Triển Tình Ngữ nhíu mày, nếu hỏi vấn đề này nàng ta sẽ nhất định không đáp, vạn nhất lộ ra thì sẽ thế nào?
Khi Hiên Viên Mặc đi ra ngoài, nàng đang suy nghĩ đối sách, thì nghe được tiếng cười của Thái hậu: “Nhanh như vậy, tâm liền hướng về vị hôn phu của con rồi?”
“ Mẫu hậu, …” Nàng hơi làm nũng nói: “Ta chỉ lo lắng cho thân thể của hắn.”
Thái hậu cười cười, phất tay đuổi cung nhân ra ngoài, kéo nàng vào bên trong.
“ Tình nha đầu, hôm nay nghe nói tiểu tử Lão Tứ đến Thụy vương phủ náo loạn, có việc này không?” Thái hậu cầm lấy phật châu xoay, ngồi xuống một bên.
“ Đúng vậy, mẫu hậu, sáng sớm hắn liền tới náo loạn.”
“ Đứa nhỏ này thật sự là kì cục. Chạy tới Thụy vương phủ náo loạn, còn ra thể thống gì? Mặc dù hắn thích con nhưng con đã là nương tử của Mặc Nhi rồi, không phải sao? Thân thể Mặc nhi luôn yếu nhược, thần toán tử có nói, con là phúc tinh của nó, nhất định có thể làm cho nó khỏe mạnh sống lâu, ai gia, cũng rất khó xử, Lão Tứ này…”
Mắt thái hậu ngẩng cao lên: “Con đã cùng Hiên Viên Mặc viên phòng rồi?”
Triển Tình Ngữ gật đầu: “Dạ, đã viên phòng rồi.”
Chung quy nàng vẫn không cảm thấy được thái hậu đang nghĩ gì, nhưng nói đến bây giờ, cũng chưa có quá quắt.
Thái hậu cười cười: “Cái này tốt, tương lai nếu con có thể sinh con trai cho nó, cũng không đứt đoạn kế thừa hương khói tổ tông, ai gia cũng có thể ăn nói với tiên hoàng.”
Trong phòng lâm vào yên tĩnh.
Thái hậu im lặng xoay Phật châu, trong miệng niệm kinh Phật.
Triển Tình Ngữ đang đứng mà đầu trống rỗng, nhất thời cảm thấy xấu hổ.
Thái hậu đang chờ nàng nói chuyện sao?
Nàng nên nói như thế nào?
“ Mẫu hậu, người có phải muốn nói gì với con?”
Thái hậu cũng không nở mắt, vẫn đang xoay Phật châu.
“ Nha đầu, hiện giờ con đã vào được Thụy vương phủ. Ai gia coi như là cho cha mẹ đã chết của con công đạo.”
Nói tới đây, nàng mở to hai mắt, đồng mâu đen láy, có chút sâu không lường: “Bệnh tình của Mặc nhi ai gia cũng thật lòng quan tâm, nó có làm sao con cũng phải nói cho ai gia, cũng nên tìm danh y tốt, cố gắng trị tốt bệnh của nó. Có tin tức gì, có thể nói với Mộng Nhi.”
Đồng mâu Triển Tĩnh Ngữ nhất thời co rút nhanh.
Quan tâm bệnh tình, chó má!
Thái hậu này rõ ràng là muốn nàng giám sát Hiên Viên Mặc, báo cho nàng mọi hoạt động của hắn.
Hơn nữa bên người cô còn có cơ sở ngầm Mộng Nhi, chuyên dùng để chuyển giao tin tức.
Nói như vậy, lời nói của Hiên Viên Quyết là sự thật, kì thật nàng chính là tay sai của Thái hậu sao?
Gả cho Hiên Viên Mặc, cũng là vì mục đích Thái hậu muốn giám sát Hiên Viên Mặc sao?
Có cần thiết không, Hiên Viên Mặc dù sao cũng chỉ là một cái ma ốm thôi, uy hiếp được nàng cái gì?
“ Dạ, mẫu hậu, nhi thần tuân lệnh.” Nàng vuốt nhẹ cằm: “Mẫu hậu còn cái gì phân phó không ạ?”
“ Con đi đi, ai gia phải tu hành.” Nàng nhắm mặt lại, cũng không mở ra.
“ Dạ, nhi thần xin cáo lui.” Nàng khó chịu nhìn lão thái bà kia một cái,xoay người rời đi.
