Hiên Viên Mặc gật gật đầu: “ Được.”
Hai người rời khỏi phòng, việc lộn xộn bên ngoài do Hiên Viên Tiêu gây ra cũng đã được thu dọn tốt.
Vương phủ này có chút tinh xảo cùng thanh lịch, có thể thấy được nước chảy trên hòn núi giả, hành lang cong gấp khúc, có hai ba khóm trúc xanh, bốn năm con cò. Qua khỏi mảnh sân đình hình vuông, trước mặt hiện lên chốn bồng lai tiên cảnh, dòng nước trong uốn khúc, tòa Thủy các đứng sừng sững giữa hồ hoa sen.
Trên tấm biển chỉ ghi một chữ: Liên.
Hôm nay không khí ôn hòa, Hiên Viên Mặc mới nói nay là thời tiết đầu hạ, là lúc nhiệt độ chưa cao, khá thoải mái.
“ Chỗ này cảm giác thật không tồi.” Nàng đi vào Liên các, lúc này hoa sen vẫn còn chưa nở, hồ nước vẫn chỉ là những nụ sen nhỏ, một mảng xanh ngát.
Bên trong các có hai tầng, cửa sổ có màn bằng trúc xanh, Triển Tình Ngữ xốc màn trúc nhìn ra bên ngoài, cảm thấy tinh thần thật thoải mái.
“ Tình Ngữ.” Hắn ôm lấy nàng từ phía sau, trầm giọng nói: “Nàng ở lại ta rất vui vẻ.”
Triển Tình Ngữ mỉm cười, quay mặt lại: “Thật sự?”
Hắn gật đầu liên tục.
Nàng chống cằm tựa bên cửa sổ,” Có chuyện ta cảm thấy thật kì quái, người cổ đại các ngươi……. Nam nhân hẳn là để ý sự trong sạch của nữ nhân, sao ngươi lại không để ý chuyện ta từng là nữ nhân của Hiên Viên Tiêu?”
Cổ nhân không phải đều để ý điều này sao?
Hiên Viên Mặc lắc đầu: “Ta, chỉ cần lòng của nàng là đủ rồi.” Hắn khẽ hôn lên môi của nàng: “Trước kia không quan trọng, chỉ là gió thoảng mây bay thôi. Ta sẽ không dùng lí do nữ nhân có trong sạch hay không mà quyết định thích người đó.”
Triển Tình Ngữ ôm lấy vai hắn, lưỡi hai người dây dưa với nhau, tựa nghiêng cạnh cửa sổ, gió mát lùa vào làm lung lay bức mành khiến nó rung động, một tiếng giòn vang.
“ A, Mặc……..” Nàng khẽ gọi tên của hắn, nụ hôn của hắn triền miên không dứt, tinh tế hòa quyện cùng nàng, đợi cho hô hấp của nàng trở nên dồn dập liền tiến vào dò xét thật sâu, hút lấy hương thơm ngọt ngào của nàng.
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, cắt ngang sự ngọt ngào của hai người.
“ Vương gia, vương gia!”
Hiên Viên Mặc vội vàng buông nàng ra, “ Chuyện gì?”
“Dạ, Vương gia, là………” Thị vệ kia cũng không nói ra.
Hiên Viên Mặc đi đến trước mặt hắn, nghe hắn nói nhỏ vài câu, lập tức lại ngẩng đầu lên nói: “Tình Ngữ, ta đi làm chút việc, ta sẽ đưa nàng về phòng trước.”
“ Không sao, nếu ngươi có việc gì thì cứ đi làm trước đi, ta đứng đây thưởng thức phong cảnh.”
“ Chút nữa ta sẽ quay lại tìm nàng.” Hắn lập tức rời khỏi với người hầu.
Triển Tình Ngữ nhìn lên tầng hai, liền lần theo thang gỗ đi lên .
Mặt trên thiết kế so với mặt dưới có chút bất đồng, tấm voan mỏng khẽ lượn lờ, khiến người khác có cảm giác như trong mơ.
Nàng tò mò vén voan mỏng đi vào, ngoài của sổ gió nhẹ thổi qua, nhất thời tấm voan mỏng bay lên cuốn thành vòng tròn.
“ Ai?” Một âm thanh lười biếng truyền đến khiến nàng giật mình.
“ Người nào?”
Trên này có nam nhân?
Nàng mở to mắt, nghe thấy một loạt âm thanh lười biếng, giống như vừa mới tỉnh ngủ: “ Nữ nhân, ngươi đánh thức ta. Đi ra ngoài, ta muốn ngủ.”
