Triển Tình Ngữ nhướn mày, có nhầm hay không, người này là ai lại dám to gan ngủ ở nơi này?
Nơi này đúng là vương phủ của Hiên Viên Mặc chứ?
Có lầm hay không hả, người này ở địa bàn của người khác ngủ, lại còn dám lớn tiếng như vậy?
“ Ngươi là ai? Lập tức lăn ra đây cho ta.” Nàng xốc tấm sa mỏng lên, tiếp tục đi về phía trước.
“ Ê, người đâu? Ra đây nói chuyện!”
Trong phòng nhất thời không có âm thanh, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của chính nàng.
Nàng tiếp tục đi tới phía trước, trước mắt chỉ là cửa sổ, kỳ quái, người kia đâu rồi?
“ Nữ nhân, ngươi thật ồn ào.” Giọng nói kia rõ ràng truyền đến từ phía sau nàng.
Nàng đột nhiên quay đầu lại, bất ngờ lại phát hiện một nam tử áo trắng đang nhàn nhã lười biếng nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn khẽ nhắm hờ với đôi mắt khép xuống, giống như đang ngủ.
Ánh nắng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, quét trên người hắn một màn ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt vô cùng tuấn mĩ của hắn hiện lên vẻ lười biếng hờ hững, giống như đây là địa bàn của hắn.
Nằm nghiêng ở trên giường, môi hắn khẽ giương lên, miệng ngậm một cây cỏ xanh, “ Đi ra ngoài, ta muốn ngủ.”
Hắn làm giống như hắn mới là chủ nhân nới này.
Triển Tình Ngữ xoay người xem thường, “ Ngươi là ai? Nơi này là vương phủ của Hiên Viên Mặc, ngươi sao lại dám ngủ ở đây?”
“ Ta muốn ngủ ra sao thì sẽ ngủ ở đó.” Hắn lười biếng mở to mắt, đó là một đôi mắt cực kỳ đẹp, một màu tím nhàn nhạt giống như thủy tinh được khảm ở trong mắt hắn, ngập nước lưu chuyển.
Triển Tình Ngữ kinh ngạc, người này là người nước ngoài sao?
“Ngươi muốn ngủ ở chỗ nào thì ngủ? Ta chỉ hỏi ngươi là ai, ngươi lập tức trả lời ta ngay!” Nàng hừ lạnh một tiếng.
“ Ngươi là ai, khi nào trong phủ này lại có một nha hoàn ồn ào lắm chuyện như vậy?” Miệng hắn khẽ giương lên: “Ngươi hỏi ta là ai, ta cũng không biết ta là ai. Ngươi nói cho ta biết đi.”
“Ngươi………” Nàng giận dữ lập tức đi lên bắt lấy cổ tay hắn, hắn vẫn như cũ lười biếng nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi là ai?”
“ Hiện tại chính là ta hỏi ngươi!” Nàng hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngươi không trả lời, ta lập tức sẽ gọi người đến bắt ngươi.”
“ Ta rất sợ.” Hắn nở nụ cười, có chút đăm chiêu đánh giá nàng: “Kỳ thật ta cũng rất muốn biết chính mình là ai, hay là ngươi cứ gọi ta là hái hoa tặc đi!”
“ Hái hoa tặc? Ta cho ngươi biến thành bông cải héo!” Thái độ của người này làm cho nàng vô cùng khó chịu, mập mờ như vậy là ý gì?
Vả lại rốt cuộc thân phận hắn là gì, sao lại ngủ ở chỗ này?
Hắn chết cũng không chịu nói, đừng trách nàng không khách khí!
Nàng lấy tay tóm lấy hắn: “Ngươi tự chuốc lấy phiền phức.”
Nam nhân nở nụ cười, bỗng nhiên cổ tay xoay một cái, cực kì nhẹ nhàng thoát khỏi tay nàng bay lên xà nhà, nhàn nhã tựa vào trên xà nhà “Ngươi muốn bắt ta sao. Hái hoa tặc sao lại để cho người bắt được dễ dàng như vậy?”
Hắn vươn ngón trỏ mờ ám hướng nàng ngoắc một cái: “Ta không ngại ngươi chà đạp ta, đến đây đi, mỹ nhân.”