Đi khỏi Từ Trữ cung, nàng cảm thấy thoải mái hơn.
Nơi này rất áp lực.
Khi Hiên Viên Mặc đi ra ngoài, nàng đang suy nghĩ đối sách, thì nghe được tiếng cười của Thái hậu: “Nhanh như vậy, tâm liền hướng về vị hôn phu của con rồi?”
“ Mẫu hậu, …” Nàng hơi làm nũng nói: “Ta chỉ lo lắng cho thân thể của hắn.”
Thái hậu cười cười, phất tay đuổi cung nhân ra ngoài, kéo nàng vào bên trong.
“ Tình nha đầu, hôm nay nghe nói tiểu tử Lão Tứ đến Thụy vương phủ náo loạn, có việc này không?” Thái hậu cầm lấy phật châu xoay, ngồi xuống một bên.
“ Đúng vậy, mẫu hậu, sáng sớm hắn liền tới náo loạn.”
“ Đứa nhỏ này thật sự là kì cục. Chạy tới Thụy vương phủ náo loạn, còn ra thể thống gì? Mặc dù hắn thích con nhưng con đã là nương tử của Mặc Nhi rồi, không phải sao? Thân thể Mặc nhi luôn yếu nhược, thần toán tử có nói, con là phúc tinh của nó, nhất định có thể làm cho nó khỏe mạnh sống lâu, ai gia, cũng rất khó xử, Lão Tứ này…”
Mắt thái hậu ngẩng cao lên: “Con đã cùng Hiên Viên Mặc viên phòng rồi?”
Triển Tình Ngữ gật đầu: “Dạ, đã viên phòng rồi.”
Chung quy nàng vẫn không cảm thấy được thái hậu đang nghĩ gì, nhưng nói đến bây giờ, cũng chưa có quá quắt.
Thái hậu cười cười: “Cái này tốt, tương lai nếu con có thể sinh con trai cho nó, cũng không đứt đoạn kế thừa hương khói tổ tông, ai gia cũng có thể ăn nói với tiên hoàng.”
Trong phòng lâm vào yên tĩnh.
Thái hậu im lặng xoay Phật châu, trong miệng niệm kinh Phật.
Triển Tình Ngữ đang đứng mà đầu trống rỗng, nhất thời cảm thấy xấu hổ.
Thái hậu đang chờ nàng nói chuyện sao?
Nàng nên nói như thế nào?
“ Mẫu hậu, người có phải muốn nói gì với con?”
Thái hậu cũng không nở mắt, vẫn đang xoay Phật châu.
“ Nha đầu, hiện giờ con đã vào được Thụy vương phủ. Ai gia coi như là cho cha mẹ đã chết của con công đạo.”
Nói tới đây, nàng mở to hai mắt, đồng mâu đen láy, có chút sâu không lường: “Bệnh tình của Mặc nhi ai gia cũng thật lòng quan tâm, nó có làm sao con cũng phải nói cho ai gia, cũng nên tìm danh y tốt, cố gắng trị tốt bệnh của nó. Có tin tức gì, có thể nói với Mộng Nhi.”
Đồng mâu Triển Tĩnh Ngữ nhất thời co rút nhanh.
Quan tâm bệnh tình, chó má!
Thái hậu này rõ ràng là muốn nàng giám sát Hiên Viên Mặc, báo cho nàng mọi hoạt động của hắn.
Hơn nữa bên người cô còn có cơ sở ngầm Mộng Nhi, chuyên dùng để chuyển giao tin tức.
Nói như vậy, lời nói của Hiên Viên Quyết là sự thật, kì thật nàng chính là tay sai của Thái hậu sao?
Gả cho Hiên Viên Mặc, cũng là vì mục đích Thái hậu muốn giám sát Hiên Viên Mặc sao?
Có cần thiết không, Hiên Viên Mặc dù sao cũng chỉ là một cái ma ốm thôi, uy hiếp được nàng cái gì?
“ Dạ, mẫu hậu, nhi thần tuân lệnh.” Nàng vuốt nhẹ cằm: “Mẫu hậu còn cái gì phân phó không ạ?”
“ Con đi đi, ai gia phải tu hành.” Nàng nhắm mặt lại, cũng không mở ra.
“ Dạ, nhi thần xin cáo lui.” Nàng khó chịu nhìn lão thái bà kia một cái,xoay người rời đi.
Đi khỏi Từ Trữ cung, nàng cảm thấy thoải mái hơn.
Nơi này rất áp lực.
/50
|