Hai người rời khỏi phòng, việc lộn xộn bên ngoài do Hiên Viên Tiêu gây ra cũng đã được thu dọn tốt.
Vương phủ này có chút tinh xảo cùng thanh lịch, có thể thấy được nước chảy trên hòn núi giả, hành lang cong gấp khúc, có hai ba khóm trúc xanh, bốn năm con cò. Qua khỏi mảnh sân đình hình vuông, trước mặt hiện lên chốn bồng lai tiên cảnh, dòng nước trong uốn khúc, tòa Thủy các đứng sừng sững giữa hồ hoa sen.
Trên tấm biển chỉ ghi một chữ: Liên.
Hôm nay không khí ôn hòa, Hiên Viên Mặc mới nói nay là thời tiết đầu hạ, là lúc nhiệt độ chưa cao, khá thoải mái.
“ Chỗ này cảm giác thật không tồi.” Nàng đi vào Liên các, lúc này hoa sen vẫn còn chưa nở, hồ nước vẫn chỉ là những nụ sen nhỏ, một mảng xanh ngát.
Bên trong các có hai tầng, cửa sổ có màn bằng trúc xanh, Triển Tình Ngữ xốc màn trúc nhìn ra bên ngoài, cảm thấy tinh thần thật thoải mái.
“ Tình Ngữ.” Hắn ôm lấy nàng từ phía sau, trầm giọng nói: “Nàng ở lại ta rất vui vẻ.”
Triển Tình Ngữ mỉm cười, quay mặt lại: “Thật sự?”
Hắn gật đầu liên tục.
Nàng chống cằm tựa bên cửa sổ,” Có chuyện ta cảm thấy thật kì quái, người cổ đại các ngươi……. Nam nhân hẳn là để ý sự trong sạch của nữ nhân, sao ngươi lại không để ý chuyện ta từng là nữ nhân của Hiên Viên Tiêu?”
Cổ nhân không phải đều để ý điều này sao?
Hiên Viên Mặc lắc đầu: “Ta, chỉ cần lòng của nàng là đủ rồi.” Hắn khẽ hôn lên môi của nàng: “Trước kia không quan trọng, chỉ là gió thoảng mây bay thôi. Ta sẽ không dùng lí do nữ nhân có trong sạch hay không mà quyết định thích người đó.”
Triển Tình Ngữ ôm lấy vai hắn, lưỡi hai người dây dưa với nhau, tựa nghiêng cạnh cửa sổ, gió mát lùa vào làm lung lay bức mành khiến nó rung động, một tiếng giòn vang.
“ A, Mặc……..” Nàng khẽ gọi tên của hắn, nụ hôn của hắn triền miên không dứt, tinh tế hòa quyện cùng nàng, đợi cho hô hấp của nàng trở nên dồn dập liền tiến vào dò xét thật sâu, hút lấy hương thơm ngọt ngào của nàng.
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, cắt ngang sự ngọt ngào của hai người.
“ Vương gia, vương gia!”
Hiên Viên Mặc vội vàng buông nàng ra, “ Chuyện gì?”
“Dạ, Vương gia, là………” Thị vệ kia cũng không nói ra.
Hiên Viên Mặc đi đến trước mặt hắn, nghe hắn nói nhỏ vài câu, lập tức lại ngẩng đầu lên nói: “Tình Ngữ, ta đi làm chút việc, ta sẽ đưa nàng về phòng trước.”
“ Không sao, nếu ngươi có việc gì thì cứ đi làm trước đi, ta đứng đây thưởng thức phong cảnh.”
“ Chút nữa ta sẽ quay lại tìm nàng.” Hắn lập tức rời khỏi với người hầu.
Triển Tình Ngữ nhìn lên tầng hai, liền lần theo thang gỗ đi lên .
Mặt trên thiết kế so với mặt dưới có chút bất đồng, tấm voan mỏng khẽ lượn lờ, khiến người khác có cảm giác như trong mơ.
Nàng tò mò vén voan mỏng đi vào, ngoài của sổ gió nhẹ thổi qua, nhất thời tấm voan mỏng bay lên cuốn thành vòng tròn.
“ Ai?” Một âm thanh lười biếng truyền đến khiến nàng giật mình.
“ Người nào?”
Trên này có nam nhân?
Nàng mở to mắt, nghe thấy một loạt âm thanh lười biếng, giống như vừa mới tỉnh ngủ: “ Nữ nhân, ngươi đánh thức ta. Đi ra ngoài, ta muốn ngủ.”
/50
|