi, treo. Bai.」 giọng điệu bỗng nhiên trở nên bình thản, treo điện thoại, xoay người tiếp nhận ly cà phê Lâm Dương đưa tới.
“Đang cùng ai tán gẫu a?” Lâm Dương khoanh tay trước ngực, trêu chọc nhìn Phương Vu Hi đứng ở trước mặt mình.
“Là Mẫn Lăng.” Uống một ngụm cà phê, vị đắng thản nhiên cũng rất nâng cao tinh thần.Phương Vu Hi cũng không thích nói dối, thẳng thắn thành khẩn hồi đáp.
“Úc…… Mẫn Lăng a……” Trên mặt vẫn như trước là cái cười ôn nhu, Lâm Dương giật mình lặp lại, đôi mắt nhìn về phía khác lóe lên một tia quái dị, còn có chút ý vị thâm tường……
Vụng về đưa điện thoại di động thu lại, Hoắc Mẫn Lăng thu hồi sách tham khảo, xoay người……
“Ba.” Trên trán đau xót, kính mắt bị ép đau vào một thứ trước mặt, Hoắc Mẫn Lăng giật mình lui trở về dựa vào lan can.
Híp mắt nhìn, mặc dù thấy không rõ khuôn mặt lắm, nhưng một đầu tóc vàng óng ánh chói mắt đã nói cho hắn biết người ngăn lại đường đi của hắn là ai.
“Gọi cho ai a?” Tay Hàn Kì đặt trong túi, quần áo sơ mi trắng và quần short đen càng có vẻ tôn ra dáng người kiện mỹ thon dài của hắn, gió nhẹ mát lạnh thổi qua phất lên sợi tóc mềm mại……
Hàn Kì lúc bình tĩnh là rất đẹp, đáng tiếc Hoắc Mẫn Lăng lại bỏ lỡ……
“Ân?” Sửa sang lại kính mắt bị lệch, thẳng đến khi thấy rõ người tới trước mặt, Hoắc Mẫn Lăng mới phát ra âm thanh.
“Ân ân…… Ân cái đầu ngươi a! Bổn thiếu gia đang hỏi ngươi, còn không nói!!” Bình tĩnh còn chưa có kéo dài quá mấy giây, Hàn Kì vẻ mặt vặn vẹo, bộ dáng hung thần làm cho đám học sinh không ít trên hành lang chùn bước.
“Nói cái gì?” Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lăng lăng trừng mình, Hoắc Mẫn Lăng khó hiểu.
“Chính là hỏi ngươi đang gọi cho ai!?” Hàn Kì thật muốn bổ đầu tứ mắt tử này ra, trời ạ! Trên thế giới sao lại có gia khỏa ngốc như thế a! Thật sự là tức chết người!![- -+ ngươi cũng không kém là bao……]
“Nga…… Phương hội trưởng a……”
“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?” Trong nháy mắt phản ứng tới, Hàn Kì kinh ngạc trừng Hoắc Mẫn Lăng, một chút ám sắc lửa giận ở trong mắt xẹt qua.
“Gọi cho Phương hội trưởng……” Hoắc Mẫn Lăng cầm lấy di động, hoàn toàn không có nhận thấy được biến hóa của Hàn hội trưởng.
“Phương Vu Hi? Ngươi cùng gia khỏa này nói điện thoại?” Hai tay thô lỗ nắm chặt lan can, đem người trước mặt khóa trong ngực, Hàn Kì hạ thấp đầu, sợi tóc hỗn độn lẫn long mâu cuồng dã cứ như là bị vỡ nát, thương tâm muốn chết ở trước mặt Hoắc Mẫn Lăng liếc tới……
“Ngươi vẫn là quên không được cái tên gia khỏa kia sao?! Muốn hắn như thế a?! Có ý gì?! Ta có chỗ nào không tốt hơn tên gia khỏa kia?!! Ngươi nói a!!? Ngươi nói ──!!!!” Thịnh nộ không dư thừa lý trí, lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Kì sinh đại khí như thế, lan can bằng sắt bị một lần một lần hung hăng đánh xuống. Con ngươi đen xinh đẹp thâm thúy, tích tụ thương tâm cùng lửa giận mà Hoắc Mẫn Lăng vẫn nhìn không rõ……
Này…… Hắn làm gì bỗng nhiên phát đại hỏa như thế? Không phải chỉ là cùng Phương hội trưởng tán gẫu trong chốc lát sao?