Nơi này đúng là vương phủ của Hiên Viên Mặc chứ?
Có lầm hay không hả, người này ở địa bàn của người khác ngủ, lại còn dám lớn tiếng như vậy?
“ Ngươi là ai? Lập tức lăn ra đây cho ta.” Nàng xốc tấm sa mỏng lên, tiếp tục đi về phía trước.
“ Ê, người đâu? Ra đây nói chuyện!”
Trong phòng nhất thời không có âm thanh, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của chính nàng.
Nàng tiếp tục đi tới phía trước, trước mắt chỉ là cửa sổ, kỳ quái, người kia đâu rồi?
“ Nữ nhân, ngươi thật ồn ào.” Giọng nói kia rõ ràng truyền đến từ phía sau nàng.
Nàng đột nhiên quay đầu lại, bất ngờ lại phát hiện một nam tử áo trắng đang nhàn nhã lười biếng nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn khẽ nhắm hờ với đôi mắt khép xuống, giống như đang ngủ.
Ánh nắng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, quét trên người hắn một màn ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt vô cùng tuấn mĩ của hắn hiện lên vẻ lười biếng hờ hững, giống như đây là địa bàn của hắn.
Nằm nghiêng ở trên giường, môi hắn khẽ giương lên, miệng ngậm một cây cỏ xanh, “ Đi ra ngoài, ta muốn ngủ.”
Hắn làm giống như hắn mới là chủ nhân nới này.
Triển Tình Ngữ xoay người xem thường, “ Ngươi là ai? Nơi này là vương phủ của Hiên Viên Mặc, ngươi sao lại dám ngủ ở đây?”
“ Ta muốn ngủ ra sao thì sẽ ngủ ở đó.” Hắn lười biếng mở to mắt, đó là một đôi mắt cực kỳ đẹp, một màu tím nhàn nhạt giống như thủy tinh được khảm ở trong mắt hắn, ngập nước lưu chuyển.
Triển Tình Ngữ kinh ngạc, người này là người nước ngoài sao?
“Ngươi muốn ngủ ở chỗ nào thì ngủ? Ta chỉ hỏi ngươi là ai, ngươi lập tức trả lời ta ngay!” Nàng hừ lạnh một tiếng.
“ Ngươi là ai, khi nào trong phủ này lại có một nha hoàn ồn ào lắm chuyện như vậy?” Miệng hắn khẽ giương lên: “Ngươi hỏi ta là ai, ta cũng không biết ta là ai. Ngươi nói cho ta biết đi.”
“Ngươi………” Nàng giận dữ lập tức đi lên bắt lấy cổ tay hắn, hắn vẫn như cũ lười biếng nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi là ai?”
“ Hiện tại chính là ta hỏi ngươi!” Nàng hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngươi không trả lời, ta lập tức sẽ gọi người đến bắt ngươi.”
“ Ta rất sợ.” Hắn nở nụ cười, có chút đăm chiêu đánh giá nàng: “Kỳ thật ta cũng rất muốn biết chính mình là ai, hay là ngươi cứ gọi ta là hái hoa tặc đi!”
“ Hái hoa tặc? Ta cho ngươi biến thành bông cải héo!” Thái độ của người này làm cho nàng vô cùng khó chịu, mập mờ như vậy là ý gì?
Vả lại rốt cuộc thân phận hắn là gì, sao lại ngủ ở chỗ này?
Hắn chết cũng không chịu nói, đừng trách nàng không khách khí!
Nàng lấy tay tóm lấy hắn: “Ngươi tự chuốc lấy phiền phức.”
Nam nhân nở nụ cười, bỗng nhiên cổ tay xoay một cái, cực kì nhẹ nhàng thoát khỏi tay nàng bay lên xà nhà, nhàn nhã tựa vào trên xà nhà “Ngươi muốn bắt ta sao. Hái hoa tặc sao lại để cho người bắt được dễ dàng như vậy?”
Hắn vươn ngón trỏ mờ ám hướng nàng ngoắc một cái: “Ta không ngại ngươi chà đạp ta, đến đây đi, mỹ nhân.”
/50
|