Sao cái này cũng chọc tới hắn?
Hoắc Mẫn Lăng rụt lui về phía sau, lan can bị đấm mạnh phát ra rung động không ngừng va chạm sau lưng hắn. Ánh mắt giấu bên dưới thấu kính trong suốt hoang mang nhìn nam nhân bỗng nhiên nổi bão lung tung trước mắt này, đảo qua cánh tay rắn chắc đang bấu chặt sau lan can ẩn ẩn đỏ lên, đáy mắt không biết sao lại hiện lên một chút lo lắng……
Hàn đại thiếu gia lại phát cuồng, hành lang nguyên bản còn náo nhiệt nhất thời ngay cả bóng một con chim cũng không thấy, nên trốn thì đã trốn trở về ký túc xá, miễn cho bị lửa giận lớn nhất n thế kỷ lan đến, đó cũng không phải là chuyện hảo ngoạn……─ ─|||…… Bọn họ đều còn trẻ a……
Khụ khụ……
“Nói, di động này ở đâu có?” Thoáng áp chế lửa giận bình tĩnh xuống một chút, Hàn Kì chỉ lên di động màu lam trên tay, lạnh lùng hỏi.
“Nga, Phương hội trưởng cho.” Cúi đầu nhìn lại, Hoắc Mẫn Lăng khó hiểu di động này lại xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ cũng sẽ chọc giống đực sinh vật này sinh khí sao?
Quả nhiên……= =|| Hoắc Mẫn Lăng có khi đoán bừa đều sẽ là đúng ……
Nghe câu thẳng thắn thành khẩn như thế lại làm cho hắn tâm đau muốn chết, Hàn Kì hô hấp dồn dập muốn dừng cũng không được, giống như bị cơn tức đè ép xuống, trong ngực tích đầy nước tanh hôi, hít thở không thông, thật là khó chịu……
Nhưng là, tĩnh xuống, ngược tiếp tục tĩnh xuống, hô hấp chậm rãi vững vàng, tay nắm trên lan can vô lực hạ xuống, ánh mắt Hàn Kì rất lạnh, lạnh lẽo trộn lẫn hỏa nhiệt ……
“Nguyên lai là như vậy……” Cười lạnh đến chói mắt, vẻ mặt miệt thị, bạc môi mấp máy hô hấp nhẹ nhàng, ác ý ở bên tai Hoắc Mẫn Lăng lôi ra một cái tươi cười tàn nhẫn, hướng vào lỗ tai nói:“Di động a? Nguyên lai xú tiểu tử ngươi là tiểu mật (tiểu tình nhân=.=) a…… Bị họ Phương bao dưỡng đùa giỡn? Thượng qua giường mấy lần rồi? Nhanh như thế đã có di động …… Có phải còn có cái gì ta không biết hay không a? Nói a…… Thượng ngươi một lần bảng giá là bao nhiêu?…… Một chiếc ô tô? Một đống nhà ở? Hay là tiền vàng?…… Ta rất hứng thú nha……”
Ghen tị luôn là đáng sợ nhất,trong nháy mắt mất đi lý trí, nó giương nanh múa vuốt, cảm xúc dồn nén đến mức không chịu nổi mà nói dối, rõ ràng không muốn thương tổn nhưng lại hết lần này đến lần khác chế nhạo người mình không muốn thương tổn nhất.
Hàn Kì vừa thốt lên xong liền hối hận.
Hắn cương ở tại chỗ, tựa hồ cảm thấy có cái gì không đúng, lại không thể tìm được không đúng ở chỗ nào, vẫn đang không ngừng nói, không ngừng nói, nói những lời ngay cả chính hắn cũng sợ hãi……
Gằn từng tiếng từ miệng mình, truyền đến cái người so với hắn còn yếu ớt hơn.
Đạm mạc, Hoắc Mẫn Lăng vẫn cứ đứng đấy, dùng đại thấu kính không có cảm tình nhìn hắn, dưới tấm thủy tinh lạnh lùng thấy không rõ vẻ mặt.
“Không bào chữa a, trình độ của ngươi như vậy, thực làm cho người ta khinh thường……” Phun ra lời nói cuối cùng, chậm rãi xoay người từ cạnh cửa lôi ra áo khoác đồng phục của mình khoác lên sau vai, cũng không quay đầu lại ly khai hành lang.
Thân ảnh càng chạy càng xa, Hoắc Mẫn Lăng chỉ là lẳng lặng nhìn, thẳng đến bên tai truyền đến một trận gió nhẹ.
Nga, gió hảo lạnh a……
Quay đầu nhìn lại, hướng về cành lá xanh biếc vang lên thanh âm‘Sàn sạt’, Hoắc Mẫn Lăng trên mặt kéo một cái tươi cười nhợt nhạt.
Nga, đúng rồi, vừa rồi giống đực sinh vật kia nói ‘Tiểu mật’ là ý gì a?
Tiểu mật? Tiểu ong mật sao? Chẳng lẽ hắn giống tiểu ong mật?
Hay là cái gì……
Nghiêng đầu, khó khăn suy tư từ ngữ thâm ảo kỳ quái của Hàn Kì, mặt mày Hoắc Mẫn Lăng nhăn thành một đống.
Còn có bao dưỡng? Người nào dưỡng? Bao dương? Cam đoan (bao là cam đoan=◎)ngươi dương? Bao dưỡng? Bao dưỡng khí?
Ngô…… Sao lại khó hiểu như vậy a……
Còn có trên cái giường nga…… Trên giường? Hắn mỗi ngày ngủ…… Có phải là mỗi ngày trên giường hay không a?
Nhưng là……
Vậy hẳn là còn có cái xuống giường mới đúng nha……
Hoắc Mẫn Lăng chống hai má, đứng nhìn bầu trời lam lam, hoang mang muốn chết.
Nguyên lai……─ ─|| những lời mới vừa rồi Hàn đại thiếu nói, hắn một cái cũng chưa nghe hiểu…………
Trên ngã tư đường lạnh lẽo hắc ám, xa hoa truỵ lạc, ánh đèn lay động ái muội chiếu xạ lên những đôi trai thanh gái lịch lui tới.
“Khụ khụ……” Hơi hơi ho khan, Hàn Kì kéo chặt quần áo, hiện tại trên mặt là vẻ ảo não muốn chết.
Nghĩ lại chuyện trên hành lang chiều hôm nay, hắn liền hận không thể tìm cái động nhảy xuống đi tìm chết mà quên đi!
“Ai……” Nguy hiểm thật!! Thiếu chút nữa là lọt xuống cái cống thoát nước, Hàn Kì cuống quít né đến một bên, vỗ vỗ ngực may mắn.[- -+ ngươi không phải nói muốn tìm cái động sao? Vốn tác giả còn tốt bụng cho ngươi cái cống thoát nước……]
Tiếp tục đi về phía trước, Hàn Kì ngẩng đầu nhìn lên đèn đường không biết đã sáng lên bao lâu, trong lòng ưu sầu càng ngày càng đậm.
Đã…… trễ như thế rồi a……
Ai, hôm nay hắn sao lại nói với Tiểu tứ mắt những lời như vậy a…… Thật là! Nói như vậy…… Sao có thể nói như vậy a!?
Ngu ngốc! Âm thầm mắng chính mình một câu, Hàn Kì oán hận lấy đôi bàn tay đã đỏ hửng vỗ vào đầu mình, đau lòng cùng hối hận ở trong mắt hắn giao tranh.
Làm sao đây? Nên trở về không?…………
Đứng ở lối vào, do dự.
Tựa vào cây đèn đường đầu phố, mượn ánh sáng mông lung nhìn từng đợt xe hơi cao cấp chạy qua.
Không có mặt mũi để trở về……
Khổ sở phun ra một hơi thật dài, Hàn Kì ôm đèn đường, ai oán sám hối.
“Buông tay!! Các ngươi muốn làm cái gì?!!” Nữ tử hoảng sợ ôm túi xách của mình, nhìn hai ba tên nam nhân đang không ngừng vây lên.
“Ha ha, oa, tiểu thư thật khá, uống một chén cũng không được a……” nam nhân mặc áo vàng bỏ tay vào túi, ở trong bóng đêm cười ra tiếng.
“Các ngươi……”
“Đúng vậy, đi, chúng ta cùng đi ngoạn một chút đi……” nam nhân áo lam làm bộ dáng sắp giơ tay đặt lên vai nữ tử, nữ tử kinh hoảng nắm lấy túi [- – túi nha……] đánh thẳng vào bụng.
“A!!”
“A, tiểu thư này còn rất lợi hại nha…… Không phải là nên hảo hảo dạy dỗ một chút?” nam nhân áo vàng lại cười ra tiếng, tay kéo lại nữ tử, hung hăng túm đến bên người mình.
“Buông!! Lưu manh!!” Nữ tử điên cuồng giãy dụa, lại vẫn bị ba nam nhân gắt gao kiềm trụ, một tên ở phía sau một tên ở phía trước, một tên lại bắt đầu tháo bỏ từng kiện nữ trang.
“Hắc hắc, không cần kêu a……” nam tử áo đen vẫn không nói gì lại cười đến đáng sợ, ba người cố gắng che lấy miệng nữ tử, sắp đem nàng kéo tới một góc âm u.
“Này, các ngươi làm cái gì?”[- -+ vấn đề hảo ngu ngốc]…… Hàn đại thiếu đứng ở một bên, nghi hoặc nhìn cảnh tượng bốn người dường như đang cưỡng gian.[- -+ vốn chính là cưỡng gian ……]
“Ngô ngô……” nữ tử bị áp chế khóc lóc, phát ra âm thanh xin giúp đỡ nhìn Hàn Kì.
“Ai! Xú tiểu tử! Không cần xen vào việc của người khác!!!” nam nhân áo lam nhìn thấy tên học sinh ở đâu xông tới, lập tức khí thế đề cao không ít.
“Cái gì? Xú tiểu tử?” Hàn đại thiếu sắc mặt nhất trầm, đây chính là xưng hô chuyên dụng hắn nói với Tiểu Tứ mắt! Nam nhân này nói như thế chính là vũ nhục Hàn đại thiếu hắn! Thậm chí còn gián tiếp vũ nhục Tiểu Tứ mắt! (Su: a mắc chứng tự kỷ cuồng)
“Ngô……” Lời thô tục còn chưa có rống ra, trên mặt đã trúng một quyền, mạnh đến mức nam nhân áo lam ngay cả chính mình là đang phối hợp diễn xuất hay là nhân vật chính đều đã không rõ ràng lắm, hai mắt choáng váng, ngã xuống đất.
“Này! Bảo ngươi không cần xen vào việc của người khác!!” nam nhân áo vàng đứng một bên nóng nảy, huy quyền hướng về Hàn Kì.
Hừ! Khinh thường nhún vai, Hàn đại thiếu thoải mái mà tránh thoát quyền đầu thật sự không có gì đáng xem này, chân dài duỗi ra, hướng sau thắt lưng nam nhân dặm thẳng vó ngựa.
Nhẹ điểm lực đạo, miễn cho đem xương sống người ta chặt đứt cũng không tốt, nhìn nam nhân té trên mặt đất ôm thắt lưng của mình uốn éo méo mó đau đớn hừ hừ.
Phỏng chừng là sẽ tạm thời đi không nổi, Hàn đại thiếu quay đầu đang chuẩn bị giải quyết một tên khác……
Nhưng mà, hắn chưa từng dự đoán được đối phương cư nhiên lại đánh lén?!
Một góc tối đen chỉ nhìn thấy một chút ánh sáng lóe lên, uyển chuyển như xà hướng đến hạ phúc của mình nhanh chóng đánh úp lại……
Trong lòng bỗng ý thức được cái gì, Hàn Kì hơi hơi nghiêng người, theo bản năng đưa ra tay phải bắt được cái ánh sáng lãnh liệt kia.
“A……” hàn ý lạnh lẽo xé rách trong lòng bàn tay, đau đớn nhập vào trong thịt làm cho Hàn Kì hấp một ngụm lãnh khí.
“Ba!” Thừa dịp này, trên mặt nam nhân đã bị huy một quyền, kêu rên thành tiếng, chật vật té ngã trên mặt đất, trên khóe miệng lẫn mũi từ từ chảy ra vài giọt máu lạnh lạnh, còn có một mảnh đỏ tươi trên mặt.
Bất quá, máu này cũng không phải của hắn, mà là……
Đột nhiên cảm thấy trong tay đau đến vô lực, lay động đi đến bên dưới ngọn đèn, lật tay lên nhìn thấy miệng vết thương thâm tím, nơi đó dường như đang chuẩn bị giống suối phun, Hàn đại thiếu trợn mắt há hốc mồm!
Máu loãng đầy tràn ở trong lòng bàn tay không thể dừng, một giọt như khói lửa phá thiên, rơi xuống trên mặt đất……
/76
|